Tây Song Bản Nạp về khuya mang theo hơi thở của thảm thực vật nhiệt đới. Tại khoảnh sân ở góc đường vắng vẻ, những lùm cây đan xen hỗn tạp, dòng nước róc rách chảy xuôi, con đường nhỏ trải đầy đá cuội dẫn tới tận cửa căn nhà mái nhọn tường trắng kiểu Thái. Lạc Dịch cởi giày bước vào, sàn nhà lát đá cẩm thạch lạnh thấu người.
Căn phòng trang trí nguy nga lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy ngọc phỉ thúy. Người làm dẫn Lạc Dịch và Yến Lâm đến phòng trà tiếp khách ở tầng một, ông chủ Cao đang ngồi hút thuốc lào trên chiếc ghế gỗ lim. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, mắt đeo kính, phong thái nhã nhặn lịch sự, không hề bị phát tướng ở độ tuổi trung niên.
Một tay ông ta nâng điếu cày bằng trúc. Đầu trên ống trúc để hở miệng, đầu dưới có một đốt nhỏ rỗng nhô ra, trông như cành cây đâm nhánh, đó là nõ điếu. Đáy ống trúc chứa nước, lúc hút, khói sẽ qua nõ điếu đi vào ống trúc, sau khi lọc qua nước sẽ theo lực hút tràn vào buồng phổi. Tay còn lại vê tròn thuốc tra vào nõ điếu, ông ta kề miệng vào đầu trên điếu cày rít một hơi, sợi thuốc cháy lên, tiếng nước điếu kêu giòn giã. Ông ta ngẩng đầu nhìn các vị khách mới đến, khói thuốc lượn lờ tỏa lên từ bên trong điếu cày.
“Yến tổng."
"Ông chủ Cao." Yến Lâm cười mờ lời. "Sau khi đổi nghề có vẻ ông càng ngày càng nhàn nhã thoải mái đấy!".
Nghe Yến Lâm nói, vẻ mặt Lạc Dịch vẫn điềm nhiên.
Sau mấy lời hỏi han, Yến Lâm giới thiệu Lạc Dịch với ông ta: "Đây là giám đốc thu mua mới nhậm chức của Âu Á".
Ông chủ Cao nhìn Lạc Dịch, gật đầu chào.
Yến Lâm cười sâu xa: "Có gì cần giúp đỡ thì anh cứ việc mở lời, ông chủ Cao là người rất nghĩa khí".
Lạc Dịch thoáng liếc qua Yến Lâm rồi lại nhìn ông chủ Cao, không mào đầu dông dài: "Ông chủ Cao, tôi muốn nhờ ông một việc. Dẫn tôi đi gặp một người".
"Ồ, nếu là bạn của Yển tổng, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp." Ồng chủ Cao rất thẳng thắn. "Ai vậy?".
"Viên Vĩ."
Sắc mặt Yến Lâm không hề thay đổi. Ông chủ Cao rít một hơi thuốc lào, nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ: "Viên Vĩ nào?".
Lạc Dịch như cười như không: "Hai năm trước, ông ta là giám đốc thu mua của Âu Á, nhờ ông ta mà ông và Âu Á mới có quan hệ hợp tác làm ăn. Khi ông ta mãn nhiệm, ông cũng mất sức cạnh tranh so với các công ty khác. Ông chủ Cao còn nhớ không?".
"Ồ, là giám đốc Viên à?" ông chủ Cao vỗ đùi cái đét, cứ như đến giờ mới chợt nhớ ra. "Ha ha, thực ra khi đó, tôi không thân với ông ta cho lắm, chẳng qua là đút lót ông ta để trở thành nhà cung cấp hàng cho Âu Á mà thôi...". Ông chủ Cao giơ tay lên vê đầu ngón tay ra hiệu trước mặt Lạc Dịch.
Anh đã đoán ra điều này từ trước, lạnh nhạt hỏi tiếp: "Sau khi giám đốc mới lên thay, sao ông chủ Cao không tiếp tục hối lộ nữa?".
"Tôi đổi nghề rồi. Tuy nghề này kiếm được nhiều tiền nhưng rủi ro cũng cao."
Lạc Dịch lại hỏi: "Ông chủ Cao hẳn đã nghe nói đến Phật tháp ngọc bích rồi nhỉ?".
"Người trong nghề ai ai chẳng biết."
