Chương
"Cô Vưu." Đại bộ phận giáo viên đã lên lớp rồi, lúc này văn phòng rất yên tĩnh.
Vưu Lỵ thấy Đường Thi đến, vội vàng bảo cô ngồi xuống, trực tiếp hỏi: "Đường Thi, em xác định, tuổi tác của em bây giờ, vẫn học lớp sao?"
Đường Thi sững sờ, rất nhanh hiểu được ý của Vưu Lỵ, nghiêm túc nói: "Cô Vưu, em chắc chắn, có lẽ bây giờ em nên học lớp , , theo đúng quy trình mới đúng nhất, nhưng mà, bây giờ em muốn làm như vậy."
Đường Thi nói chuyện vô cùng rõ ràng, ngữ khí cũng rất kiên định, làm cho Vưu Lỵ chuẩn bị rất lâu cũng không có đất dụng võ.
"Lấy kết quả học tập của em bây giờ, nhảy lên lớp cũng không thành vấn đề, nếu như em muốn nhảy lớp, cô sẽ giúp em, nhưng..." Vưu Lỵ mở miệng, cuối cùng cũng không hỏi, tình hình của Đường Thi, khi cô lật xem hồ sơ của Đường Thi, cũng đã biết rồi, nói nhiều đi nữa, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ Đường Thi trên việc học tập, còn cuộc sống, cô không giúp được gì nhiều.
"Cô Vưu, cảm ơn." Đường Thi chân thành nói.
Vưu Lỵ nhìn dáng vẻ này của Đường Thi, không khỏi nở nụ cười: "Cô mới dạy em chưa đến một học kỳ, hạt giống tốt như vậy là em sẽ được cô chủ động đưa lên lớp , đến lớp , cũng phải học tập thật tốt, không cần quá áp lực, có vấn đề gì, cũng có thể tìm cô."
"Vâng, em sẽ, đến lúc đó chắc phải làm phiền cô nhiều rồi."
"Không sao, chuyện trong nhà, em có thể giải quyết không?"
Đường Thi nhớ lại Đoàn gia, gật gật đầu.
"Được, em về lớp tiếp tục học đi, chuyện em chuyển lớp, cô tìm hiệu trưởng nói chuyện, chờ xác định được, em liền chuyển lên lớp ."
Chuyện Đường Thi làm bài thi, chỉ có một mình Vưu Lỵ biết, cũng là Vưu Lỵ cầm bài cho giáo viên lớp chấm, lấy cớ là "con cái của họ hàng", giáo viên lớp được Vưu Lỵ nhờ giúp đều tiếc hận hạt giống tốt như vậy mà không ở Thanh Cao, điểm cao như vậy, nếu có thể duy trì đến khi thi đại học, thủ khoa sang năm chính là Thanh Cao, vô cùng chắc chắn!
"Đường Đường, cô Vưu tìm cậu làm gì vậy?" Trịnh Tiểu Hy chụp sách qua đầu, nhỏ giọng hỏi.
"Nghiêm túc học hành, tan học thì nói." Đường Thi mắt nhìn thẳng.
Trịnh Tiểu Hy có chút thất vọng mà ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với Trương Quân đang cười híp mắt, lập tức như học sinh tiểu học mà khoanh hai tay lên bàn, thẳng lưng, hai mắt chăm chú nhìn lên bảng đen.
Ánh mắt Đường Thi nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong cong lên.
"Không đúng, Đường Đường, cậu còn chưa nói với mình, cô Vưu tìm cậu làm gì?" Sau khi tan học, Trịnh Tiểu Hy luôn cảm thấy mình còn có chuyện chưa làm, nghiêm túc nghĩ, mới nhớ đến chuyện của Đường Thi.
Đường Thi cho rằng Trịnh Tiểu Hy đã quên chuyện này, còn âm thâm thở phào nhẹ nhõm, bất thình lình bị hỏi, có chút ngây người, Trịnh Tiểu Hy càng kỳ quái, lại hỏi một lần.
