Chương
Đấu tranh tâm lý một lát, Đoàn Thích không hề do dự mà nắm tay nhận lấy thư, đợi đến khi thật sự nắm trong tay rồi, vẫn còn có chút khó tin: "Nói trước nhé, đây là nhóc tự muốn cho anh xem đấy."
"Đương nhiên." Đường Thi gật đầu.
Ánh mắt Đoàn Thích có chút ý vị sâu xa, Đường Thi phản ứng lại, cười: "Đây cũng không phải là thư tình gì, cũng không phải là thư người khác viết cho tôi, cũng không phải là tôi viết cho anh."
Tôi viết thư tình cho anh....
Đoàn Thích đỏ mặt, nhưng nhớ đến lời nói trước của Đường Thi, nháy mắt tỉnh táo lại, nhiệt độ hạ thấp, giả bộ đọc thư, một phong thư màu vàng nhạt rất bình thường, trên đó viết "Ban biên tập tạp chí Người Suy Lý: Lý Tồn Hải".
Mang theo nghi vấn, mở thư ra, sau khi đọc xong, ánh mắt Đoàn Thích nhìn Đường Thi, có chút khác lạ: "Nhóc đây là đang viết tiểu thuyết? Muốn thành tác giả ký hợp đồng?"
Đường Thi: "Đúng vậy."
"Tại sao lại nói cho anh biết?" Đoàn Thích hỏi ra, ngón tay nắm chặt thư, trong lòng hơi nôn nóng, ngay cả xưng hô lúc bình thường cũng đã quên.
"Sớm muộn gì anh cũng biết, dù sao trên đường về chúng ta cũng không tìm thấy chủ đề nói chuyện, không nói lời nào, còn không bằng để cho anh xem." Đường Thi nghĩ thế nào nói thế đó, biểu tình và ngữ khí rất chân thành.
Đoàn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, cái gì mà không có chủ đề nói chuyện? Rõ ràng là nhóc không muốn nói chuyện mà?
Không thể tức giận, không thể tức giận, cậu rất bao dung độ lượng.
"Nói như vậy, anh đây là người đầu tiên biết chuyện này?"
"Không phải, vừa nãy Tiểu Hy đã biết rồi."
Đoàn Thích nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười đắc ý: "Nhóc là muốn anh đứng về bên chiến tuyến của mình?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Thi, Đoàn Thích hai tay ôm ngực, tiếp tục nói: "Nhóc chuyển lên lớp , áp lực học tập nhất định sẽ rất nhiều, bây giờ lại viết tiểu thuyết, còn muốn trở thành tác giả ký hợp đồng, ông bà nội có thể đồng ý không đây?"
Bị nhìn thấy kế vặt, Đường Thi cũng không giận, Đoàn Thích cũng không ngốc, ngược lại, anh rất thông minh, chỉ chốc lát, đã có thể nghĩ đến cái này.
Đường Thi cười rất bình tĩnh như vậy, làm cho Đoàn Thích đang dương dương đắc ý cũng mất hết khí thế: "Nhóc nắm chắc như vậy, rằng anh đây sẽ đứng bên phía nhóc?"
"Đoàn Thích, anh sẽ đứng về phía tôi." Đường Thi gật đầu.
Đoàn Thích: "Tiểu gia không."
Đường Thi: "...."
"Không phải nhóc biết dỗ dành người khác lắm sao? Dỗ dành anh đây mấy câu, nói không chừng, tiểu gia vui vẻ, đồng ý."
Trở lại Đoàn gia, Đường Thi mới biết, công lực dỗ người của cô, vẫn là rất bình thường.
"Sao vậy? Hai đứa giận nhau hả?" Bà nội Đoàn kỳ quái nhìn hai người.
Đường Thi cười ha ha nói: "Không đâu, bà nội Đoàn."
"Không là tốt, Đường Đường, bà nói cho cháu nghe, ngày mai anh Duệ của cháu sẽ về nhà, thằng bé thấy cháu, nhất định sẽ rất vui vẻ, khi còn bé Duệ Duệ vẫn luôn muốn có một em gái, lúc Thích Thích còn chưa sinh ra, Duệ Duệ cả ngày trông ngóng nhìn chằm chằm vào bụng của thím hai, mong có một em gái ra chơi đùa với mình, kết quả lúc Thích Thích ra đời, Duệ Duệ ghét bỏ vô cùng, lúc đó khuôn mặt nhỏ của nó nhăn lại, giống như một ông cụ non! Làm cho chúng ta cười không ngớt..."
