A Dực chết tiệt, làm sao mà cậu ta có thể nghĩ ra cái kiểu phân chia này vậy?
Lại còn cả mình cũng tự mua dây buộc cổ vào nữa?
Có điều thật may, hôm nay là thứ tư.
Lúc ăn cơm tối, Mộ Dung Duy một mực quan sát Trương Quý, sức ăn của cậu hôm nay hơi yếu, còn thua cả mấy đứa con gái.
Hắn rất lo.
Khi Trương Quý buông đũa, Mộ Dung Duy không nhịn được mà ôn nhu nói một câu “A Quý, ăn thêm chút nữa đi.”
Nhưng thật bất ngờ, phản ứng của Trương Quý so với hôm trước càng thêm lãnh đạm, thậm chí lập tức đứng lên, cả người trầm mặc không hề có vẻ đem lời nói của Mộ Dung Duy đặt vào trong tai.
Cậu giống hôm đó quay lại hỏi Mộ Dung Duy một câu “Tôi có thể lên thư phòng không?”
Rồi không bị ai cản, lập tức cầm túi xách lên lầu.
An Lăng và Nhạc Trừng kinh ngạc trao đổi ánh mắt. Sao chỉ mới một ngày mà tình thế đã biến hóa quỷ dị thế này?
Mặt Mộ Dung Duy cũng trầm xuống, chỉ mới ăn được nửa phần cơm, đã đứng lên, đến thư phòng tìm được Trương Quý “Làm sao vậy?”
Trương Quý lạnh lùng nói “Tôi muốn đọc sách.”
Mộ Dung Duy biết nhất định Trương Quý đang giấu diếm điều gì, thật muốn cầm lấy bả vai cậu mà lắc hết ra.
Nếu là ngày trước, hắn chắc chắn sẽ làm như thế.
Nhưng hôm nay, Mộ Dung Duy lui một bước, nhịn xuống.
Mộ Dung công tử nóng nảy khó chiều ấy thế mà tốt tính, nén một hơi, thả lỏng thanh âm “Cậu đọc sách gì vậy?”
Không có Mạc Dực bên cạnh, thái độ của Trương Quý có vẻ tốt hơn, giơ tay đưa cho Mộ Dung Duy một quyển, là truyện cổ tích của Oscar Wilde được đóng bìa cứng rất đẹp.
“Cậu thích đọc truyện cho em cậu nghe lắm à?”
Trương Quý buồn buồn một hồi, mới nói “Cả tôi cũng thích xem.”
Mộ Dung Duy mím môi, không nhịn được mà mỉm cười.
Tâm trạng của hắn khoái trá đến thần kì, giống như trong câu chuyện cổ tích, chàng hoàng tử bỗng nhiên vào một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp gặp gỡ nàng công chúa định mệnh, hai người chỉ e lệ nói vài câu, nhưng lại ngọt ngào thấm tận tim.
Mộ Dung Duy nói “Tôi ngồi đây một chút, cậu không phiền chứ?”
Thoáng hồi hộp, hắn không hi vọng Trương Quý sẽ nói không.
Nhưng nếu Trương Quý nói vậy, hắn sẽ đi.
Trương Quý nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa “Nếu anh ở đây, vậy có thể đóng cửa phòng được không? Hắn không cho tôi khóa cửa.”
Hắn kia, tuyệt đối không là ai khác ngoài tên độc tài Mạc Dực.
Mộ Dung Duy khóa cửa phòng, đến khi trở về, đã thấy Trương Quý ngồi lại, đang cúi đầu đọc truyện.
Hắn lẳng lặng ngồi ngay bên cạnh.
Mộ Dung Duy hiếm có khi nào tĩnh tọa cái gì cũng không làm như thế. Hắn không giống Mạc Dực, thường xuyên im lặng ngồi một chỗ, khiến cho người khác có cảm giác Mạc Dực đang suy tư hoặc đang cảm nhận điều gì đó.
Mộ Dung Duy thuộc tuýp người hành động, ngồi xuống là phải tìm việc để làm, mở máy tính, tìm tư liệu để viết báo cáo cho bài tập trên trường, hoặc sẽ gọi điện về nhà hỏi một chút tình hình gần đây.
