“Một chữ “Vãn” cuối cùng, không thể kéo quá dài, bằng không sẽ để lộ khí thế rồi.”
Ngón tay thon dài ấm áp nắm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng múa viết trên giấy, phía sau mang phóng khoáng trong lòng, luôn có một mùi thuốc như có như không, yên tĩnh vui vẻ, giống như ngày xuân tháng tư rực rỡ ánh mặt trời, ấm áp mùi thơm hoa cỏ muốn làm cho người ta say..
Sau giữa trưa trong đình hóng mát, nàng mở một tờ giấy trắng ra, mỗi tờ giấy chỉ có hai chữ - Tuyên Dương, trên bàn trên đất của quán được trải đầy chờ hong khô, một trận gió thổi qua trang giấy tung bay, từng mảnh màu trắng như bươm bướm bay lên, rơi vào ở bên trong bụi hoa gần đó, rơi vào trong hồ, màu mực dần dần lan ra, chữ viết mơ hồ không rõ, mập mờ khó nói như nỗi lòng băn khoăn.
Chuyện lúc trước, muốn quên, trái lại xuất hiện ở trong mộng, dây dưa không nghỉ.
Nhắm mắt lại, vẫn có thể ngửi được mùi hương trong không khí, cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, như gió xuân quất vào mặt.
Mở mắt ra, thì cả phòng tĩnh mật hoàng hôn.
Tầm nhìn chưa rõ ràng lắm, đã có một bóng dáng cao to đứng ở dưới đèn, bên tai là tiếng cọ xát giấy bút quen thuộc, trong chốc lát có nhàn nhạt mùi hương của mực, trong lúc giật mình, cảm thấy thời không đảo ngược, nhưng lại xót xa muốn rơi lệ.
Gắt gao cắn chặt môi, mới nhịn xuống được cái tên đã đến bên khóe miệng.
Chỉ là mộng.
Lại là một giấc mộng mà thôi.
“Ngươi đang xem cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, Tạ Khâm nắm bút, đầu cũng không nâng một chút.
“Không có gì.” Nàng nhẹ nhàng đáp, che giấu biểu cảm hơi buồn bã. “Ngươi đang làm cái gì?”
Không thể không thừa nhận, nhìn từ mặt bên sang, khuôn mặt ngũ quan lập thể này của y càng đẹp mắt, giống như được rìu đẻo thành, đôi mắt màu xanh thâm thúy, khi rũ mắt, lông mi thật dài rũ xuống mị hoặc, môi mỏng mỉm cười - - Luôn là vẻ mặt lạnh lùng vô tình, làm người khác khó có thể phân biệt được cảm xúc chân thật của y.
Cả sảnh đường hoa say mê ba nghìn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu.
Vị Vãn đi đến bên cạnh án kỷ, thấy câu thơ với nét mực chưa khô. Bút phong sắc bén khí phách, làm nàng cảm thấy nhìn có chút quen mắt - - hóa ra bức “Say rượu đối ứng tuyết núi Yến, đang là tháng đông lạnh nhất, sáng sớm bay trên đám mây dài” này cũng từ tay y.
Nàng không khỏi có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng y là một kẻ vũ phu, hóa ra còn có một tay viết chữ đẹp, trong lồng ngực cũng có thơ văn.
“Mười bốn châu?” Nàng nửa đùa nhìn y, “Không là bốn mươi châu sao?”
“Châu khó thêm, thơ cũng khó sửa đổi.” Y chậm rãi mở miệng, vẫn là giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông.
“Chữ đẹp.” Vị Vãn vui lòng khen ngợi, ánh mắt rơi vào trên thân cây bút lông đen như mực ở trong tay y, nhất thời kinh ngạc ra tiếng: “Thiên Sơn?”
Tạ Khâm bỗng dưng giương mắt: “Ngươi biết?”
“Ta dùng một cây bút khác, là Vạn Thủy.”
