Ông Lương vẻ mặt ghét bỏ: "Nha đầu đó nếu có thể chăm sóc người khác, ta đã không cần quản nó rồi." Nhưng dịu dàng và tự hào trong mắt ông cụ lại rất rõ ràng.
Đường Thi cười rất dịu dàng, những ông cụ kỳ quặc này ha.
"Ông ngoại!" Trịnh Tiểu Hy thở hổn hển xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy ông Lương, lập tức ôm chặt ông cụ, lại nhanh chóng buông ra, kiểm tra người ông từ trên xuống dưới, "Bị thương chỗ nào rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Ta có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là trẹo chân rồi." Ông Lương một mặt không để ý.
Trịnh Tiểu Hy chăm chú nhìn chân của ông Lương, lại hỏi Đường Thi và Đoàn Thích ở bên cạnh, mới dần thả lỏng trái tim đang căng thẳng: "Ông ngoại, sau này ông không được như thế nữa, lẽ nào ông nhẫn tâm nhìn cháu ngoại duy nhất của ông đau lòng khổ sở sao?"
Ông Lương liếc nhìn Trịnh Tiểu Hy, bỏ qua đề tài này không nói, hỏi: "Chỉ mình con chạy đến đây?"
"Ba ba đang hỏi bác sĩ về vết thương của ông ở bên ngoài." Trịnh Tiểu Hy lần này ngoan ngoãn trả lời, cũng không dám náo loạn ông ngoại như trước, cô mới vừa rồi thật sự bị dọa chết rồi!
Sau khi ba Trịnh đến phòng bệnh, hai người Đoàn Thích và Đường Thi liền tạm biệt về nhà, dù sao thời gian cũng không còn sớm, bọn họ không về, hai ông bà Đoàn sẽ lo lắng.
"Đoàn Thích, may mà anh phản ứng nhanh." Đường Thi bây giờ vẫn còn nhớ lại một màn nguy hiểm kia, lòng bàn tay cũng lạnh toát rồi.
Nếu như người chạy qua cứu ông Lương là cô, cô không dám bảo đảm, cô và ông Lương đều sẽ bình yên vô sự.
Ai biết Đoàn Thích chỉ nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Ừ."
Tay đút trong túi quần nắm chặt lại, Đoàn Thích cong cong ngón tay của mình, nhớ lại hình ảnh Đường Thi lập tức chạy về phía đường cái, rũ mắt.
Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích, thấy Đoàn Thích cúi đầu bước đi, bầu không khí quanh người có chút trầm xuống, đột nhiên không biết nên nói những gì.
"Hai đứa đều không sao chứ?" Bà Đoàn đã sớm biết chuyện này, thấy hai người trở về, vội vàng kéo hai người lại nhìn, hận không thể có thêm một đôi mắt xuyên thấu, chỉ sợ hai người bị thương ở mấy chỗ bị quần áo che mất.
"Bà nội, không sao, đừng lo lắng." Đoàn Thích an ủi nói.
Ông nội Đoàn ra sức vỗ vai cháu trai, thấy Đoàn Thích không có chuyện gì, gật gật đầu.
Bà nội Đoàn yên tâm, bà chỉ sợ Đoàn Thích bị thương mà không nói ra, lại hỏi: "Đường Đường thì sao?"
"Ông Đoàn, bà Đoàn, cháu không sao, cháu chỉ đứng ở một bên nhìn mà thôi." Đường Thi có chút đỏ mặt, cô là người không làm được chuyện gì, cũng không bị làm sao.
Có điều, cảm giác được quan tâm thật tốt.
Bà nội Đoàn thấy vậy, yên tâm rồi, lại lải nhải: "Phương tiện giao thông bây giờ quá nhiều rồi, chất lượng của chiếc xe máy kia cũng không ra gì, sao có thể bán cho người ta chứ? Thật là thất đức quá rồi."
Ông nội Đoàn đã sớm gọi điện hỏi tình hình, chiếc xe máy đó là xe mới, nhưng sau khi kiểm tra, phát hiện chất lượng của chiếc xe máy ấy quá kém, là dùng linh kiện cũ không biết từ đâu cải trang, sửa thành mới sau đó bán cho chủ xe, chủ xe cũng không biết sự tình, bị lừa.