"Chúng ta đi trước đã, trên đường nói cho cậu." Đường Thi phát hiện có mất người nhìn sang phía hai người, nhân tiện nói.
"Vậy cũng được."
"Tiểu Hy, mình chuẩn bị nhảy lên lớp , cô Vưu đã đồng ý."
"Cái gì?! Cậu... Xác định?" Trịnh Tiểu Hy đúng lúc hạ thấp giọng, nhưng kinh ngạc trong mắt vẫn không hề giảm chút nào.
"Ừ, xác định, còn phải qua cửa của hiệu trưởng nữa."
Vẻ mặt của Trịnh Tiểu Hy có chút mất mát, cúi đầu không nói lời nào, bước về phía trước.
"Tiểu Hy, không phải mình không nói cho cậu, mà là mình còn chưa xác định, vì lẽ đó mình không muốn để cho người khác biết."
"Đường Đường, tại sao cậu muốn nhảy lớp?" Trịnh Tiểu Hy vô cùng không hiểu.
Tại sao chứ? Đường Thi cũng hỏi mình.
Có lẽ là bởi vì một chút kiên trì này của cô đi.
"Chính là mình cảm thấy, mình không nên quá phiền phức Đoàn gia, hơn nữa, kiến thức của mình cũng có thể thi tốt nghiệp trung học, ở lớp quá không tự do, mình cũng cần thời gian, đi làm những chuyện của mình."
Tuy rằng Trịnh Tiểu Hy cũng có chút đau lòng, nhưng cũng có thể hiểu được lựa chọn của Đường Thi, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu như cô là Đường Thi, cô sẽ lựa chọn cái gì đây?
Đương nhiên cũng sẽ lựa chọn như vậy đi.
"Đường Đường, cậu đi rồi, mình sẽ không vui, nhưng mà, bình thường, chúng ta vẫn có thể gặp mặt chứ?"
Đường Thi ỷ vào ưu thế chiều cao, sờ đầu Tiểu Hy, cười nói: "Đương nhiên, ngoại trừ phòng học không giống nhau, nếu như cậu đồng ý, tất cả đều như thường."
"Vậy cũng tốt, mình để cho cậu đi."
"Để cho ai đi?" Trần Nghĩa ở phía sau lớn giọng gọi hai người.
Trịnh Tiểu Hy giật mình, thấy là Trần Nghĩa, lập tức tức giận trừng mắt: "Liên quan gì đến anh? Anh không thể sửa được cái thói quen bất ngờ lớn tiếng nói chuyện ở phía sau người khác sao?"
Trần Nghĩa phản bác: "Mỗi lần Đường Đường đều không bị dọa, Trịnh Tiểu Hy cái gan nhỏ này của nhóc, không thể to gan thêm chút sao?"
"Gan của anh thì to?" Trịnh Tiểu Hy bất mãn.
"To hơn nhóc chắc!"
"Người không dám đi đêm còn có tư cách nói đến tôi?"
Trần Nghĩa mặt đỏ bừng: "Trịnh Tiểu Hy, nhóc không thể chừa mặt mũi cho con trai được sao?"
"Không cho!"
Đường Thi bất đắc dĩ nhìn trò khôi hài của hai người, này không phải là oan gia hoan hỉ sao?
"Nhóc muốn đi đâu?" Đoàn Thích hiển nhiên nghe được câu nói kia.
Liếc nhìn Đoàn Thích, Đường Thi suy nghĩ một chút, vẫn là nói trước đi, nói: "Tôi định nhảy lớp."
Đoàn Thích nhíu mày nhìn về phía Đường Thi, nghĩ nghĩ, thành tích học tập của Đường Thi rất tốt, đoạn thời gian trước luôn đọc sách giáo khoa lớp , còn làm bài tập.
Tâm tình có chút vi diệu chập trùng, hỏi: "Nhảy đến lớp nào?" Hừ, không phải là muốn nhảy lên cùng một lớp với cậu chứ? Nếu như vậy, cậu cũng có thể giúp được cô ấy.
Ngữ khí của Đoàn Thích có chút kỳ quái, Đường Thi ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Lớp ."