Vạn Thủy Thiên Sơn, là tên của đôi bút cuối cùng do Tào thị Tuyên Châu làm ra, diện mạo không quá đặc sắc lại quên giấy Kinh Phong, làm cho tất cả mọi người phải tìm cách để có được nó.
Mà chủ nhân của Vạn Thủy chính là Tuyên Dương – càng nhớ tới lúc trước nàng luôn cầm cây bút này viết loạn một mạch, dùng lời nói của Bộ Thiên Thanh mà nói là phí của trời, mà Tuyên Dương cũng không giận, bởi vì nàng ở đó gây sức ép.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu.
Tạ Khâm cũng không truy hỏi nàng, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Muốn thử cây bút này sao?”
Vị Vãn nhận lấy, nắm trong tay tinh tế quan sát một chút, thân bút gần giống nhau, chỉ là Vạn Thủy là Lang Hào bút*, cứng cỏi bó lại, Thiên Sơn là Từ Hào bút**, sắc bén khí phách.
(*Bút Lang hào, bản thân tên gọi đã nói lên việc lấy lông sói chế thành. Người xưa dùng lông sói để chế bút nhưng ngày nay cái gọi là Lao Hào thực ra là lông chuột vàng. Sách vở ghi chép về bút Lang Hào khá muộn, có người suy đoán bút râu chuột là bút Lang Hào, thế thì loại bút này phải có trước Vương Hi Chi đời Tấn, tuy nhiên không có chứng cứ xác thực. Lông đuôi của chuột vàng nhọn có thể làm bút được, chất lông cứng sau lông thỏ và hơn lông dê, bút làm ra thuộc loại kiện hào bút (健毫筆 – bút lông cứng). Khuyết điểm của bút này cũng giống như Tử Hào là không làm đựợc bút quá to. Theo thuhoavn.com
** Bút Tử hào lấy lông trên sống lưng thỏ hoang để làm ra, lông có màu tím sẫm nên mới gọi là Tử hào. Độ cứng của lông thỏ ở phía Nam và phía Bắc không đồng đều nhau, người ta cũng pha lông thỏ Nam và Bắc để chế bút . Lông thỏ có đặc tính cứng nên bút lông thỏ cũng gọi là Kiện hào bút, thường lấy lông thỏ phía Bắc làm bút là chính, lông thường dài và nhọn, thích hợp viết chữ vuông vắn, ngay ngắn, các thư pháp gia thích dùng loại này. Tuy nhiên bút dùng lông thỏ hoang nên giá rất cao, mặt khác lông thỏ không đủ dài để làm bút to viết đại tự hoành phi.)
Tính năng của sách tự thư*, hóa ra không phải không có đạo lý.
(*tự thư: sách giải thích hình dạng, ý nghĩa và âm đọc của chữ Hán)
Nàng khẽ hít vào một hơi, chấm một chút mực nước, chữ viết tú lệ cũng không mất khí chất nổi trên giấy.
“Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,
Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,
Đương thì chích đạo thị tầm thường.”
(*Câu thơ trên nằm trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tích Đức)
Viết xong thu bút, người lại ngẩn người ở đó, hơn nửa ngày mới phục hồi lại, trong lòng có vô số hình ảnh lướt qua, cảm giác buồn bã mất mát như ném một cục đá vào mặt hồ yên tĩnh, sóng gợn đột nhiên nổi lên, từng đợt dập dờn mở ra, không ngừng không nghỉ.
Nếu có thể gặp mặt lại một lần nữa, nàng thật sự rất muốn hỏi người kia, hắn đã từng động tâm với nàng, có từng tưởng nhớ, có từng có một chút hối hận khi rời khỏi nàng không?
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?” Bút trong tay bị người nhẹ nhàng lấy đi, ngay sau đó hàm dưới bị người nâng lên, một đôi mắt màu xanh làm tâm hồn người ta chấn động đang nhìn chằm chằm nàng, “Lúc đó chỉ nói là tầm thường - ngươi hoài niệm 'lúc đó' ?”
Vị Vãn hơi nhếch môi không đáp lời.
