Gần đây cô thường nhớ về thời gian đã qua, nhớ tới một số người trước kia cứ nghĩ là đã quên, mặc dù là những đoạn ngắn vụn vặt, nhưng là, trong mộng đứt quãng nhớ lại, sau đó từ từ ghép thành một bộ đầy đủ, giống như Lys thường xuyên ngâm nga một đoạn dân ca của Pháp quốc, "Nhớ lại hoa hồng nở rộ trên cầu phao", An Kiệt buồn cười, phía sau ca khúc "Tôi yêu ngươi đã lâu, vĩnh không thể quên."
Cô ngâm nga câu hát cuối cùng đi qua phòng khách, đi tới cửa sân sau, Tịch Si Thần đang ở trong vườn hoa tưới cây, áo sơ mi màu trắng và quần bình thường, chân trần trụi đi trên cỏ, ống quần cuốn lên cao, bộ dáng tự phụ trông hoà thuận nhiều hơn, "Thật sự nên lấy máy chụp hình để chụp."
"Cái gì?"
"Nothing." An Kiệt ngồi vào trên thềm đá, ngón tay chỉ chỉ xe jeep màu xám ở ngoài rào tre, "Anh mua xe mới khi nào?"
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn lại, "Ngày hôm trước."
"Nhà để xe không còn chỗ nữa rồi?"
"Xem như thế đi." Đóng vòi nước, anh cười đi tới, "Hôm nay em không đi làm?"
"Thứ bảy nghỉ. Em muốn lái xe."
"Không được." Anh cúi người lật ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong mắt có nụ cười, "Em nên rõ ràng tình trạng giao thông ở thành phố A, anh sẽ không yên lòng."
"Thật ra thì anh muốn nói tình trạng sức khỏe của em không cho phép." An Kiệt cau mày, "Chỉ là tay phải của em hơi đau thôi, cũng không phải không thể lái xe."
"Tại sao đột nhiên em muốn lái xe ? Trước kia không phải là sẽ không --" anh dịu dàng hỏi, quỳ gối ngồi ở bên cạnh cô, thuận tay đem tóc dài che kín mặt của cô phác ra đằng sau.
"Sẽ không cái gì?" Giọng nói An Kiệt có chút cười đùa, "Anh đều nói lúc trước, huống chi, lúc ở nước Pháp em cũng tự mình lái xe."
"Uh, đó là trước lúc em bị tai nạn xe."
"A, anh muốn nói điều này." An Kiệt rên rỉ, "Trận tai nạn đó cũng không phải là em muốn, anh lần nào cũng đều mắng."
"Anh không phải là mắng em."
"Chẳng lẽ là khích lệ?"
"Em muốn chúng tôi tiếp tục tranh luận?" Trên căn bản những lời nói không giống nhau thì cuối cùng đều là "Tan rã trong không vui" .
"OK, Over." An Kiệt thức thời, giơ tay lên ngăn chặn ánh mặt trời, "Nóng quá a."
"Muốn ăn kem sao?"
"Anh đi mua."
Tịch Si Thần đứng lên, đưa tay kéo cô, "Cùng đi."
"Không muốn." An Kiệt đẩy anh, " Anh đi nhanh lên."
Si Thần quay đầu sang nhìn cô một cái, cười xoay người trở về phòng.
Giờ tan tầm hai ngày sau đó, y theo lệ cũ lên xe giao thông công cộng (chắc xe bus quá) đi về nhà.
"Giản tiểu thư, có muốn tôi đưa cô về không?" Đại luật sư Kim cùng làm việc, đi ra theo kịp hỏi.
"A, không cần, cám ơn." An Kiệt quay đầu lại, lắc tay từ chối nhã nhặn, đối với sự nhiệt tình của người khác vẫn là không quen tiếp nhận.
"Không sao, dù sao thuận đường." Làm luật sư đúng là gọn gàng lưu loát, "Xe tôi dừng ở bên kia, đi thôi."
"Không cần phải phiền phức như thế, thật."
"Làm sao? Chẳng lẽ là sợ tôi có dụng ý khác?" Kim Diệp mỉm cười tỏ thái độ, "Tôi đã kết hôn, đứa con đã đi nhà trẻ, tuyệt đối an toàn."
"Không phải vậy." Dù sao da mặt mỏng, cười giỡn nói nghe như vậy không khỏi có chút đột kinh hách, "Tôi cũng đã kết hôn."
Kim Diệp nghiêng đầu, có chút kinh ngạc hiếm thấy, "Nhìn chưa ra a, cô nhìn qua -- hoàn toàn không giống như là đã kết hôn."
"Tại sao?" An Kiệt kỳ quái, kết hôn cùng không có kết hôn chẳng lẽ còn có thể từ trên mặt nhìn ra được?