Đoàn Thích: "...."
Trần Nghĩa nghe được, kinh ngạc nhìn về phía Đường Thi, "Không phải chứ? Đường Đường, em thật sự muốn nhảy lớp? Không thể nhảy đến lớp bọn anh sao? Chúng ta học cùng rất tốt nha."
Trịnh Tiểu Hy: "Mơ đẹp.:
"Thật sự, là lớp ."
"Đường Đường, em lại muốn nhảy đến lớp ?" Tô Tiếu vô cùng giật mình, "Tuy rằng kết quả học tập bây giờ của em rất tốt, nhưng mà, nhảy lên lớp , không phải là đùa giỡn."
Tô Tiếu bây giờ đang xuân phong đắc ý, cô ta rất hưởng thụ cảm giác là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cho dù mọi người đối với việc diễn phim cũng rất có mâu thuẫn, nhưng mà, Tô Tiếu không có, đứng dưới ánh đèn, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi được mọi người chú ý, đó chính là cuộc sống mà cô ta muốn.
Chuyện diễn phim làm cho cô ta từ từ quên đi một màn mất mặt trước mặt Hạ Cảnh ngày hôm đó, cho dù Hạ Cảnh ưu tú thì sao, chẳng lẽ cô ta không thể ưu tú hơn Hạ Cảnh, càng lóa mắt hơn?
Nhưng mà, vừa mới nghe! Nghe một chút! Cô ta lại không cẩn thận nghe được cái gì?
Nhảy lớp?!
Ha! Một con nhóc, chỉ là có chút thành tích, đã muốn nhảy lớp! Hơn nữa còn lớp !
Ngày cả người có linh tuyền không gian là cô ta đây, cũng không dám làm như vậy! Đường Thi dựa vào cái gì? Chỉ có chút khôn vặt ấy?
Một tiếng hét này của Tô Tiếu, làm cho rất nhiều người vây lại xem, đây chính là tin tức nóng hổi! Đường Thi lớp muốn nhảy cấp lên lớp !
"Đường Đường, em phải biết, em vẫn còn nhỏ như vậy, bà nội Đoàn nhất định sẽ không đồng ý, nói không chắc, em lên đến lớp , cũng sẽ không giữ được điểm cao như vậy, chênh lệch quá lớn, cũng sẽ gây áp lực lớn cho em." Tô Tiếu khổ tâm khuyên bảo.
Sắc mặt Đường Thi không phải quá tốt, cười nói: "Chi Tiếu Tiếu, cảm ơn chị quan tâm, chuyện này, em sẽ về thương lượng với bà nội Đoàn."
Tô Tiếu kinh ngạc: "Nói như vậy, em gạt tất cả mọi người, chuẩn bị nhảy lên lớp ?"
Đường Thi: "..."
"Đường Đường, vậy là em không đúng rồi, bây giờ em còn ở trong nhà Đoàn Thích, sao có thể không thương lượng với nhà họ Đoàn đã làm ra quyết định như vậy? Nếu như em không thể nhảy lớp, không phải là thành trò cười sao?"
Âm thanh của Đường Thi nhàn nhạt: "Cô Vưu đã đồng ý."
Tô Tiếu đã nghĩ được một chương lời nói trong đầu: "...."
Mọi người: "...."
Được rồi, một câu này giết hết cả đám.
"Thật là Đường Đường, nếu cô Vưu đã đồng ý, sao em không nói sớm một chút?" Tô Tiếu lúng túng cười ha ha một cái.
Đường Thi muốn nói, nhưng cô cho tôi cơ hội à?
Nhưng cuối cùng cũng không nói ra, Tô Tiếu quá coi trọng mặt mũi, câu nói kia của cô, cũng đã đắc tội Tô Tiếu rồi, tuy rằng cũng không kém một câu như vậy, nhưng Đường Thi lại chẳng muốn nói, đắc tội thì đắc tội đi.
