Đi ra cửa, mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa rơi. Vị Vãn nhận cây dù giấy mà tiểu nhị ân cần đưa qua, vừa muốn mở ra đã bị Tạ Khâm đoạt đi.
"Nặng." Y nói, đọc nhấn rõ từng chữ ngắn gọn.
Vị Vãn nhìn vẻ mặt không biểu cảm gì của y, cũng không nói gì, chỉ im lặng sóng vai cùng y bước đi.
Đã gần đến đêm khuya, trên đường người đi đường rất ít, chỉ nghe thấy mưa phùn đánh vào trên mặt dù, đỉnh đầu vang lên tiếng sột soạt.
"Ta đưa ngươi trở về." Tạ Khâm nhàn nhạt mở miệng.
Vị Vãn không từ chối: "Ta ở thành Tây mua một tiểu viện, ngay tại - "
"Ta biết." Y ngắt lời nàng.
"Hả?" Vị Vãn kinh ngạc nhìn y.
"‘Nữ nhân’ của mình ở đâu ta cũng không biết, không khỏi quá vô trách nhiệm." Y liếc nàng một cái, "Bên kia coi như an toàn."
"Ngươi điều tra ta?" Vị Vãn không vui nhíu mày.
"Vì sao không cho rằng là ta đang ‘quan tâm’ ngươi?" Y mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút chế nhạo.
"Ta dựa vào cái gì cho rằng ngài đang ‘quan tâm’ ta."
"Ngươi không tin ta, Hàn Vị Vãn." Y chợt dừng bước, quay đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Mỗi lần y tức giận, hoặc chắc chắn với phán đoán của mình thì y luôn gọi thẳng tên của nàng.
Trái tim Vị Vãn đập mạnh và loạn nhịp nhìn y, trong lúc nhất thời nỗi lòng bốc lên: "Ta không có..."
"Ngươi có." Y lại khẳng định một lần nữa, đôi mắt màu xanh như hai dòng suối sâu thẳm, trong trẻo mà mê ly.
"Vừa rồi ở trong tửu lâu, ngươi cũng không tin ta." Y khí thế bức ngươi.
"Cái gì?" Nàng ngập ngừng.
"Đừng giả ngu." Y tao nhã nhếch khóe miệng, nâng cằm của nàng lên, "Ta nói chính là Lãnh Hương Nùng."
"Tỷ ấy... Thế nào?" Vị Vãn lựa chọn tiếp tục cãi bướng.
Y nguy hiểm nheo mắt lại: "Ngươi dám nói, ngươi không có cho rằng giữa ta và nàng có cái gì?"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
"Cái đó và ta không tin ngươi có quan hệ gì?" Vị Vãn lập tức phản kích, "Cho dù ngươi và nàng trong lúc đó thật sự có chuyện không rõ ràng, cũng không liên quan tới ta."
"Nhanh mồm nhanh miệng." Y nhìn chằm chằm nàng cười một cách ái muội, "Vậy ngươi kích động như thế làm cái gì?"
"Ta nào có?" Mặt Vị Vãn đỏ lên, cảm thấy máu một nhanh chóng vọt tới đỉnh đầu.
Y cười tiếp tục đi về phía trước, Vị Vãn chỉ phải buồn bực theo y.
- - -
Gió đêm mang theo ẩm ướt thổi tới, nàng co rúm lại một chút, nhịn không được hắt hơi một cái.
Một cái áo khoác rộng lớn phủ lên trên đầu vai yếu ớt, chặt chẽ vây quanh nàng, hơi thở ấm áp có chứa nam tính nhất thời như cái lồng phủ toàn thân.
"Ta không lạnh." Nàng xấu hổ chối từ.
"Ngươi không quật cường như vậy sẽ chết sao?" Y liếc nhìn nàng, ngôn ngữ gần như khắc nghiệt.
Nàng sửng sốt, tay cầm lấy vạt áo nhất thời cứng đờ.
"Người trong lòng Lãnh Hương Nùng không phải là ta, mà là Dung Trạm." Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của y vang lên ở trong màn đêm, "Ba năm trước ta và y từng đi qua Giang Nam, đó chính là thời điểm gặp được Lãnh Hương Nùng."
Vị Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, hai gò má nóng lên, "Thực ra ngươi không cần giải thích cho ta."
