Mạc Dực đóng cửa phòng lại, trở về phòng, phát hiện tiếng xả nước đã ngưng.
Trương Quý chưa đi ra, Mạc Dực tin chắc cậu đang ghé vào cửa phòng tắm quan sát động tĩnh của mình, biết không an toàn, Trương Quý sẽ không ra ngoài.
Có thể nhìn thấu sự tình đến vậy, thật không biết nên vui hay nên buồn.
Mạc Dực nén ý nghĩ muốn xông vào phòng tắm túm Trương Quý đi ra, nằm xuống một bên giường.
Vốn là giả bộ ngủ thôi, thế nhưng khi đổ người xuống chăn nệm mềm mại, cả người mệt nhoài như thủy triều ập tới, hắn duỗi thắt lưng, cảm thấy mình thật sự muốn ngủ.
Khi sắp sửa chìm vào giấc mộng, cửa phòng tắm khẽ khàng mở ra.
Mạc Dực liền thanh tỉnh, he hé mắt nằm chờ.
Trương Quý nhất định đi chân không, một chút thanh âm cũng không có, khóe mắt Mạc Dực hiện lên một cái bóng đen, cảm giác phần nệm bên cạnh nhẹ nhàng lõm xuống.
Động tác xốc chăn rất chậm, hắn khép mắt mà cũng có thể tưởng tượng được cảnh Trương Quý rón ra rón rén trong đầu, bộ dáng linh hoạt như mèo chui vào ổ chăn.
Chọc cho ham muốn chiếm đoạt ẩn mình dưới mạch máu trỗi dậy, hận không thể xoay người đem Trương Quý cách một thước ôm vào trong ngực.
Chỉ là hận không thể làm.
Mạc Dực không nhúc nhích.
Hắn không rõ mình sợ cái gì, đối với A Quý, hắn cái gì cũng không chiếm được, nói cách khác cái gì cũng không mất đi.
Vậy thì còn e ngại lo lắng điều gì?
Đáy lòng dâng lên nỗi chua xót khiến hắn chán ghét.
Không thể để mình biến thành rắn rết, giống như con gái mà suốt ngày đa sầu đa cảm xuân vui thu buồn được, Mạc gia không thể có người như vậy.
Mỗi một dây thần kinh trong cơ thể căng như cảnh báo, Mạc Dực rốt cuộc vẫn là xoay mình, đôi mắt chứa đầy tinh quang dõi vào Trương Quý.
Trương Quý không quá giật mình, bất quá lại có vẻ đề phòng, nét mặt biểu lộ rõ điều đó, cậu biết Mạc Dực thích gài bẫy cậu, khiến cậu đầu rơi máu chảy.
Mạc Dực trong lòng cậu chính là một đại ma vương cứ cố tình dằn vặt mình.
Hai tay khẩn trương bấu chặt lấy chăn, hệt như chỉ cần có một biến động nhỏ thôi là sẽ ngay lập tức rụt vào trong né tránh.
“Nhìn cái gì, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mạc Dực vươn tay, ôm cậu.
Quả nhiên là cứng ngắc như dự đoán, cuộn thành một cục, hai đùi trong chăn cũng kiệt lực khép lại, sợ bị ác nhân tách ra.
Ác nhân kia hiển nhiên là Mạc Dực.
Trương Quý tỉnh.
Hắn không thể ngủ.
Chỉ có khi Trương Quý ngủ rồi, mới nhu thuận cọ cọ dụi dụi vào ngực Mạc Dực mà thôi.
Mạc Dực gắt gao ôm cậu, chẳng khác nào ôm một khối gạch biết hô hấp.
Dần dần, Mạc Dực cảm thấy chính mình cũng ngu ngốc biết bao. Trương Quý đã ngốc, chính mình vì sao cũng giống như cậu? Sao phải tốn hơi tốn sức thi gan như vậy?
Hắn buông tay ra, nhường giường lại cho Trương Quý.
“Tôi cũng nên tắm một cái.”
Mạc Dực đi vào phòng tắm, khóa cửa, mở vòi sen.
Nước trong bồn tắm lớn bắn lên mang theo hơi ấm nhè nhẹ, thế nhưng Mạc Dực không bước vào bồn.
Hắn đứng ở bồn rửa tay lục lọi một hồi, tìm được nửa gói thuốc lá, rút một điếu châm ở bên miệng, lặng lẽ nhìn bóng nước khúc xạ lên bồn tắm lớn bằng sứ sáng bóng, loang loang dọc theo vách tường, rồi chậm rãi hòa mình vào dòng nước chảy từ vòi xuống bồn lớn.
