Thái Y Viện được bố trí ở bên trong cửa Chính Dương, các vị ngự y được phân ban vào cung, thay phiên chờ trực. Sau khi Vị Vãn vào Thái Y Viện, tuổi nhỏ nhất lại là thân nữ nhi tướng mạo động lòng người, hơn nữa tin đồn có Nhã vương và Tiêu quý phi làm chỗ dựa phía sau, vì thế tất cả mọi người đều thêm chăm sóc nàng.diễn đàn lê quý đôn
Ngoại trừ đi theo ngự y có kinh nghiệm luân phiên trực ban trong cung ra, bình thường nàng đều nghiên cứu và luyện tập dược vật, sửa sang lại hồ sơ toa thuốc, cuộc sống cũng coi như phong phú, bất tri bất giác, đã hơn mười ngày trôi qua.
”Ngụy tỷ tỷ, Sấu Ngọc Trai truyền lời nói muốn tỷ đi qua đó.” Tiểu thái giám Thuận Phong đứng ở ngoài cửa bẩm báo, Ngụy Vãn ở Thái Y Viện bình dị gần gũi, khi ở chung một mình những cung nữ thái giám kia đều thân thiết gọi nàng một tiếng “Tỷ tỷ“.
Sấu Ngọc Trai?
Trong mắt Ngụy Vãn chợt lóe lên tia sáng, đặt bút trong tay xuống bình tĩnh trả lời: “Ta sẽ lập tức đi qua.”
- - -
Còn chưa tới Sấu Ngọc Trai, từ xa Vị Vãn thấy có hai thái giám đang đứng ở ngoài cửa, thời điểm lần trước tới tiểu viện này còn hết sức quạnh quẽ, nói vậy hôm nay nhất định có người khác ở đây.
Trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán một loại khả năng nào đó, nhất thời cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu ở trong thân thể nhanh chóng chạy tán loạn.
Đợi thái giám đi vào thông báo, nàng đã ổn định tâm trạng chờ đợi, tiếng bước chân truyền đến, vừa nhấc chân bước ra thì Lý Phương Lan tự mình đi ra nghênh đón, nàng lập tức vén áo thi lễ, “Ngụy Vãn gặp qua phu nhân.”diễn đàn lê quý đôn
”Ngụy cô nương đa lễ.” Lý Phương Lan cười nói, “Ta nghe nói Thái Y Viện có một nữ đại phu có y thuật chữa trị tinh xảo họ Ngụy, luôn không dám xác định có phải cô nương hay không, hôm nay mới cho người mời cô nương qua đây, thật không nghĩ tới đổi nữ trang cô nương lại rực rỡ như thế, ngày đó ta thật sự là bị hoa mắt rồi!”
Ngụy Vãn bị nàng nói có chút ngượng ngùng, chỉ có thể lẳng lặng cười.
”Đến, vào thôi.” Lý Phương Lan vô cùng thân thiết kéo tay nàng, Ngụy Vãn ngẩn ra, ở trong cung này, vẫn có người nhiệt tình với nàng như thế.
Cách rèm châu, Ngụy Vãn mơ hồ nhìn thấy có hai nam nhân mặt đối mặt ngồi ở trên nhuyễn tháp, như đang đánh cờ, khi nàng đi theo Lý Phương Lan vào phòng, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nam nhân ngồi ở phía đông mặc áo bào màu tím, hoa văn tay áo viền vàng, bên hông thắt đai ngọc, vẻ mặt thoải mái, tư thế lười nhác, nhưng tầm mắt hắn lại sắc bén như lưỡi dao, im hơi lặng tiếng đảo qua mặt nàng... Ngụy Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, trong tai phát ra tiếng ông ông, tay chân cứng ngắc thi lễ với hắn: “Ngụy Vãn thỉnh an thái tử.”
Nàng cúi đầu, lại cảm giác máu trong người đều đang chạy loạn khắp nơi, trong lòng đau đớn không chịu nổi - chính là người trước mắt này, làm hại hàng trăm mạng người của Hàn gia đều táng trong biển lửa, hài cốt không còn, cơ nghiệp ba đời bị hủy trong một đêm.
”Là một nha đầu lanh lợi.” Thái tử Dung Thao mỉm cười, “Thảo nào tam đệ kính trọng vài phần.”
”Chỉ là người chân chính có phúc khí là Tạ đại nhân rồi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nam tử ngồi ở phía tây mặc áo xám chậm rãi mở miệng, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Vị Vãn, ý vị thâm trường cười. “Tại hạ Lý Du, có thể kết bạn với Ngụy cô nương thật may mắn.”
Khuôn mặt tuấn tú cực kỳ âm nhu kia, làm Vị Vãn không muốn nhớ cũng khó. Theo như lời Tạ Khâm nói, gã thật sự là người muốn đuổi giết nàng khi ở nhà trọ Mạc Bắc. Nàng nắm chặt hai tay đang đầy mồ hôi thành nắm đấm, khách khí mỉm cười với gã: “Lý đại nhân khách khí rồi.”
”Trà đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Châu bưng khay đi tới trước bàn nhỏ, Lý Phương Lan tự mình bố trí chén châm trà.
”Thái Tử gia, bình sương trắng mùa thu này quả thật làm Lan tỷ tỷ tốn không ít tâm tư đâu.” Lục Châu cười mỉm nói, “Hôm nay sáng sớm phải đi lấy sương trúc, mùi hương của trà cực thơm.”