Mặc dù không có tai nạn chết người, nhưng ông nội Đoàn vẫn dùng quyền lực trong tay, cho người triệt để điều tra chuyện này, còn chuyện dùng linh kiện cũ cải trang thành xe mới, này cũng làm cho một đoạn thời gian dài sau, những tiệm xe ở Bắc Kinh nơm nớp lo sợ, một số người cũng thu lại rất nhiều, không dám thật giả lẫn lộn.
"Ai yo, nếu như xe hơi cũng như vậy, này không phải càng là chuyện lớn hơn à?" Bà nội Đoàn nói, nhìn ông nội Đoàn, ông nội Đoàn nghiêm mặt, lần thứ hai gọi điện thoại, lần nữa nhắc nhở cấp dưới, này cũng làm cho cường độ chấp hành ở bên dưới càng nhiều hơn.
Bà nội Đoàn hài lòng, cười nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, tối nay uống nhiều canh thêm một chút, đè ép kinh sợ."
Đường Thi uống mấy bát canh, căng bụng về phòng, cô không dám tiếp tục ở lại dưới lầu nữa, lát nữa còn bị nhét thêm hoa quả nữa thì làm thế nào?
"?" Đường Thi vừa muốn đóng cửa, đột nhiên, một bàn tay lớn chặn lại động tác của cô, ngẩng đầu lên nhìn, là Đoàn Thích, có chút mông lung, "Đoàn Thích? Sao vậy?"
Đoàn Thích chỉ cúi đầu nhìn Đường Thi, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, thật lâu không nói, lâu đến nỗi Đường Thi bắt đầu không thoải mái, Đoàn Thích mới chậm rãi mở miệng: "Đường Thi."
Sự nghiêm túc trong đôi mắt đào hoa kia làm cho Đường Thi không nhịn được liếc mắt, nhất thời cũng đã quên mất sự không thoải mái của bản thân, đứng thẳng người: "Cái gì."
"Gặp nguy hiểm đừng có lao về phía trước." Đoàn Thích lại nói một câu, trong mắt là một loại cố chấp, "Đồng ý với tôi."
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoàn Thích, còn chưa đợi cô nói chuyện, Đoàn Thích đã đưa tay khẽ đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, âm thanh trầm thấp, "Nhớ vĩnh viễn đừng làm bản thân bị thương." Bởi vì như vậy cậu sẽ đau lòng.
Đường Thi nhất thời không phản ứng lại, mấy lời nói liên tiếp của Đoàn Thích làm cô chấn kinh vô cùng, Đoàn Thích tối hôm nay, đặc biệt.... dịu dàng.
"Đoàn Thích, anh..." Đường Thi nhìn Đoàn Thích, trong lúc lơ đãng chạm vào vòng xoáy sâu thẳm kia, giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng cô lại không phát ra được âm thanh nào, đôi mắt đào hoa kiêu ngạo huênh hoang ngày xưa, có một cái gì rất quen thuộc, cô đã nhìn thấy trong mắt ai rồi....
Là... Kim Khanh, rất giống, nhưng cũng có cái gì đó không giống, Đường Thi trong đầu có chút hỗn loạn nghĩ ngợi.
Trong đầu có một suy nghĩ mơ mơ hồ hồ sắp hình thành, trong lòng Đường Thi càng loạn hơn.
Nhìn ánh mắt né tránh của Đường Thi, Đoàn Thích nói không được là cảm giác gì, vui mừng phiền muộn đều có, nhưng cho dù Đường Thi còn chưa thích cậu, cậu cũng không muốn tiếp tục che giấu suy nghĩ chân thật của mình nữa, cậu đợi đủ lâu rồi.
Huống chi cậu không muốn chuyện nguy hiểm như ngày hôm nay lần nữa xảy ra, lúc như thế, cậu ngay cả tư cách ôm cô cũng không có, chỉ có thể lén lút nắm chặt hai tay, âm thầm tức giận hối hận.
"Đường Thi, nhóc thông minh như vậy, chắc chắn có thể hiệu được tôi đang nghĩ cái gì đúng không?" Đoàn Thích mím môi nói.
Đường Thi bị dọa một trận, cúi đầu nói: "Tôi không biết." Cô một chút... cũng không muốn biết.
