Lần thứ hai gặp lại Tề Gia là một tháng sau, khi đó là tảng sáng, người trên đường vừa mới thức giấc, cánh tay đeo giỏ thức ăn, mắt nửa nhắm nửa mở.
Cung đăng bằng sa đỏ của Xuân Phong Đắc Ý lâu sáng cả một đêm, dưới ánh mặt trời chỉ thấy được vài tim đèn hồng hồng.
“Công tử người đi thong thả, đêm nay nhớ quay lại nhé!” – Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý lâu cả đêm chạy khắp lầu trên lầu dưới, trên khuôn mặt phai sắc phấn đã lộ vẻ uể oải, phất quạt nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra cửa, những dải lụa đính trên quần lụa cũng buồn bã ủ rũ, có vài sợi đã tuột ra trượt theo đường may.
“Làm phiền ma ma rồi.” – Thôi Minh Húc đi ra cửa, vầng thái dương đỏ au trước đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đâm vào mắt gây nhức nhối, vội giơ tay cản lại.
Tối hôm qua cùng bọn người Hoài Cảnh ở đây náo loạn cả một đêm, chơi đố nhau uống rượu [1], uống mãi đến khuya bọn họ đều ôm hoa nương chìm vào giấc ngủ. Thôi Minh Húc lâm vào tình thế khó khăn, đại ca hắn phép tắc nghiêm ngặt, nếu biết hắn đêm không về nhà ngủ, nhất định sẽ lôi từng điều gia quy ra răn dạy hắn. Nhưng trước mắt bao người, nếu hắn nói vì sợ đại ca nên phải về trước, chẳng phải sẽ bị bọn họ cười chết? Hắn bất chấp ở lại tối đó, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, thừa dịp đại ca hắn vào triều sẽ len lén chuồn về, hơn nữa với sự giúp đỡ bao che của đại tẩu hắn, hẳn là có thể lừa được chuyện hôm qua.
Ai ngờ rằng tối hôm qua hắn uống quá nhiều chơi quá muộn, chờ tới lúc hắn trở mình rời giường thì tất cả cửa tiệm trên đường đều đã mở cửa, bánh bao thịt cũng tỏa khói trong lồng hấp. Nhẩm tính thời gian, đại ca hắn cũng đã hạ triều hồi phủ rồi. Vội vàng mặc quần áo muốn chạy về nhà, vừa rời khỏi Xuân Phong Đắc Ý lâu một hai bước chợt nghe phía sau có tiếng người gọi hắn “Thôi huynh, Thôi huynh…”
Thôi Minh Húc không kiên nhẫn dừng bước quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt cười khờ dại, trên gò má một trái một phải là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe mắt co lại tạo thành nếp nhăn, trong miệng để lộ hai chiếc răng nanh.
“Ha ha, Thôi huynh, chắc huynh không nhớ, ta là Tề Gia.”
Vầng thái dương vừa ló ra ở đầu tường thành dịu dàng tỏa nắng, có lẽ do chạy quá nhanh nên mồ hôi trên trán y sáng lóng lánh. Hẳn là vừa mới hạ triều, trên người Tề Gia vẫn còn mặc bộ quan bào màu xanh lá đậm, tôn thêm sắc trắng trên gương mặt trẻ con. Cả người như một màu xanh thẳm được vớt lên từ mặt nước trong vắt.
“Aaa… Là huynh à…” – Đầu óc sau khi say rượu chếnh choáng, dòng người xuôi ngược tựa như ngọn đèn kéo quân, nhìn thấy người càng thêm hoa mắt, Thôi Minh Húc nheo mắt nhìn một lát mới đan gương mặt tươi cười trước mắt và hình ảnh kim tỏa phiến rơi leng keng trên boong thuyền vào nhau. Trong đầu ong ong đột nhiên lại hiện lên hai phiến môi nửa mở như đóa hoa đào vừa chớm nở. Sau đó, đầu váng mắt hoa, tay đỡ lấy trán, miệng hàm hồ không biết đã nói ra những gì.
Tề Gia hoàn toàn không phát hiện ra sự váng vất của hắn, đầy phấn khích xoay nửa đầu chỉ tay về phía sau: “Ta vừa ở bên kia, chỗ đó đó, ở trước cửa tiệm tơ lụa bên cạnh quán trọ đằng đó, ngồi trong kiệu từ xa xa thấy một bóng người, trông giông giống Thôi huynh nên mới đuổi theo. Không ngờ là huynh thật… Ha ha… Trùng hợp ghê. Thôi huynh, huynh dậy sớm thật, nếu không phải thượng triều thì tới giờ Thìn ta còn chưa thức đâu.”
Tinh thần của y còn tốt hơn cả vị đại thẩm đang cãi nhau ầm ĩ vì nửa đồng tiền rau đắt đỏ bên cạnh, Thôi Minh Húc bị y nắm lấy tay áo không thể giật ra đành phải xoa ấn đường [2] ép mình lấy lại tinh thần chào hỏi y: “Tề đại nhân, đã lâu không gặp, thân thể khỏe hơn chút nào chưa?”
Nhìn bộ dáng vui vẻ như vậy thì biết y không có việc gì rồi. Chẳng qua ngoài chuyện này ra thì cũng chẳng có chuyện khác để nói với y.
“Ừ, đã khỏe hẳn rồi. Nhờ có Thôi huynh cứu ta, nghe quản gia nói, Tôn đại phu của Tế Thiện Đường cũng do Thôi huynh mời tới, quý phủ đã tặng nhiều thuốc bổ như vậy, thật không biết nói sao cho phải. Vốn dĩ ta định khi có thể xuống giường sẽ tới quý phủ tạ ơn, kết quả đến tìm mấy lần, Thôi huynh đều không có nhà. Rốt cuộc kéo dài tới bây giờ.” Bàn tay cầm ống tay áo của Thôi Minh Húc không khỏi siết chặt lại: “Bất quá, hôm nào, hôm nào đó ta nhất định phải đến nhà đáp tạ ơn cứu mạng.”
“Tề đại nhân không cần khách khí. Dù sao… Dù sao huynh và ta cũng coi như là đồng môn, đừng xem nhau như người ngoài như vậy?” – Trong lòng lo lắng đại ca hắn sẽ sớm hồi phủ, Thôi Minh Húc nói ra những lời khách sáo cho có lệ, trong lòng dự tính làm sao mà thoát thân.
“Gọi Tề Gia là được rồi, đừng kêu đại nhân này đại nhân nọ, dù sao ta cũng không có thần thái của một đại nhân.” – Tề Gia mắc cỡ vò đầu nói: “Cái đó… Các vị Lục thừa tướng cũng gọi ta là Tiểu Tề, Thôi huynh cũng gọi Tiểu Tề đi. Được rồi, Thôi huynh, hai ngày trước ta còn nghe Trần đại nhân và Chu đại nhân Hàn Lâm Viện khen huynh, nói huynh viết văn thơ rất hay, kì thi Hương tháng tám nhất định huynh sẽ là thủ khoa.”
Bên cạnh có hàng hàng kiệu to kiệu nhỏ lướt qua, trong lòng càng thêm lo âu, vậy mà người trước mặt vẫn cứ thao thao bất tuyệt rời khỏi trọng tâm câu chuyện, Thôi Minh Húc liếc mắt nhìn về đầu con đường cách đó không xa, đó là con đường đại ca hắn khi hạ triều phải đi qua để về phủ, không kiên nhẫn nói: “Tề đại nhân bệnh nặng mới khỏi, không nên lao lực, nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Không cần, ta đã khỏe lâu rồi… Ta…” Tề Gia ngẩng đầu cười nói, ngoài ý muốn nhìn vào đôi mắt còn vương men say của hắn, chỉ thấy trong đó là sự lạnh lùng, nhất thời sửng sốt, lúc này mới nhận ra sự cáu kỉnh của hắn, những lời nói cất cao từ nãy đến giờ bỗng nhiên tắt ngấm.
“Tề đại nhân còn có việc?” – Thôi Minh Húc thấy y không nói tiếp nhưng tay vẫn nắm chặt ống tay áo của hắn như cũ, không chịu thả ra.
“Ta… Việc ấy…” – Tề Gia bị hắn hỏi, giật mình, thần trí đang phiêu du bị dọa quay lại. Thấy hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chằm chằm vào nắm tay đang kéo ống tay áo hắn, trộm nuốt nước bọt, trái lại các ngón tay còn nắm chặt hơn.
“Huynh…” – Xa xa lại có tiếng thanh la [3] dẹp đường vang lên, cũng không biết có phải là đại ca hắn hay không, tên đần độn trước mặt vẫn cứ khăng khăng túm lấy hắn rề rà không chịu buông tay, Thôi Minh Húc sốt ruột, muốn kéo ống tay áo ra.
Không ngờ rằng, hắn lôi kéo như vậy, Tề Gia mở miệng ngậm miệng cả nửa ngày không nói chuyện cũng sốt ruột lên, khuôn mặt đỏ ửng “Huynh, huynh… Ta, ta…” thế nào cũng không chịu buông tay.