"Ta nghĩ là không cần thiết, lấy tính cách của ta xưa nay cũng lười giải thích với ngươi." Giọng điệu y nhàn nhạt, trong mắt thâm thúy mang theo tâm trạng khó khăn liếc nhìn, "Ta chỉ hi vọng hai bên có thể thành khẩn một chút."
"Ngươi có ý gì?" Nàng phòng bị nhìn y, toàn thân căng thẳng theo bản năng.
"Ngươi quan tâm ta, Hàn Vị Vãn." Y cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, "Chính ngươi không phát hiện ra sao, ngươi càng ngày càng quan tâm ta?"
"Ta không có!" Nàng hung hăng trừng mắt y, khó có thể bình tĩnh.
"Ngươi để ý tâm trạng của ta."
"Ngươi đừng tự cho là đúng!"
"Ngươi quan tâm đến cái nhìn của ta với người khác."
"Chê cười!"
"Ngươi sẽ bởi vì lời nói của ta mà cảm thấy bị tổn thương."
"Ta không có!"
"Ngươi để ý nữ nhân có liên quan đến ta."
"Ngươi thần kinh!"
"Vì sao ngươi đang run rẩy?"
Nàng bỗng dưng ngớ ra, khiếp sợ phát hiện y theo như lời y nói.
Theo bản năng lui về phía sau, lại bị y gắt gao bắt được cánh tay, buộc nhìn thẳng y.
"Ta biết trong lòng ngươi đều luôn có một người, nhưng không được đáp lại tình cảm làm ngươi nản lòng tuyệt vọng." Y gần như tàn khốc phân tích, "Ngươi dám phủ nhận, ngươi đã tổn thương thấu tim, không tự giác bắt đầu tìm kiếm ấm áp và an ủi khác sao?"
"Thừa nhận đi, đối với quá khứ ngươi đã bất lực rồi." Y mắt lạnh nhìn nàng, cố ý đánh nát giấc mộng nàng đau khổ kiên trì, "Hắn hoàn toàn không cần ngươi."
"Im miệng!" Nàng rống giận, một câu nói cũng làm vành mắt nhanh chóng phiếm hồng, "Ngươi dựa vào cái gì..."
Nước mắt không có tiền đồ từ trong mắt chảy ra, thế nào cũng dừng không được.
Y dựa vào cái gì tự cho là đúng phán đoán chuyện giữa nàng và Tuyên Dương? Dựa vào cái gì tùy tiện suy đoán tâm trạng của nàng?
- - Hắn hoàn toàn không cần ngươi.
Một câu nói như sấm sét đánh vào trong lòng, làm nàng đau đến ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có. Giờ phút này, cảm giác hoảng sợ, đau xót, bàng hoàng, bất lực, phẫn nộ... Giống như trở về đêm nàng bị bỏ lại một mình một năm trước.
Chỉ là, người nam nhân trước mắt này y có tư cách gì? Vì sao y lại muốn ép nàng như vậy?
"Rồi ngươi sẽ biết vì sao." Giống như nhìn thấy tâm tư của nàng, y lạnh lùng mở miệng.
"Ít nhất là ta có trái tim nên mới có thể bị tổn thương." Nàng giận dữ cắn răng, ép nước mắt chảy ra trào phúng nhìn y, "Còn ngươi? Tạ Khâm, ngươi ngay cả trái tim cũng không có."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
"Ngươi hoàn toàn vô tình không có trái tim." Nàng tàn nhẫn tới cực điểm, từng chữ từng chữ nhảy ra khỏi miệng.
Thật không? Y lẳng lặng chăm chú nhìn nàng - giờ phút này cảm giác chua xót trong trái tim y là đến từ nơi nào?
Y không phản bác, trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt là nụ cười chẳng hề để ý gì, giống như vẻ mặt trước sau như một của y.
- - -
"Về nhà trước đã." Y nhìn thế mưa đang lớn dần trước mắt.
"Không cần ngươi quan tâm..."
Giọng nói kháng nghị biến mất ở trong cổ, cả người nàng đều yếu đuối ở trong lòng y.
Bất đắc dĩ, mới đánh nàng bất tỉnh. Trước đó không đoán được nàng sẽ phản ứng dữ dội như vậy, tranh cãi nữa, lấy tính tình của nàng đến hừng đông cũng sẽ không dừng lại.
