Buổi tối sáu giờ, cậu đúng hạn trở về biệt thự, rửa tay ăn cơm.
Nhạc Trừng và An Lăng vẫn như cũ ngồi đối diện Trương Quý, giữa hai người còn cách một ghế trống vốn dành cho Lâm Thiếu. Khi ăn, hai người vài lần đưa mắt đảo qua thần tình lạnh lùng của Trương Quý. Bọn họ đều ngửi được mùi tà ác trong không khí, chỉ là không dám xác định tà ác này rốt cuộc từ nơi nào dật ra.
Theo ngồi hai bên Trương Quý là Mạc Dực và Mộ Dung Duy?
Hay vẫn là, trên người mình cũng đang tràn ngập hương vị đồng dạng?
Bữa ăn vô cùng nặng nề, thần kinh căng thẳng, bị ác ý tên là đợi chờ dẫn dắt.
Trương Quý vẫn như bình thường, chậm rãi ăn phần ăn của mình, ai cũng không nhìn, ai cũng không đặt vào mắt, không hề hay biết phía trước đã đặt bẫy rập phục kích tiểu thú.
Thế nhưng, sau khi buông đũa, Trương Quý bỗng nhiên mở miệng “Cố nén bi thương.”
Bốn chữ đơn giản, thanh âm rất nhẹ, tuy nhiên ở giữa nhà ăn không ai nói chuyện đều nghe được rõ ràng. Nam âm trong trẻo, phi thường nhu hòa, khiến cho người nghe thật dễ chịu.
Mộ Dung Duy ngồi thẳng sống lưng, sau khi xác định là Trương Quý nói với hắn, giống như bị điện giật một chút, quay đầu qua nhìn Trương Quý, đối mặt với con ngươi đen láy của cậu, vội vàng dời mắt qua một bên, không tự nhiên nói “Cám ơn đã quan tâm.”
Mạc Dực “Xuy” một tiếng cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, một chữ cũng chưa nói.
Trương Quý không nói thêm gì nữa, ăn cơm xong, đứng lên đi thư phòng.
Mạc Dực gọi Trương Quý lại “A Quý, đêm nay đừng đến thư phòng.” Hắn ném đũa, đứng lên, giống như sợ Trương Quý sẽ đào tẩu, liền ôm lấy hai vai cậu, thoải mái nói “Đi theo tôi.”
Trương Quý chấn động, nghĩ rằng sẽ bị mấy tên này ngoạn.
Tuy nhiên cậu không giãy giụa, biết phản kháng cũng là vô ích, cố gắng trấn tĩnh như cũ, im lặng tiếp nhận bị Mạc Dực mang lên lầu.
Mộ Dung Duy vẫn ngồi thẳng tại chỗ, không chút động tĩnh, dùng đũa ngoạc lung tung miếng thịt trong chén, An Lăng và Nhạc Trừng đều có vẻ hứng thú chờ đợi quyết định của hắn.
“Họ Mộ Dung.” Nhạc Trừng ngữ khí tận lực bình tĩnh, nói “Chi bằng chúng ta đến phòng khách uống trà đi? Món tráng miệng hôm nay cũng không tệ.”
Mộ Dung Duy giống như không nghe thấy lời hắn. Sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên đứng lên nhanh chóng đi lên cầu thang.
An Lăng nhìn bước chân nặng nề mà vội vàng của hắn, quay đầu sang phía Nhạc Trừng, cười hỏi “Này, có muốn đến phòng khách uống trà, ăn tráng miệng không?”
Nhạc Trừng trên mặt một chút ý cười cũng không có, suy nghĩ một hồi, đứng lên đi lên lầu.
“Nhạc Trừng, cậu thật chẳng lịch sự chút nào cả!” An Lăng hướng theo bóng dáng hắn bất mãn gào một tiếng, cắn răng buông đũa, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Tới lầu hai, liếc mắt một cái liền thấy Nhạc Trừng đang đứng ngoài cửa phòng tắm thường dùng, không biết suy nghĩ cái gì.
An Lăng đi qua, Nhạc Trừng thấp giọng nói “Ba người đều ở bên trong.”
“Tất nhiên, nếu làm thì phải súc ruột thôi.” An Lăng vẻ đương nhiên mà nói.
“Thực im lặng.”
“Ừ, A Quý vốn ương ngạnh mà.”
Nhạc Trừng không lên tiếng, mắt nhìn cánh cửa gỗ chằm chằm không chớp, giống như trên đó có khắc hoa văn cực kỳ thu hút hắn vậy.
An Lăng hạ giọng “Nhạc Trừng, có vào hay không?”
Nhạc Trừng trừng mắt nhìn, lắc đầu.
“Không vào, vậy về phòng thôi.” An Lăng tựa hồ nhớ đến cái gì, vô cùng hưng phấn nói “Nói mới nhớ! Này, tôi có đĩa mới, phi thường điều giáo, phi thường ngược đãi, mới nhìn đã thích rồi, sáng nay mới giao tới. Có muốn cùng xem không?”
Nhạc Trừng bị hắn đẩy nhẹ hai cái, mới đem lực chú ý trở về, bực bội quay qua liếc hắn một cái “Có rảnh thì kiếm chuyện khác mà làm được không? Miệt mài lắm chỉ đoản mệnh. Còn nữa, bài luận văn Kỹ thuật kinh tế sắp phải nộp, cậu đã viết xong chưa? Không phải nói đại nhân nhà cậu dạo này nộ khí lớn lắm sao? Còn không lo mà làm đi.”
“Đủ rồi nha!” An Lăng giận tái mặt “Giúp cậu vui lên một chút, vậy mà còn lớn giọng giáo huấn tôi. Được rồi, ai tự lo cho người nấy đi!”
Rồi đi về phía phòng mình.
Nhạc Trừng nhìn theo bóng dáng hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt quét qua cánh cửa gỗ phòng tắm một chút, thần sắc ảm đảm, đứng một hồi, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, xoay người bước về phòng.