“Có chuyện thì nói!” – Cứ lôi lôi kéo kéo như vậy giữa đường lớn thật không ra thể thống gì, Thôi Minh Húc dứt khoát dừng bước, giận dữ hét lên: “Ngươi câm hả? Không chịu nói? Có phải còn thiếu thuốc gì hay không?”
“Không… Không, không thiếu thuốc.” – Tề Gia thấy hắn tức giận, nhắm mắt lại, đầu cúi xuống lắc như cái trống bỏi, càng nói càng khổ sở: “Chỉ là… Chỉ là…”
“Nói!”
“Việc đó…” – Đầu vẫn cúi thấp, tròng mắt tròn vo láo liên dè chừng ngước lên nhìn hắn, liếc nhìn qua rồi tên trộm vội vàng rụt trở lại: “Sau này ta có thể tìm huynh nữa không? Không, không có việc gì. Ta muốn huynh dạy ta học, làm, làm thế nào để học vấn…”
Tiếng nói rất nhanh bị át đi bởi tiếng rao hàng của những người bán rong, Thôi Minh Húc khom người kề sát y, vểnh tai lên mới nghe được chút chút. Không chút do dự muốn mở miệng từ chối, nực cười, cứu y một lần xem như là mạng y lớn rồi, nếu để bọn Hoài Cảnh, Khách Thu và đám người trong thư viện kia biết hắn còn qua lại với cái tên Tề Gia không đầu không não này thì Thôi Minh Húc hắn sau này còn mặt mũi gì?
Lời cự tuyệt đã ở bên môi, thấy y chẳng biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp mở nhìn mình, giống một con chó con tội nghiệp bị người ta vứt bỏ bên đường, tầm mắt rơi xuống đôi môi bị y cắn đến đỏ bừng, ướt át, trắng mịn, không thể tách rời. Những lời này như bị ma xui quỷ khiến mà nuốt ngược trở lại, nghẹn đến mức cổ họng cũng đau, cái đầu cao quý của Thôi Minh Húc hắn chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến rồi, đúng là ma xui quỷ khiến.
“Thật ư?” – Tên đần độn trước mặt lại vô tâm vô phế mà mở miệng, trên gò má là hai lúm đồng tiền nhạt nhạt một trái một phải. Hai chiếc răng nanh lộ ra khỏi bờ môi, môi hồng răng trắng.
Tiếng thanh la vang lên, đám đông hai bên ngõ hẻm tản ra, một cỗ kiệu quan màu xanh lá non chậm rãi tiến tới.
Trong một căn phòng của Thôi phủ, Thôi Minh Húc đối diện với bốn vách tường trống quỳ đến mức đầu gối tê rần, đói đến mức mắt nổ đom đóm, trong lúc vô tri vô giác, hung hăng đấm một quyền xuống mặt đá rắn chắc: “Chết tiệt, đều tại ngốc tử kia!”
Tên đần luôn luôn tình nguyện xem gương mặt tươi cười của mọi người là lòng tốt dù cho ngươi chỉ hơi cong môi, mà đối với ác ý của người khác, nếu ngươi không nói, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
***
Tề Gia trở thành khách quen của Thôi phủ, kì thực số lần y tới cũng không tính là nhiều, nếu so với ba kẻ Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều, nói như thế nào thì cũng kém xa vạn dặm. Nhưng bọn họ là chí giao hảo hữu của Thôi tam thiếu gia, tuy rằng mỗi lần trưởng công tử Thôi gia giáo huấn Thôi Minh Húc đều phẫn nộ mắng bọn họ là “Hồ bằng cẩu hữu” [4], nhưng dù sao chăng nữa vẫn dính đến một chữ “Hữu”. Còn Tề Gia ngốc nghếch ngay cả gia đinh quét dọn canh cửa cũng có thể cười đến hiền lành rốt cuộc là gì đây? Nói là đồng môn ư, Thôi Minh Húc ở trong thư viện sẽ nghiêm túc chăm chỉ đọc thơ viết chữ? Nói là bạn cũ ư, Thôi Minh Húc lần đầu tiên thấy y là trên Kính Hồ, nếu không phải Ninh Hoài Cảnh nhận ra trước thì sao hắn biết được người vừa được vớt lên là Tề Gia, đó là những suy nghĩ sau này của hắn, bất quá chỉ thầm cười trong bụng “A, một tên ngốc”.
Lần đầu tiên y đến, bọn hạ nhân Thôi phủ đã nói: “Nhất định là người tam thiếu gia cứu được ở hồ.”
Lần thứ hai Tề Gia đến, tiểu nha hoàn dâng trà kinh ngạc nhìn y, sau đó chạy về nói với nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp: “À, hóa ra là người quen của tam thiếu gia.”
Lần thứ ba gia đinh coi cửa trông thấy Tề Gia đứng trước cửa Thôi phủ nhướng người ngửa cổ nhìn lên tấm biển trên xà nhà đã không còn ngạc nhiên nữa. Sau khi chạy nhanh vào thông báo vẫn len lén đi theo y cười trộm.
Nhưng Thôi Minh Húc không quen được, có quỷ mới biết khi đó hắn bị làm sao, trong lúc lòng như lửa đốt vẫn tốt bụng cùng y phiếm chuyện ở bên đường hơn nửa buổi sáng mà vẫn không chịu nói, cuối cùng đành phải gật đầu ưng thuận, cho phép y sau này mỗi khi rãnh rỗi đến Thôi phủ thỉnh giáo học vấn của hắn. Cái gì, thỉnh giáo học vấn, mấy lão già râu bạc trong thư viện bộ chết hết rồi sao? Cứ cho là mấy lão râu bạc đều chết sạch thì không phải vẫn còn đám mọt sách Vu Giản Chi sao? Từ lúc nào mà Thôi Minh Húc hắn vang danh nhẫn nại dạy học trò, sao mà ngay cả hắn cũng không biết?
Bầu không khí trong thư phòng không tốt lắm, chủ nhân gia ngồi ngay ngắn sau bàn học, không lên tiếng bắt chuyện cũng không phân phó pha trà, chỉ thấy bất giác ngón tay hắn càng bóp chặt hơn, khớp xương cũng biến thành màu trắng, bút tích của một vị thư pháp đại gia tiền triều khi còn tại thế không có nhiều lắm trong một khắc đã bị vò thành một tờ giấy vụn.
Từ Khách Thu rất tự nhiên gọi thị nữ ở trước cửa tới ngâm một chén trà thơm cho mình, cầm chung trà, theo ánh mắt của Thôi Minh Húc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ấy, bao lâu rồi?”
Đối diện cửa sổ, dưới tán liễu xanh, bên cạnh bàn đá, đứa bé nhỏ xíu mặc áo đỏ chính là tiểu chất tử vừa tròn ba tuổi của Thôi Minh Húc, người đang nô đùa cười giỡn với nó đến bất diệc lạc hồ [5] chính là Tề Gia, vóc dáng y vốn không cao, lại ngồi chồm hổm, lúc thì vỗ tay lúc thì làm mặt quỷ, thỉnh thoảng xoay đầu nói với Liễu thị ngồi bên cạnh vài câu, tiếng cười bay rồi lại bay, bay đến song cửa bên đây, nhìn từ xa xa còn tưởng rằng bên kia là hai đứa con nít đang nô đùa.
Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng thu lại đường nhìn: “Được hơn một tháng rồi.”
“Như vậy…” – Từ Khách Thu bí hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người lại cười nói: “Gần đây không thấy mặt ngươi còn tưởng ngươi bị làm sao. Ra là ở trong phủ hưởng lạc thú, làm hại ba người chúng ta lo lắng không yên, không ngại khổ cực đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”
“Thế nào?” – Thôi Minh Húc nghe vậy, sắc mặt trầm thêm vài phần, chỉ đơn giản đứng dậy đóng cửa sổ, tiếng cười đáng ghét cũng không truyền vào nữa: “Dù ra sao cũng không tới phiên y.”
Cửa sổ đóng rầm một tiếng, chấn động đến mức cái nắp trà trong tay Từ Khách Thu cũng nảy lên.
“Khách Thu, ngươi đừng cười hắn nữa.” – Ninh Hoài Cảnh tiện tay lấy một quyển sách trên bàn lật ra xem, vừa nói với Thôi Minh Húc: “Là đại ca ngươi không cho ngươi xuất môn?”
Thôi Minh Húc chẳng nói đúng sai chỉ bĩu môi, ba người trong phòng đều hiểu được như vậy là có ý gì, không khỏi nhìn nhau cười.
“Còn không phải là chuyện tốt do ba người các ngươi đưa tới!”
Từ sau lần cả đêm không về, đại ca hắn càng quản thúc hắn nghiêm ngặt hơn, hơn nữa ngày khảo thí đã gần kề, nhìn con cháu nhà người khác mỗi người đều chăm chỉ chịu khó, hận không thể biến một ngày thành hai ngày để học, nhìn lại tam đệ nhà mình vẫn cứ bộ dạng tản mạn phóng túng như vậy, càng thêm tức giận. Vì vậy bên cạnh Thôi Minh Húc lại tăng thêm ba bốn tên gia đinh, tam công tử đi đến đâu bọn họ cũng theo tới đó, đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì, đợi sau khi đại ca hắn trở về phủ đều nhất nhất trình báo lên, có mảy may nghi ngờ gì thì nhất định phải gặng hỏi kĩ càng cho ra, chỉ thiếu điều lôi hắn lên công đường Hình bộ [6].