"Nếu như vậy, Đường Đường em nhớ nói rõ với bà nội Đoàn, nếu không, vẫn luôn giấu, không tốt, gần đây chị vẫn luôn bận rộn, đi trước nhé, nếu em có chuyện gì, cũng có thể đến tìm chị."
Hiếm thấy Tô Tiếu chạy trối chết trước mặt mình, Đường Thi có chút xấu xa mà nở nụ cười.
Trịnh Tiểu Hy tựa đầu lên vai Đường Thi, run run, rất rõ ràng, đang nhịn cười.
"Đường Đường, cậu lợi hại quá, Tô Tiếu bị cậu nói đến chút nữa mất mặt, cô ta quá thích giảng đạo lý, có cơ hội là nói không ngừng."
Đường Thi: "Đừng cười nhiều quá, cẩn thận nghẹn chết bản thân."
Trịnh Tiểu Hy vỗ cặp Đường Thi, càng cười mạnh hơn.
Điều kiện nhảy lớp của Thanh Cao rất nghiêm ngặt, trước đây không phải không có học sinh nhảy lớp, kiểu lớp nhảy lên lớp , vậy kết quả học tập lớp nhất định phải rất tốt, kiến thức lớp cũng nắm được phần lớn, mà nhảy vượt cấp, càng nghiêm khắc hơn, đầu tiên là giáo viên kết luận học sinh có đủ tư cách tham gia kỳ thi đại học hay không, kết quả còn phải ưu tú sánh ngang với kết quả của học sinh lớp ! Bằng không, không bàn nữa!
Một khi giáo viên đã gật đầu, cơ bản là có thể xác định, bởi vì giáo viên Thanh Cao trên phương diện này yêu cầu rất cao, nếu để cho hiệu trưởng định đoạt, có nghĩa là đã qua cửa rồi.
Mà Vưu Lỵ ở Thanh Cao, là giáo viên mẫu mực, Vưu Lỵ đồng ý, này cách Đường Thi chuyển lên lớp còn xa sao?
"Ha ha ha, mình thật sự không biết, sao Tô Tiếu còn rảnh như vậy, gần đây cô ta không phải đang chống lại Văn gia sao? Vì đi diễn phim, cách nào cô ta cũng đã làm, có điều, cũng vì chuyện phiền phức của cô ta, người kia cũng không có thời gian quản đến mình, thật tốt!"
Trịnh Tiểu Hy rất hài lòng với cuộc sống gần đây, nếu có thể luôn như vậy thì tốt rồi.
"Nhóc xác định muốn nhảy lên lớp , mà không phải lớp ?" Đột nhiên, Đoàn Thích mở miệng hỏi.
Đường Thi không hiểu ra sao, nhưng vẫn nói: "Đúng, lớp ."
"Nhóc muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau?" Đoàn Thích lại hỏi.
"Lớp khóa này không tham gia kỳ thi đại học năm sau thì lúc nào?" Đường Thi mông lung mà nhìn Đoàn Thích, thật sự không hiểu, này có cái gì hay mà cứ xác nhận đi xác nhận lại.
Một mặt ngu ngốc này, Đoàn Thích nhìn đến thiếu chút nữa thì hét ầm lên!
Tức giận trong lòng Đoàn Thích không biết từ đâu mà có, nhưng nhìn Đường Thi, cậu lại cảm thấy, mình không nên tức giận như vậy, cậu tức vì cái gì?
Cậu không tức giận, không tức giận, không tức giận, không.... Tức giận!
Trên đường về nhà, Đoàn Thích không nói một lời, ngạo kiều kiêu ngạo ngày thường cũng không còn, làm cho Đường Thi lo lắng, thằng nhóc hung dữ hôm nay không không hung dữ nữa, trái lại cô cảm thấy không quen.
Trong suy nghĩ của Đường Thi, Đoàn Thích nên hừ hừ mấy cái với cô, sau đó ngạo kiều lại đáng ghét nói một câu: "Thi không đậu, tuyệt đối đừng khóc nhè." Thế nhưng, nhìn nhóc con hung dữ, có chút suy sụp?