An Lăng đoán phi thường chính xác.
Trong phòng tắm đang súc ruột.
Trương Quý trước sau như một mà im lặng, trần trụi nằm trên mặt đất, hai cổ tay bị Mạc Dực khống chế, thỉnh thoảng vẫn rất nhỏ tránh né đôi chút, nhưng vĩnh viễn không thoát được đại chưởng của Mạc Dực.
Mộ Dung Duy quỳ gối, mở hai đùi cậu ra, chậm rãi bơm chất lỏng vào huyệt khẩu non nớt ngượng ngùng.
Xem ra cảm giác sợ hãi của Trương Quý đối với chuyện súc ruột còn chưa biến mất. Rõ ràng là sử dụng ống chích cỡ nhỏ, dịch súc ruột cũng là loại ôn hòa, nhưng khi đi vào cơ thể vẫn không kìm được mà sợ run.
Ắt hẳn đã kiệt lực nhẫn nại, nhưng vẫn là không thể kiềm chế, rất không cam tâm để cho người bên ngoài nhìn ra cậu đang sợ hãi. Trong tầm mắt của Mộ Dung Duy, mồ hôi lạnh men theo nội sườn trắng nõn chảy ra, làm thành một lớp mỏng, xinh đẹp đến đau lòng.
“A Quý, không thoải mái thì động một chút đi.” Mộ Dung Duy quẳng lọ rỗng lên sàn nhà, qua lại vuốt ve cái đùi thon dài của thiếu niên, đầu ngón tay tiếp cận hệ rễ của địa phương kia, lau sạch mồ hôi lấm tấm “Có phải rất muốn giãy giụa không? Chịu đựng như vậy so với giãy giụa còn vất vả hơn nhiều nhỉ?”
Giống như không thể chịu nổi da thịt mẫn cảm bị chạm đến, hạ thân vặn vẹo một chút.
Mạc Dực túm cổ tay Trương Quý càng chặt, phát ra tiếng cười trầm thấp “Đúng rồi, A Quý, cứ đưa bộ dạng này cho họ Mộ Dung xem. Cậu như vậy thật xinh đẹp, họ Mộ Dung sẽ mê muội mất.”
Trương Quý lập tức bất động, toàn thân căng thẳng, nhẹ nhàng thở hào hển.
Mộ Dung Duy bất mãn ngẩng đầu, vừa vặn cùng Mạc Dực ánh mắt chạm nhau.
Mạc Dực ánh nhìn sắc bén, khóe miệng cong lên tiếu ý “Cứ để cho cậu ta chịu đựng. Tính tình cậu ta, cậu còn không biết?”
Cả quá trình kế tiếp, Trương Quý không hề nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng gắt gao nhắm lại.
Sau vài lần súc ruột, lại dùng nước ấm giúp Trương Quý rửa sạch.
Mạc Dực toan ôm Trương Quý, Mộ Dung Duy đã trầm giọng nói “Để tôi.”
Mạc Dực nhích qua, nhượng Mộ Dung Duy ôm Trương Quý đã chẳng còn chút hơi sức nào đến phòng Mộ Dung Duy, đặt cậu trên giường. Mạc Dực theo phía sau, đóng cửa phòng, bất động thanh sắc khóa cửa.
Mở màn cùng trước đây không khác gì nhau. Trương Quý yên lặng, để cho Mộ Dung Duy ôm cậu từ phía sau, Mạc Dực mở hai chân cậu ra, thân hình cao lớn chen vào giữa hai chân trần trụi.
Khi Mạc Dực đem ngón tay giữa đã ướt dầu bôi trơn xâm nhập vào hậu huyệt, Trương Quý vẫn đang gắt gao nhắm chặt bỗng nhiên mở choàng mắt.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời, đen láy không một chút tạp chất, nhưng gần như trong nháy mắt mở ra kia còn chưa phân rõ trắng đen liền trực tiếp chiếu vào con ngươi Mạc Dực.
Mạc Dực cùng cậu đối diện, bên môi chậm rãi cong lên một cái mỉm cười đầy ý vị thâm trường.
Trương Quý lạnh lùng rốt cuộc chấn động. Đường cong ưu mỹ của hai gò má sau khi biến hóa rất nhỏ, hình thành một cái biểu tình khó có thể tin, yếu ớt giống như bị cái gì làm cho kinh hách, rồi ngay sau đó, cậu đột nhiên cắn răng, giống như điên mà vùng vẫy giãy giụa.
Trầm mặc trong phút chốc chuyển thành điên cuồng, Mộ Dung Duy vẫn từ phía sau vẫn ôm lấy cậu bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa để cậu giãy khỏi vòng tay của mình. Hắn mạnh mẽ dùng hai cánh tay hữu lực ôm chặt lấy cậu, thấp giọng nói “A Quý, A Quý, bình tĩnh một chút.”
Trương Quý giãy giụa thật sự lợi hại. Tiểu thú rơi vào bẫy rập rốt cuộc hiểu được, ở trong lòng Mộ Dung Duy liều mạng vặn thắt lưng, muốn từ trong cánh tay của nam nhân này giãy ra ngoài.
Cậu hung hăng đá chân, đôi mắt đen mở lớn, liên tiếp đá về phía ngực cùng mặt Mạc Dực.
Đáng tiếc, luận võ, Trương Quý vĩnh viễn không phải là đối thủ của Mạc Dực.
Mạc Dực rất nhanh bắt lấy mắt cá chân đang đạp loạn của Trương Quý, hung hăng tách ra hai bên, thân hình cao lớn như muốn xâm lược mà tiến về phía trước, đến cự ly mà Trương Quý không thể đá được nữa, mới buông cổ chân đã bị nắm đến ngấn vết ngón tay ra, nhanh chóng nâng cái mông duyên dáng lên.
Nhìn đến tư thế *** chính thức của đàn ông, Trương Quý vốn lãnh đạm dị thường liền lộ ra ánh mắt sợ hãi khiến kẻ khác không thể đành lòng. Cậu ngửa cổ ra sau, tầm mắt chạm đến Mộ Dung Duy đang nhốt cậu, làm cho tim Mộ Dung Duy loạn lên một chút.
