Vọng Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Văn Tể, vì sao ngươi nhất định muốn ta làm hoàng đế? Ta tin tưởng đại ca so với ta càng thích hợp với vị trí này.”
“Điện hạ, ngài có tài, ngài có phẩm đức, nhìn đại hoàng tử có thể xem là một người vĩ đại, nhưng so với ngài lại kém cỏi hơn rất nhiều!”
Vọng Nguyệt gật đầu, thì ra là thế, hắn chỉ là hâm mộ tài tài thơ cả của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt lo lắng nếu hắn biết được trước đây hắn đã nêu ra nhiều ý kiến cho y để giải quyết quốc sự, nếu là như vậy, hắn cũng liền bất lực , “Văn Tể, ở tài thi thơ, ta tự nhận đệ nhị cũng không có người dám nhận thứ nhất, ngươi nghĩ vậy sao?”
Trương Văn Tể kỳ quái, ngũ hoàng tử quá thật quá khiêm tốn, nhưng đó là sự thật, đích xác ngũ hoàng tử chính là văn chủ không ai có thể sánh bằng.
“Ngươi cho rằng một người chỉ biết thi họa thì có thề làm hoàng đế tốt ?” Ngăn cản Văn Tể mở miệng, Vọng Nguyệt thản nhiên nói , “ Ta tính cách ôn hòa, bất quá chuyện này không đáng để ta tức giận, người cho rằng ta không thể tiếp thu cũng được, ta không thể nào làm một hoàng đế tốt.”
“Trương đại nhân, rất vui được ngươi tín nhiệm, nhưng hy vọng ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại, là một hoàng đế tối thiểu phải có khí chất, mà đại ca ta, tuy rằng thoạt nhìn băng lãnh ( tác giả : trên thực tế là thế ), nhưng khi ngươi nhìn hắn, ngươi có dám nhìn vào ánh mắt của hắn không ? Khi hắn tức giân lên, ngươi có dám có một ý kiến gì không? Đương nhiên là ngươi gặp qua hắn rồi, không phải ngươi cũng ngưỡng mộ hắn sao? Hắn trời sinh có khí chất vương giả của một vị đế vương, Vọng Nguyệt thực cảm kích khi được ngươi coi trọng, nhưng Vọng Nguyệt hiểu được cân lượng của mình ( hay vị thế ) , không cần vì sùng bái ta, mà hại mắt bị che mờ.”
Trương Văn Tể bị Vọng Nguyệt nói vậy làm cho ý nghĩ bị mông lung , cho đến khi rời khỏi Thắng Ngôn Cung mới hồi phục tinh thần, khi hắn rời khỏi hoàng cung, gặp được các đại thần cùng chí hướng với mình mới hoàn toàn tỉnh táo mà lắc đầu nói : “ Chí của điện hạ không có ở đây, đại hoàng tử là vị hoàng đế tốt nhất.”
Những người khác có người thất vọng, có người căm giận, có người mặt không biểu lộ cảm tình mà rời đi, chỉ có Trương Văn Tể vẫn đứng một chỗ, đứng thật lâu trước cửa hoàng cung mà cúi người hành lễ. Ngũ hoàng nói quả thật không sai, đại hoàng tử quả thật làm cho người khác cảm giác như vậy, nhưng không chỉ bị khí chấp vương giả đàn áp, hơn nữa là do khí chấp trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng, làm cho người khác rung mình từ nội tâm, ngũ hoàng tử nói hoàn toàn đúng.
Kỳ thậ , ngũ hoàng tử mới là người khí chất vương giả xứng đáng là một vị đế vương, hắn không cần tỏ ra uy nghiêm, nhưng cũng có thể làm người khác bất tri bất giác mà nguyện trung thành, lúc trước ngũ hoàng tử đeo mặt nạ thi đấu trở thành văn chủ, mọi người cũng đã quyết trung thành với hắn, chính là do khí chất của hắn, như thế nào mà người khác có thề làm được như vậy? Nhưng chính ngĩ hoàng hoàng tử đã nói, chí của ngài không ở đây.
