- Hừ, thứ cặn bã!
Một đám thanh niên cao lớn túm lại đánh đập một cô gái chỉ vì cô ta vô tình làm đổ ly nước vào tên cầm đầu.
- Loại cấp D như mày mà dám làm bẩn áo đại ca, đại ca tụi tao là con trai của Lão Đại Long thuộc giai cấp A đấy. Mày chết đi là vừa, nhìn bẩn cả mắt.
Những lời sỉ vả liên tiếp đâm vào cô khiến cô chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, đầu và thân chằng chịt vết bầm, máu chảy ngày một nhiều, cô dần mất đi ý thức, đôi mắt nhắm sụp lại.
- Hình như ả ta chết rồi, đi thôi tụi bây
Đám người sau khi đánh đập hả hê liền cười sảng khoái và không quên ném ly rượu vào người cô. Cô nằm bất động, có lẽ cô sẽ kết thúc ở đây, kết thúc cái cuộc đời của một kẻ cặn bã, đi đâu cũng nhận những ánh mắt khinh bỉ.
- Xem ai nằm đây này. Thú vị thật, chết rồi à?
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, cô chỉ biết lắng nghe, mắt và miệng không thể mở được, chỉ còn biết thoi thóp thở.
- Xem ra là người thuộc giai cấp D, Dực, cậu đỡ cô ta lên xe đi.
- Cậu chủ nói sao cơ? Đưa cái thứ cặn bã này lên xe á?
- Dực, ăn nói cẩn thận, nếu cậu không làm thì ta làm. Đừng quên cậu cũng chỉ hơn cô gái này một giai cấp.
Giọng nói còn lại nghe thật ấm áp, cô cảm thấy trái tim mình như nhẹ đi, bình yên lạ thường. Có ai đó đỡ cô lên, mùi hoa tường vi thoang thoảng.
- Cô gái, gắng lên, ta sẽ cứu cô.
- Cậu chủ....
- Dực, im đi.
_ _ _ _ _ _ _
Cô nặng nề mở mắt ra, đập vào mắt cô là thứ ánh sáng chói loà từ chùm đèn pha lê mà đối với cô đó là thứ xa xỉ.
- Cô gái, cô tỉnh rồi.
Cô khẽ cựa mình, nhìn về phía phát ra giọng nói ấm áp đó. Cô thoáng sững sờ, đó là một mĩ nam. Mái tóc trắng được vuốt gọn gàng, khuôn mặt đẹp không tì vết, đặc biệt là đôi mắt màu cà phê sữa đầy tia nhìn dịu dàng, anh mỉm cười
- Đừng cử động, vết thương chỉ mới được băng bó thôi.
- Anh là...
- Tôi là Lý Hạo Thiên, chỉ là người lạ vô tình thấy cô và muốn cứu người thôi
Anh mỉm cười, nụ cười đem đến cho cô cảm giác ấm áp mà bấy lâu nay cô thèm khát.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi là...
- Không sao, tôi cũng chỉ cách cô ba giai cấp thôi
- Anh là giai cấp A?
Đôi mắt nâu khói của cô đầy sự bàng hoàng, anh khẽ thở dài, chỉnh chăn cho cô làm cô càng thêm sợ hãi, trên đời này có lẽ kinh khủng nhất chính là chuyện một người giai cấp A đi chăm sóc thứ cặn bã của xã hội.
- Đừng lo, tôi từng giống cô. Chúng ta là người nhà cả. Đừng suy nghĩ nhiều.
Anh từng giống cô... Cô hiểu được phần nào, tâm hồn trở nên nhẹ nhõm, cô nhìn anh đầy cảm kích
- Cảm ơn anh... Nếu có thể, xin anh hãy nhận tôi làm một người hầu của anh. Ơn này tôi không thể trả hết.
- Được!
Định mệnh của cô thay đổi từ đó!
_ _ _ _ _ _
- Vương, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc đi, dù gì cậu cũng đang đứng đầu cả thế giới này.
- Lão Tam, ông có thể biến đi hoặc tôi sẽ khâu miệng ông lại.
Lão Tam cạn lời, tức giận nhìn hắn đang nghịch ly rượu cao quý. Hắn chống cằm, đôi mắt màu tím huyền bí không một chút cảm xúc, đôi môi khẽ nhếch lên.
Phải, hắn là Vương, địa vị của hắn luôn luôn có nguy cơ bị tước đoạt, nói cách khác hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
- Vương, tôi chỉ muốn lo cho cậu, cậu biết là hoàng tộc này luôn muốn đặt sự an nguy của cậu lên hàng đầu.
Soạt!
Hắn chĩa khẩu súng vào lão Tam, đôi mắt tràn ngập ý cười khinh bỉ
- Tôi nói lại, một là ông biến đi hoặc tôi sẽ khâu cái miệng ông lại.
Lão Tam nghẹn giọng, tức. giận bỏ đi. Bóng tối lại bao trùm lấy hắn, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng rượu sóng sánh trong chiếc ly pha lê tuyệt đẹp. Hắn không có bất cứ một ai về phe hắn, tất cả đều chỉ nhắm tới cái quyền lực của hắn và hắn cũng chả ngại ngần gì khi một mình đối chọi với tất cả.
Vì hắn đủ tàn độc, hắn có tài hơn bất kì ai và nói chính xác hơn thì không ai có thể hợp với chữ Vương hơn hắn!
Hắn là Thuần Mặc- Vương của thế giới giai cấp, người thống trị tối cao!
