Đối với Khúc Lang Tịnh nói cái gì yêu hay không yêu, nàng không cảm nhận hắn thật tâm, huống chi nàng tuyệt đối sẽ không yêu cũng không nhận tình yêu của hắn, nàng không có hứng thú chơi cùng hắn, nàng đáp ứng chẳng qua là nàng có lý do, mục đích của nàng chỉ có một.
Khúc Lang Tịnh cũng biết ý đồ của nàng, nhưng hắn nguyện cùng chơi với nàng, kết quả một ngày lại một ngày, nàng hoàn toàn không tìm được thời cơ để xuống tay.
Nam Hân Nhạc ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nằm trên tảng đá lớn, cần câu đặt cạnh chân hắn, lưỡi câu chìm vào trong nước, hắn thì nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ.
Nàng thu hồi ánh mắt, tròng mắt nhìn cái bóng trong nước.
Đối với người trong nước, nàng cảm thấy có chút xa lạ, quần áo màu vàng quá mức nhu hòa, nàng không thích, nhưng tất cả y phục hắn đưa đều có màu sắc thanh nhã.
Vuốt ve vải vóc trơn mềm, nàng giật mình, thật lâu rồi nàng không mặc quần áo như vậy.
Nhạc Nhi – màu vàng này rất thích hợp với tiểu nữ nhi của ta, giống như hướng dương của ngày xuân.
Nàng nhớ rõ khi đó phụ vương ôm nàng trên cánh tay, phụ vương đâm râu vào khuôn mặt nàng khiến nàng cười khanh khách không ngừng, cố tránh cái miệng đang muốn hôn đến.
“Mau thả nàng xuống…..Đầu tóc loạn thành như vậy, mẫu phi giúp con buộc tóc lại.”
Nàng nhìn mình trong nước, tóc chạm tới vai, ngắn hơn rất nhiều so với lúc nhỏ, kể từ khi mẫu phi không còn, nàng cũng không để ai chạm vào tóc nàng, sau này lại cắt ngắn, dù sao nàng cũng không cần nuôi tóc dài.
Mở lòng bàn tay ra, tay của nàng rất thô ráp, ngón tay đầy vết chai, thật không phù hợp với hoa phục mềm nhẵn trên người.
Nam Hân Nhạc nhếch môi tự giễu, nàng đã sớm không còn là đóa hướng dương trong miệng phụ thân…..Ngón tay bắn ra kình lực vào hồ nước, làm mặt nước yên ả gợn sóng lăn tăn.
Đúng vậy, nội lực của nàng đã khôi phục ngày hôm qua.
Khúc Lang Tịnh…...Nam nhân này thật sự không sợ nàng.
Đứng lên, nàng nhìn về phía nam nhân, hắn vẫn nhắm mắt, gió thổi nhẹ làm lay động áo trắng trên người hắn, khiến người không đành lòng phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nhẹ di chuyển bước chân, Nam Hân Nhạc yên lặng đi đến bên cạnh hắn, mắt của hắn vẫn đang khép, giống như không phát hiện nàng đến gần.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, ngón tay giấu trong tay áo chuyển động.
Pằng dạ!
Nàng buông lỏng ngón tay, mà đôi mắt đen cũng hé mở, sâu kín nhìn nàng, nàng nhìn thấy con ngươi của hắn thoáng qua ý cười.
Nam Hân Nhạc dời mắt: “Cá cắn câu.”
“Ta biết.” Khúc Lang Tịnh duỗi thắt lưng: “Nhưng mà ‘cá’ của nàng tựa hồ chạy mất.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Thất vọng sao?”
Nam nhân này…..
Biết nhất cử nhất động của mình đều bị hắn nhìn thấu, Nam Hân Nhạc cảm thấy mình giống như tôm tép nhãi nhép, hoàn toàn bị hắn nằm giữ trong tay.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu!
