“Thiên nguyên hai mươi hai, ngày mười bốn tháng mười một, vào lễ “Lời hứa tuyên thệ” Húc đế đã nhận lại ngũ hoàng tử chính tông, Âu Dương Ngọc thừa cơ soán vị, cuối cùng sau hai canh giờ, bệ hạ lấy đức thu phục nhân, ám vệ của tướng quân lâm trận phản chiến, Âu Dương Ngọc thất bại, cuối cùng uống thuốc độc tự sát, Húc đế niệm tình tuy là loạn thần tặc tử, nhưng cũng tính một người có công với đất nước, miễn chu vi cửu tộc, chỉ còn lại cửu vi tam tộc, ba tộc còn bị lưu đày ……” Môt âm thanh thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng thì thầm, nén cười mà nói.
“Nói đủ rồi!” Một người vung tay lên, “Nhị ca, sau buổi yến tiệc đó ngươi không mệt sao?”
“Hừ, ngươi còn nói, ngươi xem khi Âu Dương Ngọc sóan ngôi, ta thành caí dạng gì, đệ đệ ngươi còn đem quyền lực ra áp chế ta?”
“Ta nào biết ” người nào đó giống như ủy khuất ngồi lên ghế, lười biếng nói, “Chuyện này đối với ta chỉ là trò chơi tiêu khiển, ta biết, nếu ngươi không phải vì ngũ đệ thì mười năm trước ngươi đạ bỏ chốn này ra đi, lần ngươi nể tình ngũ đệ tham gia chuyện này, cũng đâu ai ngờ chuyện sẽ thành thế này? Nhân cơ hội này để Hoàng Thượng chính thức nhận lại Vọng Nguyệt, kết quả đâu, đầu tiên là chuyện mười tú tài làm loạn, sau đó Vọng Nguyệt cũng xảy ra chuyện ngoài dự kiến,Hoàng thượng giữa chừng cư nhiên lại bỏ đi, hoàn hảo để ngươi một mình ứng phó, chỉ tính là Âu Dương Ngọc sẽ soán vị, ngờ đâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngũ đệ đâu phải lấy quyền lực áp chế ngươi, ai nói chứ?”
“Đừng nói sang chuyện khác! Ta thừa nhận là kế hoạch có nhiều chuyện ta không lường trước được, không thể tưởng được tên kia lại suy nghĩ thấu đáo như thế, động tác cũng nhanh như vậy, ngay cả chuyện mười tú tài làm loạn hắn cũng tính ra. Nếu tam đệ nữa chừng không bỏ đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy!” Nhị ca tức giận nói, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì được .
“Cho nên lúc trước ta đề nghị trực tiếp giết bọn chúng là tốt rồi, thế lực bọn họ thực sự là dư thừa, bọn họ dám nói cái gì? Bất qúa chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn,ngươi nghĩ dễ lắm sao? Chẳng lẽ trong một đêm các tên loạn thần biến mất , mọi người sẽ phản ứng như thế nào ?”
Bĩu môi, “Đáng tiếc ngươi phải đi, không biết ngày nào tái kiến”
“Ngươi cũng đừng lo lắng, sẽ có ngày tái kiến, đối với ta mà nói, thời gian không thiếu, Trần Vương “Nhưng ngươi đi, hãy viết thư về đi, đừng giống mấy tên kia, vừa đi liền không thấy thân ảnh đâu.”
“Đã biết, ta sẽ viết.” Rồi có một thân ảnh bước vào “Ta nói đang nói chuyện với huynh đệ của ta, ngươi không thấy sao, còn bước vào?”
“Tiểu nhân không dám, Ngọc Vương điện hạ, chúng ta nên xuất phát.”
“Được được được ” bất đắc dĩ thở dài, Ngọc Vương đứng dậy lên thuyền, “Đúng rồi Nhị ca, tuy rằng tiểu tử kia là Âu Dương Thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận thức hắn.”
“Tuyệt tình như vậy?”
“Tuyệt tình? Hừ, bất quá chỉ là một trò chơi, huống chi cũng không phải. . . . . .”
Nhìn thấy con thuyền đi xa, người nào đó thở dài, đưa tiễn, mặc kệ vài lần, cũng không thể quen.
“Trần Vương điện hạ, chúng ta nên trở về .”
Trần Vương khuôn mặt trầm tư “Ngươi vừa rồi thấy cái gì ?”
“Tiểu nhân thấy Trần Vương điện hạ ở bờ sông phần thưởng cảnh.”
“Nói không tồi, trở về có phần thưởng.”
“Tiểu nhân chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
Cả kinh thành truyền tai nhau chuyện Âu Dương Ngọc soán vị, nhưng chuyện ngũ hoàng tử hoàn toàn bị che lấp, chỉ nghe nói, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh đổi tên ngũ hoàng tử, cải danh”Thắng” vi”Vọng Nguyệt “.
Tại một nơi khác.
“Tiểu tổ tông, ngươi hảo hảo ăn cơm đi, ít nhiều gì cũng dùng tí điểm tâm đi.” Lí Trung tận tình khuyên bảo nhưng Âu Dương Thắng hai mắt vẫn vô thần, “Ngươi như vậy, chủ nhân nếu dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng không nhắm mắt.”
Âu Dương Thắng nghe vậy âm thanh có chút sinh khí: “Lí thị vệ, ngươi nói. . . . . .” Không biết có nên nói ra hay không , nhưng cũng phải chứng thật, “. . . . . . Bảo mẫu chính là mẫu thân của ta sao?”
“Đúng vậy, ngài chính là hài tử của Thu Mạch.”
“. . . . . . Phải không? Ta đói bụng. . . . . .”
Hoàn đệ bát chương.
————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này vốn không cần tồn tại, nhưng nghĩ lại vẫn có một kết cục vẫn tốt hơn, ha hả, phía dưới bắt đầu chính là đệ nhị cuốn.
Dạ Nhi: Tuyết Nhi đúng là chăm làm việc nhất nhà… Thật là hảo yêu nàng a…
Chè hoa quế hạt sen
Lam Nguyệt biết chính mình trúng độc, lại là thuốc ngủ chết tiệt! Nữ nhân này ngay cả chuyện này cũng không biết sao? !Trẻ sơ sinh không thể trúng thuốc ngủ!
Thân thể không ngừng run rẩy, lại bị sùi bọt mép, không cần xem cũng biết trên người phát ban không ít, hô hấp ngắt đoạn liên tục, ngay cả chính hắn cũng không nghe được nhịp tim đập, Lam Nguyệt không thể hiểu được, tại sao hắn lại không chết, mà kiếp trước chính hắn chỉ sốt nhẹ thì đã xuyện không đến nơi này .