Tính tình Thôi Minh Húc chịu không nổi những thứ khuôn phép gò bó, có lần tức giận, hắn dứt khoát đóng cửa không thèm ra ngoài, mỗi ngày ở trong thư phòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn bộ dạng Tề Gia nép ở một bên sợ đến không dám thở mạnh, lửa giận trong lòng như bị chất thêm một bó củi to, nhưng dù lửa mạnh thêm nữa cũng không dám phụt ra, nghẹn đến mức oán khí trong bụng không chỗ phát tiết, hắn chỉ hận không thể đá cái tên ngu trước mắt ra khỏi nóc nhà đen kịt trên đầu. Hôm nay gặp ba người bọn họ không những không an ủi, lại còn quang minh chính đại mà mang bộ mặt đặc biệt chạy đến xem náo nhiệt, trong lòng giận dữ, cầm đồ chặn giấy trên bàn quăng về phía ba người: “Có bản lĩnh thì đem bản thiếu gia ra ngoài, không thì cút cho ta!”
Ninh Hoài Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, kéo Từ Khách Thu nghiêng người theo, né cái chặn giấy bay tới trước mặt, không giận còn cười: “Nếu bọn ta cút, ai tới mang ngươi ra ngoài?”
Không đợi Thôi Minh Húc nói xen vào, hắn phủi vạt áo nói: “Ta khó khăn lắm mới từ chỗ cha ta lấy được tấm bái thiếp [7], mời Thôi tiểu công tử quá phủ, cùng luận chuyện thi thư bàn việc đánh cờ. Hiện nay xem ra, Thôi tiểu công tử tâm trạng không tốt, ta thấy, ta đành phải đợi tới khi người rảnh rỗi vậy, hãy cứ nhanh nhanh cáo từ thôi.”
Dứt lời thì chào hỏi Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều muốn ra về, Thôi Minh Húc vừa nghe có thể xuất phủ, từ sau bàn học chạy lại, vừa cúi mình thi lễ vừa “Ninh huynh”, “Hiền huynh”, “Thân huynh đệ” xin lỗi một phen.
Hai tên Ninh, Giang vẫn không lên tiếng, Từ Khách Thu nhịn không được nữa, cười ha ha, xoay mặt chỉ vào Thôi Minh Húc nói: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Nếu chỉ có ba người chúng ta đi, không thấy Thôi tiểu công tử ngươi, Ngọc cô nương của Xuân Phong Đắc Ý lâu sẽ chịu ra gặp mặt bọn ta ư?”
Thôi Minh Húc mới vừa yên tâm, trên mặt lại toát ra vẻ lo lắng, khẩn trương giục ba người mau mau rời khỏi, e sợ đại ca hắn vừa thay đổi ý nghĩ lại nuốt lời.
Vừa đúng lúc này, Tề Gia đang nói chuyện đứa bé với Liễu thị chợt nhớ ra Thôi Minh Húc ở trong thư phòng nên quay về xem thử, thấy bốn người đứng ở cạnh cửa, bộ dạng muốn xuất môn, không khỏi ngạc nhiên: “Các huynh…”
“Xuất môn.” – Thôi Minh Húc vừa thấy y, tức giận đáp.
“A. Vậy, ta đây cũng cáo từ.”
Đi được vài bước lại xoay đầu nhìn, đang muốn cất bước đi, có người gọi y lại:
“Này, có muốn theo chúng ta không?” – Là Giang Vãn Tiều chính trực không thường lên tiếng.
“Vãn Tiều?” – Thôi Minh Húc muốn ngăn cản.
Giang Vãn Tiều không lưu tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Gia, vuốt cằm cười nói: “Ta cảm thấy y rất thú vị.”
Tề Gia không trả lời, Thôi Minh Húc biết y đang nhìn hắn, hắn chịu không nổi vẻ mặt và ánh mắt như vậy của y, con ngươi long lanh, có vẻ muốn mở ra thật tròn nhưng lại cố gắng kiềm chế, người ta nhìn thấy trong lòng cũng tràn đầy sự không thoải mái, giống như có bàn tay nhỏ nắm lấy một sợi tơ mảnh trong những dây tơ tình tự tứ tán của hắn, chỉ là một sợi, nhưng níu rất chặt, không thể nói là đau xót, thế nhưng rất khó chịu, mà phương pháp duy nhất có thể làm tâm tình tĩnh lặng lại tựa hồ chỉ có cách thực hiện kì vọng dần hiện lên trong đôi mắt kia, cho dù chẳng hề cam nguyện.
Nhăn mày, bước một bước lớn, lướt qua bóng người luôn lộ ra chút thấp kém kia: “Muốn đi cùng thì mau đuổi cho kịp!”
“Ưm!” – Phía sau lập tức vang lên tiếng trả lời hoảng loạn, lộ ra mùi thích thú, rõ là… ngốc tử, hắn nhìn thế nào cũng không ra y thú vị ở đâu?
Nhiều năm sau, hắn mới hiểu được, dưới biểu cảm như vậy thế nào là tâm tình chua chát, nhưng lúc này, Thôi gia tam công tử kiêu ngạo hoàn toàn không biết gì cả.
***
Hoa khôi đứng đầu Xuân Phong Đắc Ý lâu đang ở trong sương phòng chữ Thiên số hai của Xuân Phong Đắc Ý lâu gảy đàn ngân giọng hát: “Gió chợt thổi. Thổi gợn sóng mặt nước ao xuân. Hồ thơm dẫn lối đôi uyên ương. Tay vò nát nhụy hồng hạnh. Cánh chim đơn côi tựa lan can. Trâm ngọc nghiêng rơi. Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu.”
Ai oán mà trầm bổng. Bạn đang �
Thôi Minh Húc gõ nhẹ vào chân ngọc của chén lưu ly, tiếng leng keng hòa với tiếng đàn róc rách như nước của nàng.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng ca vấn vương, Ngọc Phiêu Phiêu chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo, nhựa hoa phượng tiên tô đỏ mười đầu ngón tay, dây cầm lóe sáng, càng nổi bật cổ tay trắng như sương đọng, cánh tay như ngọc. Thôi Minh Húc sớm đã đắm say, thả chén ngọc trong tay xuống đi đến bên cây cầm tán thưởng: “Phiêu Phiêu, mấy ngày không gặp, chỉ có tiếng ca của nàng mới có thể an ủi lòng ta.”
“Thôi tiểu công tử quá khen.” – Ngọc Phiêu Phiêu nghiêng đầu nói: “Chẳng qua thiếp chỉ là một kẻ mua vui mà thôi, công tử đừng quá khách khí.”
Nghe nàng mở miệng ra là lại “Công tử”, có cảm giác xa cách, trong lòng Thôi Minh Húc nhất thời không vui: “Ta và nàng tương giao đã hơn hai năm, xưng hô như vậy chẳng phải là quá mức lạnh nhạt?”
Ngọc Phiêu Phiêu vội vàng chối từ: “Công tử kim tôn ngọc quý, thiếp sao dám có vọng tưởng sánh vai cùng công tử?”
“Nàng nói gì vậy?” – Dưới ánh nến, Thôi Minh Húc chỉ thấy trán nàng rủ xuống, vành tai lộ ra hoảng hốt, sa quần màu đỏ nhạt như sương như khói, thật đúng với câu nói của cổ nhân “Mỹ nhân như hoa cách tầng mây” [8], tâm tình không khỏi rung động, nâng đôi tay đặt trên dây cầm của nàng muốn thổ lộ: “Phiêu Phiêu, đợi sau khi ta đỗ đầu…”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng cười đùa rào rào đổ ập xuống từ bên cạnh, cái gì mà ngày tốt cảnh đẹp trước hoa dưới trăng ngay lập tức tiêu tan thành mây khói.
Thôi Minh Húc cáu giận quay phắt lại muốn chửi mắng, ra là bên mấy người Từ Khách Thu thấy hắn trong tim trong mắt đều là Ngọc Phiêu Phiêu, cố gắng không làm phiền bọn họ nên kêu vài hoa nương đến tìm vui. Họ đều là khách quen trong chốn phấn son, đối với mấy hoa nương xinh đẹp rạng rỡ hiển nhiên là thành thạo, nhưng lần này bên cạnh lại có thêm một Tề Gia. Từ lúc tiến vào cửa Xuân Phong Đắc Ý lâu, cả người Tề Gia đã không được tự nhiên, chẳng qua là Thôi Minh Húc từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt đến y, tính cách y lại thận trọng quá mức, vẫn im lặng ngồi một bên, đôi mắt không dám liếc bậy, ngay cả chiếc đũa bày trước mặt cũng không dám chạm vào, chỉ ngóng chờ Thôi Minh Húc mau mau đứng dậy, dẫn y rời khỏi cái nơi mà bình thường có đánh chết y cũng không dám vào này.