Tuy nhiên, giờ phút này, hắn cái gì cũng không làm, thế nhưng lại thực sự cảm thấy yên bình.
Có lẽ bởi vì có một Trương Quý an tĩnh ngồi bên cạnh hắn chăng.
Có lẽ là ảnh hưởng thật.
Mộ Dung Duy ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, thi thoảng chỉ dám trộm đưa mắt xem một cái, đến đúng lúc lại dời đi, không hi vọng chính mình vì nhìn Trương Quý quá chăm chú mà quấy nhiễu đến cậu.
Len lén nhìn trộm cũng có cảm giác ngọt ngào đến lạ.
Nhưng Trương Quý đọc được khoảng hai truyện, đã gập sách lại.
Mộ Dung Duy nhíu mi “Có phải có tôi ở đây nên không thoải mái không?”
Trương Quý chỉ nói “Không muốn đọc nữa.”
“Thế thì, về phòng nhé?” Tim Mộ Dung Duy nóng lên, đôi mắt rõ ràng nhắn giùm chờ mong.
Đàn ông nửa người dưới đều là động vật, vĩnh viễn nửa người dưới là động vật.
Trương Quý dường như nhẫn nại mà nhíu mi, Mộ Dung Duy cho rằng cậu vẫn còn ác cảm, nhưng Trương Quý lại nói “Họ Mộ Dung, anh đi nhìn hành lang một cái, tôi không muốn chạm mặt hắn.”
Mộ Dung Duy rốt cuộc đã hiểu cậu có bao nhiêu chán ghét Mạc Dực.
Trương Quý kiệt lực tránh Mạc Dực, điều này làm cho Mộ Dung Duy thật cao hứng.
Hắn mở cửa ra, ngó ngó hành lang một hồi, nhỏ giọng nói “Không có ai cả.”
Trong phút chốc, cảm giác cứ như hai đứa nhỏ vô tư thân thiết thuở còn ấu thơ.
Trương Quý theo hắn cùng nhau trở về phòng.
Khi Trương Quý tắm rửa, Mộ Dung Duy ở bên ngoài nghe tiếng nước rào rào, tiếng nước vốn là bình thường nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, lại vô cùng tuyệt vời.
Có lẽ Trương Quý sẽ không muốn, thậm chí sẽ hỏi có thể đừng làm hay không.
Nhưng Mộ Dung Duy đã hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối không gật đầu. Hắn sẽ ôn nhu mà kiên định, đem tất cả tuyệt chiêu trên giường xuất ra, Trương Quý cũng là con trai, hơn nữa hắn đã quen thuộc thân thể Trương Quý, mỗi một điểm mẫn cảm của Trương Quý hắn đều biết.
Trương Quý cho dù bắt đầu không muốn, nhưng chậm rãi về sau sẽ thích.
Mộ Dung Duy thầm hạ quyết tâm, lần này tuyệt đối là ôn nhu, sẽ thật nhẹ nhàng, một câu khó nghe cũng không nói, một chữ cũng không, nếu Trương Quý vẫn còn bị ám ảnh, vẫn sợ đau, hắn sẽ từ tốn làm khúc nhạc dạo, khiến cho Trương Quý thoải mái mới thôi…
Tất cả mọi ý nghĩ gián đoạn ngay khi Trương Quý vừa từ phòng tắm bước ra.
Trương Quý tắm rửa xong nhẹ nhàng khoan khoái đến mê người, trên khuôn mặt đạm đạm là hai chữ vô tội. Cậu thế mà chủ động lên giường, chui vào trong chăn, cũng không van xin điều gì, chỉ thấp giọng hỏi Mộ Dung Duy “Lần trước anh nói hôm nay nhất định phải làm đúng không?”
Mộ Dung Duy gắng trấn tĩnh nói “Phải.”
Bờ vai mảnh khảnh của Trương Quý nhẹ nhàng run rẩy một chút.
“Tôi rất đau.”
