Mọi người đều bảo sau khi kết hôn liền không nói đến chuyện yêu đương nữa, chỉ nói củi gạo dưa muối, song Tịch Si Thần cùng Giản An Kiệt sống chung vẫn lãng mạn, mặc dù có lúc cũng đều vì bữa ăn tối ăn cái gì mà hơi tranh luận, nhưng thái độ yêu thương không giảm chút nào, điều thay đổi duy nhất chính là hôn nhân khiến cho hai người từ ghi lòng tạc dạ chuyển thành tế thủy trường lưu ấm áp.
Tỷ như trừ thời gian cần thiết ra cửa làm việc, hai người cũng là yên vị ở lại nhà, An Kiệt lưu luyến gia đình, Tịch Si Thần yêu bà xã trong nhà, tính tình giống nhau. Cuối tuần nào Tịch tiên sinh cũng lôi kéo bà xã ngủ nướng, cho đến mười hai giờ mới thả người, quay đầu lại cùng nhau ăn bữa sáng. Nếu như thời tiết tốt, xế chiều An Kiệt sẽ ra cửa tản bộ hoặc là lái xe ô tô đi một vòng xung quanh nhà, Tịch Si Thần bình thường làm việc của mình (tuy nói là nghỉ ngơi dài hạn, nhưng chuyện gì cũng không quản là không phải); nếu như trời mưa, An Kiệt chỉ có thể lựa chọn ở thư phòng đọc sách, đọc sách cô thì thích, nhưng lại có một ít tính tình -- nếu như Si Thần tới đây gõ cửa hai lần trở lên, trên căn bản cô sẽ không có tính nhẫn nại nhìn quyển sách này nữa -- nguyên nhân không thể nào khảo chứng. Dĩ nhiên, nếu như hai người cũng hăng hái, liền lái xe đến rạp chiếu bóng trong thành phố xem một bộ phim, hết giờ xem phim liền thuận đường giải quyết bữa ăn tối, cũng tránh phải thảo luận những chủ đề có ý kiến khác nhau.
"Anh đi mua bắp rang bơ có được hay không?" Bởi vì không thích chen chúc, cho nên xem phim xong bọn họ ra muộn nhất.
Tịch Si Thần kỳ quái, "Em không phải vừa mới ăn rồi sao."
"Vấn đề là em không có ăn nhiều."
Si Thần cau mày, "Anh không thích ăn đồ ngọt."
"Được rồi, hôm nay anh có thể chỉ mua một phần nhỏ." An Kiệt hỏi, "Vậy anh không đi thì anh cho tiền em tự đi mua?"
Cuối cùng Tịch tiên sinh cũng tự nhiên thỏa hiệp, "Em ở chỗ này chờ anh, đừng đi loạn."
Về sau An Kiệt tổng kết ra một kinh nghiệm, muốn cho Tịch Si Thần làm việc gì thật ra thì rất đơn giản, chính là đem câu thỉnh cầu đổi thành đề lựa chọn, trong đó một câu quyết định là do cô làm chủ ngữ.
An Kiệt hết thảy nhìn thấu, mà Tịch Si Thần hơi có vẻ thâm trầm.
Có lúc An Kiệt sẽ hỏi một vài vấn đề, tỷ như, "Si Thần, anh thích màu sắc gì?"
"Em thích gì anh liền thích gì." Cho nên trên căn bản hỏi không ra cái gì, nhưng là thông qua quan sát, cô thích màu cam Tịch tiên sinh cũng thật tương đối ưu tiên màu cam, kể từ đó, câu “Em thích gì anh liền thích gì" có vẻ không chỉ là nói đơn giản như vậy.
Nói về việc muốn để cho Tịch Si Thần tiết lộ điều gì, thật ra thì cũng cũng không phải là đặc biệt khó khăn, nếu như khi đó An Kiệt dùng bí mật bằng giá trao đổi.
"Tuổi trẻ của anh trải qua như thế nào?"
"Đọc sách, chơi bóng, vào mùa hè sẽ đi bơi lội."
"Bơi lội? Bơi ở sông sao?"
