Chương
"Đường Đường, cháu vừa nói cái gì?" Bà nội Đoàn vội hỏi, trên mặt vẫn còn không thể tin tưởng.
Đường Thi giật giật ngón tay, nhìn bà nội Đoàn như vậy, trong lòng cũng không phải quá thoải mái, nhưng vẫn nói từng từ từng chữ: "Bà nội Đoàn, cháu muốn về Giang thị ăn tết."
Đường Thi chiếm thân thể của Đường Thi, không có người thân để cô hiếu thuận, nhưng mà, về Giang thị ăn tết, là Đường Thi từ sớm đã quyết định rồi.
Cô cần phải về Đường gia, về nơi ấm áp kia, nói với họ một tiếng, chúc mừng năm mới.
Bà nội Đoàn đã không còn giống như lúc đầu, cho rằng Đường Thi là một đứa bé, lập tức phản đối chuyện Đường Thi đưa ra, sẽ tỉnh táo suy nghĩ một chút.
Sống chung mấy tháng, bà nội Đoàn biết Đường Thi là một cô gái rất có chủ kiến, bà chỉ cần thỉnh thoảng đưa ra kiến nghị cho cô, huống hồ, Đường Thi nghe được lời khuyên của người khác, không phải là một cô bé khư khư cố chấp.
Chỉ và bà nội Đoàn vừa nghĩ đến Đường Thi về bên Giang thị, chỉ có một mình, có chút không đành lòng, một mình cô độc, ăn tết như thế nào chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bà nội Đoàn cũng đoán được, là cô gái nhỏ nhớ nhà.
"Bà nội Đoàn, hàng xóm xung quanh rất chăm sóc cháu, đặc biệt là bà Phương, một mình cháu cũng có thể, hơn nữa, cháu sẽ rất nhanh quay lại, chính là quay về... Thắp cho họ nén nhang." Đường Thi hàm hồ chọn một từ.
Bà nội Đoàn thật sự không thể nói lên lời, lý do của Đường Thi rất đầy đủ, làm cho bà không muốn đồng ý cũng không được!
"Nhóc muốn về quê ăn tết?" Đoàn Thích từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nghe được câu cuối cùng.
Bà nội Đoàn và Đường Thi cùng nhìn về phía Đoàn Thích, vừa nhìn trên tóc Đoàn Thích còn hơi ẩm ướt, Đường Thi liền biết, Đoàn Thích lại đi ra ngoài đánh bóng.
"Ừm, tôi đang thương lượng với bà nội Đoàn về chuyện về nhà."
Đường Thi đã tìm được cách chung sống với Đoàn Thích, đó chính là bình tĩnh, bình tĩnh, chính là có lúc định lực của cô không đủ, vẫn bị Đoàn Thích làm cho tức đến giậm chân.
Mặc dù Đoàn Thích thỉnh thoảng sẽ ngạo kiều khó chịu, nhưng lúc bình thường, vẫn có thể giao lưu.
Sau khi thi cuối kỳ xong, bọn họ đều nghỉ mấy ngày, mặc dù bây giờ là lớp , nhưng với Đường Thi mà nói, về nhà một lần, cũng sẽ không chậm trễ cái gì, hơn nữa, sau này cô có thể chỉ có nghỉ dài mới về nhà, ở Đoàn gia lâu, Đường Thi cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Khi nào?" Đoàn Thích hỏi.
Đường Thi nhìn Đoàn Thích, trả lời: "Còn chưa xác định." Này phải được sự đồng ý của bà nội Đoàn mới được.
"Không thể sau khi qua tết xong mới về được à?" Bà nội Đoàn nghĩ nghĩ, nói, "Sau tết để Thích Thích đi cùng cháu về lễ tết?"
Đường Thi liếc nhìn Đoàn Thích, phát hiện mặt Đoàn Thích không biến, nhìn không ra cái gì, bèn nói: "Bà nội Đoàn, qua tết không lâu, cháu phải về trường học rồi."
Bà nội Đoàn nhớ ra Đường Thi đã lớp , cũng không có cách rồi.
"Bà nội Đoàn, bà yên tâm, tính cảnh giác của cháu rất cao, tuyệt đối sẽ không ăn đồ người khác đưa cho, cũng không tùy tiện đáp lời, huống hồ, trải qua chuyện lần đó, đoạn tàu hỏa này sẽ không có những người đâu." Cho dù có, cũng không dám trắng trợn gây án như vậy.
