Khói nhẹ lượn lờ, ánh nến xao động bất an.
Trong lư hương, ánh lửa dời xuống, tro tàn không chịu nổi sức nặng rơi xuống, trong lòng Vị Vãn cũng run theo..
”Chưa tới nửa canh giờ nữa, là suốt năm ngày rồi.” Trần Vĩnh Niên lên tiếng, nhìn nữ tử trẻ tuổi luôn im lặng trước mắt.
Không biết vì sao, chinh chiến sa trường nhiều năm nay nhưng khi ông ta nhìn tiểu cô nương này lại có vài phần cảm giác kiêng kị - trên người nàng giống như có loại khí phách sắc bén bẩm sinh, xinh đẹp rất nhiều làm người khó có thể nhìn thẳng.
”Ta biết.” Vị Vãn lên tiếng, vén trướng mành lên đi ra bên ngoài.
Bóng đêm sâu dày đặc, ánh trăng ở trong tầng mây lấp ló, có mấy cái chấm nhỏ lóe ra, lại làm cho người ta cảm thấy càng trong trẻo lạnh lùng. Trước mắt là đồng không hoang dã mênh mông, bóng cỏ rơm ở trong gió lay động, phương xa bất chợt truyền đến tiếng gào rú của dã thú.
Ngực buốt vô cùng, mà trái tim như mất tốc độ nhịp trống, điên cuồng mà đánh thân thể.
- - nhiều nhất năm ngày, chúng ta sẽ về.
- - nếu năm ngày sau đó thì sao?
- - vậy thì không cần chờ chúng ta.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây... Thực ra nàng cũng không cần ở trong này sốt ruột bàng hoàng, một năm này một mình xông xáo, cũng nhiều lần như vậy rồi. Người nhà bạn bè, đối với nàng mà nói chẳng phải quan trọng.
Cùng lắm thì, vẫn thừa lại một mình nàng.
--- ------ ------ ------ ---
Vài tiếng chiêng vang lên, đã đến giờ tý.
Không khí nặng nề trong doanh vào lúc này đạt tới điểm giới hạn, trướng mành bị người xốc mạnh lên từ bên ngoài, bóng dáng thon dài đi vào, ánh mắt mọi người nhất thời đều dừng ở trên người người tới.
”Ngụy Vãn kính xin Trần Tướng quân xuất binh cứu viện.” Vị Vãn như đinh đóng cột mở miệng, trên gương mặt như ngọc trắng không biểu cảm, chỉ có trong đôi mắt sáng hết sức trong trẻo, người nhìn vào trong lòng khẽ chấn động.
Trần Vĩnh Niên run một cái, sau đó đáp: “Ý trong thư của Nhã vương và Tạ đốc quân là - “
”Trần Tướng quân không phát binh, là tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh không sai, cứu hay không cứu, chỉ dựa vào Trần Tướng quân gật đầu là có thể quyết định, nhưng mà khả năng liên quan đến quốc kế dân sinh, nghiệp lớn nghìn đời, còn mời ngài cân nhắc.“.
Ý trong lời nói của nàng đã rất rõ ràng, nếu tương lai thái tử vào chỗ, như vậy, hôm nay Trần Vĩnh Niên không cứu đối với hắn ta mà nói là kế sách hay, vậy nếu Dung Trạm có thể thoát được một kiếp này nhập vào Đông cung thì thế nào?
Tất cả, đều xem ông ta lựa chọn thôi.
Trần Vĩnh Niên thong thả lui tới vài bước, bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm nàng trầm giọng mở miệng: “Diệp Tướng quân nghe lệnh, lĩnh hai ngàn tinh nhuệ cứu viện Nhã vương!”
Vị Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình tất cả đều là mồ hôi.
Bóng đêm bao phủ xuống, hai ngàn thiết kỵ như như ngôi sao rơi xẹt qua cửa doanh trại, đi thẳng đến chỗ sâu trong chỗ hoang vu.
Một tiếng hô quát trong trẻo vang lên, bóng dáng màu trắng theo sát mà lên, Vị Vãn cưỡi ngựa chạy tới phía trước đội ngũ.
”Trần Tướng quân...” Có người do dự lên tiếng.
Trần Vĩnh Niên nâng tay ngăn lại nghi vấn của gã, mắt thâm trầm nhìn bóng dáng phía xa, chậm rãi ra tiếng: “Người này không thể khinh thường.”