“Nói với ta, quyết tâm báo thù của ngươi lớn thế nào?” Y ghé vào bên tai của nàng, âm thanh trầm thấp mà nguy hiểm.
Vị Vãn bỗng dưng quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt lạnh lẽo.
Môi mỏng nở nụ yếu ớt, y từ từ lên tiếng: “Vậy thì quên 'lúc đó' của ngươi đi.”
“Tự cho là đúng!” Bị dẫm lên chỗ đau, Vị Vãn phản kích theo bản năng.
“Trong lòng ngươi biết rõ.” Ngược lại y cười thản nhiên, lẳng lặng nhìn biểu cảm cứng ngắc của nàng.
Trong doanh trại đến một đội thương khách khác từ sa mạc, bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Buổi chiều, một mình Vị Vãn ở trong trướng đọc sách, không biết thế nào lại ngủ mất, vừa ngủ dậy, người nằm sấp ở trên án kỷ, trên dưới toàn thân đều thật sự đau nhức.
Đứng lên giãn gân cốt một chút, chân lại tê dại đến đi cũng khó khăn, nhe răng trợn mắt chuyển đến bên cạnh rèm cửa, vừa vén lên đột nhiên đầu đụng phải Nhan Tiêu, hắn nhíu mày bộ dạng kỳ quái của nàng: “Cô nương làm sao vậy?”
“Tê chân.” Nàng phẫn nộ đáp, trong lòng còn ghi hận ngày đó gã chậm trễ.
“Ngủ, ngủ?” Nhan Tiêu nhất thời cười lên, lộ ra hai cái răng nhọn mà đáng yêu, gã bĩu môi, “Quả nhiên không giống Văn Tĩnh, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.”
“Chuyện này thì có gì buồn cười, ngươi không nói chuyện không ai bảo ngươi câm!” Vị Vãn liếc mắt – dáng vẻ nghiêm túc lúc mới gặp gã hóa ra đều là giả vờ, thực tế vẫn là tiểu tử chưa dứt sữa!
Tuổi Nhan Tiêu cũng xấp xỉ nàng, Tạ Khâm trời sanh tính tình lạnh lùng âm trầm, gã cũng không dám nói giỡn, Dung Trạm mang thân phận hoàng tử càng làm cho gã kính sợ, hiện tại đến cả Vị Vãn, thì gã đã tìm được một người có thể tùy ý chế nhạo cãi nhau.
Gã ôm vai, cố ý nhìn từ trên cao xuống nhìn Vị Vãn: “Aizz, tiểu nha đầu, bên ngoài rất náo nhiệt, Dung công tử muốn ta gọi ngươi đi ra ngoài nói một tiếng.”
(ba câu trên là ba câu cuối trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tích Đức)
Cả bài:
Thùy niệm tây phong độc tự lương,
Tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ song,
Trầm tư vãng sự lập tàn dương.
Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,
Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,
Đương thì chích đạo thị tầm thường.
Dịch: Bản dịch được trích từ tukhidonglai.wordpress.com
Ai bảo gió tây lạnh lẽo cô độc,
Lá vàng đìu hiu che mờ khung cửa trống rỗng,
Trầm tư suy nghĩ về chuyện đã qua dưới ánh chiều tà.
Nhờ rượu mà lại chìm trong giấc ngủ xuân không hoảng hốt,
Giọt trà thơm vẩy trên trang sách,
Khi ấy chỉ nói là chuyện thường.
“Miệng vết thương bị giày vò quá lợi hại, giống như đêm qua huynh luôn ngủ không yên ổn.” Tạ Khâm lườm người chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt người đó có chút tái nhợt.
“Giày vò ta, đâu chỉ có miệng vết thương.” Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một chút ủ rũ, Dung Trạm cười nhẹ, một đôi con ngươi đen sâu thẳm lại vô cùng trong trẻo: “Mấy ngày nay mới có thể thanh tĩnh một chút.”
