Lạc Dịch từ từ nhả ra một làn khói, ánh mắt đăm đăm nhìn cô. Chu Dao cũng đứng im tại chỗ dõi theo anh.
Anh đứng thẳng người, dụi đầu lọc thuốc lá, bước về phía cửa. Ánh đèn ngoài cửa hiên sáng chói, Lạc Dịch cúi đầu ôm lấy gương mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô. Chu Dao ngước mắt nhìn anh, trên mặt anh không hề mang bất cứ biểu cảm nào. Lúc sau, anh buông tay, bước ngang qua người cô đi vào phòng.
Bả vai Chu Dao nghiêng đi trước cái đụng của anh. Anh ngồi xuống ghế, cô rề rà quay lại nhìn anh, anh hất cằm về phía giường. Chu Dao bước đến, ngồi ngay ngắn ở mép giường. Hai người mặt đối mặt, căn phòng im ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Sau hai phút trọn vẹn, Lạc Dịch mới cất lời: "Chu Dao, những lời em vừa nói là nghiêm túc à?".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dao vẫn đong đầy nước mắt, gật đầu. Anh bình tĩnh nhìn cô một giây, vừa lấy bật lửa châm thuốc vừa cau mày kìm nén cảm giác phiền não. Anh cầm điếu thuốc lá, vân vê đến gãy rồi ném vào thùng rác.
Lạc Dịch nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch: "Em không tin anh à?".
Chu Dao lúng túng đáp: "Tin mà".
Ánh mắt anh dán chặt trên người cô. Chu Dao giơ tay lau đôi mắt ướt nhòe: "Em không tin Yến Lâm, bởi vì em biết dáng điệu của cô ta trước mặt anh. Ông chủ Lạc, em nhìn thấy vẻ thèm muốn anh từ ánh mắt cùa cô ta. Cô ta rất giỏi mấy trò thủ đoạn. Em biết anh không muốn gặp cô ta, nhưng em đoán cô ta đang nắm thứ mà anh muốn, và dùng nó để dụ anh".
Lạc Dịch vẫn im lặng nhìn cô đăm đăm, nghe hết những lời cô nói.
"Ông chủ Lạc, chẳng lẽ anh không hiểu rõ hơn em sao? Cô ta đang dụ anh, đã có lần đầu tiên thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cô ta thích chơi đùa với anh như vậy, cứ như đối thủ già ăn ý." Chu Dao lắc đầu, buồn bã bộc lộ. "Mà em không thích anh chơi đùa với cô ta, một lần, hai lần rồi ba lần. Cuối cùng, hai người kẻ tung người hứng, vậy em là cái gì đây?".
Lạc Dịch nhẫn nại giải thích cho cô hiểu: "Chu Dao, anh không có hứng thú đùa với cô ta".
"Em tin." Chu Dao gật đầu kiên định.
"Nếu em đã tin..." Lạc Dịch hỏi lại lần nữa. "Vậy thì những gì em nói vừa rồi không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc phải không?"
Chu Dao: "Vâng".
Lạc Dịch mím chặt môi, lặng người giây lát rồi bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao?".
Chu Dao bặm môi, có phần ấm ức: "Anh coi cô ta là phụ nữ nhưng lại coi em như đứa trẻ. Anh chưa bao giờ đối xử ngang hàng với em cả”.
Lạc Dịch thoáng sửng sốt, câu trả lời của cô khiến anh bất ngờ.
Chu Dao khẽ hít vào một hơi thật sâu để lấy can đảm: "Lúc nào anh cũng dặn em ngoan ngoãn nghe lời nhưng anh có bao giờ nghe lời em đâu. Hoặc là chúng ta đều không nghe lời nhau, hoặc là anh cũng phải nghe theo em".
Cô đã nhịn lâu lắm rồi, đến hôm nay mới trút được toàn bộ nỗi uất ức trong lòng. “Ông chủ Lạc, em không phải món đồ thuộc quyền sở hữu của anh, cũng không phải là con anh. Em không thích giọng điệu phụ huynh của anh, lúc nào cũng ra lệnh cho em, dạy dỗ em hoặc cấm đoán em. Anh sắp giống mẹ em rồi đấy!".
Cô bướng bỉnh nhìn anh, cánh môi run run. Lạc Dịch im lặng hồi lâu, nghiêng người về phía trước, đầu gối hai người chạm vào nhau, hai tay anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt run rẩy của cô.
Đêm hè nóng bức nhưng bàn tay bé nhỏ của cô lại lạnh ngắt. Anh nắm tay cô chặt thêm, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn gì nữa không?"
"Ông chủ Lạc, em rất thích anh, càng ngày càng thích anh hơn." Chu Dao hé miệng, đôi mắt dần dần phủ lớp sưong mờ. Cô lập tức ngửa đầu chớp chớp mắt để nó tan đi rồi mới bình tĩnh nói ra suy nghĩ sâu kín của mình. "Nhưng em không muốn càng ngày càng thụ động, càng ngày càng thấp cổ bé họng. Nếu như vậy, em thà rằng... đừng để bản thân đắm chìm quá sâu, đến lúc không tài nào dứt bỏ được".