Dung Thao nghe vậy trên mặt không hiện vẻ vui mừng, ngược lại nhăn mày lại nhìn Lý Phương Lan:“Sáng sớm gió lạnh sương lạnh, thân thể nàng vốn yếu, sau này không cần tự hành hạ như thế, không phải mai hoa tuyết của đầu năm vẫn còn sao, đi vào trong hầm băng lấy ra dùng là được, còn có, sau này chuyện bưng trà đưa nước để Lục Châu làm là được rồi.”
”Việc nhỏ mà thôi, thiếp lớn như thế rồi mà người còn lo lắng sao?” Trên mặt Lý Phương Lan hơi có vẻ bối rối, lập tức che miệng cười: “Còn mai hoa tuyết đó, chàng và Du đệ cứ cách ba đến năm ngày là tới uống trà, một tháng trước đã dùng hết rồi.”
”Ai bảo tỷ có tay pha trà ngon, nha đầu pha trà trong đông cung rảnh rỗi cả ngày đến hốt hoảng đấy thôi, còn không bằng đưa tỷ qua đó!” Lý Du trêu chọc nói, cầm trà lên uống một ngụm.
“Còn nói đùa như thế nữa.” Lý Phương Lan hờn dỗi trợn mắt nhìn gã, “Thực ra nên để thái tử gia cách chức đệ đưa đến vùng biên quan hoang vu tôi luyện!”
”Nàng chịu được nhưng ta không thể bỏ nhân tài này.” Dung Thao nói, vẻ mặt giãn ra.
Vị Vãn cũng không xen mồm vào, chỉ nghe bọn họ nói từng chuyện từng chuyện một, yên tĩnh uống xong ly trà của mình, cầm lấy thìa bạc nhỏ nhẹ nhàng múc quả mơ trong chén lên, đưa vào trong miệng nhấm nháp. Chua ngọt xen lẫn trong đầu lưỡi, lại mang theo một chút vị chát đặc biệt thơm mát của trà, quả mơ chua nho nhỏ vòng một vòng quanh lưỡi, nàng mới lưu luyến không rời phun hạt vào trên đĩa nhỏ.
Ngẩng đầu, đã thấy mấy tầm mắt dừng ở trên người mình, nàng nở nụ cười: “Kỹ thuật pha trà của phu nhân rất giỏi, ngày khác Ngụy Vãn nhất định sẽ thỉnh giáo một phen.”
”Gọi phu nhân làm gì, vẫn như Lục Châu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Ánh mắt Lý Lan Phương dịu dàng: “Lại nói tiếp, ta còn chưa cám ơn muội châm kim cứu giúp lần trước nữa mà.”
”Đó là chuyện hạ quan phải làm.” Vị Vãn nói, tay móc một tờ giấy từ trong túi vải ra đưa cho nàng, “Đây là phương thuốc bổ sau khi hạ quan căn cứ vào bệnh tình của ngài nghiên cứu ra, không ngại thử một lần.”
”Ngụy cô nương có lòng, ta cũng không biết nên cảm ơn cô nương như thế nào nữa đây.” Lý Phương Lan nhận phương thuốc, cảm kích vô cùng.
”Phùng Thuần.” Dung Thao nhìn thoáng qua các nàng, quay đầu gọi phía ngoài, “Lấy những đồ kia vào đây.”
Một thái giám bưng khay tiến vào, đi tới trước mặt Vị Vãn.
”Phần thưởng của ngươi.” Dung Thao nhìn Vị Vãn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Vị Vãn liếc nhìn, là vòng tay hồng ngọc kim hoàn, gia công kim loại cẩn thận tỉ mỉ, hoa văn trên ngọc trau chuốt, đúng là thượng phẩm.
”Tạ ơn thái tử.” Nàng cũng không chối từ, chỉ cười nhạt tạ ơn, hoàn toàn khác với người bình thường, làm Dung Thao không khỏi nhìn nàng vài lần.
Quay đầu, đã thấy Lý Du đang nhìn nàng, khóe miệng chứa một chút ý cười hàm ý sâu xa.
Từ Sấu Ngọc Trai đi ra, mặt trời chiều đã ngã về tây, toàn bộ cung lâm vào mờ nhạt giữa trời chiều, gió thu thổi từ từ, trong không khí dày đặc hơi thở hiu quạnh.
Một mình đi lên cầu đá cẩm thạch, dưới chân là nước hồ không tiếng động chảy xuôi, Vị Vãn nhìn cá chép bơi trong hồ nước, không khỏi ngẩn người, suy nghĩ trở lại Dương Châu trước kia, dựa vào bên cửa sổ thuyền hoa, nàng nhéo bánh vụn cho cá ăn, một phen đi xuống, sóng gợn màu trắng trên mặt nước Bích Hồ khẽ lăn tăn, các cá nhỏ đủ các màu trước sau giành ăn... Cuộc sống không tranh sự đời nhàn hạ như vậy, có lẽ đã một đi không trở lại rồi.
”Ngụy cô nương.” Có người ở phía sau gọi nàng.
Vị Vãn xoay người, phát hiện Lý Du đứng chỗ cách bản thân vài bước từ xa nhìn nàng, mà nàng ngay cả gã tới khi nào cũng không phát hiện, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái.
”Lý đại nhân có việc?” Nàng nhìn gã lẳng lặng mở miệng.
