Thời gian chẳng bao giờ chịu đợi ai cả. Mới ngày này chân ướt chân ráo vào lớp mười, còn cố gắng tìm cách làm quen cô gái có má lúm đồng tiền, cố gắng tìm hiểu xem cô ấy thích gì, ghét gì?! Vậy mà bây giờ đã sang hè, và lại một mùa hè nhảm tệ!
Mùa hè của tôi không được đi đâu chơi nhiều, chủ yếu đi theo town du lịch năm ba ngày hay một tuần rồi lại quay về đèn sách. Bao năm nay, tôi đã chẳng có hè rồi.
Hè nào, cũng là những ngày tháng đi học, có khi còn căng thẳng hơn học chính thức. Vì tôi là đứa con trai duy nhất, là niềm tự hào của ba mẹ, là phải chịu những sự áp lực không tên từ mọi phía.
Hè năm nay, ba mẹ vẫn đăng kí cho tôi một khóa học trên thành phố. À không, chính xác là bốn khóa học, học rải rác hết các ngày trong tuần.
Có nhiều người hỏi ba mẹ tôi là tại sao không cho thằng Duy Anh lên trên thành phố học, điều kiện tốt, trong khi thực lực của tôi không phải là không có.
Đôi khi người lớn mâu thuẫn lắm, họ không muốn cho tôi đi học xa vì “nhớ” tôi, nhưng chính họ lại lúc nào cũng vắng nhà, thậm chí ở trên thành phố còn nhiều hơn ở với tôi.
Mùa hè năm nay, tôi còn chẳng nhìn thấy mặt Huyền Anh lấy một lần. Cô ấy đi du lịch rồi về quê chơi hết mấy tháng hè chẳng thèm đoái hoài gì đến bài vở cả. Ngày nào tôi cũng thấy có thông báo cô ấy đã đăng một ảnh, toàn là ở quê chăn gà chăn vịt hoặc ra vườn hái quả.
Tự dưng, trong lòng tôi thấy hơi lo sợ...
Liệu... cô gái mang trong mình bộ não cá vàng như cô ấy sau mấy tháng hè có quên đi người bạn ngồi cạnh cô ấy suốt năm vừa qua không?
Dễ lắm ấy chứ, về quê ăn hoa quả chẳng học hành gì có khi lấp hết não rồi.
Nhưng may quá, ngày đến trường đầu tiên sau ba tháng hè cô ấy vẫn nhớ tôi, vẫn nhớ Duy Anh là thằng ngồi cạnh và cho cô ấy chép bài suốt một năm vừa qua.
Vẫn là cô gái ấy, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là đôi má lúm đồng tiền ấy, vẫn cười tươi với tôi như mọi ngày. Hình như, ba tháng hè về quê mà Huyền Anh chẳng đen đi tí nào và... vẫn xinh như vậy nhỉ?
Phòng của tao, ngập ảnh mày rồi đấy Huyền Anh ạ!
Khi bạn thích một người, niềm vui giản dị nhất là được nhìn thấy người ấy mỗi ngày. Và sẽ chẳng còn gì tuyệt vời hơn khi bạn được ở gần, và quan tâm người bạn thích cả.
Mỗi giờ ra chơi, chúng tôi thường không chọn ra ngoài nô đùa mà ngồi yên vị tại chỗ. Làm tất cả mọi thứ có thể làm, kể cả hai đứa hai cái điện thoại, việc ai nấy lo nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Và mỗi lần tôi đeo tai nghe, cô ấy đều cướp lấy tai còn lại để nghe cùng. Những lúc như vậy, tôi dường như không còn quan tâm đến ca sĩ hát, mà chủ yếu chính là Huyền Anh.
Cô ấy có thói quen hát theo lời bài hát, cả buổi có thể ngân nga theo giai điệu của một bài mà cô ấy thích. Và tôi, thường chọn cách bỏ tai nghe ra ngoài để có thể lắng nghe...
“Cứ vậy hoài thôi thì mình yêu nhau đi!