Phía dưới, ngón giữa của Mạc Dực, cũng đã cố chấp một hơi sáp vào chỗ sâu nhất, cảm giác được Trương Quý không cam lòng bắt đầu giãy giụa lần thứ hai, mang theo ý tứ cảnh cáo, đem ngón giữa rút ra, rồi tiếp theo gia tăng một ngón trỏ, cũng một đường kiên quyết xuyên thẳng vào địa phương kia.
Trương Quý hít một ngụm khí lạnh.
Huyệt khẩu phấn hồng ngậm thật chặt hai ngón tay của Mạc Dực, có lẽ là do sợ hãi, cơ vòng không ngừng co rúm. Khóe môi nam nhân hiện lên một tia lãnh khốc, ngón tay đã xâm nhập vào bên trong bắt đầu khuấy động, khuếch trương nội vách tường mẫn cảm mỏng manh.
Con mồi không thể phản kháng sống chết vặn vẹo cánh mông, hòng mong thoát khỏi tra tấn chưa từng gặp qua bao giờ. Sau khi phát hiện chỉ là phí công vô ích, đôi môi mỏng hơi hơi mở ra, phát ra tiếng khóc cùng thở dốc nức nở.
“Đừng sợ, tôi và họ Mộ Dung kỹ thuật đều tốt lắm.”
Nâng hai đùi trắng tuyết lên, không hề thương tiếc mà áp thân về phía trước, tính khí nóng rực của Mạc Dực nhẹ nhàng đảo qua địa phương rất nhanh sẽ bị hắn xâm nhập kia. Khi cự vật cứng rắn hung mãnh chạm vào gò mông trắng nõn lãnh lẽo, Trương Quý dường như chấn kinh mà không ngừng lui về phía sau. Cậu tìm được tầm mắt của Mạc Dực, nháy mắt sợ run, bắt đầu liều mạng lắc đầu.
Mạc Dực thú vị mà nhìn cậu, hai ngón tay kẹp lấy hai tiểu phấn hồng non nớt trước ngực, tàn nhẫn chà đạp.
Trương Quý đau đến gần như không thở được, lưng căng thẳng cứng ngắc.
“Sớm hay muộn đều phải làm, A Quý.” Mạc Dực lãnh khốc mà cười “Cậu cho là sẽ thoát được sao?”
Giây tiếp theo, kìm hai đùi thon dài đang run bần bật, không thương tiếc đâm vào lối nhỏ không ngừng co rút kháng cự.
Cấm địa chưa bao giờ được thăm dò bị mạnh mẽ đột phá, Trương Quý chợt ngửa cổ ra sau kêu thảm thiết “A Dực van cầu anh!”
Câu van xin đầu tiên, thanh âm đã muốn khàn khàn vụn vỡ, như thể đã khóc lâu ngày.
Kiệt lực ngửa cổ ra sau, như thiên nga hấp hối loan thành đường cong réo rắt thảm thương tuyệt đẹp.
Một câu dồn dập vừa qua, liền kịch liệt thở hào hển, lại lần nữa cắn chặt răng.
Thanh âm cầu xin thê lương cùng tiếng thân thể bị xé rách đồng thời lọt vào màng tai người thi bạo, ngay khi một chữ cuối cùng vừa lọt vào không khí, cũng là lúc hung khí đáng sợ của nam nhân đẩy vào chỗ sâu nhất.
Độ ấm bên trong thuộc về Trương Quý hoàn toàn bao vây lấy dục vọng của kẻ xâm lược, đem dũng đạo chật hẹp chưa từng có người xâm phạm khuếch trương đến mức lớn nhất, loại chiếm đoạt đầy mãn nguyện này gần như đem người run rẩy bên dưới vấy bẩn từ trong đến ngoài.
“A Quý, thân thể cậu thật tuyệt.”
Mạc Dực phát ra tiếng tán thưởng đầy gợi cảm, đồng thời cũng tràn ngập dục vọng, hưởng thụ mà chậm rãi rút ra hơn phân nửa, rồi đột nhiên không báo trước lại đâm vào.
Thân thể nhỏ bé, trắng nõn yếu ớt vì bị đâm mà không ngừng cọ vào ***g ngực của Mộ Dung Duy, Trương Quý đau đến lắc mi nức nở.
“A Quý, cảm giác sâu một chút, tôi đã ở bên trong cậu.”
Tiết tấu dã tính theo đó là động tác đầy tính xâm lăng dần dần nhanh hơn, tính khí tới lui trừu sáp giữa cơ vòng không ngừng co rút và lớp niêm mạc mềm mại. Loại khoái cảm cực lạc thế này, cho dù là kỹ thuật khẩu giao lấy lòng tối siêu đẳng cũng vô pháp so sánh.
Sau khi bị xỏ xuyên hoàn toàn, Trương Quý khóc nức nở, không thể không theo tần suất của cầm thú đang chà đạp mình mà phập phồng.
Hai gò mông non mềm trơn mịn, vì động tác hung hăng va chạm đầy thú tính của nam nhân phía trên mà biến dạng. Thanh âm *** *** mĩ cực kỳ khó nghe, nhưng lại như mị độc câu nhân khiến cho khát vọng xâm phạm càng thêm đốt người, không ngừng đĩnh khởi thắt lưng cường tráng, đem nam vật ở khố hạ đâm vào càng sâu.
Trương Quý tựa hồ vĩnh viễn chẳng thể nào tới gần được, bị hơi thở của chính mình bao vây trọn vẹn.
