Hai năm sau, gia đình dời nhà di dân đến Canada, thật ra cả nhà di dân lần này cũng chỉ có hai người. Tịch Si Thần đã chính thức đưa đơn xin từ chức tới hội đồng quản trị , giờ đây đã thoái ẩn, không đảm nhận bất kỳ công việc nào của công ty nữa, có không ít người thương tiếc than, nói anh giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang quá mức đáng tiếc, nhưng anh cũng không cảm thấy, cô cũng không thấy được. An Kiệt bây giờ cảm giác mình cùng anh đều có chút tùy hứng, cố tình làm bậy, cô muốn đi nhìn lá phong, anh nói được, cho nên đã tới rồi, mặc dù lần này đích xác là gây chiến chút. Bất quá không tồi, đổi lại hoàn cảnh, vốn người nhớ đến cô ở trong nước cũng không nhiều, tới chỗ nào cũng giống nhau, mà Si Thần đại khái là phòng ngừa chu đáo, lo lắng cô sẽ đối với cuộc sống hôn nhân sinh ra tâm tình chán ghét cho nên nghĩ biện pháp làm cho cô cảm động, cảm thấy vui vẻ, cách anh không được, thật ra thì bây giờ làm sao còn có thể rời đi nữa.
Đến được 2 tuần lễ, người ở xung quanh vẫn không nhận ra, hai người rất ít khi ra khỏi của, đồ chở tới đây vẫn đang sửa sang lại, không nhiều lắm, nhưng An Kiệt chính là thích những việc nhỏ lặt vặt, Si Thần đã nói cô xoi mói.
Hôm nay rốt cục coi như là thành công, người luôn luôn chỉ ở bên cạnh nhìn xem cũng là nói một câu "Hoàn mỹ", có hoàn mỹ hay không cô không chắc, nhưng mình cảm thấy thoải mái là được, phòng ốc không lớn, hai tầng và một gác lửng, không tính là mới cũng không coi là cũ, cũng là rất quý, xài 35 vạn tiền tệ mua quyền bất động sản trong 5 năm.
Nhưng phải nói hoàn cảnh ở khu này rất tốt, rất yên tĩnh, cách trung tâm thương nghiệp cũng không xa, lúc An Kiệt đi mua chăn lông có qua một lần, nửa giờ lái xe, có rất nhiều cửa hàng cùng quán trọ, lúc ấy đem theo bản đồ dĩ nhiên không có lạc đường, vòng một vòng mua được không ít đồ rồi trở lại.
Dọc đường tới đây phát hiện không ít nơi có thể đi, trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú. Thời kỳ sinh viên của cô cùng Si Thần cũng đã có mấy năm kinh nghiệm qua cuộc sống nước ngoài, bây giờ đến quốc gia lạ này sinh sống cũng không có nhiều cảm xúc xa xứ lắm. Thật ra thì ngôn ngữ không phải là một vấn đề lớn, người chung đụng lâu cũng na ná như nhau, mà cô từ trước đến giờ cũng không hay kết giao gặp gỡ, phương diện này thì càng thiếu.
Người đầu tiên An Kiệt biết ở chỗ này là một người đàn ông tên Mã Thuỵ, mỗi ngày lúc mặt trời ngã về tây ông thường đi qua cửa nhà cô, sau đó chừng hai mươi phút lại trở về, có một ngày An Kiệt ở trong phòng bếp nấu cơm, ông ấy gõ cửa sổ nhà cô, "Cây ô liu trong vườn hoa của cô cần tưới nước."
An Kiệt nhìn ông một cái, vươn đầu ra nhìn loạt cây ô liu nhỏ dưới mái hiên bên trái, "Bọn chúng chưa có chết a."
"Không tưới nước sẽ chết." Ông ấy nói xong chắp tay sau lưng rời đi.
