Edit + Beta: Ruby
----------------
Giang Tiểu Mãn không hề báo động trước mà bị hung hăng hôn một cái, trong đại não nháy mắt chết máy, đầy đầu "???" với "!!!".
Còn có loại thao tác này???
Sao cay lại như vậy!!!
Chờ chút, đây chính là nụ hôn đầu của hắn???
Thật là cay!!!
Giang Tiểu Mãn đẩy Thái tử ra, giơ tay liền muốn cướp cốc trà tới uống. Chỉ là hắn cũng quên mất mình trên miệng chén lau một vòng dầu ớt, này vừa uống, chính mình cũng trúng chiêu.
"A --" Giang Tiểu Mãn la đến phá âm.
"Đáng!" Thái tử chỉ vào Giang Tiểu Mãn cười ha ha.
Giang Tiểu Mãn một gương mặt đỏ bừng lên, hắn đưa tay lau miệng, hận hận trừng mắt về phía Vinh Đình.
"Ngươi... Ngươi chuyện này..."
"Còn dám tiếp tục không?"
"Làm càn!" Giang Tiểu Mãn chỉ vào Vinh Đình, ngón tay đều run lên, "Ngươi, ngươi! Ngươi hạ lưu! Ngươi bắt nạt lão nhân!"
"Là ai dùng ám chiêu trước?"
"Là ngươi cướp Tiểu Kim Miêu của ta trước?"
"Ha? Ngươi còn dám hỏi ta? Là ai cả ngày chạy phía hậu cung?"
"???"
Giang Tiểu Mãn trên đầu dấu chấm hỏi lại thêm một vòng, không hiểu vì sao đột nhiên nhắc tới hậu cung. Chỉ nghe Thái tử cười nhạo nói: "Cả ngày đều chạy phía hậu cung, ngươi tâm tư gì, còn sợ người không biết?"
"Ta tâm tư gì?"
"Chính ngươi rõ ràng."
"Ngươi nói rõ ràng!" Giang Tiểu Mãn tức giận, hô, "Đừng âm dương quái khí, có lời rõ ràng, ta còn có cái tâm tư gì!"
Vinh Đình sống mười tám năm, tuy rằng cuộc sống của hoàng tộc trải qua minh tranh ám đấu, có thể mọi người đều là trong lời nói giấu đao mà đến, đây là lần đầu tiên hắn bị người chỉ vào mũi rống.
Vinh Đình trầm mặc, lẳng lặng mà nhìn Giang Tiểu Mãn.
Dám rống ta? Lá gan cũng rất lớn, cũng không sợ bị mất đầu.
Vinh Đình biết mình lẽ ra nên tức giận, nhưng mà trong lòng của hắn một tia lửa giận cũng không có, phản lại cảm thấy... khá mới mẻ.
Vinh Đình dùng ánh mắt cân nhắc của vai nam chính tiêu chuẩn nhìn Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn.
"A."
"A cái gì a!" Giang Tiểu Mãn nổi giận, "Nói tiếng người!"
"Ngươi vừa vào cung, không phải thông đồng cung nữ, chính là chạy về phía hậu cung. Ngươi nói ngươi một nam tử, như vậy thích hợp sao?"
Giang Tiểu Mãn mặc dù đang giận đầy đầu, nhưng là không đến nỗi mất lý trí. Hắn tỉ mỉ nghĩ lại, mình xác thực không nên tùy tiện trong khắp nơi hậu cung tản bộ, với lễ không hợp. Hắn trầm mặc chốc lát, tiếp giơ tay lên thấp giọng nói: "Bần đạo là người tu đạo, cũng không nam nữ quan hệ. Bần đạo có thể thề với trời, đối chư vị nương nương không hề ác ý. Nếu có ác ý, bị thiên lôi đánh."
Giang Tiểu Mãn một mặt nghiêm túc, Vinh Đình nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn vẻ mặt này đặc biệt ngoan. Một hồi lâu, Vinh Đình gật đầu nói: "Tin ngươi."
Hai người không nói, thời gian mấy ngày hiểu lầm cứ như vậy giải khai.
"Tiểu Tuyết Tử, dâng bát đũa."
"Ta không ăn."
"Cho ngươi ăn thì ăn."
Nam Cung Tuyết liếc mắt bưng bát đũa đi ra, vừa mới nàng ở bên ngoài mắt thấy hai người diễn trò khôi hài, chỉ cảm thấy mình nhìn thấy hai đứa thiểu năng.
Nàng cầm chén đũa đem qua phía bên bàn, quay người liền đi.