Khoái ý làm cho Mạc Dực liên tiếp điều chỉnh tốc độ cùng góc độ, giữa cơn dục vọng nóng bỏng, đôi mắt thâm thúy vẫn thủy chung bình tĩnh đến rét lạnh lòng người. Trực giác cho hắn biết hắn đang ở nơi sâu nhất, tối trân quý nhất của Trương Quý, mà hắn đã chẳng còn phải đau khổ nhẫn nại, chỉ cần vươn móng vuốt sắc nhọn ác độc, hung hăng xé mở cái người đã cuốn lấy tâm trí hắn, đem tận cùng bên trong bức ra, đoạt lấy, hơn nữa còn tàn nhẫn giày vò “A Quý, nhớ cho rõ, đây là Mạc Dực ở trong thân thể cậu, là Mạc Dực thao cậu!”
Từ trong bộ vị bị đau đớn ăn mòn, ngay cả Trương Quý cũng vô pháp thừa nhận.
Khuôn mặt quật cường vặn vẹo cực độ, nhục nhã và thống khổ rõ ràng viết trong đôi mắt đen huyền, yếu ớt đến nỗi làm cho người ta hận không thể đem toàn bộ dùng sức hút lấy.
Thông đạo không kinh nghiệm ngay từ đầu đã bị không chút lưu tình mà khuếch trương cực độ. Chính mình cũng đồng dạng có khí quan làm dấu hiệu, thế nhưng lại bị kẻ khác tàn ác xỏ xuyên qua.
Đau đớn thân thể cùng tinh thần đồng thời tra tấn Trương Quý. Mỗi động tác của Mạc Dực đều làm cho cậu thống khổ, trừu sáp như không có điểm dừng. Cảm giác bị đồng tính cường bạo, từ bên trong thân thể rành mạch mà truyền tới não bộ, không thể cự tuyệt.
Giao cấu đồng tính dơ bẩn làm cho cậu khó có thể duy trì kiêu ngạo bản thân, ngay khi không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, Trương Quý vứt bỏ tất thảy trầm mặc vốn để bảo hộ chính mình, bắt đầu giương đôi môi không một chút huyết sắc, lắc đầu nức nở khóc “Mẹ, mẹ…”
Mộ Dung Duy chợt chấn động, kìm lòng không đậu buông lỏng cánh tay.
Trương Quý không ngừng giãy giụa rốt cuộc cũng có cơ hội giải thoát, giống như bỗng nhiên ông trời cho cậu sức mạnh vượt cả bản năng, đột nhiên xoay người, không hề báo trước mà rút khỏi vật cứng tra tấn mình, dồn toàn lực quơ tay vớ lấy chiếc đồng hồ cổ bằng đồng trên đầu giường.
Mạc Dực một tay tóm trở về, đè lên đỉnh đầu.
“Đến bây giờ còn muốn trốn?”
Đang làm giữa chừng lại bị gián đoạn khiến cho hắn vô cùng tức giận, không đợi Trương Quý lật lại, trực tiếp tới từ phía sau, khống chế chặt thắt lưng Trương Quý, “Phốc” một tiếng đâm vào.
Thân thể trắng nõn đột nhiên bị tấn công từ phía sau, dường như bị đày đọa đến vô lực mà nằm chết lặng trên giường.
Gặp công kích so với vừa rồi càng thêm hung ác, Trương Quý không hề kịch liệt giãy giụa, chỉ cố gắng cuộn mình, áp sát gò má vào nệm, tiếp tục vỡ vụn khóc nức nở “Mẹ… Mẹ…”
Da thịt bình thường không tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng nõn như tuyết trắng, trải qua lễ rửa tội dục vọng cố chấp của nam nhân, liền nhiễm thượng sắc hồng, quang mang diễm lệ theo ánh sáng mờ ảo trong phòng phiếm lên.
“A Quý, kêu tên tôi, kêu A Dực!”
Thân thể chìm trong gió bão của lễ rửa tội, ngoại trừ lời cầu xin đầu tiên, Trương Quý thủy chung đều khàn giọng gọi mẹ mình, giống như không còn ý niệm hướng nam nhân tra tấn mình cầu xin tha thứ nữa.
“Kêu A Dực, nhanh lên!” Mạc Dực tay giữ chặt eo nhỏ nhắn run rẩy như lá trong gió, trong lúc ép buộc Trương Quý thừa nhận kết hợp thân thể với nam nhân, còn đồng thời kiên trì làm cho Trương Quý rõ ràng đến tột cùng là ai đang giữ lấy cậu.
Không nghe Trương Quý đáp lại, hắn tăng lớn độ mạnh yếu mà đĩnh nhập, làm cho thân hình khả ái bởi vì đau đớn mà mãnh liệt cuộn mình, tàn bạo thúc sâu không thương tiếc, thậm chí còn dùng thanh âm trầm thấp uy hiếp “A Quý, tôi bắn bên trong cậu nha.”
Dũng đạo hàm chứa cương vật mãnh kiệt co rút, rõ ràng nhắn giùm khủng hoảng của Trương Quý.
Cho dù là bản thân Mạc Dực, cũng chấn động với sự tàn nhẫn của mình. Hắn giống như bị linh hồn của dã thú thao túng, hưởng thụ khoái cảm như đã từng khao khát, làm chuyện hung ác đến nỗi chính mình cũng không tưởng tượng được, nhưng trào phúng là từng cảm giác đều chân thật đến trắng trợn.
Ham muốn chà đạp và chiếm đoạt, so với dục vọng thân thể phát tiết càng kêu gào đau đớn hơn.
Hắn không thể không bắt lấy từng cơ hội, như thể chỉ cần thả lỏng tay, hết thảy mọi thứ sẽ hóa thành hư ảo, rồi người đang bị hắn xỏ xuyên dưới thân kia cũng sẽ nháy mắt biến mất.
“A Quý, cậu có biết bị dịch thể nam nhân bắn bên trong là cảm giác gì không?” Mạc Dực bị giọng nói bình tĩnh của chính mình tự dọa, kia thật sự là thanh âm vừa trầm thấp vừa tràn ngập áp bách, mà hắn một bên tiến lên trong cơ thể Trương Quý, một bên không từ thủ đoạn mà tiếp tục lời nói chà đạp “Chờ một chút nữa, chờ một chút nữa cậu sẽ biết. Nghe nói là rất nóng, tôi bắn chắc cũng nóng như vậy nhỉ? Đừng thất thần, cứ chờ mà hảo hảo cảm giác.”
