Tông Anh nghiêng đầu nhìn di động nằm trên mặt đất, màn hình giãy giụa phát sáng mấy giây, cuối cùng tối om.
Cô bỏ lỡ cuộc gọi của Thịnh Thanh Nhượng.
Tông Anh ngẩng đầu, nói một cách kiềm chế: “Nói chuyện đàng hoàng, ba có cần phải ném di động không?”
Cô lên tiếng chất vấn, Tông Khánh Lâm càng tức giận, giơ tay định tát cô…
Còn chưa chạm vào tóc cô, Tông Anh bỗng đưa tay bắt lấy cổ tay ông ta, gần như lấy hết toàn bộ sức lực để chống cự cơn trút giận vô lý này, cô nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt tràn đầy bất mãn, nghiến răng nói: “Không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, nếu quả thật không thẹn với lòng, tin đồn có gì đáng sợ, ba cần gì phải tức giận đến vậy?”
Nhịp thở của cô nhanh dần, da và cơ mặt căng cứng, lời nói mang nhiều tính công kích hơn: “Năm đó, ba không cố gắng điều tra chứng cứ về vụ án của mẹ tôi, chỉ một mực quả quyết rằng bà ấy tự sát, vậy hiện tại không cần ba phí công – tôi muốn điều tra hay không, điều tra như thế nào, đều là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ba.”
Nói xong, Tông Anh hất tay ông ta ra, trực tiếp quay sang phải, khom lưng nhặt di động đã vỡ màn hình.
Cô ấn mạnh nút nguồn một lúc, hy vọng nó quay lại làm việc, nhưng nó không hề phản ứng.
Điện thoại hỏng, vỏ máy lạnh dần, nhưng Tông Anh vẫn cất nó vào túi, rảo bước xuống bậc thang, đi ra ngoài.
Từ trước đến nay cô luôn trầm tĩnh, dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, hồi còn nhỏ, nghe tin mẹ bất ngờ qua đời, cô cũng không khóc, không gây chuyện, thái độ và cử chỉ cứng rắn hiện tại của cô khiến Tông Khánh Lâm bất ngờ, ông ta có phần giật mình, càng thêm tức giận, xoay người cao giọng ra lệnh cho cô: “Mày đứng lại cho tao!”
Trong bóng đêm mờ mịt, Tông Anh dừng lại hai giây, cuối cùng chỉ hơi nghiêng đầu, lưu lại một câu “Ba hãy bảo trọng”, sau đó vội vã bước ra khỏi cửa chính.
Đầu tiên là tranh giành quyền nắm giữ cổ phần, sau đó là vụ bê bối làm giả số liệu, Tân Hi hiện đang trong tình trạng bấp bênh, Tông Anh có thể bình tĩnh nói một tiếng bảo trọng với ông ta, âu cũng là hết lòng quan tâm.
Bán hết số cổ phần trong tay, cô không còn liên quan gì đến Tân Hi nữa; làm căng với cái nhà này như vậy, về sau có lẽ không còn qua lại gì nữa.
Chiếc xe từ phía đối diện đi tới trở đầy những hành khách đang trên đường về nhà, Tông Anh lại lẻ loi bước ra khỏi nhà. Đèn đường miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước, những nơi đã đi qua chìm vào bóng tối.
Ra khỏi nhà chính là đoạn tuyệt quan hệ sao?
Tông Anh đứng trên con đường chật hẹp vắng lặng trong khu biệt thự, những chiếc xe về nhà chạy qua trước mặt cô, nhà nhà lên đèn, tất cả đều không liên quan đến cô.
Cô thở dài, muốn gọi điện thoại, di động lại hỏng; định về chung cư, khu biệt thự lại không dễ bắt xe.
Cứ thế đi ra ngoài, kéo lê thân xác mệt mỏi, không biết mình muốn đi đâu, chỉ có cơn đói và ngọn gió đêm đầu thu làm bạn.
Tông Anh ngồi xuống ven đường.
Xe cứu thương hú còi lao nhanh như bay trên đường, lác đác vài cửa hàng bên dãy đối diện còn sáng đèn, trên quảng trường cách đó không xa có người đang nhảy, tốp năm tốp ba người đi tản bộ buổi tối, thậm chí có đứa trẻ nghịch ngợm tò mò quan sát cô, ngửa đầu hỏi người lớn bên cạnh: “Cô kia ngồi dưới đất, trông thật kỳ lạ, cô ấy là ăn xin ạ?”, Người lớn liền nhỏ giọng khiển trách: “Trẻ con không được nói linh tinh!”