Lạc Dịch khẽ cười: "Tôi chính là tổ trưởng giám định ngọc nhưng lại bị Phật tháp này hại lên bờ xuống ruộng".
Ông chủ Cao sững sờ: "Ồ, hóa ra anh là người giám định sai".
"Không phải." Lạc Dịch điềm nhiên khẳng định. "Pho tượng mà tôi giám định là Phật tháp thật. Hơn nữa, tôi còn tra được ông chính là người dẫn mối, giúp giám đốc Viên mua được Phật tháp cho Âu Á".
"Chuyện này thì đúng." Ông chủ Cao gật đầu. "Nhưng ngày ấy, chúng tôi làm ăn chính đáng, tuân thủ pháp luật. Mối quan hệ giữa tôi và giám đốc Viên chỉ dừng lại ở mức cộng sự thôi. Sau khi anh ta mãn nhiệm, chúng tôi không còn liên hệ nữa. Huống chi tôi đã bỏ nghề buôn ngọc từ lâu nên không thể giúp anh chuyện này được rồi".
Lạc Dịch không hỏi chi tiết, biết Yến Lâm đã nói qua với ông ta trước rồi, giờ anh có hỏi cũng vô dụng. Huống chi anh đã nắm được một điểm sơ hở của ông ta.
Anh đứng dậy xin phép ra về, ông chủ Cao còn rất hiếu khách, sai người làm đi gọi xe. Yến Lâm thì ở lại phòng trà, nói muốn trò chuyện với ông chủ Cao một lát.
Một mình Lạc Dịch ngồi chờ trong phòng khách, bất ngờ nhìn thấy tường ảnh phía trong cầu thang. Anh vội vã bước tới, nhìn lướt qua ảnh gia đình và bạn bè. Lạc Dịch chợt thấy trong tấm ảnh chụp hình một người có đôi mắt quen thuộc, trông sắc bén khiến người ta cảm thấy gã chẳng thể nào là người tốt được. Cảnh nền là thôn trại của dân tộc Thái, cây xoài sum suê cao vút che đi nóc nhà màu vàng kim. Hắn đứng bên cạnh ông chủ Cao với tư thế như một tên thuộc hạ.
Người này... hình như Lạc Dịch đã từng gặp tại cổng bệnh viện ở Á Đinh.
Anh vừa định lấy điện thoại di động ra chụp lại, chợt nghe tiếng bước chân của Yến Lâm tiến đến từ phía phòng trà. Không kịp nữa rồi, anh vội vã quay lại phòng khách.
Người làm đi tới, nói là xe đang đỗ ở gốc cây ngoài kia. Lạc Dịch và Yến Lâm đi trên con đường nhỏ trải đá cuội ra ngoài. Anh đang suy nghĩ về nơi chụp bức ảnh kia nhưng lượng thông tin quá ít ỏi, tạm thời chưa thể đưa ra kết luận.
Ở Cảnh Hồng, những nóc nhà vàng rực và cây xoài kiểu như thế này cực kì phổ biến.
Yến Lâm thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, hàng mày mảnh khẽ nhướng lên, nói đầy ẩn ý: "Hóa ra anh vào làm việc tại Âu Á là để điều tra về Phật tháp ngọc bích. Chỉ cần nói với em là được mà, anh cần gì phải đi điều tra cho khổ cực?".
Lạc Dịch nhận ra giọng điệu của cô ta có chút gì đó hả hê sung sướng. Anh nhìn qua rồi đáp lại lịch sự: "Hôm nay em đưa anh tới gặp ông chủ Cao là đã giúp đỡ anh nhiều rồi".
Yến Lâm nhìn anh, chợt cảm thấy có điều gì đó là lạ. Cô ta nghĩ mãi mà không biết khác thường ở điểm nào, chỉ nghĩ anh thích chứng tỏ ta đây thôi, thuận thế chẹn họng anh: "Thật thế à? Nếu có thể giúp anh tìm được Viên Vĩ thì tốt”.
Cô ta bước lên trước, vừa mở cửa xe vừa nói: "Có đỉều, lúc anh quyết định theo em đến đây, em đã rất bất ngờ, cũng cực kì vui".
Giọng điệu cô ta mang theo sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, Lạc Dịch chỉ thoáng nghe đã nhận ra.
Anh dừng bước, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Em biết trong phòng anh có người à?".
