Ngày thứ hai bọn họ đến thành phố G, Trầm Tình Du phải đi nơi khác làm việc, có chút cố ý không muốn làm cho An Kiệt lúng túng, cho nên tối hôm đó trong căn hộ cũng chỉ còn lại có vợ chồng hai cùng với Giản Ngọc Lân, An Kiệt vốn bảo là muốn trở về khách sạn, nhưng sau đó -- cô không thể không thừa nhận mình đối với Giản Ngọc Lân cũng không ghét, thậm chí ngay từ đầu cũng chưa từng chán ghét qua, chỉ là có chút cảm nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác, hôm nay cô nghĩ mình đã được Tịch Si Thần chăm sóc đến không có ác mộng nữa...
Khi hoàng hôn, Si Thần đề nghị đi công viên gần đây tản bộ, dù sao hai người cũng không thích đi quán cà phê cho hết thời gian, An Kiệt không thích khung cảnh quá mờ, Tịch Si Thần thì tự mình có tính khí khủng hoảng.
Công viên là kiểu mở, đầu mùa hè cả vườn hoa nở rộ, thỉnh thoảng có con bướm bay nhanh từ đó qua, rất là hấp dẫn tầm mắt người. Ngọc Lân đi ở phía trước, nhìn đông một cái xem tây một chút thỉnh thoảng quay đầu lại rực rỡ cười một tiếng, cũng không quấy rầy người lớn nói chuyện.
"Em vẫn muốn biết tại sao nó vô duyên vô cớ yêu thích em?"
"Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Tò mò."
Si Thần dừng bước lại nghiêng đầu nhìn cô, "Bởi vì anh thích em."
An Kiệt mỉm cười, "Sau đó?"
"Sau đó, anh nói với nó, người trong tấm ảnh là người anh yêu thích nhất, em phải đối cô vô cùng tốt vô cùng tốt, không thể để cho cô khóc, không thể để cho cô ấy khó chịu, không thể để cho cô đau, không thể để cho cô cảm thấy có chút ủy khuất."
An Kiệt thở dài một hơi, cúi đầu dựa vào ngực Tịch Si Thần, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói một câu, "Cám ơn anh."
Si Thần khẽ hôn một cái lên trán của cô, không, hẳn là -- cám ơn em để cho anh yêu em.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Sở Kiều liếc nhìn những người bên cạnh, thành thật mà nói lần đầu tiên cô cảm thấy đi máy bay làm người ta thoải mái như thế, dù sao làm một đặc phái viên chuyên làm việc giao dịch bên ngoài công ty thì có một phần tư thời gian trong năm là ở trên máy bay, thật khiến người phiền chán.
Mà hôm nay Sở Kiều cảm thấy cho dù ở trên phi cơ ngồi hơn sáu giờ cô cũng tuyệt đối sẽ không có chút không nhịn được tâm tình, bởi vì người bên cạnh, ngoại hình và khí chất của anh ta cũng có thể được xưng tụng là đại biểu người đàn ông hoàn mỹ trong suy nghĩ của cô. Anh ta đang xem một quyển tạp chí, đầu ngón tay thon dài lật trang giấy, tư thái thong dong, ưu nhã tuyệt vời.
Cô biết anh, Reeves Tịch, trong tiết mục phỏng vấn đã từng gặp, một người đàn ông thành đạt điển hình.
"Chào anh." Sở Kiều châm chước một lúc lâu rốt cục lấy hết dũng khí chào hỏi.
Tịch Si Thần nghiêng đầu, lễ phép hướng cô vuốt cằm, " Chào cô."
Vốn bị khẩn trương đè nén và vì anh mở miệng mãnh liệt, nhất thời không biết nên nói cái gì, "Tôi tên là Sở Kiều, chào anh."
Tịch Si Thần gật đầu một cái, cũng không có nói họ tên, tư thái đối đãi công chúng của anh tôi vĩnh viễn làm được khéo léo nhưng tuyệt đối xa cách.
Sở Kiều không khỏi mất mát, đang muốn mở miệng nói cái gì nữa, chỗ ngồi phía sau có người đi tới, một cậu bé phi thường xinh đẹp, "Chị đã ngủ rồi." Hàng năm nghỉ hè Giản Ngọc Lân sẽ ở cùng Tịch Si Thần vài ngày, cho nên lần này cũng là đi theo trở về)
Tịch Si Thần cười cười, đứng lên bế cậu bé đến vị trí của mình ngồi, vuốt ve mái tóc có chút xoăn tự nhiên của nó, rồi xoay người đi tới phía sau.