“Làm cho bọn họ ngờ vực tính kế nhau trước, ta đoán hai bên tranh đấu nhau đến hỏng cũng không nghĩ đến chiêu khổ nhục kế này là của huynh.”
Người phía Đông đều biết thích khách phái đến là người bên kia, phái tới đồ ngu lại bị Hàn Vị Vãn giết, người phía Tây cũng muốn biết thích khách là ai, hai cổ thi thể không có chứng cứ cũng đủ để cho người phía Đông hoài nghi lúc này mưu sát là chủ ý của bên thái tử.
“Bên lão gia tử không thể lộ ra một chút tiếng gió nào.” Dung Trạm đứng dậy vén rèm cửa sổ lên, lẳng lặng nhìn sắc trời mới ló lên từ phương xa: “Nếu như tra rõ ràng tránh không được có một chút phiền toái, làm cho ta đây nhanh trí giả bộ yếu đuối để các huynh trưởng của ta tiếp tục cho rằng ta dễ chơi, thầm nghĩ nhân nhượng cho khỏi phiền cũng tốt lắm.”
“Người của ta đương nhiên sẽ không lộ ra nửa chữ, người huynh mang đến thì khó nói.” Khóe miệng của Tạ Khâm ẩn chứa một chút ý cười cực lạnh: “Lần này huynh đến biên phòng Mạc Bắc thị sát, là phía trên không muốn để người một bên nào có cơ hội đắc thế, động chủ ý lên binh quyền, nhưng hiện tại mật chiếu này lại bị mọi người biết, tai mắt hai bên coi như trải rộng.”
“Biết thì đã có sao, ta chỉ quản giống như trước đây, mở một con mắt nhắm một con mắt là được.” Dung Trạm rũ mắt cười, ẩn giấu sắc bén bên trong đáy mắt: “Hiện tại tình huống này, đi thêm một bước thêm một phần nguy hiểm.”
Cổ nhân đã nói trước, vì không tranh giành cho nên thiên hạ không ai tranh giành với mình, huống chi hiện nay hắn còn chưa muốn tranh cái gì, trước cầu tự bảo vệ mình là đủ.
Tạ Khâm mỉm cười, không nói gì - - Tướng giỏi không dùng vũ lực. Người chiến đấu giỏi không giận dữ. Người khéo thắng không giao tranh với địch. Khéo dùng người là hạ mình ở dưới người. Nếu không phải kết bạn nhiều năm, sợ là y cũng sẽ bị suy nghĩ trước sau như một của Dung Trạm lừa bịp. Thật sự là châm chọc, một người phúc hắc như vậy, cố tình còn bị Thiên Tử phong làm “Nhã vương” .
(Nguyên văn của câu trên là Thiện vi sĩ giả bất vũ, thiện chiến giả bất nộ. Thiện thắng địch giả bất dữ, thiện dụng nhân giả vi chi hạ. Dịch xuôi theo nhantu.net)
“Nữ nhân kia có nói huynh phải nghỉ ngơi bao lâu mới có thể lên đường không?”
“Nữ nhân kia?” Dung Trạm có chút buồn cười nghe y gọi Vị Vãn như thế: “Nghe qua thì thấy huynh rất có ý kiến với nàng - - tối hôm qua ta hỏi nàng, nói ít nhất chờ ba ngày nữa.”
“Ba ngày?” Tạ Khâm nhíu mày, không đáp lại nhạo bán của hắn: “Cũng tốt, thưởng thức một chút phong cảnh đại mạc, nghỉ ngơi đủ tinh thần lại đi thu thập Trần Vĩnh Niên.”
“Huynh thật đúng là có cơ hội tìm được.” Dung Trạm nhìn y, ngầm cười.
Tạ Khâm cười lạnh: “Ngày thường khi ta ở đại doanh, gã kia giống cháu huynh, thở mạnh cũng không dám, cho rằng ta không biết hoạt động bí mật này của ông ta, ta ở bên ngoài mấy ngày nay, bộ mặt thật của ông ta khẳng định sẽ lộ ra, đến lúc đó ta vừa vặn có thể tìm được cớ trị tội làm ông ta trở tay không kịp.”