Đang bước lên xe, Yến Lâm chợt khựng lại. Vẻ mặt cô ta sững sờ, thầm trách mình lỡ lời, lại không ngờ được anh nhạy bén đến mức ấy. Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn lại không kịp rồi, đành phải kéo dài thêm.
Cô ta mỉm cười quay đầu lại: "Làm gì có chuyện đó, ý em nói...".
Cô ta còn chưa dứt lời, Lạc Dịch đã lao đến bóp cổ, dốc sức đè cô ta lên thân xe. Yến Lâm ngạt thở đỏ bừng mặt, mu bàn tay Lạc Dịch nổi đầy gân xanh, năm ngón tay siết chặt cổ cô ta.
Đáy mắt anh hằn đầy tia máu, gằn từng câu từng chữ: "Cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ băm xác cô cho chó ăn!".
Ánh mắt Yến Lâm thoáng hiện ra sự chết chóc. Lạc Dịch túm cô ta ném ra ngoài, Yến Lâm ngã dúi dụi vào bụi cây thấp rậm rạp. Cô ta hằn học quay lại nhìn anh. Lạc Dịch bước đến giật lấy chìa khóa trong tay người tài xế còn đang kinh sợ rồi lên xe, đóng rầm cửa lại. Anh đánh tay lái, lốp xe rê trên mặt đất, chiếc xe vội vã lao vút về phía trước.
Thời tiết hôm nay hơi nóng, Chu Dao đắp chiếc khăn tắm lên bụng, ngú rất say. Cô mơ màng nghe thấy tiếng người cãi vã ngoài hành lang.
"Con đĩ kia, mày lại đi lăng nhăng với trai à? Mày có tin tao đánh chết mày không?"
Người phụ nữ khóc lóc nỉ non.
"Con mẹ mày còn mặt mũi mà khóc nữa à? Nói, thằng kia là ai? Có nói không? Mày có tin tao đánh chết mày không?"
Chu Dao ngồi dậy dụi mắt. Cô mím môi ngồi ngây ngẩn trong chốc lát, đầu nặng như chì.
Chốc chốc lại vang lên tiếng tay đấm chân đá, lát lát lại là tiếng phụ nữ khóc lóc cầu xin thảm thiết ở ngay trước cửa phòng cô. Chu Dao cau mày, mắt vẫn còn nhắm tịt, cô lười bật đèn, cứ thế tụt xuống giường, đi dép bước ra cửa, chuẩn bị ngó xem chuyện gì. Cô sờ chốt bảo vệ lành lạnh, vừa định mở ra thì trong đầu chợt tái hiện đêm mưa ở Á Đinh. Cô xoay mông trên chiếc ghế nhỏ cao cao, ngồi bên quầy bar uống sữa tươi. Tay Lạc Dịch gõ lên thành gạt tàn thuốc, dặn dò: "Lần sau, nếu gặp phải tình huống tương tự thì đừng tùy tiện chạy ra mở cửa".
"Tại sao?" Cô bặm môi.
Anh khiển trách: "Cô không có ý thức phòng bị cơ bản à? Nếu gặp phải kẻ bắt cóc thì sao?",
Cách cánh cửa, tiếng đánh chửi gần trong gang tấc, toàn thân Chu Dao ớn lạnh. Cô bừng tỉnh, ngón tay mau chóng rút khỏi khóa sắt, chạy về phía giường, nhìn xung quanh đánh giá căn phòng. Cô nhặt khăn tắm trên giường ném lên ghế, nằm úp sấp xuống đất rồi chui tọt vào gầm giường. Cô đang bò giữa chừng lại cảm thấy không ổn lắm bèn vội vàng chui ra, chạy đến núp phía sau chiếc rèm cửa sổ dày cộm.
Chiếc rèm cửa bốc lên mùi vải gay mũi. Chu Dao thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Cách đó vài con phố, Lạc Dịch cắn chặt răng, đập thật mạnh vào vô lăng, chiếc xe rong ruổi trên con đường vắng lặng giữa đêm khuya.