Chỉ là, rốt cuộc nàng có lai lịch gì? Chẳng lẽ thật sự là đại phu?
--- ------ ------ -------
Thế lửa ngất trời.
Bóng đêm tối tăm âm trầm bị ánh lửa đỏ vạch ra miệng vết thương rất lớn, có vẻ đặc biệt tanh máu quỷ dị.
Gió đêm đập vào mặt mang đến hơi nóng và hơi thở cháy khô, hun đến người khó có thể hô hấp.
Ánh lửa đỏ làm đôi mắt nhìn mờ đi, mơ hồ có người bôn tẩu kêu rên, thiêu đốt màn vải màu trắng bay đầy trời, như cờ xí chiêu hồn..
Sắc mặt Vị Vãn trắng xanh.
Hành dinh ngày trước của Xương Bình đã hoàn toàn thất thủ trong biển lửa... Kết quả đã xảy ra chuyện gì? Nàng cảm thấy yết hầu khô ráp, cả người như nhũn ra, gần như muốn từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
”Ngụy đại phu - -” Có người gọi nàng.
Ngay sau đó, roi tàn nhẫn hạ xuống, ngựa đã chở nàng bay nhanh mà đi.
Mặt bắt đầu bị phỏng phát đau.
Trong gió, có mùi nàng quen thuộc.
Vãn Nhi.
Có người đang gọi nàng.
Nếu không quay về, sẽ không kịp nữa mất.
Biển lửa tàn sát bừa bãi, ở trước mắt nàng mơ hồ một mảnh.
Nếu khi đó nàng trở về, có thể cứu ai ra hay không, như vậy nàng cũng không cần cô đơn đến nay?
Vãn Nhi.
Tiếng gọi thê lương ầm ĩ đánh sâu vào màng tai, nàng lệ rơi đầy mặt.
--- ------ ------ ---
”Ngươi làm gì thế?” Tiếng gầm lên giận dữ vang ở bên tai, cả người nàng đều bị kéo từ trên lưng ngựa xuống, chặt chẽ vây vào trong đôi vòng tay cứng như sắt, kịch liệt va chạm làm nàng đau nói không ra lời, ý thức lại trong một khắc kia rõ ràng rất nhiều.
”Ngươi không muốn sống nữa hả? Cả người lẫn ngựa đi vào trong biển lửa?” Tạ Khâm trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt xanh mét, bên má không rõ là vết máu hay bụi đất.
”Ngươi không có việc gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vị Vãn bắt được cánh tay y, nước mắt lại thế nào cũng dừng không được, “Hắn ở nơi nào? Ngươi có thấy hắn không?”
”Ai?” Giọng nói Tạ Khâm lạnh lẽo như băng, “Dung Trạm hay Tuyên Dương?”
”Tuyên Dương!” Nàng đẩy y ra đứng lên, sốt ruột nhìn quanh khắp nơi.
”Cẩn thận!” Tạ Khâm một phen kéo nàng, trở tay rút kiếm đâm về phía binh lính đánh lén.
Lúc này Vị Vãn mới phát hiện xung quanh có mấy binh lính của Xương Bình, đao thương chói lọi chiếu thẳng vào mắt, nàng đoạt được một cây đao, cùng sóng vai chiến với Tạ Khâm.
”Hắn không có việc gì.” Như cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng, tay phải xẹt qua ánh sáng, hai người ở trước mặt y ngã xuống.
Không đợi Vị Vãn ra tay, y đã lưu loát giải quyết kẻ địch quanh mình, bởi vì chém giết mà đôi mắt xanh có vẻ phá lệ lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”
”Ta lo lắng, Trần Vĩnh Niên cũng phái hai ngàn cứu binh đến.” Nàng nhìn y, hô hấp dần dần bình ổn lại
”Ngươi lo lắng?” Tạ Khâm hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng nồng đậm, “Ngươi lo lắng cho ai?”
”Ta...” Vị Vãn cắn môi, giờ phút này giải thích thế nào cũng dư thừa.
”Đi mau, ít nói nhảm.” Y lạnh giọng đánh gãy, lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ hiện tại.