Tiến thêm một bước uy hiếp lăng nhục rốt cuộc đả động được Trương Quý.
Chẳng những bị cường bạo, hơn nữa phải thể nghiệm sỉ nhục đồng tính bắn tinh trong cơ thể, đối với Trương Quý mà nói là một thương tổn càng sâu hơn.
Cậu hai tay run rẩy cố gắng chống dậy, nhưng Mạc Dực mỉm cười, chỉ cần một ngón tay liền đem người gần như vô lực bên dưới đè xuống.
Động tác trong cơ thể càng lúc càng nhanh, tốc độ cùng bình thường bất đồng làm Trương Quý tinh tường biết Mạc Dực sắp tới cao trào.
Bức bách tà ác ngoan độc rốt cuộc khiến cho thiếu niên kiêu ngạo tan tác, mờ mịt quờ quạo vào không trung, khóc âm mang đầy nhục nhã “A Dực… A Dực không cần…”
Cậu kêu “A Dực”, đem sự tích tụ bao nhiêu lâu nay của Mạc Dực đẩy tới đỉnh điểm.
Mạc Dực gần như chật vật mà đem chính mình từ trong cơ thể Trương Quý rút ra, dịch thể nóng hổi khó khăn bắn trên hai cánh mông run rẩy trắng nõn.
Cao trào quá độ kích thích, làm cho đại não Mạc Dực vốn kinh nghiệm phong phú nháy mắt trống rỗng.
Hắn thể nghiệm dư vị sau cao trào, ồ ồ thở dốc, một hồi lâu sau, mới phát hiện tay mình còn gắt gao bấu lấy thắt lưng Trương Quý.
Mạc Dực cúi đầu, yêu thương mà hôn lên tấm lưng trần trụi cùng gò má đã ướt sũng mồ hôi lạnh, vẫn còn mang theo mùi kinh hách vì bị chà đạp của Trương Quý, ôn nhu mà nói “A Quý, đừng lo lắng, tôi không có bắn bên trong.”
Trương Quý được giải phóng, cũng đã vô lực tái chạy trốn nơi khác, chỉ một mực cuộn tròn thân thể không ngừng co giật lại.
Nơi lỏng cánh tay đã bị Trương Quý giãy thoát ra ngoài, Mộ Dung Duy thủy chung ngây ngốc ở bên giường, khiếp sợ mà nhìn cảnh *** đầy *** mĩ vừa qua.
Mạc Dực ngẩng đầu, đem mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi vuốt ra sau, ngữ khí cực kỳ bình thản hỏi “Họ Mộ Dung, cậu có đến không?”
Trương Quý bỗng nhiên kịch chấn.
Cậu tìm về chút khí lực còn lại hòng chạy trốn, Mạc Dực dường như đã sớm có chuẩn bị mà bắt lấy mắt cá chân cậu, tiếp tục nhìn chằm chằm Mộ Dung Duy.
Mộ Dung Duy trừng mắt nhìn Mạc Dực, trong ánh mắt tràn ngập oán hận thâm độc.
Vẻ mặt Mạc Dực tràn ngập sa đọa, kèm theo đó là một cái tươi cười như có như không, thờ ơ mà thưởng thức lý trí người khác dần dần hỏng mất.
“Tôi làm.” Mộ Dung Duy hít sâu một hơi, run rẩy phun ra hai chữ.
Mạc Dực cho hắn một cái cười lạnh như thể đã sớm đoán được, đem Trương Quý không ngừng giãy giụa kéo lên, giúp họ Mộ Dung đè lại nửa người trên của cậu, dương dương tự đắc hất cằm về phía hắn.
Mộ Dung Duy cứng ngắc mà dừng mắt ở Trương Quý, thật lâu vẫn chưa có động tác gì.
Đã bị hành hạ đến mệt mỏi, Trương Quý lại vẫn như cũ kiệt lực kháng cự, giờ phút này toát lên vẻ non nớt cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng. Giống như một chú mèo con bị thô bạo lột đi lớp lông vàng mềm mại, lộ ra một tầng trần trụi càng cám dỗ người hơn.
Mặt nạ lạnh lùng hoàn toàn bị đánh nát, hàng mi thanh tú, mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đơn bạc, mắt tiệp thật dài rũ xuống, vi diệu tổ hợp thành biểu cảm thống khổ nhục nhã, thẩm thấu hòa quyện cùng nét quyến rũ đầy tình sắc sau khi mập hợp.
Một người rõ ràng nên được bảo hộ và thương yêu, vô tội thuần khiết đến cùng cực cứ như vậy mà bị nghiền nát vỡ tan tành.
Những xúc tua cứ vươn ra, như muốn ngăn cản chính mình giống Mạc Dực làm điều khủng khiếp kia với Trương Quý, nhưng lại nam kham không thể tuân theo lòng người.
Kiềm chế thú tính trong cơ thể sao khó khăn đến thế, khổ sở đến cả người phát run, Mộ Dung Duy hô hấp hỗn loạn.
Hắn muốn giữ lấy thân thể này, càng tiến thêm một bước, chiếm đoạt linh hồn quật cường như có như không này, dùng nam tính chính mình xâm phạm Trương Quý, làm cho Trương Quý theo tiết tấu của mình mà khóc lóc. Ngay khi hình ảnh rơi lệ xẹt qua trong tâm trí, ngọn lửa đã nhen nhóm cháy hừng hực trong cơ thể ngay lập tức thiêu hủy tất thảy mọi lí trí.
Mộ Dung Duy cảm thấy linh hồn bị xé ra.
Mạc Dực yên lặng nhìn hắn, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ mà mở miệng “Nếu không đành lòng, thì qua đi.”
Mộ Dung Duy đột nhiên ngẩng đầu, đem ánh mắt run rẩy quét về phía Mạc Dực, sau khi kịch liệt thở dốc, hắn khom người, kiên định tách hai cổ chân Trương Quý sang hai bên.