“Sẽ không đau, tôi sẽ cẩn thận, rất cẩn thận.”Mộ Dung Duy chỉ kém nước không đưa tay lên thề.
“Được.”
Trương Quý ngồi dậy, chậm rãi cởi áo ngủ.
Sau khi cởi ra, Mộ Dung Duy ngây ngẩn cả người. Ngọt ngào lâng lâng cùng với dục vọng thiêu đốt suốt một buổi tối, chợt bị phẫn nộ cùng đau lòng thay thế.
“Đây là có chuyện gì?” Mộ Dung Duy hốc mắt gần như nứt ra, gầm nhẹ.
Khung xương cân đối, bạch ngọc trong sáng, cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật lại gắn đầy ứ ngân đáng sợ, phủ kín kéo dài từ ngực xuống chân, thậm chí còn nhìn được có nơi còn từng chảy máu.
Trương Quý khẽ lui lại, ôm đầu gối, biểu tình lạnh lùng “Đây, đại khái là tình thú đi.”
Trái tim Mộ Dung Duy như bị ai bóp nghẹt, nặn ra cả máu.
Hắn đứng phắt dậy.
Trương Quý hỏi “Anh tính đi đâu?”
“Tìm tên Mạc Dực khốn nạn tính sổ!”
“Họ Mộ Dung.” Trương Quý ở bên giường giữ chặt hắn, ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi “Anh có thể làm cho Mạc Dực từ nay về sau không tới gần tôi nữa không?”
Mộ Dung Duy giật mình.
Mạc Dực không phải người thường, trong bốn gia tộc, thế lực nhà là Mạc Dực lớn nhất, hơn nữa gia tộc Mộ Dung còn vừa có đại tang.
“Tôi chỉ có thể làm cho Mạc Dực thu liễm đi thôi.”
Trương Quý ngẩng đầu lên, lại chậm rãi cúi xuống, thở ra một hơi, bình tĩnh nói “Nếu anh không thể hoàn toàn ngăn Mạc Dực đến gần tôi, vậy đừng nói với hắn điều này.”
“Tại sao?”
Lời vừa thốt ra, Mộ Dung Duy đã biết mình hỏi ngu đến cỡ nào.
Hắn rất hiểu Mạc Dực.
Mạc Dực là một tên độc tài, lại coi trọng quyền có được Trương Quý đến vậy, mình mà đi nói với Mạc Dực thì không biết Mạc Dực sẽ làm gì Trương Quý nữa, e rằng sẽ sửa Trương Quý càng thảm hại hơn.
Mộ Dung Duy lần đầu tiên cảm nhận được thống khổ cùng bất lực.
Hắn chán nản ngồi xuống “Chẳng lẽ cái gì tôi cũng không thể làm sao?”
“Vài ngày nữa là tốt rồi, tối hôm qua chắc là hơi đặc biệt xíu thôi.” Trương Quý hé ra một cái mỉm cười yếu ớt “Hôm trước ở bàn ăn tôi không nên hỏi anh câu kia, rất ngu ngốc.”
Mộ Dung Duy hiểu được.
Trương Quý đối xử khác nhau, Mạc Dực, An Lăng, Nhạc Trừng đều nhìn ra, nhưng Mạc Dực im hơi lặng tiếng, đến khi một mình ở chung với Trương Quý mới tra tấn cậu, lại còn là một loại trừng phạt ngoan độc.
Dùng thân thể đàn ông, tàn bạo mà xâm phạm, tận tình chà đạp, đây hết thảy đều đã được Mạc Dực cùng Mộ Dung hắn thương lượng tốt, do Mạc Dực cũng có ngày của Trương Quý.
Mộ Dung Duy không hề kháng nghị lại quyền lợi này.
“Tôi lấy thuốc cho cậu.”
“Không cần, hắn đã giúp tôi thoa rồi, vài ngày nữa sẽ lành thôi.” Trương Quý trầm mặc thật lâu, thấp giọng hỏi “Một chút nữa, anh không cần dùng sức quá có được không?”
“Không được.”