Đoàn Thích híp híp đôi mắt đào hoa, tựa như rất không vừa lòng với câu trả lời của Đường Thi, nhưng Đoàn Thích cũng không dám nghĩ nhanh như thế đã có được đáp lại, khó chịu trong lòng ít nhiều vẫn có, nhưng đối mặt với người mình thích, kiên nhẫn nhiều hơn nữa, Đoàn Thích đều có!
"Không biết? Vậy em ngẩng đầu lên nhìn tôi, hờ, không dám ngẩng đầu? Đường Thi, tôi không biết, gan của em lại nhỏ như vậy đấy, ngay ca tìm chứng cứ cũng không dám." Đoàn Thích khó chịu khẽ xoa đầu Đường Thi, nhưng trong lòng lại nhớ ký lời của Đường Thi, không làm rối tóc cô.
Đường Thi: "....." Sao lại cảm giác cô có chút lúng túng chứ nhỉ?
Tự cổ vũ tinh thần ngẩng đầu lên, Đường Thi lại lần nữa chạm vào đôi mắt đào hoa thần sắc không chút thay đổi kia, chấn động lần này càng lớn hơn, đến nỗi Đường Thi rất lâu cũng không rời mắt nổi.
Đoàn Thích sửng sốt trong nháy mắt, không rời mắt, cậu phải quang minh chính đại cho Đường Thi biết, Đoàn Thích cậu thích cô, cứ như vậy, Đường Thi buộc phải đối mặt với sự yêu thích của cậu, mà cậu, muốn đáp án của cô, cứ kìm nén như vậy, quá không giống phong cách của cậu!
Trong không gian yên tĩnh, Đường Thi tựa như nghe thấy tiếng tim mình đập, hơi nhanh, có lẽ tiếng trái tim đập ấy không phải là của cô.
Người dời mắt trước là Đường Thi, mùa hè còn chưa đến, sau lại cảm giác nhiệt độ cao lên nhỉ? Đường Thi khá là không tự tại, lần này, cô thật sự nhìn rõ trong mắt Đoàn Thích là cái gì.
Nhưng mà.... Trong giây lát này, Đường Thi nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến nguyên Đường Thi, nghĩ đến Tô Tiếu, nghĩ đến ông bà Đoàn, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều người.
Đoàn Thích sao có thể thích cô chứ?
Im lặng lan tràn, Đường Thi muốn nói cái gì, nhưng cô phát hiện, so với vừa nãy, cô càng không biết nên nói cái gì.
Bộ dáng này Đoàn Thích nhìn đến muốn thở dài, nhưng giọng nói của Đoàn Thích lại mang theo một loại dịu dàng kiên định: "Đường Thi, tôi thích em, em nghe thấy được, hoặc là nói, em nhìn thấy được."
Đường Thi ngoéo ngoéo ngón tay, không nói gì, cô đang suy nghĩ, làm sao để trả lời vấn đề này.
"Đừng quá nhanh cho tôi đáp án, nghĩ thật kỹ." Nói xong, Đoàn Thích lại nhìn Đường Thi đang cúi đầu một lần nữa, xoay người rời đi.
"Đoàn Thích, sao anh xác định, anh thích tôi?" Đường Thi cuối cùng hỏi một câu.
Đoàn Thích dừng bước chân, xoay người nhìn Đường Thi: "Đường Thi, là tôi biểu hiện không đủ rõ ràng, hay là em không đủ thông minh?" Nắm chặt tay, Đoàn Thích cảm nhận lòng bàn tay dính dính, là mồ hôi của cậu.
Đường Thi nghẹn họng, nhìn cánh cửa đóng lại phía đối diện, tâm tình hồi lâu không thể bình tĩnh lại, một lúc lâu, mới khép cửa phòng.
Đoàn Thích biểu hiện rõ ràng, cô cũng đủ thông minh.
Sao cô có thể quên được, thích một người, đôi mắt sẽ không lừa người.
Mà tình cảm trong đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi cô không cách nào quên đi, sao cô lại cảm thấy, đôi mắt đào hoa nhuốm đầy những tình cảm ấy nhìn càng đẹp hơn rồi?
Nếu như nói không thích, hình như cũng không thể lý thẳng khí hùng được.
Đường Thi khổ não nghĩ, cô vốn là muốn xếp băng ghế dài ở bên ngoài xem vở kịch máu chó này, kết quả, vẫn là tự đưa bản thân mình vào trong vở kịch này luôn, mà vai diễn của cô, hình như đã thay đổi vị trí, mà Đoàn Thích, cũng bởi vì cô, thay đổi quá lớn rồi!
