Tịch Si Thần có chút ngoài ý muốn khi Lâm Ngọc Quyên (mẹ của An Kiệt) xuất hiện, đứng yên ở cửa hai giây, mới nghênh đón mẹ vợ vào phòng khách.
"Cần uống chút gì không?" Si Thần đem tạp chí trong tay thả lại giá sách trên tường.
"An Kiệt đâu?"
Tịch Si Thần thấy Lâm Ngọc Quyên ngồi xuống ở trên ghế sa lon, không muốn uống gì, bất quá căn cứ vào lễ phép vẫn rót một ly nước lọc cho bà.
"Cô ấy ở trên lầu."
Lâm Ngọc Quyên đứng dậy, Si Thần chỉ nói, "Cô mới vừa ngủ, cháu nghĩ bác hẳn là không ngại chờ một chút chứ."
"Nghe nói thời gian trước nó không được khỏe." Lâm Ngọc Quyên ngồi trở lại trên ghế sa lon, thái độ lạnh nhạt không thay đổi.
Si Thần nhếch khóe miệng, "Không có gì đáng ngại, bác không cần phải lo lắng."
Lâm Ngọc Quyên nhìn anh, "Tôi muốn biết, cậu chăm sóc nó thế nào?"
Tịch Si Thần lúc này chạy tới quầy bar phía sau khuấy cà phê, đối với vấn đề này anh chẳng qua là cười nhẹ một tiếng, cũng không đáp lại.
Lâm Ngọc Quyên chưa bao giờ thích người trẻ tuổi (hậu sinh, người nhỏ) này, không nói đến anh là cháu trai của Trầm Tình Du, chỉ tính thái độ trong mắt không có người khác của anh, cùng với nhân phẩm không cách nào làm cho người khen tặng, cũng đủ để làm cho bà bài xích con rể này. Hết lần này tới lần khác con gái của mình lại thích cậu ta.
"Bác sĩ nói như thế nào ? Còn có thể sinh con không?"
Tịch Si Thần không nhanh không chậm hướng về phía cà phê, hành động và cử chỉ có chút mất hứng thú.
Lâm Ngọc Quyên nhíu mày, "Tôi biết cậu còn trẻ đã công thành danh toại, tâm cao khí ngạo không gì đáng trách, nhưng tôi là trưởng bối của cậu, hẳn là cậu nên tôn trọng một chút?"
Tịch Si Thần mỉm cười nói, "Bác là mẹ của An Kiệt, cháu tự nhiên tôn trọng bác."
Lâm Ngọc Quyên nghe không ra giọng nói của anh là thật tâm hay lừa gạt, "Thời gian trước cậu để nó đi ra ngoài làm việc?"
Tịch Si Thần gật đầu.
"Cậu biết rõ thân thể nó không tốt, sao còn để cho nó đi làm việc?"
"Là chúa lo lắng không chu toàn."
Lâm Ngọc Quyên cảm giác đối phương trả lời mặc dù thật tình, lại không có lòng.
"Tôi hy vọng cậu nếu cưới con gái của tôi, nên -- "
Si Thần đột nhiên cắt đứt lời của cô, cười nhạt không mở miệng, "Bác muốn bao nhiêu tiền?"
Lâm Ngọc Quyên ngẩn ra, "Có ý gì?" Mặt không chút thay đổi, nhưng có chút luống cuống vì bị người vạch trần.
"Không có có ý gì, bác là trưởng bối của cháu, cháu hiếu kính bác cũng đúng." Tịch Si Thần cười yếu ớt , "Chủ yếu nhất là cháu không thích người khác đàm luận vợ của cháu."
Người khác? Cổ họng Lâm Ngọc Quyên nghẹn chặt, bắt buộc mình áp chế tức giận, "An Kiệt con gái của tôi -- "
"Cháu biết, cho nên cháu mới ở chỗ này tiếp đãi bác."
Lâm Ngọc Quyên thật chưa từng thấy qua người không ai bì nổi như thế, tức giận đứng dậy, "Cậu, cậu đúng là làm cho tôi không chịu được!"