Thỉnh tha thứ hắn nói chuyện không được văn nhã, nếu ai như hắn ở trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc sắp chết như vậy, nếu có người bên cạnh không ngừng nói, tin tưởng ta, tính tình của người đó cũng sẽ giống như hắn.
Lam Nguyệt không kiên nhẫn muốn tạp âm kia biến mất, trong miệng vừa phát ra tiếng, lại làm cho trong miệng bọt mép đảo lưu, thiếu chút nữa làm cho hắn hít thở không thông, trời biết giờ khắc này hắn có bao nhiêu an ủi, chính âm thanh khó chịu kia lại luống cuống tay chân ôm lấy hắn..
“Ô ô. . . . . . A Nguyệt, ngươi nhất định không thể chết được, nương đã đối với ngươi không hảo, nếu ngươi chết, nương cả đời này ấy náy , ô. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Lam Nguyệt trong lòng cười lạnh, áy náy? Nếu áy náy hội đem một đứa trẻ sơ sinh đánh tráo? Nếu áy náy ngươi lấy đánh tráo thân phận tôn quý của ta thành nô tài như thế này sao? Nếu áy náy. . . . . . Sẽ cho một đứa trẻ sơ sinh dùng thuốc ngủ, còn không cho ta chết thống khoái ? !
Đúng vậy, bởi vì bản thân đã không muốn sống, dưới tình huống như vậy, hắn kỳ thật có cơ hội thiếu chút nữa đã chết, nữ nhân này không biết lại sử dụng biện pháp gì mà cứu hắn sống lại, sau đó bên cạnh hắn lúc nào cũng khóc, a, cũng không có vấn đề, dù sao nàng cũng là bảo mẫu của “Ngũ hoàng đế”, nhưng điều phiền toái nhất là lúc nào cũng quấy rầy hắn, không phải sờ sờ đầu hắn, thì lại lau người hắn, nếu không nữa thì là uy hắn dược, sau đó ngồi bên cạnh dùng âm thanh nàng nhỏ nhất mà khóc
Lam Nguyệt không phải trúng độc mà chết mà bị âm thanh tra tấn mà chết mất , “Câm miệng!” Tiếng khóc đang líu ríu đột nhiên im bặt .
Đừng hoài nghi, không phải Lam Nguyệt nói, tiểu hài tử như hắn làm sao mà nói được, âm thanh kia chính là âm thanh nam nhân đi cùng nàng.
“Thu Mạch, hắn có tốt không?” Trong giọng nói tràn đầy tức giận cùng oán hận.
“Lí, lí thị vệ. . . . . .”
“Tránh ra!”
“Lí thị vệ, ngươi muốn làm gì? !” Âm thanh bối rối, “Đứa nhỏ này không thể chết được, nếu hắn chết, ta sẽ không có con. . . . . .”
“Ba!” âm thanh bàn tay.
“Loảng xoảng đương!” Tiếng đánh.
Lam Nguyệt đoán hẳn là nam nhân tát người nữ nhân đó.
“Câm mồm!” Lí thị vệ hung tợn nói, “Đó không phải con ngươi! Chủ tử bất qúa chỉ muốn hắn bớt thống khổ, cho hắn một giấc mộng đẹp thôi!”
Lam Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy hơi thở cường đại bước tới gần mình, rồi lại đột nhiên đứng lại, “Lí thị vệ, này chớ không phải là ‘ Bạch nhật túy? ’ Không cần a, hắn vẫn là tiểu hài tử, chúng ta lúc trước không phải nói hảo, làm cho hắn không phải là người đặc biệt thì hắn có thể sống cả đời sao?”
“Phanh!” Âm thanh bị bóp nghẹt.
“Oa!” Âm thanh của nữ nhân.
“Không được? Ngươi có tư cách gì nói không được ở đây? Ngươi là nữ nhân ngu ngốc, ngươi thế nào lại quên tiểu tổ tông hiện tại trong cung chịu bao nhiêu khổ sở , bởi vì lòng hảo tâm của ngươi, chúng ta phải làm cho tiểu tổ tông nhiễm phong hàn, sốt cao không ngừng, hừ, nếu ngươi thật sự hảo tâm, lúc trước sẽ không cùng chúng ta đánh tráo.”
Lam Nguyệt cảm thấy hơi thở yếu dần hướng về chính mình, tâm tư nan bình, đúng vậy, nữ nhân dối trá này còn muốn như thế nào , Bạch Nhật túy. . . . . . Vừa nghe đã biết thuốc này làm cho người ngủ một giấc ngủ ngàn thu, đó không phải chuyện tâm họ muốn sao, vậy nữ nhân này còn ngăn cản cái gì? Những chuyện họ nói, tuy rằng không nguyên nhân, tại sao hắn bệnh, tronh cung đứa nhỏ cũng bệnh theo, nàng không phải thân sinh của đứa nhỏ sao? Vậy nữ nhân này còn do dự chuyện gì? !
Một âm thanh suy yếu đứt quãng truyền đến: “Đúng, ta là nữ nhân dối trá, ta hy vọng hài tử ta được giàu sang, lại hy vọng A Nguyệt tương lai biết chân tướng cũng không oán ta. . . . . . Lí thị vệ, ta biết. . . . . .” Nàng tựa hồ có chút gian nan nói, “Ngũ hoàng tử vĩnh viễn cũng không có thể nhận thức ta, ngũ hoàng tử cả đời sẽ là chủ tử của ta , hắn cả đời sẽ vô cùng tốt, A Nguyệt thực sự là hài tử ngoan, cho dù bệnh thành như vậy, cũng không gây sự, ta đã muốn. . . . . . Đã muốn quyết định, đem hài tử tử này trở thành hài nhi của mình mà dưỡng, Lí thị vệ, làm ơn, hãy cho ta vài ngày, A Nguyệt nhất định hội hảo lên, A Nguyệt nhất định cũng cố gắng, van cầu ngươi, van cầu ngươi. . . . . .”
Nghe tiếng khóc cứ vang lên, Lam Nguyệt cảm thấy thân thể càng đau, nguyên bản tim không biết vì sao đập rất nhanh, hô hấp cũng dồn dập, này. . . . . . Bổn nữ nhân, không phải là người xấu, vì sao phải làm nhiều chuyện xấu như vậy?