Tiếp xúc với Đoàn Thích càng nhiều, Đường Thi lại càng hiểu rõ Đoàn Thích, so với hình tượng nam phụ Đoàn Thích bá đạo thâm tình trong sách, Đoàn Thích mà cô biết được càng giống như một nam sinh tính tình kỳ cục kiêu ngạo, bá đạo không có, thâm tình không có, cậu là một nam sinh hiếu thuận, có chút ngoan ngoãn, có chút kiêu ngạo.
Đường Thi biết, từ lúc mới bắt đầu khi gặp được Đoàn Thích Tô Tiếu Cố Lệ, cô quả thật xem bọn họ như là nhân vật trong sách, nhưng sau khi ở chung, Đường Thi cũng biết, cô không thể hạn chế ở bên trong cuốn sách đó, có điều, muốn nhảy ra khỏi nội dung của vở kịch lẩn quẩn này, không dễ dàng như vậy, Đường Thi vẫn phát hiện mình không thể thoát khỏi nội dung cuốn truyện.
Cô để ý đến nội dung vở kịch, vì thế không dám quá mức thân cận với mấy người Tô Tiếu, ngoại trừ Đoàn Thích, bởi vì cô sống trong Đoàn gia, không có lý do gì không đụng phải Đoàn Thích, trong lòng cô thậm chí có còn chút không muốn đối đầu với Tô Tiếu, bởi vì tương lai Tô Tiếu thật sự quá mạnh mẽ, bóp chết cô như bóp chết một con kiến.
Mà cô chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, cho nên, cô chỉ có thể duy trì thái độ bình thường, ý muốn diễn cảnh thái bình, để Tô Tiếu không nắm được sai lầm của cô, tránh khỏi tương lai Tô Tiếu quay lại tìm cô tính sổ.
Đường Thi cười khổ, cô hiểu được quan hệ lợi hại, vì thế luôn luôn giúp mọi người làm việc tốt, để lại đủ đường lui cho chính mình, chỉ bởi vì bản thân cô không đủ tư bản.
Nhưng trong xương cốt Đường Thi vẫn có một loại kiêu ngạo, cô sẽ không chấp nhận thấp kém, không cúi đầu, bởi vì cô có lòng kiêu ngạo mà cô muốn bảo vệ, cho nên trước mặt mấy người Tô Tiếu, cô cũng có tính tình của mình, không tùy ý để mình bị oan ức, nếu như có thể, cô cũng muốn một lần được cáu kỉnh.
Tiếc là, cho đến nay, cô cũng chỉ duy trì thái độ thờ ơ như vậy, không để cho mình bị tổn thương, cũng không cho người khác có cơ hội tổn thương mình, cô làm như vậy, là sai sao?
Đoàn Thích bây giờ thích cô, vậy, sau này thì sao?
Nghĩ đến cuốn sách kia, Đường Thi mím môi, im lặng.
Cô rốt cuộc là, không dám hy vọng xa vời quá nhiều.
"Chào buổi sáng!" Đường Thi hơi sửng sốt một chút, sau đó tự nhiên chào hỏi với Đoàn Thích.
Đoàn Thích: "Sớm." Sau đó khi nhìn thấy mặt Đường Thi, mày khẽ nhíu lại, nhưng nghĩ tối qua cậu nói muốn cho thời gian, rốt cuộc cũng nhịn lại, không hỏi.
Đường Thi lại gọi Đoàn Thích lại, rất nghiêm túc nhìn Đoàn Thích nói: "Đoàn Thích, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ ai vào lúc này."
Này là từ chối rồi? Trong lòng Đoàn Thích rầu rĩ, nhưng rất nhanh nói: "Không phải bây giờ, vậy sau này thfi sao?"
Đường Thi nghẹn lời, cân nhắc nói: "Chuyện sau này, rất khó nói."
Đoàn Thích đổi cách nói khác, nhắm thẳng vào vấn đề trung tâm: "Đường Thi, vậy em thích tôi sao?"
Đường Thi đột nhiên cúi đầu, không dám nhìn Đoàn Thích, hồi lâu, âm thành rầu rĩ vang lên: "Không thích đi."
Đoàn Thích khẽ cười, Đường Thi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, khóe miệng Đoàn Thích cong lên: "Đường Thi, em dám dối lòng mình nói ra câu như vậy?"
