Chương
"Thầy." Hạ Cảnh cung cung kính kính hành lễ với ông Đường.
Ông Đường ừ một tiếng, lại chậm rãi nhìn về phía Đường Thi: "Bé Đường cũng đến à? Mấy ngày liền cháu không đến chỗ ông rồi." Trong lời nói, ông Đường còn cho Hạ Cảnh một ánh mắt, nhưng Hạ Cảnh như là không nhìn thấy, khẽ cười ngồi đó, làm cho ông Đường tức giận đến thiếu chút nữa thì nội thương.
"Ông Đường, lần này cháu đến, là có một yêu cầu quá đáng, mong ông có thể tiếp tục dạy cháu thư pháp." Đường Thi tự nhiên không biết nông sâu giữa hai người này, nhìn ông Đường, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, nếu quyết định bái ông Đường làm thầy, như vậy, cô phải tiếp tục bước đi.
Trong lòng ông Đường vui vẻ cực kỳ, nhưng trên mặt chỉ là hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Ừ, cháu có thiên phú, học cái này chỉ mất một nửa công sức, bình thường cũng sẽ không lỡ thời gian viết văn của cháu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi ông Đường có suy nghĩ muốn nhận Đường Thi làm học trò, liền đã đi tìm hiểu chuyện của Đường Thi, còn đặc biệt đi đọc tiểu thuyết của cô, cũng nhìn ra Đường Thi có tài năng trác việt ở phương diện sáng tác.
Cũng bởi vì cái này, ông mới không dám tự tin Đường Thi sẽ thật sự nhập môn hạ của ông, sáng tác giống như luyện thư pháp, đều cần tích lũy và cố gắng lớn, nếu không muốn đạt được thành tựu là cực kỳ khó khăn, huống chi, thư pháp không giống sáng tác, có thể trong thời gian ngắn mang đến thu nhập cho Đường Thi.
Luyện thư pháp phải là trong lòng không có bất cứ tạp niệm, nếu như có vào công danh lợi lộc, này nhất định sẽ phá hủy tài năng của người này, mà ông Đường không muốn hủy hoại đi tài năng hiếm có của Đường Thi, chỉ có Đường Thi tự mình lựa chọn, mới là thích hợp nhất.
Chuyện sau đó là rất thuận lợi, dưới sự chứng kiến của Đoàn gia, Đường Thi thuận lợi bái vào môn hạ của ông Đường, hàng ngày đi học thư pháp.
"Có bản thảo từ Kinh Thị gửi đến cho tôi không?" Lý Tồn Hải vừa đến công ty, liền chạy đến phòng văn thư hỏi, cách ngày Đường Thi gửi thư cho ông đã là hai ngày rồi, thời gian này, nên đến rồi.
"Phó biên Lý, sớm như vậy, có rồi, cái trên đầu tiên đó, hai ngày trước anh đã nói với tôi, tôi đã sắp xếp gọn gàng cho anh rồi." Thanh niên đang sắp xếp thư từ nói như tranh công.
Lý Tồn Hải vừa nhìn, quả nhiên là thư của Đường Thi đã đến, liền cầm lên: "Cảm ơn, tan tầm mời cậu đi uống rượu." Chưa đợi thanh niên kia nói cái gì, liền nhấc chân đi về phía văn phòng.
Thanh niên ngẩng đầu lên, muốn cho Lý Tồn Hải một nụ cười xán lạn, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng vội vã của ông ta, lắc lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy một chồng thư xếp gọn kia, kêu lên: "Phó biên Lý, thư của anh còn chưa cầm này!"
Nhưng Lý Tồn Hải đã sớm biến mất ở khúc quanh, thanh niên thở dài, quả nhiên vẫn là anh ta phải tự đi một chuyến, sao phó biên Lý nhìn thấy lá thư đó liền vội vã đi rồi?
Đúng rồi, thư đến từ Kinh Thị, đại khá là của Dung Chúc đi, Dung Chúc ở Kinh Thị, thanh niên cũng không nghĩ mấy chuyện này nữa, những lá thư này anh ta đã phân chia xong hết rồi, rất nhanh các vị biên tập khác cũng đi làm, cần phải đưa những bức thư này đến bàn làm việc của bọn họ trước khi họ đến.
Lý Tồn Hải gấp gáp mở bức thư ra, trong điện thoại Đường Thi cũng chỉ nói, cô viết truyện dài, còn về nội dung gì, Lý Tồn Hải cũng không biết, bây giờ có bản thảo rồi, chắc chắn phải xem.