Khi nãy khi Văn Tể rời đi, ngũ hoàng tử nói với hắn thực xin lỗi, lúc trước ở trên lôi đài là Vọng Nguyệt lợi dụng hắn. Trương Văn Tể biết, Vọng Nguyệt nói vậy chỉ là muốn họ hết hy vọng, lúc trước ở yến hội mọi chuyện đều là do hắn tự nguyện, hết thẩy hậu quả ngũ hoàng tử căn bản không cần tự trách.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, không thể nhìn người mình tính nhiệm trở thành hoàng đế, làm cả cuộc đời hắn tiếc nuối, đây sẽ là tổn thất lớn của dân chúng Thanh Long, hắn không cam lòng, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể đem tâm của mình nguyện trung thành với ngũ điện hạ.
Vọng Nguyệt nghe Điếm Tiểu Nhị miêu tả, tuy rằng không biết Trương Văn Tể đã làm gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hắn cũng đồng ý đại hoàng tử làm hoàng đế.
“Điện hạ, Trương đại nhân dùng nghi lễ bái thần để thi lễ với ngài, ở đất nước này hoàng đế cũng không đủ tư cách để để một người khác bái kiến bằng nghi lễ này.”
“Di? Không thể nào?” Hắn vừa rồi nghe Điếm Tiểu Nhị nói hắn còn tưởng Trương Văn Tể hướng hắn hành lễ, xem như mọi chuyện đã xong, nhưng không nghĩ sẽ nghe được . . . . . . .
“Ở trong lòng Trương đại nhân, ngài chính là thần a.” Điếm Tiểu Nhị không nhịn được mà cảm khái, “Điện Hạ, ngài thật sự được nhiều người coi trọng.”
Vọng Nguyệt chỉ nghe mới nữa câu mà tâm tình đã trở nên phức tạp, sau khi nghe nữa câu sau hắn thật sự không hiểu, nhưng hắn vì sao lại có nhiều người coi trọng như vậy?
“Điện hạ hẳn vẫn khó hiểu vì sao bệ hạ lại bỏ nhiều tâm tư như vậy? Lúc trước thuộc hạ còn là thuộc hạ bên người bệ hạ, thường xuyên thấy y đến gian phòng này nhìn cuốn thi thơ, sau đó sao chép, mọi người đều nói bệ hạ sủng hoàng tử giả kia, nhưng kỳ thật đó chỉ là hình thưc bên ngoài, bệ hạ chỉ xuất hiện ở phía sau Thắng Ngôn cung, hơn nữa gian phòng này cấm bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
Vọng Nguyệt có chút sợ sệt, Điếm Tiểu Nhị lại tiếp tục nói: “Trước kia vẫn không rõ vì sao bệ hạ đối với mọi chuyện của ngài đều không để bụng, sau này may mắn được ở bên điện hạ, tuy rằng nhiều lần bị người trêu cợt, nhưng cũng hiểu được . . . . .Điện hạ mới là người xứng đáng bên cạnh bệ hạ, điểm ấy tất cả mọi người đều hiểu được, cho nên, bọn Trương đại nhân mới cho rằng điện hạ chính là người xứng đáng là hoàng đế, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, ở Thanh Long quốc ngôi vị đế vương hai người có thể cùng nhau cai trị” (ý em Nhị là em Nguyệt làm Hoàng đế chung với Dực ca luôn )
“Đừng nữa nói!” Vọng Nguyệt phiền toái, hắn căn bản là không thể chấp nhận điều này!
“Điện hạ!” Điếm Tiểu Nhị quỳ xuống, hắn biết nay giờ không nói sau này sẽ không có cơ hội … bây giờ là cơ hôi tốt nhất , “Điện hạ !Người không phải cũng yêu thương bệ hạ sao?!”
“Đúng!” Hắn không phủ nhận điều này, việc làm hắn rối rắm chính là “Chúng ta đều là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ, hiện tại ngài đang ở Thanh Long quốc chứ không phải thế giới của người!”
“Nhưng, nhưng ta lớn lên ở nơi đó , ta đã sớm hình thành quan niệm không thể chấp nhận một người nam nhân! Đây không phải quan niệm ý chí, mà là bản năng! Là bản năng ngươi có hiểu không?!”