Sương khói bị gió nâng lên kéo dài đến mấy dặm, Vị Vãn nhắm lại đôi mắt bị khói làm đau nhức, tiếng gió lọt vào tai, dần dần che giấu tiếng lửa cháy rơi xuống, trong đầu hiện lên Bảo Nhi ngây thơ nở nụ cười, hai tay nàng đặt ở giữa lưng Tạ Khâm không khỏi hung hăng nắm chặt.
Lại một lần nữa, nàng thoát khỏi địa ngục nhân gian.
Đều không phải không biết sinh mệnh yếu ớt, cũng hiểu rõ sinh ly tử biệt ở thế gian này sẽ luôn không dừng lại.
Cho tới bây giờ, nàng đã không cách nào phân biệt, kết quả giữa sinh và tử bên nào khốn khổ hơn.
Trong hô hấp là máu và mùi mồ hôi đan vào nhau, nàng ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là đường cong khuôn mặt lạnh lùng – hẳn là y đã quen máu tanh chém giết trên sa trường cho nên sớm thờ ơ với tử vong?
Liếc mắt nhìn lại, đầy trời mây đen thế nhưng bắt đầu tiêu tán, có chút ánh sáng chiếu xuống, bóng đêm sâu thẳm.
“Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề đó là được rồi.” Y có thói quen không có việc gì thì thích nói móc người khác, nàng cũng học được tránh nặng tìm nhẹ, “Này, rốt cuộc mùi vị của món mì này thế nào?”lê quý đôn
Tạ Khâm nhìn nàng nở nụ cười, gật gật đầu.
Bên ngoài doanh trướng có gió đêm thổi qua, hơi vang dội. Ánh nến hiện ở trên mặt y, làm đôi mắt màu xanh mê người kia càng thêm thâm thúy, Vị Vãn không khỏi có chút hoảng hốt.
”Nhìn cái gì?” Ánh mắt y chống lại cái nhìn của nàng.
”Nhìn người đẹp.” Vị Vãn chống má, tươi cười ấm áp giống như gió xuân
Bắt đầu từ khi nào, nàng có thể tự tại chế nhạo y như thế? Là vì hiểu y bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra trong đáy lòng vẫn còn có một chỗ mềm mại?
Nàng cúi đầu thu dọn bát đũa, có chút tự giễu nở nụ cười – thực ra, y có tính cách gì, cũng không liên quan gì đến nàng.
Tạ Khâm lẳng lặng nhìn bên miệng nàng nở nụ cười không rõ có ý gì, như có điều suy nghĩ.
--- ------ --------
Bóng đêm đã không sâu thẳm dày đặc như mới vừa rồi nữa, mấy ngày liền ranh giới trăng lưỡi liềm cũng càng thêm mông lung, càng có vẻ tịch liêu.
”Tạ đốc quân.” Một giọng nói trong trẻo làm dừng bước chân của y.
”Tuyên huynh còn chưa ngủ?” Tạ Khâm xoay người làm vẻ kinh ngạc, bỏ xưng hô phía trước của Tuyên Dương, “Trong nửa đêm sương gió như thế, Tuyên huynh ở bên ngoài cẩn thận cảm lạnh nhé, nói đi nói lại, tài nấu nướng của Vị Vãn cũng không tệ, sớm biết thì lúc nãy nên gọi huynh cùng ăn chung cho vui.”
”Ý tốt của Tạ đốc quân Tuyên mỗ xin nhận.” Ánh mắt Tuyên Dương lạnh lùng, “Không nghĩ tới ngài cũng thích nói lời vô dụng.”
”Tạ mỗ một kẻ vũ phu, đương nhiên tật xấu rất nhiều, so ra kém hào phóng rộng rãi như Tuyên huynh rồi, vừa ra tay là có thể mua được nửa Ngạc Đích, thật sự là quốc gia may mắn, dân được phúc rồi.”
”Ai nói ta muốn mua Ngạc Địch?” Khóe miệng Tuyên Dương xuất hiện một nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Tạ Khâm chợt lóe: “Đêm khuya đường dài, Tạ mỗ không dám chậm trễ, vẫn là Tuyên huynh nên vào màn trướng nói chuyện.”
--- ------ ------ ------ ---
”Cho nên, ngươi muốn Nhạn Sa, không phải Ngạc Địch?” Tạ Khâm chỉ vào trên bản đồ, sắc mặt ngưng trọng lên.