Trương Quý nghe xong, cái gì cũng không nói nữa, lẳng lặng dùng chăn bọc lấy thân mình trần trụi.
Cậu giống như không có thói quen cầu xin người khác.
Mộ Dung Duy cười khổ “Ngủ đi, tôi không làm.”
Mạc Dực là một tên đại súc sinh.
Chính mình, bản thân mình may ra vẫn còn tính người đi?
Mộ Dung Duy đem bí mật này giấu ở đáy lòng.
Không thể cái gì cũng không làm. Hắn gọi điện, phái người đi điều tra rốt cuộc Mạc Dực đem người nhà Trương Quý giấu đi nơi nào.
Sự tình phải được lo liệu từng bước từng bước một.
An Lăng từng nói đừng đâm dao sau lưng Mạc Dực, nhưng hắn không còn cách nào khác nữa.
…………………………
Ngày hôm sau khi gặp nhau, Mộ Dung Duy đem tất cả giấu nhẹm, vờ một bộ dáng thần khí cao sảng mà bước xuống dưới.
Mạc Dực ở trong phòng đọc báo, thấy Mộ Dung Duy, lãnh đạm hỏi “Thần thái phấn chấn như vậy, hôm qua ngủ ngon lắm sao?”
“Rất ngon.” Mộ Dung Duy khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói “A Quý bị dạy dỗ ngoan đi không ít.”
“Phải không?” Mạc Dực đang đọc báo, có chút không tập trung “Nghe lời là tốt rồi.”
Vào ban đêm, Mộ Dung Duy lại miệt mài tập trung.
Ai hắn cũng không gặp, tâm tình cáu kỉnh liên tục gọi điện cùng lên mạng, xử lý đủ mọi chuyện tình trong gia tộc.
Sau khi mẹ mất, hắn có rất nhiều chuyện phải lo.
Muốn ra tay, nhất là ra tay đối với người như Mạc Dực, cần phải tuyệt đối nhẫn nại.
Phải tạo ra đủ loại biểu hiện giả dối, khiến cho đối phương không đề phòng trước khi mình động thủ.
Trương Quý sở dĩ bị Mạc Dực sửa, chỉ vì ngốc nghếch muốn dựa vào Mộ Dung Duy, nhưng lại kinh động Mạc Dực.
Mộ Dung Duy biết, chính mình không thể phạm sai lầm tương tự.
Đến rồi thứ sáu, Mộ Dung Duy ở bữa cơm chiều vẫn kêu Trương Quý ăn nhiều một chút.
Khi Trương Quý trầm mặc đứng lên, Mộ Dung Duy làm trò trước mặt Mạc Dực, đứng dậy cản cậu lại, hung hăng bắt lấy cằm cậu, nguy hiểm cười rộ lên “Muốn đối nghịch với tôi à? A Quý, nhìn xem hôm nay là thứ mấy. Hôm nay không được đến thư phòng.”
Một đường túm Trương Quý về phòng của mình.
Trương Quý biết hắn là muốn tốt cho mình, sau khi tắm rửa xong, Trương Quý ngồi trên giường, chủ động cởi áo ngủ, cắn hàm răng trắng đều, giống như hạ quyết tâm nói “Tôi biết anh muốn.”
Thân thể xinh đẹp hấp dẫn đến kinh tâm động phách giăng đầy vết thương.
Ngoài mấy vết cũ, đã xuất hiện thêm một loạt vết thương mới.
Hôm qua là thứ năm, Mạc Dực không hề buông tha cho Trương Quý một thân bị thương.
Mộ Dung Duy quả thật rất muốn.
Nhưng điều này, rất xấu xa, rất đê tiện.
Hắn không phải Mạc Dực, không thương xót Trương Quý để rồi áp chế, bắt chẹt cậu.
Hắn nói “Tôi muốn, nhưng tôi không làm.”
“Anh sẽ hối hận.”
“Tôi tuyệt không hối hận.”
Trương Quý nghe những lời này, yên lặng đem áo ngủ mặc vào, chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn bắt đầu ngủ.
Bóng lưng tinh tế mà yếu ớt, lại làm cho người khác cảm thấy kiên cường.
