Vừa tới doanh trại, chúng tướng sĩ từ rất xa dâng lên. Tạ Khâm không nói một lời ôm nàng xuống ngựa, đi phía trước, mới đi chưa được mấy bước, thân hình cao lớn đã lung lay một cái, nháy mắt y lấy kiếm chống đỡ thân thể của chính mình, trong lòng Vị Vãn trầm xuống, vội vàng tiến lên, vừa đỡ lấy y thì đã lập tức phát hiện hai tay bản thân ướt sũng, dưới ánh lửa lại tràn đầy máu tươi. Nàng quá sợ hãi, dò xét giữa lưng y, mới phát hiện áo nơi đó đã sớm bị máu làm ướt sũng, bởi vì y mặc áo màu đen, cho nên lúc nãy nàng mới hoàn toàn không phát hiện.
”Dìu y đứng lên.” Nàng phân phó hai bên, không phát hiện giọng nói của mình khẽ run.
Các tướng sĩ nâng Tạ Khâm lên giường, Vị Vãn cẩn thận kéo áo của y ra, một vết đao khủng bố dài mà sâu xuất hiện trong tầm mắt, cho dù là sớm làm nghề y nhiều lần nàng cũng không khỏi chấn động cả người.
Y bị thương lúc nào? Khi cứu nàng? Vết thương nặng như thế, làm sao y có thể chịu đựng được một quãng đường dài như thế? Lúc nãy nàng ở trên ngựa còn mất khống chế ôm chặt hông y, vì sao một tiếng y cũng không nói mặc nàng làm bừa?
Trong lúc nhất thời, trong mắt nàng toan nóng, tay để ở trên vết thương, khó có thể kiềm chế mà run rẩy.
”Ngụy đại phu?” Có người sốt ruột thúc giục nàng.
”Thế nào?” Tạ Khâm nhìn thẳng nàng thấp giọng hỏi, môi mỏng không một chút máu, nhìn ra được y đang dùng tất cả sức lực ý chí để chống đỡ.
Vị Vãn nhìn y, một câu cũng không nói nên lời.
Nàng thế nào? Trong đầu im lặng trống rỗng.
”Ngươi tránh ra.” Một giọng nói quen thuộc mà trầm khẽ vang lên ở trên đỉnh đầu, Tuyên Dương lôi nàng tới một bên, “Để ta tới xem.”
Vị Vãn giống như đứa nhỏ băn khoăn bất an, lẳng lặng lui tới một bên, nhìn Tuyên Dương xử lý miệng vết thương của Tạ Khâm.
Đêm nay nàng biểu hiện rất tệ, từ đầu tới cuối đều không biết rốt cuộc mình đang làm gì, nên làm gì – giống như kẻ ngốc.
Đột nhiên, có xúc động muốn khóc, từ bảy năm đó, nàng rất ít khi yếu ớt như hiện tại.
Nàng không biết bản thân bị làm sao, chỉ có thể vô ý thức thắt chặt ngón tay, nhìn một chậu nước xanh đưa vào, một chậu máu loãng đưa ra. Bóng người ở trước mắt nàng lóe lên, đen, trắng, bụi... Nàng lại nhìn không rõ lắm.
”Đi rửa tay, thật bẩn.” Tuyên Dương không ngẩng đầu, nhàn nhạt phân phó, “Biết nên sắc thuốc gì chứ?”
Vị Vãn ngẩn ra, vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Trên trán Tạ Khâm tràn đầy mồ hôi, đôi mắt xanh gắt gao khóa lại bóng lưng nàng, cho đến khi nàng rời đi.
Ánh mắt Tuyên Dương không lộ dấu vết đảo qua mặt y, động tác trên tay hơi dừng lại.
- - -
Vị Vãn sắc thuốc xong muốn đưa tới trướng ngủ của Tạ Khâm, đúng lúc thấy Tuyên Dương từ bên trong ra ngoài. Trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi, nhưng không chút nào giảm nhã nhặn.
”Y không có việc gì chứ?” Nàng hỏi, giọng điệu có chút không được tự nhiên.
”Thật sự là ngoài ý muốn khi ngươi hỏi ta vấn đề này.” Khóe miệng Tuyên Dương nâng lên một độ cong đùa cợt, con ngươi đen lẳng lặng nhìn nàng, “Dưới tay ta khi nào thì có người chết chưa?”
Vị Vãn nhất thời nghẹn lời, biết bản thân nói lỡ - nàng choáng rồi sao, sao có thể hoài nghi y thuật của y?
”Lúc nãy ngươi ở chỗ nào?” Nàng gọi lại y trước đi bước đi.
Y cũng biết, nàng luôn tìm y?
