“Rốt cục ngươi chịu xuất hiện rồi sao?” Vị Vãn nhìn người trước mắt, nụ cười đẹp đẽ nói không nên lời, trong đôi mắt trào lên mãnh liệt, xóa sạch vui vẻ biến ảo khôn lường cũng trong trẻo lạnh lùng như vậy, như hoa Quỳnh chỉ xuất hiện thoáng chốc trong đêm tối rồi biến mất.
(Nguyên văn là “Đàm hoa nhất hiện” câu này nằm trong câu “Đàm Hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà”; nguyên cả câu có ý người con gái vì người mình yêu nên mới trang điểm xinh đẹp. Câu này có một điển cố các bạn có thể sớt trên gg để tìm hiểu nhé^.^)
Tuyên Dương mím chặt môi, lẳng lặng nhìn nàng, ánh trăng chiếu trên dung nhan tuấn dật của y, mờ mờ ảo ảo, nhưng mà Vị Vãn không bỏ qua vẻ hời hợt chán nản trên mặt y.
Rốt cục y khom người, duỗi tay về phía nàng.
”Đứng lên, Vãn Nhi.” Y nói, giọng nói trong sáng êm tai, giống như trước, “Trên đất lạnh.”
Trong mắt Vị Vãn nóng lên: “Ngươi để ý sao?”
Là ai đã từng dắt tay nàng, một đường đi qua Đại Giang Nam Bắc, Xuân Hạ Thu Đông, sau này là ai buông tay ra trước?
Nàng quật cường không đáp lại, mặc tay y dừng tại giữa không trung, đọng lại thành một tư thế cô đơn.
Y không trả lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm, tay chậm rãi thu trở về.
Nàng hận y như vậy, luôn lấy im lặng mà đối mặt với nghi vấn của nàng, đối với nàng, y luôn đang trốn tránh.
”Ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Giọng nói của nàng mềm nhũn ra, mang theo mỏi mệt khó nói lên lời.
Y làm như chấn động một cái, ánh mắt mang theo vẻ phòng bị: “Hỏi cái gì?”
”Vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Vị Vãn, như đao đảo qua mặt y.
Nhưng mà, nàng vẫn không nhìn ra vẻ mặt của y.
”Ta không cần giải thích với ngươi.” Giọng nói của y bình tĩnh không gợn sóng.
”‘Người thần bí’ theo như đám người Dung Trạm nói là ngươi?” Nàng sớm nên nghĩ đến lúc ảnh hưởng của y ở Giang Nam.
”Ngươi cố ý đi theo bọn họ?” Y hỏi lại nàng, cũng khẳng định suy đoán của nàng.
”Đó là chuyện của mình ta, không cần ngươi để ý.”
Nàng trừng nhìn y, lại bỗng dưng sửng sốt - là nàng nhìn sai sao? Vì sao đáy mắt y có khổ sở?
”Ngươi nói rất đúng, ta quản không được ngươi.” Thật lâu sau, giọng nói của y vang lên ở trong gió, “Mà ngươi, cũng không cần hỏi đến những chuyện ta làm.”
Có cái gì đang biến mất... Trong lòng giống như có một dòng cát chảy, dần dần đình trệ, biến thành một mảnh trống rỗng.
Rốt cuộc hai bên càng lúc càng xa.
Vị Vãn cúi đầu nở nụ cười, chậm rãi đứng lên.
”Vãn Nhi.” Trong khoảnh khắc bước đi, phía sau truyền đến tiếng gọi khẽ.
Nước mắt nàng chảy xuống, bước chân không ngừng lại.
Phía sau yên lặng một mảnh, một bước, hai bước... Chỉ là như thế này đi tới, lại giống như không chỉ là đi ra khỏi tầm nhìn của y, mà là từ đây đi ra khỏi sinh mệnh của y.
”Ngươi thay đổi, Vãn Nhi.” Phía sau là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của y, ở trong ban đêm nghe tới phá lệ vắng vẻ trống trải.
Con ngươi thâm trầm như đêm lạnh nhìn bóng lưng đi xa - tính cách của nàng từ trước đến nay luôn cao ngạo, nhưng tuyệt không lạnh lùng. Hơi thở làm y xa lạ như vậy, là từ đâu mà đến? Là cái gì làm nàng thay đổi, là ai làm nàng thay đổi?
”Có lẽ ngươi chưa từng hiểu ta.” Vị Vãn hít một hơi thật sâu, lại để lộ tiếng khóc.
Tay bị người phía sau nắm thật chặt, gần như làm đau nàng.