“Nhưng mà cũng đừng quá mức, dù sao Trần Vĩnh Niên cũng là người của Thái tử, đại ca kia của ta có tiếng mang thù.” Dung Trạm thở dài một hơi, “Huynh còn nhớ rõ một nhà Hàn Chi Sơn năm đó không? Trận lửa lớn kia, đốt đỏ nửa bầu trời thành Tây, đại ca làm việc, luôn có chút ngoan độc.”
“Đây cũng là vì sao vị trí của hắn luôn ngồi không vững.” Tạ Khâm nói trúng tim đen.
Công Cao Chấn chủ dĩ nhiên là Hàn Chi Công sai lầm lớn, nhưng lấy đi trăm tính mạng của cả nhà người khác lấy lòng hoàng thượng, Dung Thao đã thiếu làm yên lòng thiên hạ bởi một chữ “Nhân” (lòng nhân ái)
“Chân chính đau lòng cho người, là nhị ca.” Dung Trạm chậm rãi mở miệng, mi tâm rối rắm.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tạ Khâm cười nhẹ: “Các ngươi rất giống nhau.”
“Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, huynh ấy từng là đối tượng ta ngưỡng mộ bắt chước theo.” Nhớ lại cảnh thời niên thiếu, Dung Trạm có chút cảm khái.
Dung Trạm cũng chấn động, cười như không cười nhìn y: “Ta nên may mắn khi huynh là bằng hữu của ta, mà không phải kẻ địch.”
Tạ Khâm cao giọng cười, trong mắt chợt lóe ra cảm xúc: “Cũng vậy.”
Khi nói chuyện, có hạ nhân ở bên ngoài khẽ gọi một tiếng, đợi hắn cho phép vào mới vào bên trong trướng, trên khay là một bát thuốc trình đến trước mặt Tạ Khâm: “Gia, đây là Ngụy cô nương tự mình nấu thuốc cho ngài, nói là có thể trị một chút độc trong thân thể ngài.”
Vẻ mặt Dung Trạm sung sướng: “Đây chính là cô nương nhà người ta nguyện ý cúi đầu trước, huynh cũng phải nể mặt mũi chứ.”
Tạ Khâm tức giận hừ lạnh: “Ai biết lại có phải là một chén độc dược hay không.”
“Vậy huynh cũng đừng uống, thiên hạ còn nhiều chuyện lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, đánh lên người khác càng không có gì ngạc nhiên.”
Giọng nói thanh thúy mà khắc nghiệt ném ngọc châu lên bàn, vang lên êm tai, cũng là Vị Vãn tiến vào.
“Khó được ngươi cảm thấy có lương tâm, trong lòng ta hoảng sợ lắm.” Tạ Khâm bưng chén thuốc lên, ánh mắt đùa cợt nhìn nàng.
“A, các hạ cũng biết cái gì gọi là lương tâm sao?” Y có lương tâm lắm, đêm trước ở khách điếm, người thấy chết không cứu sống chết mặc bây là ai?
Tạ Khâm ngẩn ra, âm trầm uống thuốc xong.
Trong lòng Vị Vãn muốn cười, lại sợ y làm khó dễ, vì thế nhịn cười đi đến bên người Dung Trạm thay hắn coi tình hình khôi phục của vết thương, băng gạc từng vòng mở ra, nàng lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rực luôn dừng ở trên mặt nàng, một cái chớp mắt cũng không dời, vì thế nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Dung Trạm đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt ngưng như làn nước, lại mang theo ý mềm mại, chống lại tầm mắt của nàng, hắn mỉm cười: “Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Khóe miệng luôn cong lên.”
Lỗ tai của Vị Vãn như bị phỏng, cúi đầu: “Không có gì.”