”Có phải ta nên nói một câu, biệt lai vô dạng*?” Lý Du mỉm cười, đôi mắt mắt phượng lộ vẻ tà khí.
(*Biệt lại vô dạng: có nghĩa là hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)
”Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Vị Vãn nhìn thẳng vào gã, ánh mắt chưa từng dời đi.
”Ngươi thực sự làm ta ngoài ý muốn.” Lý Du đi vào, lấy âm thanh chỉ đủ hai người mới có thể nghe nói, “Từ Mạc Bắc đến kinh thành, ngươi không chỉ có bình yên vô sự con đường làm quan rộng mở, có bản lĩnh hơn cả nam nhân bình thường.”
Con ngươi lạnh giá của Vị Vãn nhìn gã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước: “Ta chỉ là một tên đại phu giang hồ, một người bốn biển là nhà, bần hàn không tiền bạc, thời đến vận chuyển chỉ qua vài ngày thoải mái, ai biết ngày mai như thế nào? Sống chết cũng chỉ là chuyện người khác gật đầu một cái.”
Nói ra, trong lòng nàng bỗng nhiên cũng có chút chua xót.
Giọng nói của nàng theo gió truyền vào trong tai, một loại dịu dàng mà súc tích, Lý Du không khỏi ngẩn ra, lập tức thu lại vẻ mặt nhìn nàng: “Ta thấy ngươi ở trong cung hỗn độn này xem như phong sinh thủy khởi*, nghe nói Nhã vương dẫn ngươi đi gặp Tiêu quý phi, Tạ Khâm thổ lộ với ngươi, lần trước ngươi có thể từ dưới mí mắt của ta đào tẩu, nói vậy cũng là công lao của hắn.”
(*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng)
”Không thể tưởng tượng được tin tức trong cung này truyền nhanh như vậy.” Vị Vãn bình tĩnh thừa nhận.
Lý Du liếc nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh – có khôn khéo thông minh cũng chỉ là nữ nhân, đụng tới tình trường đều ngu dốt.
”Để tại hạ có lòng tốt nhắc nhở một câu, ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn với Tạ Khâm, trong cung đã sớm có tin đồn hắn là phò mã tương lai của tứ công chúa, lấy cách làm người của hắn, mối hôn sự này chỉ sợ là chờ mong đã lâu.”
”Sao Lý đại nhân còn sốt ruột hơn cả ta?” Vị Vãn nhìn gã, cười đến phong khinh vân đạm, “Mặc kệ như thế nào, cám ơn nhiệt tình của ngài.”
- - -
Vị Vãn đợi ở trước cửa sổ, thất thần nhìn dòng người lui tới đầu đường.
Món ăn của Câu Hoan Nhan đều vô cùng tốt, Lạc chưởng quầy vừa nhìn thấy nàng trở về còn sai tiểu nhị đưa trà nóng bữa tối lên, lại chọn cho nàng vị trí yên lặng lại có phong cảnh rất tốt.
Nhưng mà nàng lại hoàn toàn không đói bụng, loại cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, làm cho cả người từ đầu đến chân đều vô cùng nặng nề.
Cho dù là bảy năm trước từ thiên kim phủ Thừa tướng trở thành cô nhi, nàng chưa từng có cảm giác cô độc như vậy, giống như một mình trôi dạt dưới đáy nước, xung quanh tối đen một mảnh, chỉ có lạnh lẽo như băng và cảm giác hít thở không thông đè lên nàng, lại không biết thoát đi như thế nào.
Kinh thành này rộng rãi, đời người khắp nơi ca múa, lại làm nàng không có cảm giác thuộc về bất kỳ thứ gì. Có lẽ, bản thân nàng sẽ không thuộc thế giới náo nhiệt như vậy, nàng thích hợp yên tĩnh đợi ở trong góc tối âm u, cùng mục nát với những hồi ức máu và nước mắt kia, biến mất, mà không phải là vất vả đối diện người lừa ta gạt thế này, cho dù đối với kẻ thù cũng phải trò chuyện vui vẻ, khấu tạ ân huệ.
”Tạ đại nhân, bàn này có người rồi.” Giọng nói có chút khó xử của tiểu nhị truyền đến.
Vị Vãn ngẩng đầu, là Tạ Khâm, một thân cẩm bào màu đen, lẳng lặng đứng ở trước bàn.
Nàng liếc mắt nhìn y, rồi quay ngó ra ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn không thấy y.
”Tạ đại nhân...” Tiểu nhị bên cạnh do dự mở miệng.
”Lui ra.” Tạ Khâm khẽ đuổi ra, vẻ mặt lạnh nhạt không giận mà uy.
Kiếp ấy đêm nay mãi không đẹp
Trăng trong năm tới chốn nào trông?
(Đây là hai câu cuối trong bài thơ Trung thu – Đỗ Mục. Theo Lê Nguyên Lưu dịch)
Một người đi ở đầu đường, bất tri bất giác sẽ nhớ tới ai đã ngâm câu thơ này lúc trước.
Khói lửa ở đỉnh đầu phá không gào thét mà đi, Vị Vãn ngẩng đầu, bầu trời đầy màu sắc rực rỡ ánh sao mưa, phong phú như một giấc mộng cách một đời, ngắn ngủi mà dài lâu, đối với trăng sáng luôn kiêu ngạo cao cao tại thượng mà nói, đẹp như vậy ngược lại sát phong cảnh.