Trương Quý phản ứng mãnh liệt mà đạp chân, ý đồ đem chân khép lại, Mộ Dung Duy dường như bị kích thích, rất nhanh áp sát tới, đỉnh khí quan nóng hừng hực tìm được cửa vào đã muốn bị chà đạp đến sưng đỏ.
Cấm địa thê thảm vừa nhận qua lễ rửa tội của nam nhân mà hơi hơi hé mở, dịch trắng dính nhơm nhớp trên cánh mông chậm rãi chảy xuống, giữa không trung kéo nhỏ thành từng đường cực kỳ khó coi.
Trương Quý đã lĩnh ngộ khai mở người khác, khiến cho thú tính của Mộ Dung Duy như bị bừng tỉnh, ở mạch máu phát ra tiếng thét dài.
Gần như không thể đợi chờ thêm được nữa, tàn nhẫn mà đâm vào thật sâu thân thể không còn chút năng lực phản kháng này.
“Ô…”
Trương Quý đau đến hấp khí, nháy mắt, lại bắt đầu kịch liệt giãy giụa. Vùng vẫy dữ dội nhưng gần như hư thoát kéo dũng đạo trong cơ thể không ngừng co rút, tựa như độ mạnh yếu cũng đủ mát xa, đem chút lí trí còn sót lại của Mộ Dung Duy toàn bộ thổi tán.
Hắn qua lại động thắt lưng, bắt đầu toàn lực công kích thân thể chặt chẽ nhưng không kém phần mềm mại kia.
Mỗi một lần đâm vào đều là thăm dò, mỗi một lần co rúm đều là nhầm tưởng đã bắt được Trương Quý tưởng chừng như sẽ không bao giờ chạm tới.
Trương Quý không thể chịu đựng được sự tàn sát của hắn mà nức nở, cố gắng cuộn mình tránh né, một lát sau, cậu lại bắt đầu mơ mơ màng màng, như đứa nhỏ mà khóc rên “Mẹ… Mẹ ơi…”
Mộ Dung Duy tiếp tục công kích không chút nhân tính, môi lại ôn nhu không nặng không nhẹ phủ lên chiếc cằm trắng mịn của cậu.
“A Quý, thực xin lỗi…” Mộ Dung Duy thấp giọng nói “Tha thứ cho tôi, A Quý, mong cậu tha thứ cho tôi…”
Chất lỏng ấm nóng trong suốt, đứt quãng nhỏ trên gương mặt tái nhợt của Trương Quý.
Mộ Dung Duy cũng không biết hốc mắt của mình lại chứa nhiều nước mắt đến vậy, cũng giống như hắn không biết tận sâu trong linh hồn mình còn ẩn chứa một con dã thú không thể khống chế.
Hắn cường bạo một sinh mệnh yếu ớt trong sáng, tốt đẹp đến làm cho hắn không thể buông tay, chính mình là hung thủ, lại thống khổ như người bị hại mà rơi lệ.
Mạc Dực đè hai vai Trương Quý lại, lạnh lùng mà nhìn Mộ Dung Duy một bên hôn môi Trương Quý, một bên không thể kìm nén mà khóc, tiếng thân thể mập hợp *** mĩ quẩn quanh, mạnh mẽ thô bạo mà giày vò sự yếu ớt đó, chà đạp không chút lưu tình nào, điên cuồng chiếm đoạt cùng làm nhục.
Hắn không biết ý niệm gì đang xoay quanh trong đầu mình nữa, hắn thậm chí không biết linh hồn của mình có còn tồn tại ở nơi này nữa hay không. Mạc Dực vứt bỏ tất thảy tôn nghiêm cùng cố chấp của dĩ vãng, giờ phút này, hắn bị tà ác như dã thú từ chính bản thân mình bóp nghẹt tới mất đi cảm quan.
Hắn không hề tự hỏi, cũng không muốn đi tìm hiểu xem tiếng khóc bi ai thấu tận tâm can kia rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Hắn lạnh lùng đánh giá Mộ Dung Duy, còn có chính hắn. Hắn đã muốn tê dại, thế mà còn chặt chẽ ấn bả vai Trương Quý, hiệp trợ cho hung ác của Mộ Dung Duy, tình cảnh quá mức tội ác, thế nhưng tràn ngập thỏa mãn cùng khoái hoạt ngấm vào tận từng tế bào.
“Đừng! Đừng ở bên trong…”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Trương Quý bỗng nhiên truyền đến, kéo lực chú ý của Mạc Dực trở về.
Hắn cúi đầu.
Thân hình bị áp bức vặn vẹo một trận, đột nhiên căng cứng, sau một giây liền cạn lực, hoàn toàn xụi lơ ở trên giường.
Trương Quý rốt cục ngất đi.
Mộ Dung Duy thở ra một hơi, chậm rãi từ trong cơ thể Trương Quý rút ra, sau một lúc nặng nề thở phập phồng, mới thất vọng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Mạc Dực.
Mạc Dực hạ mắt, nhìn chằm chằm phân thân đã không còn dữ tợn của Mộ Dung Duy, liền hiểu hắn đã bắn bên trong, khóe môi câu lên một mạt châm chọc “Họ Mộ Dung, nhìn không ra cậu so với tôi còn ngoan độc hơn.”
Nghe thấy lời Mạc Dực, đôi mắt Mộ Dung Duy đang dại ra dần dần bốc lên ngọn lửa oán hận, nghiến răng, hung tợn mà hạ giọng “A Dực, cậu cút cho tôi!”
“Được, tôi cút.” Mạc Dực thoải mái mà xuống giường, mặc quần vào “Cũng tốt, tôi ghét nhất là bị xử lý phần sau.”
Bỏ lại Trương Quý hôn mê bất tỉnh cùng thân hình cứng ngắc của Mộ Dung Duy, Mạc Dực trước khi đi khỏi còn nhớ rõ giúp bọn hắn đóng cửa phòng.