Nhưng vừa xem này, liền là không thể cản lại, chờ Lý Tồn Hải lấy lại tinh thần từ trong bản thảo, vẻ mặt còn có chút mê man, đầu óc trống rỗng, không, cũng không đúng, hẳn là còn chưa tìm được suy nghĩ chân chính của mình, chính mình vẫn còn đang nhập trong câu chuyện.
"Phù." Lý Tồn Hải thở một hơi, lại nhìn chăm chú vào bản thảo không nhiều lắm trong tay, trong lòng dâng lên các loại tư vị, đến cuối cùng, ông cũng chỉ còn một suy nghĩ, muốn biết phần tiếp theo!
Thế nhưng, Đường Thi chỉ viết nhiều như này, Lý Tồn Hải biết, nhịn xúc động muốn gọi điện qua, bảo Đường Thi tiếp tục kể hết câu chuyện cho ông, Lý Tồn Hải lại liếc nhìn tên sách bình đạm không gì mới lạ - Thư Pháp Đẫm Máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lúc, Lý Tồn Hải muốn cạy đầu Đường Thi ra, xem bên trong đó xếp những thứ gì, sao có thể nghĩ được nhiều quỷ kế như thế, song hành với làm người ta không rét mà run, lại muốn vạch trần đáp án, tiếp tục đọc, nhưng mà, độc giả thường sẽ nhảy vào cái tròng mà cô thiết kế, trốn không thoát, đại khái, cũng không muốn trốn ra đi.
"Cốc, cốc, cốc..."
Tiếng gõ cửa làm cho Lý Tồn Hải rơi vào trầm tư phục hồi tinh thần, lấy lại bình tĩnh, Lý Tồn Hải mở nói: "Vào đi."
"Phó biên Lý, nghe nói sáng nay anh cái gì cũng không làm, chỉ chăm chú đọc bản thảo và tác giả nhỏ anh mới ký sao?" Trương Trung cười tươi bước vào, vô cùng tự nhiên ngồi đối diện ghế làm việc của Lý Tồn Hải, nhếch miệng lên một ý cười châm chọc.
Lý Tồn Hải ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phó biên Trương sao lại rảnh đến tìm tôi? Anh không cần giao lưu tình cảm với Hương Bột Bột dưới tay mình sao?"
Sắc mặt Trương Trung nháy mắt khó coi, nhưng rất nhanh hồi phục như lúc ban đầu: "Tác giả dưới tay tôi rất trung tâm, đối với tôi cũng là yên tâm, không bằng phó biên Lý tự lo cho chính mình đi? Dưới tay anh chỉ có Dung Chúc là xuất sắc chút, người khác à, hờ hờ, anh bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng chỉ có thể nâng được Dung Chúc, không cảm thấy thiệt thòi sao?"
"Tôi không cảm thấy người khác không đủ xuất sắc, lại nói, có lẽ vì thành tích của Dung Chúc quá xuất sắc, cho nên những người khác đều bị lu mờ đi."
Thật ra tác giả dưới tay Lý Tồn Hải đều xem như có thành tích, chỉ là không có Dung Chúc thứ hai mà thôi, so với những biên tập khác, tác giả dưới tay Lý Tồn Hải đều xuất sắc không ít, nhưng Dung Chúc thật sự quá xuất sắc rồi, người khác khó tránh khỏi sẽ trở thành vật làm nền, lời của Trương Trung không có mấy phần đạo lý, anh ta chỉ nhắm vào Dung Chúc thôi, không nhìn thấy những người khác.
Sắc mặt Trương Trung trầm như mực, Lý Tồn Hải chính là đang cười nhạo anh ta!
Nhìn Trương Trung đen mặt, trong lòng Lý Tồn Hải hờ hờ, người xưa nói, vô sự bất đăng tam bảo điện, Trương Trung hiển nhiên chính là như vậy.
Muốn nói đến Lý Tồn Hải và Trương Trung có thù oán gì, này phải nói đến lúc Lý Tồn Hải mới vào tạp chí "Người Suy Lý".
Lúc đó Lý Tồn Hải không phải là biên tập của tạp chí, chỉ là nhân viên văn phòng nhà nước bình thường, là được chủ biên tạp chí Chu Châu đào đến, mà Trương Trung, là nguyên lão trong tòa soạn, một biên tập mới không có bất kỳ kinh nghiệm, và một phó chủ biên kinh nghiệm lão làng của tòa soạn, bên nặng bên nhẹ, ai không nhìn rõ?
Lý Tồn Hải lúc đó bởi vì khác biệt này, bị Trương Trung đào đi rất nhiều tác giả dưới tay, mấy tác giả đang hot dưới tay Trương Trung bây giờ, có hai người là Lý Tồn Hải huệ nhãn tìm châu, chỉ là, Lý Tồn Hải tiêu tốn sức lực bồi dưỡng bọn họ, cuối cùng lại may áo cưới cho Trương Trung.