Tối nay tâm trạng bỗng nhiên đặc biệt kém, có chút giận chính mình, tự lo cho mình không rảnh, lại cố tình muốn xen vào chuyện không quan hệ gì tới mình của người kia, kết quả là tự chuốc lấy mất mặt.
Thực ra nàng vẫn luôn không phải một người sẽ để ý nhiều đến cảm nhận của người khác, khi còn bé phụ thân quyền cao chức trọng, nàng là kim chi ngọc diệp chân chính, chỉ biết được người khác nâng niu trong lòng bàn tay hỏi han ân cần, sau này theo Tuyên Dương, dần dần cũng nhiễm sự tự cao tự đại trên người của y, nhìn tất cả đều mang theo hơi thở ôn hòa. Nàng cũng không biết bản thân bị thế nào, hôm nay ở Tạ phủ, khi nàng lại nhìn thấy Tạ Khâm giận tái mặt, cảm thấy ngực đè nén.
Nói thật ra là rất trái với nguyên tắc làm người của nàng - y bị người nhà coi rẻ là chuyện của y, ôm tỳ bà nhớ người thương cũng là chuyện của y, nàng hoàn toàn không cần phải đi quản sổ nợ rối mù này của y.
Nàng càng ngày càng không có biện pháp kiềm chế, càng ngày càng chú ý nam nhân mang hơi lạnh lùng kiêu ngọa lại có chút khó chịu kia, hỏi nàng vì sao, nàng lại không thể nói rõ lý do.
Trong lòng phiền muộn, theo quán tính nhìn trời, ánh trăng nhô lên cao, nhưng phía chân trời vẫn có sao lạnh, lúc ẩn lúc hiện ở xa xôi, lóng lánh làm cho người ta không thể bỏ qua.
Nàng nhớ tới đôi mắt màu xanh lạnh lùng chẳng thèm ngó tới kia.
- - “Cô nương có thể đừng tự cho là đúng như thế được không? Cô nương cho rằng cô nương là ai? Cô nương có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta?”
Hoặc là, nàng chỉ vì mấy câu nói đó mà cảm thấy mất mặt mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng có chút thoải mái mà tự giễu nở nụ cười.
”Một mình cô nương?” Vừa sải bước vào cửa Câu Hoan Nhan, tiểu nhị lập tức ân cần tới hỏi.
Vị Vãn gật đầu: “Ta tìm chưởng quầy các ngươi.”
Tiểu nhị dẫn nàng đến trước quầy, một người nam tử trung niên lịch sự đánh giá nàng, nói: “Tại hạ là chưởng quầy nơi này, họ Lạc, xin hỏi cô nương vì chuyện gì mà tìm ta?”
Vị Vãn đặt một mảnh ngọc bội Thương Ưng màu xanh biếc ở trên quầy, thản nhiên nói: “Ta vẫn còn những kiểu thế này.”
Lạc chưởng quầy nhìn thấy ngọc bội kia còn được khắc chữ “Tống” trên cánh Thương Ưng, nhất thời vẻ mặt chấn động, khom mình hành lễ nói: “Lạc Sanh ra mắt tân chủ tử, ông chủ Tống đã dặn dò, để chúng ta luôn trợ giúp và chăm sóc ngài.”
Vị Vãn mỉm cười: “Lạc chưởng quầy không cần đa lễ, Ngụy Vãn đến tận đây một là cảm ơn thành tâm thành ý của ông chủ Tống, hai là cảm ơn sự trợ giúp và chăm sóc của ông sau này.”
”Chủ tử khách khí rồi, đều là chuyện mà thuộc hạ nên làm.” Thần thái Lạc Sanh khiêm tốn cũng không khinh thường, làm Vị Vãn sinh lòng hảo cảm, cẩn thận ngẫm lại, nàng cũng cảm thấy là đương nhiên, chưởng quầy của tửu lâu đứng vị trí thứ nhất kinh thành, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
”Lạc chưởng quầy, Ngụy Vãn có một chuyện muốn nhờ, chỉ là không hy vọng người ngoài biết Câu Hoan Nhan đã thuộc về ta. Ta nghĩ, chút chuyện này ông nhất định có thể làm được.” Vị Vãn cười mở miệng, hai tròng mắt lại gắt gao khóa lại Lạc Sanh, mang theo ý ra lệnh không thể bỏ qua.
Đầu tiên người kia ngẩn ra, sau lập tức gật đầu nói: “Lạc Sanh hiểu rõ.”
Vị Vãn mỉm cười, nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái rất nhiều.
___________________________________
Câu Hoan Nhan có đủ chín tầng, một tầng một giai cấp, người quyền quý từ trên cao nhìn xuống. Khi còn bé Vị Vãn từng cùng phụ thân tới tầng thứ tám, ngày ấy nàng nhìn thấy đám người đầu đường dưới chân co lại thành một đám chấm đen nhỏ, đọc một câu, chỗ cao không hết lạnh lẽo, chọc cho phụ thân không vui.
Hiện giờ, một mình nàng đứng ở tầng thứ chín, quan sát đèn đuốc thế gian.
Gió theo cửa sổ rộng mở thổi vào, xuyên qua ở bên trong trống rỗng, ánh nến trong đèn bất ổn, tấm rèm tơ tằm màu vàng tung bay dưới ánh lửa có vẻ phá lệ chói mắt.