"Đoàn Thích, lẽ nào là vì tôi sắp thành đàn chị của anh, nên anh không vui?" Đường Thi do dự hỏi.
Đoàn Thích trừng nàng, càng tức giận hơn thì làm sao bây giờ????
Đường Thi: "....."
"Ông nội, bà nội Đoàn, cháu có việc muốn nói với hai người." Đường Thi vừa vào cửa, cũng không có thời gian suy đoán nguyên nhân tại sao tâm trạng của Đoàn Thích không tốt.
Lập tức nói cho hai vị trưởng bối, mới là chuyện cô phải làm.
"Chuyện gì?" Bà nội Đoàn hỏi.
"Là như vậy, bà nội, ông nội Đoàn, cháu muốn chuyển lên lớp ..."
Hai ông bà không vội vàng ngắt lời Đường Thi, yên tĩnh nghe Đường Thi nói xong, bà nội Đoàn nhìn Đường Thi chăm chú: "Đường Đường, có phải là cảm thấy uất ức không?"
Đường Thi biết sẽ đối mặt với sự quan tâm của hai vị trưởng bối như vậy, cũng đã sớm nghĩ kỹ sẽ trả lời như thế nào, nhưng khi cô rơi vào hoàn cảnh này, mới biết, thứ mà mình giả thiết, cũng không dùng được.
"Không có, cháu không có uất ức, chỉ là, cháu vẫn muốn làm như vậy.
Uất ức sao? Không có.
Đường Thi cũng không muốn tùy tiện mượn cớ, ở Đoàn gia, tất cả mọi thứ của cô đều được chăm sóc, chỉ là, nơi này, chung quy vẫn không phải là nhà của cô, cho dù ông nội bà nội Đoàn đối với cô cỡ nào, trong lòng cô vẫn không có cảm giác mình thuộc về nơi này, đây không phải là thứ mà hai vị trưởng bối và Đoàn gia có thể cho cô được.
Chỉ có bản thân cô, mới có thể cho mình phần an tâm này.
Ông nội Đoàn im lặng một lúc lâu, mới hỏi: "Kết quả học tập thế nào?"
Đường Thi cười trả lời: "Cũng không khá quá nhiều với thành tích lớp ạ, cô Vưu nói cẩn thận với hiệu trưởng, là cháu có thể lên lớp ."
"Cháu lên lớp , vẫn về nhà chứ?" Ông nội Đoàn hỏi.
Lần này trên mặt Đường Thi có chút do dự, bà nội Đoàn vội vã hỏi: "Có phải Đường Đường muốn vào ở ký túc xá không?"
"Đúng vậy, bà nội Đoàn, ở trong trường, cháu có thể chuyên tâm học hành hơn." Đường Thi cúi đầu.
"Chuyện này... Đường Đường, bà nội, ôi, lão già này, sao ông không nói chuyện, mau khuyên Đường Đường đi." Bà nội Đoàn cuống lên.
Ông nội Đoàn suy nghĩ một chút, hỏi: "Đường Đường suy nghĩ chuyện này từ lúc nào?"
Đường Thi ngừng một lát, nhìn đôi mắt thông suốt của ông nội Đoàn, thành thật trả lời: "Sau khi đến Bắc Kinh."
Bà nội Đoàn nhìn Đường Thi, cũng không nói ra được câu giữ người lại nào nữa.
Vô duyên vô cớ, ai sống ở nhà người khác, cho dù là thân thiết, cũng không nhất định có thể thản nhiên.
"Vào trường học ở đi, nghỉ hè thì về nhà." Ông nội Đoàn quả quyết dứt khoát.
Đường Thi thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ tổn thương hai vị trưởng bối, tuy rằng đến cùng cô vẫn làm hai người đau lòng, chỉ là, đây là con đường cô phải đi, không thể nhượng bộ, ai cũng không thể nhường.
Bà nội Đoàn hụt hẫng trong lòng, nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt, lôi kéo Đường Thi căn dặn đủ điều, Đường Thi ghi nhớ từng cái trong lòng.
