Vọng nguyệt vẫn chờ đợi người đến tra hỏi hắn, nhưng đã ba ngày trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ bọn họ không để ý nữa sao?
Tâm phiền ý loạn, nhàu nát tờ giấy trong tay ném vào chiếc giỏ rác, phụ thân hắn đột nhiên cho bài tập, hắn không thể nào hiểu được, theo lý mà nói thiên tài cũng là người, làm sao có thể viết nhanh như vậy, hoàng tử không phải chỉ viết thơ là tốt rồi sao, phải viết nhiều như thế làm gì, cư nhiên lại muốn đóng thành sách làm kỉ niệm.
Làm kỷ niệm? Một ý tưởng hiện lên, còn không kịp suy nghĩ, đã bị Quý Hỉ hô to làm mất cảm hứng , “Thiếu gia, thiếu gia, phu nhân kêu ngài ra đại sảnh.”
Đến đây!”Nàng có chuyện cần nói sao ?”
“Không, phu tử đang ở đây.”
“Nga, đã biết, Quý Hỉ ở lại, ta tự đi, ngươi đem mấy cái này dọn đi.”
“A, thiếu gia ngươi lại lãng phí.”
Phía sau Quỷ Hỉ đau lòng kêu to, Vọng Nguyệt bĩu môi, bước nhanh hướng đại sảnh đi đến.
“Nương, ngài kêu con đến có chuyện gì sao không?”
“A Nguyệt, vết thương trên lưng ngươi sao rồi?”
“Làm cho nương lo lắng, đều đã muốn hết, không có việc gì.”
“A Nguyệt, ngươi và các vị lão sư này tựa hồ có nhiều hiểu lầm, ngươi mau hướng bọn họ giải thích một chút.”
“Hiểu lầm? Không có gì hiểu lầm!” Vẫn bị Vọng Nguyệt xem nhẹ các vị lão sư phẫn nộ, “Nếu lệnh công tử đã có một vị lão sư xuất sắc, chúng ta cũng sẽ không nhận vị trí này, tiểu công tử không cần tái khuya khoắt không ngủ được, đêm đi bắt mèo!”
“Lão sư, ngươi là không phải hiểu lầm cái gì?” Vọng Nguyệt kinh ngạc hỏi han.
“Hừ, Vọng Nguyệt , lão phu cũng không dám nhận đệ tử như ngươi!” Lão nhân rau dài trừng mắt.
“Các lão sư có phải tất cả đều hiểu lầm ” Vọng Nguyệt cười khẽ, lộ ra vẻ mặt giật mình, “Là ta không nói lung tung, ta là nhận thức từ một vị tiền bối, hắn không muốn làm lão sư cho ta, chính là cùng ta ngang hàng luận giao, bình thường cùng ta nói về mọi thứ, dân tình thế thái, và làm cho Vọng nguyệt hiểu hơn về nhiều điều.”
“Thật sự?”
“Thật, đệ tử làm thơ tả về nhiều nơi như vậy đích thật là do hắn miêu tả lại, nếu không, đệ tử lại như thế nào biết nhiều như vậy đâu?”
“Này. . . . . .”
“Tốt lắm, tốt lắm, các vị phu tử, A Nguyệt đã nói như vậy, các ngươi như vậy cũng không hiểu, các ngươi sẽ không nghi ngờ gì chứ, chỉ có các ngươi mới có thể làm lão sư của A Nguyệt, A Nguyệt, ta nói vậy có đúng không?” Thu Mạch ngắt lời khi cảm thấy họ đang tính nói cái gì.
“Đúng vậy, nương.”
“Chính là A Nguyệt, các lão sư nói ngươi luôn ra ngoài vào lúc nữa đêm mà không báo, không bằng liền mời vị tiền bối kia ở nhà vài ngày, nương cũng cám ơn hắn mấy năm qua đã chiếu cố ngươi.”