Đó là màu sắc của đế vương - năm ấy đương kim hoàng thượng đoạt được giang sơn tiền triều, khi chiếm cứ kinh thành từng đi lên Câu Hoan Nhan cúi đầu ngắm nhìn thiên hạ hoàn toàn thuộc về hắn, từ đây hắn được xưng là cửu ngũ chí tôn.
Giờ khắc này, trong lòng Vị Vãn có nhiều cảm xúc lộn xộn - như phụ thân dưới suối vàng có biết, nhìn thấy đêm nay nàng đứng ở chỗ này là muốn làm gì? Có lẽ ông còn có thể trách cứ nàng không nhìn ra uy nghiêm của vua, đại nghịch bất đạo... Thật đáng buồn khi đến giây phút cuối cùng của sinh mạng, ông vẫn không chịu tin tưởng bản thân từng một lòng nguyện trung thành cuối cùng lại nhận được chuyện Hoàng đế qua cầu rút ván với ông.
Giờ phút này, ở đầu đường, có người đang lẳng lặng đứng nghiêm nhìn lên. Đối với người khác mà nói, y chỉ là một người ngắm trăng bình thường. Mà thực ra, tầm mắt của y theo đèn đuốc sáng trưng đi lên lầu, cuối cùng cố định ở một góc trên mái hiên thấp thoáng trong bóng đêm.
”Gia.” Bộ Thiên Thanh nhìn vẻ mặt im lặng của nam tử trước mắt, nhịn không được mở miệng: “Chúng ta có đi vào không?”
Tuyên Dương chậm rãi thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn tửu lâu ồn ào tiếng người, lắc lắc đầu bước đi về phía trước.
Trong lòng y có vô số âm thanh đang kêu gào muốn y trở về, trở lại nơi đã rất lâu không thấy người thân bên cạnh, mà bước chân của y chỉ dừng lại một chút, lại giống như bước với tốc độ nhanh hơn đi về phía trước.
- - chỉ cần ta muốn, mặc kệ là lúc trước hay sau này, không có đường nào là không thể đi.
Vẫn y như cũ, nàng quật cường mở miệng, gằn từng tiếng lượn quanh ở bên tai đến này.
Chỉ là sao nàng biết được, cái gọi là chân chính cùng đường? Dây dưa giữa nàng và y, từ lúc mới bắt đầu đã định là tử cục.
Không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp, gặp nhiều một lần, thì sai một lần.
- - -
”Nhan Tiêu.” Tạ Khâm buông sách trong tay, ngẩng đầu gọi lại người đang muốn ra khỏi cửa.
”Sao thế, gia?” Nhan Tiêu có chút nghi hoặc hỏi.
”Trên người ngươi có mùi gì đó?” Tạ Khâm khẽ nhíu mi.
”Sao thế, không ngửi thấy ạ?” Nhan Tiêu hỏi.
”Không có gì, chỉ là lúc trước không ngửi thấy, sáng nay mới bắt đầu ngửi thấy.” Tạ Khâm trải giấy mài mực, chuẩn bị luyện mấy bức chữ, trêu đùa nhìn gã, “Mùi thơm ở đâu ra – chẳng lẽ tối hôm qua tránh ta đi ‘tiêu dao’?”
”Nào có!” Nhan Tiêu vội vàng giải thích, tháo túi hương trên thắt lưng xuống đưa tới trước mặt y, “Không phải là ngày hôm qua ở trong cung được nha đầu Ngụy đại phu kia cho thuộc hạ sao, nói cho mỗi người mỗi túi hương với nguyên liệu không giống nhau, của thuộc hạ chỉ có bạch chỉ và hoắc hương, Thái Qua là bạc hà và ngải diệp, Nhã vương là bội lan, tô hợp hương... Gia, túi hương của ngài có gì? Sẽ không phải là đã sớm bị ngài ném đi chứ, từ trước đến nay ngài không thích những thứ đồ chơi này mà.”
”Không có việc gì, ngươi đi trước đi.” Tạ Khâm đột nhiên mở miệng cắt ngang lời gã nói, “Ta luyện chữ xong sẽ tự tìm ngươi.”
”Hả, vâng.” Nhan Tiêu buồn bực nhìn chủ tử mình bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ đi ra ngoài.
Mực là ngọc mực sang quý, giấy là giấy Tuyên Thành tốt nhất, bút là quen dùng danh bút Thiên Sơn, viết chữ từ trước đến nay luôn là câu thơ thích nhất, những câu thơ kia vốn nhắm mắt lại đều có thể quen thuộc vẽ phác thảo, cũng là càng xem càng không vừa mắt, dứt khoát xé rồi viết lại, bút lơ lửng giữa không trung, đúng là nửa thiên hạ không đi, chỉ cảm thấy ngực buồn bực, thế nào cũng không an tĩnh được.
Ném bút tựa ở trên giường, trong hơi thở còn vương vấn mùi thơm như có như không luôn lượn quanh trong không khí… Nàng là thứ gì? Ai cũng đều tặng túi hương chỉ riêng không có y? Là ghi hận chuyện y tức giận nàng lúc đó? Y mới không thèm thứ đồ chơi quái quỷ của trẻ con đâu, nàng thích cho ai thì cho, ngây thơ!
- - Rất xin lỗi.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên giọng nói của nàng... Ngày đó nàng hai lần nói xin lỗi y.