Sau đó An Kiệt chạy lên trên lầu đi hỏi Tịch Si Thần, cây ô liu cần tưới nước sao? Anh nói hẳn là không cần, kết quả hai ngày sau cây ô liu nhà cô đều chết hết.
Sau đó An Kiệt biết người đàn ông kia gọi Mã Thụy, ở khu kế chỗ bọn họ, làm nghề làm vườn, cho nên mỗi ngày sau khi ăn xong tản bộ thường xuyên chăm sóc hoa cỏ cây cối nhà người ta xem có mạnh khoẻ hay không.
Sau một tuần, Mã Thuỵ cầm một chậu cây ô liu đến gõ cửa nhà cô, An Kiệt nhận lấy cái khay thực vật xanh um tươi tốt kia hơi chút cảm động, nhưng lúc muốn nói cám ơn ông ấy đã phất tay một cái rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu của Từ Chí Ma "Tôi vung phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu", nhịn không được cười lên.
Xế chiều Tịch Si Thần từ hồ bơi về nhà, lần trước anh đi tập thể hình, không biết làm sao lại được mời làm huấn luyện viên bơi lội, An Kiệt lúc ấy cười anh sau này bơi lội cũng có thể miễn phí, anh nói, còn có thể mang người nhà vào, cô lúc đó chạy đi thật xa, năm trước có theo anh học bơi một lần ở trong nước, kỳ thật phải đi học, kết quả làm sao cũng không nổi lên được, mà người dạy cũng tuyệt tình, nói gì tìm đường sống trong cõi chết, anh buông tay ra cô liền chìm xuống, nuốt rất nhiều nước, bị làm cho sợ đến gần chết, sau này cũng không dám nữa đi.
"Đói bụng không? Em làm sủi cảo." Đem bánh sủi cảo đã làm cả buổi trưa để lên mặt bàn.
"Sao lại bắt đầu học làm món ăn Quảng Đông rồi?" Si Thần rửa tay xong ngồi xuống thử ăn vài cái, "Không tệ, nhưng hơi nhạt."
An Kiệt cầm cái muỗng trên tay anh múc một cái ăn, "rất ngon mà, ăn muối quá nhiều không tốt, hơn nữa chợ bên này cũng không mua được muối thô (tớ nghĩ là muối biển tinh chất)."
"Có muốn gọi người gửi một thùng từ trong nước đến đây không?"
"Anh làm gì thế, buôn bán muối lậu àh."
Anh ngoắt ngoắt tay bảo cô đi qua, An Kiệt lắc đầu, anh cười, "Làm gì mang bộ dạng con cừu nhỏ thấy sói vậy?"
Ha ha cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, "Hôm nay lúc em đi chợ đụng phải một bà lão người Đức, bà nói chuyện với em, em nghe không hiểu, cho nên em quyết định đi học tiếng Đức."
"Em nghe không hiểu làm sao xác định bà ấy là người Đức?"
"Anh xem, em hiểu tiếng Pháp, hiểu một chút tiếng Anh, mà tiếng Nhật, Hàn mặc dù ý tứ cụ thể không rõ nhưng coi như có thể từ cách phát âm mà phân biệt, về phần Tây Ban Nha, Italy, vừa mở miệng cũng cuốn lưỡi gay gắt, cho nên em lén cho đó hẳn là người Đức, mà em phát hiện loại ngôn ngữ này khiến em rất động tâm."
"Muốn học cũng có thể, nhưng đừng nhất thời cao hứng."
"Em nhất thời cao hứng bao giờ?" An Kiệt không phục .
Si Thần cười nhìn cô, "Bơi lội." Nhàn nhạt bỏ xuống hai chữ, người anh tuấn nào đó cho một bóng dáng tiêu sái đi lên lầu.
Cô hướng anh kêu lên đi, "Uy, nói nè, sau này em bề bộn nhiều việc, cho nên cơm tối anh làm."
Anh xoay người tựa vào trên lan can nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, "Em lên đây, chúng tôi thật tốt thảo luận một chút."