“Thứ thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ chỉ biết có một người để ái không phải là chuyện dễ dàng, nhờ điện hạ nhắc nhở , thuộc hạ mới phát hiện trong lòng có tình nhân, nhưng nhiều lần không được đáp lại, mỗi lần nhìn tâm ý của bệ hạ đối với điện hạ, thuộc hạ vẫn luôn ngưỡng mộ, diện hạ, người không thể chấp nhận bệ hạ vì bệ hạ là nam nhân sao?!”
“Đương nhiên là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ vẫn luôn cự tuyệt bệ hạ!”
Này có gì bất đồng chứ, Vọng Nguyệt không hiểu, Điếm Tiểu Nhị cũng không biết sử dụng ngôn ngữ nào để cho Vọng Nguyệt hiểu “Điện hạ, ngươi đã không thể nhận nam nhân, hà cớ gì ngài vẫn nảy sinh tình cảm với bệ hạ?”
“Ta không. . . . . .” Đổng.
Điếm Tiểu Nhị khó thở, kỳ thật không biết nên giải thích như thế nào, hắn thật tức chết đi được, vấn đề này có gì rối rắm a, hắn nhảy dựng lên hét lớn : “Có gì làm ngươi khó xử đâu?! Không ai nói người cùng nam nhân khác lên giường ! Chẳng qua chỉ muốn người nói thật tình cảm của ngươi ! Ngươi khó xử cái rắm!!!”
Ta không làm hoàng đế
Vọng Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Văn Tể, vì sao ngươi nhất định muốn ta làm hoàng đế? Ta tin tưởng đại ca so với ta càng thích hợp với vị trí này.”
“Điện hạ, ngài có tài, ngài có phẩm đức, nhìn đại hoàng tử có thể xem là một người vĩ đại, nhưng so với ngài lại kém cỏi hơn rất nhiều!”
Vọng Nguyệt gật đầu, thì ra là thế, hắn chỉ là hâm mộ tài tài thơ cả của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt lo lắng nếu hắn biết được trước đây hắn đã nêu ra nhiều ý kiến cho y để giải quyết quốc sự, nếu là như vậy, hắn cũng liền bất lực , “Văn Tể, ở tài thi thơ, ta tự nhận đệ nhị cũng không có người dám nhận thứ nhất, ngươi nghĩ vậy sao?”
Trương Văn Tể kỳ quái, ngũ hoàng tử quá thật quá khiêm tốn, nhưng đó là sự thật, đích xác ngũ hoàng tử chính là văn chủ không ai có thể sánh bằng.
“Ngươi cho rằng một người chỉ biết thi họa thì có thề làm hoàng đế tốt ?” Ngăn cản Văn Tể mở miệng, Vọng Nguyệt thản nhiên nói , “ Ta tính cách ôn hòa, bất quá chuyện này không đáng để ta tức giận, người cho rằng ta không thể tiếp thu cũng được, ta không thể nào làm một hoàng đế tốt.”
“Trương đại nhân, rất vui được ngươi tín nhiệm, nhưng hy vọng ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại, là một hoàng đế tối thiểu phải có khí chất, mà đại ca ta, tuy rằng thoạt nhìn băng lãnh ( tác giả : trên thực tế là thế ), nhưng khi ngươi nhìn hắn, ngươi có dám nhìn vào ánh mắt của hắn không ? Khi hắn tức giân lên, ngươi có dám có một ý kiến gì không? Đương nhiên là ngươi gặp qua hắn rồi, không phải ngươi cũng ngưỡng mộ hắn sao? Hắn trời sinh có khí chất vương giả của một vị đế vương, Vọng Nguyệt thực cảm kích khi được ngươi coi trọng, nhưng Vọng Nguyệt hiểu được cân lượng của mình ( hay vị thế ) , không cần vì sùng bái ta, mà hại mắt bị che mờ.”
Trương Văn Tể bị Vọng Nguyệt nói vậy làm cho ý nghĩ bị mông lung , cho đến khi rời khỏi Thắng Ngôn Cung mới hồi phục tinh thần, khi hắn rời khỏi hoàng cung, gặp được các đại thần cùng chí hướng với mình mới hoàn toàn tỉnh táo mà lắc đầu nói : “ Chí của điện hạ không có ở đây, đại hoàng tử là vị hoàng đế tốt nhất.”