“A Nguyệt? Nghe tình cảm nhỉ ” Lí thị vệ tựa hồ cảm thông cho nữ nhân “Được rồi, tạm tha mạng sống cho nó, ta sẽ trở về bẩm báo chủ tử, về phần chủ tử quyết định như thế nào, ta thân là một ‘ hạ nhân ’ không thể quyết định.”
“Vâng! Vâng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!” Nữ nhân kinh hỉ nói làm âm thanh ngày càng vang.
“Ân, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ” Lí thị giọng nói trở nên âm trầm “Mặc kệ chủ tử quyết định như thế nào, hài tử của ngươi ‘ chỉ có ’ Vọng Nguyệt !”
“Đúng! Đúng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!”lời nói có phần chua xót.
Thấu trên trán nàng đổ máu, Lam Nguyệt có chút đau lòng, Lí thị vệ luôn miệng nói chủ tử ruốt cục là ai, có thể làm cho nữ nhân yếu đuối vì hắn làm mọi chuyện? Cảm giác được một đôi tay ôn nhu ôm hắn, “Vọng Nguyệt , Vọng Nguyệt ” tiếng khóc làm hắn thấy xót thương, nhưng hắn lại cự tuyệt, khắc chế sự xúc động của mình . . . . . .
Năm ngày sau. . . . . .
“A Nguyệt, hảo hài tử, nương chỉ biết ngươi nhất định có thể khỏe lại, A Nguyệt của ta là ngoan nhất!”
Nửa năm sau. . . . . .
“A Nguyệt đến kêu ‘ nương ’”
“Nương!”
“A Nguyệt thật là lợi hại!” Âm thanh kinh hỉ có chút nặng nề “Đáng tiếc Ngũ hoàng tử còn không thể nói, bằng không. . . . . .”
Một năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, hôm nay ngũ hoàng tử rốt cục có thể nói, nương nương rất hương phấn, cho nương nghỉ một ngày, ngươi muốn đi chơi chỗ nào, nương mang ngươi đi a.”
Hai năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, ngươi xem nương làm cái gì?” Thu Mạch lặng lẽ đứng sau Vọng Nguyệt đưa ra một chén canh——
“Chè hoa quế hạt sen ?”
“Đúng vậy,nương thấy ngươi lần trước một hơi ăn hết hai chén, nghĩ chắc ngươi thích uống lắm, nương đã làm nhiều canh giờ, ngươi mau nếm thử , thích không?”
“. . . . . .”
“Làm sao vậy? Uống nhanh đi?”
Vọng Nguyệt cảm thấy được yết hầu có chút tắc nghẹn, hắn kỳ thật đang chờ, chờ nàng nửa nói câu “Ngũ hoàng tử như thế nào”, mà nàng lại không hỏi, vài năm nay hắn nhiều lần tìm cái chết, lại thủy chung không có thành công, nhiều lần phải đối diện với đôi mắt sưng đỏ của nữ nhân này, nữ nhân này nhiều lần vì hắn cầu xin.
Mà lúc này, nữ nhân này cũng vì hắn mà quan tâm, chỉ có một chén chè, chỉ vì hắn uống nhiều hơn một chén, hắn đã quá rõ, nữ nhân này là thật tâm.
Vọng Nguyệt không nói gì yên lặng uống chè, nữ nhân đem tay xoa nhẹ đầu Vọng Nguyệt, “Vất vả ngươi rồi Vọng Nguyệt , tuy rằng sinh mệnh có nhiều nguy hiểm, tuy rằng ngoài ý muốn rất nhiều, ( ly trần: người ta đó là cố ý tìm chết ) nương vẫn là hy vọng ngươi có thể bình an lớn lên, cưới vợ sinh con, hạnh phúc cả đời, cùng nương sống bên nhau. . . . . .”
“Oanh!” Lời nói của Thu Mạch hoàn toàn đánh trúng vào tim của Vọng Nguyệt, nữ nhân này thật sự xem hắn là hài nhi thân sinh của nàng , mặc dù ý định lúc đầu của nữ nhân này lúc đầu là gì , về sau hắn nguyện ý không thay đổi, từ lúc này cam tâm tình nguyện làm hài nhi của nàng, đến khi nàng không cần mới thôi …..
“. . . . . . Nương, ngươi làm chè hoa quế hạt sen ngon thật.”
“Phải không, thật tốt quá!”
Hoàn phiên ngoại 2.
Đệ nhị cuốn
Dư ba
“Thiên nguyên hai mươi hai, ngày mười bốn tháng mười một, vào lễ “Lời hứa tuyên thệ” Húc đế đã nhận lại ngũ hoàng tử chính tông, Âu Dương Ngọc thừa cơ soán vị, cuối cùng sau hai canh giờ, bệ hạ lấy đức thu phục nhân, ám vệ của tướng quân lâm trận phản chiến, Âu Dương Ngọc thất bại, cuối cùng uống thuốc độc tự sát, Húc đế niệm tình tuy là loạn thần tặc tử, nhưng cũng tính một người có công với đất nước, miễn chu vi cửu tộc, chỉ còn lại cửu vi tam tộc, ba tộc còn bị lưu đày ……” Môt âm thanh thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng thì thầm, nén cười mà nói.
“Nói đủ rồi!” Một người vung tay lên, “Nhị ca, sau buổi yến tiệc đó ngươi không mệt sao?”
“Hừ, ngươi còn nói, ngươi xem khi Âu Dương Ngọc sóan ngôi, ta thành caí dạng gì, đệ đệ ngươi còn đem quyền lực ra áp chế ta?”
“Ta nào biết ” người nào đó giống như ủy khuất ngồi lên ghế, lười biếng nói, “Chuyện này đối với ta chỉ là trò chơi tiêu khiển, ta biết, nếu ngươi không phải vì ngũ đệ thì mười năm trước ngươi đạ bỏ chốn này ra đi, lần ngươi nể tình ngũ đệ tham gia chuyện này, cũng đâu ai ngờ chuyện sẽ thành thế này? Nhân cơ hội này để Hoàng Thượng chính thức nhận lại Vọng Nguyệt, kết quả đâu, đầu tiên là chuyện mười tú tài làm loạn, sau đó Vọng Nguyệt cũng xảy ra chuyện ngoài dự kiến,Hoàng thượng giữa chừng cư nhiên lại bỏ đi, hoàn hảo để ngươi một mình ứng phó, chỉ tính là Âu Dương Ngọc sẽ soán vị, ngờ đâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngũ đệ đâu phải lấy quyền lực áp chế ngươi, ai nói chứ?”