"Anh nghĩ, anh vẫn gọi nó là hồ bơi." Si Thần cười nhìn cô một chút, "Còn em?"
"Không kém bao nhiêu đâu, đọc sách, hội họa." An Kiệt nói, "Nghỉ đông và nghỉ hè sẽ cùng mẹ đi Thượng Hải ở một thời gian ngắn, khi đó bà ngoại thân thể không tốt, vẫn sống ở trong bệnh viện."
"Trung học chúng ta chính là học cùng một trường." Dịu dàng khẽ vuốt sợi tóc ở lưng cô, "Em khẳng định không nhớ."
An Kiệt thật sự không biết, cho nên vẻ mặt có chút kinh ngạc, cô vẫn cho rằng anh biết cô là thông qua ảnh. Trầm Tình Du cùng Giản Chấn Lâm quen biết đã lâu, trước kia là cộng sự trong công việc, từ đó giới thiệu con gái quen biết cũng không kỳ quái.
"Có một thời gian anh ngày ngày đi khoa mỹ thuật tạo hình."
"Có thật không? Bất khả tư nghị (không thể tin được), em ngày nào cũng ở nơi đó." An Kiệt ngẩng đầu nhìn Si Thần, "Anh đến tìm em sao?"
Tịch Si Thần giơ tay lên vuốt ve cái trán, "Sau lại không đi."
"Tại sao?"
"Chính là không muốn đi ."
"À."
Một lát sau Si Thần khẽ cười thở dài, "Anh không muốn thấy em quan tâm anh ta như vậy, nhưng -- chưa từng nhìn anh một cái."
An Kiệt ngồi dậy, hai tay nhẹ ôm lấy khuôn mặt ưu nhã, trấn an người yêu nhưng cũng có chút tự làm khổ mình, "Em xin lỗi."
"Anh tha thứ em." Nói được đúng lý hợp tình.
An Kiệt buồn cười, "Thật ra thì đổi lại góc độ để xem, thời điểm anh biết em, nhưng em đối với anh không biết gì cả, không phải là cũng rất không công bằng?"
"Em đang an ủi anh sao?"
"Tất nhiên." Tung mình xuống giường, "Tốt lắm, một ngày để cho em đau lòng một lần như vậy đủ rồi, em muốn đi vẽ tranh, đến đây đi, làm người mẫu cho em, trong lúc này em sẽ chỉ ở đây nhìn anh."
"Cần cởi áo không?" Tịch Si Thần cười đến thật có thâm ý.
"Không cần."
"Thật?"
"Nếu như anh không ngần ngại em lấy máy chụp hình chụp cũng được." Hẳn là có thể bán ít tiền.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Anh đứng dậy ôm lấy An Kiệt đi về thư phòng, "Thân thể của anh chỉ thuộc về một mình em."
An Kiệt có chút chịu không được, "Em đoán người khác nhất định ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ Tịch Si Thần thanh cao có thể nói ra lời như thế."
Tịch tiên sinh hiển nhiên không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, "Cuối tuần sau em có rãnh không?" Anh dẫn dắt từng bước.
"Em nghĩ -- nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có rãnh rỗi. Anh muốm hẹn hò với em?"
Thanh âm Tịch Si Thần mềm nhẹ mấy phần, "Đi với anh một chuyến tới thành phố G được không?"
"Em nhớ ra rồi, em có việc." Giọng nói của cô lộ vẻ tiếc nuối.
Tịch tiên sinh hí mắt, lãnh ngạo lên án, "Em nói có rảnh rỗi, không cho xuất nhĩ phản nhĩ (nói rồi nuốt lời)."
An Kiệt đã quen với hắn cao cao tại thượng chơi xấu, "Em mới vừa nói 'Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra', mà em bây giờ nhớ tới thứ bảy có một cuộc triển lãm tranh trong thành phố."
"Được rồi, nhưng ──" cúi người lẩm bẩm, thanh âm khêu gợi vô cùng mê hoặc, "Em còn có một tuần suy nghĩ, anh chờ em thay đổi chú ý, nhất định."
An Kiệt hơi nghiêng đầu, đón nhận cặp tròng mắt chuyên chú kia, sau đó cười nói, "Em hi vọng là thế."