“Này chỉ sợ không tiện đâu nương,” Vọng Nguyệt có chút khó xử địa nhìn Thu Mạch, “Hắn lão nhân gia không muốn xuất hiện chốn đông người, Vọng Nguyệt cũng không phải lần nào cũng gặp hắn, hơn nữa hắn cũng không thích lễ tục.”
“Như vậy a, thật sự là đáng tiếc” Thu Mạch nói với vẻ mặt tiếc nuối.
“Sẽ không a nương, ” Vọng Nguyệt vội vàng giải thích nói, “Tiền bối tuy rằng không muốn xuất thế, nhưng cũng đối con cực kỳ hiểu biết, tin tưởng tương lai luôn luôn có cơ hội. . . . . .” Nói xong, Vọng Nguyệt vội vàng che miệng lại, vẻ mặt biểu tình không xong.
“Ngươi nói hắn biết. . . . . .” Thu Mạch không thể tin nhìn Vọng Nguyệt, mặt lão sư lộ chút sát khí.
“. . . . . . Đúng vậy, nương, ” Vọng Nguyệt quỳ gối trước mặt Thu Mạch, vẻ mặt rất biểu tình, hắn vội vàng giải thích nói, “Tiền bối nói hắn tuy rằng không hiểu, nhưng tiệt nhiên tiền bối sẽ không nhiều chuyện!”
“. . . . . .”
Vọng Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn Thu Mạch, rốt cục Thu Mạch nhẹ nhàng thở ra, “Được rồi, nương tin tưởng A Nguyệt, ngươi đi xuống trước đi.”
Nhìn Vọng Nguyệt bước ra đại môn, nàng nói thêm “Hai ngày nữa nương sẽ trở lại cung, ngươi có thể đi chơi trên phố, nhưng phải nhớ đừng quá lo chơi.”
“Thật sự? Nương?” Vọng Nguyệt thân hình run nhẹ, còn tưởng rằng năm nay không hy vọng đi đâu, “Nương xin yên tâm, con biết, các vị lão sư, đệ tử trước tiên lui.” Nói xong thi lễ rồi nhẹ nhàng li khai.
Chốc lát đã không còn thấy thân ảnh, từ trong đạo sảnh bước ra một người “Thu Mạch ngươi nên lo lắng dù sao đó cũng là một đứa trẻ thông minh.”
“Là, chủ nhân.” Ở đại sảnh tất cả mọi người ngay cả vị lão sư cũng quỳ xuống, người tới không chút khách khí ngồi vào ghế chủ thượng.
“Nhớ rõ không cần đả thảo kinh xà, điểm ấy, Thu Mạch ngươi làm tốt lắm.” Nam tử không chút để ý nhìn vào mắt Thu Mạch, ngữ khí cũng rất ôn nhu.
“Tạ ơn chủ nhân khích lệ.” Thu Mạch kích động quỳ càng thấp, nam nhân luôn làm nàng nguyện ý làm tất cả.
“Nhanh, lại có nửa năm. . . . . . Trước đó, ta phải mọi sự tình của A Nguyệt ‘ tiền bối’.”
“Thỉnh chủ nhân yên tâm.”
“Ân.” Nam tử không chút để ý lên tiếng, lại đi trở ra nội sảnh, mà mọi người vẫn không dám nói lời nào.
Vọng Nguyệt cước bộ nhẹ nhàng đi trở tiểu viện của mình, trong lòng lại hoàn toàn bối rối, hắn cảm giác được có cái gì đang thay đổi, nếu lúc trước hắn sẽ bị nương cùng lão sư giáo huấn hắn, nếu hắn muốn giấu chuyện gì, nếu hắn thật sự là mười tuổi tiểu hài tử, bọn họ làm vậy chắc hắn sẽ rất vui, nhưng không phải, hành động của bọn họ lại cho hắn cảm thấy có gì bất thường.
Nó là gì? Đi vào sân, nhìn đến bản nháp của các bài thơ, cuối cùng hắn cũng hiểu được —— bọn họ, muốn hắn mỗi ngày đều làm thơ, vài ngày đều phải có những bài mới, hiện tại hắn phải viết mọi ngày, đơn giản chính là muốn làm chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?