Đáng chết! Vốn nàng cũng không đúng, không nên xen vào việc của người khác, cho dù lúc đó khẩu khí y không tốt, nàng cũng không cần canh cánh trong lòng lâu như vậy chứ?
Y không bỏ qua nước mắt nổi lên trong mắt khi nàng đi ngang qua y, giờ phút này nhớ lại, làm y cảm thấy ngực có chút buồn bực... Trực giác, y bài xích suy nghĩ làm tổn thương đến nàng của y.
Nhưng mà, nếu nàng thật sự bởi vậy cảm thấy bị thương thì sao?
Y nhíu mày nhìn chằm chằm nét mực trên trang giấy, vẻ mặt phiền muộn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thái Y Viện được bố trí ở bên trong cửa Chính Dương, các vị ngự y được phân ban vào cung, thay phiên chờ trực. Sau khi Vị Vãn vào Thái Y Viện, tuổi nhỏ nhất lại là thân nữ nhi tướng mạo động lòng người, hơn nữa tin đồn có Nhã vương và Tiêu quý phi làm chỗ dựa phía sau, vì thế tất cả mọi người đều thêm chăm sóc nàng.diễn đàn lê quý đôn
Ngoại trừ đi theo ngự y có kinh nghiệm luân phiên trực ban trong cung ra, bình thường nàng đều nghiên cứu và luyện tập dược vật, sửa sang lại hồ sơ toa thuốc, cuộc sống cũng coi như phong phú, bất tri bất giác, đã hơn mười ngày trôi qua.
”Ngụy tỷ tỷ, Sấu Ngọc Trai truyền lời nói muốn tỷ đi qua đó.” Tiểu thái giám Thuận Phong đứng ở ngoài cửa bẩm báo, Ngụy Vãn ở Thái Y Viện bình dị gần gũi, khi ở chung một mình những cung nữ thái giám kia đều thân thiết gọi nàng một tiếng “Tỷ tỷ“.
Sấu Ngọc Trai?
Trong mắt Ngụy Vãn chợt lóe lên tia sáng, đặt bút trong tay xuống bình tĩnh trả lời: “Ta sẽ lập tức đi qua.”
- - -
Còn chưa tới Sấu Ngọc Trai, từ xa Vị Vãn thấy có hai thái giám đang đứng ở ngoài cửa, thời điểm lần trước tới tiểu viện này còn hết sức quạnh quẽ, nói vậy hôm nay nhất định có người khác ở đây.
Trong lòng nàng âm thầm phỏng đoán một loại khả năng nào đó, nhất thời cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu ở trong thân thể nhanh chóng chạy tán loạn.
Đợi thái giám đi vào thông báo, nàng đã ổn định tâm trạng chờ đợi, tiếng bước chân truyền đến, vừa nhấc chân bước ra thì Lý Phương Lan tự mình đi ra nghênh đón, nàng lập tức vén áo thi lễ, “Ngụy Vãn gặp qua phu nhân.”diễn đàn lê quý đôn
”Ngụy cô nương đa lễ.” Lý Phương Lan cười nói, “Ta nghe nói Thái Y Viện có một nữ đại phu có y thuật chữa trị tinh xảo họ Ngụy, luôn không dám xác định có phải cô nương hay không, hôm nay mới cho người mời cô nương qua đây, thật không nghĩ tới đổi nữ trang cô nương lại rực rỡ như thế, ngày đó ta thật sự là bị hoa mắt rồi!”
Ngụy Vãn bị nàng nói có chút ngượng ngùng, chỉ có thể lẳng lặng cười.
”Đến, vào thôi.” Lý Phương Lan vô cùng thân thiết kéo tay nàng, Ngụy Vãn ngẩn ra, ở trong cung này, vẫn có người nhiệt tình với nàng như thế.
Cách rèm châu, Ngụy Vãn mơ hồ nhìn thấy có hai nam nhân mặt đối mặt ngồi ở trên nhuyễn tháp, như đang đánh cờ, khi nàng đi theo Lý Phương Lan vào phòng, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nam nhân ngồi ở phía đông mặc áo bào màu tím, hoa văn tay áo viền vàng, bên hông thắt đai ngọc, vẻ mặt thoải mái, tư thế lười nhác, nhưng tầm mắt hắn lại sắc bén như lưỡi dao, im hơi lặng tiếng đảo qua mặt nàng... Ngụy Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, trong tai phát ra tiếng ông ông, tay chân cứng ngắc thi lễ với hắn: “Ngụy Vãn thỉnh an thái tử.”
Nàng cúi đầu, lại cảm giác máu trong người đều đang chạy loạn khắp nơi, trong lòng đau đớn không chịu nổi - chính là người trước mắt này, làm hại hàng trăm mạng người của Hàn gia đều táng trong biển lửa, hài cốt không còn, cơ nghiệp ba đời bị hủy trong một đêm.
”Là một nha đầu lanh lợi.” Thái tử Dung Thao mỉm cười, “Thảo nào tam đệ kính trọng vài phần.”
”Chỉ là người chân chính có phúc khí là Tạ đại nhân rồi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, nam tử ngồi ở phía tây mặc áo xám chậm rãi mở miệng, một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Vị Vãn, ý vị thâm trường cười. “Tại hạ Lý Du, có thể kết bạn với Ngụy cô nương thật may mắn.”