Mọi người đều bảo sau khi kết hôn liền không nói đến chuyện yêu đương nữa, chỉ nói củi gạo dưa muối, song Tịch Si Thần cùng Giản An Kiệt sống chung vẫn lãng mạn, mặc dù có lúc cũng đều vì bữa ăn tối ăn cái gì mà hơi tranh luận, nhưng thái độ yêu thương không giảm chút nào, điều thay đổi duy nhất chính là hôn nhân khiến cho hai người từ ghi lòng tạc dạ chuyển thành tế thủy trường lưu ấm áp.
Tỷ như trừ thời gian cần thiết ra cửa làm việc, hai người cũng là yên vị ở lại nhà, An Kiệt lưu luyến gia đình, Tịch Si Thần yêu bà xã trong nhà, tính tình giống nhau. Cuối tuần nào Tịch tiên sinh cũng lôi kéo bà xã ngủ nướng, cho đến mười hai giờ mới thả người, quay đầu lại cùng nhau ăn bữa sáng. Nếu như thời tiết tốt, xế chiều An Kiệt sẽ ra cửa tản bộ hoặc là lái xe ô tô đi một vòng xung quanh nhà, Tịch Si Thần bình thường làm việc của mình (tuy nói là nghỉ ngơi dài hạn, nhưng chuyện gì cũng không quản là không phải); nếu như trời mưa, An Kiệt chỉ có thể lựa chọn ở thư phòng đọc sách, đọc sách cô thì thích, nhưng lại có một ít tính tình -- nếu như Si Thần tới đây gõ cửa hai lần trở lên, trên căn bản cô sẽ không có tính nhẫn nại nhìn quyển sách này nữa -- nguyên nhân không thể nào khảo chứng. Dĩ nhiên, nếu như hai người cũng hăng hái, liền lái xe đến rạp chiếu bóng trong thành phố xem một bộ phim, hết giờ xem phim liền thuận đường giải quyết bữa ăn tối, cũng tránh phải thảo luận những chủ đề có ý kiến khác nhau.
"Anh đi mua bắp rang bơ có được hay không?" Bởi vì không thích chen chúc, cho nên xem phim xong bọn họ ra muộn nhất.
Tịch Si Thần kỳ quái, "Em không phải vừa mới ăn rồi sao."
"Vấn đề là em không có ăn nhiều."
Si Thần cau mày, "Anh không thích ăn đồ ngọt."
"Được rồi, hôm nay anh có thể chỉ mua một phần nhỏ." An Kiệt hỏi, "Vậy anh không đi thì anh cho tiền em tự đi mua?"
Cuối cùng Tịch tiên sinh cũng tự nhiên thỏa hiệp, "Em ở chỗ này chờ anh, đừng đi loạn."
Về sau An Kiệt tổng kết ra một kinh nghiệm, muốn cho Tịch Si Thần làm việc gì thật ra thì rất đơn giản, chính là đem câu thỉnh cầu đổi thành đề lựa chọn, trong đó một câu quyết định là do cô làm chủ ngữ.
An Kiệt hết thảy nhìn thấu, mà Tịch Si Thần hơi có vẻ thâm trầm.
Có lúc An Kiệt sẽ hỏi một vài vấn đề, tỷ như, "Si Thần, anh thích màu sắc gì?"
"Em thích gì anh liền thích gì." Cho nên trên căn bản hỏi không ra cái gì, nhưng là thông qua quan sát, cô thích màu cam Tịch tiên sinh cũng thật tương đối ưu tiên màu cam, kể từ đó, câu “Em thích gì anh liền thích gì" có vẻ không chỉ là nói đơn giản như vậy.
Nói về việc muốn để cho Tịch Si Thần tiết lộ điều gì, thật ra thì cũng cũng không phải là đặc biệt khó khăn, nếu như khi đó An Kiệt dùng bí mật bằng giá trao đổi.
"Tuổi trẻ của anh trải qua như thế nào?"
"Đọc sách, chơi bóng, vào mùa hè sẽ đi bơi lội."
"Bơi lội? Bơi ở sông sao?"
