-Ừm cũng được
Cả hai cùng nhau đi bộ ra khỏi công viên,vì công viên này rất xa khu phố nên chẳng có một quán ăn nào gần đó mở cả,họ rẽ ra một hướng nhỏ dẫn vào một con đường nhưng đi mãi chẳng thấy gì ngoài những ngôi nhà nằm cách nhau,những cánh đồng đen mù mịt
-Chết rồi,hình như lạc đường rồi-Hạ Di nhìn xung quanh
-Ừm,thôi quay lại đi
Chấn Hưng và Hạ Di vừa quay ra thì thấy một bọn người mặc áo đen,bọn chúng có đến vài chục người,đều trùm nón kín mặt,Chấn Hưng ngửi được mùi ma cà rồng cấp trung bình đầy sát khí phát ra từ bọn chúng,ngón tay anh mọc dài ra,mắt cũng đổi màu đỏ rực
-Hà…mùi thối thật-Chấn Hưng giơ ngón tay lên che mũi lại
-Thằng kiêu ngạo,mày nghĩ một mình mày có thể chống lại hết bọn tao sao,dù mày có là dòng thuần đi nữa thì cũng chẳng thể có ba đầu sáu tay đâu
-Ồ....ngươi đánh giá thấp ta quá rồi….Hạ Di!Đứng sau lưng anh!
Chấn Hưng đẩy Hạ Di đang run rẩy ra ngoài sau lưng mình,cô bám chặt tay mình vào áo của anh.Bọn chúng bắt đầu nhảy bổ vào người của Chấn Hưng,nhanh như cắt bàn tay anh đưa ra,cơ thể bọn chúng đứt ra thành từng mảnh,máu phụt ra ướt cả mặt đường,4 5 tên nằm lăn lóc trên đường,những tên khác cũng bắt đầu nhảy xổ vào,một lát sau bọn chúng cũng nằm lăn lóc,mùi máu xộc lên tanh tưởi,duy chỉ còn một tên đứng yên,Chiếc khuyên tai của Chấn Hưng sáng loáng lên trong đêm,anh lau lau bàn tay mình bằng chiếc khăn mùi xoa màu trắng,tiến tới chỗ tên kia
-Ngươi không phải ma cà rồng cấp trung bình mà là một ma cà rồng cấp khá,ta hỏi ngươi ai đã sai ngươi tới đây
Tên áo đen vẫn đứng im không nói gì cho đến khi Chấn Hưng đối diện hắn
“Vụt”,Chấn Hưng nhanh chóng nắm cánh tay đang cầm bơm kim tiêm của tên đó
-Nhanh đó…nhưng…
-Không….Chấn Hưng
Hạ Di hét to lên khi thấy một tên khác vụt tới chỗ của Chấn Hưng,cô nhanh chóng chạy tới ôm chầm lưng của anh lại,chiếc kim tiêm từ tay tên kia giơ lên cao
“Xoẹt”-Tên đó ngã rầm sang một bên,máu từ cổ chảy ào ào ra trông kinh di,Ethan cầm chiếc kiếm thở dốc,Chấn Hưng thừa cơ hội đó,đấm vào bụng tên đó rồi bẻ cổ hắn.Hạ Di quá sợ hãi,cô ngồi phịch xuống lề đường
-Em không sao chứ Hạ Di?-Chấn Hưng đỡ cô
-Em không sao,chỉ là….thật kinh khủng,em đã cảm nhận được điều gì đó đã xảy ra…em đã cảm nhận được điều này
Ethan và Chấn Hưng nhìn nhau khó hiểu rồi cả hai đưa cô về nhà.Chấn Hưng đặt cốc sữa xuống bàn nhìn Hạ Di
------------------------------------------------
-Em đã bình tĩnh chưa ấy?
-Bình tĩnh chuyện gì cơ?-Hạ Di nhìn Chấn Hưng với ánh mắt ngạc nhiên
-Thì…chuyện chúng ta vừa đi chơi ở công viên và gặp bọn người đó-Chấn Hưng bàng hoàng giải thích
-Hồi nào,em nhớ là có đi công viên với anh,sau đó chúng ta về nhà mà
-Cái gì chứ,em không nhớ gì sao?
-Anh kì ghê,nhớ gì chứ,thôi em đi ngủ,mai còn đi học nữa
-Ơ….
Chấn Hưng gần như ngỡ ngàng trước những lời nói của Hạ Di
“Sao lại vậy được,rõ ràng mình đã kiểm tra,cơ thể cô ấy không có dấu hiệu gì lạ hết mà,không thể nào được,đã có điều gì xảy ra,chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra”
----------------------------------------------
Hạ Di ngồi ngẩn ngơ trong lớp,cô vẫn khó hiểu những cảm giác dạo này mình gặp phải,cô ít nhớ hơn và dễ quên mọi thứ mình đã trải qua.Xuyến Chi đã chuyển bàn,cô không ngồi chung với Hạ Di nữa,điều làm Hạ Di ngạc nhiên hơn là Xuyến Chi lại kết bạn với Serena cả Âu Tiểu Choi,Hạ Di cảm thấy mình lại lạc lõng giữa lớp học này
Lúc đó ở bệnh viện
-Cậu nói gì?Sao lại có thể như vậy?