Chu Dao dỏng tai lắng nghe. Tiếng cãi nhau ồn ã trên hành lang đột nhiên biến mất như chưa hề có chuyện gì xảy ra khiến đêm đen trở nên tĩnh mịch. Chu Dao cảm thấy kì quái đến gần như ngạt thở. Cô lo sợ núp sau rèm cửa sổ không an toàn, quýnh quáng đến độ xoay ngược xoay xuôi. Cô quay đầu nhìn, ngoài kia là vườn cây nhiệt đới rậm rạp đủ loại. Cô vén rèm lên định bò ra ngoài, lại sợ chúng có công cụ cắt khóa sắt chuyên dụng, tốt hơn hết là dựng hiện trường giả trong phòng không có ai thì hơn. Vì thế, cô lại chạy ra cửa mở khóa bảo vệ. Bên ngoài có tiếng người đến gần, cô sợ tới mức toàn thân nổi da gà, vội chạy đến cửa sổ bằng tốc độ nhanh nhất, kéo cửa, trèo lên bệ, đôi mắt lia nhanh tìm cành cây chắc chắn quanh đây, mà cành gần cô nhất cũng phải khoảng một mét.
Chu Dao bước đi trên bệ cửa, hạ thấp trọng tâm, giơ chân ước lượng khoảng cách như con mèo nhỏ, chợt nghe tiếng thẻ phòng quẹt tích tích sau lưng. Cô giật mình, bất chấp tất cả nhảy về phía cái cây ấy. Cành và lá cây quét qua cánh tay khiến cô đau đến xuýt xoa, không kịp kêu tiếng nào liền ôm chặt lấy thân cây. Tán cây bị lay mạnh, Chu Dao vội vàng giữ im, hạ giọng năn nỉ: "Đùng lay nữa mà, đừng lay nữa mà".
Trong bóng đêm, gian phòng truyền đến tiếng mở cửa kẽo kẹt khẽ khàng... Kéo chuyên dụng cắt phập một cái, tiếng cắt sắc ngọt gọn gàng vang lên rõ mồn một.
Cây cối đã ngừng lay, toàn thân Chu Dao túa mồ hôi, nghe thấy tiếng lật đồ trong phòng, từng đốm sáng từ đèn pin cắt qua khoảng không mù mịt. Cô vịn thân cây, lặng lẽ đứng lên, chầm chậm di chuyền trên cành cây, rón ra rón rén chuyển sang một cây khác. Người trong phòng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy ai. Cuối cùng rèm cửa sổ hơi động, cánh cửa được kéo mở ra, ánh đèn pin rọi thẳng vào bụi cây.
Ban đêm, hương lá cây gay nồng nhức mũi, đàn muỗi bay vo ve xung quanh. Hai tay Chu Dao giơ thẳng tắp trên đỉnh đầu, nắm chặt lấy cành cây. Một con chim bay tới, đậu trên cành cây trước mặt Chu Dao. Cô im lìm nhìn vào đôi mắt đen nhánh như hạt đậu của nó. Con chim cũng bất động nhìn cô, vài giây sau, nó cúi đầu rỉa lông rỉa cánh. Chùm sáng quét vài lượt qua chỗ con chim kia, nó đập cánh phành phạch nhưng không hề bay đi.
"Mẹ kiếp, người đâu rồi?"
"Không có ai sao? Không thể nào trốn nhanh vậy được."
"Nhưng tao nhìn thấy cô ta bước vào phòng này mà."
"Ngay cả chốt bảo vệ cửa cũng không cài, vừa nãy bên ngoài ầm ĩ thế mà không bước ra khỏi cửa, chắc không ở trong phòng đâu."
“Tao theo dõi chặt chẽ lắm, không thấy cô ta ra khỏi phòng."
"Vừa nhìn đã biết là không có ở đây rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi tìm phòng khác xem sao."
"Vẫn không đúng, hay là tìm trên tán cây xem?"
Chu Dao giật thót, dưới lầu vang lên tiếng phanh xe gấp, đám người đang nói chuyện nhìn thoáng qua nhau rồi tức tốc bỏ chạy.
Chu Dao không hiểu tại sao bọn chúng bỗng dưng chạy biến, nhưng cô không dám nhúc nhích. Đến tận khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, không còn một tiếng động nào nữa, cô mới dám hít thở từng hơi gấp gáp, hai tay giơ đến mỏi nhừ, cô từ từ hạ xuống.
Suốt mấy phút vừa rồi, Chu Dao đã mệt lả, đành đứng nguyên tại chỗ bình ổn lại hơi thở rồi nghĩ đến chuyện tìm cách quay về phòng. Cô cúi đầu nhìn xuống nhận ra độ cao hiện tại thì giật mình thảng thốt, khe khẽ than một tiếng rồi lập tức ngồi xuống ôm lấy cành cây to không chịu buông tay.