Thấy khuôn mặt nàng lạnh lẽo, Khúc Lang Tịnh nở nụ cười, cầm cần câu lên, mồi câu đã bị ăn hết, mà cá cũng chạy mất.
“Ai nha nha, cá của ta cũng chạy, thật là đồng bệnh tương liên mà!” (cùng chung cảnh ngộ) Cầm cần câu lên, hắn lắc lắc móc câu đã không còn miếng mồi, một chút cũng không che giấu ánh mắt chế nhạo.
Nhàm chán!
Không muốn nói chuyện cùng hắn, Nam Hân Nhạc xoay người, khóe mắt liếc thấy hắn lôi từ trong ngực áo ra cái gì đó, sau đó đưa tay đến gần sau đầu nàng.
Nàng nhanh chóng xoay người lại, đưa tay phản kích.
“Đừng khẩn trương.” Sớm đoán được nàng sẽ phản ứng, Khúc Lang Tịnh né sang bên cạnh, tay phải hướng đến tóc nàng.
“Làm gì?” Cảm giác hắn đang làm gì tóc của nàng, nàng nhíu mày muốn tháo xuống.
“Đừng động.” Hắn bắt được tay của nàng: “Ừ, nàng xem.” Ý hắn bảo nàng cúi đầu nhìn xuống dòng nước trong.
Nam Hân Nhạc nhìn xề phía mặt nước, con ngươi màu đen lập tức sững sờ.
Tóc nàng được cài lên bằng một cây lược gỗ, thủ công rất tinh tế, mà hoa văn khắc trên lược gỗ là một đóa hướng dương.
“Tóc nàng không thể buộc lại, vậy dùng cái này đi!” Giọng nói ôn nhuận thật nhẹ: “Rất xứng với xiêm y hiện giờ của nàng! Màu vàng rất hợp với nàng, tựa như hướng dương ngày xuân.”
Giống như đã từng trải qua khiến nàng chấn động.
“Ta thấy nàng không có lược, nên làm cho nàng một cái, ta nghĩ chỉ làm lược chải thôi thì quá đơn điệu, cho nên khắc hoa văn lên, bình thường nàng cũng có thể dùng làm trâm cài.
Cho nên có lúc hắn sẽ biến mất là do hắn làm cây lược này sao?
“Hân Nhi, vui không?” Nàng chậm chạp không trả lời, cúi đầu nhìn dòng suối, Khúc Lang Tịnh khẽ nhướng mày: “Hân Nhi?”
Hắn nâng mặt của nàng lên: “Thế nào…..?”
Lời nói còn lại toàn bộ biến mất khi chứng kiến mờ mịt trong mắt nàng, ánh mắt của nàng không còn lạnh nhạt mà là sự hoảng loạn.
Khi đối mặt với hắn, nàng lập tức thu liễm suy nghĩ trong mắt, sự vô thố cũng bị nàng áp chế: “Cám ơn!” Nàng lên tiếng, khuôn mặt khôi phục bình thản.
Nhìn nàng, Khúc Lang Tịnh còn chìm đắm hình ảnh ban nãy, lúc đó nàng không phải là một Tướng quân tỉnh táo, mà là tiểu cô nương bị nàng giấu trong vực thẩm.
Mặc dù lúc này nàng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, nhưng nhìn đến ánh mắt lãng tránh của nàng, Khúc Lang Tịnh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng chưa bao giờ tách ánh mắt hắn ra, chỉ có lần này nàng lại không dám nhìn thẳng hắn.
Phát hiện này khiến hắn vui vẻ, hắn phát hiện thêm một mặt khác của nàng, không hề lạnh nhạt, không hề hờ hững, mà là hình dáng sinh động hoảng loạn đáng yêu.
“Cám ơn không phải dùng miệng để nói.” Hắn nắm lấy cằm nàng, để nàng đối mặt với hắn: “Mà dùng hành động để bày tỏ.” Nói xong, hắn cuối đầu che lại môi mềm.