Nàng quay đầu, chống lại ánh mắt của y, sâu bên trong đôi mắt đen như mực, nàng vẫn không thấy rõ. Trong lòng chua xót, giờ phút này càng thêm sắc bén, nước mắt lại tràn mi, nàng cắn răng trừng mắt nhìn y, như một con vật nhỏ bị thương: “Buông tay, hoặc là cả đời đừng buông tay.”
Y coi đây là gì? Tại sao không dứt khoát cho nàng thoải mái?
Tuyên Dương bởi vì lời của nàng mà cả người chấn động.
Tay y nắm chặt cổ tay nàng không nhúc nhích.
Nàng nhìn y, ngực kịch liệt phập phồng.
Rốt cuộc, y chậm rãi nới tay, rũ mắt xuống: “Tì khí suy yếu, mệt mỏi quá độ, phải nghỉ ngơi nhiều, chiếu cố bản thân thật tốt.” (tỳ: lá lách)
Một ngọn lửa cuối cùng trong mắt Vị Vãn cũng tối sầm đi, bên miệng chỉ còn lại một nụ cười nản lòng thoái chí, nàng nhìn y, gằn từng tiếng mở miệng: “Ta chúc ngươi có được lòng muôn dân trong thiên hạ.”
Là mắt và trái tim nàng bị mù, sao còn hy vọng xa vời y sẽ đáp lại? Nam nhân này, hẳn là vị thần ngàn năm trong bức họa treo trên tường, vô tâm vô tình, được thế nhân kính ngưỡng cúng bái, cần gì phải hạ phàm đến làm hại nhân gian?
Tuyên Dương lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt phút chốc chuyển sang lạnh lẽo: “Xuất hiện đi.”
Vị Vãn xoay người, dưới ánh trăng một bóng dáng quen thuộc ngạo nghễ đứng thẳng.
”Là ngươi.” Nàng khẽ tức.
Dáng vẻ Tạ Khâm nhàn nhã nâng nâng cây sao trong tay, độ cong trên khóe miệng càng thêm sâu: “Mọi việc đều có đạo lý thứ tự trước sau, đêm nay tâm tình không tốt, vốn định tìm một chỗ thổi cho đỡ buồn, lại đi cũng không được, ở lại cũng không xong.”
”Ngươi...” Vị Vãn thẹn quá hóa giận – Đây là gã nói rõ bản thân nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Tuyên Dương!
”Dương công tử, hạnh ngộ.” Tạ Khâm cũng không để ý tới nàng, ánh mắt dừng ở trên người Tuyên Dương, “Không hổ là Dương gia Giang Nam, quả nhiên Đại Thủ Bút.” (đại thủ bút là một khoản, một số tiền lớn.)
Vị Vãn nhất thời ngẩn ra – không ngờ gã biết thân phận thật sự của Tuyên Dương? Lấy họ Tuyên là khi Tuyên Dương theo sự phụ y học y, y vốn họ Dương, mà Dương gia lại là nhà giàu có nhất Giang Nam giàu hơn quốc gia.
truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn những trang khác chỉ là đồ chuyên đi copy khốn nạn
”Tạ đốc quân cũng danh bất hư truyền.” Tuyên Dương bất động thanh sắc đáp lễ, “Đã quấy nhiễu nhã hứng của ngài, Tuyên mỗ cáo từ trước.”
”Ồ, ngài định đi sao?” Tạ Khâm mỉm cười, “Ngày khác còn mời đến trong doanh nói chuyện, 'ôn chuyện cũ', lúc nào cũng hoan nghênh.”
”Đa tạ.” Tuyên Dương lạnh nhạt đáp ứng, ánh mắt xẹt qua mặt Vị Vãn, lập tức bước rời đi.
Vị Vãn nhìn bóng lưng y đứng tại chỗ.
”Người đã đi xa, còn nhìn cái gì?” Tạ Khâm khẽ xuy một tiếng, bên miệng mang theo một nụ cười lạnh đùa cợt.
Mặt Vị Vãn trầm xuống nhìn phía gã: “Ngươi muốn thế nào?”
”Lời này nên là ta hỏi ngươi.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cũng là gã tới gần nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt xanh sâu không thấy đáy,“Thực ra ngươi đã sớm đoán được người mà ta hỏi ngày đó là ai đúng không?”
”Thì tính sao?”