Xe chưa kịp dừng lại hẳn, Lạc Dịch đã lao thẳng vào đại sảnh. Anh chạy như gió cuốn lên lầu, băng qua hành lang, quẹt thẻ mở cửa, bật đèn, nhìn khắp căn phòng đã không còn một bóng người. Tâm trạng anh căng thẳng, hai tay vò đầu, vừa định xông ra ngoài tìm lại nghe thấy tiếng xe hơi khởi động dưới tầng. Anh lập tức nhào về phía cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc xe kia đã phóng đi mất hút, e rằng Chu Dao đang ở trong đó. Anh nhảy lên bệ cửa sổ, tính nhảy qua ôm lấy thân cây tụt xuống tầng, song bất chợt nghe thấy một tiếng gọi đáng thương: "Ồng chủ Lạc..."
Lạc Dịch sửng sốt, nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy Chu Dao đang ôm thân cây thật chặt giống như chú gấu Koala nhỏ. Cô ló nửa cái đầu từ phía sau thân cây, dẩu môi hờn trách: "Chân em bủn rủn cả rồi, không trèo qua đó được đâu”.
Trái tim Lạc Dịch treo lơ lửng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng trở lại vị trí của nó, không biết bây giờ nên cười hay nên khóc nữa.
Chu Dao rấm rứt: "Anh mau qua đây đỡ em đi!".
Lạc Dịch sải một bước dài qua chạc cây, để lại tiếng rì rào sột soạt. Anh bước trên một cành cây đi tới đó, cuối cùng cũng bắt được bàn tay nhỏ bé của cô. Chu Dao lập tức nắm chặt lấy tay anh, như thể hoàn toàn tin tưởng giao phó cơ thể mình cho anh.
Lạc Dịch chầm chậm dắt cô quay lại căn phòng. Anh bước lên bệ cửa sổ trước, giơ tay ra đón cô. Bệ cửa sổ thì cao, còn cành cây thì thấp, khoáng cách giữa hai bên tầm một mét, Chu Dao ước lượng nhưng không dám: "Xa quá, em sợ không leo lên nổi”.
Lạc Dịch trấn an: "Em cứ đưa tay cho anh trước đi!".
Chu Dao vươn tay tới, anh nắm chặt tay cô rồi ra hiệu: "Lên nào!".
Cành cây đung đưa, Chu Dao nhấc chân nhưng vẫn không với tới, sốt ruột kêu: "Không được... á!".
Cơ thể Chu Dao đột nhiên lơ lửng giữa bầu trời, Lạc Dịch cầm hai cánh tay cô, nhấc cô lên. Một giây sau, Chu Dao đã an toàn hạ cánh trên bệ cửa sổ.
Cô cuống quýt quay người tụt xuống, chui vào phòng, đến khi bàn chân tiếp đất rồi mới có cảm giác an toàn. Cô quay lại nhìn Lạc Dịch vui vẻ thở phào: "May mà anh về kịp, nếu không chân em tê...""
Những lời còn lại bị lồng ngực anh che kín. Một tay Lạc Dịch kéo cô ôm vào trong lòng, bàn tay kia giữ chặt lấy gáy cô. Chu Dao sững sờ chốc lát, nghe thấy nhịp đập dữ dội khác thường trong lồng ngực anh. Cô từ từ vòng tay lên ôm anh thật chặt.
Lạc Dịch lẳng lặng ôm cô thật lâu, mãi sau mới chịu buông lỏng ra, dường như hối hận: "Xin lỗi, anh không nên đi mới phải”.
Chu Dao khẽ vỗ lưng anh trấn an: "Không sao, em đã an toàn rồi mà. May mà em nhanh trí".
Lạc Dịch cúi đầu, áp mặt vào mặt cô, khóe môi cong lên dịu dàng.
Chu Dao ngửa đầu hỏi: "Lần này đi có thu hoạch được gì không?".
"Có." Lạc Dịch trả lời. "Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói rõ".
"Ồ, có ích là tốt rồi." Nói xong, Chu Dao đưa tay gãi mông soàn soạt.
Lạc Dịch buông cô ra, cúi đầu hỏi: "Sao thế?".
"Em bị muỗi đốt vào mông."