Một đám thanh niên cao lớn túm lại đánh đập một cô gái chỉ vì cô ta vô tình làm đổ ly nước vào tên cầm đầu.
- Loại cấp D như mày mà dám làm bẩn áo đại ca, đại ca tụi tao là con trai của Lão Đại Long thuộc giai cấp A đấy. Mày chết đi là vừa, nhìn bẩn cả mắt.
Những lời sỉ vả liên tiếp đâm vào cô khiến cô chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, đầu và thân chằng chịt vết bầm, máu chảy ngày một nhiều, cô dần mất đi ý thức, đôi mắt nhắm sụp lại.
- Hình như ả ta chết rồi, đi thôi tụi bây
Đám người sau khi đánh đập hả hê liền cười sảng khoái và không quên ném ly rượu vào người cô. Cô nằm bất động, có lẽ cô sẽ kết thúc ở đây, kết thúc cái cuộc đời của một kẻ cặn bã, đi đâu cũng nhận những ánh mắt khinh bỉ.
- Xem ai nằm đây này. Thú vị thật, chết rồi à?
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, cô chỉ biết lắng nghe, mắt và miệng không thể mở được, chỉ còn biết thoi thóp thở.
- Xem ra là người thuộc giai cấp D, Dực, cậu đỡ cô ta lên xe đi.
- Cậu chủ nói sao cơ? Đưa cái thứ cặn bã này lên xe á?
- Dực, ăn nói cẩn thận, nếu cậu không làm thì ta làm. Đừng quên cậu cũng chỉ hơn cô gái này một giai cấp.
Giọng nói còn lại nghe thật ấm áp, cô cảm thấy trái tim mình như nhẹ đi, bình yên lạ thường. Có ai đó đỡ cô lên, mùi hoa tường vi thoang thoảng.
- Cô gái, gắng lên, ta sẽ cứu cô.
- Cậu chủ....
- Dực, im đi.
_ _ _ _ _ _ _
Cô nặng nề mở mắt ra, đập vào mắt cô là thứ ánh sáng chói loà từ chùm đèn pha lê mà đối với cô đó là thứ xa xỉ.
- Cô gái, cô tỉnh rồi.
Cô khẽ cựa mình, nhìn về phía phát ra giọng nói ấm áp đó. Cô thoáng sững sờ, đó là một mĩ nam. Mái tóc trắng được vuốt gọn gàng, khuôn mặt đẹp không tì vết, đặc biệt là đôi mắt màu cà phê sữa đầy tia nhìn dịu dàng, anh mỉm cười
- Đừng cử động, vết thương chỉ mới được băng bó thôi.
- Anh là...
- Tôi là Lý Hạo Thiên, chỉ là người lạ vô tình thấy cô và muốn cứu người thôi
Anh mỉm cười, nụ cười đem đến cho cô cảm giác ấm áp mà bấy lâu nay cô thèm khát.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi là...
- Không sao, tôi cũng chỉ cách cô ba giai cấp thôi
- Anh là giai cấp A?
Đôi mắt nâu khói của cô đầy sự bàng hoàng, anh khẽ thở dài, chỉnh chăn cho cô làm cô càng thêm sợ hãi, trên đời này có lẽ kinh khủng nhất chính là chuyện một người giai cấp A đi chăm sóc thứ cặn bã của xã hội.
- Đừng lo, tôi từng giống cô. Chúng ta là người nhà cả. Đừng suy nghĩ nhiều.
Anh từng giống cô... Cô hiểu được phần nào, tâm hồn trở nên nhẹ nhõm, cô nhìn anh đầy cảm kích
- Cảm ơn anh... Nếu có thể, xin anh hãy nhận tôi làm một người hầu của anh. Ơn này tôi không thể trả hết.
- Được!
Định mệnh của cô thay đổi từ đó!
_ _ _ _ _ _
- Vương, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc đi, dù gì cậu cũng đang đứng đầu cả thế giới này.
- Lão Tam, ông có thể biến đi hoặc tôi sẽ khâu miệng ông lại.
Lão Tam cạn lời, tức giận nhìn hắn đang nghịch ly rượu cao quý. Hắn chống cằm, đôi mắt màu tím huyền bí không một chút cảm xúc, đôi môi khẽ nhếch lên.
Phải, hắn là Vương, địa vị của hắn luôn luôn có nguy cơ bị tước đoạt, nói cách khác hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
- Vương, tôi chỉ muốn lo cho cậu, cậu biết là hoàng tộc này luôn muốn đặt sự an nguy của cậu lên hàng đầu.
Soạt!
Hắn chĩa khẩu súng vào lão Tam, đôi mắt tràn ngập ý cười khinh bỉ
- Tôi nói lại, một là ông biến đi hoặc tôi sẽ khâu cái miệng ông lại.
Lão Tam nghẹn giọng, tức. giận bỏ đi. Bóng tối lại bao trùm lấy hắn, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng rượu sóng sánh trong chiếc ly pha lê tuyệt đẹp. Hắn không có bất cứ một ai về phe hắn, tất cả đều chỉ nhắm tới cái quyền lực của hắn và hắn cũng chả ngại ngần gì khi một mình đối chọi với tất cả.
Vì hắn đủ tàn độc, hắn có tài hơn bất kì ai và nói chính xác hơn thì không ai có thể hợp với chữ Vương hơn hắn!
Hắn là Thuần Mặc- Vương của thế giới giai cấp, người thống trị tối cao!