Ánh nến mờ tối trong phòng, y nhìn chăm chú vào nữ tử phá lệ nhỏ bé và yếu ớt bất lực trước mắt thật sâu.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vị Vãn khép chặt hai mắt nằm ở trên giường, cố sức để bình ổn hơi thở dồn dập của nàng, đầu ngón tay hãm sâu vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nhưng mà nàng không kêu ra tiếng, chỉ gắt gao cắn đôi môi đã trắng bệch, không để một tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng, nàng đang cố chịu đựng.
Y vươn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nàng bởi vì động tác của y miễn cưỡng mở mắt ra, đồng tử mông lung mù mịt hơi nước.
"Ngươi bị hạ dược." Y cúi người khẽ nói, đôi mắt xanh thâm thúy khóa lại gương mặt đỏ bừng của nàng, "Tại sao tới tìm ta?"
Xúc động lại muốn rơi lệ làm nàng mở to mắt, không nhìn tầm mắt bức người của y.
- - Vãn Nhi, con đã không cần ta nữa, chỉ là chính con còn chưa có phát hiện ra mà thôi.
- - Con phải nhớ kỹ, mặc kệ ta làm cái gì, đều là vì bảo vệ con.
Khi ý thức sắp gần như sắp vỡ nát, mơ hồ quanh quẩn giọng nói ôn nhu mà đau đớn của Tuyên Dương nói ở bên tai lúc nãy.
Mà đôi mắt của người trước mắt, giống như lốc xoáy vạn kiếp bất phục, hung hăng hấp thụ làm nàng không có chỗ nào trốn.
Vì sao tìm y... Nàng đã không còn sức lực suy nghĩ nữa, nàng chỉ biết là, nàng chống đỡ không nổi nữa, thật sự không được... Cực nóng dày vò đã chuyển hóa thành đau đớn sắc bén, trong người liên tục đau đớn, nàng run rẩy, rốt cuộc lệ nóng nhịn không được chảy xuống: "Ta thật sự khó chịu..."
Tầm mắt lạnh lùng chăm chú nhìn môi nàng thở dốc, môi đỏ tươi này giống như cũng bốc cháy. Nàng rất đau nhỉ? Y nhìn khóe mắt nàng không ngừng chảy ra nước mắt.
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Y chậm rãi lên tiếng.
Bàn tay to phủ trên trán của nàng, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y phủ lên da thịt của nàng, nhưng mà nàng lại cảm thấy thật thoải mái, kìm lòng không đậu càng muốn tới gần y.
"Cứu ta..." Nàng cảm thấy quá mềm yếu, không phải dáng vẻ mình nên có.
"Cầu ta." Y lãnh khốc mở miệng, ngón tay dao động trên gương mặt nàng, ngực, giống như uống thuốc độc cho đỡ khát, gây cho nàng hi vọng đồng thời lại hạ mê hoặc quá nặng.
Không có biện pháp kiềm chế chấn động, theo đầu ngón tay của y chậm rãi trèo lên trái tim nàng co rút rất nhanh, tất cả đau đớn và bất lực như vỡ đê, cổ họng của nàng khô kỳ lạ: "Ngươi không thể bắt nạt ta như vậy..."
Vật nhỏ đáng thương, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Y chế trụ cổ tay nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt như làn nước nhuộm màu đỏ của nàng lại mệnh lệnh một lần nữa: "Cầu ta."
"Cầu ngươi - -" Nước mắt của nàng mãnh liệt tràn ra, gần như từ trong kẽ răng nặn ra một câu này, nàng không muốn, rất không muốn cho y biết, giờ phút này nhất cử nhất động của y, đều có ảnh hưởng không có cách nào khống chế được, nhưng mà, y lại có tính hấp dẫn tuyệt đối, giống như nàng là bươm bướm, chỉ có thể lựa chọn hủy diệt giống như dập lửa.
Chỗ sâu trong đôi mắt xanh nhiễm lên một chút ý cười vui vẻ, gương mặt hạ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi đỏ tươi như lửa của nàng.
Y vung tay áo tắt ánh nến trên bàn, bên trong nhất thời lâm vào tối đen.
Hai mắt đẫm lệ mông lung làm nàng càng thêm hoảng loạn, mà tầm mắt lợi hại của y ở trong màn đêm vẫn chặt chẽ khóa nàng.
