Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ vẻ mặt của y. Nàng vẫn không nhúc nhích chờ đợi, từ dưới ngọn đèn dầu đã tắt đi ra, từng bước một đi đến dưới ánh trăng, đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao to gần như che khuất tất cả ánh sáng trên đỉnh đầu nào, che phủ nàng ở trong bóng tối.
Giờ khắc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy an toàn.
”Còn không chịu đứng lên sao?” Giọng nói của y vẫn lạnh lùng như băng tuyết, không mang theo một chút độ ấm.
Vị Vãn ôm đầu gối, trực tiếp ngồi trên mặt đất, tầm mắt không có tiêu cự nhìn phương xa, chậm rãi mở miệng: “Chuyện đêm nay, là kế hoạch tốt ngươi đã sớm vạch ra?”
”Ngươi đang trách ta?” Y có chút trào phúng hỏi.
Vị Vãn lắc đầu.
”Ta không trách bất kỳ kẻ nào, cũng không oán bản thân ta, ta sớm hiểu thiên tai, sinh ly tử biệt, thế gian chứa nhiều sự tình, cũng không phải là ta sai, đều đã sảy ra, như vậy cũng chỉ có thể nghe theo vận mệnh an bài, đối mặt với hiện thực.”
Trong gió đêm, giọng nói của nàng nghe tới như vỡ vụn nhưng lại rõ ràng từng chữ một, Tạ Khâm im lặng nhìn nàng, dưới ánh trăng lông mi của nàng mơ hồ chớp ánh sáng, như cành Hàn Mai ngày đông, che rét lạnh sương sớm, có một loại xinh đẹp quật cường mà hiu quạnh.
Đã lâu mà cũng không nghe thấy y nói chuyện, nếu không phải cái bóng cao ngạo trên đất kia, Vị Vãn gần như cho rằng y đã rời đi.
”Này, vì sao không đồng ý?” Y đột nhiên mở miệng.
Nàng ngẩn ra, hiểu rõ ý tứ của y.
Vì sao không đồng ý? Nàng cũng muốn hỏi bản thân như vậy – đã gặp vương tử, tại sao không vui?
Nếu Dung Trạm thích nàng đúng theo như lời y, vì nàng động tâm, rất nhiều chuyện từ đây sẽ thuận lợi rất nhiều. Nhưng trong một khắc vừa nãy, ý niệm duy nhất trong lòng nàng chính là trốn.
Nhưng mà nàng lại có nơi nào có thể trốn? Trên đời này, có thể có một trái tim, là nơi cho nàng dung thân? Nàng vốn cho rằng, nàng sẽ nhớ tới Tuyên Dương, nhưng mà ngẩng lên trong đầu cũng trống rỗng, có lẽ đây là tình cảnh chân thật của nàng - không có đường quay về, tương lai cũng một mảnh mờ mịt.
”Làm bất kỳ một chuyện gì đều phải trả giá cao, nếu ngươi đã quyết định, nhiều khó khăn hơn nữa cũng phải kiên trì. Qua không được cửa của chính mình, cố gắng hơn nữa cũng uổng phí.”
Vị Vãn chấn động cả người, tái mặt trả lời: “Ta biết.”
”Vậy còn ngươi?” Nàng ngẩng đầu, ngước lên nhìn dung nhan lạnh lùng của y.
”Ta đều luôn biết bản thân đang làm cái gì, muốn cái gì, sau khi trả giá có thể được cái gì.” Tiếng nói trầm thấp vang lên ở trong gió, kiên định như lời thề.
”Chẳng phải tất cả mọi người có thể giống như ngươi.”
”Cũng sẽ không có ai hi vọng giống bản thân ta.”
Trong giọng nói của y có tự giễu và buồn bã nhàn nhạt, làm nàng nhất thời im bặt.