"Hôm nay cháu hạ cờ quá rối loạn." Ông nội Đoàn ghét bỏ nhìn bàn cờ và Đoàn Thích: "Tâm cũng loạn, còn muốn thắng ta? Hừ, chiếu tướng."
Đoàn Thích: "...."
"Thằng nhóc thối, có chuyện gì không thể quang minh chính đại nói ra, nhất định phải che che giấu giấu?" Ông nội Đoàn càng nói càng ghét bỏ, mèo già hóa cáo, sao ông nội Đoàn không nhìn ra cháu mình có tâm tư gì.
"Ông nội, cháu có cái gì che giấu chứ? Ông đừng nói lung tung."
"Hừ!" Ông nội Đoàn hừ một tiếng, không nhiều lời, chỉ là trong lòng không nhịn được thì thầm, tính tình khó chịu như vậy, đến cùng là di truyền từ ai vậy?
Đoàn Thích cũng rất không dễ chịu, biết Đường Thi muốn nhảy lên lớp , hơn nữa còn là tám chín phần, trong lòng đột nhiên lại buồn bực, làm cho cậu có chút bất an.
Bắt đầu từ khi nào, lúc nào cậu cũng để ý đến Đường Thi?
Cô ấy dùng tư thái mạnh mẽ, đột nhiên xâm lấn cuộc sống của cậu, bảo cậu làm sao không thể để ý?
Rõ ràng, Đoàn Thích trước đó, chỉ là tình cờ chú ý đến Tô Tiếu một chút, Đoàn Thích biết, cậu quan tâm Tô Tiếu, nhiều hơn là, giận dỗi với Cố Lệ, bởi vì cậu nhận ra, Cố Lệ lạnh lùng kia, vậy mà lại có hứng thú với một nữ sinh!
Tuy rằng lý do rất ngây thơ, nhưng Đoàn Thích rất tò mò, rốt cuộc là ai, có thể lọt vào mắt Cố Lệ?
Không thể không nói, người Cố Lệ quan tâm, cũng có mấy phần xuất sắc, Đoàn Thích chú ý đến Tô Tiếu, cũng từ đó có thêm mấy phần quan tâm, thế nhưng, vào lúc này, Đường Thi xuất hiện.
Một cô gái dung mạo và khí chất hoàn toàn không hợp nhau!
Vô cùng mâu thuẫn, thân thế của Đường Thi, người nhà họ Đoàn đã sớm nói, đón Đường Thi đến Đoàn gia ở, là trải qua thương lượng cả nhà, mới quyết định.
Đường Thi và Đoàn gia hoàn toàn không hợp, mới vừa bắt đầu Đoàn Thích liền chú ý đến, Đoàn Thích luôn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp được một người như Đường Thi, một người giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mỉm cười không chút miễn cưỡng.
Điều cậu không thích chính là, Đường Thi cẩn thận từng li từng tí, biệt danh ác ý bị cậu nói ra khỏi miệng, đến lúc muốn sửa, lại không kịp rồi, mà cậu lại là người kiêu ngạo, xem thường giải thích.
Điều này làm cho cậu có một số khó khăn, lại khó khăn này, làm cho cậu theo bản năng muốn bồi thường vào những chỗ khác, chỉ là, thái độ của cô nhóc này làm cho người ta quá tức giận rồi!
Đoàn Thích tức giận nghĩ, cậu sẽ không thèm để ý đến quỷ nịnh nọt luôn xem cậu như trẻ chưa trưởng thành đâu! Hừ!
Không biết nói chút lời nói dễ nghe sao? Không biết dỗ cậu mấy câu sao?
Nói nhảy lớp là nhảy lớp, thật sự một chút lòng trách nhiệm cũng không có, nhớ lúc đầu, vẫn còn nịnh cậu dẫn đến trường học đó!
Càng nghĩ càng tức, Đoàn Thích trực tiếp trừng mắt nhìn Đường thi, vừa trừng một cái, liền cảm giác tốt hơn nhiều, đi đến gần Đường Thi, hừ hừ nói: "Nhóc thi được bao nhiêu điểm?"