Nhẹ nhàng cởi váy ra, ngay cả sức lực nâng tay ngăn cản nàng cũng không có, giống như một đóa hoa mảnh mai xinh đẹp, bị dễ dàng hái rời khỏi đầu cành.
Cho dù đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhiệt độ nóng bỏng của y vẫn làm nàng sợ hãi, trong lúc tiếp xúc thân mật quá mức ở trong lòng nàng dấy lên bất an thật lớn.
"Tạ Khâm..." Nàng sợ hãi kháng cự, sự trùng kích xa lạ kia còn đau đớn hơn cả thuốc gây ra làm nàng sợ hãi.
Y thở dốc, khi nàng gọi y, giọng nói mềm nhũn cùng với đôi mắt bất lực phủ kín tầng nước kích thích dục vọng hắn mạnh mẽ hơn.
Y muốn thay nàng dập tắt lửa, nhưng trong phút giây này, y có một loại cảm giác mãnh liệt... Là y theo nàng cùng rơi vào trong lửa, cùng nhau đi về phía vận mệnh khó có thể kháng cự.
"Đừng sợ," Hơi thở ấm áp của y quấn quanh ở bên tai nàng, "Nhìn ta."
"Không... Ta không thấy rõ ngươi..." Nàng hoảng loạn lắc đầu, nàng không nhận ra giọng của bản thân, phản ứng của bản thân, cũng không biết cảm nhận y thế nào, bên ngoài xuyên vào ánh nắng mờ tối, đôi mắt y càng thâm thúy, giống như bao phủ sương mù dày đặc... Nàng luôn nhìn không hiểu y... Trong hoảng hốt, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp y, y ngồi trên ngựa, vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả ánh trên bên ngoài... Nàng nên tin tưởng y sao... Y thật sự có thể cứu nàng sao...
"Vị Vãn, đây là ta - -" Y kiên định nói nhỏ, không chút do dự xuyên qua sinh mệnh của nàng.
Đau đớn tới ào ạt, nàng phí công giãy dụa, lại vẫn tránh không thoát khỏi cái ôm cứng như sắt thép của y, y chặt chẽ vây nàng ở dưới thân, lấy tư thế bá đạo nhất hoàn toàn mạnh mẽ đoạt lấy vẻ đẹp của nàng.
Nàng khép chặt hai tròng mắt, trong đau đớn xen lẫn vui thích lệ không chịu kiềm chế chảy xuống gò má, y gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trở nên nồng liệt, cực nóng.
Nàng giờ phút này, yếu ớt như trẻ con làm cho y vừa muốn thương tiếc, càng muốn tận tình khi dễ. Bàn tay to kìm lòng không đậu âu yếm thân thể nóng bức của nàng, lý trí của y đang hỏng mất... Đây chẳng phải kết quả y mong muốn, trận này, gần như cũng muốn y leo lên đỉnh...
Đám mây dày đặc trôi đi, ánh trăng sáng tỏ không tiếng động chiếu vào trong phòng, giống như đang chứng kiến một cuộc vận mệnh cũng không cách nào quay đầu.
**************************************
"Phụ thân, sớm như vậy đã tới đây, ngài có việc?" Thoáng nhìn bóng dáng vội vàng mà đến, Tạ Khâm dừng luyện tập buổi sáng, ôn hoà cười.
"Ngươi ít giả bộ cho ta!" Sắc mặt Tạ Đúc âm trầm, hiển nhiên là cực kì tức giận, "Tối qua cung yến ngươi đã làm chuyện gì? Ngươi có biết sau đó trong triều có bao nhiêu người hỏi ta không?"
"Ngài là chỉ chuyện Tứ công chúa?" Khóe miệng Tạ Khâm kéo nhẹ.
"Còn có thể là chuyện gì?" Tạ Đúc cả giận nói, "Ngươi đừng nói với ta rằng là vì nữ nhân họ Ngụy kia, người trong phủ nói với ta ngày hôm qua ngươi còn giữ nàng lại qua đêm? Ta thấy ngươi váng đầu rồi, phân không rõ ai nặng ai nhẹ! Ta mặc kệ ngươi có muốn làm phò mã hay không, ngươi đừng quên phía sau tứ công chúa là ba mươi vạn cấm quân của Dương quốc cữu!"