”Mười hai năm trước, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi.” Y lại chậm rãi lên tiếng, “Khi đó ta mười bốn tuổi, ngươi bảy tuổi nhỉ? Ta nhớ được ngươi ngồi ở trên một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, vênh váo, mất hứng một chút là roi ngựa trên tay lập tức vung về phía người khác, trước khi ngươi đi ném cho ta một câu nói.”
”Câu gì?” Vị Vãn nghe đến xuất thần, hỏi theo bản năng.
”Ngươi nói, 'Lần sau lại để ta thấy ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận'.”
Rất kỳ quái, bây giờ nghĩ đến tình cảnh ngày đó rõ ràng như trước mắt, trời đầy tuyết trắng, nàng một thân đỏ chói mắt, cao không thể chạm như vậy, ương ngạnh như thế, bướng bỉnh lỳ lợm như thế.
”Ta - không nhớ rõ lắm.” Vị Vãn nỗ lực lục lại ấn tượng trong trí nhớ, lại toàn bộ không kết quả.
”Tất nhiên ngươi không nhớ rõ, khi đó bạn chơi của ngươi toàn là con cháu vương công, tiểu thư khuê các, sao sẽ chú ý đến một thứ tử lai lịch bất minh bị chịu vắng của Tạ phủ chứ.”
Tạ phủ?
Vẻ mặt Vị Vãn không thể che hết kinh ngạc: “Ngươi là con trai của Tạ Chú?”
Phụ thân y hay chính là Tạ Chú “Thiên hạ đệ nhất sứ thần” được Hoàng đế khâm phong?
Y gật đầu, sắc mặt càng thêm lạnh lùng u ám.
”Ngươi định ngồi trên mặt đất bao lâu?” Y nói một câu nói, rồi đi thẳng đến phía trước.
Vị Vãn sửng sốt, lập tức đứng lên đuổi kịp bước chân của y, sóng vai mà đi với y.
Ánh trăng trên mặt đất phóng ra hai bóng dáng, một dài một ngắn, lấy tốc độ di chuyển giống nhau.
”Lúc ta còn nhỏ đi qua nhà ngươi.” Nàng do dự mở miệng, “Gặp qua hai người ca ca của ngươi.”
Trên thực tế, lúc trước nàng thật sự không biết Tạ Chú còn có nhi tử thứ ba.
”Nếu Hàn gia không xảy ra chuyện kia, cha ta hi vọng ngươi gả cho đại ca của ta.”
”Hả?” Vị Vãn kinh ngạc.
”Nếu gả cho hắn có cái gì không tốt?” Tạ Khâm cười lạnh, “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con đường làm quan thênh thang, không chỉ có là kiêu ngạo của cha ta, mà còn là người tâm phúc trong triều.”
Vị Vãn có chút ngoài ý muốn phát hiện trong cặp mắt hờ hững của y từ trước đến nay nhiễm lên mấy phần mãnh liệt: “Nếu chỉ vì địa vị và thân phận nam nhân liền quyết định đối tượng ta thành thân, còn không bằng lúc nãy ta theo Dung Trạm.”
Tạ Khâm nhìn chằm chằm nàng sau một lúc lâu, bên miệng chậm rãi nở một nụ cười trào phúng: “Thế nào, hối hận rồi hả?”
”Cho tới bây giờ ta đều không biết cái gì gọi là hối hận.”
”Chưa chắc.” Bước chân của y ngừng lại, Vị Vãn cũng ngừng, ngửa đầu nhìn y.
”Ngươi rất rõ ràng, có thể vặn ngã người của thái tử, hoặc là hắn, hoặc là Hiền vương Dung Thanh, dựa vào sức của một mình ngươi tuyệt đối không có khả năng nên chuyện, mà trước mắt ngươi có thể lựa chọn, chỉ có một người mà thôi.”
Môi Vị Vãn bị cắn trắng bệch, thật lâu không có hé răng.