Lạc Dịch báo cảnh sát. Cảnh sát lấy băng giám sát về phân tích, tìm đối tượng khả nghi. Quản lý khách sạn cũng được mời đi phối hợp điều tra. Sau đó, anh đi tìm thuốc sát trùng miệng vết thương cho cô, bận rộn tới hơn một giờ mới xong.
Tiếp đó, anh đến bên cửa sổ gọi điện thoại cho Lục Tự.
Anh ta đang ngủ, giọng hơi lơ mơ: "Alo?".
"Anh phải tới Cảnh Hồng một chuyến." Lạc Dịch nói.
"Sao vậy?" Người phía đầu bên kia đã tỉnh táo đôi chút.
"Chúng ta đều nghĩ rằng Yến Lâm chỉ thuận đường tới đây tham gia hội nghị, nhưng xem ra hiện giờ, cô ta đã sớm chuẩn bị kế hoạch khác rồi."
Lục Tự ngẫm nghĩ: "Được. Ngày mai tôi sẽ tới đó".
"Anh có thể bắt cô ta không?"
"Cái gì cơ?” Lục Tự sửng sốt.
"Lục Tự." Lạc Dịch nhớ tới vẻ chết chóc trong ánh mắt của Yến Lâm tối nay, hạ giọng: "Yến Lâm chính là Đan Sơn. Tôi khẳng định."
"Anh có chứng cứ gì không? Lạc Dịch, muốn bắt người thì phải có chứng cứ, nếu không bắt rồi thì vẫn phải thả ra."
Lạc Dịch vò mái tóc ướt đẫm. Chốc lát sau, anh điềm tĩnh nói: "Tôi sẽ nghĩ cách. Ngày mai, anh phải cấp tốc tới đây”.
"Được."
"Lâm Cẩm Viêm đâu?"
"Bắt rồi nhưng cậu ta không chịu khai gì cả. Chúng ta không thể tạm giữ cậu ta quá lâu, hết thời gian quy định đành phải thả, nhưng chúng tôi sẽ cử người theo dõi cậu ta."
"Ừ."
Lạc Dịch cúp máy, đứng bên cửa sổ suy ngẫm về tình hình ở nhà ông chủ Cao tối nay trong chốc lát. Anh vô thức cầm điếu thuốc đưa lên miệng, định châm lửa nhưng chợt nghĩ ra gì đó bèn cất đi.
Tiếng nước chảy rào rào trong nhà tắm, Lạc Dịch quay đầu nhìn, cảm xúc nơi đáy mắt hơi thay đổi. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn hắt ra từ nhà tắm, hệt như chiếc đèn lồng thủy tinh. Chu Dao đứng trong phòng kính, trên người dính sữa tắm, hai tay vuốt ve cổ và toàn thân từ trên xuống dưới.
Lạc Dịch mím môi, đứng bên cửa sổ nhìn cô chăm chú. Đến tận khi cô giội sạch người rồi khoác khăn tắm chuẩn bị bước ra, anh mới bật đèn, ngồi xuống ghế sô pha.
Đêm về khuya nhưng Chu Dao đã ngủ được một giấc rồi, vì phấn khích mà nói nhiều một cách bất thường: "Ông chủ Lạc, em nghe người ta nói, trong vân Nam thập bát quái, ba con muỗi đưọc một bát canh đấy!".
Cô ngồi ở mép giường cầm khăn lau tóc, lắc lư bắp chân trắng nõn ướt mềm.
"Thập bát quái?" Lạc Dịch nhìn bàn chân trần của cô chằm chằm, hỏi bâng quơ.
"Đúng vậy, còn nhiều lắm, em có thể đọc từng cái cho anh nữa cơ. Vân Nam thập bát quái, ống tre có thể làm điếu cày."
Ánh mắt Lạc Dịch liếc lên, khăn tắm quấn hờ trên người cô. Anh nói: "Mang máy sấy tóc ra đây".
Chu Dao lấy máy sấy tóc đưa anh, vẫn mải đọc: "Bên này mưa bên kia nắng. Xe lửa không nhanh bằng xe hơi".
Lạc Dịch vỗ vỗ lên đùi mình, ý bảo cô ngồi lên đó. Chu Dao ngoan ngoãn làm theo. Anh quay người cô lại để cô đối mặt với mình. Chu Dao ngồi như trẻ con: "Lấy nón rơm làm vung nồi. Trứng gà dùng cỏ xâu chuỗi bán".
