Ánh trăng màu trắng phân chia chiếu xuống, hình ảnh dãi Ngân Hà, làm mặt hồ gợn sóng, bóng đêm mập mờ.
Gió xuân se lạnh thổi qua, ngọn đèn đuốc của Tiểu Lâu đối diện chiếu xuống.
“Xuân thành vô xử bất phi hoa, hàn thực đông phong ngự liễu tà. Nhật mộ Hán cung truyện chá chúc, khinh yên tán nhập ngũ hầu gia...”
(* Là bài thơ Hàn Thực của tác giả Hàn Hoằng. Sẽ giải thích cuối chương)
Mấy chiếc thuyền hoa chạy qua, học quán trên bờ vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, một ít bạch y thư sinh không kiềm nén được ào ào chạy xuống, vượt lên trước may mắn vớt được đèn hoa đăng trong nước, đưa tới tiếng cười duyên liên tục của những cô nương trên thuyền hoa.
“Chậc, đức hạnh này.” Khẽ giễu cợt một tiếng, một công tử tuấn tú dựa vào phía trước cửa sổ đưa tay ném mứt hoa quả trong tay ra ngoài, dẫn tới đàn vịt trên mặt hồ nháo nhào một trận.
“Haizz, đây là đĩa quả mơ ra đầu tiên trong năm nay.” Nữ tử trung niên ăn mặc xinh đẹp cầm lấy khăn lụa trong tay đánh “hắn” một cái. “Lãng phí quá!”
“Hàn Thực hả, Phượng Nương?” Thiếu niên nhớ tới câu thơ lọt vào tai vừa rồi, nhìn cành liễu trên cửa sổ ô vuông, quay đầu lại hỏi, gương mặt thanh lệ thoát tục, trên mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ xinh đẹp, đúng là Hàn Vị Vãn mặc nam trang.
“Ừm.” Mặc dù lớn tuổi, nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp tao nhã chọc người nhìn trộm như ngày xưa, Thẩm Phượng than nhẹ một tiếng: “Lại già thêm một tuổi.”
“Chỗ nào, ngài càng già càng xinh đẹp, lên trời còn có thể quyến rũ được Ngọc Hoàng đại đế đấy.”
“Phi!”Thẩm Phượng làm bộ nhéo gương mặt của nàng một chút, nhíu mày nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn nhỏ: “Sao một chút cũng chưa động vào?”
“Không có khẩu vị.” Vị Vãn ngồi ở trên ghế, lười nhác trả lời.
“Dạ dày không tốt thì ngủ không yên, nhìn bộ dạng tinh thần con không phấn chấn, buổi tối hai ngày nay ngủ không ngon?” Thẩm Phượng đánh giá màu đen dưới mắt của nàng.
“Con ngủ không yên nên dạ dày không điều hòa.” Vị Vãn không hiểu nhìn bà đứng dậy: “Phượng Nương đi đâu?”
“Nấu cho con chút thứ gì đó.”
“Không phải hôm nay mọi nhà cấm lửa, chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn sao?”
Yến Nhạn vô tâm, những đám mây bay qua trên Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng sáo thổi đến bình minh.
Khi tiếng ca lọt vào tai thì một con mèo bình thường hơi hé mở mắt, thân thuyền rung lên một cái, có lẽ là dừng lại, Vị Vãn chậm rãi ngồi dậy ngó ra ngoài cửa sổ, đã đến dưới cầu hình vòm, bên phải chạy tới một con thuyền hoa, cũng chờ qua cầu.
Liếc nhìn đèn lồng trên con thuyền kia, khóe miệng nàng nở nụ cười bước xuống khỏi giường, đi lên mũi thuyền, mũi chân điểm nhẹ một phát, ở bên trong tiếng kêu của Phượng Nương, nàng đã nhảy lên thuyền đối phương.
Quay đầu làm mặt quỷ với Phượng Nương, nàng cách rèm châu trầm giọng nói: “Lãnh cô nương - “
“Hôm nay không tiếp khách.” Giọng nói lạnh lùng truyền từ trong ra, không khách khí đánh gãy lời nàng nói.
“Tại hạ ngàn dặm đến, vì nghe danh tiếng, cô nương lạnh nhạt như thế, thật sự làm tổn thương tại hạ rồi.”
“Hôm nay không tiếp khách.” Giọng điệu nhàn nhạt nhắc lại câu vừa mới trả lời.