Vậy mà mấy hoa nương Từ Khách Thu gọi tới, đôi mắt hoa vừa liếc đã thấy y ngồi ngay ngắn như trên bàn chông. Một làn gió thơm xộc vào mũi, bên cạnh Tề Gia đã bị một mảng vải vóc xanh xanh đỏ đỏ vây kín:
“Ai da, vị công tử này, lần đầu tiên tới hả?” Không hổ là tinh binh cường tướng do một tay vị Xuân Phong ma ma dưới lầu kia dạy dỗ, ngay cả một tiếng “Ai daaa” cũng giống nhau như đúc, một âm ngân đến chín âm, làm cho người ta run từ đầu đến chân.
“Ưm… ưmm.”
“Ối, sao mà ngay cả rượu cũng không uống vậy?”
“Ta… Ta… Ta…” Bàn chông dưới mông cũng đâm vào thịt luôn rồi, vừa mới mở miệng đã bị đổ vào một ly rượu đầy nhóc, trong miệng cay xè, nhanh bức ra cả nước mắt, sau đó nói cái gì cũng không rõ nữa.
“Ô, công tử người không công bằng, uống của muội ấy mà không uống của thiếp.”
“Ta…” Vừa uống một ngụm rượu cay cay, khí nóng từ yết hầu xông thẳng lên mặt.
Các hoa nương bật cười: “Ai daaaa, mau nhìn này, mới uống có hai chung rượu mà mặt đã đỏ bừng rồi, ai ai, đừng trốn nha, còn thẹn thùng hơn cả thiếp hồi nhỏ nữa! Tới, uống thêm một chung, cái hay của rượu này là càng thưởng thức càng muốn uống thêm. Uống với thiếp lần này nha, bảo đảm lần tới ngài còn muốn uống nữa!”
Tiếng cười nói cùng bộ ngực khổng lồ trước mắt cùng nghênh diện mà tiếp chuyện, Tề Gia cũng mơ hồ chẳng biết mình bị chuốc mấy ly, chỉ cảm thấy trong miệng như ngậm phải hoàng liên [9] rất khó chịu, ẩn ẩn ngọt ngọt lại chua chua, nói không nên lời là mùi vị thế nào. Đầu óc cũng váng vất, các nàng hỏi gì thì cứ tự động tự giác đáp lại cái nấy:
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tuổi con gì?”
“Tuổi thỏ.”
“Ha ha ha ha, tỷ tuổi hổ, ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào.”
“Tỷ tỷ.”
“Ai da, công tử gọi thật kìa. Vậy tỷ tỷ hỏi đệ, thành thân chưa?” Tình cảnh này, không giống như thanh lâu mà là động yêu tinh mới đúng. Thôi Minh Húc nhấp rượu xem náo nhiệt.
“Chưa.”
“Vậy đính hôn chưa?”
“Chưa.”
“Ngoan, vậy có ý trung nhân không?”
“…”
“Sao đệ không trả lời?”
Tề Gia vẫn không mở miệng, đôi mắt mọng nước chớp lại chớp, nhưng trái lại ánh mắt của mọi người đều hiếu kì tập trung trên người y, nhất thời, điệu múa cũng ngừng, tiếng cười cũng tắt, Giang Vãn Tiều uống một chung rượu ngon trong tay hoa nương, Thôi Minh Húc bỗng nhiên hứng thú tựa vào lưng ghế chờ nghe xem tên ngốc tử này sẽ nói ra được chuyện gì.
Tề Gia lúc này ngược lại không còn nhút nhát nữa, vươn tay, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, học theo thần sắc vừa nãy của Thôi Minh Húc, gõ vào miệng chén một cái “Đinh ——”, gò má một trái một phải lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Đệ không nói cho tỷ đâu.”
“Phụt ——” Giang Vãn Tiều phun ngụm rượu lên người Từ Khách Thu ở đối diện.
Mọi người làm ầm lên.
“Ngươi, cái tên này…” – Từ Khách Thu vội vàng hốt hoảng chùi áo của mình, vừa làm ra vẻ muốn bổ nhào đến Tề Gia.
“Cho ngươi uống thêm hai chung nữa, ta xem ngươi có nói hay không.”
Sau khi sửng sốt, các hoa nương cũng nâng chén muốn chuốc rượu Tề Gia, nhưng y vẫn cứ giơ đũa, cười đến khờ khạo.
“Được rồi, được rồi, có cần ép người ta nói ra không?” Thôi Minh Húc nhìn thấy màu ráng hồng khắp mặt y thì biết y đã say. Cũng không phải hắn quan tâm đến Tề Gia, chỉ là lường trước ba người Từ Khách Thu khi cười đùa huyên náo sẽ không tính đến hậu quả, chờ chút nữa nếu tên đần này say túy lúy, làm ra những chuyện càn quấy, nhục nhã vẫn là mặt mũi của Thôi Minh Húc hắn. Huống hồ, hắn tới đây là để tìm Ngọc Phiêu Phiêu tán gẫu, bọn họ như vầy một tiếng lại một tiếng chơi đùa, Ngọc Phiêu Phiêu lại xinh đẹp, dưới quần ma loạn vũ, sao có thể nói ra lời tâm tình gì?
Kì thực mọi người ầm ĩ cũng đủ rồi, thấy Thôi Minh Húc ra mặt ngăn cản, vừa muốn lôi kéo Tề Gia vui đùa thì buông tha y, tất cả đều tự ôm hoa nương đi nơi khác.
Ngọc Phiêu Phiêu cầm đàn hát một khúc. Thôi Minh Húc nghe tiếng đàn, bỗng phát hiện Tề Gia vẫn còn ngồi đó, đang ăn từng miếng từng miếng điểm tâm trên bàn. Y không lên tiếng, an phận ngồi yên, nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, Thôi Minh Húc cũng quên rằng trong phòng còn có y. Y tựa hồ cũng nhận thấy Thôi Minh Húc đang nhìn y, buông điểm tâm trong tay, ngẩng đầu hướng về phía Thôi Minh Húc mở miệng cười cười, lại gắp điểm tâm lên, cẩn thận cắn. Vừa nãy nghe y nói y tuổi thỏ, thật sự cũng giống như một con thỏ.
Thôi Minh Húc cười, nổi lên ý muốn trêu đùa, cố ý đi đến bên cạnh y ngồi xuống, con thỏ nhạy bén lập tức cảnh giác nhích qua bên cạnh, nửa miếng điểm tâm bị gặm còn lại lần thứ hai bị thả lên bàn.
Thôi Minh Húc hưởng thụ sự bất an và cảnh giác của y, tay gõ nhịp theo tiếng đàn, ý tứ trong mắt là miếng điểm tâm trên bàn lúc nào đó sẽ bị đoạt lấy. Đợi đến lúc khúc nhạc kết thúc, tay áo bị kéo hơi hơi lay động. Thôi Minh Húc quay sang, thấy con mắt y cũng hồng như con thỏ, hai chiếc răng nanh tùy tiện lộ ra: “Thật đó, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Khẩu khí trịnh trọng lạ thường.
Sau đó, “Ạch ——” một tiếng, nét tươi cười của y còn chưa thu lại, đầu gục xuống bàn, bên cạnh là miếng điểm tâm ăn còn thừa nọ.
“Ngươi…” – Thôi Minh Húc hoạt kê, ra là say.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát kĩ khuôn mặt y, lông mi thẳng dài, mặt bị hơi rượu hun đến đỏ ửng, có chút mồ hôi, cảm giác nhéo sẽ rất mềm. Thôi Minh Húc tuổi hổ, so với hắn y nhỏ hơn một tuổi, nhìn qua giống như một đứa bé không biết phòng bị. Đưa tay đẩy y: “Này, đứng lên.”
Cái miệng của y cứ cong lên, mắt vẫn nhắm, ngủ đến say sưa mà ngọt ngào.
Nhớ tới ánh mắt của y khi nói: “Ta không nói cho ngươi.” Vẻ mặt ngang bướng hiếm thấy làm hai mắt hắn cứ dán vào y. Ngay cả Ngọc Phiêu Phiêu hát cái gì cũng chẳng nghe rõ.
A, hình như thực sự rất thú vị.
Chú thích:
[1] Đố nhau uống rượu: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.
[2] Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán.
[3] Thanh la: một loại nhạc khí cổ, bằng thau, hình tròn dẹp, ở giữa lồi lên để gõ vào đó cho phát ra tiếng phèng phèng, gần giống với cồng chiêng của Việt Nam.
[4] Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
[5] Bất diệc lạc hồ: phi thường vui vẻ, xuất phát từ một câu trong Luận Ngữ
Tử viết: “Học nhi thời tập chi, bất diệc lạc hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ”.
Nghĩa là:
Tử viết: “Học mà thường luyện tập, chẳng phải rất thích ư? Có bạn từ phương xa tới, chẳng phải rất vui ư? Người đời không biết ta không hận, chẳng phải là quân tử ư?”
[6] Hình bộ: Bộ Hình hay Hình bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam…
[7] Bái thiếp: tấm thiệp mời của gia chủ mời khách đến nhà thăm viếng.
[8] Đây là một câu trích trong bài Trường tương tư kỳ I của Lý Bạch.
[9] Hoàng liên: còn gọi là hồ hoàng liên, xuyên liên, hoàng liên gai, hoàng liên ô rô. Đây là một loại thảo dược.