Chu Dao cúi thấp đầu, phất phơ mái tóc dài đến trước mặt anh. Lạc Dịch sấy tóc cho cô, ngón tay vỗ về mái tóc cô. Chu Dao vô cùng thoải mái, rụt cổ lại cười híp mắt. Anh nhẹ nhàng cầm lấy đuôi tóc cô, đầu cô ghé lại gần khẽ cọ bàn tay anh, cơ thể cũng vô thức tựa sát vào anh.
Lạc Dịch tắt máy sấy, buông những sợi tóc dài trên vai cô. Anh kéo cô tới gần, hôn môi cô. Cô ôm cổ anh, đặt lên môi anh những nụ hôn ướt át.
Cô co cuộn lại trong lòng anh, trái tim như run lên. Lạc Dịch nhìn từng nét mặt của cô, mơ màng, ngây ngô, mừng rỡ và vui vẻ.
Lạc Dịch nghiêng đầu hôn môi cô, đặt cô xuống ghế sô pha.
Sáng sớm, Chu Dao chạy về phòng, ngủ một tiếng để lấy lại sức. Lúc rời giường, cô cùng mẹ và mọi người đi tham gia gian hàng giới thiệu ngọc thô. Nhân viên phía tổ chức còn trịnh trọng tới tiếp đón, đề nghị bữa sáng ra ngoài ăn bún qua cầu.
Họ cùng đến một nhà hàng lâu đời ở Cảnh Hồng, đúng vào giờ ăn sáng, khách khứa đông nghịt.
Cô nhân viên đi vào xếp hàng mua vé, Chu Dao hứng thú theo sau, chăm chú nhìn biển hiệu "Truyền thuyết bún qua cầu" dán trên tường. Truyền thuyết này có rất nhiều phiên bản, đại ý là người vợ mang bún cho người chồng ôn thi vất vả, chủ yếu tỏ ý quan tâm.
Lạc Dịch không tiện đi theo, chỉ đành chú ý đến hành tung của Chu Dao, không để cô thoát khỏi tầm mắt của mình.
Chu Dao nhanh chóng quay lại bàn ngồi, thao thao bất tuyệt về truyền thuyết bún qua cầu, sau đó nói: "Trong Vân Nam thập bát quái thì có một điều kì lạ mang tên bún qua cầu người người yêu".
Lạc Dịch uống trà, lẳng lặng liếc nhìn cô. Cô đọc "thập bát quái" trước khi ân ái đến lúc lên giường, thế mà sáng nay vẫn chưa chịu thôi. Hôm nay, anh chỉ cảm thấy thập bát quái này có gì đó rất mờ ám. Vừa nhắc tới, anh chợt hồi tưởng dáng vẻ mê người của cô khi ngồi sấy tóc trên đùi anh.
Tưởng Hàn thì khá hứng thú, hỏi Chu Dao cặn kẽ. Hai người hưng phấn trao đổi rôm rả. Lạc Dịch nhìn hai người họ với khuôn mặt gần như không cảm xúc.
Sắc mặt Hạ tổng thì không được tốt lắm, khẽ day trán: "Khách sạn này làm ăn không chuyên nghiệp gì cả. Ban đêm còn có người đánh nhau ồn ào, quấy rầy giấc ngủ của người khác."
Trợ lý Nguyễn tiếp lời: "Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, hai người kia đúng là...vô văn hóa".
"Nghe nói tối qua anh báo cảnh sát?" Hạ tổng quay sang hỏi Lạc Dịch.
"Có người quẹt thẻ đột nhập phòng tôi."
Hạ tổng không có hứng thú nghe, lát sau mới hỏi: "Nghe người ta nói, trong phòng anh có một cô gái".
Chu Dao đang nói chuyện với Tưởng Hàn chợt ngậm miệng, tóc gáy dựng đứng.
Lạc Dịch đáp: "Vâng".
Vẻ mặt Hạ tổng không vui, khó hiểu nói: "Tuy cậu không quan tâm hình ảnh của mình ngoài công ty nhưng tốt nhất hãy chú ý một chút, ở đây có nhiều người bị bệnh".
Bà tưởng Lạc Dịch gọi gái.
Chu Dao chỉ biết lặng thinh, thầm than: Mẹ, là con đấy!