Những người khác có người thất vọng, có người căm giận, có người mặt không biểu lộ cảm tình mà rời đi, chỉ có Trương Văn Tể vẫn đứng một chỗ, đứng thật lâu trước cửa hoàng cung mà cúi người hành lễ. Ngũ hoàng nói quả thật không sai, đại hoàng tử quả thật làm cho người khác cảm giác như vậy, nhưng không chỉ bị khí chấp vương giả đàn áp, hơn nữa là do khí chấp trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng, làm cho người khác rung mình từ nội tâm, ngũ hoàng tử nói hoàn toàn đúng.
Kỳ thậ , ngũ hoàng tử mới là người khí chất vương giả xứng đáng là một vị đế vương, hắn không cần tỏ ra uy nghiêm, nhưng cũng có thể làm người khác bất tri bất giác mà nguyện trung thành, lúc trước ngũ hoàng tử đeo mặt nạ thi đấu trở thành văn chủ, mọi người cũng đã quyết trung thành với hắn, chính là do khí chất của hắn, như thế nào mà người khác có thề làm được như vậy? Nhưng chính ngĩ hoàng hoàng tử đã nói, chí của ngài không ở đây.
Khi nãy khi Văn Tể rời đi, ngũ hoàng tử nói với hắn thực xin lỗi, lúc trước ở trên lôi đài là Vọng Nguyệt lợi dụng hắn. Trương Văn Tể biết, Vọng Nguyệt nói vậy chỉ là muốn họ hết hy vọng, lúc trước ở yến hội mọi chuyện đều là do hắn tự nguyện, hết thẩy hậu quả ngũ hoàng tử căn bản không cần tự trách.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, không thể nhìn người mình tính nhiệm trở thành hoàng đế, làm cả cuộc đời hắn tiếc nuối, đây sẽ là tổn thất lớn của dân chúng Thanh Long, hắn không cam lòng, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể đem tâm của mình nguyện trung thành với ngũ điện hạ.
Vọng Nguyệt nghe Điếm Tiểu Nhị miêu tả, tuy rằng không biết Trương Văn Tể đã làm gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hắn cũng đồng ý đại hoàng tử làm hoàng đế.
“Điện hạ, Trương đại nhân dùng nghi lễ bái thần để thi lễ với ngài, ở đất nước này hoàng đế cũng không đủ tư cách để để một người khác bái kiến bằng nghi lễ này.”
“Di? Không thể nào?” Hắn vừa rồi nghe Điếm Tiểu Nhị nói hắn còn tưởng Trương Văn Tể hướng hắn hành lễ, xem như mọi chuyện đã xong, nhưng không nghĩ sẽ nghe được . . . . . . .
“Ở trong lòng Trương đại nhân, ngài chính là thần a.” Điếm Tiểu Nhị không nhịn được mà cảm khái, “Điện Hạ, ngài thật sự được nhiều người coi trọng.”
Vọng Nguyệt chỉ nghe mới nữa câu mà tâm tình đã trở nên phức tạp, sau khi nghe nữa câu sau hắn thật sự không hiểu, nhưng hắn vì sao lại có nhiều người coi trọng như vậy?
“Điện hạ hẳn vẫn khó hiểu vì sao bệ hạ lại bỏ nhiều tâm tư như vậy? Lúc trước thuộc hạ còn là thuộc hạ bên người bệ hạ, thường xuyên thấy y đến gian phòng này nhìn cuốn thi thơ, sau đó sao chép, mọi người đều nói bệ hạ sủng hoàng tử giả kia, nhưng kỳ thật đó chỉ là hình thưc bên ngoài, bệ hạ chỉ xuất hiện ở phía sau Thắng Ngôn cung, hơn nữa gian phòng này cấm bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
Vọng Nguyệt có chút sợ sệt, Điếm Tiểu Nhị lại tiếp tục nói: “Trước kia vẫn không rõ vì sao bệ hạ đối với mọi chuyện của ngài đều không để bụng, sau này may mắn được ở bên điện hạ, tuy rằng nhiều lần bị người trêu cợt, nhưng cũng hiểu được . . . . .Điện hạ mới là người xứng đáng bên cạnh bệ hạ, điểm ấy tất cả mọi người đều hiểu được, cho nên, bọn Trương đại nhân mới cho rằng điện hạ chính là người xứng đáng là hoàng đế, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, ở Thanh Long quốc ngôi vị đế vương hai người có thể cùng nhau cai trị” (ý em Nhị là em Nguyệt làm Hoàng đế chung với Dực ca luôn )
“Đừng nữa nói!” Vọng Nguyệt phiền toái, hắn căn bản là không thể chấp nhận điều này!