“Đừng nói sang chuyện khác! Ta thừa nhận là kế hoạch có nhiều chuyện ta không lường trước được, không thể tưởng được tên kia lại suy nghĩ thấu đáo như thế, động tác cũng nhanh như vậy, ngay cả chuyện mười tú tài làm loạn hắn cũng tính ra. Nếu tam đệ nữa chừng không bỏ đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy!” Nhị ca tức giận nói, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì được .
“Cho nên lúc trước ta đề nghị trực tiếp giết bọn chúng là tốt rồi, thế lực bọn họ thực sự là dư thừa, bọn họ dám nói cái gì? Bất qúa chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn,ngươi nghĩ dễ lắm sao? Chẳng lẽ trong một đêm các tên loạn thần biến mất , mọi người sẽ phản ứng như thế nào ?”
Bĩu môi, “Đáng tiếc ngươi phải đi, không biết ngày nào tái kiến”
“Ngươi cũng đừng lo lắng, sẽ có ngày tái kiến, đối với ta mà nói, thời gian không thiếu, Trần Vương “Nhưng ngươi đi, hãy viết thư về đi, đừng giống mấy tên kia, vừa đi liền không thấy thân ảnh đâu.”
“Đã biết, ta sẽ viết.” Rồi có một thân ảnh bước vào “Ta nói đang nói chuyện với huynh đệ của ta, ngươi không thấy sao, còn bước vào?”
“Tiểu nhân không dám, Ngọc Vương điện hạ, chúng ta nên xuất phát.”
“Được được được ” bất đắc dĩ thở dài, Ngọc Vương đứng dậy lên thuyền, “Đúng rồi Nhị ca, tuy rằng tiểu tử kia là Âu Dương Thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận thức hắn.”
“Tuyệt tình như vậy?”
“Tuyệt tình? Hừ, bất quá chỉ là một trò chơi, huống chi cũng không phải. . . . . .”
Nhìn thấy con thuyền đi xa, người nào đó thở dài, đưa tiễn, mặc kệ vài lần, cũng không thể quen.
“Trần Vương điện hạ, chúng ta nên trở về .”
Trần Vương khuôn mặt trầm tư “Ngươi vừa rồi thấy cái gì ?”
“Tiểu nhân thấy Trần Vương điện hạ ở bờ sông phần thưởng cảnh.”
“Nói không tồi, trở về có phần thưởng.”
“Tiểu nhân chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
Cả kinh thành truyền tai nhau chuyện Âu Dương Ngọc soán vị, nhưng chuyện ngũ hoàng tử hoàn toàn bị che lấp, chỉ nghe nói, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh đổi tên ngũ hoàng tử, cải danh”Thắng” vi”Vọng Nguyệt “.
Tại một nơi khác.
“Tiểu tổ tông, ngươi hảo hảo ăn cơm đi, ít nhiều gì cũng dùng tí điểm tâm đi.” Lí Trung tận tình khuyên bảo nhưng Âu Dương Thắng hai mắt vẫn vô thần, “Ngươi như vậy, chủ nhân nếu dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng không nhắm mắt.”
Âu Dương Thắng nghe vậy âm thanh có chút sinh khí: “Lí thị vệ, ngươi nói. . . . . .” Không biết có nên nói ra hay không , nhưng cũng phải chứng thật, “. . . . . . Bảo mẫu chính là mẫu thân của ta sao?”
“Đúng vậy, ngài chính là hài tử của Thu Mạch.”
“. . . . . . Phải không? Ta đói bụng. . . . . .”
Hoàn đệ bát chương.
————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này vốn không cần tồn tại, nhưng nghĩ lại vẫn có một kết cục vẫn tốt hơn, ha hả, phía dưới bắt đầu chính là đệ nhị cuốn.
Dạ Nhi: Tuyết Nhi đúng là chăm làm việc nhất nhà… Thật là hảo yêu nàng a…
Chè hoa quế hạt sen
Lam Nguyệt biết chính mình trúng độc, lại là thuốc ngủ chết tiệt! Nữ nhân này ngay cả chuyện này cũng không biết sao? !Trẻ sơ sinh không thể trúng thuốc ngủ!
Thân thể không ngừng run rẩy, lại bị sùi bọt mép, không cần xem cũng biết trên người phát ban không ít, hô hấp ngắt đoạn liên tục, ngay cả chính hắn cũng không nghe được nhịp tim đập, Lam Nguyệt không thể hiểu được, tại sao hắn lại không chết, mà kiếp trước chính hắn chỉ sốt nhẹ thì đã xuyện không đến nơi này .
Thỉnh tha thứ hắn nói chuyện không được văn nhã, nếu ai như hắn ở trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc sắp chết như vậy, nếu có người bên cạnh không ngừng nói, tin tưởng ta, tính tình của người đó cũng sẽ giống như hắn.
Lam Nguyệt không kiên nhẫn muốn tạp âm kia biến mất, trong miệng vừa phát ra tiếng, lại làm cho trong miệng bọt mép đảo lưu, thiếu chút nữa làm cho hắn hít thở không thông, trời biết giờ khắc này hắn có bao nhiêu an ủi, chính âm thanh khó chịu kia lại luống cuống tay chân ôm lấy hắn..
“Ô ô. . . . . . A Nguyệt, ngươi nhất định không thể chết được, nương đã đối với ngươi không hảo, nếu ngươi chết, nương cả đời này ấy náy , ô. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Lam Nguyệt trong lòng cười lạnh, áy náy? Nếu áy náy hội đem một đứa trẻ sơ sinh đánh tráo? Nếu áy náy ngươi lấy đánh tráo thân phận tôn quý của ta thành nô tài như thế này sao? Nếu áy náy. . . . . . Sẽ cho một đứa trẻ sơ sinh dùng thuốc ngủ, còn không cho ta chết thống khoái ? !
Đúng vậy, bởi vì bản thân đã không muốn sống, dưới tình huống như vậy, hắn kỳ thật có cơ hội thiếu chút nữa đã chết, nữ nhân này không biết lại sử dụng biện pháp gì mà cứu hắn sống lại, sau đó bên cạnh hắn lúc nào cũng khóc, a, cũng không có vấn đề, dù sao nàng cũng là bảo mẫu của “Ngũ hoàng đế”, nhưng điều phiền toái nhất là lúc nào cũng quấy rầy hắn, không phải sờ sờ đầu hắn, thì lại lau người hắn, nếu không nữa thì là uy hắn dược, sau đó ngồi bên cạnh dùng âm thanh nàng nhỏ nhất mà khóc
Lam Nguyệt không phải trúng độc mà chết mà bị âm thanh tra tấn mà chết mất , “Câm miệng!” Tiếng khóc đang líu ríu đột nhiên im bặt .