Lần thứ hai gặp lại Tề Gia là một tháng sau, khi đó là tảng sáng, người trên đường vừa mới thức giấc, cánh tay đeo giỏ thức ăn, mắt nửa nhắm nửa mở.
Cung đăng bằng sa đỏ của Xuân Phong Đắc Ý lâu sáng cả một đêm, dưới ánh mặt trời chỉ thấy được vài tim đèn hồng hồng.
“Công tử người đi thong thả, đêm nay nhớ quay lại nhé!” – Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý lâu cả đêm chạy khắp lầu trên lầu dưới, trên khuôn mặt phai sắc phấn đã lộ vẻ uể oải, phất quạt nghiêng nghiêng ngả ngả bước ra cửa, những dải lụa đính trên quần lụa cũng buồn bã ủ rũ, có vài sợi đã tuột ra trượt theo đường may.
“Làm phiền ma ma rồi.” – Thôi Minh Húc đi ra cửa, vầng thái dương đỏ au trước đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đâm vào mắt gây nhức nhối, vội giơ tay cản lại.
Tối hôm qua cùng bọn người Hoài Cảnh ở đây náo loạn cả một đêm, chơi đố nhau uống rượu [], uống mãi đến khuya bọn họ đều ôm hoa nương chìm vào giấc ngủ. Thôi Minh Húc lâm vào tình thế khó khăn, đại ca hắn phép tắc nghiêm ngặt, nếu biết hắn đêm không về nhà ngủ, nhất định sẽ lôi từng điều gia quy ra răn dạy hắn. Nhưng trước mắt bao người, nếu hắn nói vì sợ đại ca nên phải về trước, chẳng phải sẽ bị bọn họ cười chết? Hắn bất chấp ở lại tối đó, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, thừa dịp đại ca hắn vào triều sẽ len lén chuồn về, hơn nữa với sự giúp đỡ bao che của đại tẩu hắn, hẳn là có thể lừa được chuyện hôm qua.
Ai ngờ rằng tối hôm qua hắn uống quá nhiều chơi quá muộn, chờ tới lúc hắn trở mình rời giường thì tất cả cửa tiệm trên đường đều đã mở cửa, bánh bao thịt cũng tỏa khói trong lồng hấp. Nhẩm tính thời gian, đại ca hắn cũng đã hạ triều hồi phủ rồi. Vội vàng mặc quần áo muốn chạy về nhà, vừa rời khỏi Xuân Phong Đắc Ý lâu một hai bước chợt nghe phía sau có tiếng người gọi hắn “Thôi huynh, Thôi huynh…”
Thôi Minh Húc không kiên nhẫn dừng bước quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là gương mặt cười khờ dại, trên gò má một trái một phải là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe mắt co lại tạo thành nếp nhăn, trong miệng để lộ hai chiếc răng nanh.
“Ha ha, Thôi huynh, chắc huynh không nhớ, ta là Tề Gia.”
Vầng thái dương vừa ló ra ở đầu tường thành dịu dàng tỏa nắng, có lẽ do chạy quá nhanh nên mồ hôi trên trán y sáng lóng lánh. Hẳn là vừa mới hạ triều, trên người Tề Gia vẫn còn mặc bộ quan bào màu xanh lá đậm, tôn thêm sắc trắng trên gương mặt trẻ con. Cả người như một màu xanh thẳm được vớt lên từ mặt nước trong vắt.
“Aaa… Là huynh à…” – Đầu óc sau khi say rượu chếnh choáng, dòng người xuôi ngược tựa như ngọn đèn kéo quân, nhìn thấy người càng thêm hoa mắt, Thôi Minh Húc nheo mắt nhìn một lát mới đan gương mặt tươi cười trước mắt và hình ảnh kim tỏa phiến rơi leng keng trên boong thuyền vào nhau. Trong đầu ong ong đột nhiên lại hiện lên hai phiến môi nửa mở như đóa hoa đào vừa chớm nở. Sau đó, đầu váng mắt hoa, tay đỡ lấy trán, miệng hàm hồ không biết đã nói ra những gì.
Tề Gia hoàn toàn không phát hiện ra sự váng vất của hắn, đầy phấn khích xoay nửa đầu chỉ tay về phía sau: “Ta vừa ở bên kia, chỗ đó đó, ở trước cửa tiệm tơ lụa bên cạnh quán trọ đằng đó, ngồi trong kiệu từ xa xa thấy một bóng người, trông giông giống Thôi huynh nên mới đuổi theo. Không ngờ là huynh thật… Ha ha… Trùng hợp ghê. Thôi huynh, huynh dậy sớm thật, nếu không phải thượng triều thì tới giờ Thìn ta còn chưa thức đâu.”
Tinh thần của y còn tốt hơn cả vị đại thẩm đang cãi nhau ầm ĩ vì nửa đồng tiền rau đắt đỏ bên cạnh, Thôi Minh Húc bị y nắm lấy tay áo không thể giật ra đành phải xoa ấn đường [] ép mình lấy lại tinh thần chào hỏi y: “Tề đại nhân, đã lâu không gặp, thân thể khỏe hơn chút nào chưa?”
Nhìn bộ dáng vui vẻ như vậy thì biết y không có việc gì rồi. Chẳng qua ngoài chuyện này ra thì cũng chẳng có chuyện khác để nói với y.
“Ừ, đã khỏe hẳn rồi. Nhờ có Thôi huynh cứu ta, nghe quản gia nói, Tôn đại phu của Tế Thiện Đường cũng do Thôi huynh mời tới, quý phủ đã tặng nhiều thuốc bổ như vậy, thật không biết nói sao cho phải. Vốn dĩ ta định khi có thể xuống giường sẽ tới quý phủ tạ ơn, kết quả đến tìm mấy lần, Thôi huynh đều không có nhà. Rốt cuộc kéo dài tới bây giờ.” Bàn tay cầm ống tay áo của Thôi Minh Húc không khỏi siết chặt lại: “Bất quá, hôm nào, hôm nào đó ta nhất định phải đến nhà đáp tạ ơn cứu mạng.”
“Tề đại nhân không cần khách khí. Dù sao… Dù sao huynh và ta cũng coi như là đồng môn, đừng xem nhau như người ngoài như vậy?” – Trong lòng lo lắng đại ca hắn sẽ sớm hồi phủ, Thôi Minh Húc nói ra những lời khách sáo cho có lệ, trong lòng dự tính làm sao mà thoát thân.
“Gọi Tề Gia là được rồi, đừng kêu đại nhân này đại nhân nọ, dù sao ta cũng không có thần thái của một đại nhân.” – Tề Gia mắc cỡ vò đầu nói: “Cái đó… Các vị Lục thừa tướng cũng gọi ta là Tiểu Tề, Thôi huynh cũng gọi Tiểu Tề đi. Được rồi, Thôi huynh, hai ngày trước ta còn nghe Trần đại nhân và Chu đại nhân Hàn Lâm Viện khen huynh, nói huynh viết văn thơ rất hay, kì thi Hương tháng tám nhất định huynh sẽ là thủ khoa.”
Bên cạnh có hàng hàng kiệu to kiệu nhỏ lướt qua, trong lòng càng thêm lo âu, vậy mà người trước mặt vẫn cứ thao thao bất tuyệt rời khỏi trọng tâm câu chuyện, Thôi Minh Húc liếc mắt nhìn về đầu con đường cách đó không xa, đó là con đường đại ca hắn khi hạ triều phải đi qua để về phủ, không kiên nhẫn nói: “Tề đại nhân bệnh nặng mới khỏi, không nên lao lực, nên sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Không cần, ta đã khỏe lâu rồi… Ta…” Tề Gia ngẩng đầu cười nói, ngoài ý muốn nhìn vào đôi mắt còn vương men say của hắn, chỉ thấy trong đó là sự lạnh lùng, nhất thời sửng sốt, lúc này mới nhận ra sự cáu kỉnh của hắn, những lời nói cất cao từ nãy đến giờ bỗng nhiên tắt ngấm.
“Tề đại nhân còn có việc?” – Thôi Minh Húc thấy y không nói tiếp nhưng tay vẫn nắm chặt ống tay áo của hắn như cũ, không chịu thả ra.
“Ta… Việc ấy…” – Tề Gia bị hắn hỏi, giật mình, thần trí đang phiêu du bị dọa quay lại. Thấy hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chằm chằm vào nắm tay đang kéo ống tay áo hắn, trộm nuốt nước bọt, trái lại các ngón tay còn nắm chặt hơn.
“Huynh…” – Xa xa lại có tiếng thanh la [] dẹp đường vang lên, cũng không biết có phải là đại ca hắn hay không, tên đần độn trước mặt vẫn cứ khăng khăng túm lấy hắn rề rà không chịu buông tay, Thôi Minh Húc sốt ruột, muốn kéo ống tay áo ra.
Không ngờ rằng, hắn lôi kéo như vậy, Tề Gia mở miệng ngậm miệng cả nửa ngày không nói chuyện cũng sốt ruột lên, khuôn mặt đỏ ửng “Huynh, huynh… Ta, ta…” thế nào cũng không chịu buông tay.
“Có chuyện thì nói!” – Cứ lôi lôi kéo kéo như vậy giữa đường lớn thật không ra thể thống gì, Thôi Minh Húc dứt khoát dừng bước, giận dữ hét lên: “Ngươi câm hả? Không chịu nói? Có phải còn thiếu thuốc gì hay không?”