Nam Hân Nhạc không hề né tránh, cũng không phải lần đầu tiên đụng môi hắn, mắt đen bình thường nhìn hắn chằm chằm lần này lại nhắm lại.
“Vì cái gì?” Liếm nhẹ đôi môi mềm mại, nàng nhu thuận khiến hắn lấy làm lạ.
Đối mặt với nghi vấn của hắn, nàng chần chờ một lúc, mới thong thả phun ra hai chữ: “Tạ lễ.”
Khúc Lang Tịnh cười nhẹ, đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, nếu chính nàng đưa đến cửa, hắn cũng không khách khí.
Cảm nhận được hơi thở của hắn, Nam Hân Nhạc còn chưa kịp thở, hô hấp đã bị hắn đoạt lấy, hắn mút chặt cái lưỡi thơm tho, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy hương vị ngọt ngào thuộc về nàng.
Mà hô hấp của nàng dần dần dồn dập bất ổn, trong miệng toàn là mùi vị của hắn, trong mũi cũng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, nàng giống như bị khóa chặt bởi mùi vị duy nhất thuộc về hắn, tâm co chặt, có cảm giác như bị hắn cắn nuốt.
Thật lâu sau hắn mới rời khỏi môi nàng, hô hấp của nàng bởi vì nụ hôn vừa rồi mà nặng nề, chỉ thấy má nàng phiếm hồng, môi mềm càng thêm kiều diễm như đóa hoa.
Hắn vuốt ve môi mềm, giọng nói ôn nhuận làm động lòng người: “Hân Nhi, ta rất thích tạ lễ này.”
******
Hắn nghĩ có người tựa hồ đang tránh hắn.
Nói tránh cũng không phải là không thấy bóng người, dù sao hai người ở cùng một phòng, ngủ chung một giường, sớm chiều chung đụng, không muốn gặp mặt là không thể nào.
Chẳng qua ánh mắt của nàng né tránh, cho dù cùng hắn đối mặt cũng là vội vã nhìn thoáng qua, sau đó dời đi ánh mắt, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.
Tình hình này hình như bắt đầu từ sau lần ‘Tạ lễ’.
Hắn biết Nam Hân Nhạc muốn giết hắn, đáp ứng đánh cược với hắn chỉ vì ứng phó, kỳ thật muốn thừa dịp diệt trừ hắn.
Hắn đều nhìn trong mắt, chẳng qua không nói, hoặc phải nói hắn rất hưởng thụ thời gian cùng nàng ở chung một chỗ, kỳ thật nàng không lạnh lùng như bên ngoài.
Hơn nữa nàng cứng mềm đều không ăn. Hắn sử dụng tư thái mềm dẻo, đối tốt với nàng, lông mày nàng sẽ khẽ nhăn nhó, lại lập tức xem như không có chuyện gì, tiếp nhận hắn đối tốt, chỉ là ánh mắt không được tự nhiên, sau đó sẽ quan sát hắn, xem hắn có mục đích gì hay không.
Động tác nhỏ của nàng hắn đều đặt trong mắt, cảm thấy nàng như vậy rất thú vị, không giống ngày xưa hắn biết nàng, ngược lại bây giờ nàng giống tiểu động vật, rất đáng yêu.
Nếu nàng biết hắn nghĩ nàng như thế, nhất định khuôn mặt sẽ trầm xuống.
Trong lòng Khúc Lang Tịnh suy nghĩ, khóe môi gơi lên ý cười nhẹ nhàng, không biết tại sao, càng biết nhiều mặt của nàng, ánh mắt hắn càng khó rời khỏi người nàng.
Tựa vào bên cửa, hắn nhìn người đang ngồi trên ghế dựa, nàng cầm cuốn sách trên tay, đối với cái nhìn chăm chú của hắn làm như không thấy.
Ánh mắt chuyển qua tóc nàng, thấy cây lược đang cài, mấy ngày nay, trừ rửa mặt, nàng đều không tháo xuống.