Ngồi khoảng hơn mười phút, một chiếc taxi đột nhiên thắng lại trước mặt cô.
Vừa dừng hẳn, cửa ở hàng ghế trước bị đẩy ra, Thịnh Thanh Nhượng vội vàng xuống xe, khom người hỏi cô: “Tông tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Tông Anh ngẩng đầu nhìn anh, đèn đường chỉ có thể chiếu sáng một nửa mặt Thịnh Thanh Nhượng, song cô vẫn có thể nhận ra nỗi lo lắng và bất an tràn ngập trên khuôn mặt anh.
Cô đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói cũng dịu lại: “Sao anh tìm được tôi?”
Thịnh Thanh Nhượng lấy di động ra, giọng vẫn còn nôn nóng: “Thấy cô không ở nhà, tôi liền bật điện thoại tìm vị trí của cô, nhưng về sau gọi cho cô, chỉ nghe thấy một hai tiếng tranh chấp, điện thoại lại đột nhiên ngắt, tôi lo…” Nói đến đây, anh bỗng dừng lời, hỏi lại lần nữa: “Cô sao rồi? Có khỏe không? Có căng thẳng lắm không?”
Thật ra Tông Anh không quan tâm nội dung lời giải thích của anh cho lắm, nhưng thấy anh không ngừng nói chuyện, cô chợt cảm thấy đêm nay dường như có chút hương vị tình người đậm đà, không còn mờ mịt, đau khổ như trước nữa.
Cô thở dài, xả hết nỗi lòng, trên khuôn mặt xưa nay vốn lạnh nhạt bỗng hiện lên nét cười hiếm có, mặc dù nhạt nhưng xuất phát từ đáy lòng.
Cô chân thành nói: “Tôi không sao, không sao rồi.”
Thịnh Thanh Nhượng thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay về phía anh: “Ăn cơm chưa? Ta đi ăn đi.”
Bàn tay đang siết lại thành nắm đấm của Thịnh Thanh Nhượng thả lỏng ra, anh nắm chặt tay đối phương, kéo cô đứng dậy, đáp: “Được.”
Hai người lại lên taxi, đến một quán cơm còn mở cửa.
Trong đêm khuya, chỉ có thức ăn nóng hổi đối xử bình đẳng với các vị khách.
Sức ăn của Tông Anh rất tốt, hai người gọi suất cho ba người, cuối cùng ăn bằng sạch.
Ăn xong, khách sạn cũng chuẩn bị đóng cửa.
Biển quảng cáo đèn led sau lưng nối nhau vụt tắt, Tông Anh đứng ngoài cửa chờ taxi, cô sắp xếp lại suy nghĩ, quay đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Lát nữa tôi muốn đến một nơi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng cho tôi.”
Cô đi đâu làm gì, hoàn toàn là chuyện cá nhân, vốn không tiện hỏi thăm, nhưng Thịnh Thanh Nhượng không tài nào yên tâm để cô ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt, do dự một lát, anh hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Tông Anh ngẩng đầu nhìn đèn giao thông nằm chếch phía đối diện đường cái: “Nhà Hình Học Nghĩa.”
“Đi lật lại di vật của ông ta ư?”
“Phải.”
Tông Anh đáp thẳng thắn, dứt khoát.
Cô nhớ vô cùng rõ ràng câu mẹ Tông Du nói lúc gọi điện thoại ở đầu cầu thang – “Toàn bộ đồ đạc đã được chuyển đến căn hộ của anh ấy, các anh tự giải quyết sạch sẽ”.
Lời này có nghĩa là – Di vật của Hình Học Nghĩa đã được chuyển đến chỗ ở của ông ta, có người muốn nhanh chóng giải quyết chúng sạch sẽ.
Cho dù tự tiện đột nhập nhà dân là trái pháp luật, Tông Anh cũng nhất định phải mau chóng đi một chuyến.
“Tôi đi cùng cô.”
Tông Anh quay đầu nhìn anh: “Anh Thịnh, anh cần nghỉ ngơi.”
Anh tự tay chặn một chiếc taxi, mở cửa ghế sau, xoay người nói với cô: “Không, Tông tiểu thư, tôi không thể để cô mạo hiểm một mình.”
Tông Anh nhìn anh vài giây, khom lưng ngồi vào xe, đồng thời đưa ra quyết định: “Về chung cư 699 trước đã, tôi muốn đi lấy vài thứ.”