“Không… Không, không thiếu thuốc.” – Tề Gia thấy hắn tức giận, nhắm mắt lại, đầu cúi xuống lắc như cái trống bỏi, càng nói càng khổ sở: “Chỉ là… Chỉ là…”
“Nói!”
“Việc đó…” – Đầu vẫn cúi thấp, tròng mắt tròn vo láo liên dè chừng ngước lên nhìn hắn, liếc nhìn qua rồi tên trộm vội vàng rụt trở lại: “Sau này ta có thể tìm huynh nữa không? Không, không có việc gì. Ta muốn huynh dạy ta học, làm, làm thế nào để học vấn…”
Tiếng nói rất nhanh bị át đi bởi tiếng rao hàng của những người bán rong, Thôi Minh Húc khom người kề sát y, vểnh tai lên mới nghe được chút chút. Không chút do dự muốn mở miệng từ chối, nực cười, cứu y một lần xem như là mạng y lớn rồi, nếu để bọn Hoài Cảnh, Khách Thu và đám người trong thư viện kia biết hắn còn qua lại với cái tên Tề Gia không đầu không não này thì Thôi Minh Húc hắn sau này còn mặt mũi gì?
Lời cự tuyệt đã ở bên môi, thấy y chẳng biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp mở nhìn mình, giống một con chó con tội nghiệp bị người ta vứt bỏ bên đường, tầm mắt rơi xuống đôi môi bị y cắn đến đỏ bừng, ướt át, trắng mịn, không thể tách rời. Những lời này như bị ma xui quỷ khiến mà nuốt ngược trở lại, nghẹn đến mức cổ họng cũng đau, cái đầu cao quý của Thôi Minh Húc hắn chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến rồi, đúng là ma xui quỷ khiến.
“Thật ư?” – Tên đần độn trước mặt lại vô tâm vô phế mà mở miệng, trên gò má là hai lúm đồng tiền nhạt nhạt một trái một phải. Hai chiếc răng nanh lộ ra khỏi bờ môi, môi hồng răng trắng.
Tiếng thanh la vang lên, đám đông hai bên ngõ hẻm tản ra, một cỗ kiệu quan màu xanh lá non chậm rãi tiến tới.
Trong một căn phòng của Thôi phủ, Thôi Minh Húc đối diện với bốn vách tường trống quỳ đến mức đầu gối tê rần, đói đến mức mắt nổ đom đóm, trong lúc vô tri vô giác, hung hăng đấm một quyền xuống mặt đá rắn chắc: “Chết tiệt, đều tại ngốc tử kia!”
Tên đần luôn luôn tình nguyện xem gương mặt tươi cười của mọi người là lòng tốt dù cho ngươi chỉ hơi cong môi, mà đối với ác ý của người khác, nếu ngươi không nói, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết.Tề Gia trở thành khách quen của Thôi phủ, kì thực số lần y tới cũng không tính là nhiều, nếu so với ba kẻ Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều, nói như thế nào thì cũng kém xa vạn dặm. Nhưng bọn họ là chí giao hảo hữu của Thôi tam thiếu gia, tuy rằng mỗi lần trưởng công tử Thôi gia giáo huấn Thôi Minh Húc đều phẫn nộ mắng bọn họ là “Hồ bằng cẩu hữu” [], nhưng dù sao chăng nữa vẫn dính đến một chữ “Hữu”. Còn Tề Gia ngốc nghếch ngay cả gia đinh quét dọn canh cửa cũng có thể cười đến hiền lành rốt cuộc là gì đây? Nói là đồng môn ư, Thôi Minh Húc ở trong thư viện sẽ nghiêm túc chăm chỉ đọc thơ viết chữ? Nói là bạn cũ ư, Thôi Minh Húc lần đầu tiên thấy y là trên Kính Hồ, nếu không phải Ninh Hoài Cảnh nhận ra trước thì sao hắn biết được người vừa được vớt lên là Tề Gia, đó là những suy nghĩ sau này của hắn, bất quá chỉ thầm cười trong bụng “A, một tên ngốc”.
Lần đầu tiên y đến, bọn hạ nhân Thôi phủ đã nói: “Nhất định là người tam thiếu gia cứu được ở hồ.”
Lần thứ hai Tề Gia đến, tiểu nha hoàn dâng trà kinh ngạc nhìn y, sau đó chạy về nói với nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp: “À, hóa ra là người quen của tam thiếu gia.”
Lần thứ ba gia đinh coi cửa trông thấy Tề Gia đứng trước cửa Thôi phủ nhướng người ngửa cổ nhìn lên tấm biển trên xà nhà đã không còn ngạc nhiên nữa. Sau khi chạy nhanh vào thông báo vẫn len lén đi theo y cười trộm.
Nhưng Thôi Minh Húc không quen được, có quỷ mới biết khi đó hắn bị làm sao, trong lúc lòng như lửa đốt vẫn tốt bụng cùng y phiếm chuyện ở bên đường hơn nửa buổi sáng mà vẫn không chịu nói, cuối cùng đành phải gật đầu ưng thuận, cho phép y sau này mỗi khi rãnh rỗi đến Thôi phủ thỉnh giáo học vấn của hắn. Cái gì, thỉnh giáo học vấn, mấy lão già râu bạc trong thư viện bộ chết hết rồi sao? Cứ cho là mấy lão râu bạc đều chết sạch thì không phải vẫn còn đám mọt sách Vu Giản Chi sao? Từ lúc nào mà Thôi Minh Húc hắn vang danh nhẫn nại dạy học trò, sao mà ngay cả hắn cũng không biết?
Bầu không khí trong thư phòng không tốt lắm, chủ nhân gia ngồi ngay ngắn sau bàn học, không lên tiếng bắt chuyện cũng không phân phó pha trà, chỉ thấy bất giác ngón tay hắn càng bóp chặt hơn, khớp xương cũng biến thành màu trắng, bút tích của một vị thư pháp đại gia tiền triều khi còn tại thế không có nhiều lắm trong một khắc đã bị vò thành một tờ giấy vụn.
Từ Khách Thu rất tự nhiên gọi thị nữ ở trước cửa tới ngâm một chén trà thơm cho mình, cầm chung trà, theo ánh mắt của Thôi Minh Húc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ấy, bao lâu rồi?”
Đối diện cửa sổ, dưới tán liễu xanh, bên cạnh bàn đá, đứa bé nhỏ xíu mặc áo đỏ chính là tiểu chất tử vừa tròn ba tuổi của Thôi Minh Húc, người đang nô đùa cười giỡn với nó đến bất diệc lạc hồ [] chính là Tề Gia, vóc dáng y vốn không cao, lại ngồi chồm hổm, lúc thì vỗ tay lúc thì làm mặt quỷ, thỉnh thoảng xoay đầu nói với Liễu thị ngồi bên cạnh vài câu, tiếng cười bay rồi lại bay, bay đến song cửa bên đây, nhìn từ xa xa còn tưởng rằng bên kia là hai đứa con nít đang nô đùa.
Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng thu lại đường nhìn: “Được hơn một tháng rồi.”
“Như vậy…” – Từ Khách Thu bí hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ, xoay người lại cười nói: “Gần đây không thấy mặt ngươi còn tưởng ngươi bị làm sao. Ra là ở trong phủ hưởng lạc thú, làm hại ba người chúng ta lo lắng không yên, không ngại khổ cực đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”
“Thế nào?” – Thôi Minh Húc nghe vậy, sắc mặt trầm thêm vài phần, chỉ đơn giản đứng dậy đóng cửa sổ, tiếng cười đáng ghét cũng không truyền vào nữa: “Dù ra sao cũng không tới phiên y.”
Cửa sổ đóng rầm một tiếng, chấn động đến mức cái nắp trà trong tay Từ Khách Thu cũng nảy lên.
“Khách Thu, ngươi đừng cười hắn nữa.” – Ninh Hoài Cảnh tiện tay lấy một quyển sách trên bàn lật ra xem, vừa nói với Thôi Minh Húc: “Là đại ca ngươi không cho ngươi xuất môn?”
Thôi Minh Húc chẳng nói đúng sai chỉ bĩu môi, ba người trong phòng đều hiểu được như vậy là có ý gì, không khỏi nhìn nhau cười.
“Còn không phải là chuyện tốt do ba người các ngươi đưa tới!”
Từ sau lần cả đêm không về, đại ca hắn càng quản thúc hắn nghiêm ngặt hơn, hơn nữa ngày khảo thí đã gần kề, nhìn con cháu nhà người khác mỗi người đều chăm chỉ chịu khó, hận không thể biến một ngày thành hai ngày để học, nhìn lại tam đệ nhà mình vẫn cứ bộ dạng tản mạn phóng túng như vậy, càng thêm tức giận. Vì vậy bên cạnh Thôi Minh Húc lại tăng thêm ba bốn tên gia đinh, tam công tử đi đến đâu bọn họ cũng theo tới đó, đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì, đợi sau khi đại ca hắn trở về phủ đều nhất nhất trình báo lên, có mảy may nghi ngờ gì thì nhất định phải gặng hỏi kĩ càng cho ra, chỉ thiếu điều lôi hắn lên công đường Hình bộ [].