Thời gian trôi cũng như nước trôi, đều không thể quay ngược trở lại.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trôi đi, mình thì từng chút từng chút khô cạn dần, mà A Quý, ở bên ngoài dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của A Quý, không có hắn.
Mạc Dực đột nhiên ném gói thuốc xuống sàn, há miệng thở gấp.
Hắn không thể cứ ngu ngốc như vậy, hắn không thể vô dụng như vậy, đêm hôm chỉ vì một người mà nhốt mình trong phòng tắm rơi nước mắt.
Mạc Dực nhanh chóng cởi sạch đồ, nhảy vào bồn tắm, ngửa mặt lên ngay vòi hoa sen mặc sức nước xối vào mặt.
Trên mặt, cùng lắm chỉ là nước mà thôi.
Mạc Dực vặn vòi, chỉnh xuống mức thấp nhất khiến nước phun ra lạnh như băng, va vào da thịt thoải mái làm sao.
Hắn tắm rất lâu, cơ hồ phải tẩy một tầng da, suy nghĩ về chuyện ép buộc xâm phạm Trương Quý đêm nay tựa hồ mới vơi đi một chút.
Mạc Dực cố tình kéo dài thời gian.
Thật lâu thật lâu sau, hắn mới mặc áo choàng tắm đi ra, phát hiện Trương Quý đã ngoan ngoãn ngủ.
Vẫn như trước đáng yêu lại ôn thuần.
Tâm trạng hắn rốt cuộc cũng khá hơn, leo lên giường cẩn thận ôm Trương Quý vào lòng, nhưng sau một lát, hắn lại buông ra.
Cậu nóng quá!
Mạc Dực thiếu chút nữa nghĩ Trương Quý bị bệnh.
Hắn sờ trán cậu một lần nữa, rồi sờ sang người mình, mới phát hiện người mình rất lạnh.
Có lẽ vì tắm nước lạnh đây mà.
Hắn sợ người lạnh sẽ làm Trương Quý tỉnh mất, lùi lại một chút, cách non nửa giường, lẳng lặng ngắm khuôn mặt say ngủ của Trương Quý.
Tâm tình nôn nóng, cũng chậm rãi an bình xuống.
———————
Mạc Dực đóng cửa phòng lại, trở về phòng, phát hiện tiếng xả nước đã ngưng.
Trương Quý chưa đi ra, Mạc Dực tin chắc cậu đang ghé vào cửa phòng tắm quan sát động tĩnh của mình, biết không an toàn, Trương Quý sẽ không ra ngoài.
Có thể nhìn thấu sự tình đến vậy, thật không biết nên vui hay nên buồn.
Mạc Dực nén ý nghĩ muốn xông vào phòng tắm túm Trương Quý đi ra, nằm xuống một bên giường.
Vốn là giả bộ ngủ thôi, thế nhưng khi đổ người xuống chăn nệm mềm mại, cả người mệt nhoài như thủy triều ập tới, hắn duỗi thắt lưng, cảm thấy mình thật sự muốn ngủ.
Khi sắp sửa chìm vào giấc mộng, cửa phòng tắm khẽ khàng mở ra.
Mạc Dực liền thanh tỉnh, he hé mắt nằm chờ.
Trương Quý nhất định đi chân không, một chút thanh âm cũng không có, khóe mắt Mạc Dực hiện lên một cái bóng đen, cảm giác phần nệm bên cạnh nhẹ nhàng lõm xuống.
Động tác xốc chăn rất chậm, hắn khép mắt mà cũng có thể tưởng tượng được cảnh Trương Quý rón ra rón rén trong đầu, bộ dáng linh hoạt như mèo chui vào ổ chăn.
Chọc cho ham muốn chiếm đoạt ẩn mình dưới mạch máu trỗi dậy, hận không thể xoay người đem Trương Quý cách một thước ôm vào trong ngực.
Chỉ là hận không thể làm.
Mạc Dực không nhúc nhích.
Hắn không rõ mình sợ cái gì, đối với A Quý, hắn cái gì cũng không chiếm được, nói cách khác cái gì cũng không mất đi.
Vậy thì còn e ngại lo lắng điều gì?
Đáy lòng dâng lên nỗi chua xót khiến hắn chán ghét.
Không thể để mình biến thành rắn rết, giống như con gái mà suốt ngày đa sầu đa cảm xuân vui thu buồn được, Mạc gia không thể có người như vậy.