Mộ Dung Duy rất muốn gắt gao ôm chặt lấy người này, nhưng hắn không thể.
Trương Quý cả người đều bị thương, hắn không đành lòng.
……………………………….
Thứ bảy là ngày của Mạc Dực.
Lòng Mộ Dung Duy như bị nung nấu chờ đến chủ nhật.
Cơm trưa xong, Trương Quý vẫn theo lẽ thường đi lên thư phòng.
Mạc Dực bỗng nhiên nói “Họ Mộ Dung, hai chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
“Được.”
Bọn họ cùng đến phòng Mạc Dực, đóng cửa lại, ánh mắt chạm nhau, bất tri bất giác đều bày ra tư thế giằng co.
“Cậu lén lút cũng nhiều đấy.” Mạc Dực cười lạnh “Cậu phái người điều tra tôi?”
Mộ Dung Duy nói “Tôi phái người điều tra cậu? Tôi vì cái gì lại phải phái người điều tra cậu?”
Mạc Dực mặc dù cười lạnh, nhưng thái độ cũng không gay gắt, vẻ như lượng thứ mà nói “Cậu không muốn lợi thế khống chế A Quý đều nằm trong tay tôi, điểm này tôi có thể lý giải.”
“A Dực, tôi cái gì cũng không làm.”
“Nhưng tôi đã sớm nhắc nhở cậu, A Quý là tôi tân tân khổ khổ mới giữ được trong tay, không cần cậu hành hạ đến chết.”
Mộ Dung Duy cũng cười đến thập phần lãnh liệt “Tôi hành hạ A Quý đến chết?”
Mạc Dực ánh mắt sắc bén “Họ Mộ Dung, tôi cũng không phải là người mù, vết thương trên người cậu ta, tôi thấy rành rành.”
Mộ Dung Duy sửng sốt một chút “Thương gì?”
“Còn thương gì? Là vết thương trên người A Quý. Họ Mộ Dung, tôi biết tính tình A Quý không tốt, không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là đâm đau điếng, nhưng biện pháp giáo huấn có rất nhiều, cần gì phải bạo lực như thế. Da dẻ mượt mà như vậy, bị cậu làm cho không thành bộ dáng gì nữa.” Mạc Dực nói “Không tồi, cậu đem cậu ta dạy dỗ ngoan đi không ít. Nhưng bị thương nhiều đến mức đó, tôi như thế nào cùng cậu ta làm?”
“Này!” Mộ Dung Duy cắt ngang Mạc Dực “Tôi tưởng cậu làm cậu ta bị thương.”
Mạc Dực bỗng nhiên im lặng, một lúc thật lâu sau, bả vai run run mà cười thành tiếng, biểu tình bình thản như bừng tỉnh đại ngộ hòa cùng âm lãnh tàn nhẫn đến cùng cực, đánh giá Mộ Dung Duy, không quá để ý hỏi “Cả tuần này cậu chưa thượng cậu ta?”
“Cậu cũng chưa?”
Mạc Dực nhìn Mộ Dung Duy, cười càng thêm rộng.
Mộ Dung Duy liền biết, Mạc Dực tuần này Mạc Dực chưa hề đụng qua Trương Quý, một đầu ngón tay cũng không đụng.
Mạc Dực hỏi “Có điều tôi không hiểu. Cậu mấy ngày nay đối với cậu ta thái độ thật không xong, giống như lúc nào cũng nhìn không vừa mắt, sao lại thế? Bằng không, tôi cũng không nghĩ cậu ta chọc giận cậu.”
Mộ Dung Duy cười khổ “Tôi làm vậy cho cậu xem.”
Mạc Dực vui vẻ cười rộ lên, hỏi Mộ Dung Duy “Tôi nói đúng không? Có phải cậu ta rất thông minh không?”
“Sớm hay muộn đều bị phát hiện, cần gì phải làm như vậy? Chẳng lẽ nghĩ chúng ta có thể hiểu lầm cả đời sao?”