Đừng cứ chờ đợi khi không một ai ngỏ lời.Lòng mình cứ bồi hồi đứng lên rồi lại ngồi xuống.
Chỉ cần nói yêu... chỉ cần nói câu yêu!”
Tôi khẽ quay ra nhìn cô ấy, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh lên mắt cô một tia sáng thật đẹp. Và từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lí đang chiếu qua tim.
Sẽ mà, chắc chắn sẽ có mà!
Chỉ cần cậu hứa đợi, tớ chắc chắn sẽ ngỏ lời!
Đơn phương một người, các cậu sợ nhất điều gì? Sợ người ấy biết? Sợ người ấy xa lánh? Sợ bạn bè trêu chọc? Hay là sợ thầy cô để ý?
Thật ra, đối với tôi, mấy điều đấy chẳng có gì đáng ngại cả, kinh khủng nhất, vẫn là sợ ai đó cướp mất đi cô gái của mình, mặc dù cô gái ấy chưa bao giờ thuộc về ai.
Cô gái ngày ấy còn đung đưa chân theo nhịp nhạc phát ra cùng một máy điện thoại với tôi ấy càng ngày càng có nhiều vệ tinh xung quanh.
Có ai biết cái cảm giác chính mắt mình nhìn thấy cô gái vừa mới đi tíu tít bên cạnh mình mà vừa bước vào lớp đã bị đẩy vào một hình trái tim lớn được rải bằng hoa hồng nó khó tả như thế nào không?
Cái cảm giác tưng tức giữa lồng ngực khi thấy ở giữa những bông hoa ấy có một chàng trai.
Và khốn nạn hơn, chàng trai ấy, không phải là tôi!
Hôm đấy là ngày 20/10, cái ngày mà ai chẳng biết là ngày Phụ nữ Việt Nam. Huyền Anh đòi tôi dắt ra cantin mua đồ ăn coi như quà tặng vì chính cô ấy bảo cô ấy chưa là phụ nữ.
Vài giây trước còn ríu ra ríu rít chạy bên cạnh tôi, vừa đi vừa nói cười mà bước vào lớp đã bị đám đông đẩy vào trong, kéo xa ra khỏi tôi.
Có ai hiểu cái cảm giác mà người mình thích được tỏ tình nó khốn nạn đến mức nào không? Trong lòng cứ như có hàng ngàn mũi tên liên tục châm vào. Bứt rứt, khó chịu đến mức muốn quỵ xuống.
Xung quanh tôi, đứa nào đứa đấy cười nói, reo hò hú hét đến đinh tai nhức óc. Chắc họ vui lắm nhỉ? Họ có nghĩ đến tôi không? Tôi, cũng muốn vui cùng, cũng muốn không bị lệch nhịp cuộc sống, thế mà miệng cứ méo xệch đi.
Người ta bảo, khi yêu một ai đó thật lòng, thì khi người ấy tìm được một nửa đích thực của đời mình thì bạn vẫn ở bên cạnh chúc phúc. Ai làm được, chứ tôi thì không!
Cũng có thể, ở cái tuổi mười bảy này, tôi còn mang cái tính độc chiếm, cái tính ngang tàn của tuổi trẻ. Nhưng tôi chẳng thế cố được, chẳng thế chống mắt lên nhìn cô ấy hạnh phúc bên một ai khác.
Có trách tôi ích kỉ, nhỏ nhen, tôi nhận. Tôi, chỉ là không làm được thôi.
Có thể, ngày hôm nay, cô ấy chính thức trở thành một nửa của ai đó.
Cũng có thể, ngày hôm nay có một tình bạn đổ vỡ.
Trong lòng tôi, nửa muốn đứng lại nghe kết quả, nửa muốn bỏ đi.
Xung quanh là tiếng hò hét, cổ vũ của lũ bạn. Tưởng chừng nghe vui lắm, mà lòng tôi cứ quặn thắt. Cuối cùng, cũng chẳng muốn chứng kiến bất cứ cảnh gì có thể làm tổn thương đến bản thân nữa, tôi quyết định đi ra ngoài.