Mặc dù nàng không nói, nhưng qua hành vi của nàng hắn biết nàng rất thích món quà này.
Nam Hân Nhạc sớm phát hiện ánh mắt của Khúc Lang Tịnh, chẳng qua cố ý coi thường, đầu ngón tay lật trang sách, tâm thần sớm bị nam nhân đứng ngoài cửa nhiễu loạn.
Chẳng qua hắn không mở miệng, nàng cũng coi hắn không tồn tại.
“Hân Nhi.” Nếu nàng không để ý tới hắn, vậy thì hắn sẽ gọi nàng trước.
Nam Hân Nhạc không ngẩng đầu, tay đang lật sách lại tạm ngưng.
“Ta phải xuất môn.”
Nàng lập tức ngước mắt nhìn hắn.
“Chịu nhìn ta rồi hả?” Khúc Lang Tịnh chế nhạo, thấy mặt nàng lạnh lẽo cũng không trêu chọc nàng: “Vết thương của nàng thiếu một vị thuốc, ta muốn lên núi hái một ít mang về.”
“Vết thương của ta không sao rồi.” Miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, căn bản không cần thay dược nữa.
“Sẽ lưu lại sẹo.” Điều này đối với cô nương gia cũng không tốt.
Giống như cảm thấy lời hắn nói rất buồn cười, Nam Hân Nhạc khẽ nhếch môi: “Trên người ta không thiếu sẹo.” Nàng cũng không quan tâm.
“Nàng không thiếu, ta thiếu.” Biết suy nghĩ của nàng, Khúc Lang Tịnh cười nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ đầy ôn nhu: “Hơn nữa ta quan tâm.”
“Ngươi…..” Nàng giật mình vì lời hắn nói, còn có ánh mắt của hắn. Bởi vì đánh cược cho nên đối tốt với nàng sao?
“Ta thấy trời có chút âm u, có thể sẽ mưa, nếu trời mưa có thể ngày mai ta mới trở về, bữa tối ta đã chuẩn bị tốt, khi nào nàng đói thì hâm lại là được.” Bữa ăn của hai người đều do hắn chuẩn bị, vị Tướng quân trước mặt này căn bản không biết chuyện bếp núc.
“Vậy ta đi…..”
“Đợi chút.” Nàng đặt sách xuống, đứng lên: “Ta đi với ngươi.”
“Sao?” Hắn ngạc nhiên nhíu mày, không đoán được nàng sẽ nói điều này. Không phải nàng đang tránh hắn sao? Hắn tưởng nàng hy vọng hắn cách xa nàng ra.
“Nếu thuốc vì ta mà hái, ta không thể nào ở nhà chờ đợi được.” Nàng sẽ không thiếu nhân tình của bất kỳ kẻ nào, mặc dù nàng thấy hành động của hắn không cần thiết, hơn nữa vết sẹo không ảnh hưởng đến nàng, nhưng hắn nói hắn để ý…..
Nam Hân Nhạc hạ mắt, trong lòng bởi vì lời này mà chấn động.
Nhìn nàng quật cường, biết nàng không muốn thiếu nợ hắn, Khúc Lang Tịnh không khỏi cười, phải nói tính tình nàng cứng rắn, nịnh bợ chút cũng không được?
Nhưng hắn cũng hiểu được nàng thực khả ái giống tiểu hài tử bướng bỉnh.
“Được rồi, vậy thì đi thôi!” Nếu nàng muốn đi cùng, hắn cũng rất vui khi có ngời đi chung.
******
Nam Hân Nhạc yên lặng theo sau hắn, sơn đạo không được bằng bẳng, có chút gập gềnh, hơn nữa càng lên đỉnh càng vòng vèo lại càng vắng vẻ.
Đường này đối với nàng không là gì cả, nhưng nhìn hắn văn văn nhược nhược vậy mà bước đi lại vững vàng, hơi thở tuyệt đối không gấp gáp.