Sở Kiều theo bản năng từ trong chỗ ngồi nhìn về phía sau.
Vị trí gần cửa sổ một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi, mũ dọc theo ép tới rất thấp, Tịch Si Thần ngồi vào bên cạnh cô, làm cho cô tựa ở trên vai của mình, động tác thật tự nhiên.
"Cô ấy là chị của em?"
Sở Kiều không biết tại sao mình có ý xấu đến tìm lời của một đứa bé, cậu bé cười ngọt ngào, "Dạ, chị của em."
"Như vậy, Tịch -- bây giờ ngồi ở cạnh chị của em chính là -- "
Ngọc Lân vốn là không muốn nhiều lời, nhưng lại sợ như vậy không lễ phép, "Anh ấy là anh trai của em."
"Mấy người là -- người nhà?"
"Dạ."
Sở Kiều không biết trong lòng mình là buông lỏng hay căng thẳng , không nhịn được quay đầu lại nhìn qua.
Cô giống như tỉnh lại, ngón trỏ nâng mũ dọc theo lên cao một chút, vẻ mặt mang theo mê ly lúc mới vừa tỉnh ngủ, quay đầu thấy người bên cạnh không tự chủ được cười nhẹ một tiếng, sau đó, Sở Kiều thấy Tịch Si Thần ôm cô rồi hôn lên môi của cô, đầu óc Sở Kiều trong nháy mắt có chút hỗn loạn, cô thấy Tịch Si Thần cười, ở bên tai cô gái nói nhỏ cái gì, cô sửng sốt đem mũ lưỡi trai kéo thấp, nhưng trên mặt hiện lên vẻ đỏ bừng làm sao cũng không thể che hết.
Một màn này Sở Kiều rất nhiều năm sau vẫn nhớ được, có lúc ở trên ti vi thấy hình ảnh về Reeves Tịch, mỗi lần thấy anh ở trước mặt công chúng có lời nói và cử chỉ trầm ổn tĩnh táo, trong lòng luôn không khỏi nghĩ có một người phụ nữ có thể làm cho anh tôi nhu tình như nước.
Ngày thứ hai bọn họ đến thành phố G, Trầm Tình Du phải đi nơi khác làm việc, có chút cố ý không muốn làm cho An Kiệt lúng túng, cho nên tối hôm đó trong căn hộ cũng chỉ còn lại có vợ chồng hai cùng với Giản Ngọc Lân, An Kiệt vốn bảo là muốn trở về khách sạn, nhưng sau đó -- cô không thể không thừa nhận mình đối với Giản Ngọc Lân cũng không ghét, thậm chí ngay từ đầu cũng chưa từng chán ghét qua, chỉ là có chút cảm nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác, hôm nay cô nghĩ mình đã được Tịch Si Thần chăm sóc đến không có ác mộng nữa...
Khi hoàng hôn, Si Thần đề nghị đi công viên gần đây tản bộ, dù sao hai người cũng không thích đi quán cà phê cho hết thời gian, An Kiệt không thích khung cảnh quá mờ, Tịch Si Thần thì tự mình có tính khí khủng hoảng.
Công viên là kiểu mở, đầu mùa hè cả vườn hoa nở rộ, thỉnh thoảng có con bướm bay nhanh từ đó qua, rất là hấp dẫn tầm mắt người. Ngọc Lân đi ở phía trước, nhìn đông một cái xem tây một chút thỉnh thoảng quay đầu lại rực rỡ cười một tiếng, cũng không quấy rầy người lớn nói chuyện.
"Em vẫn muốn biết tại sao nó vô duyên vô cớ yêu thích em?"
"Làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Tò mò."
Si Thần dừng bước lại nghiêng đầu nhìn cô, "Bởi vì anh thích em."
An Kiệt mỉm cười, "Sau đó?"
"Sau đó, anh nói với nó, người trong tấm ảnh là người anh yêu thích nhất, em phải đối cô vô cùng tốt vô cùng tốt, không thể để cho cô khóc, không thể để cho cô ấy khó chịu, không thể để cho cô đau, không thể để cho cô cảm thấy có chút ủy khuất."
An Kiệt thở dài một hơi, cúi đầu dựa vào ngực Tịch Si Thần, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói một câu, "Cám ơn anh."