Tuyên Dương dừng bước, nhưng không quay đầu, chỉ thấp giọng rên rỉ: “Ta gặp ngươi rồi.”
Lửa lớn tàn sát bừa bãi hành dinh Xương Bình, một đường đến doanh trại, y luôn cách nàng không xa, chính là nàng hoàn toàn không thấy y mà thôi.
”Cái gì?” Vị Vãn không nghe rõ lời y nói.
”Không có gì, ngươi đi chăm sóc hắn đi.” Tuyên Dương lạnh nhạt lên tiếng, “Ta cần nghỉ ngơi.”
Vị Vãn đứng tại chỗ sợ sệt nhìn bóng lưng y một lát, mới buồn bã mất mác đi vào trong doanh trại.
- - -
Tạ Khâm đã bất tỉnh rồi, từ trước đến nay khuôn mặt lãnh khốc bởi vì chịu đau đớn mà có chút ủ rũ.
Vị Vãn đặt thuốc lên bàn, trong lúc nhất thời có chút do dự, không biết nên hay không nên đánh thức y.
Ngũ quan sâu sắc như được đao điêu khắc, nhấp nhẹ môi mỏng... Y nhắm mắt lại, thoạt nhìn chẳng có tính xâm lược.
Bắt đầu từ đêm trăng săn cáo đó, nàng không thích ngạo khí và sắc bén không coi ai ra gì của y, giống như tất cả ở dưới tầm mắt y đều không thể nào trốn.
Lại luôn liên lụy y nhiều nhất.
Tầm mắt dừng ở trên làn khói nóng bốc lên từ trên bát thuốc, nàng nhịn không được thở dài - nàng không muốn y chết.
Như lời y nói, nàng là đồng bọn hợp tác của y, đã ở trên cùng một thuyền, nàng cũng không hy vọng bản thân bỏ lỡ một chỗ dựa vững chắc.
Muốn bắt mạch thay y một lần nữa, ngón tay vừa để trên cổ tay y, lại bị y trở tay nắm giữ, nắm quá chặt, đau đớn bất ngờ không phòng ngự làm nàng sắp rơi lệ.
Nhưng mà lực nắm của y bỗng nhiên thả lỏng, nàng giương mắt, lại tiến vào sâu trong đôi mắt thâm thúy ấy, có chút mông lung trong gợn sóng ngọc bích, nhưng lại quấn quanh một chút vẻ u sầu.
Nàng ngây ngẩn cả người, cứng ngắc tại chỗ - đó là y sao? Ánh mắt đau đớn mà ôn nhu, sẽ xuất hiện trong mắt một người từ trước đến nay luôn lãnh khốc vô tình ư?
Một cái chớp mắt này, nàng gần như nín thở, e sợ hô hấp bản thân đánh nát cảnh tượng huyền ảo kỳ lạ trước mắt.
”Lan Nhi...” Y khẽ than nhẹ, giọng nói trầm khẽ làm cho người ta có loại chua xót đau lòng, “Vì sao gả cho hắn?”
Vị Vãn không khỏi run lên – tất cả trước mắt không phải ảo giác của nàng, mà là y thần chí không rõ nằm mơ... Hoặc là nói, là khát vọng trong nội tâm..
Lan Nhi...
Hóa ra, người trong lòng y, gọi là Lan Nhi.
Chính là cái tên này, chiếm cứ một góc mềm mại duy nhất trong ngực y.
Ngươi có người trong lòng không? Nàng nhớ được bản thân hỏi y.
Có, lập gia đình rồi. y nói.
Là còn yêu nhỉ, cho nên ở thời điểm yếu ớt nhất, giải phóng khát vọng trong lòng ra ngoài.
Hỏng bét.
Nàng thật ghen tị... Có người, cũng nhớ nàng như vậy không nhỉ?
”Lan Nhi.” Y lại gọi, nhu tình trong mắt ánh mắt màu xanh gần như hòa tan nàng.
Nàng trở lại nắm giữ tay y, nước mắt rơi xuống.
”Ta ở đây.” Nàng nhẹ nhàng mà trả lời.
Rốt cuộc y yên tĩnh lại, yên tâm mà nhắm mắt lại, lại lần nữa chìm vào trong giấc ngủ say.
Trên bàn thuốc đã lạnh, cần sắc lại một chén nữa.
Vị Vãn đứng lên, lại phát hiện y nắm tay nàng không buông.
Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú thật lâu, ngồi xuống một lần nữa.
Khói nhẹ lượn lờ, ánh nến xao động bất an.
Trong lư hương, ánh lửa dời xuống, tro tàn không chịu nổi sức nặng rơi xuống, trong lòng Vị Vãn cũng run theo..