Hắn vẫn đang mặc một bộ quần áo trắng, rõ ràng đang đi trong sơn đạo nguy hiểm, nhưng tư thái của hắn vẫn bình tĩnh ưu nhã, giống như đang đi dạo trong bức tranh thủy mặc có sơn thủy uốn lượn.
Nam nhân này khiến người khó nắm bắt, ôn nhu như ngọc, nhưng hơi không chú ý sẽ bị bại dưới nụ cười nhạt đó.
Nếu không phải do hắn, hai quân sẽ không giằng co lâu như thế, Gia Luật Khôi ngu ngốc kia thế mà lại có nhị ca? Bọn họ không có một điểm nào giống nhau, hơn nữa cũng khác họ.
Điều nàng cảm thấy kỳ quái nhất là hắn thế nhưng độc cư ở rừng núi, nàng cứ tưởng chỗ này chẳng qua chỉ là nơi ở tạm thời của hắn, nhưng mấy ngày này nàng lại phát hiện không phải, dường như hắn định cư lâu dài tại nơi này.
Hơn nữa cả ngọn núi này chỉ có hắn sống, trong vòng mười dặm không có bất kỳ người nào khác, phía sau phòng trúc là vườn rau, bên trái là ôn tuyền, cách phòng trúc không xa có một dòng suối, hắn câu cá ở nơi đó, thỉnh thoảng vào rừng bắt thỏ hoang, gà rừng.
Cuộc sống tự túc tự cấp giản dị của hắn rất tự tại, tuyệt đối không giống Hoàng tử, nàng nghĩ đến món ăn hắn nấu, nguyên liệu mặc dù đơn giản nhưng lại rất ngon.
Một Hoàng tử còn giỏi nấu nướng hơn so với Tướng quân là nàng, hắn rốt cuộc là dạng người gì?
“Đang nghĩ gì? Khúc Lang Tịnh quay đầu, thấy lông mày nàng nhăn lại, không khỏi tò mò.
“Ngươi và Gia Luật Khôi không cùng họ.”
Hơn nữa Viêm Lăng quốc trọng võ khinh văn, hắn thân là Hoàng tử mà một chút võ công cũng không biết, nhưng Gia Luật Khôi hình như rất kính trọng hắn. Lần đó Gia Luật Khôi đến phòng trúc, mặc dù nàng ở trong phòng, nhưng từ trong giọng điệu Gia Luật Khôi có thể thấy hắn cẩn thận, giống như rất sợ đắc tội Khúc Lang Tịnh.
“Ta theo họ mẫu thân, đây là điều kiện để mẫu thân ta gả cho phụ hoàng,nàng muốn lưu lại hậu thế cho Khúc Gia. Đúng, ta chưa nói với ngươi phải không? Mẫu thân ta là người của Kim Lăng Hoàng triều.” Hắn cười với nàng, khuôn mặt tuấn nhã bởi vì nụ cười nhạt càng trở nên dịu dàng: “Nghĩ đến hình như chúng ta không phải không có quan hệ với nhau.”
Nam Hân Nhạc tránh ánh mắt hắn, nhưng đôi mắt đang cười của hắn rơi vào trong mắt nàng, khiến nàng không được tự nhiên, trong lòng nổi lên dị dạng.
Hắn làm sao vậy? Gần đây hắn luôn dùng ánh mắt đó nhìn nàng.
Rất dịu dàng, giống như đang nhìn một bảo bối quý giá, mà trong mắt không có bất kỳ tính kế, chỉ có nhu tình khiến nàng không dám nhìn thẳng.
“Không nghĩ đến người Kim Lăng cũng sẽ gả cho ngoại tộc.” Tính tình dân chúng Kim Lăng luôn luôn bài xích ngoại nhân, lại càng đừng nói đến cùng ngoại tộc thành thân.
“Không có biện pháp, mẫu thân ta bị lưu đài, lúc gặp phải giặc cỏ được phụ thân ta cứu.”