Si Thần khẽ hôn một cái lên trán của cô, không, hẳn là -- cám ơn em để cho anh yêu em.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Sở Kiều liếc nhìn những người bên cạnh, thành thật mà nói lần đầu tiên cô cảm thấy đi máy bay làm người ta thoải mái như thế, dù sao làm một đặc phái viên chuyên làm việc giao dịch bên ngoài công ty thì có một phần tư thời gian trong năm là ở trên máy bay, thật khiến người phiền chán.
Mà hôm nay Sở Kiều cảm thấy cho dù ở trên phi cơ ngồi hơn sáu giờ cô cũng tuyệt đối sẽ không có chút không nhịn được tâm tình, bởi vì người bên cạnh, ngoại hình và khí chất của anh ta cũng có thể được xưng tụng là đại biểu người đàn ông hoàn mỹ trong suy nghĩ của cô. Anh ta đang xem một quyển tạp chí, đầu ngón tay thon dài lật trang giấy, tư thái thong dong, ưu nhã tuyệt vời.
Cô biết anh, Reeves Tịch, trong tiết mục phỏng vấn đã từng gặp, một người đàn ông thành đạt điển hình.
"Chào anh." Sở Kiều châm chước một lúc lâu rốt cục lấy hết dũng khí chào hỏi.
Tịch Si Thần nghiêng đầu, lễ phép hướng cô vuốt cằm, " Chào cô."
Vốn bị khẩn trương đè nén và vì anh mở miệng mãnh liệt, nhất thời không biết nên nói cái gì, "Tôi tên là Sở Kiều, chào anh."
Tịch Si Thần gật đầu một cái, cũng không có nói họ tên, tư thái đối đãi công chúng của anh tôi vĩnh viễn làm được khéo léo nhưng tuyệt đối xa cách.
Sở Kiều không khỏi mất mát, đang muốn mở miệng nói cái gì nữa, chỗ ngồi phía sau có người đi tới, một cậu bé phi thường xinh đẹp, "Chị đã ngủ rồi." Hàng năm nghỉ hè Giản Ngọc Lân sẽ ở cùng Tịch Si Thần vài ngày, cho nên lần này cũng là đi theo trở về)
Tịch Si Thần cười cười, đứng lên bế cậu bé đến vị trí của mình ngồi, vuốt ve mái tóc có chút xoăn tự nhiên của nó, rồi xoay người đi tới phía sau.
Sở Kiều theo bản năng từ trong chỗ ngồi nhìn về phía sau.
Vị trí gần cửa sổ một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi, mũ dọc theo ép tới rất thấp, Tịch Si Thần ngồi vào bên cạnh cô, làm cho cô tựa ở trên vai của mình, động tác thật tự nhiên.
"Cô ấy là chị của em?"
Sở Kiều không biết tại sao mình có ý xấu đến tìm lời của một đứa bé, cậu bé cười ngọt ngào, "Dạ, chị của em."
"Như vậy, Tịch -- bây giờ ngồi ở cạnh chị của em chính là -- "
Ngọc Lân vốn là không muốn nhiều lời, nhưng lại sợ như vậy không lễ phép, "Anh ấy là anh trai của em."
"Mấy người là -- người nhà?"
"Dạ."
Sở Kiều không biết trong lòng mình là buông lỏng hay căng thẳng , không nhịn được quay đầu lại nhìn qua.
Cô giống như tỉnh lại, ngón trỏ nâng mũ dọc theo lên cao một chút, vẻ mặt mang theo mê ly lúc mới vừa tỉnh ngủ, quay đầu thấy người bên cạnh không tự chủ được cười nhẹ một tiếng, sau đó, Sở Kiều thấy Tịch Si Thần ôm cô rồi hôn lên môi của cô, đầu óc Sở Kiều trong nháy mắt có chút hỗn loạn, cô thấy Tịch Si Thần cười, ở bên tai cô gái nói nhỏ cái gì, cô sửng sốt đem mũ lưỡi trai kéo thấp, nhưng trên mặt hiện lên vẻ đỏ bừng làm sao cũng không thể che hết.
Một màn này Sở Kiều rất nhiều năm sau vẫn nhớ được, có lúc ở trên ti vi thấy hình ảnh về Reeves Tịch, mỗi lần thấy anh ở trước mặt công chúng có lời nói và cử chỉ trầm ổn tĩnh táo, trong lòng luôn không khỏi nghĩ có một người phụ nữ có thể làm cho anh tôi nhu tình như nước.