Khuôn mặt tuấn tú cực kỳ âm nhu kia, làm Vị Vãn không muốn nhớ cũng khó. Theo như lời Tạ Khâm nói, gã thật sự là người muốn đuổi giết nàng khi ở nhà trọ Mạc Bắc. Nàng nắm chặt hai tay đang đầy mồ hôi thành nắm đấm, khách khí mỉm cười với gã: “Lý đại nhân khách khí rồi.”
”Trà đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Châu bưng khay đi tới trước bàn nhỏ, Lý Phương Lan tự mình bố trí chén châm trà.
”Thái Tử gia, bình sương trắng mùa thu này quả thật làm Lan tỷ tỷ tốn không ít tâm tư đâu.” Lục Châu cười mỉm nói, “Hôm nay sáng sớm phải đi lấy sương trúc, mùi hương của trà cực thơm.”
Dung Thao nghe vậy trên mặt không hiện vẻ vui mừng, ngược lại nhăn mày lại nhìn Lý Phương Lan:“Sáng sớm gió lạnh sương lạnh, thân thể nàng vốn yếu, sau này không cần tự hành hạ như thế, không phải mai hoa tuyết của đầu năm vẫn còn sao, đi vào trong hầm băng lấy ra dùng là được, còn có, sau này chuyện bưng trà đưa nước để Lục Châu làm là được rồi.”
”Việc nhỏ mà thôi, thiếp lớn như thế rồi mà người còn lo lắng sao?” Trên mặt Lý Phương Lan hơi có vẻ bối rối, lập tức che miệng cười: “Còn mai hoa tuyết đó, chàng và Du đệ cứ cách ba đến năm ngày là tới uống trà, một tháng trước đã dùng hết rồi.”
”Ai bảo tỷ có tay pha trà ngon, nha đầu pha trà trong đông cung rảnh rỗi cả ngày đến hốt hoảng đấy thôi, còn không bằng đưa tỷ qua đó!” Lý Du trêu chọc nói, cầm trà lên uống một ngụm.
“Còn nói đùa như thế nữa.” Lý Phương Lan hờn dỗi trợn mắt nhìn gã, “Thực ra nên để thái tử gia cách chức đệ đưa đến vùng biên quan hoang vu tôi luyện!”
”Nàng chịu được nhưng ta không thể bỏ nhân tài này.” Dung Thao nói, vẻ mặt giãn ra.
Vị Vãn cũng không xen mồm vào, chỉ nghe bọn họ nói từng chuyện từng chuyện một, yên tĩnh uống xong ly trà của mình, cầm lấy thìa bạc nhỏ nhẹ nhàng múc quả mơ trong chén lên, đưa vào trong miệng nhấm nháp. Chua ngọt xen lẫn trong đầu lưỡi, lại mang theo một chút vị chát đặc biệt thơm mát của trà, quả mơ chua nho nhỏ vòng một vòng quanh lưỡi, nàng mới lưu luyến không rời phun hạt vào trên đĩa nhỏ.
Ngẩng đầu, đã thấy mấy tầm mắt dừng ở trên người mình, nàng nở nụ cười: “Kỹ thuật pha trà của phu nhân rất giỏi, ngày khác Ngụy Vãn nhất định sẽ thỉnh giáo một phen.”
”Gọi phu nhân làm gì, vẫn như Lục Châu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Ánh mắt Lý Lan Phương dịu dàng: “Lại nói tiếp, ta còn chưa cám ơn muội châm kim cứu giúp lần trước nữa mà.”
”Đó là chuyện hạ quan phải làm.” Vị Vãn nói, tay móc một tờ giấy từ trong túi vải ra đưa cho nàng, “Đây là phương thuốc bổ sau khi hạ quan căn cứ vào bệnh tình của ngài nghiên cứu ra, không ngại thử một lần.”
”Ngụy cô nương có lòng, ta cũng không biết nên cảm ơn cô nương như thế nào nữa đây.” Lý Phương Lan nhận phương thuốc, cảm kích vô cùng.
”Phùng Thuần.” Dung Thao nhìn thoáng qua các nàng, quay đầu gọi phía ngoài, “Lấy những đồ kia vào đây.”
Một thái giám bưng khay tiến vào, đi tới trước mặt Vị Vãn.
”Phần thưởng của ngươi.” Dung Thao nhìn Vị Vãn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Vị Vãn liếc nhìn, là vòng tay hồng ngọc kim hoàn, gia công kim loại cẩn thận tỉ mỉ, hoa văn trên ngọc trau chuốt, đúng là thượng phẩm.
”Tạ ơn thái tử.” Nàng cũng không chối từ, chỉ cười nhạt tạ ơn, hoàn toàn khác với người bình thường, làm Dung Thao không khỏi nhìn nàng vài lần.
Quay đầu, đã thấy Lý Du đang nhìn nàng, khóe miệng chứa một chút ý cười hàm ý sâu xa.
Từ Sấu Ngọc Trai đi ra, mặt trời chiều đã ngã về tây, toàn bộ cung lâm vào mờ nhạt giữa trời chiều, gió thu thổi từ từ, trong không khí dày đặc hơi thở hiu quạnh.