”Hắn là người Hiền vương, nếu hiện tại ngươi muốn đổi trận doanh còn kịp, không cần đến lúc đó lại làm ra chuyện gì mất mặt.” Trên gương mặt tuấn dật, vẫn là nụ cười lười nhác, làm người không rét mà run.
”Ngươi không cần mắt chó nhìn người thấp.” Vị Vãn giương mắt, con mắt sáng dấy lên tức giận, “Ta chỉ thích y, chuyện này thì làm sao?”
Chỉ thích một người, chuyện này thì làm sao? Cần gì một e sợ tránh không kịp, một suy đoán hoài nghi?
”Thích ai cũng được, không thích cũng được, chuyện này là chuyện của mình ta! Ta sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không trốn tránh, lại càng không bởi vậy buông tha cho con đường bản thân phải đi, nếu ngươi lo lắng, lúc nào ta cũng đều có thể đi!”
Gào thét trong gió đêm, nàng gần như khàn cả giọng, tóc đen hất lên, có vật gì đó trượt xuống, chợt lóe lên.
Mặt Tạ Khâm không biểu cảm nhìn nàng, trong đôi mắt màu xanh không có một chút gợn sóng.
”Hàn Vị Vãn.” Y cười nhẹ, “Tính tình của ngươi cũng y như trước đây.”
Lời nói giống nhau, không lâu hắn cũng đã nói qua.
Tại thời điểm này, Vị Vãn nhớ tới ngõ nhỏ đêm đó, tuyết rơi không tiếng động, tất cả yên tĩnh như vậy, vận mệnh của nàng từ thời khắc đó bắt đầu thay đổi.
”Ngươi đã nói, muốn ta mang ngươi đi.” Ánh mắt của y gắt gao khóa nàng lại, lặp lại quyết định của nàng đêm đó.
”Ngươi cũng nói qua, trên đời từ đây không còn Hàn Vị Vãn.” Tầm mắt của nàng không chút nào lảng tránh đón nhận cái nhìn của y.
Về quá khứ, ai cũng bất lực, cũng không thể bởi vì chuyện này mà dừng lại bước chân của bản thân, có lẽ vì yêu thương tim không đủ tiêu sái, nhưng không sao, bởi vì yêu thương một người cho tới bây giờ đều không thể tiêu sái.
Đã không nhớ được là từ khi nào thì bắt đầu thích một người luôn ngồi ở bên ngoài nhìn lên ánh trăng trong trẻo lạnh lùng vào ban đêm.
Lúc đó ở Giang Nam, mười dặm mây tía trên phố dài, thuyền hoa ca múa mừng cảnh thái bình bên bờ hồ, trong lầu các đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại nghĩ không ra khi đó bầu trời đêm có dạng gì. Hoặc là sớm hơn, lúc nhỏ khi ở kinh thành nhìn đèn hoa đăng, giơ kẹo hồ lô đuổi theo nhéo mặt người sư phụ đang chạy trốn, suýt chút lạc đường cũng không biết.
Cho tới bây giờ, đối với cảm giác ban đêm, dường như chỉ còn ở bầu trời sao đại mạc trống rỗng xa xôi, giống như ánh trăng lạnh lùng này.
Đêm đã khuya, chẳng qua là còn có tiếng sáo mơ hồ truyền theo gió mà đến, miên man xa thẳm động lòng người. Thường là như thế này, thấy phong cảnh tuyệt đẹp, ăn vào đồ ăn ngon, thì hi vọng người trong lòng cũng có thể ở bên người cùng chia xẻ, ngay như lúc này, rất muốn có một người cùng với mình nghe khúc sáo này.
Khí lạnh từ từ tiến vào, Vị Vãn mới phát hiện bản thân đã quên lấy thêm cái áo choàng bên ngoài, nhưng cơ thể lại không động đậy, không muốn trở về như thế. Nhớ lúc trước nàng cũng luôn xiêm y phong phanh, cùng chơi đùa với các bạn trong mùa đông đến nỗi mặt đông cứng đỏ bừng hỏi nàng, nàng nói thẳng ra luôn, nhiệt độ cơ thể đã lạnh thì không khác biệt với nhiệt độ bên ngoài lắm, đương nhiên sẽ không lạnh rồi. Đoàn người bán tín bán nghi, nàng cũng rất sảng khoái nói là cha nuôi nàng nói, sau khi đám người kia tin tưởng và nghe theo, nàng quay người lại thấy Tuyên Dương đứng ở trước mặt, nhìn nàng chậm rì rì mở miệng, ta nói như vậy khi nào? Nàng làm mặt quỷ nhanh như chớp chạy xa, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của y phía sau, êm tai như vậy.