Tính tình Thôi Minh Húc chịu không nổi những thứ khuôn phép gò bó, có lần tức giận, hắn dứt khoát đóng cửa không thèm ra ngoài, mỗi ngày ở trong thư phòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn bộ dạng Tề Gia nép ở một bên sợ đến không dám thở mạnh, lửa giận trong lòng như bị chất thêm một bó củi to, nhưng dù lửa mạnh thêm nữa cũng không dám phụt ra, nghẹn đến mức oán khí trong bụng không chỗ phát tiết, hắn chỉ hận không thể đá cái tên ngu trước mắt ra khỏi nóc nhà đen kịt trên đầu. Hôm nay gặp ba người bọn họ không những không an ủi, lại còn quang minh chính đại mà mang bộ mặt đặc biệt chạy đến xem náo nhiệt, trong lòng giận dữ, cầm đồ chặn giấy trên bàn quăng về phía ba người: “Có bản lĩnh thì đem bản thiếu gia ra ngoài, không thì cút cho ta!”
Ninh Hoài Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, kéo Từ Khách Thu nghiêng người theo, né cái chặn giấy bay tới trước mặt, không giận còn cười: “Nếu bọn ta cút, ai tới mang ngươi ra ngoài?”
Không đợi Thôi Minh Húc nói xen vào, hắn phủi vạt áo nói: “Ta khó khăn lắm mới từ chỗ cha ta lấy được tấm bái thiếp [], mời Thôi tiểu công tử quá phủ, cùng luận chuyện thi thư bàn việc đánh cờ. Hiện nay xem ra, Thôi tiểu công tử tâm trạng không tốt, ta thấy, ta đành phải đợi tới khi người rảnh rỗi vậy, hãy cứ nhanh nhanh cáo từ thôi.”
Dứt lời thì chào hỏi Từ Khách Thu, Giang Vãn Tiều muốn ra về, Thôi Minh Húc vừa nghe có thể xuất phủ, từ sau bàn học chạy lại, vừa cúi mình thi lễ vừa “Ninh huynh”, “Hiền huynh”, “Thân huynh đệ” xin lỗi một phen.
Hai tên Ninh, Giang vẫn không lên tiếng, Từ Khách Thu nhịn không được nữa, cười ha ha, xoay mặt chỉ vào Thôi Minh Húc nói: “Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Nếu chỉ có ba người chúng ta đi, không thấy Thôi tiểu công tử ngươi, Ngọc cô nương của Xuân Phong Đắc Ý lâu sẽ chịu ra gặp mặt bọn ta ư?”
Thôi Minh Húc mới vừa yên tâm, trên mặt lại toát ra vẻ lo lắng, khẩn trương giục ba người mau mau rời khỏi, e sợ đại ca hắn vừa thay đổi ý nghĩ lại nuốt lời.
Vừa đúng lúc này, Tề Gia đang nói chuyện đứa bé với Liễu thị chợt nhớ ra Thôi Minh Húc ở trong thư phòng nên quay về xem thử, thấy bốn người đứng ở cạnh cửa, bộ dạng muốn xuất môn, không khỏi ngạc nhiên: “Các huynh…”
“Xuất môn.” – Thôi Minh Húc vừa thấy y, tức giận đáp.
“A. Vậy, ta đây cũng cáo từ.”
Đi được vài bước lại xoay đầu nhìn, đang muốn cất bước đi, có người gọi y lại:
“Này, có muốn theo chúng ta không?” – Là Giang Vãn Tiều chính trực không thường lên tiếng.
“Vãn Tiều?” – Thôi Minh Húc muốn ngăn cản.
Giang Vãn Tiều không lưu tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch của Tề Gia, vuốt cằm cười nói: “Ta cảm thấy y rất thú vị.”
Tề Gia không trả lời, Thôi Minh Húc biết y đang nhìn hắn, hắn chịu không nổi vẻ mặt và ánh mắt như vậy của y, con ngươi long lanh, có vẻ muốn mở ra thật tròn nhưng lại cố gắng kiềm chế, người ta nhìn thấy trong lòng cũng tràn đầy sự không thoải mái, giống như có bàn tay nhỏ nắm lấy một sợi tơ mảnh trong những dây tơ tình tự tứ tán của hắn, chỉ là một sợi, nhưng níu rất chặt, không thể nói là đau xót, thế nhưng rất khó chịu, mà phương pháp duy nhất có thể làm tâm tình tĩnh lặng lại tựa hồ chỉ có cách thực hiện kì vọng dần hiện lên trong đôi mắt kia, cho dù chẳng hề cam nguyện.
Nhăn mày, bước một bước lớn, lướt qua bóng người luôn lộ ra chút thấp kém kia: “Muốn đi cùng thì mau đuổi cho kịp!”
“Ưm!” – Phía sau lập tức vang lên tiếng trả lời hoảng loạn, lộ ra mùi thích thú, rõ là… ngốc tử, hắn nhìn thế nào cũng không ra y thú vị ở đâu?
Nhiều năm sau, hắn mới hiểu được, dưới biểu cảm như vậy thế nào là tâm tình chua chát, nhưng lúc này, Thôi gia tam công tử kiêu ngạo hoàn toàn không biết gì cả.
Hoa khôi đứng đầu Xuân Phong Đắc Ý lâu đang ở trong sương phòng chữ Thiên số hai của Xuân Phong Đắc Ý lâu gảy đàn ngân giọng hát: “Gió chợt thổi. Thổi gợn sóng mặt nước ao xuân. Hồ thơm dẫn lối đôi uyên ương. Tay vò nát nhụy hồng hạnh. Cánh chim đơn côi tựa lan can. Trâm ngọc nghiêng rơi. Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu.”
Ai oán mà trầm bổng. Bạn đang �
Thôi Minh Húc gõ nhẹ vào chân ngọc của chén lưu ly, tiếng leng keng hòa với tiếng đàn róc rách như nước của nàng.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng ca vấn vương, Ngọc Phiêu Phiêu chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo, nhựa hoa phượng tiên tô đỏ mười đầu ngón tay, dây cầm lóe sáng, càng nổi bật cổ tay trắng như sương đọng, cánh tay như ngọc. Thôi Minh Húc sớm đã đắm say, thả chén ngọc trong tay xuống đi đến bên cây cầm tán thưởng: “Phiêu Phiêu, mấy ngày không gặp, chỉ có tiếng ca của nàng mới có thể an ủi lòng ta.”
“Thôi tiểu công tử quá khen.” – Ngọc Phiêu Phiêu nghiêng đầu nói: “Chẳng qua thiếp chỉ là một kẻ mua vui mà thôi, công tử đừng quá khách khí.”
Nghe nàng mở miệng ra là lại “Công tử”, có cảm giác xa cách, trong lòng Thôi Minh Húc nhất thời không vui: “Ta và nàng tương giao đã hơn hai năm, xưng hô như vậy chẳng phải là quá mức lạnh nhạt?”
Ngọc Phiêu Phiêu vội vàng chối từ: “Công tử kim tôn ngọc quý, thiếp sao dám có vọng tưởng sánh vai cùng công tử?”
“Nàng nói gì vậy?” – Dưới ánh nến, Thôi Minh Húc chỉ thấy trán nàng rủ xuống, vành tai lộ ra hoảng hốt, sa quần màu đỏ nhạt như sương như khói, thật đúng với câu nói của cổ nhân “Mỹ nhân như hoa cách tầng mây” [], tâm tình không khỏi rung động, nâng đôi tay đặt trên dây cầm của nàng muốn thổ lộ: “Phiêu Phiêu, đợi sau khi ta đỗ đầu…”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng cười đùa rào rào đổ ập xuống từ bên cạnh, cái gì mà ngày tốt cảnh đẹp trước hoa dưới trăng ngay lập tức tiêu tan thành mây khói.
Thôi Minh Húc cáu giận quay phắt lại muốn chửi mắng, ra là bên mấy người Từ Khách Thu thấy hắn trong tim trong mắt đều là Ngọc Phiêu Phiêu, cố gắng không làm phiền bọn họ nên kêu vài hoa nương đến tìm vui. Họ đều là khách quen trong chốn phấn son, đối với mấy hoa nương xinh đẹp rạng rỡ hiển nhiên là thành thạo, nhưng lần này bên cạnh lại có thêm một Tề Gia. Từ lúc tiến vào cửa Xuân Phong Đắc Ý lâu, cả người Tề Gia đã không được tự nhiên, chẳng qua là Thôi Minh Húc từ đầu tới cuối không thèm liếc mắt đến y, tính cách y lại thận trọng quá mức, vẫn im lặng ngồi một bên, đôi mắt không dám liếc bậy, ngay cả chiếc đũa bày trước mặt cũng không dám chạm vào, chỉ ngóng chờ Thôi Minh Húc mau mau đứng dậy, dẫn y rời khỏi cái nơi mà bình thường có đánh chết y cũng không dám vào này.