"Có điều, Thích Thích từ nhỏ đã thích dính theo Duệ Duệ, cho dù ghét bỏ, Duệ Duệ cũng chỉ có thể mặc kệ cái đuôi nhỏ Thích Thích này, đúng rồi, đây là ảnh cũ bà nội cố ý tìm ra, xem, đây là ảnh chụp chung của hai anh em, đây là..."
Đường Thi tò mò đến gần, liền thấy hai thiếu niên một lớn một nhỏ, hai tay của tiểu chính thái đang bám vào góc áo của người kia, mắt còn vương lệ, tủi thân vô cùng, nhất thời, Đường Thi vui vẻ, nhìn Đoàn Thích, lại nhìn bức ảnh, thời gian thật thần kỳ, làm cho một tiểu chính thái dính người biến thành một cậu nhóc hung dữ như bây giờ!
Đoàn Thích bị ánh mắt của Đường Thi làm cho đứng ngồi không yên, vội hỏi: "Bà nội, mấy giờ anh cả về?"
"Nói là chiều tối."
"Vậy anh Cảnh qua ăn tối không ạ?" Đoàn Thích lại hỏi.
Mỗi lần Đoàn Duệ trở về, Hạ Cảnh đều đến Đoàn gia thăm anh, có lúc Hạ Cảnh rảnh rỗi, thậm chí còn đến trạm xe lửa đón người.
"Ừ, Duệ Duệ nói, A Cảnh ngày mai thuận đường đón nó, cũng không cần chúng ta đến."
Đường Thi nghe xong, không khỏi cảm khái, hai nam thần, tình cảm tốt thật!
"Đúng rồi, bà nội Đoàn, cháu có chuyện, muốn nói với bà..." Đường Thi do dự, cẩn thận nghĩ lại, hành động gần đây của cô, có chút khác người.
Thế nhưng, nghĩ đến đây là chuyện sớm muộn cũng phải làm, hơn nữa, coi như cô học xong lớp , cũng vẫn chưa thành niên, cần người giám hộ ký tên, chỉ là, Đường Thi vẫn có chút thấp thỏm.
Theo bản năng nhìn về phía Đoàn Thích, Đoàn Thích không nhìn Đường Thi, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng đồng thời, cũng không nói cái gì.
Thái độ như vậy, cũng đang biểu thị, Đoàn Thích không đồng ý, Đường Thi cũng không nói nhiều thêm, chuyên tâm nói với bà nội Đoàn.
Nghe xong, bà nội Đoàn im lặng một lúc lâu, nghiêm túc nhì Đường Thi: "Đường Đường, bà nội không đồng ý cháu làm như vậy, bây giờ cháu còn nhỏ, đã chuyển lên lớp , cho dù kết quả học tập của cháu tốt, nhất định sẽ có áp lực, nếu như mỗi ngày đều viết bản thảo, thời gian của cháu, sẽ càng gấp hơn, như vậy, chẳng phải là cái gì vui vẻ cháu cũng không hưởng thụ được sao?"
"Nếu như cháu chỉ tình cờ có hứng thú, viết viết, bà nội sẽ không ngăn cản, nhưng chuyện ký hợp đồng này, bà nội không ký nghị cháu làm bây giờ, bởi vì khi ký kết, cháu phải viết một cách quy củ, cứng ngắn, cháu không thể không viết, mỗi tháng đúng hạn nộp bản thảo, bà nội biết tại sao cháu làm như vậy."
"Trước cháu muốn tự mình nộp học phí, còn muốn đưa tiền sinh hoạt phí của mình cho bà nội, bà nội đều nhận rồi, nhưng chỉ có chuyện này, bà hy vọng cháu nghiêm túc suy nghĩ lại, chờ cháu thi lên đại học, lại ký hợp đồng, cũng không trễ."
Đường Thi nhìn bà nội Đoàn, ánh mắt né tránh, trong lòng nói của bà, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm rõ ràng của bà.
Đoàn Thích nhìn Đường Thi chăm chú hồi lâu, trong không gian yên tĩnh, đột nhiên lên tiếng: "Đừng quên, nhóc đã đăng ký kỳ thi học sinh giỏi quốc gia Tiếng Anh ở học kỳ sau."
Đường Thi quay đầu lại nhìn Đoàn Thích, cậu lại nói: "Kỳ thi này không đơn giản, tất cả những học sinh giỏi tiếng Anh đều tập trung lại."