Đừng hoài nghi, không phải Lam Nguyệt nói, tiểu hài tử như hắn làm sao mà nói được, âm thanh kia chính là âm thanh nam nhân đi cùng nàng.
“Thu Mạch, hắn có tốt không?” Trong giọng nói tràn đầy tức giận cùng oán hận.
“Lí, lí thị vệ. . . . . .”
“Tránh ra!”
“Lí thị vệ, ngươi muốn làm gì? !” Âm thanh bối rối, “Đứa nhỏ này không thể chết được, nếu hắn chết, ta sẽ không có con. . . . . .”
“Ba!” âm thanh bàn tay.
“Loảng xoảng đương!” Tiếng đánh.
Lam Nguyệt đoán hẳn là nam nhân tát người nữ nhân đó.
“Câm mồm!” Lí thị vệ hung tợn nói, “Đó không phải con ngươi! Chủ tử bất qúa chỉ muốn hắn bớt thống khổ, cho hắn một giấc mộng đẹp thôi!”
Lam Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy hơi thở cường đại bước tới gần mình, rồi lại đột nhiên đứng lại, “Lí thị vệ, này chớ không phải là ‘ Bạch nhật túy? ’ Không cần a, hắn vẫn là tiểu hài tử, chúng ta lúc trước không phải nói hảo, làm cho hắn không phải là người đặc biệt thì hắn có thể sống cả đời sao?”
“Phanh!” Âm thanh bị bóp nghẹt.
“Oa!” Âm thanh của nữ nhân.
“Không được? Ngươi có tư cách gì nói không được ở đây? Ngươi là nữ nhân ngu ngốc, ngươi thế nào lại quên tiểu tổ tông hiện tại trong cung chịu bao nhiêu khổ sở , bởi vì lòng hảo tâm của ngươi, chúng ta phải làm cho tiểu tổ tông nhiễm phong hàn, sốt cao không ngừng, hừ, nếu ngươi thật sự hảo tâm, lúc trước sẽ không cùng chúng ta đánh tráo.”
Lam Nguyệt cảm thấy hơi thở yếu dần hướng về chính mình, tâm tư nan bình, đúng vậy, nữ nhân dối trá này còn muốn như thế nào , Bạch Nhật túy. . . . . . Vừa nghe đã biết thuốc này làm cho người ngủ một giấc ngủ ngàn thu, đó không phải chuyện tâm họ muốn sao, vậy nữ nhân này còn ngăn cản cái gì? Những chuyện họ nói, tuy rằng không nguyên nhân, tại sao hắn bệnh, tronh cung đứa nhỏ cũng bệnh theo, nàng không phải thân sinh của đứa nhỏ sao? Vậy nữ nhân này còn do dự chuyện gì? !
Một âm thanh suy yếu đứt quãng truyền đến: “Đúng, ta là nữ nhân dối trá, ta hy vọng hài tử ta được giàu sang, lại hy vọng A Nguyệt tương lai biết chân tướng cũng không oán ta. . . . . . Lí thị vệ, ta biết. . . . . .” Nàng tựa hồ có chút gian nan nói, “Ngũ hoàng tử vĩnh viễn cũng không có thể nhận thức ta, ngũ hoàng tử cả đời sẽ là chủ tử của ta , hắn cả đời sẽ vô cùng tốt, A Nguyệt thực sự là hài tử ngoan, cho dù bệnh thành như vậy, cũng không gây sự, ta đã muốn. . . . . . Đã muốn quyết định, đem hài tử tử này trở thành hài nhi của mình mà dưỡng, Lí thị vệ, làm ơn, hãy cho ta vài ngày, A Nguyệt nhất định hội hảo lên, A Nguyệt nhất định cũng cố gắng, van cầu ngươi, van cầu ngươi. . . . . .”
Nghe tiếng khóc cứ vang lên, Lam Nguyệt cảm thấy thân thể càng đau, nguyên bản tim không biết vì sao đập rất nhanh, hô hấp cũng dồn dập, này. . . . . . Bổn nữ nhân, không phải là người xấu, vì sao phải làm nhiều chuyện xấu như vậy?
“A Nguyệt? Nghe tình cảm nhỉ ” Lí thị vệ tựa hồ cảm thông cho nữ nhân “Được rồi, tạm tha mạng sống cho nó, ta sẽ trở về bẩm báo chủ tử, về phần chủ tử quyết định như thế nào, ta thân là một ‘ hạ nhân ’ không thể quyết định.”
“Vâng! Vâng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!” Nữ nhân kinh hỉ nói làm âm thanh ngày càng vang.
“Ân, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ” Lí thị giọng nói trở nên âm trầm “Mặc kệ chủ tử quyết định như thế nào, hài tử của ngươi ‘ chỉ có ’ Vọng Nguyệt !”
“Đúng! Đúng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!”lời nói có phần chua xót.
Thấu trên trán nàng đổ máu, Lam Nguyệt có chút đau lòng, Lí thị vệ luôn miệng nói chủ tử ruốt cục là ai, có thể làm cho nữ nhân yếu đuối vì hắn làm mọi chuyện? Cảm giác được một đôi tay ôn nhu ôm hắn, “Vọng Nguyệt , Vọng Nguyệt ” tiếng khóc làm hắn thấy xót thương, nhưng hắn lại cự tuyệt, khắc chế sự xúc động của mình . . . . . .
Năm ngày sau. . . . . .
“A Nguyệt, hảo hài tử, nương chỉ biết ngươi nhất định có thể khỏe lại, A Nguyệt của ta là ngoan nhất!”
Nửa năm sau. . . . . .
“A Nguyệt đến kêu ‘ nương ’”
“Nương!”
“A Nguyệt thật là lợi hại!” Âm thanh kinh hỉ có chút nặng nề “Đáng tiếc Ngũ hoàng tử còn không thể nói, bằng không. . . . . .”
Một năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, hôm nay ngũ hoàng tử rốt cục có thể nói, nương nương rất hương phấn, cho nương nghỉ một ngày, ngươi muốn đi chơi chỗ nào, nương mang ngươi đi a.”
Hai năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, ngươi xem nương làm cái gì?” Thu Mạch lặng lẽ đứng sau Vọng Nguyệt đưa ra một chén canh——
“Chè hoa quế hạt sen ?”