Vậy mà mấy hoa nương Từ Khách Thu gọi tới, đôi mắt hoa vừa liếc đã thấy y ngồi ngay ngắn như trên bàn chông. Một làn gió thơm xộc vào mũi, bên cạnh Tề Gia đã bị một mảng vải vóc xanh xanh đỏ đỏ vây kín:
“Ai da, vị công tử này, lần đầu tiên tới hả?” Không hổ là tinh binh cường tướng do một tay vị Xuân Phong ma ma dưới lầu kia dạy dỗ, ngay cả một tiếng “Ai daaa” cũng giống nhau như đúc, một âm ngân đến chín âm, làm cho người ta run từ đầu đến chân.
“Ưm… ưmm.”
“Ối, sao mà ngay cả rượu cũng không uống vậy?”
“Ta… Ta… Ta…” Bàn chông dưới mông cũng đâm vào thịt luôn rồi, vừa mới mở miệng đã bị đổ vào một ly rượu đầy nhóc, trong miệng cay xè, nhanh bức ra cả nước mắt, sau đó nói cái gì cũng không rõ nữa.
“Ô, công tử người không công bằng, uống của muội ấy mà không uống của thiếp.”
“Ta…” Vừa uống một ngụm rượu cay cay, khí nóng từ yết hầu xông thẳng lên mặt.
Các hoa nương bật cười: “Ai daaaa, mau nhìn này, mới uống có hai chung rượu mà mặt đã đỏ bừng rồi, ai ai, đừng trốn nha, còn thẹn thùng hơn cả thiếp hồi nhỏ nữa! Tới, uống thêm một chung, cái hay của rượu này là càng thưởng thức càng muốn uống thêm. Uống với thiếp lần này nha, bảo đảm lần tới ngài còn muốn uống nữa!”
Tiếng cười nói cùng bộ ngực khổng lồ trước mắt cùng nghênh diện mà tiếp chuyện, Tề Gia cũng mơ hồ chẳng biết mình bị chuốc mấy ly, chỉ cảm thấy trong miệng như ngậm phải hoàng liên [] rất khó chịu, ẩn ẩn ngọt ngọt lại chua chua, nói không nên lời là mùi vị thế nào. Đầu óc cũng váng vất, các nàng hỏi gì thì cứ tự động tự giác đáp lại cái nấy:
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tuổi con gì?”
“Tuổi thỏ.”
“Ha ha ha ha, tỷ tuổi hổ, ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào.”
“Tỷ tỷ.”
“Ai da, công tử gọi thật kìa. Vậy tỷ tỷ hỏi đệ, thành thân chưa?” Tình cảnh này, không giống như thanh lâu mà là động yêu tinh mới đúng. Thôi Minh Húc nhấp rượu xem náo nhiệt.
“Chưa.”
“Vậy đính hôn chưa?”
“Chưa.”
“Ngoan, vậy có ý trung nhân không?”
“…”
“Sao đệ không trả lời?”
Tề Gia vẫn không mở miệng, đôi mắt mọng nước chớp lại chớp, nhưng trái lại ánh mắt của mọi người đều hiếu kì tập trung trên người y, nhất thời, điệu múa cũng ngừng, tiếng cười cũng tắt, Giang Vãn Tiều uống một chung rượu ngon trong tay hoa nương, Thôi Minh Húc bỗng nhiên hứng thú tựa vào lưng ghế chờ nghe xem tên ngốc tử này sẽ nói ra được chuyện gì.
Tề Gia lúc này ngược lại không còn nhút nhát nữa, vươn tay, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, học theo thần sắc vừa nãy của Thôi Minh Húc, gõ vào miệng chén một cái “Đinh ——”, gò má một trái một phải lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Đệ không nói cho tỷ đâu.”
“Phụt ——” Giang Vãn Tiều phun ngụm rượu lên người Từ Khách Thu ở đối diện.
Mọi người làm ầm lên.
“Ngươi, cái tên này…” – Từ Khách Thu vội vàng hốt hoảng chùi áo của mình, vừa làm ra vẻ muốn bổ nhào đến Tề Gia.
“Cho ngươi uống thêm hai chung nữa, ta xem ngươi có nói hay không.”
Sau khi sửng sốt, các hoa nương cũng nâng chén muốn chuốc rượu Tề Gia, nhưng y vẫn cứ giơ đũa, cười đến khờ khạo.
“Được rồi, được rồi, có cần ép người ta nói ra không?” Thôi Minh Húc nhìn thấy màu ráng hồng khắp mặt y thì biết y đã say. Cũng không phải hắn quan tâm đến Tề Gia, chỉ là lường trước ba người Từ Khách Thu khi cười đùa huyên náo sẽ không tính đến hậu quả, chờ chút nữa nếu tên đần này say túy lúy, làm ra những chuyện càn quấy, nhục nhã vẫn là mặt mũi của Thôi Minh Húc hắn. Huống hồ, hắn tới đây là để tìm Ngọc Phiêu Phiêu tán gẫu, bọn họ như vầy một tiếng lại một tiếng chơi đùa, Ngọc Phiêu Phiêu lại xinh đẹp, dưới quần ma loạn vũ, sao có thể nói ra lời tâm tình gì?
Kì thực mọi người ầm ĩ cũng đủ rồi, thấy Thôi Minh Húc ra mặt ngăn cản, vừa muốn lôi kéo Tề Gia vui đùa thì buông tha y, tất cả đều tự ôm hoa nương đi nơi khác.
Ngọc Phiêu Phiêu cầm đàn hát một khúc. Thôi Minh Húc nghe tiếng đàn, bỗng phát hiện Tề Gia vẫn còn ngồi đó, đang ăn từng miếng từng miếng điểm tâm trên bàn. Y không lên tiếng, an phận ngồi yên, nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, Thôi Minh Húc cũng quên rằng trong phòng còn có y. Y tựa hồ cũng nhận thấy Thôi Minh Húc đang nhìn y, buông điểm tâm trong tay, ngẩng đầu hướng về phía Thôi Minh Húc mở miệng cười cười, lại gắp điểm tâm lên, cẩn thận cắn. Vừa nãy nghe y nói y tuổi thỏ, thật sự cũng giống như một con thỏ.
Thôi Minh Húc cười, nổi lên ý muốn trêu đùa, cố ý đi đến bên cạnh y ngồi xuống, con thỏ nhạy bén lập tức cảnh giác nhích qua bên cạnh, nửa miếng điểm tâm bị gặm còn lại lần thứ hai bị thả lên bàn.
Thôi Minh Húc hưởng thụ sự bất an và cảnh giác của y, tay gõ nhịp theo tiếng đàn, ý tứ trong mắt là miếng điểm tâm trên bàn lúc nào đó sẽ bị đoạt lấy. Đợi đến lúc khúc nhạc kết thúc, tay áo bị kéo hơi hơi lay động. Thôi Minh Húc quay sang, thấy con mắt y cũng hồng như con thỏ, hai chiếc răng nanh tùy tiện lộ ra: “Thật đó, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Khẩu khí trịnh trọng lạ thường.
Sau đó, “Ạch ——” một tiếng, nét tươi cười của y còn chưa thu lại, đầu gục xuống bàn, bên cạnh là miếng điểm tâm ăn còn thừa nọ.
“Ngươi…” – Thôi Minh Húc hoạt kê, ra là say.
Đây là lần đầu tiên hắn quan sát kĩ khuôn mặt y, lông mi thẳng dài, mặt bị hơi rượu hun đến đỏ ửng, có chút mồ hôi, cảm giác nhéo sẽ rất mềm. Thôi Minh Húc tuổi hổ, so với hắn y nhỏ hơn một tuổi, nhìn qua giống như một đứa bé không biết phòng bị. Đưa tay đẩy y: “Này, đứng lên.”
Cái miệng của y cứ cong lên, mắt vẫn nhắm, ngủ đến say sưa mà ngọt ngào.
Nhớ tới ánh mắt của y khi nói: “Ta không nói cho ngươi.” Vẻ mặt ngang bướng hiếm thấy làm hai mắt hắn cứ dán vào y. Ngay cả Ngọc Phiêu Phiêu hát cái gì cũng chẳng nghe rõ.
A, hình như thực sự rất thú vị.
Chú thích:
[] Đố nhau uống rượu: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.
[] Ấn đường: là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán.
[] Thanh la: một loại nhạc khí cổ, bằng thau, hình tròn dẹp, ở giữa lồi lên để gõ vào đó cho phát ra tiếng phèng phèng, gần giống với cồng chiêng của Việt Nam.
[] Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
[] Bất diệc lạc hồ: phi thường vui vẻ, xuất phát từ một câu trong Luận Ngữ
Tử viết: “Học nhi thời tập chi, bất diệc lạc hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ”.
Nghĩa là:
Tử viết: “Học mà thường luyện tập, chẳng phải rất thích ư? Có bạn từ phương xa tới, chẳng phải rất vui ư? Người đời không biết ta không hận, chẳng phải là quân tử ư?”
[] Hình bộ: Bộ Hình hay Hình bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam…
[] Bái thiếp: tấm thiệp mời của gia chủ mời khách đến nhà thăm viếng.
[] Đây là một câu trích trong bài Trường tương tư kỳ I của Lý Bạch.
[] Hoàng liên: còn gọi là hồ hoàng liên, xuyên liên, hoàng liên gai, hoàng liên ô rô. Đây là một loại thảo dược.