Mười lăm phút sau, xe dừng lại trước cửa chung cư 699, Tông Anh xuống xe, qua cửa sổ thuỷ tinh, cô nói với Thịnh Thanh Nhượng – lúc này đang ngồi kế bên tài xế: “Ở đây chờ tôi, tôi lên nhà một chuyến rồi lập tức xuống ngay.”
Nói xong, cô rảo bước đi qua cửa chung cư rồi lên lầu, Thịnh Thanh Nhượng thấy cửa sổ tầng cao nhất chợt sáng lên, lại nhanh chóng tối om, một phút sau lại thấy cô thay quần áo, đi ra từ cửa chính khu chung cư, trong tay cầm thùng đựng dụng cụ khám nghiệm và một chiếc ô che mưa.
Buổi tối không khí ẩm ướt hơn, liên tục nắng ráo mấy ngày, có lẽ Thượng Hải sẽ lại nghênh đón một trận mưa.
Xe taxi chạy như bay trong bóng đêm ẩm ướt, hai người băng qua hơn nửa thành phố, hướng đến nhà Hình Học Nghĩa.
Tuy là người phụ trách bộ phận nòng cốt của công ty, đồng thời chịu trách nhiệm dự án đưa loại thuốc mới ra thị trường, nhưng bình thường trừ viện nghiên cứu thuốc và nhà, ông ta ít khi ra ngoài xã giao, ngay cả nhà cũng mua ở vùng ngoại thành, có chút gì đó tách biệt với xã hội.
Xe chạy trên đường, Tông Anh phát hiện Thịnh Thanh Nhượng một mực chú ý hướng di chuyển trên di động.
Cô biết rõ, hơn bảy mươi năm trước, vùng ngoại thành Thượng Hải vẫn là chiến khu, mà hiện tại chỉ còn bốn năm tiếng nữa là đến sáu giờ sáng, để Thịnh Thanh Nhượng rơi vào chiến khu lần nữa là tuyệt đối không được.
Bởi vậy, cô bảo đảm: “Lát nữa chúng ta sẽ về nội thành sớm, anh đừng lo.”
Không ngờ Thịnh Thanh Nhượng lại nói: “Không vội.” Anh hạ di động xuống, nói tiếp: “Nếu không kịp, tôi vừa hay có dự định khác, Tông tiểu thư, cô đừng lo cho tôi.”
Dự định khác? Tông Anh không hiểu.
Anh liền giải thích: “Nhà máy nhà họ Thịnh đã xác định di dời, các hạng mục chuẩn bị cho kế hoạch đang được tiến hành, dự tính sẽ di dời cùng nhóm nhà máy tiếp theo. Trừ những sự vụ như kinh phí và bố trí nhân viên, giấy thông hành cũng là vấn đề cấp bách cần giải quyết.
Trong tay chúng tôi hiện có giấy thông hành của Tô Giới và Bộ Tư Lệnh Canh Gác Kinh – Hỗ (Bắc Kinh – Thượng Hải), nhưng lúc di chuyển không thể chỉ đi đường thẳng, gặp nơi đóng quân, những giấy tờ này liền vô tác dụng, bởi vậy nếu muốn thuận lợi di dời, cần lĩnh giấy thông hành của trại đóng quân nữa.
Cho dù hôm nay không tới đây, hai ngày nữa tôi vẫn phải qua đây lĩnh giấy thông hành, hôm nay đi, trái lại tránh được nguy hiểm lúc đi đường, vì thế mong cô hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần.”
Tông Anh hiểu, đồng thời cảm nhận sâu sắc sự phiền phức và nguy hiểm của việc dời nhà máy lùi sâu vào đất liền.
Cô không cần nói thêm nữa, xe rốt cuộc dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ.
Vì không sốt ruột trở về, Tông Anh cũng không bảo xe taxi dừng lại chờ, thanh toán tiền xong, xe taxi lập tức quay đầu, nhanh chóng rời đi.
Để tránh camera theo dõi, Tông Anh bật ô lên, Thịnh Thanh Nhượng lập tức hiểu ý, cầm ô thay cô. Cô nhanh chóng mở thùng đựng dụng cụ khám nghiệm, đeo khẩu trang, bao tay, sau đó nói: “Chỉ có một camera theo dõi trước cửa, tránh cái máy đó là được.”