(Nhạn Sa (Yansha) cách khu Phiên Ngung km về phía Đông Nam. Thuộc trấn Lãm Hạch. Là bãi cát lớn đời Thanh, nhiều chim Nhạn bay đến đặt chân ở đây nên lấy tên là Nhạn Sa.)
”Đúng thế.” Tuyên Dương mỉm cười, “Dù sao ta ở trong mắt Xương Bình vương là đồ đệ không có tài phú mua danh chuộc tiếng, bán nửa Ngạc Đích ông ta sẽ đau lòng, nhưng Nhạn Sa nơi đất cằn sỏi đá này, ông ta cảm thấy lấy ra lừa gạt ta vậy là đủ rồi, ông ta kiếm tiền, ta vì nước mở rộng biên giới, tất cả đều vui vẻ.”
”Huynh và ta nghĩ giống nhau.” Tạ Khâm thẳng thắn thành khẩn mà đáp, “Thực ra chiếm Tang đổi Ngạc Đích lấy đất đổi đất cũng vô cùng khó khăn, Xương Bình vương sẽ không bởi vì hoàng thượng đã từng mất đất mà luôn canh cánh ghi nợ trong lòng, muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã đoạt được Ngạc Địch thực tế nhất chính là dựa vào vũ lực.”
Mà Nhạn Sa bị coi rẻ nhất, chính là một địa phương nhỏ hoang tàn vắng vẻ, thực ra mặc kệ theo địa hình hay vị trí, nó đều là một cây cầu tốt.
”Chỉ là Xương Bình vương cũng không phải hạng người bình thường, trong triều ông ta cũng không thiếu người tài ba có chí hướng, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấu mục đích của chúng ta.” Tuyên Dương chỉ ra chỗ sầu lo.
”Cho nên chúng ta phải đánh đòn phủ đầu, hiện tại lập tức chuẩn bị bố trí binh lực, một khi huynh bàn bạc được việc mua bán này, người ngựa của ta lập tức tiến vào chiếm giữ Nhạn Sa, như vậy bọn họ hối hận thì đã muộn.”
Chính là ai đi về phía Trần Vĩnh Niên nhắn dùm tin tức này? Tuy rằng là đánh chiến ngụy trang đàm phán hòa bình, nhưng Xương Bình vương phòng bị bọn họ rất nghiêm, binh lính đi nhất định sẽ ở dưới sự giám thị của bọn họ, cho nên tùy tiện phái người đi truyền tin, nhất định sẽ làm cho bọn họ nổi lên lòng nghi ngờ.
”Để Vị Vãn đi.” Như là nhìn thấu tâm tư của gã, Tuyên Dương chậm rãi mở miệng.
”Nàng?” Tạ Khâm có chút do dự, nhìn thù hận của nàng với Trần Vĩnh Niên...
”Nàng sẽ đi.” Trên mặt Tuyên Dương vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng, lại chắc chắn giống như tất cả đều ở trong bàn tay của y, “Nàng nhất định sẽ đi.”
”Vì sao?” Tạ Khâm nhìn thẳng vào y, xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng mình.
Tuyên Dương vẫn mỉm cười, không nói gì.
Vì sao? Chỉ có tự y biết - bởi vì, nàng là Vãn Nhi của y, trong năm tháng làm bạn sáu năm, có thật nhiều chuyện chỉ có bọn họ mới có thể lý giải và ăn ý, người khác vĩnh viễn sẽ không biết.
”Huynh đã là người của Hiền vương, lại vì sao tới tìm ta? Không sợ ta lâm trận phản chiến?” Khi y sắp bước đi khỏi, Tạ Khâm nhìn bóng lưng y hỏi.
”Lúc ba nước ở thế chân vạc, Thục Ngô cũng không liên thủ sao?” Tuyên Dương xoay người, khóe miệng cong thành tự tin ngạo nghễ, “Tối nay ta đã tới tìm huynh, tất nhiên ta biết sẽ không thất vọng, huynh nói đúng không, Tạ đốc quân?”
”Triều đình tranh giành, có người vì danh, có người vì lợi, dường như Tuyên huynh cái gì cũng không thiếu, ta có chút tò mò, rốt cuộc huynh vì cái gì?”
Tuyên Dương nhìn hắn hỏi lại: “Huynh vì cái gì?”
”Danh lợi.” Tạ Khâm không e dè mục đích của chính mình.