Dung Trạm cũng không lại truy hỏi, bên trong trướng bỗng nhiên yên tĩnh lại, ba người đều không lại nói chuyện, Vị Vãn chỉ nghe thấy gió thổi bên ngoài, vù vù rung động, mơ hồ có tiếng Đà Linh truyền đến, một chút lại một chút, trong lòng nàng có chút hoảng hốt đứng lên.
(Đà Linh: lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi lạc đà bước đi thì sẽ phát ra tiếng kêu)
“Ngụy cô nương là người ở nơi nào?” Thật lâu sau, Dung Trạm hỏi nàng.
“Từ Giang Nam đến.” Nơi đó cũng không coi như là nhà nàng.
“Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam... Là một địa phương an bình.” Dung Trạm không khỏi than nhẹ. “Cùng với đại mạc ban ngày phơi ánh mặt trời này, thật sự không thể so sánh.”
(Hai câu thơ trên thuộc bài thơ Ức Giang Nam.)
“Thiên hạ này, lại có chỗ nào là chân chính an bình.” Vị Vãn nhàn nhạt đáp.
Nếu trái tim không được an bình, người ở phương nào lại có gì phân biệt.
Dung Trạm nghe vậy ngẩn ra, Tạ Khâm lại quay đầu nhìn phía Vị Vãn, ánh mắt thâm trầm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Một chữ “Vãn” cuối cùng, không thể kéo quá dài, bằng không sẽ để lộ khí thế rồi.”
Ngón tay thon dài ấm áp nắm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng múa viết trên giấy, phía sau mang phóng khoáng trong lòng, luôn có một mùi thuốc như có như không, yên tĩnh vui vẻ, giống như ngày xuân tháng tư rực rỡ ánh mặt trời, ấm áp mùi thơm hoa cỏ muốn làm cho người ta say..
Sau giữa trưa trong đình hóng mát, nàng mở một tờ giấy trắng ra, mỗi tờ giấy chỉ có hai chữ - Tuyên Dương, trên bàn trên đất của quán được trải đầy chờ hong khô, một trận gió thổi qua trang giấy tung bay, từng mảnh màu trắng như bươm bướm bay lên, rơi vào ở bên trong bụi hoa gần đó, rơi vào trong hồ, màu mực dần dần lan ra, chữ viết mơ hồ không rõ, mập mờ khó nói như nỗi lòng băn khoăn.
Chuyện lúc trước, muốn quên, trái lại xuất hiện ở trong mộng, dây dưa không nghỉ.
Nhắm mắt lại, vẫn có thể ngửi được mùi hương trong không khí, cảm giác được ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt, như gió xuân quất vào mặt.
Mở mắt ra, thì cả phòng tĩnh mật hoàng hôn.
Tầm nhìn chưa rõ ràng lắm, đã có một bóng dáng cao to đứng ở dưới đèn, bên tai là tiếng cọ xát giấy bút quen thuộc, trong chốc lát có nhàn nhạt mùi hương của mực, trong lúc giật mình, cảm thấy thời không đảo ngược, nhưng lại xót xa muốn rơi lệ.
Gắt gao cắn chặt môi, mới nhịn xuống được cái tên đã đến bên khóe miệng.
Chỉ là mộng.
Lại là một giấc mộng mà thôi.
“Ngươi đang xem cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, Tạ Khâm nắm bút, đầu cũng không nâng một chút.
“Không có gì.” Nàng nhẹ nhàng đáp, che giấu biểu cảm hơi buồn bã. “Ngươi đang làm cái gì?”
Không thể không thừa nhận, nhìn từ mặt bên sang, khuôn mặt ngũ quan lập thể này của y càng đẹp mắt, giống như được rìu đẻo thành, đôi mắt màu xanh thâm thúy, khi rũ mắt, lông mi thật dài rũ xuống mị hoặc, môi mỏng mỉm cười - - Luôn là vẻ mặt lạnh lùng vô tình, làm người khác khó có thể phân biệt được cảm xúc chân thật của y.
Cả sảnh đường hoa say mê ba nghìn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu.