Kim Diệp bị nét mặt của cô chọc cười, "Ý của tôi là cô nhìn qua rất điềm đạm, còn có chút lạnh lùng -- ách, tôi nói như vậy cô không ngần ngại sao?"
"Không." Cũng không để ý nhẹ nhàng cười một tiếng, "Trên thực tế là như thế."
"Khiến người ta không biết làm thế nào."
"Có khoa trương như vậy sao?" Rốt cục cô cười ra tiếng, vẻ mặt buông lỏng không ít.
"Chồng cô là lão sư (thầy giáo)?"
"Không phải." An Kiệt vô cùng giật mình, tại sao lại là giáo viên?
"Chẳng lẽ là nhân viên công vụ (viên chức, công chức...)?"
"Không phải." Suy nghĩ một chút nói, "Anh ấy coi như là -- thương nhân đi." Đáp có chút dè dặt, cô không thích ở trước mặt người ngoài nói những chuyện quá riêng tư.
"Thương nhân?" Kim Diệp nhướng mày, "Tôi cho hẳn là một người đàn ông tương đối ôn hòa, người làm ăn có chút ngoài dự tính của tôi."
Hai người một trước một sau đi tới lối đi bộ chờ đèn xanh để qua đường, An Kiệt cũng không có tiếp tục nói chuyện, luật sư Kim tựa hồ muốn đưa cô qua đường, thật là có chút khách khí.
"Anh ấy làm cái gì?" Kim Diệp một lần nữa quay đầu lại, tay để lên miệng túi, hỏi xong cười giải thích, "Luật sư đều thích hỏi rõ ngọn nguồn."
"Nhưng tôi không phải là người bị tình nghi phạm tội?" An Kiệt nói được vô tội, lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, cô nói xin lỗi, đi tới bên cạnh nghe điện.
"Cùng nhau đi ăn cơm không?" Tiếng người đàn ông ôn hòa lộ ra cỗ dung túng, "Nếu như em còn bận nói chuyện, anh sẽ chờ chút nữa."
An Kiệt nhìn bốn phía, đối diện đường cái chỗ cũ, một chiếc xe màu trắng quen thuộc đang đậu, cười nói: "Anh tới đã lâu rồi sao?"
"Không lâu, từ lúc em ra cao ốc đến bây giờ -- bảy, tám phút đi."
Thật là có chút hẹp hòi, đem điện thoại tựa vào cổ, quay đầu lại hướng Kim Diệp cười một chút, "Luật sư Kim -- ngày mai gặp."
Kim Diệp hơi chần chờ, liếc nhìn điện thoại di động ngầm hiểu, "Ok, vậy ngày mai gặp, trên đường chú ý an toàn."
"Vâng, cám ơn." Theo thói quen nói cảm ơn, đèn xanh đã sáng một hồi, người qua lại con đường không nhiều lắm, cô cất bước vượt qua, nhưng lại không cẩn thận đụng bả vai vào một người phụ nữ đối diện.
"Tịch phu nhân, em làm ơn cẩn thận một chút." Vẫn như cũ thông qua di động, thanh âm êm ái tới rất kịp thời,
An Kiệt buồn bực, "Là anh thúc giục em, anh vừa nói em liền rối loạn." Thu hồi điện thoại di động, hai ba bước xuyên qua đường cái chạy đến xe, kéo mở cửa xe ngồi vào.
"Tại sao anh vừa nói liền rồi loạn?" Người đàn ông ngồi ở trên ghế lái cười hỏi, giúp cô thắt chặt giây an toàn.
"Một loại hành động tâm lý học." Nhận lấy khăn mặt Tịch Si Thần đưa tới chà lau hai tay, "Tỷ như, đối với một đứa bé, khích lệ vĩnh viễn có tác dụng hơn trách mắng."
"Lời này gần đây thật là thường nghe thấy." Si Thần cười nhẹ, "Nghĩ kỹ muốn đi đâu ăn cơm chưa?" Hôm nay hắn mặc chính là áo vest màu tối, rất chính thức, hiển nhiên là tham dự qua hoạt động chính quy gì.
"Anh hẹn em, em nghĩ vấn đề này không cần em trả lời. Ăn đồ ăn Trung Quốc, em thích vật liệu Trung Quốc, sắc hương vị đều đủ, tuyệt vời." Nói xong thật có chút đói bụng, buổi trưa hôm nay không có ăn, cơm hộp Nhật do văn phòng đặt thật khó có thể nuốt.
"Phải nói em kén ăn tuyệt trần." Xe chạy qua hai quảng trường, đi về hướng một nhà hàng Trung Quốc bọn họ thường tới.
"So với anh vẫn hơn, Tịch tiên sinh". Trình độ thưởng thức của hai người như nhau, nhưng lại cố tình đều kén ăn, nghĩ đến phương diện này đều đã được tôi luyện.