Hồi ức lộn xộn tuôn trào tới, Vị Vãn không khỏi hoảng hốt, gió lạnh quất vào mặt, nàng khẽ đỡ lấy cái trán nóng, cảm thấy mơ mơ màng màng, trong lòng biết không thể ở lại như vậy, vì thế đứng lên chuẩn bị đi về.
Bước chân còn chưa bước ra, chỉ cảm thấy ngọn đèn xa xa một mảnh mông lung, thân mình mềm nhũn lập tức ngã xuống.
Đúng lúc ý thức mơ hồ nàng cảm giác bản thân bị ôm vào một vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc tràn ngập vào mũi, trong lòng nàng cả kinh, giãy dụa suy nghĩ mở mắt ra, lại cảm thấy đỉnh đầu tê rần, càng rơi sâu vào trong bóng đêm màu đỏ.
--- ------ ------ ------ ---------
Vãn Nhi.
-- Nàng nghe thấy có người ở bên tai sâu kín thở dài, giọng nói ôn nhu kia làm nàng sắp rơi lệ. Là ai đang gọi nàng, đã thật lâu, thật lâu không có người gọi nàng như vậy...
Nàng ngủ rồi sao? Linh hồn của nàng đi đâu rồi?
Nàng không muốn làm cái gì mà Hàn công tử, Ngụy đại phu, nàng muốn, luôn luôn là một tiếng “Vãn Nhi” nhẹ nhàng này.
Cuộc sống buồn chán sáu năm dài, bởi vì một người cuộc sống cũng chẳng trở nên gian nan như vậy. Cái tay đã từng dắt nàng, ấm áp thật dày, nàng cho rằng đám đông chật chội cũng sẽ không thể lạc đường, đột nhiên, xung quanh sương mù một mảnh, rốt cuộc nàng thấy không rõ bộ dạng của y, chỉ còn lại một mình mình, cô độc lẻ loi đứng tại chỗ, nàng muốn nói cho y, nàng còn chưa đủ kiên cường, không đủ dũng cảm – đã bỏ đi một mình như vậy.
Nàng nỗ lực vươn tay... Ngón tay mảnh khảnh bị người nắm giữ, gắt gao bao phủ.
Lòng của nàng, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Là ai? Là ai cầm tay nàng? Là y đã trở lại sao?
Giống như từ trong ngủ đông đã lâu tỉnh lại, nàng gian nan mở mắt ra.
Một đôi mắt xanh sâu không thấy đáy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Gương mặt luôn không biểu cảm, luôn lạnh lùng trước sau như một.
Tầm mắt chạm nhau, Vị Vãn có chút sợ sệt.
Sau khi ánh mắt lợi hại dừng lại ở trên mặt nàng thật lâu, y mân chặt môi mỏng, lông mi cụp xuống, Vị Vãn chỉ cảm thấy tay phải nhẹ buông, y dấu diếm dấu vết thu cánh tay về.
”Ngươi bị phong hàn.” Y đứng lên, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng của ánh nến.
”Thực xin lỗi.” Nàng bình tĩnh nói xin lỗi, không quên câu nói “đừng liên lụy tới chúng tôi” trước khi tới nơi này.d∞đ∞l∞q∞đ
Giữa lông mày của y nhăn lại, lại không nói gì.
”Là ngươi mang ta trở về?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Không phải” Y phủ nhận, “Người khác.”
”Ồ.” Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó nàng lại mỉm cười nhìn y, “Mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi.”
Y trừng mắt nàng.
Cám ơn y cái gì? Y có chút buồn bực.
Y đứng tại chỗ, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Ánh sáng và bóng tối đan xen xuất hiện ở trên mặt nàng, khuôn mặt đẹp đẽ tái nhợt không có màu máu, mà nàng lại nhìn y cười thoải mái, ánh mắt cong thành hình ánh trăng... Cái loại biểu cảm chẳng hề để ý gì, ra vẻ kiên cường... Trong lúc nàng hôn mê y nghe thấy, nàng đè nén gọi hai chữ, nghe không rõ ràng, nhưng hẳn là tên một người... Trong nháy mắt nhỏ bé như vậy, trong lòng của y có một chút phiền chán, y có một chút hoảng hốt.