“Điện hạ!” Điếm Tiểu Nhị quỳ xuống, hắn biết nay giờ không nói sau này sẽ không có cơ hội … bây giờ là cơ hôi tốt nhất , “Điện hạ !Người không phải cũng yêu thương bệ hạ sao?!”
“Đúng!” Hắn không phủ nhận điều này, việc làm hắn rối rắm chính là “Chúng ta đều là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ, hiện tại ngài đang ở Thanh Long quốc chứ không phải thế giới của người!”
“Nhưng, nhưng ta lớn lên ở nơi đó , ta đã sớm hình thành quan niệm không thể chấp nhận một người nam nhân! Đây không phải quan niệm ý chí, mà là bản năng! Là bản năng ngươi có hiểu không?!”
“Thứ thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ chỉ biết có một người để ái không phải là chuyện dễ dàng, nhờ điện hạ nhắc nhở , thuộc hạ mới phát hiện trong lòng có tình nhân, nhưng nhiều lần không được đáp lại, mỗi lần nhìn tâm ý của bệ hạ đối với điện hạ, thuộc hạ vẫn luôn ngưỡng mộ, diện hạ, người không thể chấp nhận bệ hạ vì bệ hạ là nam nhân sao?!”
“Đương nhiên là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ vẫn luôn cự tuyệt bệ hạ!”
Này có gì bất đồng chứ, Vọng Nguyệt không hiểu, Điếm Tiểu Nhị cũng không biết sử dụng ngôn ngữ nào để cho Vọng Nguyệt hiểu “Điện hạ, ngươi đã không thể nhận nam nhân, hà cớ gì ngài vẫn nảy sinh tình cảm với bệ hạ?”
“Ta không. . . . . .” Đổng.
Điếm Tiểu Nhị khó thở, kỳ thật không biết nên giải thích như thế nào, hắn thật tức chết đi được, vấn đề này có gì rối rắm a, hắn nhảy dựng lên hét lớn : “Có gì làm ngươi khó xử đâu?! Không ai nói người cùng nam nhân khác lên giường ! Chẳng qua chỉ muốn người nói thật tình cảm của ngươi ! Ngươi khó xử cái rắm!!!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ta không làm hoàng đế
Vọng Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Văn Tể, vì sao ngươi nhất định muốn ta làm hoàng đế? Ta tin tưởng đại ca so với ta càng thích hợp với vị trí này.”
“Điện hạ, ngài có tài, ngài có phẩm đức, nhìn đại hoàng tử có thể xem là một người vĩ đại, nhưng so với ngài lại kém cỏi hơn rất nhiều!”
Vọng Nguyệt gật đầu, thì ra là thế, hắn chỉ là hâm mộ tài tài thơ cả của Vọng Nguyệt, Vọng Nguyệt lo lắng nếu hắn biết được trước đây hắn đã nêu ra nhiều ý kiến cho y để giải quyết quốc sự, nếu là như vậy, hắn cũng liền bất lực , “Văn Tể, ở tài thi thơ, ta tự nhận đệ nhị cũng không có người dám nhận thứ nhất, ngươi nghĩ vậy sao?”
Trương Văn Tể kỳ quái, ngũ hoàng tử quá thật quá khiêm tốn, nhưng đó là sự thật, đích xác ngũ hoàng tử chính là văn chủ không ai có thể sánh bằng.
“Ngươi cho rằng một người chỉ biết thi họa thì có thề làm hoàng đế tốt ?” Ngăn cản Văn Tể mở miệng, Vọng Nguyệt thản nhiên nói , “ Ta tính cách ôn hòa, bất quá chuyện này không đáng để ta tức giận, người cho rằng ta không thể tiếp thu cũng được, ta không thể nào làm một hoàng đế tốt.”