"Thật sao, cháu không sao cả." Si Thần mỉm cười, tiếng nói không thay đổi.
"Si Thần?"
Tịch Si Thần nghiêng người, lúc này An Kiệt đang đứng ở giữa cầu thang lầu hai, nhẹ nhíu lông mày. Si Thần ngây ngốc, vô cùng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Quyên vẫn chưa hạ cơn tức, trong lòng ngầm bực bội không dứt!
"An Kiệt --" anh liếm liếm đôi môi, giật mình nên có chút khẩn trương.
An Kiệt từ từ đi xuống, Lâm Ngọc Quyên đã tiến lên, "Thân thể khá hơn chút nào không?"
"Dạ."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, mất đi lần này không có gì đáng ngại. Sau này con phải chú ý."
An Kiệt khẽ vuốt cằm, chuyển người đi về phía quầy ba, giờ phút này Tịch Si Thần đã để ky cà phê xuống, đôi mắt trầm ngâm xuống
"Mẹ, con hy vọng mẹ tôn trọng người con thích." An Kiệt lúc nói lời này tay đã nhẹ nắm tay trái của Tịch Si Thần dưới mặt bàn.
~~~~~~~~~~~
"Mặc dù anh cũng không thèm để ý mình ở trong mắt mẹ em là cái dạng gì, nhưng, thấy em bảo vệ anh lại là một chuyện khác." Nói tới đây Si Thần thở dài một hơi, "An Kiệt, em muốn lấy lòng một người tên là Tịch Si Thần thật sự là dễ như trở bàn tay."
An Kiệt để chén nước xuống, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói bậy gì đó?"
Tịch Si Thần từ phía sau ôm cô, "Anh còn tưởng rằng, em tức giận."
An Kiệt cười than, "Anh sao lại không có tự tin như vậy, anh là Tịch Si Thần đó."
Si Thần vùi đầu than nhẹ, "Em cũng là Giản An Kiệt đó."
Tịch Si Thần có chút ngoài ý muốn khi Lâm Ngọc Quyên (mẹ của An Kiệt) xuất hiện, đứng yên ở cửa hai giây, mới nghênh đón mẹ vợ vào phòng khách.
"Cần uống chút gì không?" Si Thần đem tạp chí trong tay thả lại giá sách trên tường.
"An Kiệt đâu?"
Tịch Si Thần thấy Lâm Ngọc Quyên ngồi xuống ở trên ghế sa lon, không muốn uống gì, bất quá căn cứ vào lễ phép vẫn rót một ly nước lọc cho bà.
"Cô ấy ở trên lầu."
Lâm Ngọc Quyên đứng dậy, Si Thần chỉ nói, "Cô mới vừa ngủ, cháu nghĩ bác hẳn là không ngại chờ một chút chứ."
"Nghe nói thời gian trước nó không được khỏe." Lâm Ngọc Quyên ngồi trở lại trên ghế sa lon, thái độ lạnh nhạt không thay đổi.
Si Thần nhếch khóe miệng, "Không có gì đáng ngại, bác không cần phải lo lắng."
Lâm Ngọc Quyên nhìn anh, "Tôi muốn biết, cậu chăm sóc nó thế nào?"
Tịch Si Thần lúc này chạy tới quầy bar phía sau khuấy cà phê, đối với vấn đề này anh chẳng qua là cười nhẹ một tiếng, cũng không đáp lại.
Lâm Ngọc Quyên chưa bao giờ thích người trẻ tuổi (hậu sinh, người nhỏ) này, không nói đến anh là cháu trai của Trầm Tình Du, chỉ tính thái độ trong mắt không có người khác của anh, cùng với nhân phẩm không cách nào làm cho người khen tặng, cũng đủ để làm cho bà bài xích con rể này. Hết lần này tới lần khác con gái của mình lại thích cậu ta.
"Bác sĩ nói như thế nào ? Còn có thể sinh con không?"