Nhìn thấy bà nội Đoàn có chút động, Đường Thi không ngừng cố gắng: "Mấy tháng này cháu đều rèn luyện thân thể, nếu chạy, vẫn là khá nhanh nữa."
Thái độ của bà nội Đoàn càng buông lỏng, chuyện Đường Thi chạy bộ trốn nhanh này, bà không nghiệm chứng, nhưng mỗi ngày Đường Thi đều chạy mấy vòng, từ mới bắt đầu mệt đến thở dốc, đến bây giờ chạy xong đã có thể khôi phục rất nhanh, bà vẫn nhìn ra được.
"Để bà nội suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm."
Đường Thi ngoan ngoãn gật đầu, cô phải cảm ơn ba mẹ Đường đã cho cô thân thể này, tính cân đối rất tốt, để cô rèn luyện thêm, thật sự không tốn công sức gì.
Bà nội Đoàn đồng ý cho Đường Thi về Giang thị, nhưng mà, bà vẫn không yên tâm để một mình Đường Thi quay về, đường xá xa xôi, lại là đi tàu hỏa mấy ngày đêm, giữa đường xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đến không kịp.
Bọn họ cũng không thể lạm dụng chức quyền, để cảnh vệ cùng đi về với Đường Thi, dù sao, cảnh vệ đều là phải đi sát bên người bọn họ cần bảo vệ.
Ngày hôm sau, vấn đề bà nội Đoàn lo lắng, có cách giải quyết.
"A Cảnh, cháu thật sự muốn đến Giang thị?" Bà nội Đoàn hỏi.
Hạ Cảnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Bà nội Đoàn, gần đây cháu có một cái điều tra nghiên cứu, phải đến bên Giang thị điều tra một chút, nhưng mà, cháu phải về trước khi ăn tết, sợ là chỉ có thể đi cùng Đường Đường đến Giang thị, không thể về cùng."
Bà nội Đoàn cười: "Không sao, không sao, ăn tết đông người phức tạp, cháu đi cùng vừa hay, còn Đường Đường về thế nào, đến lúc đó sẽ có cách, không vấn đề, để Thích Thích đi một chuyến."
Để cháu trai đi một chuyến, bà nội Đoàn có chút do dự.
Đoàn Thích ngồi bên cạnh: "....." Có hỏi qua ý kiến của tiểu gia không vậy?
"Vâng, vậy ngày mai cháu đến đón Đường Đường cùng đi tàu hỏa?" Hạ Cảnh nhìn Đường Thi.
Đường Thi gật đầu: "Vâng ạ."
"Vậy cứ quyết định như thế." Hạ Cảnh giơ tay vuốt tóc Đường Thi, Đường Thi ngẩn người.
Hạ Cảnh tự nhiên thu tay lại, cười nói: "Đến lúc đó, Đường Đường phải mời anh uống trà rồi."
"Không vấn đề, trong nhà có trà uống, chỉ cần anh Hạ không chê em pha trà không ngon là được." Đường Thi tự nhiên đáp.
Đoàn Thích nhìn tay của Hạ Cảnh một cái, thấy trên mặt Đường Thi vẫn là nụ cười thành thục, trong lòng đột nhiên thả lỏng.
Sau khi Hạ Cảnh đi, Đường Thi đi dọn hành lý, thật ra cũng không có cái gì, cô lấy mấy bộ quần áo, bên Đường gia cái gì cũng có, dạo gần đây cô cao lên mấy cm, quần áo ở Đường gia chắc không còn vừa nữa, nhưng mà, cũng có thể về Giang thị rồi đi mua, cũng không thiếu chút tiền này.
Đoàn Thích đứng ngoài cửa, gõ gõ cửa, mặc dù cửa phòng Đường Thi mở, nhưng mắt không dám nhìn vào trong.
Đường Thi quay đầu nhìn ra ngoài, sao không biết Đoàn Thích đang làm cái quỷ gì?
"Cửa không khóa, anh có thể vào." Cô cũng không thu dọn cái gì không thể để người khác thấy!
Thân hình Đoàn Thích cứng đờ, chân giật giật, qua lại ở cửa mấy lần, cuối cùng trực tiếp đứng ngoài cửa, đầu vẫn nhìn về phía bên ngoài: "Nhóc về mấy ngày?"
"Năm ngày." Không nhiều không ít, Đường Thi cảm thấy số này là tốt nhất, có thể đi chúc tết nhà họ Đường, còn có thể thăm bái hàng xóm.
"Ờ, xác định ngày về thì gọi điện báo cho tiểu gia!"