Bữa tối bị cắt đứt rốt cuộc dùng tiếp tục, nhưng mà Thái tử cùng Giang Tiểu Mãn hai người quay về bát đũa, nhưng là ai cũng không động đậy.
Hai người chỉ là cúi đầu, không ngừng há mồm thổ khí.
Cay... Quá cay... Sao lại như vậy cay... Mặc dù bọn hắn vừa nãy tiến hành xong đối thoại nghiêm túc, nhưng cay chính là cay, cỗ cay kia hoàn toàn lui không được.
Thái tử không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi lại không nghĩ tới sẽ cay như vậy?"
Giang Tiểu Mãn thè hà hơi, "Là cho ngươi ăn, đương nhiên là càng cay càng tốt cay."
"Có bệnh?"
"Ngươi mới có bệnh, ngươi vừa nãy..." Giang Tiểu Mãn không nói ra được, liền hận hận trừng Thái tử liếc mắt một cái. Thái tử bị hắn trừng, lúc này mới ý thức được thời điểm vừa nãy mình đầu óc nóng lên làm cái gì. Hắn... Hôn tiểu tiên nhân này?
Bầu không khí nhất thời kỳ diệu lên, hai người liền không nói.
Giang Tiểu Mãn trong đầu rối như tơ vò, vừa nãy vậy xem như là hôn sao? Không phải chứ! Chính là học sinh tiểu học cãi nhau để ám chiêu! Hắn lén lút nhìn về phía Thái tử, chỉ thấy Thái tử không chớp mắt nhìn hắn. Hắn chuyển tầm mắt, gắp một đũa đồ ăn cúi đầu ăn, nỗ lực làm bộ chuyện gì cũng không phát sinh.
Ánh mắt Thái tử vẫn còn thâm thúy mà nhìn hắn, hắn bị nhìn đến tâm thần đại loạn, gắp viên thuốc không gắp lên, viên thuốc ở trên bàn lăn loạn khắp nơi, hắn chọt trái, chọt phải vẫn cứ đâm không lên nổi.
Thái tử nhìn hắn phạm ngu xuẩn nhìn đến không ngưng cười, tiêu sái mà kẹp lên cốc trà hơi mím một hơi.
giây sau.
Thái tử liền điên cuồng ho lên.
Giang Tiểu Mãn: "..."
Thái tử bộ dáng cũng không quá thông minh, quả nhiên là đứa học sinh tiểu học.
Cơm tối xong, Giang Tiểu Mãn trong phòng Thái tử vuốt mèo tiêu cơm, chờ hắn vuốt mệt mỏi, cũng đến giờ đi ngủ. Hắn ôm lấy Dần tướng quân đứng lên nói: "Điện hạ nếu như không sao rồi, bần đạo vậy hồi Thông Thiên tháp."
"Ai nói không sao rồi?" Vinh Đình ngồi ở trước bàn, đôi mắt xem sách, ngoài miệng nói, "Cô gia chân đau, nhưng là cố ý thỉnh phụ hoàng hạ chỉ đến để tiên nhân trị chân cho cô gia, tiên nhân làm sao vậy liền đi?"
"Điện hạ thật chân đau?"
"Ừm."
Giang Tiểu Mãn nhìn một hồi, đi tới Vinh Đình trước mặt.
Vinh Đình giương mắt xem Giang Tiểu Mãn, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn ngồi xổm người xuống, đưa tay liền đi ấn chân của hắn.
"Nói đau, ta xoa bóp cho ngươi." Giang Tiểu Mãn trước đây cũng sẽ ấn chân cho ông bà nội, luyện thành một tay tuyệt kỹ mát xa thần tiên đều nói tốt. Hắn cũng không kiêng kỵ đó là chân Thái tử, quỳ ngồi dưới đất liền ấn lên.
"Nơi nào đau?"
"Đều đau."
"Nói đau đợi chút chân sưng lên."
Giang Tiểu Mãn bàn tay ấm áp, cho dù cách quần, Vinh Đình cũng có thể cảm giác được tay hắn ấm áp dẻo dai không nhẹ không nặng mà ấn lại. Vinh Đình trong lòng nổi lên một luồng tâm tình khó giải thích được, hắn thậm chí muốn duỗi chân về, không tiếp tục để Giang Tiểu Mãn chạm hắn. Hắn không nghĩ tới mình chỉ là thuận miệng nói một chút, Giang Tiểu Mãn lại sẽ động thủ chăm sóc hắn.