Vị Vãn đi đến bên cạnh án kỷ, thấy câu thơ với nét mực chưa khô. Bút phong sắc bén khí phách, làm nàng cảm thấy nhìn có chút quen mắt - - hóa ra bức “Say rượu đối ứng tuyết núi Yến, đang là tháng đông lạnh nhất, sáng sớm bay trên đám mây dài” này cũng từ tay y.
Nàng không khỏi có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng y là một kẻ vũ phu, hóa ra còn có một tay viết chữ đẹp, trong lồng ngực cũng có thơ văn.
“Mười bốn châu?” Nàng nửa đùa nhìn y, “Không là bốn mươi châu sao?”
“Châu khó thêm, thơ cũng khó sửa đổi.” Y chậm rãi mở miệng, vẫn là giọng nói lạnh lẽo như gió mùa đông.
“Chữ đẹp.” Vị Vãn vui lòng khen ngợi, ánh mắt rơi vào trên thân cây bút lông đen như mực ở trong tay y, nhất thời kinh ngạc ra tiếng: “Thiên Sơn?”
Tạ Khâm bỗng dưng giương mắt: “Ngươi biết?”
“Ta dùng một cây bút khác, là Vạn Thủy.”
Vạn Thủy Thiên Sơn, là tên của đôi bút cuối cùng do Tào thị Tuyên Châu làm ra, diện mạo không quá đặc sắc lại quên giấy Kinh Phong, làm cho tất cả mọi người phải tìm cách để có được nó.
Mà chủ nhân của Vạn Thủy chính là Tuyên Dương – càng nhớ tới lúc trước nàng luôn cầm cây bút này viết loạn một mạch, dùng lời nói của Bộ Thiên Thanh mà nói là phí của trời, mà Tuyên Dương cũng không giận, bởi vì nàng ở đó gây sức ép.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu.
Tạ Khâm cũng không truy hỏi nàng, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Muốn thử cây bút này sao?”
Vị Vãn nhận lấy, nắm trong tay tinh tế quan sát một chút, thân bút gần giống nhau, chỉ là Vạn Thủy là Lang Hào bút*, cứng cỏi bó lại, Thiên Sơn là Từ Hào bút**, sắc bén khí phách.
(*Bút Lang hào, bản thân tên gọi đã nói lên việc lấy lông sói chế thành. Người xưa dùng lông sói để chế bút nhưng ngày nay cái gọi là Lao Hào thực ra là lông chuột vàng. Sách vở ghi chép về bút Lang Hào khá muộn, có người suy đoán bút râu chuột là bút Lang Hào, thế thì loại bút này phải có trước Vương Hi Chi đời Tấn, tuy nhiên không có chứng cứ xác thực. Lông đuôi của chuột vàng nhọn có thể làm bút được, chất lông cứng sau lông thỏ và hơn lông dê, bút làm ra thuộc loại kiện hào bút (健毫筆 – bút lông cứng). Khuyết điểm của bút này cũng giống như Tử Hào là không làm đựợc bút quá to. Theo thuhoavn.com
** Bút Tử hào lấy lông trên sống lưng thỏ hoang để làm ra, lông có màu tím sẫm nên mới gọi là Tử hào. Độ cứng của lông thỏ ở phía Nam và phía Bắc không đồng đều nhau, người ta cũng pha lông thỏ Nam và Bắc để chế bút . Lông thỏ có đặc tính cứng nên bút lông thỏ cũng gọi là Kiện hào bút, thường lấy lông thỏ phía Bắc làm bút là chính, lông thường dài và nhọn, thích hợp viết chữ vuông vắn, ngay ngắn, các thư pháp gia thích dùng loại này. Tuy nhiên bút dùng lông thỏ hoang nên giá rất cao, mặt khác lông thỏ không đủ dài để làm bút to viết đại tự hoành phi.)
Tính năng của sách tự thư*, hóa ra không phải không có đạo lý.