”Thẳng thắn.” Tuyên Dương mỉm cười, “Ta thích người thành thật.”
”Huynh còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Ánh mắt Tạ Khâm sắc bén, “Là không muốn trả lời sao?”
Tuyên Dương lắc đầu: “Là không biết huynh có nguyện ý nghe hay không.”
”Ngược lại ta muốn biết có cái gì là ta không nghe được.” Tạ Khâm lơ đễnh nhíu mày.
”Ta chỉ bảo vệ người ta muốn bảo vệ.” Tuyên Dương nhìn hắn, từ từ lên tiếng.
Tạ Khâm biến sắc.
Tuyên Dương lẳng lặng theo dõi hắn, lập tức cười nhẹ, vén rèm đi ra ngoài.
Trở ra bên ngoài trước, dưới ánh trăng trên khuôn mặt tuấn tú thoáng cười ý lại có chút chua sót - cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nói thật sự là như thế.
Rốt cuộc y biết một năm không thấy, hơi thở lạnh lùng trên người Vị Vãn làm y cảm thấy xa lạ là từ đâu mà đến rồi.
”Ngụy Vãn.” Dung Trạm đặt chén ngọc trắng trên tay xuống, tươi cười ôn hòa, “Muốn làm phiền cô nương một chuyện.”
”Vương gia khách khí rồi.” Vị Vãn vuốt viên ngọc đen trong tay, hoài nghi nhìn hắn, “Có việc cứ việc phân phó là được.”
Dung Trạm quay đầu nhìn về phía Tạ Khâm đang lau trường kiếm bên cạnh.
Người kia nhìn Vị Vãn một cái, chậm rãi mở miệng: “Bệnh của của Trần Vĩnh Niên tái phát, đại phu trong quân bó tay không trị được, muốn phiền toái cô nương trở về một chuyến.”
”Cạch.” Chén đen trong tay đập vào trên bàn, sắc mặt Vị Vãn khẽ cứng.
”Ông ta thì có bệnh gì?” Nàng khẽ cao giọng lên tiếng, “Bệnh lao phổi hay bệnh phong? Ta chạy trở về còn kịp không?”
”Vậy là cô nương không đồng ý trở về...” Dung Trạm dò hỏi chăm chú nhìn biểu cảm của nàng.
”Ta đi, ai nói ta không đi?” Vị Vãn ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của hắn, “Nên là người có địa vị như ngài đấy, Vương gia.”
”Tạ Khâm sẽ đưa phương thuốc cho cô nương.” Dung Trạm mỉm cười.
Phương thuốc? Vị Vãn có chút kinh ngạc nhìn phía Tạ Khâm.
Người nào đó đưa một tờ giấy cho nàng, trong ánh mắt nhiễm lên một chút tán thưởng.
Dung Trạm chỉ cho rằng nàng đơn thuần không thích Trần Vĩnh Niên, mà Tạ Khâm lại biết nàng ở dưới tình huống không rõ chân tướng còn nguyện ý trở về “xem bệnh” cho Trần Vĩnh Niên là khó xử nàng cỡ nào.
Vị Vãn nhìn nội dung trên toa thuốc, cùng với chữ ký tên do tự tay Tạ Khâm viết, không khỏi chấn động cả người, nhìn về phía hai người trước mắt.
”Vậy các ngươi ở chỗ này...” Có thể bị nguy hiểm không?
Trong lúc nhất thời nàng khó có thể nói rõ lo lắng trong lòng - dù sao phương hướng phát triển của kế hoạch, sẽ có rất nhiều chuyện xấu.
”Nhiều nhất năm ngày, chúng ta sẽ về.” Dung Trạm trả lời câu hỏi trong lòng nàng.
”Nếu năm ngày sau thì sao?”truyện chỉ đăng duy nhất tại
”Vậy thì không cần chờ chúng ta, để Trần Vĩnh Niên xin triều đình chiến.” Giọng điệu Tạ Khâm lạnh nhạt, giống như không phải đang nói đến đại sự sống còn, “Trong thư cũng đã nói rõ với ông ta rồi.”
”Ta hiểu rồi.” Vị Vãn cẩn thận cất tờ giấy đi, ngẩng đầu cười yếu ớt, ánh mắt thong dong, “Ta phải đi thu dọn hành lý ngay, đêm nay đi, miễn cho đến trễ ‘bệnh càng nặng’.”