Đường Thi: "....."
Tâm tình Đoàn Thích đột nhiên tốt lên, cậu không vội, cậu có thể đợi được: "Hừ, tiểu gia cho em thời gian suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xong rồi lại nói câu này đi, trước khi chưa nghĩ thông, tiểu gia không muốn nghe câu trả lời ba phải cái nào cũng được."
Hai người một trước một sau xuống lầu, hai ông bà đã sớm ngồi trên bàn ăn, sau khi ông Đoàn động đũa, Đường Thi cũng chậm rãi ăn bữa sáng, trong lúc ăn không hề cho Đoàn Thích một ánh mắt nào, Đoàn Thích ngược lại thỉnh thoảng lại nhìn Đường Thi một cái, sâu trong đôi mắt đào hoa có ý cười.
"Đường Thi, hai người, sao lại cảm giác quái quái?" Trương Mẫn cảm thấy sau lưng lành lạnh, cô mẫn cảm phát hiện hai người ngồi phía sau là lạ.
Tôn Giai ngẩng đầu lên nhìn theo một chút, khẽ gật đầu, không dám lên tiếng.
Đường Thi cạn lời một lúc, lắc đầu: "Bọn mình không sao, đừng lo lắng, chỉ là có chút chuyện, sẽ nhanh chóng giải quyết."
Tay gấp sách khẽ dừng lại một chút không thể nhìn thấy, Đoàn Thích tiếp tục nhẫn nại.
Ngày như vậy kéo dài mấy ngày liền, không chỉ Đoàn Thích cảm thấy không dễ chịu, Đường Thi cũng khó chịu, cô và Đoàn Thích không tính là quan hệ thân mật, nhưng bình thường có thể đấu võ mồm, mấy ngày này không đấu võ mồm với Đoàn Thích, Đường Thi có chút không quen.
Có điều, ai cũng không phá vỡ sự im lặng có chút vi diệu này trước, Đoàn Thích đang đợi Đường Thi, Đường Thi thì đang nghĩ nên từ chối thế nào.
Trần Nghĩa Trịnh Tiểu Hy quan sát rồi, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể ở bên cạnh gấp gáp.
"Hôm nay có một tin tốt muốn tuyên bố." Một câu nói của Phương Phương làm cho toàn bộ lớp / chú ý đến người cô.
"Cuộc thi tiếng Anh lần này, trường chúng ta biểu hiện xuất sắc, có ba bạn học nhận được điểm cộng khi tham gia cao khảo, một bọn là lớp , còn hai bạn còn lại đều ở lớp chúng ta." Phương Phương cười híp mắt tung ra tin tức nặng ký này.
Nhất thời, một đám người đồng thời phóng tầm mắt đến người Đoàn Thích và Đường Thi, Đoàn Thích đã sớm quen với cảm giác trở thành tiêu điểm, không hề để tâm ánh mắt người xung quanh, tiếp tục đọc sách của mình, Đường Thi cười cười với Phương Phương, nỗ lực đứng vững trước tầm mắt nóng rực của các bạn trong lớp.
Trương Mẫn và Tôn Giai không quay đầu lại, có điều hai người vẫn giơ ngón cái lên với Đường Thi, khi đối diện với đôi mắt của Lý Lộ Lộ, ý cười trong mắt Đường Thi vẫn không thay đổi, Lý Lộ Lộ lập tức quay người lại, nằm nhoài trên bàn học.
Đố kỵ và ao ước? Cũng thật là trẻ con nha, Đường Thi lắc đầu một cái.
Có thêm điểm cộng, Đường Thi càng nắm chắc cuộc thi cao khảo hơn, áp lực trên người cũng giảm bớt, nhưng sau khi cô biết được điểm thi tiếng anh của Đoàn Thích còn cao hơn mình từ chỗ Phương Phương, Đường Thi có chút buồn rầu.
So sánh với Đoàn Thích, sinh viên tài cao chuyên ngành tiếng anh là cô đây, trong nháy mắt bị ép thành cặn bã, Đường Thi học tập càng thêm chăm chỉ, người lớp / thấy Đường Thi đã thành công như vậy, lại càng khắc khổ chăm chỉ, nhưng Đoàn Thích vẫn là người thích gì làm nấy ở trong lớp / kia.