“Trương đại nhân, rất vui được ngươi tín nhiệm, nhưng hy vọng ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại, là một hoàng đế tối thiểu phải có khí chất, mà đại ca ta, tuy rằng thoạt nhìn băng lãnh ( tác giả : trên thực tế là thế ), nhưng khi ngươi nhìn hắn, ngươi có dám nhìn vào ánh mắt của hắn không ? Khi hắn tức giân lên, ngươi có dám có một ý kiến gì không? Đương nhiên là ngươi gặp qua hắn rồi, không phải ngươi cũng ngưỡng mộ hắn sao? Hắn trời sinh có khí chất vương giả của một vị đế vương, Vọng Nguyệt thực cảm kích khi được ngươi coi trọng, nhưng Vọng Nguyệt hiểu được cân lượng của mình ( hay vị thế ) , không cần vì sùng bái ta, mà hại mắt bị che mờ.”
Trương Văn Tể bị Vọng Nguyệt nói vậy làm cho ý nghĩ bị mông lung , cho đến khi rời khỏi Thắng Ngôn Cung mới hồi phục tinh thần, khi hắn rời khỏi hoàng cung, gặp được các đại thần cùng chí hướng với mình mới hoàn toàn tỉnh táo mà lắc đầu nói : “ Chí của điện hạ không có ở đây, đại hoàng tử là vị hoàng đế tốt nhất.”
Những người khác có người thất vọng, có người căm giận, có người mặt không biểu lộ cảm tình mà rời đi, chỉ có Trương Văn Tể vẫn đứng một chỗ, đứng thật lâu trước cửa hoàng cung mà cúi người hành lễ. Ngũ hoàng nói quả thật không sai, đại hoàng tử quả thật làm cho người khác cảm giác như vậy, nhưng không chỉ bị khí chấp vương giả đàn áp, hơn nữa là do khí chấp trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người khác không dám nhìn thẳng, làm cho người khác rung mình từ nội tâm, ngũ hoàng tử nói hoàn toàn đúng.
Kỳ thậ , ngũ hoàng tử mới là người khí chất vương giả xứng đáng là một vị đế vương, hắn không cần tỏ ra uy nghiêm, nhưng cũng có thể làm người khác bất tri bất giác mà nguyện trung thành, lúc trước ngũ hoàng tử đeo mặt nạ thi đấu trở thành văn chủ, mọi người cũng đã quyết trung thành với hắn, chính là do khí chất của hắn, như thế nào mà người khác có thề làm được như vậy? Nhưng chính ngĩ hoàng hoàng tử đã nói, chí của ngài không ở đây.
Khi nãy khi Văn Tể rời đi, ngũ hoàng tử nói với hắn thực xin lỗi, lúc trước ở trên lôi đài là Vọng Nguyệt lợi dụng hắn. Trương Văn Tể biết, Vọng Nguyệt nói vậy chỉ là muốn họ hết hy vọng, lúc trước ở yến hội mọi chuyện đều là do hắn tự nguyện, hết thẩy hậu quả ngũ hoàng tử căn bản không cần tự trách.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, không thể nhìn người mình tính nhiệm trở thành hoàng đế, làm cả cuộc đời hắn tiếc nuối, đây sẽ là tổn thất lớn của dân chúng Thanh Long, hắn không cam lòng, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể đem tâm của mình nguyện trung thành với ngũ điện hạ.
Vọng Nguyệt nghe Điếm Tiểu Nhị miêu tả, tuy rằng không biết Trương Văn Tể đã làm gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hắn cũng đồng ý đại hoàng tử làm hoàng đế.
“Điện hạ, Trương đại nhân dùng nghi lễ bái thần để thi lễ với ngài, ở đất nước này hoàng đế cũng không đủ tư cách để để một người khác bái kiến bằng nghi lễ này.”
“Di? Không thể nào?” Hắn vừa rồi nghe Điếm Tiểu Nhị nói hắn còn tưởng Trương Văn Tể hướng hắn hành lễ, xem như mọi chuyện đã xong, nhưng không nghĩ sẽ nghe được . . . . . . .