Vị Vãn che miệng không khỏi cười lên, đứng ở trước rèm châu không động đậy.
“Ngươi --” Lãnh Hương Nùng nhíu mày kéo rèm châu ra, thấy là nàng nhất thời bất đắc dĩ cười: “Là đồ quỷ muội phá phách.”
“Muội nói trên Sấu Tây Hồ này có nữ tử nào có thể đàn ra giai điệu thanh cao thoát tục như vậy, nhìn ra ngoài quả nhiên là thuyền của tỷ---”
Đang nói đột nhiên ngừng lại, Vị Vãn nhìn nam nhân ngồi gần cửa sổ, không khỏi trào phúng cười: “Trách không được Hương Nùng tỷ không tiếp khách, hóa ra là Tuyên gia danh tiếng lẫy lừng ở trong này.”
Tuyên Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng trả lời, lật qua trang khác tiếp tục đọc sách.
“Hôm nay thân áo màu tím của muội rất đẹp mắt, giống như mỹ thiếu niên cử chỉ nhanh nhẹn.” Lãnh Hương Nùng kéo tay nàng khen, nghe thấy không ít mùi thuốc súng bên trong.
Cặp cha nuôi và con gái này cũng thật sự kỳ quái, dường như cả ngày đều xung đột nhau.
“Ấy, ăn mặc ai dám bì kịp ngài ấy chứ.” Nhân vật được khiêu khích bĩu môi, toàn bộ vẻ khinh bỉ đều viết ở trên mặt nàng. “Nhìn xiêm y của y là thứ gì đâu không, trên áo dài trắng như tuyết có một mảng lớn đóa hoa hồng, người này là yêu nhân mê hoặc lòng người! Y cho rằng bộ dạng này của y là khôi ngô tuấn tú vô song kiệt xuất nhất thiên hạ sao?”
“Đúng vậy.” Lãnh Hương Nùng mỉm cười đáp lại.
“Cái gì “đúng vậy”?” Vị Vãn không hiểu hỏi.
“Tuyên gia như vậy tuấn tú cực kỳ.”
Vị Vãn che miệng lại, sắc mặt trắng nhợt - Những lời vừa rồi là do nàng nhất thời kìm lòng không đậu nói ra khỏi miệng sao?”
Ánh mắt bắn về phía người bên cửa sổ, y hoàn toàn coi nàng như không khí, vẫn dáng vẻ nhàn nhã đọc sách của y.
Một ngọn lửa không tên bốc lên, nàng bĩu môi: “Này, người tên Dương gì Ca đó đâu, sao ngài lại bỏ được người ta, chạy đến trên thuyền của Hương Nùng tỷ vậy?
“Ôi, có dấm chua.” Lãnh Hương Nùng làm bộ nhìn bên ngoài một chút. “Đêm nay Phượng tỷ làm đồ ăn gì?”
“Cái gì dấm chua.....” Vị Vãn lầu bầu, gò má chợt đỏ bừng lên.
“Không có gì, tỷ đoán một chút thôi.” Lãnh Hương Nùng buồn cười nhìn nàng. ”Tuyên gia đến đây vào buổi trưa, dù sao tỷ đánh đàn, ngài ấy đọc sách, không liên quan gì nhau, cũng yên tĩnh.”
“Tất nhiên, cũng chỉ có tỷ chướng mắt ngài ấy, nếu đổi một chiếc thuyền khác, ngài ấy đã sớm bị ăn sống nuốt tươi rồi!” Vị Vãn tức giận mở miệng.
Lãnh Hương Nùng bật cười: “Không phải tỷ chướng mắt Tuyên gia, ngài ấy là người có phong thái, cách ly thế giới, có thể để ai ở trong lòng chứ, tỷ thức thời, đỡ phải tự mất mặt.”
“Cách ly thế giới?” Vị Vãn làm mặt quỷ với nam nhân kia. “Còn Mai Thê Hạc Tử!”
(*Mai thể hạc tử: câu này ám chỉ người ở ẩn, mang khí chất thanh cao thoát tục.
Mai: cây mai, hoa mai; Thê: vợ; Hạc: chim hạc; Tử: con -> nghĩa câu này là lấy cây mai làm vợ, lấy chim hạc làm con)
“Con giống Hạc sao? Nhiều nhất cũng chỉ là một con chim cút mà thôi.” Lời nói lạnh lùng truyền tới từ bên cửa sổ, khóe miệng Tuyên Dương nâng lên thành một đường cong vô cùng đẹp, con người đen nhàn nhạt cao giọng nhìn nàng.