Lưu đài? Khúc?
Nam Hân Nhạc nhíu mày, trước kia hình như nàng có nghe Nhiếp chính vương đề cập qua, họ Khúc ở Kim Lăng không dễ gặp, mà Khúc thị bị lưu đài thì chỉ có…..
“Quan thành Khúc gia?
Được triều đình phong là Hoàng thương, phú khả địch quốc, sau này bởi vì thông địch bán nước, toàn bộ gia sản bị thu hồi sung vào quốc khố, toàn bộ nam nhân bất kể còn nhỏ đều bị trảm thủ, nữ quyến thì bị lưu đày đến quân doanh làm doanh kỹ.
“Tiên hoàng của các ngươi vì để đạt được mục đích, tội danh gì cũng có thể đưa ra!” Khúc gia có tài phú khổng lồ lại bị tội danh thông địch phản quốc, không cho bất kỳ cơ hội phân minh đã kết tội.
Nghe Tiên hoàng, ánh mắt Nam Hân Nhạc lạnh lẽo, chú ý tới biến hóa của nàng, Khúc Lang Tịnh cười nhạt.
“Nam Vương phủ bị diệt là chuyện sớm muộn, Hoàng đế tuyệt đối không có cách nào bỏ qua cho những thứ sẽ uy hiếp đến hoàng quyền, cho dù trung thành cũng như vậy, huống chi lại có một Nam Ngụy Tử họa thủy…..”
“Câm mồm!” Nàng quát khẽ, con ngươi đen lạnh như băng: “Ngậm miệng của ngươi lại.”
Phụ vương là vô tội, dung mạo tỷ tỷ làm sao có tội? Hêt thẩy tất cả đều do…..
“Ngươi nghĩ vì sao ta độc cư nơi rừng núi?” Khúc Lang Tịnh đột nhiên hỏi lại.
“Cái gì?” Bởi vì lời hắn hỏi mà sững sờ.
Khúc Lang Tịnh cười đến thâm trầm, ánh mắt sâu kín, giống như một cái đầm sâu: “Cho dù vô tội như thế nào, nếu ảnh hưởng đến ngôi vị Hoàng đế sẽ có tội.”
Nói xong hắn tiếp tục đi về phía trước, còn nàng thì nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến lời hắn nói.
Theo họ mẫu thân, có thể thấy lúc đó Quân vương Viêm Lăng sủng ái mẫu thân của hăn như thế nào, vậy địa vị của hắn…..
Nhưng cuối cùng ngôi vị Hoàng đế lại rơi vào tay người khác, bên trong hoàng cung hắc ám nàng càng biết rõ hơn bất kỳ ai, sau khi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, điều thứ nhất muốn làm đó là diệt trừ tất cả uy hiếp đến đế vị cả hắn.
Láy tài trí của hắn, muốn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế không phải không được, nhưng hắn lại độc cư nơi rừng nú, rất it người biết Viêm Lăng quốc Nhị hoàng tử.
“Vì sao?” Vì sao hắn nói chuyện này với nàng?
Khúc Lang Tịnh không ngừng chân: “Có lẽ là…..Bởi vì chúng ta đồng bệnh tương liên.” Nàng vì sinh tồn mà bước ra chiến trường, hắn thì lựa chọn một mình ẩn thế.
Nam Hân Nhạc vì lời hắn nói mà nhếch môi: “Thật đáng mừng.”
“Ừ?”
“Nếu ngươi là Nam Lăng vương, Kim Lăng chúng ta sẽ nguy hiểm rồi.” Hắn vừa xuất hiện thì trận chiến phải kéo dài hơn một năm, nếu là Quân vương, ai biết Viêm Lăng quốc sẽ cường đại như thế nào?
Khúc Lang Tịnh dừng chân, nhìn nàng kỳ lạ: “Nàng đang cùng ta nói đùa sao?” Hắn không có nghe nhầm đúng không?