"Ý của phụ thân ta hiểu được." Tạ Khâm nhìn ông ta cười nhạt một tiếng, trong mắt không phải không có trào phúng, "Nữ nhân so sánh với quyền thế công danh thật sự không đáng giá nhắc tới phải không? Quyền cao chức trọng, một nữ nhân thì tính là gì? Cho nên mẫu thân ta ở trong lòng ông cũng chỉ là một đồ chơi nhất thời cao hứng mà thôi."
"Bốp - -" Tạ Đúc đánh một tai trên mặt y, tức giận đến cả người run rẩy, "Ngươi... Ngươi, đây là có thái độ gì?"
"Phụ thân." Tạ Khâm cười lạnh nhìn phụ thân, "Ta thích nữ nhân nào, lựa chọn nữ nhân nào là chuyện của chính ta, sao lúc trước ông không tìm nhiều nữ nhân sinh mấy con trai, như vậy có thể xếp hàng đi làm phò mã rồi!"
"Ngươi vô liêm sỉ!" Tạ Đúc giận dữ, lại thấy ông ta không thể làm gì, chỉ giận dữ vung tay áo mà đi.
Tạ Khâm nhìn bóng lưng ông ta đi xa, mặt trầm xuống đứng tại chỗ thật lâu không động đậy.
*****************************************
Từ sau khi mẫu thân qua đời, y không cần bất kỳ kẻ nào hiểu y, ủng hộ y.
Cho tới mỗi một bước hôm nay - bôn ba ngày đi ngàn dặm, mài luyện trong đao quang kiếm ảnh, mặt trời gay gắt ở đại mạc không giới hạn, mấy ngày gió tuyết y đều y cắn răng chịu đựng, không có người biết thống khổ và cô độc của y, cũng không có người chia sẻ thay y.
Có lẽ y đã từng tin tưởng còn có ôn nhu tồn tại, khi máu ấm áp bắn tung tóe trên gương mặt y, khi trong tiếng thét sắc bén chói tai y quay đầu lại, giống như y có thể nghe thấy người nào thổi tiếng sáo, tiếng cười xinh đẹp của bà.
Sau này mới biết được, cái gì thề non hẹn biển, cái gì nồng tình mật ý... Đều là giả.
Y có thể tin tưởng, luôn chỉ có chính y.
Cửa gỗ truyền đến tiếng két rất nhỏ, y quay đầu, thấy bóng dáng mảnh khảnh dựa vào bên cạnh cửa, ánh mặt trời sáng sớm nhàn nhạt lồng xuống dưới, nàng một thân bạch y đơn thuần, đôi mắt trong suốt.
Từ hơi thở, giống như còn vương hương thơm trên người nàng.
Y và nàng nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Bắt đầu từ đại điển đi săn vào mùa thu, hoặc là sớm hơn, y cảm giác được có người đang âm thầm thử y, mà Hàn Vị Vãn chính là một lợi thế. Người nọ muốn biết, kết quả Tạ Khâm y muốn chọn nàng, hay tứ công chúa Dung Uyển, hoặc là nói, binh quyền ba mươi vạn cấm quân.
Y không buông tha đối tượng hoài nghi nào, lại luôn không dám xác định. Nhưng gần như có thể khẳng định chính xác, Dung Uyển với Tuyên Dương là hoa rơi hữu ý, người nào đó cũng nước chảy vô tình, y nhớ tới nam nhân này từng nói qua một câu nói - ta chỉ phải bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Mà người trong miệng Tuyên Dương, chắc là Hàn Vị Vãn không thể nghi ngờ. Chỉ là y không tiếc khuấy đảo tiến vào giao du với kẻ xấu, nguyên nhân tự tay đẩy nữ nhân mình yêu thương vào trong lòng Tạ Khâm y, lại làm y rất hoang mang.
Mà tối hôm qua Hàn Vị Vãn bị người tính kế, thực ra y có linh tính, chỉ là không rõ rốt cuộc là lấy loại phương thức nào.
Nhưng mặc kệ thế nào, đây đối với y mà nói là một cơ hội, tiết mục "không yêu giang sơn yêu mỹ nhân" vừa đến đúng lúc.
Thực ra y có chút động tâm với nàng.
Đáng tiếc chỉ có "một chút", mà nàng cũng làm y thất vọng - dù sao sau khi nàng phát hiện bị hạ dược, người nam nhân nàng tìm đầu tiên là Tuyên Dương, không phải là Tạ Khâm y, nói đến cùng, chẳng qua là y nhặt của người khác không cần.
Y thưởng thức xinh đẹp và trí tuệ của nàng, cũng thích quật cường và kiêu ngạo tương tự y, càng từng khiếp sợ khi nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của y.