"Có mà tin được anh, anh chỉ biết đùa bỡn lưu manh."
Tịch Si Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên cười ha hả.
Giản An Kiệt thở dài lần nữa, trước kia lúc không biết anh, cảm thấy người này rất lãnh khốc, vô cùng lãnh khốc, nói cũng không quá muốn, thậm chí có chút tư thái không coi ai ra gì, hôm nay, thật sự là phải liên tiếp lắc đầu .
Một mạt gió hè thổi vào, làm bạn cùng với tiếng chuông gió ở cửa sổ phòng bếp, An Kiệt ngồi trên chiếc ghế dựa vào mặt bàn, từ từ ngủ thiếp đi, thời tiết thoải mái như vậy làm cho người tôi chỉ muốn một giấc ngủ trưa an nhàn.
"Nếu như không có gặp anh, vận mệnh của mình sẽ như thế nào?" Cái vấn đề này cô nghĩ tới không chỉ một lần, nhưng trên thực tế cuối cùng là gặp được, dây dưa quấn quít một đường đi tới như vậy, cô biết tương lai cũng sẽ tiếp tục dây dưa quấn quít như vậy.
Đúng như anh nói, sinh mệnh rất ngắn, anh chỉ muốn cùng cô cùng đi xong.
Hai năm sau, gia đình dời nhà di dân đến Canada, thật ra cả nhà di dân lần này cũng chỉ có hai người. Tịch Si Thần đã chính thức đưa đơn xin từ chức tới hội đồng quản trị , giờ đây đã thoái ẩn, không đảm nhận bất kỳ công việc nào của công ty nữa, có không ít người thương tiếc than, nói anh giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang quá mức đáng tiếc, nhưng anh cũng không cảm thấy, cô cũng không thấy được. An Kiệt bây giờ cảm giác mình cùng anh đều có chút tùy hứng, cố tình làm bậy, cô muốn đi nhìn lá phong, anh nói được, cho nên đã tới rồi, mặc dù lần này đích xác là gây chiến chút. Bất quá không tồi, đổi lại hoàn cảnh, vốn người nhớ đến cô ở trong nước cũng không nhiều, tới chỗ nào cũng giống nhau, mà Si Thần đại khái là phòng ngừa chu đáo, lo lắng cô sẽ đối với cuộc sống hôn nhân sinh ra tâm tình chán ghét cho nên nghĩ biện pháp làm cho cô cảm động, cảm thấy vui vẻ, cách anh không được, thật ra thì bây giờ làm sao còn có thể rời đi nữa.
Đến được tuần lễ, người ở xung quanh vẫn không nhận ra, hai người rất ít khi ra khỏi của, đồ chở tới đây vẫn đang sửa sang lại, không nhiều lắm, nhưng An Kiệt chính là thích những việc nhỏ lặt vặt, Si Thần đã nói cô xoi mói.
Hôm nay rốt cục coi như là thành công, người luôn luôn chỉ ở bên cạnh nhìn xem cũng là nói một câu "Hoàn mỹ", có hoàn mỹ hay không cô không chắc, nhưng mình cảm thấy thoải mái là được, phòng ốc không lớn, hai tầng và một gác lửng, không tính là mới cũng không coi là cũ, cũng là rất quý, xài vạn tiền tệ mua quyền bất động sản trong năm.
Nhưng phải nói hoàn cảnh ở khu này rất tốt, rất yên tĩnh, cách trung tâm thương nghiệp cũng không xa, lúc An Kiệt đi mua chăn lông có qua một lần, nửa giờ lái xe, có rất nhiều cửa hàng cùng quán trọ, lúc ấy đem theo bản đồ dĩ nhiên không có lạc đường, vòng một vòng mua được không ít đồ rồi trở lại.