Trong lúc nhất thời, Đường Thi không tìm được lời để nói, nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ, cô viết văn, phải có kết cấu tình tiết, phải suy nghĩ cách dùng từ, có lúc, còn phải tra tư liệu, không nghi ngờ, những này đều tiêu hao thời gian nhất định.
Nếu như cô viết lại hết tất cả những tiểu thuyết cũ, xác thực có thể tiết kiệm thời gian, nhưng, từ lúc cô quyết bắt cầm bút lên một lần nữa, Đường Thi đã bỏ qua kiếp trước, vì thế, tiểu thuyết cô viết, đều là đời này cô tự nghĩ ra.
Đoàn Thích nhắc nhở cô, người mạnh như mây, học sinh giỏi toàn quốc nhiều lắm, cô lại có tự tin ở chỗ nào, mà trở thành người tốt nhất đây? Đừng nói là, học kỳ sau, cô còn phải tham gia kỳ thi đại học, đã như thế, cô làm gì còn thời gian rảnh rỗi?
Là cô, quá nóng vội.
Bà nội Đoàn cũng không ép Đường Thi phải quyết định ngay lúc này, nhân tiện nói: "Đường Đường, cháu nghĩ kỹ, nói cho bà, nếu như cháu vấn quyết định muốn ký, bà nội sẽ ủng hộ cháu, nếu như cháu thay đổi suy nghĩ, bà nội cũng sẽ rất vui mừng."
"Vâng, bà nội Đoàn, cháu sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Trong lòng Đường Thi đang dao động không ngừng, nhưng cán cân trong lòng đã dần dần nghiêng về phía tạm thời ngừng lại.
....
Ngáp một cái, Đường Thi nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ, tại sao cô lại bị Đoàn Thích kéo ra chỗ này? Rõ ràng vừa nãy cô còn đang chạy bộ mà.
Sáng sớm chủ nhật, đã dậy chơi bóng rổ, thật không hiểu nổi mấy nam sinh này nghĩ gì.
Càng hiếm có hơn là, người lại đầy đủ hết!
Đã lâu không gặp Cố Lệ và Chương Sơn, hai người này cũng không có gì thay đổi, Cố Lệ vẫn lạnh lùng, người sống chớ gần, mà Chương Sơn, vẫn là gương mặt làm cho cô muốn đánh kia, lỗ mũi phổng lên trời.
Tiếng còi vang, tiếp theo, Đường Thi nhìn thấy, Cố Lệ thắng.
Một đám nam sinh đi đến bên này, đúng rồi, Đường Thi là bị Đoàn Thích kéo qua đây trông đồ.
"Cố Lệ, lần này cậu may mắn thắng tiểu gia, cậu tính xem, cậu đã thua tiểu gia bao nhiêu lần rồi?" Cho dù thua, Đoàn tiểu gia vẫn ngẩng cao đầu, không hề có chút ủ rũ vì thua cuộc.
Cố Lệ nhàn nhạt liếc nhìn Đoàn Thích một cái: "Sáng sớm cậu gọi tôi đi chơi bóng, chỉ vì muốn thua bởi tôi?"
Đoàn Thích nghẹn lại, không thể cãi lại, thật sự là cậu thua, cũng không sợ chịu thua, nhưng để cho Cố Lệ nói như vậy, vẫn cảm thấy không vẻ vang lắm.
"Đó là do trạng thái của anh Đoàn không tốt." Trần Nghĩa rất có nghĩa khí phụ họa.
Đoàn Thích thiếu chút nữa muốn đánh Trần Nghĩa mập mạp một trận, giúp thà không giúp còn hơn!
Đợi đến khi Đoàn Thích nhìn thấy một mặt cười từ ái của Đường Thi, sắc mặt xanh hồng đan xen: "Tiểu gia chỉ thua ngày hôm nay, bình thường tiểu gia thắng nhiều lắm."
Cố Lệ: "Đúng vậy, trước kia thua cũng không tính ngày hôm nay."
Đường Thi không nhịn được bật cười.
Đoàn Thích uất ức: "...." Rất muốn đánh Cố Lệ một trận! Nhưng mà, không nhất định có thể thắng.
Một đám thiếu niên đang muốn tản ra, ai về nhà nấy, không ngờ đột nhiên Chương Sơn hô lên một tiếng: "Tiếu Tiếu! Cậu về à? Dì Văn, dì cũng ở đây sao?"
Ngữ khí vui vẻ lại có chút ngại ngùng, cái đột nhiên này, làm cho Đường Thi giật mình không thôi.