Thiếu chút nữa, y đã tin tưởng nàng.
Thiếu chút nữa, y sẽ do dự.
Nhưng ở trong lòng nàng đặt ở vị trí thứ nhất, vĩnh viễn là "lúc đó" của nàng, là Tuyên Dương.
Nếu y đoán không sai, Tuyên Dương cũng vì vậy cho rằng y có tình cảm với Hàn Vị Vãn, từ đây xa lạ Dung Uyển rồi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Chỉ là ai cũng sẽ không biết, Tạ Khâm y muốn chỉ là binh quyền, ở tại đây từng bước từng bước đi vào trung tâm triều đình, y chỉ có thể tin tưởng bản thân, y dựa vào chính mình. Hàn Vị Vãn nói không sai, y vô tâm vô tình, tim của y, từ rất lâu trước kia đã hóa thành một mảnh tro tàn. Cho nên Hàn Vị Vãn cũng tốt, Dung Uyển cũng tốt, đối y mà nói cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
"Xin lỗi." Giọng nói êm ái vang lên, Vị Vãn cắn môi nhìn gương mặt lạnh lùng, "Ta nghe thấy phụ thân ngươi và ngươi nói chuyện ... Là ta làm ngươi khó xử rồi."
Y chậm rãi đến gần nàng, nâng tay khẽ vuốt mặt nàng, mỉm cười: "Không có gì."
"Tạ Khâm!" Bóng người từ từ đi khỏi Ngự Hoa Viên, một giọng nói đè nén nghiến răng gọi kéo lại bước chân nhàn nhã của người nào đó.
"Vì sao?" Đôi mắt phẫn nộ lên án nhìn chằm chằm y, Vị Vãn gần như thống hận vẻ mặt không đếm xỉa gì của y lúc này.
"Cái gì vì sao?" Y nhíu mày, ra vẻ hồ đồ.
"Sao các ngươi có thể lợi dụng Hương Nùng tỷ như thế?" Nàng lòng đầy căm phẫn chất vấn.
Y chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ.
"Đương sự đã chấp nhận rồi, ngươi kích động như vậy làm cái gì?" Y khẽ xuy, "Nàng đã lựa chọn vào cung, lựa chọn một người nàng không nên yêu, thì nên biết sẽ gặp phải chuyện gì, đây không gọi là lợi dụng hay không lợi dụng, vốn là chuyện cam tâm tình nguyện, nếu nàng đủ lý trí, thì sẽ không đi tới bước đường hôm nay."
"Được - ngươi lý trí, ngươi bình tĩnh, ngươi cho rằng ai cũng lãnh huyết vô tình giống như ngươi sao?" Tức giận nhìn vẻ mặt này của y, càng ngày càng kích động, "Đúng rồi, tình cảm là gì, nữ nhân lại là gì chứ? Sao mà quan trọng được bằng quyền thế công danh chứ? Trước hoa dưới trăng khi ưng thuận hứa hẹn chỉ là nhất thời giải trí, bao nhiêu người dâng lên thật lòng cũng chỉ là tăng thêm hư vinh cho nam nhân mà thôi!"
"Ngươi để ý ta có lãnh huyết vô tình hay không sao?" Y bỗng nhiên mở miệng ngắt lời nàng, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú vào nàng,
"Ngươi hết một tới hai, hết hai tới ba chỉ trích ta như thế, kết quả là vì ngươi cảm thấy ta là người như vậy mà khó chịu, hay là đêm nay có chuyện của người nào đó nên ngươi giận lây sang ta?"
Nàng bỗng dưng sửng sốt, ngập ngừng nhìn y: "Ngươi... Là có ý gì?"
"Trong lòng của chính ngươi rõ ràng." Y trào phúng cười, "Cần gì ta nói ra để tìm khó chịu."
Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Cứng rắn cãi lại?" Y nghiêng người ở bên tai nàng lãnh khốc xem thường: "Hàn Vị Vãn, tốt nhất ngươi nên rõ ràng, ta không phải là đối tượng ngươi tùy ý phát tiết lửa giận, đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề, còn có chuyện của Lãnh Hương Nùng tốt nhất ngươi tự thu hồi nghĩa khí mà ngươi tự cho là đúng, nếu mục đích của ngươi cũng là đạp ngã thái tử, vì hy sinh của nàng mà khổ sở chẳng phải là dối trá sao?"