Tay ngừng động tác, Đường Thi nhìn Đoàn Thích: "Nói cho anh làm gì?"
"Đương nhiên là để đến trước đón nhóc về!" Đoàn Thích mạnh mẽ xoay người lại, trừng mắt nhìn Đường Thi, giống như Đường Thi nói cái gì không nên nói, "Nhóc...nhóc... tay nhóc đang cầm cái gì vậy?"
Đường Thi cúi đầu nhìn: "....."
Lại lúc ngẩng đầu, Đoàn Thích đã mặt đỏ đến mang tai, bởi vì ánh nắng mùa đông yếu ớt, Đoàn Thích trắng hơn chút, lúc này đây Đường Thi có thể nhìn rõ Đoàn Thích từ ửng đỏ đến đỏ bừng như thế nào.
Thân hình Đoàn Thích cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào vật trên tay Đường Thi.
Lần này, cả hai người đều cứng đờ, lúc này, Đường Thi thân là người xuyên không với thân sĩ ưu việt rõ ràng hiện ra, rất trấn định mà nói ra hai chữ: "Nội y."
Cô căn bản không có sự bảo thủ xấu hổ của người thời đại này, đối với vật cần thiết không dám nói ra ngoài, ở tương lai, đồng bào nam tính đều có thể bình tĩnh trong tiệm nội y giúp vợ hoặc bạn gái chọn đồ tùy thân rồi.
Đoàn Thích: ".....!" Đoàn Thích không biết nói cái gì, sau khi hoàn hồn, lập tức xoay người đi, nghĩ đến cái gì, mặt hơi đen lại, "Đường Thi, nhóc đừng có mà ở trước mặt người các thu dọn... thu dọn..." Đoàn Thích có chút nói không lên lời, bởi vì... Quá xấu hổ rồi!
Đường Thi: ".... Đương nhiên tôi sẽ không." Thật sự cho rằng cô đến từ tương lai, thích bày nội y ra cho người khác xem sao?
"Vậy nhóc vẫn còn..." Đoàn Thích muốn nói trước mặt cậu, nhưng lại cảm thấy hình như có gì không đúng, trước mặt cậu, chắc chắn không có gì không đúng!
Đường Thi đã đoán được suy nghĩ của cậu, phản kích: "Đó là do anh đột nhiên xoay người lại, đều là anh sai!"
Đoàn Thích: "....."
"Ừm, đều là do anh sai!" Đường Thi vô cùng chắc chắn thêm một câu.
Đoàn Thích: "....."
Đoàn Thích nuốt cơn giận này xuống, nhớ ra Đường Thi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của mình, lập tức chuyển đề tài, lại hỏi lại một lần.
Đường Thi nghĩ tới nghĩ lui, muốn hai ông bà Đoàn gia yên tâm, chắc chắn phải có người đến đi cùng cô, mà người Đoàn gia đều rất bận, sau khi ăn tết xong chắc chắn phải quay lại làm việc, vậy thì, chỉ còn Đoàn Thích là học sinh giống cô, mới có thời gian.
"Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện trước." Đường Thi cười nói.
Vui sướng trong lòng Đoàn Thích lại nhiều hơn mấy phần, vô cùng tùy ý nói: "Nhớ tối trừ tịch phải gọi điện đến, ông bà nội đợi nhóc chúc tết đó."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Nói xong mấy chuyện này, hai người dường như hết chủ đề, Đoàn Thích lại không thể tránh được mà nhớ đến vật tùy thân nho nhỏ vừa nãy mình nhìn thấy, chân khẽ động, chà chà một hồi, không nỡ rời đi, nhưng lại cảm thấy mình mà không đi, vừa muốn quay đầu nhìn, Đường Thi lại đang thu dọn đồ gì....
"Nhóc thu dọn từ từ!" Đoàn Thích nói xong, nhanh chóng liếc mắt về phía sau, vừa liếc, liền nhìn thấy Đường Thi đang gập áo khoác, trong lòng không biết nên thở một hơi, hay là mất mát không thể nhìn thêm lần nữa....
Đường Thi cũng không quan tâm cậu, trong mắt cô, Đoàn Thích có lúc nhìn rất ổn trọng, có lúc thật sự như một cậu nhóc ba tuổi.
Ngày xuất phát, Đoàn Thích dậy khá sớm, còn tiễn Đường Thi và Hạ Cảnh đến bến tàu, này dọa Đường Thi một trận, Đoàn Thích gần đây rất không bình thường nha.