"Anh nghĩ, anh vẫn gọi nó là hồ bơi." Si Thần cười nhìn cô một chút, "Còn em?"
"Không kém bao nhiêu đâu, đọc sách, hội họa." An Kiệt nói, "Nghỉ đông và nghỉ hè sẽ cùng mẹ đi Thượng Hải ở một thời gian ngắn, khi đó bà ngoại thân thể không tốt, vẫn sống ở trong bệnh viện."
"Trung học chúng ta chính là học cùng một trường." Dịu dàng khẽ vuốt sợi tóc ở lưng cô, "Em khẳng định không nhớ."
An Kiệt thật sự không biết, cho nên vẻ mặt có chút kinh ngạc, cô vẫn cho rằng anh biết cô là thông qua ảnh. Trầm Tình Du cùng Giản Chấn Lâm quen biết đã lâu, trước kia là cộng sự trong công việc, từ đó giới thiệu con gái quen biết cũng không kỳ quái.
"Có một thời gian anh ngày ngày đi khoa mỹ thuật tạo hình."
"Có thật không? Bất khả tư nghị (không thể tin được), em ngày nào cũng ở nơi đó." An Kiệt ngẩng đầu nhìn Si Thần, "Anh đến tìm em sao?"
Tịch Si Thần giơ tay lên vuốt ve cái trán, "Sau lại không đi."
"Tại sao?"
"Chính là không muốn đi ."
"À."
Một lát sau Si Thần khẽ cười thở dài, "Anh không muốn thấy em quan tâm anh ta như vậy, nhưng -- chưa từng nhìn anh một cái."
An Kiệt ngồi dậy, hai tay nhẹ ôm lấy khuôn mặt ưu nhã, trấn an người yêu nhưng cũng có chút tự làm khổ mình, "Em xin lỗi."
"Anh tha thứ em." Nói được đúng lý hợp tình.
An Kiệt buồn cười, "Thật ra thì đổi lại góc độ để xem, thời điểm anh biết em, nhưng em đối với anh không biết gì cả, không phải là cũng rất không công bằng?"
"Em đang an ủi anh sao?"
"Tất nhiên." Tung mình xuống giường, "Tốt lắm, một ngày để cho em đau lòng một lần như vậy đủ rồi, em muốn đi vẽ tranh, đến đây đi, làm người mẫu cho em, trong lúc này em sẽ chỉ ở đây nhìn anh."
"Cần cởi áo không?" Tịch Si Thần cười đến thật có thâm ý.
"Không cần."
"Thật?"
"Nếu như anh không ngần ngại em lấy máy chụp hình chụp cũng được." Hẳn là có thể bán ít tiền.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Anh đứng dậy ôm lấy An Kiệt đi về thư phòng, "Thân thể của anh chỉ thuộc về một mình em."
An Kiệt có chút chịu không được, "Em đoán người khác nhất định ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ Tịch Si Thần thanh cao có thể nói ra lời như thế."
Tịch tiên sinh hiển nhiên không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, "Cuối tuần sau em có rãnh không?" Anh dẫn dắt từng bước.
"Em nghĩ -- nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có rãnh rỗi. Anh muốm hẹn hò với em?"
Thanh âm Tịch Si Thần mềm nhẹ mấy phần, "Đi với anh một chuyến tới thành phố G được không?"
"Em nhớ ra rồi, em có việc." Giọng nói của cô lộ vẻ tiếc nuối.
Tịch tiên sinh hí mắt, lãnh ngạo lên án, "Em nói có rảnh rỗi, không cho xuất nhĩ phản nhĩ (nói rồi nuốt lời)."
An Kiệt đã quen với hắn cao cao tại thượng chơi xấu, "Em mới vừa nói 'Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra', mà em bây giờ nhớ tới thứ bảy có một cuộc triển lãm tranh trong thành phố."
"Được rồi, nhưng ──" cúi người lẩm bẩm, thanh âm khêu gợi vô cùng mê hoặc, "Em còn có một tuần suy nghĩ, anh chờ em thay đổi chú ý, nhất định."
An Kiệt hơi nghiêng đầu, đón nhận cặp tròng mắt chuyên chú kia, sau đó cười nói, "Em hi vọng là thế."