Nam Hân Nhạc lạnh mặt, khuôn mặt nghiêm túc: “Không, ta nói là lời thật.”
Hai người đối diện chốc lát, Khúc Lang Tịnh lập tức cười ra tiếng, hắn không nói gì, chẳng qua ánh mắt lại đầy ý cười.
Hắn lại phát hiện thêm một mặt khác của nàng, thì ra nàng cũng sẽ nói đùa.
Nam Hân Nhạc dời mắt, làm như không để ý đến hắn, nhưng môi lại lờ mờ giương nhẹ.
Hai người đối mặt như thế, ai cũng không nói chuyện, chẳng qua không khí có chút yên tĩnh và ái muội, giống như có cái gì đó lặng lẽ sinh sản.
“Ba đáp!” Cơn mưa bất ngờ đánh vỡ yên tĩnh giữa hai người.
“Trời mưa.” Cơn mưa này thật biết chọn thời gian, nhìn giọt mưa rơi ngày càng nhiều, Khúc Lang Tịnh không còn lựa chọn: “Đi thôi! Thuốc muốn hái cách phía trước không xa.”
Nàng không nói, chỉ cuối đầu theo hắn đi về phía trước, không tới chốc lát, bọn họ đi tới bên cạnh vách núi.
“Thuốc ở đâu?” Nàng chỉ thấy vách núi, không thấy bất kỳ dược thảo nào.
“Ở trên vách đá dựng đứng.” Khúc Lang Tịnh lấy ra một sợi dây thừng bắt đầu buộc vào thân mình, sau đó đi về phía vách núi.
Thắt dây thừng vào một tảng đá lớn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bịt tốt.
“Ngươi…..” Hắn đều hái thuốc như vậy? Hắn không sợ chết sao? Huống chi hắn một chút võ công cũng không biết.
“Ở đây chở ta.” Hắn phân phó, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười ôn nhu.
Nam Hân Nhạc nhìn hắn, tròng mắt chứa nghi hoặc: “Ngươi không sợ ta chém đứt dây thừng sao?” Hắn quên nàng rất muốn lấy mạng của hắn sao.
“Nàng sẽ sao?” Thần sắc hắn không thay đổi, một chút cũng không lo lắng.
“Đương nhiên.” Có cơ hội vì sao muốn bỏ qua?
“À!” Hắn gật đầu hiểu rõ: “Vậy ta xuống dưới.”
Nắm lấy dây thừng, hắn chuẩn bị leo xuống.
“Đợi chút…..!” Nàng gọi hắn lại, không hiểu hắn đang nghĩ, hắn thật sự không sợ nàng động thủ sao? Nhìn hắn, nàng khẽ mím môi, sau đó vươn tay: “Đưa ta, ta xuống hái.”
“Ừ?” Khúc Lang Tịnh nhíu mày.
“Thuốc là để ta dùng, ta tự hái.” Nàng sẽ không thiếu nợ hắn.
Thấy nàng kiên trì, Khúc Lang Tịnh đưa dây thừng cho nàng.
Nam Hân Nhạc đón lấy dây thừng, lại nghe hắn nói: “Thật may, ta luôn chờ nàng nói câu này.”
Nàng ngẩng đầu, thấy khẩu khí hắn vui sướng, cười nháy mắt với nàng.
Nàng bóp chặt dây thừng, lần đầu tiên trong mười lăm năm nàng có xúc động muốn dùng dây thừng giết người.
Dời mắt, nàng gọn gàng nhảy xuống vách núi, một tay nắm lấy dây thừng, nàng đu mình trên dây, chân đạp lên vách núi, nhanh chóng di chuyển xuống dưới, trong chốc lát, nàng nhìn thấy trên vách đá dựng đứng có một cây cỏ kỳ lạ, rõ ràng là cỏ, trên ngọn lại có màu trắng, giống như đóa hoa.