”Chưa tới nửa canh giờ nữa, là suốt năm ngày rồi.” Trần Vĩnh Niên lên tiếng, nhìn nữ tử trẻ tuổi luôn im lặng trước mắt.
Không biết vì sao, chinh chiến sa trường nhiều năm nay nhưng khi ông ta nhìn tiểu cô nương này lại có vài phần cảm giác kiêng kị - trên người nàng giống như có loại khí phách sắc bén bẩm sinh, xinh đẹp rất nhiều làm người khó có thể nhìn thẳng.
”Ta biết.” Vị Vãn lên tiếng, vén trướng mành lên đi ra bên ngoài.
Bóng đêm sâu dày đặc, ánh trăng ở trong tầng mây lấp ló, có mấy cái chấm nhỏ lóe ra, lại làm cho người ta cảm thấy càng trong trẻo lạnh lùng. Trước mắt là đồng không hoang dã mênh mông, bóng cỏ rơm ở trong gió lay động, phương xa bất chợt truyền đến tiếng gào rú của dã thú.
Ngực buốt vô cùng, mà trái tim như mất tốc độ nhịp trống, điên cuồng mà đánh thân thể.
- - nhiều nhất năm ngày, chúng ta sẽ về.
- - nếu năm ngày sau đó thì sao?
- - vậy thì không cần chờ chúng ta.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đây... Thực ra nàng cũng không cần ở trong này sốt ruột bàng hoàng, một năm này một mình xông xáo, cũng nhiều lần như vậy rồi. Người nhà bạn bè, đối với nàng mà nói chẳng phải quan trọng.
Cùng lắm thì, vẫn thừa lại một mình nàng.
--- ------ ------ ------ ---
Vài tiếng chiêng vang lên, đã đến giờ tý.
Không khí nặng nề trong doanh vào lúc này đạt tới điểm giới hạn, trướng mành bị người xốc mạnh lên từ bên ngoài, bóng dáng thon dài đi vào, ánh mắt mọi người nhất thời đều dừng ở trên người người tới.
”Ngụy Vãn kính xin Trần Tướng quân xuất binh cứu viện.” Vị Vãn như đinh đóng cột mở miệng, trên gương mặt như ngọc trắng không biểu cảm, chỉ có trong đôi mắt sáng hết sức trong trẻo, người nhìn vào trong lòng khẽ chấn động.
Trần Vĩnh Niên run một cái, sau đó đáp: “Ý trong thư của Nhã vương và Tạ đốc quân là - “
”Trần Tướng quân không phát binh, là tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh không sai, cứu hay không cứu, chỉ dựa vào Trần Tướng quân gật đầu là có thể quyết định, nhưng mà khả năng liên quan đến quốc kế dân sinh, nghiệp lớn nghìn đời, còn mời ngài cân nhắc.“.
Ý trong lời nói của nàng đã rất rõ ràng, nếu tương lai thái tử vào chỗ, như vậy, hôm nay Trần Vĩnh Niên không cứu đối với hắn ta mà nói là kế sách hay, vậy nếu Dung Trạm có thể thoát được một kiếp này nhập vào Đông cung thì thế nào?
Tất cả, đều xem ông ta lựa chọn thôi.
Trần Vĩnh Niên thong thả lui tới vài bước, bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm nàng trầm giọng mở miệng: “Diệp Tướng quân nghe lệnh, lĩnh hai ngàn tinh nhuệ cứu viện Nhã vương!”
Vị Vãn thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình tất cả đều là mồ hôi.
Bóng đêm bao phủ xuống, hai ngàn thiết kỵ như như ngôi sao rơi xẹt qua cửa doanh trại, đi thẳng đến chỗ sâu trong chỗ hoang vu.
Một tiếng hô quát trong trẻo vang lên, bóng dáng màu trắng theo sát mà lên, Vị Vãn cưỡi ngựa chạy tới phía trước đội ngũ.
”Trần Tướng quân...” Có người do dự lên tiếng.
Trần Vĩnh Niên nâng tay ngăn lại nghi vấn của gã, mắt thâm trầm nhìn bóng dáng phía xa, chậm rãi ra tiếng: “Người này không thể khinh thường.”
Chỉ là, rốt cuộc nàng có lai lịch gì? Chẳng lẽ thật sự là đại phu?
--- ------ ------ -------
Thế lửa ngất trời.
Bóng đêm tối tăm âm trầm bị ánh lửa đỏ vạch ra miệng vết thương rất lớn, có vẻ đặc biệt tanh máu quỷ dị.
Gió đêm đập vào mặt mang đến hơi nóng và hơi thở cháy khô, hun đến người khó có thể hô hấp.
Ánh lửa đỏ làm đôi mắt nhìn mờ đi, mơ hồ có người bôn tẩu kêu rên, thiêu đốt màn vải màu trắng bay đầy trời, như cờ xí chiêu hồn..