“Ngài mới chim cút!” Chỗ nào của nàng giống loài động vật ngu xuẩn kia hả?
Lãnh Hương Nùng bật cười ra tiếng.
(*Chú thích bài thơ Hàn Thực – Hàn Hoằng
Hàn Thực
Xuân thành vô xứ bất phi hoa,
Hàn thực đông phong ngự liễu tà.
Nhật mộ Hán cung truyền lạp chúc,
Khinh yên tán nhập ngũ hầu gia.
Dịch nghĩa:
Trong thành mùa xuân không nơi nào không có hoa bay
Tiết hàn thực liễu ở vườn ngự uyển bị nghiêng trước gió đông
Sáng chiều trong cung Hán đem nến đuốc ra
Khói bay nhẹ nhàng tản mạn qua nhà năm tước hầu
Hàn thực: tiết trước tiết thanh minh một ngày. Giới Tử Thôi có công với Tấn Văn Công, nhưng không nhận, cõng mẹ vào núi ở ẩn. Tấn Văn Công lại chỗ mời không ra bèn đốt lửa khiến Thôi bị chết cháy trong đó. Tấn Văn Công tưởng nhớ Giới Tử Thôi, ngày đó cấm không được đốt lửa.
Theo thivien.net)
“Ngươi trở về không được nữa rồi.”
Một giọng nói vang lên như trong giấc mơ - thật sự trở về không được nữa sao?
Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau, là sự im lặng như chết.
Không có ánh lửa, không có tiếng kêu giá lạnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đống đổ nát thê lương, chim cú đêm bay qua.
Nơi này không còn là vườn nhà ngày xưa nữa.
Đây là một ngôi mộ lớn lẻ loi cô độc.
Vãn Nhi.
Giọng nói nhẹ nhàng phảng phất ở ngay bên tai, cũng có thể cảm nhận được hơi thở.
Nàng chần chờ xoay người lại.
Có câu “một cái bóng trắng nhẹ nhàng dựa lưng vào tường, ánh trăng sao thê lương”
Vãn Nhi.
Người trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười.
Tiếng kêu the thé lao ra khỏi cổ họng, nàng đột nhiên ngồi dậy, miệng mở to, liều mạng đánh vào ngực.
“Gặp ác mộng hả?” Một giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên truyền đến từ bên cửa sổ, mang theo ý cười.
Nàng xốc màn trướng lên, một đôi chân trắng như tuyết mang đôi giày vải bên giường, động tác linh hoạt khoác áo vào.
Cẩm bào màu trắng che khuất dáng người linh lung, cổ tay thêu hoa văn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện, lộng lẫy đẹp đẽ.
Cầm lấy đoạn dây băng trên bàn nhỏ đầu giường buộc tóc lại, nàng xoay người nhìn về phía giường nhỏ có một đôi nam nữ.
“Tư chất Hàn cô nương tốt như vậy, sao lại mặc nam trang? Trang điểm lên khẳng định khuynh quốc khuynh thành.... ....”
“Ai cần ngươi lo.” Không kiên nhẫn đánh gãy mỹ nhân lấy lòng, Hàn Vĩ Vãn ném ra một ánh mắt sắc lạnh.
Nhiều chuyện! Nàng mặc nam trang cũng khuynh quốc khuynh thành được không?
“Tuyên gia --” Mỹ nhân ủy khuất thấp giọng gọi, thuận thế tới gần lồng ngực rộng lớn phía sau.
“Không có việc gì, đừng để ý đến nàng, nguyệt sự nàng đến nên tâm tình không tốt.” Giọng nói mềm mại dễ nghe như tơ lụa an ủi mỹ nhân trong ngực, gương mặt khôi ngô tươi cười dịu dàng, lại như mang mặt nạ, không tràn vào trong mắt.
“Ngươi mới nguyệt sự đến!” Mỹ nhân mặt nam trang giận dữ gầm nhẹ. “Sao lại mang người khác vào trong phòng, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác?”
“Nơi này là chỗ của ta.” Nam nhân kia chậm rãi uống trà. “Ngươi có phòng không ngủ, chạy đến trên giường ta làm cái gì?”
“Giường ngươi thoải mái!”