Tạ Khâm nói hoàn toàn không sai, sáu năm qua, ẩn núp dưới cuộc sống cẩm y ngọc thực an ổn thanh thản vẫn luôn che giấu một linh hồn bị ác mộng quá khứ quấn quanh, cho dù bóng dáng tuấn tú phong nhã kia cũng không có biện pháp hoàn toàn an ủi thô bạo và oán hận ở trong lòng nàng, từ lúc hắn bỏ quên nàng mà đi ngày đó, nàng đã quyết định không quay đầu lại.
Nếu thời gian không đủ để cho thù hận tan rã, nàng có khả năng có được ôn nhu cũng ít đến thương cảm, như vậy không bằng để tất cả cùng hủy diệt với nàng.
”Như vậy còn ngươi, đã từng hối hận chưa?” Nàng chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh thâm thúy, bừng tỉnh thấy một linh hồn tương tự nàng.
”Như ngươi nói.” Lời của y dứt khoát lạnh lùng.
Cái gọi là vĩnh viễn không hối hận, rất nhiều khi cũng không phải không muốn hối hận, mà là càng thêm không có đường lui.
Những đám mây trên trời bắt đầu khởi động, mặt trăng lúc sáng lúc tối. Gió to lại lên, phía sau phần phật lá cờ cổ động, thành một khúc nhịp trống liên miên, dày đặc nện vào trong lòng người.
”Ngươi cứu y hai lần, y sẽ không ép buộc làm khó người khác, người thông minh không cần thiết người khác tốn nhiều võ mồm, ngày sau chính ngươi nhìn mà làm.” Giọng nói trầm thấp từ trong gió truyền đến, “Khóc thì phải một mình trốn tránh mà khóc, cười phải để toàn bộ thế giới đều cùng cười với ngươi, nếu ngươi thật sự biết bản thân muốn đi đâu, như vậy tất cả mọi người sẽ nhường đường cho ngươi.”
Nói xong, y lập tức xoay người rời đi.
Vị Vãn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn kia, lời y nói vẫn còn vang ở bên tai, vẫn giọng điệu cao ngạo lạnh lùng, giờ khắc này, trong lòng nàng đã có một loại ấm áp không hiểu sao xuất hiện. Cảm giác như vậy, khẽ thoang thoảng mà nhỏ bé, ngay cả y cũng không biết. Nhưng mà nàng lại cảm thấy được, tại nơi biên quan sương lạnh, có một người biết quá khứ và hiện tại của nàng, làm lòng nàng từ không yên bất an, rốt cuộc có thể bình tĩnh một ít.
“Gặp qua Nhã vương, nhị vị đại nhân.” Vị Vãn một thân nam trang, vì thế đơn giản cúi người chào, tư thế rất đẹp.
“Ngụy đại phu có việc?” Trần Vĩnh Niên nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
“Lúc nãy nghe nói các vị ở trong doanh uống rượu, đã được một lát, thương thế Nhã vương mới khỏi không lâu, tiểu nữ lo lắng cho nên đến xem.” Nói xong Vị Vãn liếc nhìn Tạ Khâm, thấy ánh mắt y hờ hững, khóe miệng lại hơi cong, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, biết bản thân không nói sai.
“Nhã vương bị thương sao?” Bộ dạng Trần Vĩnh Niên cực kì khiếp sợ, “Bị thương khi nào, người nào gây ra?”
“Không việc gì cả, chỉ là trên đường gặp phải thổ phỉ sa mạc, đều đã giải quyết rồi,“ Dung Trạm mỉm cười, giọng điệu vẫn vô cùng ôn hòa, “Trong đại mạc hoang tàn vắng vẻ này, ngoại trừ thổ phỉ chẳng lẽ còn có người khác có hứng thú muốn mạng của ta sao - Trần tướng quân, ông nói phải không?”
“Đó là đương nhiên, thân thể Vương gia đáng giá ngàn vàng, cũng chỉ có đám dã phỉ mắt chó kia không biết thái sơn mà thôi.” Trần Vĩnh Niên vội vàng phụ họa cười.