"Được rồi, có thể nào để tiên nhân phục vụ cho cô gia."
Vinh Đình đưa tay qua ấn tay Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn lại rút ra tay nói: "Khách khí cái gì."
Giang Tiểu Mãn nghiêm nghiêm túc túc xoa bóp cho Vinh Đình, một hồi lâu hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Vinh Đình đầu hướng một bên, nhìn cách đó không xa ngẩn người.
Giang Tiểu Mãn quỳ ngồi dưới đất, chân của mình có chút mỏi. Hắn nói: "Lên... giường đi, cũng nên ngủ rồi."
Vinh Đình không lên tiếng, chỉ là gật đầu. Giang Tiểu Mãn đem hắn đẩy lên bên giường, lại một cái Kiền Khôn Đại Na Di đem hắn dịch đến trên giường.
Giang Tiểu Mãn chuẩn bị đi, mà thấy hắn yên lặng nhìn mình, chỉ dọn dẹp tốt một chút, đem đèn tắt, cũng bò lên giường.
Giang Tiểu Mãn cùng Vinh Đình sóng vai mà nằm, Giang Tiểu Mãn một đầu dấu chấm hỏi. Đến cùng tại sao, mình bây giờ cùng vai nam chính đồng thời nằm ở trên giường? Được rồi... Cũng không ảnh hưởng nội dung vở kịch.
Màn trong còn đốt một cốc đèn lưu ly nhỏ, Giang Tiểu Mãn đứng dậy muốn tắt đèn, đã thấy tay Vinh Đình nhúc nhích một chút.
"Trả lại ngươi." Vinh Đình đưa tay ra, trong lòng bàn tay là Tiểu Kim Miêu trước bị đoạt lại.
"Không muốn." Giang Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Tiểu Kim Miêu thì săp tức.
"Tiên nhân tính khí không nhỏ." Vinh Đình lại đưa tay vào trong ngực móc một hồi, thời điểm khi hắn lần thứ hai mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay nhiều thêm một con Tiểu Kim Miêu khác. Tiểu Kim Miêu này so với con kia cái đầu lớn một chút, tạo hình hơi kỳ quái, nhưng là thoạt nhìn đần độn, còn lè lưỡi.
"Có muốn hay không?"
Rất đáng yêu, thế nhưng không được, Giang Tiểu Mãn nhưng là có tôn nghiêm, há có thể dễ dàng tiếp thu như vậy? Hắn một hơi thổi tắt đèn lưu ly, nói rằng: "Thái tử điện hạ liền giữ đi, lúc trước không phải nói muốn làm con Đại Kim Miêu cho người trong lòng ngươi sao? Giữ lại, toàn bộ giữ lại, miễn cho một hồi còn muốn đi đòi lại."
Hắn nghĩ Thái tử sẽ trở lại cùng hắn đâu võ mồm, không ngờ Thái tử nghe xong lập tức đem Đại Kim Miêu thu hồi lại. Hắn không nói, không hề để ý Thái tử, tự mình ngủ.
Ban đêm, Giang Tiểu Mãn cảm giác có người đá hắn.
Hắn bò lên, cảnh giác nhìn về phía bốn phía. Là ai? Thái tử chân không thể động, khẳng định không phải Thái tử.
Nhưng mà chung quanh không người, Giang Tiểu Mãn coi mình ngủ bị hồ đồ rồi, lại nằm xuống.
Nửa đêm, Giang Tiểu Mãn lại bị đá một chút, Giang Tiểu Mãn cảnh giác mở mắt.
Là ai? Giang Tiểu Mãn một trái tim nâng lên. Này sẽ không phải... Có quỷ?
Ngày thứ hai, thời điểm Vinh Đình dậy sớm chuẩn bị vào triều, phát hiện Giang Tiểu Mãn không thấy.
Lập tức hắn cảm giác có người cầm lấy tay của mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn chẳng biết vì sao ngủ thẳng tới một bên khác, còn ôm thật chặt tay hắn.
Hắn xem thân thể Giang Tiểu Mãn cuộn tròn ngủ đến như cái đuôi tôm nhỏ, không nhịn cười được.
Hắn nhẹ nhàng đem tay của mình rút ra, suy nghĩ một chút, lại đem Tiểu Kim Miêu nhét vào trong tay Giang Tiểu Mãn, lại lặng yên xuống giường, đem meo meo cùng Dần tướng quân ngủ ở nơi khác toàn bộ ôm lên giường. Đều chuẩn bị xong, hắn này mới rời khỏi.