Đường Thi vô cùng chân thành: "."
Đoàn Thích: "...."
Nhìn Đoàn Thích trong nháy mắt hạ khí thế, Đường Thi có chút buồn cười, đứa bé rắc rối, vẫn có một chút tố, có điều, lần này, hình như thật sự cô đã chọc phải người rồi.
"Nhóc yêu đương gì với sao? Sao lại là điểm này nữa?"
Đường Thi duỗi tay: "Không biết, giáo viên cho điểm, tôi còn muốn mình được điểm tối đa đó."
Đoàn Thích: ".... Cứ ở đó mà chém đi." Khẩu khí thật lớn, quả nhiên là phong cách nịnh nọt!
Đường Thi cười híp mắt.
Cùng lúc đó, Tồn Thị.
"Tồn Hải, ăn cơm tôi, anh đang đi tới đi lui trong phòng làm gì vậy?" Vương Hồng đặt con lên bàn ăn cơm, gọi chồng là Lý Tồn Hải đến ăn cơm.
Lý Tồn Hải đứng ngồi không yên, nghe được vợ Vương Hồng gọi, đi đến.
"Không phải nói rồi, chuyện công việc, hoàn thành ở tòa soạn sao? Sao anh lại mang tâm tình công việc về nhà?" Vương Hồng là một giáo viên, đối với giáo dục rất có phương pháp, quy định trong nhà cũng là do cô đặt ra.
Trên mặt Lý Tồn Hải có chút sầu khổ, sờ đầu con, bảo nó ăn trước, không nhịn được nói: "Hết cách rồi, gần đây vị tác giả "Đường Thi bài" không gửi bài, lòng anh như lửa đốt."
Quy định Vương Hồng định ra cũng không phải quy định chết, nghe được Lý Tồn Hải nói như vậy, nhân tiện nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lắc đầu, Lý Tồn Hải nói: "Đường Thi bài gửi ba lần bản thảo, mỗi lần đều là truyện ngắn, nhưng phản ứng của độc giả đều rất tốt, tạp chí mới xuất bản, truyện ngắn Phương Thuốc Do Ai Kế Truyền của cô ấy trở thành tác phẩm được hoan nghênh nhất, lượng tiêu thụ của tạp chí cũng được tăng lên."
"Cô ấy hành văn lão luyện, xây dựng tầng tầng lớp lớp bẫy trong tiểu thuyết một cách tinh vi, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, anh rất xem trọng cô ấy, vốn là cân nhắc có nên ký hợp đồng hay không, kết quả, đã lâu như vậy, cô ấy vẫn không gửi bài đến, anh hơi lo lắng, để ban biên tập gửi thư cho cô ấy, bây giờ đang đợi hồi âm, chỉ sợ cô ấy bị đối thủ ký mất."
Vương Hồng vì Lý Tồn Hải mà xem rất nhiều tiểu thuyết trinh thám suy đoán, cô đồng tình, Đường Thi bài này rất có tiềm năng, nhưng tác phẩm Phương Thuốc Do Ai Kế Truyền mới thật sự đã động được Vương Hồng.
"Gấp cái gì? Nếu như cô ấy thật sự bị người khác ký kết, vậy anh cũng hết vai rồi, ngoan ngoãn mà làm chủ biên của anh, đương nhiên, chỉ cần Đường Thi bài tiếp tục viết, em còn có thể xem được tiểu thuyết mà cô ấy viết."
Vương Hồng không chút nể tình nào, Lý Tồn Hải dở khóc dở cười, "Em tốt xấu gì cũng là vợ anh, sao cùi chỏ lại ngoảnh ra ngoài vậy?"
"Ai bảo anh không ký sớm một chút! Cơ hội mất đi là không trở lại, coi trọng thì nắm chắc, còn suy nghĩ cái gì?" Vương Hồng nói.
Lý Tồn Hải nhanh chóng xin tha: "Được rồi được rồi, phu nhân, anh đã rất đau lòng rồi, bây giờ còn có rất nhiều độc giả gửi thư đến tạp chí, đều là gửi cho Đường Thi bài, anh còn muốn nhanh chóng xử lý tốt mấy cái thư này đây."