"Anh về đi, bọn tôi chuẩn bị lên tàu rồi." Ha Cảnh đang nói gì với một cô gái cách đó không xa, Đường Thi nói với Đoàn Thích.
Đoàn Thích híp híp mắt nhìn về phía Hạ Cảnh, nói: "Không gấp, anh Cảnh còn chưa xử lý xong, tiểu gia hôm nay tâm tình tốt, nên ở chỗ này cùng nhóc, đỡ cho nhóc bị người lừa."
Đường Thi: "....... Đoàn tiểu gia, tôi không ngốc như vậy, có được không?" Tên nhóc hung dữ này thật sự có bản lĩnh làm người khác tức giận!
"Vậy sao?" Đoàn Thích nhàn nhã nói.
Đường Thi tức đến bật cười, cười nói: "Trên mặt anh còn thiếu viết lên chứ Đường Thi là một con ngốc đấy, hy vọng khi anh đến đón tôi không bị người lừa."
Đoàn Thích: "Quan tâm tiểu gia như vậy sao? Yên tâm, nếu như nhóc bị lừa, tiểu gia sẽ giúp nhóc."
Đường Thi trợn mắt nhìn Đoàn Thích, tim mệt quá, không muốn nói nữa.
Đoàn Thích: "Nhóc trợn mắt trắng, xấu quá." Mới lạ! Đáng yêu quá! Đáng yêu đến mức tiểu gia muốn sờ sờ đầu nhóc!
Đường Thi hừ một cái: "..... Anh trợn mắt, còn đẹp sao? Không, anh chắc chắn không làm ra được động tác trợn mắt trắng này..." Sau đó, Đường Thi nhận được một ánh mắt khinh thường của Đoàn tiểu gia.
... Hay lắm, Đoàn Thích, anh thắng rồi, tên nhóc này trợn mắt cũng đẹp như vậy! Không có thiên lý!
Đoàn Thích nhìn mặt Đường Thi, sao không biết Đường Thi đang nghĩ gì, hừ hừ nói: "Tiểu gia vừa nãy làm cái gì?"
Âm cuối cắn câu, Đường Thi chỉ cảm thấy, âm cuối này như là bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua lòng cô, như là kẻ trộm, lặng lẽ chạy trốn, chỉ là, dấu vết chạy trốn, vẫn còn nơi đó.
"Anh...."
"Đường Đường, A Thích." Hạ Cảnh đi về phía hai người, sau người là cô gái lúc nãy đột nhiên xuất hiện, khoảng cách không xa, tay cô gái còn kéo theo hành lý.
Đường Thi ngừng lại, ngậm miệng.
Đoàn Thích liếc nhìn Đường Thi, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, nhìn Hạ Cảnh, còn có người phía sau Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh vừa đứng lại, liền giới thiệu cho hai người: "Đường Đường, đây là con gái giáo viên hướng dẫn của anh Kim Khanh, lâm thời thêm vào, cô ấy sẽ cùng anh đến Giang thị điều tra."
Âm thanh của Hạ Cảnh không nghe ra khác thường, khóe miệng vẫn là ý cười ôn hòa, "Kim Khanh, bọn họ là Đường Thi và Đoàn Thích."
Kim Khanh là cô gái dung mạo nhu hòa, tuổi tác gần giống Hạ Cảnh, trên người có hơi thở người trí thức, nhưng ánh mắt lại có loại kiên nghị, lúc này nhìn về phía hai người Đường Thi và Đoàn Thích, mặt mày đều là dịu dàng: "Chào hai đứa, hai đứa có thể gọi chị là chị Khanh, lần này chị đột nhiên thêm vào, hy vọng Đường Đường không để ý."
Đường Thi bày tỏ thái độ: "Chào chị, chị Khanh, anh Hạ, chị Khanh đi cùng chúng ta, trên đường cũng có thể chăm sóc nhau." Đường Thi vừa nhìn liền biết, cô gái tên là Kim Khanh này, thích Hạ Cảnh, thích một người, yêu thích trong mắt không thể che dấu, hơn nữa, sự yêu thích của Kim Khanh rõ ràng như vậy.
Đoàn Thích không chào hỏi, nhưng gật đầu, cũng coi như chào hỏi rồi, Kim Khanh không để ý, dù sao lần này cô là không cần mặt mũi, cũng muốn đi theo, đương nhiên là... giành một cơ hội cho sự cố gắng cuối cùng của mình đi, thắng rồi, đều là vui vẻ, thua rồi, từ nay về sau cô sẽ là trời cao biển rộng.