Tình hình thực tế là, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, chỉ có ở trên giường của y mới ngủ được.
“Tuyên gia, nếu Hàn cô nương không vui, chúng ta đi thôi, du hồ được không --”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hàn Vị Vãn căm tức nhìn ả ta.
“Ca Nhi.” Phảng phất như Tuyên Dương không nhìn thấy trạng thái hai người giương cung bạt kiếm, thẳng thắn dạy dỗ mỹ nhân. “Lấy cho ta một hạt ô mai.”
“Vâng.” Mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười, dưới chỗ y không nhìn thấy, âm thầm liếc mắt nhìn Hàn Vị Vãn một cái, thì thầm nói: “Không phải là nha đầu nhặt được sao --”
“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại thành sương lạnh lẽo, hai mắt Hàn Vị Vãn lóe ra ánh sáng lạnh gần như muốn bắn thủng ả ta. “Tốt nhất ngươi đừng để ta nghe thấy lần thứ hai, ngươi chỉ là đồ chơi để y không có việc gì phát tiết mà thôi, ngươi tin không, đêm nay ta có thể đưa cho y một tá?”
“Vãn Nhi.” Âm thanh trầm thấp, ẩn chứa mang theo chút ý tứ cảnh cáo, Tuyên Dương nhìn về phía người hiện tại đang gồng lên như con nhím, mi tâm nhíu lại, phảng phất như có chút bất mãn nàng nói lời thô lỗ.
“Ngươi, ngươi.... ......” Trên mặt mỹ nhân thoắt đỏ thoắt trắng, bị nàng chọc tức đến nói một câu cũng không hoàn chỉnh, ả là danh viện Dương Ngôn Ca thanh danh truyền xa, gia thế hiển hách, đã bao giờ bị người nói đến không chịu nổi như vậy chưa? Nếu không phải liên quan đến trái tim người nam nhân trước mặt, nàng đã sớm tát cho một cái rồi.
“Ngoan, không cần so đo với nó, nó chỉ là đứa bé không hiểu chuyện.”
Tuyên Dương mỉm cười, biểu cảm dịu dàng như trước, hoàn toàn không nhìn nữ tử đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của y sẽ khinh thường liếc mắt một cái.
Cắt, ba mươi là hơn người sao, còn khoe cái gì mà lẳng lơ!
Lười lại nhìn bọn họ một cái, nàng bước đi ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu?” Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
“Tùy tiện, mắt không thấy.” Nàng táo bạo xoay người: “Ngài còn có việc?”
“Đi tắm rửa một chút.” Trong con ngươi đen mang theo một chút trào phúng nhìn nàng gặp ác mộng đến chảy mồ hôi: “Khi đi ngang qua ngửi thấy thối---”
Cửa cạch một tiếng, bị thô bạo đóng lại.
Tuyên Dương cúi đầu tiếp tục hưởng thụ noãn ngọc ôn hương trong lòng, khóe miệng lại hiện lên chút ý cười như có như không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh trăng màu trắng phân chia chiếu xuống, hình ảnh dãi Ngân Hà, làm mặt hồ gợn sóng, bóng đêm mập mờ.
Gió xuân se lạnh thổi qua, ngọn đèn đuốc của Tiểu Lâu đối diện chiếu xuống.
“Xuân thành vô xử bất phi hoa, hàn thực đông phong ngự liễu tà. Nhật mộ Hán cung truyện chá chúc, khinh yên tán nhập ngũ hầu gia...”
(* Là bài thơ Hàn Thực của tác giả Hàn Hoằng. Sẽ giải thích cuối chương)
Mấy chiếc thuyền hoa chạy qua, học quán trên bờ vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, một ít bạch y thư sinh không kiềm nén được ào ào chạy xuống, vượt lên trước may mắn vớt được đèn hoa đăng trong nước, đưa tới tiếng cười duyên liên tục của những cô nương trên thuyền hoa.
“Chậc, đức hạnh này.” Khẽ giễu cợt một tiếng, một công tử tuấn tú dựa vào phía trước cửa sổ đưa tay ném mứt hoa quả trong tay ra ngoài, dẫn tới đàn vịt trên mặt hồ nháo nhào một trận.
“Haizz, đây là đĩa quả mơ ra đầu tiên trong năm nay.” Nữ tử trung niên ăn mặc xinh đẹp cầm lấy khăn lụa trong tay đánh “hắn” một cái. “Lãng phí quá!”