Gần đây cô thường nhớ về thời gian đã qua, nhớ tới một số người trước kia cứ nghĩ là đã quên, mặc dù là những đoạn ngắn vụn vặt, nhưng là, trong mộng đứt quãng nhớ lại, sau đó từ từ ghép thành một bộ đầy đủ, giống như Lys thường xuyên ngâm nga một đoạn dân ca của Pháp quốc, "Nhớ lại hoa hồng nở rộ trên cầu phao", An Kiệt buồn cười, phía sau ca khúc "Tôi yêu ngươi đã lâu, vĩnh không thể quên."
Cô ngâm nga câu hát cuối cùng đi qua phòng khách, đi tới cửa sân sau, Tịch Si Thần đang ở trong vườn hoa tưới cây, áo sơ mi màu trắng và quần bình thường, chân trần trụi đi trên cỏ, ống quần cuốn lên cao, bộ dáng tự phụ trông hoà thuận nhiều hơn, "Thật sự nên lấy máy chụp hình để chụp."
"Cái gì?"
"Nothing." An Kiệt ngồi vào trên thềm đá, ngón tay chỉ chỉ xe jeep màu xám ở ngoài rào tre, "Anh mua xe mới khi nào?"
Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn lại, "Ngày hôm trước."
"Nhà để xe không còn chỗ nữa rồi?"
"Xem như thế đi." Đóng vòi nước, anh cười đi tới, "Hôm nay em không đi làm?"
"Thứ bảy nghỉ. Em muốn lái xe."
"Không được." Anh cúi người lật ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong mắt có nụ cười, "Em nên rõ ràng tình trạng giao thông ở thành phố A, anh sẽ không yên lòng."
"Thật ra thì anh muốn nói tình trạng sức khỏe của em không cho phép." An Kiệt cau mày, "Chỉ là tay phải của em hơi đau thôi, cũng không phải không thể lái xe."
"Tại sao đột nhiên em muốn lái xe ? Trước kia không phải là sẽ không --" anh dịu dàng hỏi, quỳ gối ngồi ở bên cạnh cô, thuận tay đem tóc dài che kín mặt của cô phác ra đằng sau.
"Sẽ không cái gì?" Giọng nói An Kiệt có chút cười đùa, "Anh đều nói lúc trước, huống chi, lúc ở nước Pháp em cũng tự mình lái xe."
"Uh, đó là trước lúc em bị tai nạn xe."
"A, anh muốn nói điều này." An Kiệt rên rỉ, "Trận tai nạn đó cũng không phải là em muốn, anh lần nào cũng đều mắng."
"Anh không phải là mắng em."
"Chẳng lẽ là khích lệ?"
"Em muốn chúng tôi tiếp tục tranh luận?" Trên căn bản những lời nói không giống nhau thì cuối cùng đều là "Tan rã trong không vui" .
"OK, Over." An Kiệt thức thời, giơ tay lên ngăn chặn ánh mặt trời, "Nóng quá a."
"Muốn ăn kem sao?"
"Anh đi mua."
Tịch Si Thần đứng lên, đưa tay kéo cô, "Cùng đi."
"Không muốn." An Kiệt đẩy anh, " Anh đi nhanh lên."
Si Thần quay đầu sang nhìn cô một cái, cười xoay người trở về phòng.
Giờ tan tầm hai ngày sau đó, y theo lệ cũ lên xe giao thông công cộng (chắc xe bus quá) đi về nhà.
"Giản tiểu thư, có muốn tôi đưa cô về không?" Đại luật sư Kim cùng làm việc, đi ra theo kịp hỏi.
"A, không cần, cám ơn." An Kiệt quay đầu lại, lắc tay từ chối nhã nhặn, đối với sự nhiệt tình của người khác vẫn là không quen tiếp nhận.
"Không sao, dù sao thuận đường." Làm luật sư đúng là gọn gàng lưu loát, "Xe tôi dừng ở bên kia, đi thôi."
"Không cần phải phiền phức như thế, thật."
"Làm sao? Chẳng lẽ là sợ tôi có dụng ý khác?" Kim Diệp mỉm cười tỏ thái độ, "Tôi đã kết hôn, đứa con đã đi nhà trẻ, tuyệt đối an toàn."
"Không phải vậy." Dù sao da mặt mỏng, cười giỡn nói nghe như vậy không khỏi có chút đột kinh hách, "Tôi cũng đã kết hôn."
Kim Diệp nghiêng đầu, có chút kinh ngạc hiếm thấy, "Nhìn chưa ra a, cô nhìn qua -- hoàn toàn không giống như là đã kết hôn."
"Tại sao?" An Kiệt kỳ quái, kết hôn cùng không có kết hôn chẳng lẽ còn có thể từ trên mặt nhìn ra được?