Vương Hồng cười nói: "Cái này được, đợi lát nữa em cũng viết một bức thư, mai anh mang thư đến tòa soạn, đến lúc đó gửi đi luôn."
Lý Tồn Hải: "Phu nhân, em đây là muốn anh lạm dụng chức quyền?"
Vương Hồng trừng mắt: "Cái gì mà lạm dụng chức quyền, cái này gọi là tiện đường!
Đường Thi đương nhiên không biết Lý Tồn Hải đang ở Thân Thị xa xôi hao tổn tinh thần vì mình, cô đã lên giường ngủ từ rất sớm, ngày mai còn phải đối phó với việc liên quan đến chuyển lớp, đi ngủ sớm, tinh thần tốt một chút, còn gửi bài?
Ừm, hình như rất lâu cô không đặt bút rồi, chờ qua đoạn thời gian này thì nói sau.
"Đường Thi, ra đây một chút."
Đường Thi còn chưa kịp ngồi vững, Vưu Lỵ đã đến phòng học gọi cô, tin tức ngày hôm qua ở cổng trường của Đường Thi, đã lan truyền, biết được Đường Thi muốn nhảy lớp, học sinh lớp / rất ngạc nhiên, còn chưa kịp đến chính chủ chứng thực tin tức, người đã bị Vưu Lỵ gọi đi rồi.
Người vừa đi, tất cả bạn học trong lớp đều bàn tán sôi nổi.
Khi Đường Thi theo Vưu Lỵ đến văn phòng, còn nhìn thấy thầy chủ nhiệm cũng ở đó.
"Đường Thi, đây là thầy chủ nhiệm của chúng ta, thầy Thôi, chuyện em nhảy lớp, thầy chủ nhiệm cũng đã đồng ý." Vưu Lỵ nói.
"Cảm ơn thầy Thôi." Đường Thi thường nhìn thấy thầy chủ nhiệm có chút nghiêm túc ở buổi chào cờ.
Thầy chủ nhiệm gật đầu, theo lệ nói mấy câu, lại nói: "Bạn học Đường, tiếp tục duy trì thành tích này, em là hạt giống tốt, chúng ta rất tin tưởng vào em."
"Bên hiệu trưởng cũng đã đồng ý, hy vọng em có thể tiếp tục duy trì thành tích này." Vưu Lỵ nhìn Đường Thi làm bài thi kia, biết đây chính là thực lực của cô, nhưng vẫn không tránh được có chút lo lắng.
"Cô Vưu, em hiểu ạ."
Vưu Lỵ đã vì cô mà bảo đảm như vậy, Đường Thi rất cảm kích, cũng biết Vưu Lỵ nhất định đã mạo hiểm rất nhiều, có lẽ chỉ có kết quả học tập tốt, mới có thể báo đáp lại.
"Không cần áp lực quá nhiều, duy trì tình trạng bây giờ của em là được rồi, em định lúc nào chuyển đến lớp , cô xin cho em lên lớp /, nhưng mà, thầy Từ nói muốn tự kiểm tra em lại một lần nữa, mới có thể yên tâm."
"Thầy Từ có rảnh không ạ?" Đường Thi hỏi.
"Có, bây giờ lớp đã dạy xong rồi, đang ở giai đoạn ôn tập, mỗi ngày em qua phòng làm việc của thầy ấy lấy hai bài thi là được rồi, không lo lắng."
"Được, cảm ơn cô Vưu."
Vưu Lỵ suy nghĩ thật lâu, vẫn hỏi: "Người trong nhà em đều đồng ý rồi chứ?"
"Vâng, bà nội Đoàn đã đồng ý rồi ạ."
Mấy ngày trôi qua, Đường Thi nhảy lớp còn chưa có động tĩnh, mọi người lại từ từ quên đi chuyện này, thêm nữa Tô Tiếu lại có chuyện mới, mọi người lại có tâm điểm chú ý khác.