Y không biết bản thân bị gì, ở trong này ngồi một canh giờ, chỉ nhìn gương mặt ngủ của nàng. Trước mắt chuyện Ngạc Địch gấp bách vội vàng ở trên dây cung, chiến hay hòa là quyết định khó khăn, trong đầu chứa nhiều chuyện hỗn loạn không ngừng nghỉ, y không biết lúc nãy bản thân muốn gì, chỉ biết là khi bản thân nhìn thấy nàng vươn tay, kìm lòng không đậu đưa ra nắm lấy.
Cảm giác như vậy, thật tệ.
Kiếp sống chinh chiến, y thích cảm giác bày mưu nghĩ kế, đối với cuộc sống của chính mình cũng như thế. Nhưng gần đây khi gương mặt của người trước mặt này xuất hiện trong tầm mắt thì y sẽ hơi thất thần.
May mắn, chính là “hơi” mà thôi.
Y xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Tình trạng thân thể vẫn luôn không chuyển biến tốt, bản thân Vị Vãn là đại phu lại càng thêm rõ ràng.
Thực ra cũng hoàn toàn không phải do phong hàn gây ra, cái loại mệt mỏi và mệt nhọc này, tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần, thật mạnh đánh ngã nàng.
Chính nàng không muốn động.
Đờ đẫn nhìn chằm chằm màn che trên đỉnh đầu, đếm hoa văn phía trên, nghĩ cuộc sống cứ trôi qua như vậy, cũng không có gì không tốt.
Đột nhiên, một loại cảm giác mãnh liệt đang thực sự bóp chặt trái tim nàng.
Có người đang nhìn nàng.
Không biết vì sao, trong đầu nhất thời nhảy ra suy nghĩ như vậy.
Nàng chậm rãi quay đầu, một bóng dáng cao to chiếu lên ở một góc doanh trướng.
Canh tư, mọi tiếng động đã sớm im lặng, mọi người ngủ say, sao sẽ có người đứng ở nơi đó?
Ở trong nháy mắt đó tim đập càng kịch liệt hơn gần như làm nàng không chịu nổi.
Ngay sau đó, không biết ở đâu ra sức lực, nàng xốc mạnh chăn trên giường lên, ngay cả áo khoác cũng chưa khoác lên đã chạy vội ra ngoài.
Phát hiện phản ứng của nàng, gần như ở cùng một thời gian, bóng dáng kia nhanh chóng chạy đi.
”Đứng lại!” Vị Vãn chỉ còn kịp thấy từ xa cái bóng trắng kia lóe lên.
Nàng cắn răng, thân thể còn bủn rủn chưa khỏe, nàng thất thiểu đuổi theo từng bước.
Trong gió, có mùi thuốc nhàn nhạt.
Nước mắt nàng tuôn ra.
Chính là hơi thở như vậy, bao nhiêu ngày nhớ thương tới nay... Ngày đó hôn mê... Hóa ra không phải nàng ảo giác.
--- ------ ------ ------ ----
Trong đất hoang trống trải, chỉ có một mình.
”Ngươi ra đây!” Nàng bất lực nhìn khắp bốn phía, giọng nói mang theo nước mắt khàn khàn.
”Ta biết là ngươi, đã đến đây, vì sao trốn tránh không gặp?” Nàng nhẹ giọng năn nỉ, trong lòng đau nhức không chịu nổi, “Ta sẽ không hỏi ngươi vì sao rời đi, thầm nghĩ gặp lại ngươi một lần... Ngươi ra đây, được không?”
Đáp lại của nàng, chỉ có tiếng gió vô tình.
Nước mắt mãnh liệt, rét lạnh thấu xương tàn phá thân thể vốn ốm yếu, nàng ho khan kịch liệt, ho đến quỳ trên mặt đất không dậy nổi, bàn tay che miệng rủ xuống, trong lòng bàn tay là màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người.
Hóa ra, nàng hoàn toàn bị bị thương nặng như vậy... Nàng cười khổ một cái, đưa tay lục lọi tìm kiếm đồ vật.
”Không thấy ta cũng không sao, cùng lắm thì tất cả trở lại như trước.” Nàng than nhẹ, nụ cười trên môi nhuộm màu đỏ mang theo một chút quyết tuyệt,“Ta nợ ngươi một mạng, trả lại cho ngươi là đúng.”
Nàng chưa nâng cánh tay, cổ tay đã tê rần, cục đá sắc nhọn vốn ở trong tay rơi ra.
”Ngươi làm cái gì?” Giọng nói súc tích trầm thấp tức giận lâu ngày không gặp vang lên ở trong bóng đêm.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên - trăng trong như nước, người trong trí nhớ đứng trước gió, xiêm y màu trắng tung bay phất phới.