Lúc trước Dung Chúc có đầu mối sắp hot, Trương Trung muốn dùng quyền lực phó chủ biên, đào góc tường DunG Chúc qua, đáng tiếc, vận may của Lý Tồn Hải cũng xem như không tệ đến cực điểm, lúc đó Chu Châu ra mặt, lại thêm ý nguyện của Dung Chúc, Lý Tồn Hải liền dựa vào thành tích của Dung Chúc, ngồi lên vị trí phó chủ biên.
Thành tích của một mình Dung Chúc, liền treo đánh thành tích của tất cả các tác giả đang hot dưới tay Trương Trung cộng lại, cho nên sau khi nghe được câu nói của Lý Tồn Hải, khó tránh khỏi liên tưởng đến khoảng cách bây giờ của anh ta và Lý Tồn Hải, nhưng nghĩ đến mục đích đến chỗ này hôm nay của mình, Trương Trung đành nén sự tức giận kia của mình xuống.
"Thơ Đường ba trăm bài kia, anh có dự định gì?" Đôi mắt Trương Trung nhìn Lý Tồn Hải, mang theo áp bức.
Lý Tồn Hải không hề sợ hãi, giả bộ kỳ quái nói: "Phó biên Trương, sao anh lại có thời gian đến chỗ tôi hỏi về một tác giả mới như này? Thơ Đường ba trăm bài đã ký hợp đồng dưới danh nghĩa của tôi, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về cô ấy, có điều, tôi làm thế nào, phó biên Trương sao lại quan tâm như vậy chứ?"
Trương Trung âm thầm mắng một câu, nhưng người chưa đến tay, anh ta tuyệt đối sẽ không lật mặt, chỉ đành nhếch miệng cười nói: "Tôi cũng rất xem trọng Thơ Đường ba trăm bài, vừa hay, dạo này dưới tay tôi không dẫn người, anh chuyển đến danh nghĩa của tôi đi, như vậy anh có thể toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Dung Chúc, để cậu ta trở thành bộ mặt của tòa soạn chúng ta, hơn nữa, tô lo lắng Thơ Đường ba trăm bài ở trong tay cậu, không làm ra kết quả gì, vậy chẳng phải hủy rồi sao?"
Hủy? Hủy thế nào? Lý Tồn Hải tức giận trong lòng, nhưng cũng không muốn nói chuyện này với Trương Trung mắt chó coi thường người khác, trong mắt Trương Trung, tác giả không có thành tích tốt, vậy thì là vô dụng, có bao nhiêu thiên phú cũng vô dụng, nếu như Thơ Đường ba trăm bài không làm ra thành tích gì, vậy thì chính là hủy rồi!
Lý Tồn Hải chửi thầm, anh ta là muốn bồi dưỡng Dung Chúc thành bộ mặt của tòa soạn không sai, nhưng không đại biểu anh ta không thể tiếp tục bồi dưỡng ra một người nữa! Mà Đường Thi, vừa hay lại có tư cách này.
"Phó biên Trương, tôi cũng xem trọng Thơ Đường ba trăm bài, nếu không tôi cũng sẽ không ký với cô ấy, nếu như tôi chuyển đến danh nghĩa của anh, này không hợp với quy định của tòa soạn, nếu như anh thật sự muốn nhận việc của Thơ Đường ba trăm bài, có thể đi xin chỉ thị của chủ biên, nếu như chủ biên gật đầu, tôi cũng sẽ cân nhắc một hai."
Lý Tồn Hải âm thầm chửi bậy trong lòng, rắm! Cho dù chủ biên gật đầu, anh ta cũng sẽ không cân nhắc cái gì cả!
Trương Trung đỏ bừng mặt, lời của Lý Tồn Hải là không nể mặt anh ta, nếu như anh ta có thể xin được chủ biên, còn phải mặt dày đến tìm Lý Tồn Hải anh ta chắc?
Cuối cùng, Trương Trung đạp cửa ra ngoài, người đang làm việc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám phát ra tiếng động gì, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự chú ý của Trương Trung, trở thành người xui xẻo bị trút giận.
Lúc nghỉ trưa, một đám nam nam nữ nữ của tòa soạn túm tụm lại, nói chuyện.
"Hói đầu hôm nay hỏa khí rất lớn nha, phó biên Lý chắc chắn lại đánh thái cực rồi." Bởi vì đỉnh đầu Trương Trung bị hói, lại thêm bình thường Trương Trung hà khắc, người trong tòa soạn lén lút đặt cho anh ta biệt danh này.