Nói xong, cô xách thùng đến trước cửa, đưa tay nhẹ nhàng mở nắp đậy khoá lên, bàn phím mật mã lập tức lộ ra.
Tông Anh lấy bàn chải và lọ bột carbon ra khỏi thùng đựng dụng cụ khám nghiệm, ngồi xổm trước bàn phím mật mã, kiên nhẫn quét bột.
Thịnh Thanh Nhượng một tay cầm đèn pin chiếu sáng cho cô, tay còn lại cầm ô tránh ống kính của camera theo dõi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn phím mật mã.
Bốn con số thường được sử dụng hiện ra theo thứ tự từ trên xuống dưới…
1, 4, 9, 0.
Tay cầm bàn chải nam châm của Tông Anh đột nhiên ngưng khựng lại giữa không trung.
Hai bên thái dương rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô đứng sững trước bàn phím mật mã, mặt tràn đầy kinh ngạc và bất ngờ, còn chưa kịp bừng tỉnh, Thịnh Thanh Nhượng đã đưa tay ấn bốn con số…
0, 9, 1, 4.
Tiếng mở khoá riêng biệt của thiết bị mật mã điện tử thuận lợi vang lên, Thịnh Thanh Nhượng và cô nhìn nhau một cái.
0914, ngày mẹ cô qua đời.
Không cần sắp xếp, tổ hợp và thử thí nghiệm, chính là 0, 9, 1, 4.
Qua lượng mồ hôi dầu phân bố trên bàn phím mật mã, rất có thể mật mã này chưa bao giờ bị thay đổi.
Hình Học Nghĩa dùng mật mã này, dù thế nào cũng không phải trùng hợp.
“Tông tiểu thư?” Thịnh Thanh Nhượng thận trọng gọi cô một tiếng.
Tông Anh phút chốc thu hồi vố số nghi vấn, nhanh chóng lau bột carbon trên bàn phím mật mã, đứng dậy mở cửa.
Ánh trăng mờ len lỏi vào trước, giúp họ dò đường.
Tông Anh khép cửa lại, phòng khách vắng vẻ thê lương, trần nhà thì cao mà gia cụ lại ít, thậm chí toát lên vẻ trống trải. Lia đèn pin qua, thậm chí còn thấy được bụi bay lơ lửng trong không khí, gần hai tháng không có người quét dọn, rất nhiều chỗ trong nhà đều phủ bụi.
Tông Anh nhìn xung quanh, tầng một không có bất kỳ thùng chứa đồ nào, lại lia đèn pin lên trên, trái lại phát hiện một loạt dấu vết nối tiếp nhau trên bậc thang – bụi bị lau đi, hoặc có người vô tình dẫm lên.
Cô nói: “Lên gác thôi.”
Thịnh Thanh Nhượng theo sát phía sau, lần theo dấu vết đi về phía trước, cuối cùng thấy chúng dừng ở cửa thư phòng tầng hai.
Hai người dừng lại trước cửa, Tông Anh đưa tay mở cửa ra, lia đèn pin một vòng, cạnh mặt tường phía Tây xếp mấy thùng giấy, trên hộp giấy còn in ký hiệu của Tân Hi, có thể thấy đây là đồ đạc được chuyển từ Tân Hi về.
Hẳn là nơi này.
Toàn bộ thùng được niêm phong bằng băng dính trong suốt, muốn mở thùng mà không để lại dấu vết cơ bản không có khả năng.
Tông Anh suy nghĩ một lát, đột nhiên há miệng ngậm đèn pin, khom người ôm thùng, lật nó lại, ngồi xổm xuống, lấy con dao ra, cẩn thận mở thùng từ dưới đáy.
Trong hộp đa số là tài liệu được sắp đặt chỉnh tề, Tông Anh lật đại khái vài tập, tất cả đều là tài liệu công việc trong thời gian gần đây.
Thứ cô muốn điều tra không phải là viện nghiên cứu thuốc, mà là cá nhân Hình Học Nghĩa, điều cần ưu tiên lưu ý hẳn là đồ đạc riêng tư và sổ ghi chép.
Tìm từng thùng một, thời gian càng đi càng muộn, càng đi càng nhanh, không thể bật đèn, không thể mở cửa sổ, không gian bịt kín khiến người ta cảm thấy đè nén và căng thẳng mãnh liệt.
Tông Anh kiên nhẫn tìm kiếm, trán đổ đầy mồ hôi, thấm ướt những sợi tóc hai bên thái dương.