Xem ra, hết thảy cũng sắp đã xong, bọn họ rốt cục nhịn không được . . . . . .
Lễ độc thân
Lễ độc thân,là lễ dành cho những người độc thân, được tổ chức vào ngày mười một tháng mười một hằng năm, giúp họ tìm được người tâm đầy ý hợp, có thể xem như một dạng của ngày lễ tình nhân, hằng năm đến ngày này, mặc dù là vương tôn công tử hay những dân thường, không phân biệt tính chủng tộc, tất cả mọi người đều có thể dùng ánh mắt của mình hấp dẫn người khác.
Vì cái gì không nhắc tới khác phái? Cái này thật sự có hai nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên mọi người ở đây đều không kỳ thị giới tính hay tuổi tác, mọi người chỉ muốn tìm người tâm đầu ý hợp, họ cần một người để bầu bạn. Còn nguyên nhân thứ hai không phải mang tính lãng mạn, ngày này là cơ hội cho những ông chủ làm ăn, bán cho họ những chiếc mặt nạ để tăng thêm phần lãng mạn.
Cả ngày hội đều rất náo nhiệt, nó có ba trận đấu”Văn đấu” , “Nghệ đấu” cùng”Võ đấu” !
Lúc này nơi diễn ra ba trân đấu là nơi sôi nổi nhất, tập trung nhiều người nhất, nhưng “Văn đấu” thì tập trung nhiều người hơn với hai trận khác nhưng vẫn rất yên tĩnh
Trên đài thi đấu, có một tiểu hài tử mang mặt nạ che hết nửa khuôn mặt, nhưng mọi người vẫn có thể thấy vẻ nhàn nhã, vui vẻ của hắn
“Na, các vị đại thúc, ai không đối được câu đối này có thể đi xuống được không?”
Mọi người đứng trước nam hài ra vẻ trấn tĩnh, trên thực tế thư sinh bọn họ đã đồ đầy mồ hôi, bọn họ nhìn nhau vài lần, trong đó có một người hướng tới nam hài thi lễ .”Trương mỗ luôn cho mình học cao , lần trước có nghe danh hiệu “Văn Chủ” đã thuộc về tiểu thần đồng, trong lòng có chút không phục, giờ tự rước lấy nhục , nay được cao nhân chỉ dạy. Không biết nên xưng hô thế nào, đệ tử hẹn ngày khác thỉnh giáo”
Nam hài thấy mấy tên mọt sách cảm thấy rất hảo, nhưng hiện tại nhớ ra chính mình bị gọi là “Thần đồng” đó là khách khí, nhưng nói trắng ra ý nói hắn bất thường. Nghe được thư sinh nói như vậy hắn ngược lại còn ngại ngùng, sờ sờ đầu, hài hước nói: “Tên của ta a, phật viết, không thể nói, không thể nói.”
Nam hài vốn nghĩ không muốn nói tên mình ra, thư sinh ấy như thật sự nghe được lời của phật, xoay người cùng mấy người khác nói thầm, hướng tới nam hài làm đại lễ, sau đó không một lời xoay người bước đi
Nam hài sắc mặt phức tạp nhìn bọn họ rời đi, sau đó thoải mải cười,mặt dù mặt nạ đã che hết nửa gương mặt nhưng vẫn lộ ra nụ cười quái dị, nếu nụ cười này trên người khác thì có thể xem như là bất thường, nhưng lại ở trên người hắn lại tạo được một mị lực, làm cho người khác không dám nhìn thẳng, nhìn thẳng rồi lại không dám ly khai ánh mắt, thậm chí sẽ có người hy sinh tất cả để có thể nhìn thấy nụ cười của hắn
“Là ngũ hoàng tử a.” Sau khi nam hài rời đi, một lão bá đi thẳng tới thiếu niên cảm khán nói.
“Đầu gỗ thúc, ngươi đang nói cái gì, ngũ hoàng tử ở đâu, ta thế nào lại không thấy?” Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nhìn chung quanh nói .