Tịch Si Thần không nhanh không chậm hướng về phía cà phê, hành động và cử chỉ có chút mất hứng thú.
Lâm Ngọc Quyên nhíu mày, "Tôi biết cậu còn trẻ đã công thành danh toại, tâm cao khí ngạo không gì đáng trách, nhưng tôi là trưởng bối của cậu, hẳn là cậu nên tôn trọng một chút?"
Tịch Si Thần mỉm cười nói, "Bác là mẹ của An Kiệt, cháu tự nhiên tôn trọng bác."
Lâm Ngọc Quyên nghe không ra giọng nói của anh là thật tâm hay lừa gạt, "Thời gian trước cậu để nó đi ra ngoài làm việc?"
Tịch Si Thần gật đầu.
"Cậu biết rõ thân thể nó không tốt, sao còn để cho nó đi làm việc?"
"Là chúa lo lắng không chu toàn."
Lâm Ngọc Quyên cảm giác đối phương trả lời mặc dù thật tình, lại không có lòng.
"Tôi hy vọng cậu nếu cưới con gái của tôi, nên -- "
Si Thần đột nhiên cắt đứt lời của cô, cười nhạt không mở miệng, "Bác muốn bao nhiêu tiền?"
Lâm Ngọc Quyên ngẩn ra, "Có ý gì?" Mặt không chút thay đổi, nhưng có chút luống cuống vì bị người vạch trần.
"Không có có ý gì, bác là trưởng bối của cháu, cháu hiếu kính bác cũng đúng." Tịch Si Thần cười yếu ớt , "Chủ yếu nhất là cháu không thích người khác đàm luận vợ của cháu."
Người khác? Cổ họng Lâm Ngọc Quyên nghẹn chặt, bắt buộc mình áp chế tức giận, "An Kiệt con gái của tôi -- "
"Cháu biết, cho nên cháu mới ở chỗ này tiếp đãi bác."
Lâm Ngọc Quyên thật chưa từng thấy qua người không ai bì nổi như thế, tức giận đứng dậy, "Cậu, cậu đúng là làm cho tôi không chịu được!"
"Thật sao, cháu không sao cả." Si Thần mỉm cười, tiếng nói không thay đổi.
"Si Thần?"
Tịch Si Thần nghiêng người, lúc này An Kiệt đang đứng ở giữa cầu thang lầu hai, nhẹ nhíu lông mày. Si Thần ngây ngốc, vô cùng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Quyên vẫn chưa hạ cơn tức, trong lòng ngầm bực bội không dứt!
"An Kiệt --" anh liếm liếm đôi môi, giật mình nên có chút khẩn trương.
An Kiệt từ từ đi xuống, Lâm Ngọc Quyên đã tiến lên, "Thân thể khá hơn chút nào không?"
"Dạ."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, mất đi lần này không có gì đáng ngại. Sau này con phải chú ý."
An Kiệt khẽ vuốt cằm, chuyển người đi về phía quầy ba, giờ phút này Tịch Si Thần đã để ky cà phê xuống, đôi mắt trầm ngâm xuống
"Mẹ, con hy vọng mẹ tôn trọng người con thích." An Kiệt lúc nói lời này tay đã nhẹ nắm tay trái của Tịch Si Thần dưới mặt bàn.
~~~~~~~~~~~
"Mặc dù anh cũng không thèm để ý mình ở trong mắt mẹ em là cái dạng gì, nhưng, thấy em bảo vệ anh lại là một chuyện khác." Nói tới đây Si Thần thở dài một hơi, "An Kiệt, em muốn lấy lòng một người tên là Tịch Si Thần thật sự là dễ như trở bàn tay."
An Kiệt để chén nước xuống, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói bậy gì đó?"
Tịch Si Thần từ phía sau ôm cô, "Anh còn tưởng rằng, em tức giận."
An Kiệt cười than, "Anh sao lại không có tự tin như vậy, anh là Tịch Si Thần đó."
Si Thần vùi đầu than nhẹ, "Em cũng là Giản An Kiệt đó."