Levi hét lên qua điện thoại,Chấn Hưng ngã đầu ra sau chiếc ghế xoay
-Tớ cũng không biết,đã kiểm tra mọi thứ vẫn ổn nhưng sau đó cô ấy lại quên hết mọi thứ
-Ặc,sao có thể như thế được nhỉ,chờ tớ một tí để tớ điều tra xem có trường hợp nào như thế trong sách phép thuật không,có lẽ lời nguyền có tác dụng phụ chăng?
-Vậy mọi việc nhờ cậu nhé
Chấn Hưng cúp điện thoại,anh khẽ thở dài
Giờ ra chơi,Hạ Di mua một chiếc bánh mì và hộp sữa chuối,cô leo lên tầng thượng của nhà trường và ngồi ăn một mình
-Cảm giác đau lòng này là gì vậy chứ?
Hạ Di vừa gặm chiếc bánh mì vừa nói,thật sự cô chưa quen với cảm giác cô đơn khi không có Xuyến Chi bên cạnh.Tiếng lạch cạch vang lên từ tay nắm cửa,cô quay người lại thì thấy Hạo Nhiên
-Ụa,sao cậu lại ở đây?
Hạo Nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh Hạ Di,cô buồn bã nhìn cậu
-Haiz…tớ không còn bạn bè trong lớp nữa rồi
-Sao vậy?Nếu Xuyến Chi nghe được cậu ấy sẽ buồn đấy
-Cậu ấy đã nghỉ chơi tớ ra rồi,cậu nói đi cái cảm giác đau lòng này là gì vậy chứ?
-Tớ có nghe chuyện của Xuyến Chi rồi,tin đồn lan đi rất nhanh,hôm nọ tớ cũng có thấy mắt cô ta đỏ hoe lúc chạy ra khỏi lớp,nếu được có thể tớ sẽ giúp cậu điều tra,tớ nghĩ cô ta không phải là người xấu,còn nhiều khuất mắt trong chuyện này
-Cậu có thể sao…….
Hạo Nhiên im lặng,cậu nhìn ánh mắt buồn bã của Hạ Di rồi bỗng ôm chầm lấy Hạ Di
-Cậu làm gì vậy Hạo Nhiên?-Hạ Di bất ngờ
-Tớ thích cậu…à không tớ yêu cậu mới đúng,tớ đã biết bao nhiêu lần muốn nói điều này,từ lúc nhỏ đến bây giờ,nhưng vì anh Chấn Hưng cũng thích cậu nên tớ đã do dự và tớ đã thấy hối hận vì điều này.Cậu có thể ghét tớ cũng được khi nói ra những điều này,nhưng bây giờ thấy cậu hạnh phúc bên anh Chấn Hưng tớ đã không thể chịu đựng được và nếu cứ giấu giếm như thế này thì tim tớ sẽ nát ra thành từng mảnh vụn mất…cậu đừng lo,sau này tớ sẽ bắt đầu không thích cậu nữa,cũng sẽ không yêu cậu nữa…tớ xin lỗi và….tớ yêu cậu
Hạo Nhiên buông Hạ Di rồi thở hắt ra,tay cậu vẫn run run.Hạ Di thì tròn xoe mắt ngạc nhiên nhưng cô lại đưa tay mình lên vuốt tóc của Hạo Nhiên
-Cậu là đồ ngốc…và cũng thật đáng thương…tớ cũng thích cậu ^^
Hạ Di nhe răng cười,Hạo Nhiên hiểu được ý nghĩa của câu “tớ thích cậu” của cô nên cậu cũng mỉm cười thoải mái
“Bạn có quyền tự do yêu người ta ,người ta cũng có quyền không chấp nhận tình yêu của bạn”-Hạo Nhiên đã nhận thức được điều này nên anh đã lấy hết dũng khí để nói với Hạ Di những điều ấy
--------------------------------------
Hạ Di xách cặp đứng trước cửa thì xe chở Chấn Hưng cũng vừa chạy tới,cô tươi cười nhìn anh
-Em lúc nào cũng cười như ông địa ấy nhỉ?-Chấn Hưng bước tới
-Anh lại trêu em rồi,hôm nay về sớm nha ông xã
-Ui….nghe đã tai ghê cơ…gọi lại một lần nữa anh xem
-Không…ple
Cả hai khoác tay nhau vui vẻ bước vài trong nhà thì đổi ngay ánh mắt ngạc nhiên khi thấy một cô gái trong bộ váy màu đỏ,mái tóc đen bồng bềnh,ngồi ở ghế giữa là ông Viên với gương mặt thỏa mãn.Thấy cả hai,Serena quay qua mà không thèm nhìn Hạ Di
-Anh về rồi à,chồng sắp cưới của em!