Lạc Dịch khẽ nghiến răng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Câu cuối cùng của Chu Dao khiến anh ý thức được rằng chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh cúi đầu im lặng lúc lâu, ngón cái khe khẽ vuốt mu bàn tay cô, vẫn lặp lại câu vừa rồi: "Còn gì nữa không?”.
Chu Dao đã trút hết nỗi lòng, yên lặng giây lát rồi cúi đầu đáp. "Hết rồi".
"Đã suy nghĩ những điều này bao lâu?"
"Cả đêm."
"Em ở trong phòng nghĩ về chuyện này suốt à?"
"Vâng." Cô rất ghét trạng thái lo lắng và thụ động suốt đêm của mình, chợt bật thốt: "Em vẫn thích bản thân của lúc bình thường hơn, không thích bản thân lúc ở bên anh đoán tới đoán lui".
"Không thích bản thần khi ở bên cạnh anh thật à?" Lạc Dịch lặp lại lời cô nói. Anh cúi đầu vuốt ve tay cô, lại im lặng thoáng chốc.
Trong mối quan hệ này, anh luôn hững hờ còn cô thì dè dặt.
Tính cách anh trước giờ luôn thiên về kiểm soát người khác, muốn nắm hết tất cả mọi thứ trong tay. Mà những người bạn gái cũ của anh đều chín chắn và thông minh, có bản lĩnh sánh ngang anh.
Anh tạo áp lực, đối phương có thể trở tay phản kích. Hai bên ngang hàng, vui vẻ sảng khoái. Nhưng Chu Dao thì lại khác, là một cô gái non nớt chỉ biết tiếp nhận áp lực. Như hồi ở Á Đinh, anh quát "Cô đứng yên cho tôi!", "Đứng im đấy, đừng nhúc nhích!", “Đứng im đấy, đừng có chạy lung tung!" vô số lần. Nhưng cô lại ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ thật.
Cô cơ trí, thông minh, biết điều và ngoan ngoãn; nhưng anh cũng không thể ngờ cô sẽ có ý định biến mất khỏi cuộc sống của anh, thậm chí trong tình huống cô tuyệt đối tin tưởng anh.
Anh nắm chặt thay cô theo bản năng, như thể chỉ hơi nới lòng một chút thôi là cô sẽ chạy mất.
"Chu Dao!" Anh điềm tĩnh gọi cô lần nữa.
"Dạ?"
"Em đã yêu mấy lần rồi?"
"Rất nhiều rồi."
Lạc Dịch im lặng chốc lát rồi giải thích: "Chỉ đi ăn cơm, xem phim thôi thì không tính. Phải xác định quan hệ yêu đương được hơn một tháng".
"Vậy chỉ có một lần."
"Khi nào?"
"Hồi cấp Ba."
"Với Tưởng Hàn à?"
Chu Dao khẽ rụt tay: "Anh biết rồi sao?".
Lạc Dịch nhướng mày: "Ngày ấy, bọn em yêu đương cũng giống kiểu bây giờ à?".
"Vâng."
"Yêu bao lâu?"
"Một kì nghỉ hè."
"Hết rồi à? Sau khi lên đại học thì sao?"
Chu Dao không trả lời, im lặng ngẫm nghĩ.
"Chu Dao, anh đã nghe những gì em vừa nói. Anh sẽ suy nghĩ thật kĩ, sẽ cố gắng. Nhưng rất có thể mối quan hệ chúng ta sẽ không thể thay đổi trong thời gian ngắn được. Suy nghĩ thì đúng nhưng thời điểm chưa tới, không thể quá vội vàng. Em hiểu ý anh chứ?"
Chu Dao suy nghĩ thật lâu, lại gật đầu.
Lạc Dịch hỏi tiếp: "Em có sợ anh không?".
Chu Dao lập tức lắc đầu: "Em không".
Lạc Dịch: "So với việc bảo anh không được kiểm soát em, thật ra em càng muốn kiểm soát anh hơn, đúng không?"
Chu Dao khẽ cắn môi, thật thà gật đầu. Vài giây sau, cô lại trách mắng: "Anh khó nhằn quá!".
Lạc Dịch thoáng cười, giơ tay lên xoa đầu cô: "Em có thể coi anh là dự án LAND. Hãy nghĩ về trạng thái lúc bình thường của em".
Chu Dao đờ đẫn nhìn anh chốc lát, chợt hiểu ra.
"Ngày tháng còn dài, rồi sẽ từ từ làm được thôi. Như vậy em hài lòng chưa?"
Đôi mắt Chu Dao lóe sáng: "Hài lòng rồi ạ!".
Và thế là vấn đề được giải quyết.