“Ở trong lòng Trương đại nhân, ngài chính là thần a.” Điếm Tiểu Nhị không nhịn được mà cảm khái, “Điện Hạ, ngài thật sự được nhiều người coi trọng.”
Vọng Nguyệt chỉ nghe mới nữa câu mà tâm tình đã trở nên phức tạp, sau khi nghe nữa câu sau hắn thật sự không hiểu, nhưng hắn vì sao lại có nhiều người coi trọng như vậy?
“Điện hạ hẳn vẫn khó hiểu vì sao bệ hạ lại bỏ nhiều tâm tư như vậy? Lúc trước thuộc hạ còn là thuộc hạ bên người bệ hạ, thường xuyên thấy y đến gian phòng này nhìn cuốn thi thơ, sau đó sao chép, mọi người đều nói bệ hạ sủng hoàng tử giả kia, nhưng kỳ thật đó chỉ là hình thưc bên ngoài, bệ hạ chỉ xuất hiện ở phía sau Thắng Ngôn cung, hơn nữa gian phòng này cấm bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
Vọng Nguyệt có chút sợ sệt, Điếm Tiểu Nhị lại tiếp tục nói: “Trước kia vẫn không rõ vì sao bệ hạ đối với mọi chuyện của ngài đều không để bụng, sau này may mắn được ở bên điện hạ, tuy rằng nhiều lần bị người trêu cợt, nhưng cũng hiểu được . . . . .Điện hạ mới là người xứng đáng bên cạnh bệ hạ, điểm ấy tất cả mọi người đều hiểu được, cho nên, bọn Trương đại nhân mới cho rằng điện hạ chính là người xứng đáng là hoàng đế, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, ở Thanh Long quốc ngôi vị đế vương hai người có thể cùng nhau cai trị” (ý em Nhị là em Nguyệt làm Hoàng đế chung với Dực ca luôn )
“Đừng nữa nói!” Vọng Nguyệt phiền toái, hắn căn bản là không thể chấp nhận điều này!
“Điện hạ!” Điếm Tiểu Nhị quỳ xuống, hắn biết nay giờ không nói sau này sẽ không có cơ hội … bây giờ là cơ hôi tốt nhất , “Điện hạ !Người không phải cũng yêu thương bệ hạ sao?!”
“Đúng!” Hắn không phủ nhận điều này, việc làm hắn rối rắm chính là “Chúng ta đều là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ, hiện tại ngài đang ở Thanh Long quốc chứ không phải thế giới của người!”
“Nhưng, nhưng ta lớn lên ở nơi đó , ta đã sớm hình thành quan niệm không thể chấp nhận một người nam nhân! Đây không phải quan niệm ý chí, mà là bản năng! Là bản năng ngươi có hiểu không?!”
“Thứ thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ chỉ biết có một người để ái không phải là chuyện dễ dàng, nhờ điện hạ nhắc nhở , thuộc hạ mới phát hiện trong lòng có tình nhân, nhưng nhiều lần không được đáp lại, mỗi lần nhìn tâm ý của bệ hạ đối với điện hạ, thuộc hạ vẫn luôn ngưỡng mộ, diện hạ, người không thể chấp nhận bệ hạ vì bệ hạ là nam nhân sao?!”
“Đương nhiên là nam nhân!”
“Nhưng điện hạ vẫn luôn cự tuyệt bệ hạ!”
Này có gì bất đồng chứ, Vọng Nguyệt không hiểu, Điếm Tiểu Nhị cũng không biết sử dụng ngôn ngữ nào để cho Vọng Nguyệt hiểu “Điện hạ, ngươi đã không thể nhận nam nhân, hà cớ gì ngài vẫn nảy sinh tình cảm với bệ hạ?”
“Ta không. . . . . .” Đổng.
Điếm Tiểu Nhị khó thở, kỳ thật không biết nên giải thích như thế nào, hắn thật tức chết đi được, vấn đề này có gì rối rắm a, hắn nhảy dựng lên hét lớn : “Có gì làm ngươi khó xử đâu?! Không ai nói người cùng nam nhân khác lên giường ! Chẳng qua chỉ muốn người nói thật tình cảm của ngươi ! Ngươi khó xử cái rắm!!!”