“Đúng vậy,nương thấy ngươi lần trước một hơi ăn hết hai chén, nghĩ chắc ngươi thích uống lắm, nương đã làm nhiều canh giờ, ngươi mau nếm thử , thích không?”
“. . . . . .”
“Làm sao vậy? Uống nhanh đi?”
Vọng Nguyệt cảm thấy được yết hầu có chút tắc nghẹn, hắn kỳ thật đang chờ, chờ nàng nửa nói câu “Ngũ hoàng tử như thế nào”, mà nàng lại không hỏi, vài năm nay hắn nhiều lần tìm cái chết, lại thủy chung không có thành công, nhiều lần phải đối diện với đôi mắt sưng đỏ của nữ nhân này, nữ nhân này nhiều lần vì hắn cầu xin.
Mà lúc này, nữ nhân này cũng vì hắn mà quan tâm, chỉ có một chén chè, chỉ vì hắn uống nhiều hơn một chén, hắn đã quá rõ, nữ nhân này là thật tâm.
Vọng Nguyệt không nói gì yên lặng uống chè, nữ nhân đem tay xoa nhẹ đầu Vọng Nguyệt, “Vất vả ngươi rồi Vọng Nguyệt , tuy rằng sinh mệnh có nhiều nguy hiểm, tuy rằng ngoài ý muốn rất nhiều, ( ly trần: người ta đó là cố ý tìm chết ) nương vẫn là hy vọng ngươi có thể bình an lớn lên, cưới vợ sinh con, hạnh phúc cả đời, cùng nương sống bên nhau. . . . . .”
“Oanh!” Lời nói của Thu Mạch hoàn toàn đánh trúng vào tim của Vọng Nguyệt, nữ nhân này thật sự xem hắn là hài nhi thân sinh của nàng , mặc dù ý định lúc đầu của nữ nhân này lúc đầu là gì , về sau hắn nguyện ý không thay đổi, từ lúc này cam tâm tình nguyện làm hài nhi của nàng, đến khi nàng không cần mới thôi …..
“. . . . . . Nương, ngươi làm chè hoa quế hạt sen ngon thật.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dư ba
“Thiên nguyên hai mươi hai, ngày mười bốn tháng mười một, vào lễ “Lời hứa tuyên thệ” Húc đế đã nhận lại ngũ hoàng tử chính tông, Âu Dương Ngọc thừa cơ soán vị, cuối cùng sau hai canh giờ, bệ hạ lấy đức thu phục nhân, ám vệ của tướng quân lâm trận phản chiến, Âu Dương Ngọc thất bại, cuối cùng uống thuốc độc tự sát, Húc đế niệm tình tuy là loạn thần tặc tử, nhưng cũng tính một người có công với đất nước, miễn chu vi cửu tộc, chỉ còn lại cửu vi tam tộc, ba tộc còn bị lưu đày ……” Môt âm thanh thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng thì thầm, nén cười mà nói.
“Nói đủ rồi!” Một người vung tay lên, “Nhị ca, sau buổi yến tiệc đó ngươi không mệt sao?”
“Hừ, ngươi còn nói, ngươi xem khi Âu Dương Ngọc sóan ngôi, ta thành caí dạng gì, đệ đệ ngươi còn đem quyền lực ra áp chế ta?”
“Ta nào biết ” người nào đó giống như ủy khuất ngồi lên ghế, lười biếng nói, “Chuyện này đối với ta chỉ là trò chơi tiêu khiển, ta biết, nếu ngươi không phải vì ngũ đệ thì mười năm trước ngươi đạ bỏ chốn này ra đi, lần ngươi nể tình ngũ đệ tham gia chuyện này, cũng đâu ai ngờ chuyện sẽ thành thế này? Nhân cơ hội này để Hoàng Thượng chính thức nhận lại Vọng Nguyệt, kết quả đâu, đầu tiên là chuyện mười tú tài làm loạn, sau đó Vọng Nguyệt cũng xảy ra chuyện ngoài dự kiến,Hoàng thượng giữa chừng cư nhiên lại bỏ đi, hoàn hảo để ngươi một mình ứng phó, chỉ tính là Âu Dương Ngọc sẽ soán vị, ngờ đâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngũ đệ đâu phải lấy quyền lực áp chế ngươi, ai nói chứ?”
“Đừng nói sang chuyện khác! Ta thừa nhận là kế hoạch có nhiều chuyện ta không lường trước được, không thể tưởng được tên kia lại suy nghĩ thấu đáo như thế, động tác cũng nhanh như vậy, ngay cả chuyện mười tú tài làm loạn hắn cũng tính ra. Nếu tam đệ nữa chừng không bỏ đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy!” Nhị ca tức giận nói, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì được .
“Cho nên lúc trước ta đề nghị trực tiếp giết bọn chúng là tốt rồi, thế lực bọn họ thực sự là dư thừa, bọn họ dám nói cái gì? Bất qúa chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn,ngươi nghĩ dễ lắm sao? Chẳng lẽ trong một đêm các tên loạn thần biến mất , mọi người sẽ phản ứng như thế nào ?”
Bĩu môi, “Đáng tiếc ngươi phải đi, không biết ngày nào tái kiến”
“Ngươi cũng đừng lo lắng, sẽ có ngày tái kiến, đối với ta mà nói, thời gian không thiếu, Trần Vương “Nhưng ngươi đi, hãy viết thư về đi, đừng giống mấy tên kia, vừa đi liền không thấy thân ảnh đâu.”
“Đã biết, ta sẽ viết.” Rồi có một thân ảnh bước vào “Ta nói đang nói chuyện với huynh đệ của ta, ngươi không thấy sao, còn bước vào?”
“Tiểu nhân không dám, Ngọc Vương điện hạ, chúng ta nên xuất phát.”
“Được được được ” bất đắc dĩ thở dài, Ngọc Vương đứng dậy lên thuyền, “Đúng rồi Nhị ca, tuy rằng tiểu tử kia là Âu Dương Thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận thức hắn.”
“Tuyệt tình như vậy?”
“Tuyệt tình? Hừ, bất quá chỉ là một trò chơi, huống chi cũng không phải. . . . . .”
Nhìn thấy con thuyền đi xa, người nào đó thở dài, đưa tiễn, mặc kệ vài lần, cũng không thể quen.
“Trần Vương điện hạ, chúng ta nên trở về .”
Trần Vương khuôn mặt trầm tư “Ngươi vừa rồi thấy cái gì ?”