Lang thang dưới sân trường, nhìn mọi thứ vẫn vậy. Ấy thế mà hôm nay chỉ cần cái gật đầu của cô ấy là mọi thứ có thể thay đổi hoàn toàn. Kể cả tình bạn của bọn tôi.
Huyền Anh à, tao chuẩn bị quà sinh nhật cho mày rồi, còn một tháng nữa thôi. Mày... có thể độc thân cho đến khi tao tỏ tình không?
Biến người mình yêu thương thành vợ, thành người đàn bà của mình khó đến thế sao?
Tao đợi mày thì được, mà mày đợi tao một tí cũng không xong.
Tôi khẽ thở dài, sân trường vẫn đông như thế, là dư âm của sự hiếu kì sau vụ tỏ tình. À không, hình như tôi thấy cái bóng nhỏ bé quen thuộc đang lôi xềnh xệch thằng Minh lớp bên xuống phía dưới chân cầu thang.
Đúng rồi, là thằng Minh đấy, ngoài biết nó tên là Minh ra, tôi chẳng biết gì thêm.
Nhưng, lôi nhau dưới chân cầu thang làm gì thế? Là để nhận lời rồi hôn nhau cho kín à? Hay là để từ chối cho đỡ sứt mẻ tình cảm hai bên? Hay là... à mà thôi, tôi mệt rồi!
Tôi đi nhanh lên lớp, chen chúc như cá lội ngược dòng. Họ đổ xô xuống cầu thang còn tôi lại cố gắng đi lên lớp. Tôi chỉ cần ai đó đến và bảo rằng cô ấy không đồng ý thôi.
Miễn là, tôi không để lỡ mất cô ấy.
Ai biết được, một ngày nào đấy, chính tại lớp học này, tôi và cô ấy lại lạc mất nhau.
______________
Đăng truyện xem có bị tụt follow thảm hại giống đợt trước không:vvv
Thi cử thế nào rồi các bạn, Vê nát bét một môn rồi.
Sáng hôm sau là ngày trường tôi tổ chức mít tinh kỉ niệm. Mới đến lớp mà Huyền Anh đã lôi xềnh xệch cái Vê xuống chỗ ngồi rồi thì thầm to nhỏ rồi.
Cái Vê là bạn thân của cô ấy, thật ra đấy chỉ là tên ở nhà thôi, tên thật là Trang nhưng cứ gọi quen, quên luôn cả tên cúng cơm của nó!
Hai đứa lôi cái điện thoại ra rồi bàn tán ghê lắm, mặt cái Vê thì cứ chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhìn có vẻ hào hứng lắm.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, con người ta đều có hai suy nghĩ đối lập nhau. Một mặt thì nghĩ không được làm, đại diện cho phe chính nghĩa. Còn mặt kia thì lại thôi thúc và nghĩ ra trăm ngàn lí do đáng thuyết phục. Và tôi đang rơi vào trạng thái ấy. Phần quân tử thì liên tục nhắc nhở không được nghe lỏm, như thế là xấu, còn phần tiểu nhân thì lại liên tục động viên.
Mà thôi, làm điều xấu một lần cũng có chết ai, nên tôi chọn cách cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng. Đã nói nhỏ rồi thêm cả lớp ồn nữa nên rất khó!
- Sáng nay ai tặng tao bánh ấy mày ạ!
- Ai, chắc ba mẹ mày chứ gì?
- Tao cũng nghĩ thế nhưng chắc chắn là không phải đâu! Nhìn đi, nhìn cái bánh đi, ba mẹ tao không biết đặt bánh đẹp như này đâu!
Rồi hai đứa nó chỉ chỏ vào cái điện thoại, liên tục bình luận. Có khi còn khủng khiếp hơn độ nguy hiểm của cư dân mạng ấy!
- Ủ uôi, ba mẹ mày không bao giờ ghi chúc kiểu này đâu! Gút lắc bấy bề chắc chắn là không phải! Còn cả lớn hơn ba nữa là sai quá sai luôn!
- Thì thế tao mới thắc mắc!