Sắc mặt Vị Vãn trắng xanh.
Hành dinh ngày trước của Xương Bình đã hoàn toàn thất thủ trong biển lửa... Kết quả đã xảy ra chuyện gì? Nàng cảm thấy yết hầu khô ráp, cả người như nhũn ra, gần như muốn từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
”Ngụy đại phu - -” Có người gọi nàng.
Ngay sau đó, roi tàn nhẫn hạ xuống, ngựa đã chở nàng bay nhanh mà đi.
Mặt bắt đầu bị phỏng phát đau.
Trong gió, có mùi nàng quen thuộc.
Vãn Nhi.
Có người đang gọi nàng.
Nếu không quay về, sẽ không kịp nữa mất.
Biển lửa tàn sát bừa bãi, ở trước mắt nàng mơ hồ một mảnh.
Nếu khi đó nàng trở về, có thể cứu ai ra hay không, như vậy nàng cũng không cần cô đơn đến nay?
Vãn Nhi.
Tiếng gọi thê lương ầm ĩ đánh sâu vào màng tai, nàng lệ rơi đầy mặt.
--- ------ ------ ---
”Ngươi làm gì thế?” Tiếng gầm lên giận dữ vang ở bên tai, cả người nàng đều bị kéo từ trên lưng ngựa xuống, chặt chẽ vây vào trong đôi vòng tay cứng như sắt, kịch liệt va chạm làm nàng đau nói không ra lời, ý thức lại trong một khắc kia rõ ràng rất nhiều.
”Ngươi không muốn sống nữa hả? Cả người lẫn ngựa đi vào trong biển lửa?” Tạ Khâm trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt xanh mét, bên má không rõ là vết máu hay bụi đất.
”Ngươi không có việc gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vị Vãn bắt được cánh tay y, nước mắt lại thế nào cũng dừng không được, “Hắn ở nơi nào? Ngươi có thấy hắn không?”
”Ai?” Giọng nói Tạ Khâm lạnh lẽo như băng, “Dung Trạm hay Tuyên Dương?”
”Tuyên Dương!” Nàng đẩy y ra đứng lên, sốt ruột nhìn quanh khắp nơi.
”Cẩn thận!” Tạ Khâm một phen kéo nàng, trở tay rút kiếm đâm về phía binh lính đánh lén.
Lúc này Vị Vãn mới phát hiện xung quanh có mấy binh lính của Xương Bình, đao thương chói lọi chiếu thẳng vào mắt, nàng đoạt được một cây đao, cùng sóng vai chiến với Tạ Khâm.
”Hắn không có việc gì.” Như cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng, tay phải xẹt qua ánh sáng, hai người ở trước mặt y ngã xuống.
Không đợi Vị Vãn ra tay, y đã lưu loát giải quyết kẻ địch quanh mình, bởi vì chém giết mà đôi mắt xanh có vẻ phá lệ lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”
”Ta lo lắng, Trần Vĩnh Niên cũng phái hai ngàn cứu binh đến.” Nàng nhìn y, hô hấp dần dần bình ổn lại
”Ngươi lo lắng?” Tạ Khâm hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng nồng đậm, “Ngươi lo lắng cho ai?”
”Ta...” Vị Vãn cắn môi, giờ phút này giải thích thế nào cũng dư thừa.
”Đi mau, ít nói nhảm.” Y lạnh giọng đánh gãy, lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ hiện tại.
Sương khói bị gió nâng lên kéo dài đến mấy dặm, Vị Vãn nhắm lại đôi mắt bị khói làm đau nhức, tiếng gió lọt vào tai, dần dần che giấu tiếng lửa cháy rơi xuống, trong đầu hiện lên Bảo Nhi ngây thơ nở nụ cười, hai tay nàng đặt ở giữa lưng Tạ Khâm không khỏi hung hăng nắm chặt.
Lại một lần nữa, nàng thoát khỏi địa ngục nhân gian.
Đều không phải không biết sinh mệnh yếu ớt, cũng hiểu rõ sinh ly tử biệt ở thế gian này sẽ luôn không dừng lại.
Cho tới bây giờ, nàng đã không cách nào phân biệt, kết quả giữa sinh và tử bên nào khốn khổ hơn.
Trong hô hấp là máu và mùi mồ hôi đan vào nhau, nàng ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là đường cong khuôn mặt lạnh lùng – hẳn là y đã quen máu tanh chém giết trên sa trường cho nên sớm thờ ơ với tử vong?
Liếc mắt nhìn lại, đầy trời mây đen thế nhưng bắt đầu tiêu tán, có chút ánh sáng chiếu xuống, bóng đêm sâu thẳm.