“Hàn Thực hả, Phượng Nương?” Thiếu niên nhớ tới câu thơ lọt vào tai vừa rồi, nhìn cành liễu trên cửa sổ ô vuông, quay đầu lại hỏi, gương mặt thanh lệ thoát tục, trên mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ xinh đẹp, đúng là Hàn Vị Vãn mặc nam trang.
“Ừm.” Mặc dù lớn tuổi, nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp tao nhã chọc người nhìn trộm như ngày xưa, Thẩm Phượng than nhẹ một tiếng: “Lại già thêm một tuổi.”
“Chỗ nào, ngài càng già càng xinh đẹp, lên trời còn có thể quyến rũ được Ngọc Hoàng đại đế đấy.”
“Phi!”Thẩm Phượng làm bộ nhéo gương mặt của nàng một chút, nhíu mày nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn nhỏ: “Sao một chút cũng chưa động vào?”
“Không có khẩu vị.” Vị Vãn ngồi ở trên ghế, lười nhác trả lời.
“Dạ dày không tốt thì ngủ không yên, nhìn bộ dạng tinh thần con không phấn chấn, buổi tối hai ngày nay ngủ không ngon?” Thẩm Phượng đánh giá màu đen dưới mắt của nàng.
“Con ngủ không yên nên dạ dày không điều hòa.” Vị Vãn không hiểu nhìn bà đứng dậy: “Phượng Nương đi đâu?”
“Nấu cho con chút thứ gì đó.”
“Không phải hôm nay mọi nhà cấm lửa, chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn sao?”
Yến Nhạn vô tâm, những đám mây bay qua trên Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng sáo thổi đến bình minh.
Khi tiếng ca lọt vào tai thì một con mèo bình thường hơi hé mở mắt, thân thuyền rung lên một cái, có lẽ là dừng lại, Vị Vãn chậm rãi ngồi dậy ngó ra ngoài cửa sổ, đã đến dưới cầu hình vòm, bên phải chạy tới một con thuyền hoa, cũng chờ qua cầu.
Liếc nhìn đèn lồng trên con thuyền kia, khóe miệng nàng nở nụ cười bước xuống khỏi giường, đi lên mũi thuyền, mũi chân điểm nhẹ một phát, ở bên trong tiếng kêu của Phượng Nương, nàng đã nhảy lên thuyền đối phương.
Quay đầu làm mặt quỷ với Phượng Nương, nàng cách rèm châu trầm giọng nói: “Lãnh cô nương - “
“Hôm nay không tiếp khách.” Giọng nói lạnh lùng truyền từ trong ra, không khách khí đánh gãy lời nàng nói.
“Tại hạ ngàn dặm đến, vì nghe danh tiếng, cô nương lạnh nhạt như thế, thật sự làm tổn thương tại hạ rồi.”
“Hôm nay không tiếp khách.” Giọng điệu nhàn nhạt nhắc lại câu vừa mới trả lời.
Vị Vãn che miệng không khỏi cười lên, đứng ở trước rèm châu không động đậy.
“Ngươi --” Lãnh Hương Nùng nhíu mày kéo rèm châu ra, thấy là nàng nhất thời bất đắc dĩ cười: “Là đồ quỷ muội phá phách.”
“Muội nói trên Sấu Tây Hồ này có nữ tử nào có thể đàn ra giai điệu thanh cao thoát tục như vậy, nhìn ra ngoài quả nhiên là thuyền của tỷ---”
Đang nói đột nhiên ngừng lại, Vị Vãn nhìn nam nhân ngồi gần cửa sổ, không khỏi trào phúng cười: “Trách không được Hương Nùng tỷ không tiếp khách, hóa ra là Tuyên gia danh tiếng lẫy lừng ở trong này.”
Tuyên Dương nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng trả lời, lật qua trang khác tiếp tục đọc sách.
“Hôm nay thân áo màu tím của muội rất đẹp mắt, giống như mỹ thiếu niên cử chỉ nhanh nhẹn.” Lãnh Hương Nùng kéo tay nàng khen, nghe thấy không ít mùi thuốc súng bên trong.
Cặp cha nuôi và con gái này cũng thật sự kỳ quái, dường như cả ngày đều xung đột nhau.