Dọc đường tới đây phát hiện không ít nơi có thể đi, trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú. Thời kỳ sinh viên của cô cùng Si Thần cũng đã có mấy năm kinh nghiệm qua cuộc sống nước ngoài, bây giờ đến quốc gia lạ này sinh sống cũng không có nhiều cảm xúc xa xứ lắm. Thật ra thì ngôn ngữ không phải là một vấn đề lớn, người chung đụng lâu cũng na ná như nhau, mà cô từ trước đến giờ cũng không hay kết giao gặp gỡ, phương diện này thì càng thiếu.
Người đầu tiên An Kiệt biết ở chỗ này là một người đàn ông tên Mã Thuỵ, mỗi ngày lúc mặt trời ngã về tây ông thường đi qua cửa nhà cô, sau đó chừng hai mươi phút lại trở về, có một ngày An Kiệt ở trong phòng bếp nấu cơm, ông ấy gõ cửa sổ nhà cô, "Cây ô liu trong vườn hoa của cô cần tưới nước."
An Kiệt nhìn ông một cái, vươn đầu ra nhìn loạt cây ô liu nhỏ dưới mái hiên bên trái, "Bọn chúng chưa có chết a."
"Không tưới nước sẽ chết." Ông ấy nói xong chắp tay sau lưng rời đi.
Sau đó An Kiệt chạy lên trên lầu đi hỏi Tịch Si Thần, cây ô liu cần tưới nước sao? Anh nói hẳn là không cần, kết quả hai ngày sau cây ô liu nhà cô đều chết hết.
Sau đó An Kiệt biết người đàn ông kia gọi Mã Thụy, ở khu kế chỗ bọn họ, làm nghề làm vườn, cho nên mỗi ngày sau khi ăn xong tản bộ thường xuyên chăm sóc hoa cỏ cây cối nhà người ta xem có mạnh khoẻ hay không.
Sau một tuần, Mã Thuỵ cầm một chậu cây ô liu đến gõ cửa nhà cô, An Kiệt nhận lấy cái khay thực vật xanh um tươi tốt kia hơi chút cảm động, nhưng lúc muốn nói cám ơn ông ấy đã phất tay một cái rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu của Từ Chí Ma "Tôi vung phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu", nhịn không được cười lên.
Xế chiều Tịch Si Thần từ hồ bơi về nhà, lần trước anh đi tập thể hình, không biết làm sao lại được mời làm huấn luyện viên bơi lội, An Kiệt lúc ấy cười anh sau này bơi lội cũng có thể miễn phí, anh nói, còn có thể mang người nhà vào, cô lúc đó chạy đi thật xa, năm trước có theo anh học bơi một lần ở trong nước, kỳ thật phải đi học, kết quả làm sao cũng không nổi lên được, mà người dạy cũng tuyệt tình, nói gì tìm đường sống trong cõi chết, anh buông tay ra cô liền chìm xuống, nuốt rất nhiều nước, bị làm cho sợ đến gần chết, sau này cũng không dám nữa đi.
"Đói bụng không? Em làm sủi cảo." Đem bánh sủi cảo đã làm cả buổi trưa để lên mặt bàn.
"Sao lại bắt đầu học làm món ăn Quảng Đông rồi?" Si Thần rửa tay xong ngồi xuống thử ăn vài cái, "Không tệ, nhưng hơi nhạt."
An Kiệt cầm cái muỗng trên tay anh múc một cái ăn, "rất ngon mà, ăn muối quá nhiều không tốt, hơn nữa chợ bên này cũng không mua được muối thô (tớ nghĩ là muối biển tinh chất)."
"Có muốn gọi người gửi một thùng từ trong nước đến đây không?"
"Anh làm gì thế, buôn bán muối lậu àh."
Anh ngoắt ngoắt tay bảo cô đi qua, An Kiệt lắc đầu, anh cười, "Làm gì mang bộ dạng con cừu nhỏ thấy sói vậy?"