“Chính là nó.” Trên đỉnh, Khúc Lang Tịnh lên tiếng, thấy nàng đưa tay hái dược thảo, chân đạp vào vách đá, nắm dây thừng bay lên.
Mà gương mặt kia không đổi sắc, võ nghệ tinh xảo khiến người than thở.
Oanh!
Bầu trời đột nhiên đánh xuống một tia sét, trận mưa càng lớn, mà tia sét đánh đúng vào tảng đá bên cạnh, hắn thấy nút thắt dây thừng trên tảng đá đột nhiên buông lỏng, rơi!
Nam Hân Nhạc cảm thấy dây thừng trên tay chùn lại, người nàng cũng rơi xuống, nàng nhíu mày, đang chuẩn bị lấy tay nắm lấy vách núi, dây thừng trên tay lại căng ra.
Nàng ngẩng đầu, thấy Khúc Lang Tịnh nằm phía trên, tay thì đang nắm lấy dây thừng, giọt máu từ trên tay hắn nhỏ xuống: “Leo lên đi.” Mặc dù trận mưa rất lớn, nhưng nàng vẫn thấy rõ nụ cười nhạt trên mặt hắn, thong dong mà dịu dàng.
Trong lòng nàng khẩn trương, rủ mắt xuống, nắm lấy dây thừng và vách đá nhanh chóng bay vọt người lên, xoay người một cái, nàng rơi vào trên đất bằng.
Mà nàng vừa đứng yên ổn, bùn đất dưới người hắn lại đột nhiên sụt lún, rớt ra một mảng, Khúc Lang Tịnh ngẩn ra, không kịp phản ứng, cả người thuận theo khối đất rơi xuống.
Nam Hân Nhạc không chút nghĩ ngợi, lập tức phi thân nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay dính chất dịch đặc, là máu của hắn, nàng xem miệng vết thương trên tay hắn, lúc hắn bắt được đoạn dây thừng mà bị cắt.
Khúc Lang Tịnh ngẩng đầu, đang nguy hiểm tính mạng, hắn lại không loạn: “Nàng không phải muốn mạng của ta sao? Bây giờ chính là cơ hội.” Chỉ cần nàng buông tay, mạng hắn sẽ không còn.
Mắt nàng thâm sâu, bốn mắt nhìn thẳng. Hắn nói đúng, vì sao nàng phải cứu hắn? Mím chặt môi, nàng lần nữa li khai ánh mắt.
“Nắm chặt.” Hít sâu một hơi, cánh tay phát lực, dùng lực kéo hắn lên.
Khúc Lang Tịnh nhìn nàng chằm chằm, nàng dùng toàn bộ sức lực toàn thân kéo hắn lên khỏi vách núi, hai người rời ra nơi sụt lún, trận mưa càng ngày càng to.
“Vì sao?” Nhìn nàng tựa người vào thân cây, hắn lên tiếng, ánh mắt thâm nhiên, hắn cho là nàng sẽ để mặc hắn rơi xuống vách núi.
Nàng không phải muốn giết hắn sao? Vì sao bỏ qua cơ hội này? Rơi xuống dưới hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
Nam Hân Nhạc rũ mắt: “Ngươi vừa mới cứu ta.” Nàng chỉ trả lại cho hắn.
“Ta cứu nàng bởi vì ta không muốn mạng của nàng, mà nàng không phải, nàng đã quên nàng vẫn muốn lấy tánh mạng của ta sao.” Khúc Lang Tịnh đi về phía nàng, giống như phát hiện ra điều gì, môi khẽ nâng lên.
Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không cứu hắn, mà mắt lạnh nhìn hắn rơi xuống vách núi, nhưng nàng lại cứu hắn, vì cái gì?
Hắn nâng cằm nàng lên, không tha cho ánh mắt đang né tránh của nàng, tròng mắt đen trầm tĩnh nhìn nàng, thong thả lên tiếng: “Hân Nhi, nàng đối với ta mềm lòng.”