Một mình đi lên cầu đá cẩm thạch, dưới chân là nước hồ không tiếng động chảy xuôi, Vị Vãn nhìn cá chép bơi trong hồ nước, không khỏi ngẩn người, suy nghĩ trở lại Dương Châu trước kia, dựa vào bên cửa sổ thuyền hoa, nàng nhéo bánh vụn cho cá ăn, một phen đi xuống, sóng gợn màu trắng trên mặt nước Bích Hồ khẽ lăn tăn, các cá nhỏ đủ các màu trước sau giành ăn... Cuộc sống không tranh sự đời nhàn hạ như vậy, có lẽ đã một đi không trở lại rồi.
”Ngụy cô nương.” Có người ở phía sau gọi nàng.
Vị Vãn xoay người, phát hiện Lý Du đứng chỗ cách bản thân vài bước từ xa nhìn nàng, mà nàng ngay cả gã tới khi nào cũng không phát hiện, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái.
”Lý đại nhân có việc?” Nàng nhìn gã lẳng lặng mở miệng.
”Có phải ta nên nói một câu, biệt lai vô dạng*?” Lý Du mỉm cười, đôi mắt mắt phượng lộ vẻ tà khí.
(*Biệt lại vô dạng: có nghĩa là hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay)
”Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Vị Vãn nhìn thẳng vào gã, ánh mắt chưa từng dời đi.
”Ngươi thực sự làm ta ngoài ý muốn.” Lý Du đi vào, lấy âm thanh chỉ đủ hai người mới có thể nghe nói, “Từ Mạc Bắc đến kinh thành, ngươi không chỉ có bình yên vô sự con đường làm quan rộng mở, có bản lĩnh hơn cả nam nhân bình thường.”
Con ngươi lạnh giá của Vị Vãn nhìn gã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước: “Ta chỉ là một tên đại phu giang hồ, một người bốn biển là nhà, bần hàn không tiền bạc, thời đến vận chuyển chỉ qua vài ngày thoải mái, ai biết ngày mai như thế nào? Sống chết cũng chỉ là chuyện người khác gật đầu một cái.”
Nói ra, trong lòng nàng bỗng nhiên cũng có chút chua xót.
Giọng nói của nàng theo gió truyền vào trong tai, một loại dịu dàng mà súc tích, Lý Du không khỏi ngẩn ra, lập tức thu lại vẻ mặt nhìn nàng: “Ta thấy ngươi ở trong cung hỗn độn này xem như phong sinh thủy khởi*, nghe nói Nhã vương dẫn ngươi đi gặp Tiêu quý phi, Tạ Khâm thổ lộ với ngươi, lần trước ngươi có thể từ dưới mí mắt của ta đào tẩu, nói vậy cũng là công lao của hắn.”
(*Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung sự việc đang làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng)
”Không thể tưởng tượng được tin tức trong cung này truyền nhanh như vậy.” Vị Vãn bình tĩnh thừa nhận.
Lý Du liếc nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh – có khôn khéo thông minh cũng chỉ là nữ nhân, đụng tới tình trường đều ngu dốt.
”Để tại hạ có lòng tốt nhắc nhở một câu, ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn với Tạ Khâm, trong cung đã sớm có tin đồn hắn là phò mã tương lai của tứ công chúa, lấy cách làm người của hắn, mối hôn sự này chỉ sợ là chờ mong đã lâu.”
”Sao Lý đại nhân còn sốt ruột hơn cả ta?” Vị Vãn nhìn gã, cười đến phong khinh vân đạm, “Mặc kệ như thế nào, cám ơn nhiệt tình của ngài.”
- - -
Vị Vãn đợi ở trước cửa sổ, thất thần nhìn dòng người lui tới đầu đường.
Món ăn của Câu Hoan Nhan đều vô cùng tốt, Lạc chưởng quầy vừa nhìn thấy nàng trở về còn sai tiểu nhị đưa trà nóng bữa tối lên, lại chọn cho nàng vị trí yên lặng lại có phong cảnh rất tốt.
Nhưng mà nàng lại hoàn toàn không đói bụng, loại cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, làm cho cả người từ đầu đến chân đều vô cùng nặng nề.
Cho dù là bảy năm trước từ thiên kim phủ Thừa tướng trở thành cô nhi, nàng chưa từng có cảm giác cô độc như vậy, giống như một mình trôi dạt dưới đáy nước, xung quanh tối đen một mảnh, chỉ có lạnh lẽo như băng và cảm giác hít thở không thông đè lên nàng, lại không biết thoát đi như thế nào.
Kinh thành này rộng rãi, đời người khắp nơi ca múa, lại làm nàng không có cảm giác thuộc về bất kỳ thứ gì. Có lẽ, bản thân nàng sẽ không thuộc thế giới náo nhiệt như vậy, nàng thích hợp yên tĩnh đợi ở trong góc tối âm u, cùng mục nát với những hồi ức máu và nước mắt kia, biến mất, mà không phải là vất vả đối diện người lừa ta gạt thế này, cho dù đối với kẻ thù cũng phải trò chuyện vui vẻ, khấu tạ ân huệ.
”Tạ đại nhân, bàn này có người rồi.” Giọng nói có chút khó xử của tiểu nhị truyền đến.
Vị Vãn ngẩng đầu, là Tạ Khâm, một thân cẩm bào màu đen, lẳng lặng đứng ở trước bàn.
Nàng liếc mắt nhìn y, rồi quay ngó ra ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn không thấy y.
”Tạ đại nhân...” Tiểu nhị bên cạnh do dự mở miệng.
”Lui ra.” Tạ Khâm khẽ đuổi ra, vẻ mặt lạnh nhạt không giận mà uy.