Ha ha cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, "Hôm nay lúc em đi chợ đụng phải một bà lão người Đức, bà nói chuyện với em, em nghe không hiểu, cho nên em quyết định đi học tiếng Đức."
"Em nghe không hiểu làm sao xác định bà ấy là người Đức?"
"Anh xem, em hiểu tiếng Pháp, hiểu một chút tiếng Anh, mà tiếng Nhật, Hàn mặc dù ý tứ cụ thể không rõ nhưng coi như có thể từ cách phát âm mà phân biệt, về phần Tây Ban Nha, Italy, vừa mở miệng cũng cuốn lưỡi gay gắt, cho nên em lén cho đó hẳn là người Đức, mà em phát hiện loại ngôn ngữ này khiến em rất động tâm."
"Muốn học cũng có thể, nhưng đừng nhất thời cao hứng."
"Em nhất thời cao hứng bao giờ?" An Kiệt không phục .
Si Thần cười nhìn cô, "Bơi lội." Nhàn nhạt bỏ xuống hai chữ, người anh tuấn nào đó cho một bóng dáng tiêu sái đi lên lầu.
Cô hướng anh kêu lên đi, "Uy, nói nè, sau này em bề bộn nhiều việc, cho nên cơm tối anh làm."
Anh xoay người tựa vào trên lan can nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, "Em lên đây, chúng tôi thật tốt thảo luận một chút."
"Có mà tin được anh, anh chỉ biết đùa bỡn lưu manh."
Tịch Si Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên cười ha hả.
Giản An Kiệt thở dài lần nữa, trước kia lúc không biết anh, cảm thấy người này rất lãnh khốc, vô cùng lãnh khốc, nói cũng không quá muốn, thậm chí có chút tư thái không coi ai ra gì, hôm nay, thật sự là phải liên tiếp lắc đầu .
Một mạt gió hè thổi vào, làm bạn cùng với tiếng chuông gió ở cửa sổ phòng bếp, An Kiệt ngồi trên chiếc ghế dựa vào mặt bàn, từ từ ngủ thiếp đi, thời tiết thoải mái như vậy làm cho người tôi chỉ muốn một giấc ngủ trưa an nhàn.
"Nếu như không có gặp anh, vận mệnh của mình sẽ như thế nào?" Cái vấn đề này cô nghĩ tới không chỉ một lần, nhưng trên thực tế cuối cùng là gặp được, dây dưa quấn quít một đường đi tới như vậy, cô biết tương lai cũng sẽ tiếp tục dây dưa quấn quít như vậy.
Đúng như anh nói, sinh mệnh rất ngắn, anh chỉ muốn cùng cô cùng đi xong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai năm sau, gia đình dời nhà di dân đến Canada, thật ra cả nhà di dân lần này cũng chỉ có hai người. Tịch Si Thần đã chính thức đưa đơn xin từ chức tới hội đồng quản trị , giờ đây đã thoái ẩn, không đảm nhận bất kỳ công việc nào của công ty nữa, có không ít người thương tiếc than, nói anh giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang quá mức đáng tiếc, nhưng anh cũng không cảm thấy, cô cũng không thấy được. An Kiệt bây giờ cảm giác mình cùng anh đều có chút tùy hứng, cố tình làm bậy, cô muốn đi nhìn lá phong, anh nói được, cho nên đã tới rồi, mặc dù lần này đích xác là gây chiến chút. Bất quá không tồi, đổi lại hoàn cảnh, vốn người nhớ đến cô ở trong nước cũng không nhiều, tới chỗ nào cũng giống nhau, mà Si Thần đại khái là phòng ngừa chu đáo, lo lắng cô sẽ đối với cuộc sống hôn nhân sinh ra tâm tình chán ghét cho nên nghĩ biện pháp làm cho cô cảm động, cảm thấy vui vẻ, cách anh không được, thật ra thì bây giờ làm sao còn có thể rời đi nữa.