Một tay miễn cưỡng ôm ngang nàng lên, hơn phân nửa thân thể y chìm ở trong mưa, nhưng mà y giống như không ý thức đến, vững bước đi về phía trước.
- - gia, hôm nay ở tửu lâu tứ công chúa và Tuyên Dương trò chuyện với nhau thật vui, giống như biết nhau vậy.
- - thời gian này tứ công chúa thường xuyên trốn ra khỏi cung gặp Tuyên Dương.
Trong đầu nhớ lại tin tức Nhan Tiêu báo mấy ngày nay một lần nữa, y không khỏi nhíu mày.
Tuyên Dương, người này thật sự làm y đoán không ra, hắn tiếp cận tứ công chúa rốt cuộc cố tình hay vô ý? Là vì tất cả mọi người đều đang đồn đãi Tạ Khâm y sẽ trở thành phò mã nên hắn mới như thế sao?
Nhìn người ngủ say trong lòng, mày của y nhíu chặt hơn chút nữa.
"Ta làm, lại cắt rồi." Vị Vãn quay đầu trả lời, giọng điệu bình tĩnh.
"Vì sao?" Tạ Khâm nhíu mày.
"Ta tức giận."
Nàng nhìn y, một đôi mắt sáng ngời như vì sao, vẻ mặt bộc trực gần như đơn thuần, làm y có chút dở khóc dở cười, nhất thời nói không nên lời.
"Hơn nữa, ngài cũng sẽ không thích, ta cần gì phải làm chuyện tự chuốc lấy mất mặt chứ." Nàng lại nhẹ giọng bổ sung một câu.
"Ngươi chưa thử qua, sao biết ta không thích?" Giọng nói của y tinh khiết động lòng người.
Đêm gió thổi qua, đồ trang sức treo lên đèn ngoài cửa sổ xoay tròn ra các màu, chút ánh sáng lung linh này tràn vào trong đôi mắt màu xanh mê hoặc của y, làm ánh mắt của y càng thêm thay đổi.
Vị Vãn rũ mắt xuống, cảm giác trái tim phập phồng, không khỏi có chút giận, hôm nay cũng không biết sao lại thế này, không có định lực như vậy.
"Nói chuyện." Y nhàn nhã ôm tay dựa ở trên ghế, cười nhạt nhìn nàng.
"Ngài có thể thích đến mức nào?" Đèn đuốc cũng tắt, nàng đón nhận tầm mắt của y, rõ ràng cảm giác được viền tai bản thân nóng lên.
Ý cười vui vẻ trên khóe miệng y dần dần biến mất, nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện, giống như đang tỉ mỉ thưởng thức hàm nghĩa trong lời của nàng.
Mà trên thực tế, đúng là y suy xét lời nói ‘thích’ của nàng, rốt cuộc là chỉ túi hương, hay là nàng?
Tiểu hồ ly này - y âm thầm nghiến răng, phát hiện bản thân ở trước mặt nàng luôn không có biện pháp bình tĩnh tự nhiên, nàng là một đầu tiểu thú xinh đẹp, dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp cất giấu móng vuốt sắc bén, kết quả là y sẽ chinh phục nàng, hay nàng chinh phục y?
- - y không biết.
- - -
Thủy văn trân điện tư du du,
Thiên lý giai kỳ nhất mộng hưu.
Tòng thử vô tâm ái lương dạ,
Nhậm tha minh nguyệt há tây lâu.
(Đây là bài thơ Tả tình của Lý Ích)
Cách rèm tơ tằm, giọng nói uyển chuyển từ từ truyền đến. Tiếng đàn như ngọc trai rơi trên bàn, đan xen hợp lí lại mang theo chút bừa bãi lười nhác, tiếng ca là tuyết phía sau mai đỏ, lạnh đến mức tận cùng lại phương hướng càng đậm. Trong lúc nhất thời, cả một tửu lâu giống như yên tĩnh lại, tất cả đều đang lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn bên ngoài.
Tòng thử, vô tâm ái lương dạ, nhậm tha, minh nguyệt há tây lâu. (Dịch: Từ ngày đó không còn thiết gì đến những đêm ngọt ngào nữa, ngay cả đêm nay trăng sáng đang chiếu trên lầu phía tây.)
Là một ánh trăng trong như nước ban đêm, gặp nhau nơi đình đài dựa vào nhau, vốn tưởng rằng đó là phong cảnh một đời một kiếp, lại là một đoạn duyên đứt đoạn khó khăn sau giấc mộng đẹp.