Nụ cười trên mặt anh dần tắt, thận trọng hỏi lại cô lần thứ ba: "Vậy thì những lời em nói vừa rồi không phải là nói đùa mà là nghiêm túc, phải không? Nếu anh cứ đi thì em sẽ biến mất thật à?”
Chu Dao nín thinh chốc lát, ngoan ngoãn trả lời thành thật: "Không đâu".
"Ồ?" Lạc Dịch nhướng mày, cuối cùng trong mắt xuất hiện nét cười như lại được nắm giữ hết thảy.
"Em sẽ tìm anh nói về chuyện này, nếu như anh vẫn không chịu nghe thì sẽ tính sau." Chu Dao cúi đầu nhận sai. ”Vừa rồi, cách nói chuyện của em không đúng”.
Lạc Dịch nhìn cô.
"Ông chủ Lạc, vừa rồi em nói sai rồi." Cô tính toán chi li đến cả lời xin lỗi.
Lạc Dịch như cười như không, quả quyết: "Không được có lần sau nữa".
Chu Dao gật mạnh đầu. Lúc này, vẻ mặt Lạc Dịch mới dịu đi đôi chút, giơ tay lên vuốt mái tóc cô, khẽ lau hàng mi ướt đẫm của cô. Anh kéo cô lại gần, cơ thể cô thuận đà nghiêng về phía trước, anh hôn đôi mắt cô, cô cũng hôn cằm hôn cổ anh. Hai người trao nhau nụ hôn, trấn an lẫn nhau.
Cuối cùng, Chu Dao nhượng bộ: "Anh đi lo việc cùa mình đi. Em ở đây chờ anh. Nhưng trước tiên, anh cần phải giải thích rõ với em xem chuyện này quan trọng không đã”.
Cô hất hàm, bắt chước nhìn thẳng vào anh.
"Được. Anh sẽ giải thích.” Lạc Dịch cười thản nhiên, nắm tay cô. "Thật ra lần này anh tới đây với mục đích tìm một ông chủ cung ứng ngọc phỉ thúy họ Cao".
Chu Dao nhạy bén hỏi: "Anh tra ra được vấn đề gì sao?".
"Hai năm trước, Âu Á tuyển một giám đốc thu mua tên Viên Vĩ, Phật tháp ngọc bích thật phải qua tay ông ta mới vào Âu Á được."
Chu Dao suy nghĩ một lát: “Ông ta là mắt xích then chốt. Lẽ nào ông ta không phải là tay chân mà trực tiếp làm việc với Ngô Minh và Đan Sơn sao?".
Lạc Dịch gật đầu: "Nhưng hiên tại không có tung tích về Viên Vĩ. Lúc ông ta còn tại chức, phần nhiều những vụ thu mua của Âu Á đều được cung ứng từ ông chủ Cao này. Mà sau khi ông ta mãn nhiệm, Âu Á và ông chủ Cao kia cũng ngừng hợp tác".
"Anh cảm thấy có thể tìm được Viên Vĩ qua ông chủ Cao à?"
"Ừ, nhưng tìm được ông ấy còn khó hơn anh tưởng."
"Yến Lâm có cách ư?"
"Cô ta nói vậy."
Chu Dao cau mày ngẫm nghĩ chốc lát: "Nhưng em vẫn cảm thấy anh không nên đi. Không phải em ghen mà cũng không phải bởi vì em không muốn anh gặp cô ta".
Lạc Dịch: "Hửm?"
"Ông chủ Lạc, có phải Yến Lâm có mối quan hệ nào đó với Đan Sơn không?"
Lạc Dịch cười lạnh nhạt.
Chu Dao phân tích: "Cô ta đoán trước anh muốn tìm ông chủ Cao, chắc chắn đã vạch sẵn kế hoạch rồi. Cho dù anh có gặp được nhân vật kia thì có thể hỏi được thông tin nào không, liệu trong những tin tức ấy có mấy phần là thật, mấy phần là giả?".
"Anh biết." Lạc Dịch thừa nhận.
"Vậy anh còn đi làm gì? Nếu như rơi vào cạm bẫy họ bố trí sẵn thì sao?”
"Không đến mức rơi vào bẫy đâu." Lạc Dịch nói, "Một là nhận được tin tức có thể phân biệt thật giả, hai là không có được một tin tức nào. Nếu là em, em sẽ chọn trường hợp nào?".
Chu Dao sửng sốt, dặn dò: "Anh đi đi, chú ý an toàn”.
Lạc Dịch im lặng nhìn cô, hồi lâu sau, ôm lấy gương mặt mặt cô rồi hôn thật sâu.
"Chu Dao, anh cũng vậy."
Sau khi Lạc Dịch đi, Chu Dao bò lên giường của anh nằm nghỉ, lại nghĩ về câu nói trước khi anh đi...
"Ông chủ Lạc, em rất thích anh, càng ngày càng thích anh hơn.”
"Chu Dao, anh cũng vậy."