Hắn về phòng của mình, nhưng chỉ một lát, lại từ trong phòng đi ra, ánh mắt phức tạp mà nhìn hành lang vắng vẻ, suy nghĩ một hồi, bước đến phòng An Lăng.
An Lăng còn chưa ngủ, cũng không giống như đã nói với Nhạc Trừng là xem đĩa phim mới nhất, lúc này, An Lăng ngồi ở đầu giường xem giáo trình Kỹ thuật kinh tế muốn làm cho hắn điên đầu.
Một bên đọc một bên cầm quả táo đã được gọt vỏ ngon lành, còn chưa kịp cắn ngụm nào, cửa phòng không hề báo trước bật ra.
Thân hình cao lớn của Mạc Dực xuất hiện ngoài cửa.
“Hử? Làm xong rồi?” Kinh ngạc xong, An Lăng trêu cợt mà nhướn mi “Rốt cục được đền bù như mong muốn, hương vị không tồi nhỉ?”
Mạc Dực đi vào, bình tĩnh hỏi “An Lăng, cậu dám thượng tôi không?”
An Lăng trừng lớn mắt “Cái gì?”
“Muốn thử một chút hay không?”
An Lăng ha hả cười, cực kỳ vui vẻ “A Dực, cậu điên rồi hả?”
Mạc Dực lập tức đi qua, kéo ngăn tủ đầu giường lục loạn.
“Này này, cậu tìm cái gì?”
“Dịch súc ruột, loại kích thích lần trước còn không?”
An Lăng cười lắc đầu, đành phải đem sách cùng táo đặt lên đầu giường, đi qua cản Mạc Dực đang đem hết đồ đạc của hắn quẳng ra ngoài.
“A Dực, cậu ngứa à?”
“Đúng vậy.” Mạc Dực lộ ra một cái tươi cười đầy khêu gợi “Bỗng nhiên đối SM cảm thấy hứng thú, cậu không phải cả ngày đều khoe khoang công phu cao sao? Có dám cùng tôi ngoạn chút kích thích không?”
“Cậu nói thật?” An Lăng càng tươi cười một loại hàm ý khác, cao thấp đánh giá Mạc Dực.
“Không phải thật, tôi đêm hôm khuya khoắt đến đùa cậu à?”
“Ngày mai tỉnh không được trả thù nha.”
“Tất nhiên, không trả thù.”
An Lăng cười càng sâu “Tùy tôi muốn dùng đạo cụ gì cũng được? Thật sự cái gì cũng có thể?”
“Phải, tùy cậu.”
“Được lắm. A Dực, đây là do cậu tự tìm, là cam tâm tình nguyện nghe chưa.” An Lăng ánh mắt đầy tà khí xem xét hắn, chỉ tay vào giường “Cởi quần cho tôi, nằm trên đó, hai chân đều mở ra.”
Mạc Dực lạnh lùng cười, không nói hai lời, đem toàn thân thoát trần như nhộng, nằm trên giường.
“Cái gì đều có thể dùng đúng không?”
“Phải.”
“Được, chính cậu nói.” An Lăng tiến tới ngăn tủ, tìm một hồi, cầm một cái hộp lại đây “Vươn tay phải ra.”
Mạc Dực thuận theo vươn cánh tay.
Cơ thể có thể nói là đã rèn luyện lâu dài, từng đường cong trên cánh tay đều thật săn chắc.
An Lăng mở hộp ra, lấy một sợi dây cao su y tế thật dài, thuần thục cột vào cánh tay Mạc Dực, tiếp theo lôi ra một ống tiêm, làm trò trước mặt Mạc Dực, chậm rãi đem một ống thuốc không rõ thuốc gì hút vào ống chích, hỏi Mạc Dực “Có sợ không?”
“Ừ, thật chờ mong.”
“Cậu thật sự là khiếm ngược.” An Lăng cười mắng một câu, tiêm vào cánh tay Mạc Dực .
Mạc Dực phi thường hợp tác, còn thú vị mà nhìn.
Tiêm xong, An Lăng cởi dây cao su y tế ra.
“Tốt lắm, giờ chờ dược hiệu phát tác. Này, cậu đừng hối hận nghe chưa. Ngoan ngoãn nằm cho tôi, năm phút đồng hồ sau, cậu sẽ biết tư vị khóc lóc cầu xin tha thứ là gì. Hừ, cho cậu mở rộng kiến thức về thủ đoạn của An thiếu gia.”
Ném lại vài câu ngoan độc, An Lăng vòng sang bên kia, ngồi ở đầu giường, cầm sách tiếp tục đọc.
Rất nhanh, còn chưa đến một phút đồng hồ, đôi mắt lạnh như băng của Mạc Dực chậm rãi khép lại.
“An Lăng, cậu…” Mạc Dực mơ mơ màng màng thì thào, đã có chút miệng mồm không rõ “An Lăng cái tên chết tiệt này, dám tiêm thuốc an thần cho tôi…”
“Bệnh thần kinh!” An Lăng nhìn cũng không nhìn hắn, dùng sức cắn một ngụm táo, hừ hừ mà nhai, cười lạnh tự nhủ “Các người điên rồi, ông đây còn chưa điên đâu.”
Ăn xong táo, An Lăng buông sách, đem lõi táo một đường pa-ra-bôn ném chuẩn xác vào sọt rác, đi vào phòng tắm rửa tay.
Thời điểm đi ra, thấy Mạc Dực đã ngoan ngoãn ngủ, bất mãn chửi nhỏ một câu “Chính mình nổi điên, lại còn chiếm giường của An đại thiếu gia.”
Thuận tay kéo chăn đắp ngang ngực cho Mạc Dực, rời khỏi phòng đi ra hành lang, lắc một cái liền đến cửa phòng Nhạc Trừng, cũng không thèm quan tâm Nhạc Trừng đã ngủ hay chưa, ầm ầm gõ cửa “Nhạc Trừng, Nhạc Trừng! Ngủ chưa vậy? Cậu làm cái gì thế? Đang yên lành mà khóa cửa cái gì?”