Đèn pin đột nhiên tắt, Tông Anh thay pin dự phòng, đưa tay nhìn đồng hồ, sợ không đủ thời gian, cô quay đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Anh Thịnh, chỗ này để tôi tìm là được, anh xem thử ngăn kéo và giá sách của ông ta xem.”
Nhận ra nỗi lo lắng của cô, Thịnh Thanh Nhượng an ủi “Đừng sợ, từ từ sẽ tìm được”, sau đó đi thẳng đến chỗ giá sách.
Ánh đèn pin sáng rực rọi qua từng tầng của sách, chùm tia sáng như đèn pha đột nhiên dừng lại trước một khung ảnh bằng gỗ.
Tấm ảnh cũ trong khung ảnh được chùm sáng yên lặng bao phủ là ảnh chụp chung hồi tốt nghiệp, giống tấm ảnh trong nhà Tông Anh – trong đó có Nghiêm Mạn, Hình Học Nghĩa và Tông Khánh Lâm.
Khác ở chỗ, tấm ảnh này được phóng đại, khung ảnh cũng lớn hơn nhiều.
Trong ảnh, Hình Học Nghĩa đeo cặp kính khô khan, thân thể gầy yếu, đứng chếch phía sau Nghiêm Mạn, sát bên cạnh là Tông Khánh Lâm, người cao hơn ông ta gần nửa cái đầu.
Thịnh Thanh Nhượng mở cửa tủ thủy tinh, cẩn thận dịch khung ảnh sang một bên, định nhìn xem phía sau để những sách gì, ở đó có cả thảy gồm bốn bộ “Dược điển Trung Quốc”, bìa da màu đỏ, được đặt gọn gàng ngay ngắn.
Anh đang định đặt khung ảnh về chỗ cũ, lại vô thức dừng lại, ngón tay men theo đỉnh sách, sờ thấy một quyển sổ.
Quyển sổ được để ngang, giấu giữa sách thuốc và vách giá sách, thấp hơn sách thuốc một đoạn, nếu không cao hoặc không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được.
Thịnh Thanh Nhượng dùng ngón tay kẹp lấy quyển sổ, vững vàng rút nó ra.
Bìa ngoài sạch sẽ, không chữ nào bị mòn, nhưng giữa sổ phồng lên hai bên mỏng – điển hình của kiểu sổ cắt dán.
Bên kia, Tông Anh tìm thấy một chồng sổ tay.
Cô cầm một quyển, tiện tay lật một trang…
Bên trái viết: “Ngày 17 tháng 9 năm 2011, gió bấc, trời nhiều mây, có mưa, thời tiết ôn hoà, cậu có khoẻ không?”
Bên phải ghi: “Ngày 18 tháng 9 năm 2011, nhiệt độ giảm, gió bấc vẫn thổi, trời âm u rất lâu, nhưng không có giọt mưa nào, cậu có khoẻ không?”
Tông Anh lướt nhanh sang các trang sau…
Nhật ký không thiếu một ngày nào, chỉ ghi chép thời tiết, câu cuối cùng vĩnh viễn là: “Cậu có khoẻ không?”
Là hỏi ai, ghi chép thời tiết những ngày đó cho ai xem?
Sắc mặt Tông Anh càng lúc càng trầm, mồ hôi trên trán lạnh lẽo.
Bởi người có thói quen ghi chép thời tiết tương tự còn có mẹ cô.
“Tông tiểu thư.”
Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên gọi cô khiến cô bừng tỉnh.
Cô khép sổ tay lại, Thịnh Thanh Nhượng đi tới, bước đến trước mặt cô, lại chìa tay đưa cô một quyển sổ.
Anh nói: “Hẳn là Hình Học Nghĩa cắt báo ra rồi ghép lại, cô thử đọc đi.”
Tông Anh nhanh chóng mở ra, lật từng trang một, càng lật càng chậm, tương tự là những bài báo về Nghiêm Mạn được cắt ra, ông ta thậm chí còn làm tỉ mỉ, toàn diện hơn cả cô, trong đó có một vài bài chính cô cũng chưa từng đọc.
Tại sao ông ta lại làm chuyện này?
Ông ta có tư cách gì mà làm những chuyện này?
Lồng ngực Tông Anh dấy lên một ngọn lửa vô danh, trong ngọn lửa tức giận màu lam nhạt lại ẩn chứa nỗi sợ hãi và mê mang.