- Với lại, ảnh này đâu ra. Ảnh này tao chưa thấy bao giờ mà. Xời, nhìn xinh gái ghê! Mà cái cửa sổ này của lớp mình mà, ba mẹ mày không có được ảnh này đâu. Đây rõ ràng là chụp trộm!
Hai đứa ngồi suy tư một lúc, rồi Huyền Anh reo lên:
- A! Hay là mày đúng không, là mày đúng không?
Tôi giật cả mình quay sang, cứ nghĩ mọi việc bại lộ, thất bại thảm hại rồi cơ. Còn đâu công sức tôi thức đến ba giờ sáng, năm giờ đã ra khỏi nhà để đưa bánh. Rồi còn học với nhau ba năm, là ba năm. Nó không quá dài, nhưng đủ để làm tổn thương nhau.
- Mày điên à, tao đào đâu ra nhiều tiền thế! Tao mua áo đôi, giày đôi làm quà rồi. Cứ làm như tao in ra được tiền ấy!
Ra là nói với cái Vê, tôi tưởng cô ấy phát hiện ra cơ! Nếu lỡ biết rồi, thật sự, tôi không biết mình phải đối mặt với Huyền Anh như thế nào?
Tôi thì sao cũng được, quan trọng là cô ấy. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì, cũng không biết cô ấy cảm thấy thế nào? Nếu cô ấy thích tôi thì là điều tốt, là thứ mà tôi luôn mong chờ. Còn... nếu cô ấy thật sự không thích thì có quá nhiều chuyện phát sinh xảy ra. Và điều tôi sợ nhất, là mất đi tình bạn này, là không còn đủ can đảm để đối diện nữa...
Đúng là, khi thích một người có quá nhiều thứ để lo sợ!
Sợ tình cảm chưa đủ lớn, để trở thành người thương của nhau. Sợ chưa đủ cảm thông để thấu hiểu cho nhau. Sợ không chịu được áp lực từ phía gia đình, thầy cô, bạn bè. Sợ còn có trẻ con để quyết định sai lầm. Và sợ nhất là sự kết thúc!Đến lúc đấy, thật sự để nói chuyện với nhau một vài câu thôi cũng là cả một vấn đề.
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Dù sao thì, Huyền Anh, sinh nhật vui vẻ!
__________________
Hạnh phúc, luôn luôn bắt nguồn từ những thứ đơn giản nhất! Tôi rất thích ngồi bên cạnh cô ấy, nghe cô ấy huyên thuyên về mọi thứ. Về cuộc sống, về học tập, về những môn cô ấy ghét, và cả những người cô ấy ghét nữa! Nhưng nhiều nhất, vẫn là con em quái thai của Huyền Anh.
Có thể, là do tôi ít được gặp ba mẹ, ít được quan tâm, chăm sóc, lại là đứa con duy nhất trong nhà nên tình cảm gia đình tôi không được đón nhận nhiều như mọi người. Thêm nữa, tôi có rất ít bạn nên tất cả các câu chuyện rất đời thường mà Huyền Anh kể, thực sự, tôi rất thích nghe.
Nó như có một sức hút rất kì lạ, khiến tôi cảm thấy mình có thể ngồi mãi như này, để nghe cô ấy huyên thuyên về mọi thứ:
- Mày ơi, em tao bảo kí hiệu định luật Ôm giống cái quai nồi!
- Mày ơi, tại sao trên đời này lại có môn Lí với Hóa nhỉ? Tại sao lại cứ bắt mình đo vận tốc trong khi nhìn cái đồng hồ đo là ra mà?! Cứ thích làm mất nhãn hóa chất rồi bắt mình đi tìm!
- Ối giồi ôi, mấy đứa kia nói xấu tao kìa! Nói không biết đường mà nói, đã nói xấu lại còn nói to. Người thì quắt queo một mẩu đi đến đâu nói xấu người đến đấy. Mày cứ ngồi đấy nói xấu tao đi, vì tao ngồi đây cũng nói xấu mày mà!