Lời nói của y như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong tim, trong nháy mắt kia nàng đau đến khó có thể hít thở, theo bản năng vung tay lên, y lại chặt chẽ chế trụ cổ tay nàng, ôm nàng trên hành lang, hôn một nụ hôn nóng bỏng, bừa bãi cuồng vọng xâm chiếm lưỡi của nàng.
Sao y dám? Sau khi y dùng lời lẽ công kích nào lại còn nhục nhã nàng như thế?
Đang lúc Vị Vãn hoảng sợ không chịu nổi cắn đẩy y ra, một tiếng ho nhẹ làm cả người y cứng lại.
"Lý đại nhân." Tạ Khâm nhướng mày, nhìn người tự tại đi tới cười một tiếng.
Lý Du nhìn Vị Vãn đỏ ửng trong ngực y, giọng nói cứng ngắc, "Lý mỗ đi ngang qua, quấy rầy hưng trí của ngài rồi."
"Tối nay trăng gió, ngày tốt cảnh đẹp chọc người, tại hạ nhất thời động tình, Lý đại nhân chê cười rồi." Vị Vãn cúi đầu nghe tự nhiên bật cười, trước mắt nàng là lồng ngực ấm áp, nhưng nàng biết, nam nhân này am hiểu nhất chính là diễn trò.
"Buông ra, ta phải đi." Đợi cho bóng dáng Lý Du biến mất ở cuối hành lang, nàng thối lui khỏi cái ôm của y, xoay người lập tức bước đi.
Ống tay áo bị người túm chặt, nàng cũng không ngẩng đầu nhìn y, chỉ nói khẽ: "Buông tay."
Tạ Khâm ngớ ra, tay chậm rãi nới ra. Làm y buông tay, không phải lời nói của nàng, mà là mỏi mệt và ủy khuất trong giọng nói của nàng.
Đột nhiên, y cảm thấy trong lòng có chút phiền chán.
Dưới ánh trăng bóng dáng nàng cô đơn rời đi, y lẳng lặng nhìn, đứng lặng tại chỗ thật lâu sau, biểu cảm lại càng âm trầm.
- - -
Đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề… Đúng vậy, nàng thừa nhận đêm nay bản thân kích động là vì thấy cảnh Tuyên Dương thân mật hợp tấu cùng với một nữ nhân khác.
- - Thừa nhận đi, đối với quá khứ ngươi đã không thể ra sức, hắn hoàn toàn không cần ngươi nữa.
- - Rồi lập tức ngươi sẽ biết vì sao.
Bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Khâm nói đêm đó, hóa ra y đã sớm biết tất cả, cũng nhìn thấu tâm sự buồn cười đáng thương kia của nàng.
Nhưng vì sao, giọng điệu và dáng vẻ cười nhạo của y làm nàng khổ sở như vậy, nàng sẽ để ý cách nhìn của nam nhân cuồng đại cao ngạo kia với nàng như thế sao?
Cảm xúc cuồn cuộn, bước chân dưới chân nàng lại có chút bất ổn.
Đỡ lấy tường, nàng hít thở dồn dập, cảm giác trong cơ thể có một hơi nóng đang lan tràn, dần dần ăn mòn xương cốt tay chân.
Mồ hôi theo giữa trán chảy ra, cả người nàng run rẩy, phát hiện có gì đó không đúng - nàng bị hạ dược, nhất định là trên yến hội có người động tay chân trong ly rượu của nàng.
Chỉ là, kết quả là ai? Lại vì sao phải tính kế nàng? Cơn nóng xa lạ trong cơ thể dần dần cắn nuốt suy nghĩ của nàng, nàng cũng không nhàn rỗi đi suy nghĩ những thứ kia, chỉ có thể khó khăn tập tễnh mà đi, hi vọng có thể nhanh chút trở lại chỗ ở của mình tìm ra phương pháp giải cứu, ở lại đây ban đêm, nhiều một khắc sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
"Vãn Nhi!" Hơi thở quen thuộc đánh úp lại, ngẩng đầu lại thấy một gương mặt tuấn tú, Tuyên Dương nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa vẻ lo lắng vô cùng.
"Ta..." Nàng chật vật mở miệng, không rảnh nhận ra nguyên nhân y xuất hiện lúc này.
"Ta biết." Y bắt mạch, vẻ mặt cũng không khỏi trầm xuống.
