Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.
“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.
Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.
Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.
Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.
“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”
“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.
Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?
“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.
“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình không tốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực, gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không tràn vào trong mắt.
“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam trang giận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”
“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”
“Giường ngươi thoải mái!”
Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.
“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.
“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai người giương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ô mai.”
“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìn thấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Không phải là nha đầu nhặt được sao --”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánh sáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghe thấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiết mà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”
“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, Tuyên Dương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâm nhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.
“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọc tức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Ca thanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đến không chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.
“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”
Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt một cái.
Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!
Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”
“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúng nhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấy thối---”
Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.
Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.
Lửa cháy lớn.
Lửa cháy ngút trời, đốt đỏ cả khắp bầu trời đêm, sắc trời tối đen như mực nhiễm ánh đỏ, ánh lửa màu máu dữ tợn xé rách màn trời vốn yên tĩnh, khói đặc nóng xông vào mũi, tràn vào trong phổi làm cho người ta buồn nôn cùng với mùi cháy khô tanh hôi.
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu khóc tuyệt vọng.
Gió lớn sắc bén.
Thế lửa tràn ra gào thét.
Tiếng phòng ốc sập xuống.
Vãn Nhi.
Vãn Nhi.... .....
Có ai đó thảm thiết kêu lên.
Mẫu thân!
Âm thanh sợ hãi mới kêu ra khỏi miệng, miệng đã bị người gắt gao che kín, hàm dưới bị cầm mạnh đến phát đau.
Nàng giãy dụa, đá đánh, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống, chạy xuống cả bàn tay đang kiều chết nàng, khi đó sức lực khẽ buông lỏng, nàng dùng hết toàn bộ sức lực cắn xuống, mùi máu tanh vị mặn chát của nước mắt tràn vào trong miệng, nàng có khoái cảm gần như điên cuồng.
Nhưng mà, y không thả ra.
Bàn tay rộng rãi kia, luôn gắt gao che miệng của nàng, phảng phất như chủ nhân của nó, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Nếu không quay về, sẽ không còn kịp nữa.
Biển lửa tàn sát bừa bãi, ở trước mặt nàng mơ hồ một mảnh.
Nàng không còn thấy rõ hình dạng phòng ốc nữa, trong lỗ tai kêu gào, là vô số oan hồn khóc thét.
Chỉ còn lại mình nàng.
Căn nhà lộng lẫy bị ngọn lửa địa ngục cắn nuốt, hóa thành tro tàn nóng rực, phát sáng trong đêm tạo nên điệu múa.
Chỉ còn lại mình nàng - nàng bất chấp tất cả điên cuồng bò lên phía trước, đột nhiên bị một chưởng đánh vào, má trái đau nhức, cả người nàng bị ngã sang một bên, hai mắt đẫm lệ tim đập nhanh và loạn nhịp nhìn nam nhân ở trước mắt.
Dung nhan tuấn mỹ không biểu cảm, phảng phất như vui buồn của thế giới này cũng không ở trong mắt y.
Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.
“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.
Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.
Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.
Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.
“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”
“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.
Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?
“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.
“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình không tốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực, gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không tràn vào trong mắt.
“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam trang giận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”
“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”
“Giường ngươi thoải mái!”
Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.
“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.
“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai người giương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ô mai.”
“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìn thấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Không phải là nha đầu nhặt được sao --”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánh sáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghe thấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiết mà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”
“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, Tuyên Dương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâm nhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.
“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọc tức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Ca thanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đến không chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.
“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”
Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt một cái.
Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!
Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”
“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúng nhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấy thối---”
Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.
Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.