Đến được 2 tuần lễ, người ở xung quanh vẫn không nhận ra, hai người rất ít khi ra khỏi của, đồ chở tới đây vẫn đang sửa sang lại, không nhiều lắm, nhưng An Kiệt chính là thích những việc nhỏ lặt vặt, Si Thần đã nói cô xoi mói.
Hôm nay rốt cục coi như là thành công, người luôn luôn chỉ ở bên cạnh nhìn xem cũng là nói một câu "Hoàn mỹ", có hoàn mỹ hay không cô không chắc, nhưng mình cảm thấy thoải mái là được, phòng ốc không lớn, hai tầng và một gác lửng, không tính là mới cũng không coi là cũ, cũng là rất quý, xài 35 vạn tiền tệ mua quyền bất động sản trong 5 năm.
Nhưng phải nói hoàn cảnh ở khu này rất tốt, rất yên tĩnh, cách trung tâm thương nghiệp cũng không xa, lúc An Kiệt đi mua chăn lông có qua một lần, nửa giờ lái xe, có rất nhiều cửa hàng cùng quán trọ, lúc ấy đem theo bản đồ dĩ nhiên không có lạc đường, vòng một vòng mua được không ít đồ rồi trở lại.
Dọc đường tới đây phát hiện không ít nơi có thể đi, trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú. Thời kỳ sinh viên của cô cùng Si Thần cũng đã có mấy năm kinh nghiệm qua cuộc sống nước ngoài, bây giờ đến quốc gia lạ này sinh sống cũng không có nhiều cảm xúc xa xứ lắm. Thật ra thì ngôn ngữ không phải là một vấn đề lớn, người chung đụng lâu cũng na ná như nhau, mà cô từ trước đến giờ cũng không hay kết giao gặp gỡ, phương diện này thì càng thiếu.
Người đầu tiên An Kiệt biết ở chỗ này là một người đàn ông tên Mã Thuỵ, mỗi ngày lúc mặt trời ngã về tây ông thường đi qua cửa nhà cô, sau đó chừng hai mươi phút lại trở về, có một ngày An Kiệt ở trong phòng bếp nấu cơm, ông ấy gõ cửa sổ nhà cô, "Cây ô liu trong vườn hoa của cô cần tưới nước."
An Kiệt nhìn ông một cái, vươn đầu ra nhìn loạt cây ô liu nhỏ dưới mái hiên bên trái, "Bọn chúng chưa có chết a."
"Không tưới nước sẽ chết." Ông ấy nói xong chắp tay sau lưng rời đi.
Sau đó An Kiệt chạy lên trên lầu đi hỏi Tịch Si Thần, cây ô liu cần tưới nước sao? Anh nói hẳn là không cần, kết quả hai ngày sau cây ô liu nhà cô đều chết hết.
Sau đó An Kiệt biết người đàn ông kia gọi Mã Thụy, ở khu kế chỗ bọn họ, làm nghề làm vườn, cho nên mỗi ngày sau khi ăn xong tản bộ thường xuyên chăm sóc hoa cỏ cây cối nhà người ta xem có mạnh khoẻ hay không.
Sau một tuần, Mã Thuỵ cầm một chậu cây ô liu đến gõ cửa nhà cô, An Kiệt nhận lấy cái khay thực vật xanh um tươi tốt kia hơi chút cảm động, nhưng lúc muốn nói cám ơn ông ấy đã phất tay một cái rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu của Từ Chí Ma "Tôi vung phất ống tay áo, không mang đi một đám mây màu", nhịn không được cười lên.
Xế chiều Tịch Si Thần từ hồ bơi về nhà, lần trước anh đi tập thể hình, không biết làm sao lại được mời làm huấn luyện viên bơi lội, An Kiệt lúc ấy cười anh sau này bơi lội cũng có thể miễn phí, anh nói, còn có thể mang người nhà vào, cô lúc đó chạy đi thật xa, năm trước có theo anh học bơi một lần ở trong nước, kỳ thật phải đi học, kết quả làm sao cũng không nổi lên được, mà người dạy cũng tuyệt tình, nói gì tìm đường sống trong cõi chết, anh buông tay ra cô liền chìm xuống, nuốt rất nhiều nước, bị làm cho sợ đến gần chết, sau này cũng không dám nữa đi.