(*tự thư: sách giải thích hình dạng, ý nghĩa và âm đọc của chữ Hán)
Nàng khẽ hít vào một hơi, chấm một chút mực nước, chữ viết tú lệ cũng không mất khí chất nổi trên giấy.
“Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,
Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,
Đương thì chích đạo thị tầm thường.”
(*Câu thơ trên nằm trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tích Đức)
Viết xong thu bút, người lại ngẩn người ở đó, hơn nửa ngày mới phục hồi lại, trong lòng có vô số hình ảnh lướt qua, cảm giác buồn bã mất mát như ném một cục đá vào mặt hồ yên tĩnh, sóng gợn đột nhiên nổi lên, từng đợt dập dờn mở ra, không ngừng không nghỉ.
Nếu có thể gặp mặt lại một lần nữa, nàng thật sự rất muốn hỏi người kia, hắn đã từng động tâm với nàng, có từng tưởng nhớ, có từng có một chút hối hận khi rời khỏi nàng không?
“Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?” Bút trong tay bị người nhẹ nhàng lấy đi, ngay sau đó hàm dưới bị người nâng lên, một đôi mắt màu xanh làm tâm hồn người ta chấn động đang nhìn chằm chằm nàng, “Lúc đó chỉ nói là tầm thường - ngươi hoài niệm 'lúc đó' ?”
Vị Vãn hơi nhếch môi không đáp lời.
“Nói với ta, quyết tâm báo thù của ngươi lớn thế nào?” Y ghé vào bên tai của nàng, âm thanh trầm thấp mà nguy hiểm.
Vị Vãn bỗng dưng quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt lạnh lẽo.
Môi mỏng nở nụ yếu ớt, y từ từ lên tiếng: “Vậy thì quên 'lúc đó' của ngươi đi.”
“Tự cho là đúng!” Bị dẫm lên chỗ đau, Vị Vãn phản kích theo bản năng.
“Trong lòng ngươi biết rõ.” Ngược lại y cười thản nhiên, lẳng lặng nhìn biểu cảm cứng ngắc của nàng.
Trong doanh trại đến một đội thương khách khác từ sa mạc, bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Buổi chiều, một mình Vị Vãn ở trong trướng đọc sách, không biết thế nào lại ngủ mất, vừa ngủ dậy, người nằm sấp ở trên án kỷ, trên dưới toàn thân đều thật sự đau nhức.
Đứng lên giãn gân cốt một chút, chân lại tê dại đến đi cũng khó khăn, nhe răng trợn mắt chuyển đến bên cạnh rèm cửa, vừa vén lên đột nhiên đầu đụng phải Nhan Tiêu, hắn nhíu mày bộ dạng kỳ quái của nàng: “Cô nương làm sao vậy?”
“Tê chân.” Nàng phẫn nộ đáp, trong lòng còn ghi hận ngày đó gã chậm trễ.
“Ngủ, ngủ?” Nhan Tiêu nhất thời cười lên, lộ ra hai cái răng nhọn mà đáng yêu, gã bĩu môi, “Quả nhiên không giống Văn Tĩnh, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.”
“Chuyện này thì có gì buồn cười, ngươi không nói chuyện không ai bảo ngươi câm!” Vị Vãn liếc mắt – dáng vẻ nghiêm túc lúc mới gặp gã hóa ra đều là giả vờ, thực tế vẫn là tiểu tử chưa dứt sữa!
Tuổi Nhan Tiêu cũng xấp xỉ nàng, Tạ Khâm trời sanh tính tình lạnh lùng âm trầm, gã cũng không dám nói giỡn, Dung Trạm mang thân phận hoàng tử càng làm cho gã kính sợ, hiện tại đến cả Vị Vãn, thì gã đã tìm được một người có thể tùy ý chế nhạo cãi nhau.
Gã ôm vai, cố ý nhìn từ trên cao xuống nhìn Vị Vãn: “Aizz, tiểu nha đầu, bên ngoài rất náo nhiệt, Dung công tử muốn ta gọi ngươi đi ra ngoài nói một tiếng.”