“Họ Mộ Dung.” Mạc Dực mỉm cười nói “Cậu ta không chịu nổi chúng ta thượng, càng sợ cậu lại bắn ở bên trong. Biện pháp này tuy không thông minh, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ cậu ta một tuần. Cậu nói, cậu ta còn có cách nào hay hơn sao? Xin cậu ư? Cậu sẽ ba tối đều nhịn không làm à?”
Mộ Dung Duy suy nghĩ một hồi, lắc đầu “Sẽ không.”
Mạc Dực thật thẳng thắn nói “Tôi cũng sẽ không. Cậu ta càng đáng thương, tôi càng muốn thượng. Nhưng bị thương nặng như vậy, quá cố chấp sẽ giết chết cậu ta.”
“Thật lợi hại, đem cả hai chúng ta đùa giỡn, đùa giỡn đến tận một tuần.” Sau khi biết bị lừa gạt, khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Duy hiện lên vẻ tàn nhẫn“A Dực, cậu ta đang ở thư phòng, cậu tính làm gì bây giờ?”
“Đương nhiên là chỉnh cậu ta rồi.” Mạc Dực thoải mái mà nhún vai, ánh mắt lạnh lẽo khiến người phải khiếp sợ “Phải làm cho cậu ta nhớ kĩ giáo huấn.”
“Tôi mang cậu ta lại đây.”
“Đừng vội, chỉnh người, An Lăng có nhiều biện pháp nhất. Tôi thấy vẫn nên hỏi cậu ta một chút đồ thú vị gì đó đi.”
“Để tôi đi.”
……………………………….
An Lăng ở trong phòng chơi thử trò chơi điện tử vừa mới mua, nghe thấy Mộ Dung Duy vừa tiến vào đã hỏi “Đồ vật dạy dỗ thú vị này nọ”, kinh ngạc đến ngay cả trò chơi cũng quăng sang một bên.
“Này, mấy hôm trước, có người đêm hôm khuya khoắt còn lại đây nói với tôi cái gì mà rất tàn nhẫn linh tinh gì đó. Tôi còn nghĩ cậu sẽ yêu thương mà thượng A Quý, thế nào mà giờ lại muốn dạy dỗ như vậy?”
“Không liên quan đến cậu. Rốt cuộc là có hay không đây?”
“Dạy dỗ gì đó tôi đương nhiên là có.” An Lăng kéo ngăn tủ, một bên lục lục, một bên hỏi “Kiểu dạy dỗ như thế nào? Tình thú? Kỹ xảo? Hay chỉ đơn thuần ngược đãi thôi?”
“Đủ tàn nhẫn vào.”
An Lăng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn lom lom Mộ Dung Duy.
Biểu tình trên mặt hắn cho thấy những lời này không phải nói giỡn.
An Lăng quay mặt lại, thì thào lắc đầu “Không hay rồi, bạn bè ông chơi toàn mấy kẻ điên, lại còn sáng nắng chiều mưa thất thường, lúc thì như tình thánh, lúc lại ngược đãi cuồng. Họ Mộ Dung, chính miệng cậu nói là đủ tàn nhẫn nha, đồ vật là tôi cho mượn, nhưng có chết người thì đừng có đổ lỗi cho tôi.”
Mộ Dung Duy không kiên nhẫn mà cao giọng “Ít nói nhảm đi, ai nói với cậu là muốn giết chết cậu ta?”
An Lăng cầm một đống tùm lum đồ đi ra, chất chồng trên tay Mộ Dung Duy “Phần lớn đều chưa đụng tới, rất đau, người không chịu phối hợp thì không sống nổi đâu. Này, cậu làm vậy đã hỏi qua Mạc Dực chưa? Ít nhất cũng phải đánh một tiếng với cậu ta chứ?”
“Ít dong dài, chính A Dực bảo tôi tới đó.”
Chờ Mộ Dung Duy đi rồi, An Lăng mới bò tới phòng Nhạc Trừng cách vách, đem Nhạc Trừng đang ngủ trưa dựng dậy “Này này, Nhạc Trừng, tôi nói cho cậu hay này, hôm nay A Quý chắc chắn thê thảm rồi.”
———————————–