“Nhìn như vậy thôi, nơi này an toàn hơn kinh thành, Tướng quân nghe nói gì chưa, thời gian trước bên trong có thích khách thường lui tới, ta nhớ lấy Tiền tướng quân đang làm nhiệm vụ ở bên trong, khi đó lập tức gió êm sóng lặng, hiện tại trong cung đầu của những thị vệ kia thật sự là càng ngày càng không nhìn xa!”
“Chỉ tiếc hạ quan qua tuổi bốn mươi lại cư trú ở biên quan thâm sâu, không có biện pháp vì thái tử hóa giải nổi ưu tư, năm đó nếu không phải thái tử cho hạ quan cơ hội tiêu diệt một họ Hàn thị phản loạn từ đó lập công, hôm nay hạ quan cũng không có cơ hội ngồi ở chỗ này đối ẩm với Nhã vương.”
Lúc này Vị Vãn đã đi tới trong bữa tiệc Dung Trạm và Tạ Khâm, trong tai nghe nói mấy chữ “tiêu diệt một họ Hàn thị phản loạn”, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm, gần như đứng không vững, ngực lập tức đau đớn, cả người nàng cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Hóa ra đúng là gã! Năm đó mang binh vây khốn, hỏa thiêu Hàn phủ, đầu sỏ gây nên chính gã! Nghĩ đến, lúc nãy bản thân hành lễ trả lại gã, đối thoại với gã, Vị Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
“Rót cho ta ly trà.” Một giọng nói quen thuộc mà lạnh nhạt đột nhiên truyền vào trong tai, mạnh mẽ kéo nàng thoát khỏi tâm trạng đang gần kề sụp đổ. Nàng sợ run, biểu cảm hoảng hốt nhìn phía Tạ Khâm bên cạnh, y đang nhìn nàng, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch, lặp lại lời nói vừa rồi, “Phiền toái ngài rót cho ly trà, Ngụy đại phu.”
Vị Vãn lên tiếng, cầm lấy ấm đồng rót nước nóng vào trong ấm trà, lại chậm rãi rót vào ly trà, đặt cái chén trước mặt y. Nước trà nóng cách chén sứ làm ấm lòng bàn tay, có vài giọt nước nóng khẽ tràn ra trên làn da lạnh như băng, làm động tác hạ xuống, đau đớn trong lòng dừng lại, đã không còn kịch liệt như vừa nãy. Lại nâng đầu lên, lại đụng phải một đôi mắt sâu xanh biếc, đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong hai hồ nước sâu này rõ ràng chiếu bóng dáng của nàng, đột nhiên, nàng hiểu ý y gọi nàng châm trà, hóa ra y đã sớm nhìn ra trong thời khắc đó cảm xúc nàng thay đổi.
Nhưng mà chỉ trong thoáng chốc, y lập tức quay đầu đi, tầm mắt không chút nào lưu luyến từ trên mặt nàng thu hồi, sau đó thản nhiên uống trà.
Dung Trạm lại vào thời điểm này nhìn y trêu ghẹo: ”Người ta rõ ràng là một đại phu, huynh lại tốt nhỉ, để nàng nhận làm nha đầu pha nước trà rồi.”
“Sao vậy, Vương gia đau lòng sao?” Tạ Khâm nhìn hắn cười như không cười.
Dung Trạm lại lơ đễnh, ngược lại cười đến càng sảng khoái: “Tất nhiên là đau lòng.”
Vốn tâm trạng Vị Vãn phiền chán, bị bọn họ chế nhạo như vậy càng như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trong đầu rất không thoải mái, tính khí nóng nảy ngang ngược bộc phát, lập tức lạnh lùng nói: “Ta đi nấu một bình trà giải rượu, xem ra nhị vị đã quá say rồi.”