“Còn cái này nữa.” Thịnh Thanh Nhượng nói, đoạn đưa một hộp thuốc ra, trên hộp thuốc đan xen hai màu trắng xanh in chữ “Escitalopram Oxalate Tablets”.
“Số thuốc đã được dùng hết gần một nửa.” Anh nói, “Tôi đọc giấy hướng dẫn sử dụng thì thấy đây là thuốc chống trầm cảm nồng độ mạnh và…”
“Tôi biết.” Tông Anh đưa tay đón lấy hộp thuốc, cô nhớ năm ngoái tình cờ gặp Hình Học Nghĩa, lúc đó ông ta gầy đến đáng sợ, nụ cười đờ đẫn lại máy móc.
Người như vậy có liên quan đến vụ án của Nghiêm Mạn, nhưng rốt cuộc ông ta đóng vai trò như thế nào?
Kẻ giết người? Hay…
Cảm giác đè nén một cách chán trường đột nhiên ập xuống, Tông Anh trả hộp thuốc và sổ lại cho Thịnh Thanh Nhượng, thở dài trong cơn mệt mỏi rã rời, giọng trầm xuống: “Không còn sớm nữa, dọn dẹp rồi đi thôi.
Những thứ phát hiện được trong đêm nay mặc dù nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng đều không phải chứng cớ, bởi tất cả những thứ này không được mang về, chỉ có thể đặt về chỗ cũ.
Cố gắng đặt đồ đạc về đúng chỗ trong hộp giấy, dùng băng dính trong suốt cẩn thận dán đáy hộp lại, đặt từng thùng một về chỗ, thoạt nhìn như chưa có ai động vào.
Lúc hai người làm xong, trời đã hừng sáng.
Tông Anh nhìn đồng hồ, xách thùng đựng dụng cụ khám nghiệm lên, nói: “Xuống lầu thôi, còn năm phút nữa.”
Nhưng chưa kịp tới cửa, cô đột nhiên dừng bước, đưa tay ra hiệu cho Thịnh Thanh Nhượng đừng lên tiếng.
Tiếng mở cửa và tiếng bước chân lên lầu vọng đến, toàn bộ dây thần kinh của Tông Anh căng lên – qua tiếng bước chân, cô đoán phía đối phương có ít nhất hai người.
Thịnh Thanh Nhượng ôm cô, nhanh chóng dẫn cô đến cửa sổ cạnh giá sách, khép kín tấm rèm nặng nề lại.
Tông Anh một tay cầm thùng dụng cụ khám nghiệm, tay còn lại bị anh nắm chặt.
Có người lên lầu và cũng dừng lại trước cửa thư phòng tầng hai.
Một người đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào, len nửa người vào trong.
Trong bóng tối thấy không rõ mặt người, ánh sáng màu lam u tối xuyên qua khe hở nhỏ hẹp giữa rèm cửa, nghiêng mình vào nhà, rơi lên giày da của Thịnh Thanh Nhượng – mũi giày bóng loáng, vô cùng đẹp đẽ.
Có tin nhắn mới, di động của Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên rung nhẹ.
Song tiếng động rất nhỏ này lại khiến người ngoài cửa đột nhiên kêu “xuỵt”, tiếng nhỏ, ngắn ngủi, lại đầy cảnh giác, ngay sau đó anh ta nhạy bén phán đoán –
“Có người.”
Tông Anh đứng im không nhúc nhích, Thịnh Thanh Nhượng một tay nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn đồng hồ, tựa cằm bên tai cô.
Kim giây trên đồng hồ nhích từng ly, di chuyển đến sáu giờ đúng, thân thể kề sát đối phương, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập càng ngày càng căng thẳng của hai bên, cuối cùng ngay cả nhịp hô hấp cũng gần như thống nhất.
Tông Anh xoay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong khoảnh khắc, cô trông thấy một chiếc xe quen mắt đang đỗ trước cửa.
—
Lời tác giả:
– Tiết Tuyển Thanh: Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, dán kính cường lực vào, cứ để điện thoại trơ ra sẽ dẫn đến kết cục này – đốt tiền. Còn nữa, đồng chí Tông Anh, lúc cậu phá khoá trái pháp luật, cậu đã không còn là cảnh sát nhân dân, over.
– Boy dân quốc: Hoàn thành kabe-don, yeah!
Cuối cùng, tự tiện đột nhập nhà dân là không tốt, tự tiện đột nhập nhà dân là trái pháp luật, tự tiện đột nhập nhà dân là sai trái.