Sống mà, ai chẳng có người ghét người quý. Như tôi này, chẳng giao du kết thân với ai mà vẫn có chuyện để mấy đứa bàn ra tán vào đấy thôi! Chuyện đời mà, cái gì càng bàn lắm càng nát nên tôi chẳng quan tâm! Nhưng Huyền Anh lại khác, có thể nói, tôi chẳng bao giờ lo cái vấn đề cô ấy bị bắt nạt cả!
Nếu ai động vào nó, chắc chắn Huyền Anh sẽ không đánh lại được, vì nó yếu. Nên cô ấy chọn cách đấu khẩu, cái này thì độc nhất vô nhị, chưa chửi ai giống với ai cả!
Huyền Anh nghịch lắm, lại hay đi trêu người. Cô ấy với thằng Tân ngồi trên là hay chí chóe với nhau nhất, mà gây sự trước vẫn là chị nhà ta.
Hôm thứ sáu, vừa mới kiểm tra môn Địa xong thì Huyền Anh đập đập lưng bạn học bàn trên trêu:
- Không làm được bài à, thương ghê! Đã bảo mua kẹo cho chị là được chép bài mà không chịu nghe!
Cậu bạn ấy có vẻ rất tức, quay xuống lừ mắt một cái. Nhưng Huyền Anh cô ấy chẳng sợ đâu, vẫn tiếp tục cợt nhả:
- Dồi ôi, có mấy cái biểu đồ hình tròn phẩy tay phát là xong mà cũng không làm được. Yếu quá!
- Nhan sắc không có, tài cán thì không, sau này mày định làm gì cho đời đây!
Cô ấy nói nhiều đến mức, cậu bạn ấy bực mình phẩy tay một phát, cố gắng làm cho cái loa kia ngưng hoạt động. Ai ngờ lại đập luôn vào cái mồm đang liến thoắng không ngớt ấy làm chảy máu môi Huyền Anh. Thế là cái loa không những không dừng lại mà có dấu hiệu phát sóng mạnh mẽ hơn:
- Tân, mày thật vũ phu. Mày dám đánh con gái nhà lành, mày có biết là không được đánh con gái dù chỉ bằng một nhành hoa không?!
- Đã bao giờ mày nhận ra mày có mặt trên cõi đời này là hoài phí chưa?! Mày hãy chết đi, chết đi cho khủng long sống lại!
- Dồi ôi, sưng môi tao lên rồi! Mày sẽ phải trả giá! Cho dù tao có học bài đi nữa thì tao sẽ không bao giờ cho mày chép bài. Nhớ đấy! Ôi bờ môi xinh đẹp của tôi!
- Tội mày rất đáng chết, tốt hơn mày nên chết đi cho khủng long sống lại!
Huyền Anh nói nhiều đến mức cậu bạn ấy không chịu được nữa, quay xuống nói bằng giọng vô cùng hối lỗi:
- Nếu có điều ước, tao ước mày bị câm!
Thế đấy! Khi bạn thích một ai đó, thì bạn chỉ cần ngồi ngắm họ thôi cũng đủ cảm thấy ấm áp. Bạn sẽ yêu cái việc ngồi nghe họ nói chuyện, ngồi nghe họ hát luyên thuyên, ngồi nghe họ kể về cuộc sống của họ. Bạn sẽ yêu hết những điều thuộc về cô ấy, sẽ yêu những cả những thói xấu, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu.
Nhưng tôi, tôi mới chỉ thích thôi. Chỉ là cơn say nắng bởi nụ cười với răng khểnh, chỉ là một chút rung động tuổi mới lớn.
Tôi chẳng biết, mai này, tôi còn thích cô ấy nữa không?! Còn đủ can đảm để thức đến ba giờ sáng để làm những món quà vô danh nữa hay không?! Còn ngồi một mình loay hoay rửa những tấm ảnh chụp lén rồi cười một mình hay không?! Nhưng hiện tại, Huyền Anh vẫn là người tôi thầm thương trộm nhớ!
___________________
Vì tớ thương các cậu nên tớ vẫn ở lại