“Ấy, ăn mặc ai dám bì kịp ngài ấy chứ.” Nhân vật được khiêu khích bĩu môi, toàn bộ vẻ khinh bỉ đều viết ở trên mặt nàng. “Nhìn xiêm y của y là thứ gì đâu không, trên áo dài trắng như tuyết có một mảng lớn đóa hoa hồng, người này là yêu nhân mê hoặc lòng người! Y cho rằng bộ dạng này của y là khôi ngô tuấn tú vô song kiệt xuất nhất thiên hạ sao?”
“Đúng vậy.” Lãnh Hương Nùng mỉm cười đáp lại.
“Cái gì “đúng vậy”?” Vị Vãn không hiểu hỏi.
“Tuyên gia như vậy tuấn tú cực kỳ.”
Vị Vãn che miệng lại, sắc mặt trắng nhợt - Những lời vừa rồi là do nàng nhất thời kìm lòng không đậu nói ra khỏi miệng sao?”
Ánh mắt bắn về phía người bên cửa sổ, y hoàn toàn coi nàng như không khí, vẫn dáng vẻ nhàn nhã đọc sách của y.
Một ngọn lửa không tên bốc lên, nàng bĩu môi: “Này, người tên Dương gì Ca đó đâu, sao ngài lại bỏ được người ta, chạy đến trên thuyền của Hương Nùng tỷ vậy?
“Ôi, có dấm chua.” Lãnh Hương Nùng làm bộ nhìn bên ngoài một chút. “Đêm nay Phượng tỷ làm đồ ăn gì?”
“Cái gì dấm chua.....” Vị Vãn lầu bầu, gò má chợt đỏ bừng lên.
“Không có gì, tỷ đoán một chút thôi.” Lãnh Hương Nùng buồn cười nhìn nàng. ”Tuyên gia đến đây vào buổi trưa, dù sao tỷ đánh đàn, ngài ấy đọc sách, không liên quan gì nhau, cũng yên tĩnh.”
“Tất nhiên, cũng chỉ có tỷ chướng mắt ngài ấy, nếu đổi một chiếc thuyền khác, ngài ấy đã sớm bị ăn sống nuốt tươi rồi!” Vị Vãn tức giận mở miệng.
Lãnh Hương Nùng bật cười: “Không phải tỷ chướng mắt Tuyên gia, ngài ấy là người có phong thái, cách ly thế giới, có thể để ai ở trong lòng chứ, tỷ thức thời, đỡ phải tự mất mặt.”
“Cách ly thế giới?” Vị Vãn làm mặt quỷ với nam nhân kia. “Còn Mai Thê Hạc Tử!”
(*Mai thể hạc tử: câu này ám chỉ người ở ẩn, mang khí chất thanh cao thoát tục.
Mai: cây mai, hoa mai; Thê: vợ; Hạc: chim hạc; Tử: con -> nghĩa câu này là lấy cây mai làm vợ, lấy chim hạc làm con)
“Con giống Hạc sao? Nhiều nhất cũng chỉ là một con chim cút mà thôi.” Lời nói lạnh lùng truyền tới từ bên cửa sổ, khóe miệng Tuyên Dương nâng lên thành một đường cong vô cùng đẹp, con người đen nhàn nhạt cao giọng nhìn nàng.
“Ngài mới chim cút!” Chỗ nào của nàng giống loài động vật ngu xuẩn kia hả?
Lãnh Hương Nùng bật cười ra tiếng.
(*Chú thích bài thơ Hàn Thực – Hàn Hoằng
Hàn Thực
Xuân thành vô xứ bất phi hoa,
Hàn thực đông phong ngự liễu tà.
Nhật mộ Hán cung truyền lạp chúc,
Khinh yên tán nhập ngũ hầu gia.
Dịch nghĩa:
Trong thành mùa xuân không nơi nào không có hoa bay
Tiết hàn thực liễu ở vườn ngự uyển bị nghiêng trước gió đông
Sáng chiều trong cung Hán đem nến đuốc ra
Khói bay nhẹ nhàng tản mạn qua nhà năm tước hầu
Hàn thực: tiết trước tiết thanh minh một ngày. Giới Tử Thôi có công với Tấn Văn Công, nhưng không nhận, cõng mẹ vào núi ở ẩn. Tấn Văn Công lại chỗ mời không ra bèn đốt lửa khiến Thôi bị chết cháy trong đó. Tấn Văn Công tưởng nhớ Giới Tử Thôi, ngày đó cấm không được đốt lửa.