Chính là suy nghĩ trong đáy lòng, cũng không có biện pháp loại bỏ, sau khi mất đi người kia, chuyện gì đó dưới ánh trăng, ngày tốt cảnh đẹp gì đó, đều chỉ là hư ảo.
Tiếng đàn chậm rãi rồi biến mất, người nghe lại đều có tâm sự riêng, ảm đạm thất thần.
Khi tiếng đàn vang lên lần nữa, cũng đã trào dâng làn điệu hơi thở mạnh. Tiếng đàn quen thuộc lọt vào tai, hai người trong phòng đồng thời chấn trụ, liếc nhau, Vị Vãn vén rèm bước ra, Tạ Khâm cũng theo sát sau đó.
Trong lúc say mê treo đèn xem kiếm, quay về giấc mộng thổi kèn liên tục đến doanh trại. Phân cho tám trăm dặm dưới trướng, năm mươi cung tên trở mình xé gió bay ra phía Bắc Trường Thành...
Xuôi theo từng bật cấp, tiếng ca càng ngày càng rõ ràng.
Trên chính giữa sân khấu tầng dưới cùng, có một vị nữ tử vừa đánh đàn vừa hát. Mạng che mặt màu tím nhạt che khuất gương mặt, mà dáng người thướt tha, giọng nói lạnh lùng trong trẻo này, còn có loại khí chất lãnh diễm bẩm sinh này, đi đến trước đài Vị Vãn không cần nghĩ ngợi đã mở miệng gọi một tiếng: "Hương Nùng tỷ?"
Trong nháy mắt tiếng đàn im bặt, nàng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, đang lúc Vị Vãn vui mừng, nàng kia lại thấp giọng kêu: "Tạ Khâm...", thân thể lập tức mềm nhũn, té xỉu ở trên sân khấu kịch.
Trong tửu lâu, tiếng người nhất thời ồn ào lên, Tạ Khâm cũng đã nhanh chóng nhảy tới trên đài nâng Lãnh Hương Nùng dậy.
Tất cả tới rất đột ngột, Vị Vãn sững sờ đứng tại chỗ nhìn dáng vẻ bọn họ gắn bó, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Ngươi còn thất thần làm gì?" Tạ Khâm quay đầu khẽ quát nàng, "Mau đến xem tình hình của nàng!"
Vị Vãn chấn động, cuống quít lên đài. Lúc này Lạc chưởng quầy đã sai người mang người trên sân khấu kịch xuống, thay đổi một đám người khác lên sân khấu biểu diễn, lại trấn an khách quan khác khống chế cục diện lại, dẫn ba người bọn họ đi phòng khách.
- - -
"Sao rồi?" Tạ Khâm nhìn nữ nhân nhỏ bé mang sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nhíu mày hỏi.
"Không có việc gì, chắc là thân thể mệt nhọc, u buồn quá mức, cảm xúc quá mức kích động thân thể không chịu nổi mới té xỉu." Vị Vãn nhàn nhạt đáp, "Ta đã dặn trong tiệm nấu một ít bát súp bổ cho nàng rồi."
"Ừ." Tạ Khâm lên tiếng, giương mắt nhìn nàng, "Ngươi biết nàng?"
Vị Vãn gật đầu: "Khi ở Dương Châu."
Y không nói nữa, chỉ liếc nhìn Lãnh Hương Nùng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Trong lòng Vị Vãn thoáng qua chút gì đó, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, nàng cảm thấy lạnh cả người.
"Các ngươi cũng biết nhau?" Nàng ra vẻ thoải mái mà cười, "Trách không được đều cùng một khúc như thế, mà ta làm ba bát mì ba màu kia ngươi cũng biết."
Nàng nhớ tới đêm đó, Lãnh Hương Nùng bày ra bát mỳ thứ ba cùng với vẻ mặt ảm đạm, lại cảm thấy ngực đau đớn.
Tạ Khâm nghe vậy nhìn về phía gương mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt của nàng, giữa lông mày không khỏi nhíu lại, biết trong lòng nàng đang suy đoán gì đó, đang muốn giải thích, lại nghe thấy một tiếng than nhẹ, là Lãnh Hương Nùng tỉnh lại.