(Đánh thái cực quyền: Ý chỉ giống như đang luyện thái cực quyền ám chỉ làm việc mà đẩy tới đẩy lui, không bày tỏ thái độ rõ ràng, hàm hồ không nói thật.)
Câu nói này nhất thời dẫn đến một mảnh bàn tán sôi nổi.
"Đánh thái cực quyền là sở trường của phó biên Lý rồi, hói đầu tuyệt đối không đánh lại được không? Có điều, tôi cũng rất bội phục phó biên Lý, dám đối đầu với hói đầu."
"Hey! Nói xem tại sao hói đầu lại vào phòng làm việc của phó biên Lý? Bình thường hói đầu không muốn vào phòng của phó biên Lý đâu!"
"Tôi đoán, chắc là vì Thơ Đường ba trăm bài đi, người mới mới hot của tòa soạn chúng ta, theo tin bát quái, nhà xuất bản đã liên hệ với phó biên Lý, muốn xuất bản mấy truyện ngắn của Thơ Đường ba trăm bài này thành tuyển tập, chà chà, trước đây không ai có đãi ngộ này đâu, người ấy viết thật sự hay như vậy?"
"Hay! Vô cùng hay!"
"Xì! Cậu nhất định là fan cuồng của anh ta!"
"Tôi đề cử mọi người đọc đi, tôi cảm thấy, Đường lão đại nhất định là một người đàn ông tri thức uyên thâm! Anh ta viết quá kích động lòng người rồi."
"Thanh minh trước, tôi là fan cuồng trinh thám, không phải fan cuồng Thơ Đường ba trăm bài, cũng không thể không thừa nhận, anh ta viết quả thật rất hay, recommend mọi người đọc, dù sao tác giả dựa vào một truyện ngắn liền có thể giúp tòa soạn chúng ta nâng cao lượng tiêu thụ, cũng không trách hói đầu muốn một vị tác giả có tiềm lực như vậy!"
....
Tranh đoạt ở Thân thị, Đường Thi tự nhiên không biết, truyện dài cô chỉ tạm thời viết mấy chương, cô không định viết nhanh như vậy, làm chậm tỉ mỉ, cô muốn chậm rãi điêu khắc tốt truyện dài đầu tiên của mình, cho nên, thỉnh thoảng thả lỏng, là cần thiết.
"Đã đến nhiều lần như vậy, tôi vẫn có chút không quen, đại lục so với Cảng thị, thật sự cách biệt quá lớn rồi." Trịnh Tiểu Hy cảm khái nói.
Ngựa xe như nước trước mặt, làm cho Đường Thi có chút hoảng hốt, Cảng thị lúc này, là thật sự đang phồn hoa thịnh vượng chân chính, tuy rằng phồn hoa này chỉ là bây giờ, không thể so với Cảng thị tương lai, nhưng so với Cảng thị đang dần suy yếu sa sút kiếp trước cô thấy, thật sự là một mặt hoàn toàn khác.
"Ý? Sao bên kia có nhiều người đang xếp hàng vậy? Thì ra là rạp chiếu phim." Trần Nghĩa nhìn thấy hàng dài quanh co khúc khuỷu, kinh ngạc nói.
"Có phải là phim của diễn viên lớn nào đang chiếu không?" Trịnh Tiểu Hy cũng nhìn về phía ngoài cửa xe, "Nếu là vậy, chúng ta cũng tìm thời gian xem đi, chắc là phim hay, mới có nhiều người đến xem."
Nhưng ngoài cửa rạp chiếu phim dòng người chen lấn, không thấy rõ là cái gì làm cho nhiều người xếp hàng dài như vậy, Đường Thi liếc mắt về hướng đó, có một thân hình quen thuộc lướt qua, đợi cô muốn nhìn kỹ lại, chỉ nhìn thấy đám người chen lấn, có lẽ là ảo giác đi, Đường Thi nghĩ.
"Tô tiểu thư, mời đi bên này." Hứa Sinh cung kính dẫn Tô Tiếu đi vào, dẫn đến người bên cạnh liếc mắt nhìn, không khỏi hiếu kỳ đánh giá Tô Tiếu được Hứa Sinh đối đã cung kính như vậy, âm thầm suy đoán là gì.
"Cảm ơn." Tô Tiếu hào phóng khéo léo mỉm cười.
Trương Thành bảo vệ ở bên khác của Tô Tiếu, Hứa Sinh ở một bên, Hứa Sinh âm thầm đánh giá Tô Tiếu mấy lần, lập tức trên mặt khôi phục cung kính, mà cho dù vị Tô tiểu thư này làm được thế nào, như cho dù thế nào, cô ta cứu được gia chủ Hứa gia là sự thật không thể nghi ngờ, cô ta chính là ân nhân của Hứa gia!