Nhất thời, mọi người đồng loạt nhìn về phía Văn Thuần Tĩnh và Tô Tiếu.
Văn Thuần Tĩnh từ ái mà nhìn đám thiếu niên, khi ánh mắt rơi đến trên người Đường Thi, hơi ngưng lại, nhanh chóng dời đi, cười nói: "Là Tiểu Sơn hả, dì dẫn Tiếu Tiếu về đây, nhưng nhanh chóng dời đi, cuối tuần, không về nhà, sẽ bị mắng."
Chương Sơn vội hỏi: "Dì đừng vậy, Tiếu Tiếu rất hiếu thuận."
Văn Thuần Tĩnh tiếp lời Chương Sơn: "Dì nói đùa thôi, dì hiểu mà, Tiểu Lệ, Tiểu Thích, sao hai đứa gần đây không đến tìm Tiếu Tiếu chơi?"
Cố Lệ nhanh chóng quét mắt nhìn Tô Tiếu phía sau Văn Thuần Tĩnh, nói: "Dì Văn, gần đây trong nhà có chuyện, rất ít thời gian rảnh."
Văn Thuần Tĩnh hiểu được gật đầu, vừa nhìn về phía Đoàn Thích, trước đây bị nhìn thế, Đoàn Thích không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ, nghĩ như thế nào, cũng thấy khó chịu, đặc biệt là, nhiều người đứng chỗ này như vậy, sao chỉ hỏi mỗi cậu và Cố Lệ?
Nhưng đến cùng Văn Thuần Tĩnh là trưởng bối, Đoàn Thích không thể làm khác hơi là nói: "Gần đây hơi nhiều bài tập."
Từ đầu đến cuối Tô Tiếu vẫn đứng phía sau Văn Thuần Tĩnh, không giống trước đây, càng muốn đứng ra, xuất đầu, điều này làm cho Đường Thi cảm thấy kỳ quái, này không hợp với hình tượng nhân vật của Tô Tiếu nha.
Mỗi lần Tô Tiếu ra trận, đều thành tiêu điểm! Nữ chính mà, nên trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Câu trả lời qua loa này của Đoàn Thích, quá không có tâm rồi! Nếu như người nói là Cố Lệ, chỉ sợ sẽ không giống bây giờ, tất cả mọi người đều kỳ lạ mà nhìn Đoàn Thích.
Đoàn Thích nói, bài tập hơi nhiều?
Này là đùa mình đi? Một đám con trai nhìn Đoàn Thích chằm chằm.
Văn Thuần Tĩnh hiển nhiên cũng biết tình huống của Đoàn Thích, nụ cười trên mặt cứng lại, vẫn cười nói: "Ra là vậy, mấy đứa nhớ đến tìm Tiếu Tiếu nhiều chút nhé, đều là bạn bè cùng tuổi, chủ đề rất nhiều, dì nhớ đến, Tiểu Thích và Tiếu Tiếu còn cùng lớp đấy, tuy rằng qua đoạn thời gian nữa Tiếu Tiếu phải đến nơi khác đóng phim, không có nhiều thời gian ở trường và ở nhà."
Nha, thì ra Tô Tiếu vẫn đúng là muốn đi đóng phim, quần chúng ăn dưa yên lặng suy nghĩ.
"Mẹ, không phải nói, muốn dẫn con đi gặp chú Trịnh sao?" Tô Tiếu đột nhiên lên tiếng, cả người lạnh lẽo.
Văn Thuần Tĩnh cười áy náy: "Đúng rồi, dì phải đi rồi, chú Trịnh của mấy đứa muốn gặp Tiếu Tiếu, mấy đứa mau về nhà đi, rảnh rỗi đến nhà chơi nhiều nhé."
Nhìn hai mẹ con một cao một thấp rời đi, Đường Thi và đám nam sinh cũng không biết nên nói cái gì, yên lặng mà tạm biệt, Trần Nghĩa đi theo phía sau Đoàn Thích và Đường Thi: "Này cái gì, không phải là, Tô Tiếu muốn vào ở Trịnh gia chứ?"
Trịnh gia ở đại viện này, bây giờ ông bà Trịnh vẫn còn ở cùng với con cả là Trịnh minh, nhưng mỗi lần chủ nhật, ba Trịnh đều dẫn theo Trịnh Tiểu Hy và Văn Thuần Tĩnh về đại viện, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Văn Thuần Tĩnh dẫn theo Tô Tiếu vào đại viện.
Lúc đó người mai mối cho Văn Thuần Tĩnh và ba Trịnh, chính là bà Trịnh.