Tan trường, nó đạp chiếc xe đạp màu cam có dán hình Umaru – chan đi về. Đừng hỏi tại sao tiểu thư như nó phải cọc cạch đạp xe như vậy nhé. Cx là nhờ Vương phu nhân nổi hứng đấy. Bà ấy còn bảo đi vậy cho tiết kiệm nguồn tài nguyên của đất nước cho tăng tính thuyết phục. Thế là cả năm cuối cao trung, đại tỉ đều “ lộng hành “ trên em xe đạp iu này. Đến bây giờ, cấp 3 rồi mà vẫn phải cưỡi ẻm đi học đấy.
Nó dừng xe trc cửa hàng tiện lợi, xách chiếc ba lô hình chuột hamster vào.
Cửa tự động mở, nó phi thẳng vào quầy đồ ăn. Hê hê, lương thực dự trữ ở nhà sắp cạn rồi, phải bổ sung ngay tức thì. Nó lấy đầy đủ thì đem ra quầy tính tiền rồi lại ra ngoài lấy xe đi tiếp. Nhiệm vụ của đồng chí Mẫn vẫn chưa hoàn thành.
Điểm dừng lần này là hiệu sách. Hehe …, “ Daa! Daa! Daa! “ ra tập mới. Nó phải nhanh chân chứ không lại hết hàng. Lấy thêm đc vài quyển truyện, nó đi vào khu sách kinh doanh. Kể cx lâu rồi nó chưa đọc mấy quyển này, không biết papa đại nhân mà phát hiện thì mông nó có nở hoa không nx. Thế nhưng … trên tay nó lúc này không còn chỗ để chứa nx rồi. Haizz, phải làm sao đây?! Thế là nó quyết định mở hội nghị Diêm Hồng, mời các bô lão hoạt động trong đầu về họp. Sau khi các bô lão đã tụ tập đầy đủ và đc nghe lí do, cả 2 bên cùng tranh luận.
Bên trắng ( gồm 1 nửa não và các dây thần kinh tri thức): Mua đi, đằng nào ở nhà cx chỉ có vài quyển kinh doanh. Papa mà biết sẽ đánh cho tét đít.
Bên đen ( gồm nửa não còn lại và các dây thần kinh thư dãn): Mua làm gì, chỗ để manga với đĩa anime còn không đủ nx, mấy quyển đấy để vào cho chật à? Khi nào papa phát hiện hẵng tính.
Cả 2 bên tranh cãi, nó ong hết cả đầu lên. Nên về phe nào bây giờ? Bên trắng khá đúng nhưng bên đen cx có lí. Aisss! Nó có nên mở hội nghị thế giới ở nhà trắng không nhỉ?
Trắng và đen chán cãi nhau rồi quay ra đánh nhau. Nhưng bên trắng ít người lại yếu nên bên đen đã nhanh chóng áp đảo. Cuối cùng nó đánh đi theo bên đen vậy. Ban đầu nó đã thấy bên đen nói đúng rồi.
Vừa xoay người bước đi thì bỗng.
“ Rầm “
“ Soạt “
“ Oái “
Mông nó đã có 1 nụ hôn với đất mẹ rất … và làm rung động lòng người. Nó xuýt xoa, tên nào có mắt mũi mà để ở sau gáy thế.
_ … - Không có tiếng nhưng có 1 bàn tay chìa ra trc mặt nó.
Nó nắm lấy đôi tay nọ đứng dậy. Ngước mắt nhìn người đằng trc. Oa, trai đẹp nha.
Thế nhưng hắn lại không thèm hé nửa chữ nào, giúp nó xong liền đi thẳng. Nó ngoái đầu nhìn theo mãi, ước gì mình có thể gặp lại anh chàng ấy – Hoàng tử của nó.
Về phía hắn.
Sau khi đụng phải nó, hắn về chỗ của Tuấn và Quân.
_ Này, đi tán người đẹp hay sao mà giờ mới về? – Quân thừa dịp trêu hắn nhưng ngay sau đó liền nhận đc ánh mắt lạnh lùng sắc lẹm từ hắn.
_ Lão đại à, thật sự cậu muốn tìm thông tin về đại tẩu sao? - Hắn vừa ngồi xuống thì Tuấn liền hỏi.
_ Đại tẩu? - Hắn nhíu mày.
_ Ai da, trc sau gì cx là vk của cậu thôi. Gọi sớm cho nó quen. – Quân lên tiếng giải thích.
Hắn ngả người ra ghế. Thực sự hắn không thích như vậy 1 chút nào. Mặt mũi hắn còn chưa biết mà đòi làm vị hôn thê của hắn, đừng có mơ tới điều đó.
_ Này, mai phải chuyển vào Star học à? – Quân bỗng hỏi.
_ Chứ sao. Lão đại phải vào mà chúng ta nỡ lòng nào bỏ rơi. - Tuấn gật đầu nói, sau đó hứng trọn cái đạp của hắn, ngã từ trên ghế xuống – Lão đại, cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
_ Người như cậu xứng? - Hắn cười lạnh. Chưa cho gậy xương là phúc lắm rồi đấy.
Tuấn lồm cồm bò lên ghế, vẫn nhe răng ra cười đc. Hắn hừ lạnh 1 cái rồi lôi máy tính ra làm nốt việc.
ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥
Sau bao ngày vất vả mệt nhọc, " Vị Hôn Thê Bá Đạo " đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Còn về cái tên chương thì là vì Hắn và Nó gặp nhau mà chẳng biết người đó là vị hôn thê và hôn phu của mình nên Reii nghĩ đặt thế cho nó tiện.