Mỗi một dây thần kinh trong cơ thể căng như cảnh báo, Mạc Dực rốt cuộc vẫn là xoay mình, đôi mắt chứa đầy tinh quang dõi vào Trương Quý.
Trương Quý không quá giật mình, bất quá lại có vẻ đề phòng, nét mặt biểu lộ rõ điều đó, cậu biết Mạc Dực thích gài bẫy cậu, khiến cậu đầu rơi máu chảy.
Mạc Dực trong lòng cậu chính là một đại ma vương cứ cố tình dằn vặt mình.
Hai tay khẩn trương bấu chặt lấy chăn, hệt như chỉ cần có một biến động nhỏ thôi là sẽ ngay lập tức rụt vào trong né tránh.
“Nhìn cái gì, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi.”
Mạc Dực vươn tay, ôm cậu.
Quả nhiên là cứng ngắc như dự đoán, cuộn thành một cục, hai đùi trong chăn cũng kiệt lực khép lại, sợ bị ác nhân tách ra.
Ác nhân kia hiển nhiên là Mạc Dực.
Trương Quý tỉnh.
Hắn không thể ngủ.
Chỉ có khi Trương Quý ngủ rồi, mới nhu thuận cọ cọ dụi dụi vào ngực Mạc Dực mà thôi.
Mạc Dực gắt gao ôm cậu, chẳng khác nào ôm một khối gạch biết hô hấp.
Dần dần, Mạc Dực cảm thấy chính mình cũng ngu ngốc biết bao. Trương Quý đã ngốc, chính mình vì sao cũng giống như cậu? Sao phải tốn hơi tốn sức thi gan như vậy?
Hắn buông tay ra, nhường giường lại cho Trương Quý.
“Tôi cũng nên tắm một cái.”
Mạc Dực đi vào phòng tắm, khóa cửa, mở vòi sen.
Nước trong bồn tắm lớn bắn lên mang theo hơi ấm nhè nhẹ, thế nhưng Mạc Dực không bước vào bồn.
Hắn đứng ở bồn rửa tay lục lọi một hồi, tìm được nửa gói thuốc lá, rút một điếu châm ở bên miệng, lặng lẽ nhìn bóng nước khúc xạ lên bồn tắm lớn bằng sứ sáng bóng, loang loang dọc theo vách tường, rồi chậm rãi hòa mình vào dòng nước chảy từ vòi xuống bồn lớn.
Thời gian trôi cũng như nước trôi, đều không thể quay ngược trở lại.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trôi đi, mình thì từng chút từng chút khô cạn dần, mà A Quý, ở bên ngoài dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của A Quý, không có hắn.
Mạc Dực đột nhiên ném gói thuốc xuống sàn, há miệng thở gấp.
Hắn không thể cứ ngu ngốc như vậy, hắn không thể vô dụng như vậy, đêm hôm chỉ vì một người mà nhốt mình trong phòng tắm rơi nước mắt.
Mạc Dực nhanh chóng cởi sạch đồ, nhảy vào bồn tắm, ngửa mặt lên ngay vòi hoa sen mặc sức nước xối vào mặt.
Trên mặt, cùng lắm chỉ là nước mà thôi.
Mạc Dực vặn vòi, chỉnh xuống mức thấp nhất khiến nước phun ra lạnh như băng, va vào da thịt thoải mái làm sao.
Hắn tắm rất lâu, cơ hồ phải tẩy một tầng da, suy nghĩ về chuyện ép buộc xâm phạm Trương Quý đêm nay tựa hồ mới vơi đi một chút.
Mạc Dực cố tình kéo dài thời gian.
Thật lâu thật lâu sau, hắn mới mặc áo choàng tắm đi ra, phát hiện Trương Quý đã ngoan ngoãn ngủ.
Vẫn như trước đáng yêu lại ôn thuần.
Tâm trạng hắn rốt cuộc cũng khá hơn, leo lên giường cẩn thận ôm Trương Quý vào lòng, nhưng sau một lát, hắn lại buông ra.
Cậu nóng quá!
Mạc Dực thiếu chút nữa nghĩ Trương Quý bị bệnh.
Hắn sờ trán cậu một lần nữa, rồi sờ sang người mình, mới phát hiện người mình rất lạnh.
Có lẽ vì tắm nước lạnh đây mà.
Hắn sợ người lạnh sẽ làm Trương Quý tỉnh mất, lùi lại một chút, cách non nửa giường, lẳng lặng ngắm khuôn mặt say ngủ của Trương Quý.
Tâm tình nôn nóng, cũng chậm rãi an bình xuống.
———————