“Tiểu nhân thấy Trần Vương điện hạ ở bờ sông phần thưởng cảnh.”
“Nói không tồi, trở về có phần thưởng.”
“Tiểu nhân chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
Cả kinh thành truyền tai nhau chuyện Âu Dương Ngọc soán vị, nhưng chuyện ngũ hoàng tử hoàn toàn bị che lấp, chỉ nghe nói, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh đổi tên ngũ hoàng tử, cải danh”Thắng” vi”Vọng Nguyệt “.
Tại một nơi khác.
“Tiểu tổ tông, ngươi hảo hảo ăn cơm đi, ít nhiều gì cũng dùng tí điểm tâm đi.” Lí Trung tận tình khuyên bảo nhưng Âu Dương Thắng hai mắt vẫn vô thần, “Ngươi như vậy, chủ nhân nếu dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng không nhắm mắt.”
Âu Dương Thắng nghe vậy âm thanh có chút sinh khí: “Lí thị vệ, ngươi nói. . . . . .” Không biết có nên nói ra hay không , nhưng cũng phải chứng thật, “. . . . . . Bảo mẫu chính là mẫu thân của ta sao?”
“Đúng vậy, ngài chính là hài tử của Thu Mạch.”
“. . . . . . Phải không? Ta đói bụng. . . . . .”
Hoàn đệ bát chương.
————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này vốn không cần tồn tại, nhưng nghĩ lại vẫn có một kết cục vẫn tốt hơn, ha hả, phía dưới bắt đầu chính là đệ nhị cuốn.
Dạ Nhi: Tuyết Nhi đúng là chăm làm việc nhất nhà… Thật là hảo yêu nàng a…
Chè hoa quế hạt sen
Lam Nguyệt biết chính mình trúng độc, lại là thuốc ngủ chết tiệt! Nữ nhân này ngay cả chuyện này cũng không biết sao? !Trẻ sơ sinh không thể trúng thuốc ngủ!
Thân thể không ngừng run rẩy, lại bị sùi bọt mép, không cần xem cũng biết trên người phát ban không ít, hô hấp ngắt đoạn liên tục, ngay cả chính hắn cũng không nghe được nhịp tim đập, Lam Nguyệt không thể hiểu được, tại sao hắn lại không chết, mà kiếp trước chính hắn chỉ sốt nhẹ thì đã xuyện không đến nơi này .
Thỉnh tha thứ hắn nói chuyện không được văn nhã, nếu ai như hắn ở trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc sắp chết như vậy, nếu có người bên cạnh không ngừng nói, tin tưởng ta, tính tình của người đó cũng sẽ giống như hắn.
Lam Nguyệt không kiên nhẫn muốn tạp âm kia biến mất, trong miệng vừa phát ra tiếng, lại làm cho trong miệng bọt mép đảo lưu, thiếu chút nữa làm cho hắn hít thở không thông, trời biết giờ khắc này hắn có bao nhiêu an ủi, chính âm thanh khó chịu kia lại luống cuống tay chân ôm lấy hắn..
“Ô ô. . . . . . A Nguyệt, ngươi nhất định không thể chết được, nương đã đối với ngươi không hảo, nếu ngươi chết, nương cả đời này ấy náy , ô. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Lam Nguyệt trong lòng cười lạnh, áy náy? Nếu áy náy hội đem một đứa trẻ sơ sinh đánh tráo? Nếu áy náy ngươi lấy đánh tráo thân phận tôn quý của ta thành nô tài như thế này sao? Nếu áy náy. . . . . . Sẽ cho một đứa trẻ sơ sinh dùng thuốc ngủ, còn không cho ta chết thống khoái ? !
Đúng vậy, bởi vì bản thân đã không muốn sống, dưới tình huống như vậy, hắn kỳ thật có cơ hội thiếu chút nữa đã chết, nữ nhân này không biết lại sử dụng biện pháp gì mà cứu hắn sống lại, sau đó bên cạnh hắn lúc nào cũng khóc, a, cũng không có vấn đề, dù sao nàng cũng là bảo mẫu của “Ngũ hoàng đế”, nhưng điều phiền toái nhất là lúc nào cũng quấy rầy hắn, không phải sờ sờ đầu hắn, thì lại lau người hắn, nếu không nữa thì là uy hắn dược, sau đó ngồi bên cạnh dùng âm thanh nàng nhỏ nhất mà khóc
Lam Nguyệt không phải trúng độc mà chết mà bị âm thanh tra tấn mà chết mất , “Câm miệng!” Tiếng khóc đang líu ríu đột nhiên im bặt .
Đừng hoài nghi, không phải Lam Nguyệt nói, tiểu hài tử như hắn làm sao mà nói được, âm thanh kia chính là âm thanh nam nhân đi cùng nàng.
“Thu Mạch, hắn có tốt không?” Trong giọng nói tràn đầy tức giận cùng oán hận.
“Lí, lí thị vệ. . . . . .”
“Tránh ra!”
“Lí thị vệ, ngươi muốn làm gì? !” Âm thanh bối rối, “Đứa nhỏ này không thể chết được, nếu hắn chết, ta sẽ không có con. . . . . .”
“Ba!” âm thanh bàn tay.
“Loảng xoảng đương!” Tiếng đánh.
Lam Nguyệt đoán hẳn là nam nhân tát người nữ nhân đó.
“Câm mồm!” Lí thị vệ hung tợn nói, “Đó không phải con ngươi! Chủ tử bất qúa chỉ muốn hắn bớt thống khổ, cho hắn một giấc mộng đẹp thôi!”
Lam Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy hơi thở cường đại bước tới gần mình, rồi lại đột nhiên đứng lại, “Lí thị vệ, này chớ không phải là ‘ Bạch nhật túy? ’ Không cần a, hắn vẫn là tiểu hài tử, chúng ta lúc trước không phải nói hảo, làm cho hắn không phải là người đặc biệt thì hắn có thể sống cả đời sao?”
“Phanh!” Âm thanh bị bóp nghẹt.
“Oa!” Âm thanh của nữ nhân.
“Không được? Ngươi có tư cách gì nói không được ở đây? Ngươi là nữ nhân ngu ngốc, ngươi thế nào lại quên tiểu tổ tông hiện tại trong cung chịu bao nhiêu khổ sở , bởi vì lòng hảo tâm của ngươi, chúng ta phải làm cho tiểu tổ tông nhiễm phong hàn, sốt cao không ngừng, hừ, nếu ngươi thật sự hảo tâm, lúc trước sẽ không cùng chúng ta đánh tráo.”