Cửa phòng mở ra, lộ một khuôn mặt không hề kiên nhẫn của Nhạc Trừng “An Lăng, đêm hôm khuya khoắt cậu phạm phải bệnh chó dại gì?”
“Giường của tôi bị chiếm.” An Lăng lách vào cửa, nghênh ngang mà nằm lên giường “Cho tôi mượn một nửa giường của cậu.”
“Ai chiếm giường của cậu?”
“A Dực.”
“A Dực không phải cùng một chỗ với Mộ Dung Duy và Trương Quý sao? Sao mà đi chiếm giường của cậu?”
“Ai mà biết? Một đám điên!” An Lăng than thở một tiếng, nhắm mắt lại.
Nhạc Trừng thấy hắn giọng khách át giọng chủ, bất đắc dĩ hừ một tiếng, đi đến bên giường “Này, đó là gối của tôi, cậu lấy quần áo mà gối.”
“Tránh ra, tôi muốn ngủ.”
“Đó là gối của tôi.”
“Một cái gối, cho tôi ngủ một chút thì chết hả? Vẫn là Lâm Thiếu ở trên thì tốt hơn phải không?” (Chém tận tình *__*)
Nhạc Trừng giận tím mặt, đột nhiên đá hắn lăn xuống giường, dựng thẳng mi âm lãnh hỏi “Cậu nói cái gì?”
An Lăng không chết từ mặt đất bò lên, ôm gối ngồi bên giường, trừng mắt nhìn Nhạc Trừng một hồi, biểu tình chậm rãi thay đổi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói “Tôi biết, tôi không nên nhắc đến cậu ta. Tên hỗn đản này, bỗng nhiên lại làm chuyện khó ngờ đến vậy, muốn hận lại hận chẳng được, nghĩ đến cậu ta lại càng khó chịu.”
Nhạc Trừng không thể tưởng tượng được hắn sẽ nói câu này, nửa ngày không hé răng, cuối cùng thu liễm vẻ giận dữ, sắc mặt càng thêm ảm đạm, chỉ vào cửa phòng, lạnh như băng nói “Cậu đi ra ngoài.”
An Lăng đứng lên bước ra ngoài.
“Này.” Nhạc Trừng ở sau lưng gọi giật lại “Đưa gối cho tôi.”
An Lăng mặc kệ, lầm bẩm hai tiếng, ôm gối ra cửa, ở hành lang lắc thêm một cái, lắc đến phòng chủ nhân cực lớn của Mạc Dực, thẳng một đường đi vào cưu chiếm thước sào[1], đóng cửa, thư thư phục phục mà ngủ.
————————————
[1] Cưu chiếm thước sào: Tu hú chiếm tổ chim khách.
Tu hú là loài chuyên đẻ nhờ vào các tổ chim khác như chim khách, chim chích. Mùa mưa là khoảng thời gian tuyệt vời để tu hú mái thực hiện “Thiên chức đẻ nhờ” mà tổ tiên đã truyền lại chúng trong cuộc sinh tồn.
Trước tiên, tu hú mái tìm một tổ chim chích đã đẻ trứng và tự thưởng cho mình một quả trứng của loài chim này. Sau khi no nê, bà mẹ gian hùng này đẻ vào đó một quả trứng của mình. Trứng của tu hú nhỏ gần bằng kính thước của trứng chim chích, với hoa văn rất giống khiến vợ chồng nhà chim chích tội nghiệp cứ tưởng đó là trứng của mình.
Sau một thời gian ấp, trứng tu hú sẽ nở ra trước tiên, hoặc ít nhất thì cũng nở cùng ngày với quả trứng đầu tiên của chim chích. Mặc dù mới nở ra còn đỏ hỏn và mắt còn chưa nhìn thấy ánh sáng nhưng tu hú con đã thể hiện bản lĩnh của một ác thủ. Nó nhanh chóng dùng sức mạnh cơ bắp, đôi cánh và phần lưng để đẩy chú chim chích non tội nghiệp mới nở cùng những quả trứng còn lại văng ra khỏi tổ. Âm mưu của nó là độc chiếm nguồn thức ăn nuôi dưỡng bầy con của cặp chim chích bố mẹ.Sau khi hoàn thành “sứ mệnh” vô cùng tàn nhẫn này, nó lớn lên rất nhanh và suốt ngày kêu réo nguồn thức ăn từ đôi chim chích nhỏ bé tội nghiệp. Khi đã đủ lông, đủ cánh, nó sẽ bay đi không một lời hàm ơn kẻ nuôi dưỡng nó thành thục. Và rồi, một ngày kia, biết đâu nó lại đẻ nhờ chính vào cái tổ “bố mẹ nuôi” của mình.
(Trích )
>> Ừa thiệt ra cái này mình lải nhải nhiều quá, rưng mà khi tìm hiểu thấy nó hay nên quăng lên luôn *uốn éo*
————————————-
*một phút mặc niệm bắt đầu*
.
.
.
Xong! A Dực, chúc mừng anh~ *vỗ vỗ vai* cuối cùng anh cũng ăn được A Quý zồi =)))))).
A Quý hảo đáng thương, quật cường chẳng chịu hé miệng, đến khi vừa nói được 4 chữ liền chui tọt vào bụng ngta =)))). Kể ra thì mấy chương trước cũng tình thú lắm, chẳng qua đến giờ mấy chú mới đánh dấu chủ quyền được thôi *vặn vẹo*
Mộ Dung có vẻ càng ngày càng không được. Trước thô bạo thế mà seo dần dần lại nhũn nhẽo thế kia. Spoil một chút sau này chú ấy còn vì Trương Quý mà buồn nôn tự tay gói quà nữa, nghe đủ biết cái mặt sẽ đần nhường nào =.=
Bây giờ ta sẽ ngoan ngoãn chờ màn trừng phạt~~~~, với bộ này quả nhiên mở mang tầm mắt =)))))