"Đói bụng không? Em làm sủi cảo." Đem bánh sủi cảo đã làm cả buổi trưa để lên mặt bàn.
"Sao lại bắt đầu học làm món ăn Quảng Đông rồi?" Si Thần rửa tay xong ngồi xuống thử ăn vài cái, "Không tệ, nhưng hơi nhạt."
An Kiệt cầm cái muỗng trên tay anh múc một cái ăn, "rất ngon mà, ăn muối quá nhiều không tốt, hơn nữa chợ bên này cũng không mua được muối thô (tớ nghĩ là muối biển tinh chất)."
"Có muốn gọi người gửi một thùng từ trong nước đến đây không?"
"Anh làm gì thế, buôn bán muối lậu àh."
Anh ngoắt ngoắt tay bảo cô đi qua, An Kiệt lắc đầu, anh cười, "Làm gì mang bộ dạng con cừu nhỏ thấy sói vậy?"
Ha ha cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, "Hôm nay lúc em đi chợ đụng phải một bà lão người Đức, bà nói chuyện với em, em nghe không hiểu, cho nên em quyết định đi học tiếng Đức."
"Em nghe không hiểu làm sao xác định bà ấy là người Đức?"
"Anh xem, em hiểu tiếng Pháp, hiểu một chút tiếng Anh, mà tiếng Nhật, Hàn mặc dù ý tứ cụ thể không rõ nhưng coi như có thể từ cách phát âm mà phân biệt, về phần Tây Ban Nha, Italy, vừa mở miệng cũng cuốn lưỡi gay gắt, cho nên em lén cho đó hẳn là người Đức, mà em phát hiện loại ngôn ngữ này khiến em rất động tâm."
"Muốn học cũng có thể, nhưng đừng nhất thời cao hứng."
"Em nhất thời cao hứng bao giờ?" An Kiệt không phục .
Si Thần cười nhìn cô, "Bơi lội." Nhàn nhạt bỏ xuống hai chữ, người anh tuấn nào đó cho một bóng dáng tiêu sái đi lên lầu.
Cô hướng anh kêu lên đi, "Uy, nói nè, sau này em bề bộn nhiều việc, cho nên cơm tối anh làm."
Anh xoay người tựa vào trên lan can nhìn cô, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, "Em lên đây, chúng tôi thật tốt thảo luận một chút."
"Có mà tin được anh, anh chỉ biết đùa bỡn lưu manh."
Tịch Si Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên cười ha hả.
Giản An Kiệt thở dài lần nữa, trước kia lúc không biết anh, cảm thấy người này rất lãnh khốc, vô cùng lãnh khốc, nói cũng không quá muốn, thậm chí có chút tư thái không coi ai ra gì, hôm nay, thật sự là phải liên tiếp lắc đầu .
Một mạt gió hè thổi vào, làm bạn cùng với tiếng chuông gió ở cửa sổ phòng bếp, An Kiệt ngồi trên chiếc ghế dựa vào mặt bàn, từ từ ngủ thiếp đi, thời tiết thoải mái như vậy làm cho người tôi chỉ muốn một giấc ngủ trưa an nhàn.
"Nếu như không có gặp anh, vận mệnh của mình sẽ như thế nào?" Cái vấn đề này cô nghĩ tới không chỉ một lần, nhưng trên thực tế cuối cùng là gặp được, dây dưa quấn quít một đường đi tới như vậy, cô biết tương lai cũng sẽ tiếp tục dây dưa quấn quít như vậy.
Đúng như anh nói, sinh mệnh rất ngắn, anh chỉ muốn cùng cô cùng đi xong.