Kim Diệp bị nét mặt của cô chọc cười, "Ý của tôi là cô nhìn qua rất điềm đạm, còn có chút lạnh lùng -- ách, tôi nói như vậy cô không ngần ngại sao?"
"Không." Cũng không để ý nhẹ nhàng cười một tiếng, "Trên thực tế là như thế."
"Khiến người ta không biết làm thế nào."
"Có khoa trương như vậy sao?" Rốt cục cô cười ra tiếng, vẻ mặt buông lỏng không ít.
"Chồng cô là lão sư (thầy giáo)?"
"Không phải." An Kiệt vô cùng giật mình, tại sao lại là giáo viên?
"Chẳng lẽ là nhân viên công vụ (viên chức, công chức...)?"
"Không phải." Suy nghĩ một chút nói, "Anh ấy coi như là -- thương nhân đi." Đáp có chút dè dặt, cô không thích ở trước mặt người ngoài nói những chuyện quá riêng tư.
"Thương nhân?" Kim Diệp nhướng mày, "Tôi cho hẳn là một người đàn ông tương đối ôn hòa, người làm ăn có chút ngoài dự tính của tôi."
Hai người một trước một sau đi tới lối đi bộ chờ đèn xanh để qua đường, An Kiệt cũng không có tiếp tục nói chuyện, luật sư Kim tựa hồ muốn đưa cô qua đường, thật là có chút khách khí.
"Anh ấy làm cái gì?" Kim Diệp một lần nữa quay đầu lại, tay để lên miệng túi, hỏi xong cười giải thích, "Luật sư đều thích hỏi rõ ngọn nguồn."
"Nhưng tôi không phải là người bị tình nghi phạm tội?" An Kiệt nói được vô tội, lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, cô nói xin lỗi, đi tới bên cạnh nghe điện.
"Cùng nhau đi ăn cơm không?" Tiếng người đàn ông ôn hòa lộ ra cỗ dung túng, "Nếu như em còn bận nói chuyện, anh sẽ chờ chút nữa."
An Kiệt nhìn bốn phía, đối diện đường cái chỗ cũ, một chiếc xe màu trắng quen thuộc đang đậu, cười nói: "Anh tới đã lâu rồi sao?"
"Không lâu, từ lúc em ra cao ốc đến bây giờ -- bảy, tám phút đi."
Thật là có chút hẹp hòi, đem điện thoại tựa vào cổ, quay đầu lại hướng Kim Diệp cười một chút, "Luật sư Kim -- ngày mai gặp."
Kim Diệp hơi chần chờ, liếc nhìn điện thoại di động ngầm hiểu, "Ok, vậy ngày mai gặp, trên đường chú ý an toàn."
"Vâng, cám ơn." Theo thói quen nói cảm ơn, đèn xanh đã sáng một hồi, người qua lại con đường không nhiều lắm, cô cất bước vượt qua, nhưng lại không cẩn thận đụng bả vai vào một người phụ nữ đối diện.
"Tịch phu nhân, em làm ơn cẩn thận một chút." Vẫn như cũ thông qua di động, thanh âm êm ái tới rất kịp thời,
An Kiệt buồn bực, "Là anh thúc giục em, anh vừa nói em liền rối loạn." Thu hồi điện thoại di động, hai ba bước xuyên qua đường cái chạy đến xe, kéo mở cửa xe ngồi vào.
"Tại sao anh vừa nói liền rồi loạn?" Người đàn ông ngồi ở trên ghế lái cười hỏi, giúp cô thắt chặt giây an toàn.
"Một loại hành động tâm lý học." Nhận lấy khăn mặt Tịch Si Thần đưa tới chà lau hai tay, "Tỷ như, đối với một đứa bé, khích lệ vĩnh viễn có tác dụng hơn trách mắng."
"Lời này gần đây thật là thường nghe thấy." Si Thần cười nhẹ, "Nghĩ kỹ muốn đi đâu ăn cơm chưa?" Hôm nay hắn mặc chính là áo vest màu tối, rất chính thức, hiển nhiên là tham dự qua hoạt động chính quy gì.
"Anh hẹn em, em nghĩ vấn đề này không cần em trả lời. Ăn đồ ăn Trung Quốc, em thích vật liệu Trung Quốc, sắc hương vị đều đủ, tuyệt vời." Nói xong thật có chút đói bụng, buổi trưa hôm nay không có ăn, cơm hộp Nhật do văn phòng đặt thật khó có thể nuốt.
"Phải nói em kén ăn tuyệt trần." Xe chạy qua hai quảng trường, đi về hướng một nhà hàng Trung Quốc bọn họ thường tới.
"So với anh vẫn hơn, Tịch tiên sinh". Trình độ thưởng thức của hai người như nhau, nhưng lại cố tình đều kén ăn, nghĩ đến phương diện này đều đã được tôi luyện.