“Ngụy Vãn.” Trong lúc nàng đứng lên đó, Dung Trạm lại bắt được tay áo của nàng, giọng điệu dịu dàng: “Đừng tức giận.”
Thực ra lấy thân phận hoàng tử của y, y không cần ăn nói khép nép như thế, lúc này cử chỉ của y cũng lớn mật hào phóng hơn trước kia rất nhiều, Vị Vãn nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của y, nhất thời do dự không biết thế nào.
Trần Vĩnh Niên nhân cơ hội mở miệng: “Lòng thương hoa tiếc ngọc ai cũng đều có, huống chi Ngụy đại phu quốc sắc thiên hương, phong tư lỗi lạc.”
Vị Vãn vốn không muốn để ý đến gã, nhưng ngại vì tình thế cũng ngây ra nhìn gã, đã thấy gã kia mang vẻ mặt nịnh nọt giả tình giả ý, cảm giác chán ghét trong lòng càng tăng thêm vài phần - người này vốn là người của thái tử, có lẽ Dung Trạm và Tạ Khâm đã sớm chuẩn bị Thiên La Địa Võng chờ gã nhảy xuống rồi.
Nghĩ đến đây, nàng mơ hồ cảm thấy được nguyên nhân Dung Trạm khác thường, thì nhẹ nhàng kéo một đoạn tay áo ở giữa lòng bàn tay của y về, yên tĩnh ngồi xuống.
Dung Trạm cười yếu ớt, tiện tay cầm lấy ly rượu trên bàn, Vị Vãn nhìn sắc mặt y đang say, nhíu mày túm lấy cái chén trong tay y: ”Vương gia không thể uống nữa.”
Dung Trạm không ngờ rằng nàng sẽ không để ý cấp bậc lễ nghĩa trực tiếp ra tay, nhất thời ngẩn ra, cứ thế nhìn nàng lấy ly rượu ra khỏi tay. Vị Vãn cũng không sợ hãi chút nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại y, tại thời điểm này, ánh mắt Dung Trạm tối sầm lại, lập tức khẽ thở dài một câu: “Thôi, ta không uống nữa vậy.”
Trong giọng điệu kia, lại có chứa vài phần buồn bã.
Ánh mắt Tạ Khâm đảo qua giữa bọn họ, quay mắt đi từ từ mở miệng: “Đêm đã khuya, đêm nay uống đến đây thôi, ta đi tuần doanh trại, trước xin lỗi không tiếp được nữa rồi.”
Nói xong y đứng lên, khẽ gật đầu với hai người, lập tức sải bước đi ra bên ngoài. Vị Vãn nhìn bóng lưng cao ngất của y, khi màn che xốc lên, một cơn gió lạnh thổi vào, nàng không khỏi co rúm lại một chút.
“Hạ quan cũng cáo lui, Vương gia có thương trong người, còn thỉnh sớm nghỉ ngơi.” Trần Vĩnh Niên hành lễ, cũng đi theo ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Bên trong lều vải bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, ngọn lửa đỏ trong lò lửa khẽ đung đưa, làm cái bóng dừng ở trên tường màn trướng, lay động một cái, làm cho người ta ở trong yên tĩnh lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Vị Vãn vuốt ve ly rượu trong tay theo bản năng, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
“Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn.” Giọng nói thuần khiết ôn hòa như gió xuân khẽ đưa, Dung Trạm nhìn về phía nàng, ”Không để ta uống, bản thân lại uống, không phải cô nương cũng bị thương trong người sao?”
“Ta mới là dân chúng, mà ngài cũng không là quan châu, mà là hoàng tử đường đường chính chính.”
“Hoàng tử thì sẽ như thế nào? Cũng là cơ thể có máu và thịt, cũng có thất tình lục dục, đâm một đao cũng sẽ chết.”
Vị Vãn bật cười hì hì một tiếng, hiếm thấy khẩu khí hài hước của y, nhất thời buồn cười.