"Hương Nùng tỷ." Vị Vãn bước lên trước, "Cảm thấy như thế nào?"
"Không nghĩ tới sẽ gặp phải muội, Vãn Nhi." Lãnh Hương Nùng có chút cố hết sức mỉm cười, "Đã lâu không thấy."
Uyển chuyển gật đầu, tha hương gặp bạn cũ, nàng lại cảm thấy trong mắt toan nóng không chịu nổi.
"Có thể để một mình tỷ và Tạ Khâm nói chuyện riêng được không?" Lãnh Hương Nùng nói, ánh mắt nhìn về phía nam tử trước giường.
Vị Vãn ngẩn ra, lập tức thối lui khẽ cười: "Đương nhiên có thể."
"Ta đi xem bát súp đã nấu xong chưa, các ngươi chậm rãi tán gẫu." Những lời này, nàng nói với Tạ Khâm, nhưng hai mắt lại luôn nhìn xuống mặt đất.
Tạ Khâm nhìn chằm chằm cổ trắng như chim hạc và búi tóc đen của nàng, trong lòng không hiểu nổi lên buồn bực, thẳng đến khi bóng dáng ủ rũ của nàng biến mất ở cửa, ánh mắt của y mới chậm chạp thu hồi.
Cúi đầu mới phát hiện Lãnh Hương Nùng đang lẳng lặng nhìn y, đôi mắt như làn nước mang theo hài hước nhìn: "Sao vậy, sợ nàng hiểu lầm?"
"Nào có." Vẻ mặt Tạ Khâm cứng đờ, "Nàng thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đấy, nhưng mà ngươi, sao lại ở chỗ này?"
"Ngươi cảm thấy thế nào." Trên môi Lãnh Hương Nùng hiện lên nụ cười cay đắng, nhìn đôi mắt y cũng trong trẻo làm người ta khó có thể nhìn thẳng, "Ta muốn thấy hắn."
Tạ Khâm im lặng, nửa ngày mới nói: "Coi như ngươi thấy thì sao?"
"Mặc kệ thế nào, ít nhất ta muốn thử một chút, bằng không ta không cam lòng."
Vẻ mặt Tạ Khâm khẽ chấn động, chăm chú nhìn gương mặt quật cường trước mắt: "Hắn cũng không phải dáng vẻ như trong tưởng tượng của ngươi."
Một nam nhân có dã tâm đế vương, sẽ không mang đến hạnh phúc cho nữ nhân.
"Ta biết." Lãnh Hương Nùng tự giễu cười, cúi đầu, tóc đen như mây lồng ở trong mắt nổi lên đám sương.
"Mấy ngày nữa là lễ hoàng gia đi săn thú, đêm đó có cung yến, ta sẽ sắp xếp ngươi đi vào, nếu ngươi muốn tính toán lâu dài, nhất định phải có tư cách vào cung." Tạ Khâm cân nhắc một lát, thản nhiên nói, "Trước đó, ngươi chỉ cần để ý dưỡng tốt thân thể là được."
"Đa tạ." Lãnh Hương Nùng giương mắt nhìn y, giờ khắc này trong lòng thế nhưng khó phân biệt buồn vui.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Chú thích bài thơ Tả tình của Lý Ích
Thuỷ văn trân điệm tứ du du,
Thiên lý giai kỳ nhất mộng hưu.
Tòng thử vô tâm ái lương dạ,
Nhậm tha minh nguyệt há tây lâu.
Dịch nghĩa
Nằm trên chiếu quý in hình sóng nước, lòng cứ trôi về phương xa,
Tình dài ngàn dặm, đã như một giấc mộng tan rồi.
Từ ngày đó không còn thiết gì đến những đêm ngọt ngào nữa,
Ngay cả đêm nay trăng sáng đang chiếu trên lầu phía tây.
Theo "Hoắc Tiểu Ngọc truyện" của Tưởng Phòng thì Lý Ích lúc còn trẻ lên Trường An thi có gặp Hoắc Tiểu Ngọc. Đôi bên yêu nhau, thề sống bên nhau đến bạc đầu. Khi trở về nhà, mới biết mẹ đã đính hôn mình với người em gái họ xa. Mẹ rất nghiêm khắc, ông không dám trái lời. Tiểu Ngọc biết tin, đau buồn rồi chết luôn. Ông cảm thương, mượn lời Ngọc viết lên bài này. Theo thivien.net