“Tiểu tử , sao lại đến? Hàng năm các ngươi không có đến, không biết vì sao năm nay lại đến.” Đầu gỗ thúc sờ sờ chòm râu :”Trận đấu vừa rồi ngươi có xem?”
“Ân, ân.” Đợi lâu không thấy người, tất nhiên đến để xem vui.
“Vừa rồi trên đài kia chính là tiểu thái tử.”
Tiểu tử kia kinh ngạc mở lớn đôi mắt, không dám tin những gì mình vừa nghe, “Đầu gỗ thúc, ngươi nói trên đài kia thật chỉ là têểu thái từ?”
“Không sai ,chính là “Văn chủ” của chúng ta.” Đầu gỗ thúc thưởng thức nhìn gương mặt biến sắc của thiếu niên, lại nhỏ giọng nói “Chưa từng nghe qua phải không, văn chủ của chúng ta là tiểu thái tử”
Thiếu niên miễn cưỡng gật gật đầu, không trách được chưa bao giờ nghe nói, nhưng có vẻ vô lý, nam hài đó chắc chắn là . . . . . .
“Vọng Nguyệt!”
“Hư!” Vọng Nguyệt khẩn trương đi tới nhỏ giọng nói với thiếu niên kia “Tiểu tử, nhỏ giọng nói, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy”
Thiếu niên miễn cưỡng gật gật đầu, Vọng Nguyệt nhẹ nhàng thở ra và đưa quần áo cho thiếu niên thay “Ngươi hôm nay như thế nào lại đến muộn, ta còn nghĩ ngươi sẽ không đến.”
Thiếu niên đi lấy áo Vọng Nguyệt đưa mặc lên người, một bên mặc, một bên nghiến răng nghiến lợi mà nói: “muộn thế này ngươi đi đâu! làm ta cảm thấy kỳ quái đi tìm người , bằng không sao ta phát hiện được . . . . . “
Nói đến đây, thiếu niên ngừng động tác, gầm nhẹ bên tai Vọng Nguyệt”Ta là không biết ngươi vì cớ gì hằng năm thi văn đấu, ngươi rõ ràng không thèm để ý tới lời của ta, nhưng ngươi có biết tất cả mọi người đều lầm tưởng ngươi là ngũ hoàng tử! Đây là họa mất đầu a!”
Vọng Nguyện nhìn thấy thiếu niên bốc hỏa trước mặt, thiếu niên này nhiều nhất chỉ kêu các ngự y xem vết thương của hắn vài lần, găp nhau vài lần, giúp đỡ nhau, quan hệ hai người nói trắng ra là người giúp và người được giúp, lại không bao giờ nghĩ rằng thiếu niên này lại xem hắn là bạn hữu, quan tâm tới hắn
Vọng Nguyệt mỉm cười, ngăn thiếu niên nói: “Được rồi, tiểu tử, ngươi mau mau mặc quần áo đi, ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi chỉ cần nói, ta sẽ nghe theo.”
Thiếu niên mặc quần áo xong, Vọng Nguyệt nói tiếp :”Mọi chuyện đã xong, Quỷ Hỉ lưu cho ngươi, ngươi nên cẩn thận, đừng để ai biết chuyện “
Nói xong không đợi thiếu niên phản ứng, liền ly khai.
Đổi hảo quần áo, ngồi trong khách ***, Quý hỉ đã ngủ, hằng năm đều phải trụ tại căn phòng này, trong lòng thiếu niên có chút hỗn loạn, cùng thời gian, cùng địa điểm, cùng môt người, cùng động tác, bất đồng chỉ có thời gian. . . . . . Thiếu niên siết chặt tờ giấy trong tay, đó là Vọng Nguyệt vừa rồi rất muốn hắn ly khai, nhưng Vọng Nguyệt từng nói qua, khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ được trả tự do, hắn sẽ hoàn toàn tự do, cho tới bây giờ, nghĩ tới câu nói của Vọng Nguyệt, lần đầu tiên có chút khẩn trương, không phải vì chính mình mà là vì tiểu hài tử kia.