Lam Nguyệt cảm thấy hơi thở yếu dần hướng về chính mình, tâm tư nan bình, đúng vậy, nữ nhân dối trá này còn muốn như thế nào , Bạch Nhật túy. . . . . . Vừa nghe đã biết thuốc này làm cho người ngủ một giấc ngủ ngàn thu, đó không phải chuyện tâm họ muốn sao, vậy nữ nhân này còn ngăn cản cái gì? Những chuyện họ nói, tuy rằng không nguyên nhân, tại sao hắn bệnh, tronh cung đứa nhỏ cũng bệnh theo, nàng không phải thân sinh của đứa nhỏ sao? Vậy nữ nhân này còn do dự chuyện gì? !
Một âm thanh suy yếu đứt quãng truyền đến: “Đúng, ta là nữ nhân dối trá, ta hy vọng hài tử ta được giàu sang, lại hy vọng A Nguyệt tương lai biết chân tướng cũng không oán ta. . . . . . Lí thị vệ, ta biết. . . . . .” Nàng tựa hồ có chút gian nan nói, “Ngũ hoàng tử vĩnh viễn cũng không có thể nhận thức ta, ngũ hoàng tử cả đời sẽ là chủ tử của ta , hắn cả đời sẽ vô cùng tốt, A Nguyệt thực sự là hài tử ngoan, cho dù bệnh thành như vậy, cũng không gây sự, ta đã muốn. . . . . . Đã muốn quyết định, đem hài tử tử này trở thành hài nhi của mình mà dưỡng, Lí thị vệ, làm ơn, hãy cho ta vài ngày, A Nguyệt nhất định hội hảo lên, A Nguyệt nhất định cũng cố gắng, van cầu ngươi, van cầu ngươi. . . . . .”
Nghe tiếng khóc cứ vang lên, Lam Nguyệt cảm thấy thân thể càng đau, nguyên bản tim không biết vì sao đập rất nhanh, hô hấp cũng dồn dập, này. . . . . . Bổn nữ nhân, không phải là người xấu, vì sao phải làm nhiều chuyện xấu như vậy?
“A Nguyệt? Nghe tình cảm nhỉ ” Lí thị vệ tựa hồ cảm thông cho nữ nhân “Được rồi, tạm tha mạng sống cho nó, ta sẽ trở về bẩm báo chủ tử, về phần chủ tử quyết định như thế nào, ta thân là một ‘ hạ nhân ’ không thể quyết định.”
“Vâng! Vâng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!” Nữ nhân kinh hỉ nói làm âm thanh ngày càng vang.
“Ân, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ” Lí thị giọng nói trở nên âm trầm “Mặc kệ chủ tử quyết định như thế nào, hài tử của ngươi ‘ chỉ có ’ Vọng Nguyệt !”
“Đúng! Đúng! Cám ơn Lí thị vệ, cám ơn Lí thị vệ!”lời nói có phần chua xót.
Thấu trên trán nàng đổ máu, Lam Nguyệt có chút đau lòng, Lí thị vệ luôn miệng nói chủ tử ruốt cục là ai, có thể làm cho nữ nhân yếu đuối vì hắn làm mọi chuyện? Cảm giác được một đôi tay ôn nhu ôm hắn, “Vọng Nguyệt , Vọng Nguyệt ” tiếng khóc làm hắn thấy xót thương, nhưng hắn lại cự tuyệt, khắc chế sự xúc động của mình . . . . . .
Năm ngày sau. . . . . .
“A Nguyệt, hảo hài tử, nương chỉ biết ngươi nhất định có thể khỏe lại, A Nguyệt của ta là ngoan nhất!”
Nửa năm sau. . . . . .
“A Nguyệt đến kêu ‘ nương ’”
“Nương!”
“A Nguyệt thật là lợi hại!” Âm thanh kinh hỉ có chút nặng nề “Đáng tiếc Ngũ hoàng tử còn không thể nói, bằng không. . . . . .”
Một năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, hôm nay ngũ hoàng tử rốt cục có thể nói, nương nương rất hương phấn, cho nương nghỉ một ngày, ngươi muốn đi chơi chỗ nào, nương mang ngươi đi a.”
Hai năm sau. . . . . .
“A Nguyệt, ngươi xem nương làm cái gì?” Thu Mạch lặng lẽ đứng sau Vọng Nguyệt đưa ra một chén canh——
“Chè hoa quế hạt sen ?”
“Đúng vậy,nương thấy ngươi lần trước một hơi ăn hết hai chén, nghĩ chắc ngươi thích uống lắm, nương đã làm nhiều canh giờ, ngươi mau nếm thử , thích không?”
“. . . . . .”
“Làm sao vậy? Uống nhanh đi?”
Vọng Nguyệt cảm thấy được yết hầu có chút tắc nghẹn, hắn kỳ thật đang chờ, chờ nàng nửa nói câu “Ngũ hoàng tử như thế nào”, mà nàng lại không hỏi, vài năm nay hắn nhiều lần tìm cái chết, lại thủy chung không có thành công, nhiều lần phải đối diện với đôi mắt sưng đỏ của nữ nhân này, nữ nhân này nhiều lần vì hắn cầu xin.
Mà lúc này, nữ nhân này cũng vì hắn mà quan tâm, chỉ có một chén chè, chỉ vì hắn uống nhiều hơn một chén, hắn đã quá rõ, nữ nhân này là thật tâm.
Vọng Nguyệt không nói gì yên lặng uống chè, nữ nhân đem tay xoa nhẹ đầu Vọng Nguyệt, “Vất vả ngươi rồi Vọng Nguyệt , tuy rằng sinh mệnh có nhiều nguy hiểm, tuy rằng ngoài ý muốn rất nhiều, ( ly trần: người ta đó là cố ý tìm chết ) nương vẫn là hy vọng ngươi có thể bình an lớn lên, cưới vợ sinh con, hạnh phúc cả đời, cùng nương sống bên nhau. . . . . .”
“Oanh!” Lời nói của Thu Mạch hoàn toàn đánh trúng vào tim của Vọng Nguyệt, nữ nhân này thật sự xem hắn là hài nhi thân sinh của nàng , mặc dù ý định lúc đầu của nữ nhân này lúc đầu là gì , về sau hắn nguyện ý không thay đổi, từ lúc này cam tâm tình nguyện làm hài nhi của nàng, đến khi nàng không cần mới thôi …..
“. . . . . . Nương, ngươi làm chè hoa quế hạt sen ngon thật.”