“Tính cách cô nương cũng rất sảng khoái, khi không vui tức giận biểu hiện ở trên mặt, vừa có chuyện vui vẻ lập tức cười lên.” Dung Trạm có chút cảm khái lắc đầu, “Đầu năm nay ai cũng đều mang theo mấy tấm mặt nạ để phòng thân, đã không còn bao nhiêu người có thể như thế nữa rồi.”
“Nhẫn nhịn nhất thời chưa chắc gió êm sóng lặng, lui một bước chưa chắc trời cao biển rộng. Thay vì nhường nhịn không làm gì, không bằng làm theo ý mình, dù sao được mất tiếc chi, khổ vui tự ta nếm.” Lời này, Tuyên Dương từng nói qua, có lẽ cũng chỉ có y mới làm được tiêu sái tự nhiên như vậy, vung tay áo qua lại không dính chút bụi.
“Lời này ngược lại đặc biệt.” Dung Trạm có chút ngoài ý muốn, không khỏi bất đắc dĩ cười, ”Không biết là cha mẹ thế nào mới có sinh ra đứa con như cô nương, làm cho người khác vừa vui vẻ vừa đau đầu.”
Sắc mặt Vị Vãn cứng đờ, không đáp lời, không nói một lời uống rượu, cái chén vừa tiến đến bên miệng, một sức lực bỗng nhiên kéo lấy cổ tay nàng, rượu vẩy ra, làm ướt áo bào, nàng chợt bị mang vào một cái ngực rộng lớn, ánh nến đỉnh đầu tối sầm lại, nụ hôn của hắn cứ như vậy mà rơi xuống. Toàn bộ hô hấp của Vị Vãn đều là mùi rượu dày đặc trên người hắn, uống rượu cơ thể con người được ủ đến nóng hầm hập, mà nàng lại cảm thấy môi của hắn vô cùng lạnh lẽo, khí lạnh trong lòng nàng đột nhiên tăng lên. Nàng luôn hơi nhếch môi, hai tay gắt gao để ở ngực của hắn, thẳng đến khi hắn chậm rãi nới cánh tay ra.
“Ta nói cô nương chọc người thích, là lời nói thật.” Dừng lại một lát, hắn nhàn nhạt mở miệng, “Đêm nay cô nương tới đây như vậy, ta nghĩ là ước nguyện trong lòng cô nương.”
Vị Vãn môi cắn trắng bệch, giữa ngực có dòng luồng khí kích động va chạm, làm cả người nàng đều kiềm chế không nổi run rẩy.
“Đa tạ Vương gia yêu thích.” Nàng dùng hết sức lực toàn thân nói ra một câu.
“Lui ra đi.” Y nhẹ nhàng lên tiếng.
Cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn lưu lại ở trên người bản thân, Vị Vãn ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, xoay người vội vàng thoát đi.
Bên ngoài gió đêm gào thét, đã mãnh liệt lại rét lạnh, nàng một hơi chạy đi mấy chục bước, dưới chân bỗng nhiên vấp một cái, nhất thời té ngã trên đất, đầu gối và trong lòng bàn tay trầy xước đau đớn.
Một loại cảm giác mệt mỏi mà uể oải tự nhiên mà sinh ra, nàng quỳ rạp trên mặt đất không muốn nhúc nhích, dưới gương mặt là mặt cát thô ráp mà lạnh như băng, mà lệ trong hốc mắt lại nóng hổi, bồi hồi trằn trọc, luôn không rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nhìn chăm chú vào bản thân, ngồi dậy quay đầu, có người lẳng lặng đứng ở dưới ngọn đèn tàn, Thiết Giáp màu đen lạnh lẽo nghiêm trang, sau lưng là từng màn trướng doanh địa khổng lồ, giống như y đã đứng yên ở nơi đó thật lâu.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
“Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn.”: Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với ”Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn trượng, cho nên dân chúng nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” - đốt lửa ba ngà.
Vì chuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn). Dân chúng ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.