- - -
Đêm Phù Dung, bí dược cung đình, cân nhắc dùng thuốc và kim châm cứu nhưng khó giải.
Bóng dáng thon dài đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh trăng bạch y như tuyết, Tuyên Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt ngưng trọng của người nằm trên giường.
Sắc mặt của nàng đỏ như lửa, ngay cả ngực cũng bởi vì tác dụng của thuốc mà đỏ một mảnh.
"Chỉ có một biện pháp." Y khoanh tay đứng, cứng ngắc mở miệng, các đốt ngón tay dấu ở sau lưng bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch.
Vị Vãn nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, có nước mắt ở lông mi chớp động.
Nóng quá... Trong cơ thể hình như có ngọn lửa hừng hực điên cuồng thiêu đốt, nhưng mà mồ hôi nàng chảy xuống lại lạnh như băng, mà nước mắt cũng dừng không được, mỗi giọt chảy xuống - nàng cảm thấy rất bất lực, chật vật cũng được.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
"Vãn Nhi." Y gọi nàng, trong giọng nói bất đắc dĩ và đau đớn có dày đặc.
Nàng mở mắt ra, thấy y mở đai lưng, áo ngoài...
"Đừng!" Nàng hốt hoảng lui ra phía sau, không khống chế được từ trong miệng bật ra.
Động tác của y dừng lại, nhìn vẻ khiếp sợ trong con ngươi đen của nàng, sau đó trên môi nở một nụ cười khổ: "Không phải như ngươi nghĩ."
Nàng khẩn trương nhìn y, thừa nhận dày vò mãnh liệt của thuốc, có loại cảm xúc bất an không yên cũng ập vào lòng.
"Vốn muốn cho con có biết một chuyện, cũng là giải thích ta luôn nợ con." Y lại mặc y phục vào, động tác tao nhã, giọng nói ôn nhuận, "Hiện tại xem ra đã không quan trọng nữa rồi."
"Ngươi... Đang nói cái gì? Vì sao ta nghe không hiểu?" Trong cơ thể sôi nổi quay cuồng, hô hấp nàng bất ổn, lại bởi vì trong giọng điệu của y nhàn nhạt ưu thương mà tâm hoảng ý loạn.
"Sau này con sẽ hiểu." Y nhìn chằm chằm nàng thật sâu, cúi người đút cho nàng một viên thuốc, "Thứ này có thể áp chế được một lúc, hiện tại, ta muốn mang con đi gặp người có thể cứu người."
- - -
Mây trôi khắp nơi, che khuất một nửa ánh trăng, bóng đêm nhất thời tối sầm vài phần.
Ánh nến phát ra tiếng nhẹ nhàng mà bạo liệt, nam nhân ngồi trước bàn chợt hoàn hồn.
Giấy trải ra, nghiền mực, hạ bút... Mực nước nhuộm đẫm, viết đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, đặt xuống bút, y có chút tâm thần không yên.
"Tam thiếu gia." Tiếng bước nhỏ vụn chân truyền đến, hạ nhân ở bên ngoài thấp gọi, "Ngụy cô nương chờ ở bên ngoài."
Y bỗng dưng đứng dậy, đẩy cửa ra đi nhanh ra ngoài.
"Ngươi..." Đi đến trước cửa phủ vừa mới mở miệng, thân hình mảnh khảnh lập tức trượt đến ở trong lòng y.
Nhiệt độ cơ thể của nàng nóng kinh người, mặc dù cách lớp y phục dày, y vẫn có thể cảm giác lửa nóng của nàng.diễn đàn lê quý đôn
Dưới bóng đêm làn da vốn trắng nõn lại sáng rỡ như lửa, cháy tầm mắt của y. Nàng quật cường cắn môi, trong mắt sáng làn nước mờ mờ.
Khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng màu trắng hiện ở góc đường, khóe miệng y nâng thành một độ cong tà khí, một phen ôm lấy nàng đi vào trong.
Bóng cây yên tĩnh, dưới núi giả dòng suối róc rách, đèn lồng nhẹ nhàng lay động uyển chuyển trong hành lang gấp khúc, dưới đèn đuốc mông lung, biểu cảm trên mặt y càng sâu không lường được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh nến mờ tối trong phòng, y nhìn chăm chú vào nữ tử phá lệ nhỏ bé và yếu ớt bất lực trước mắt thật sâu.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vị Vãn khép chặt hai mắt nằm ở trên giường, cố sức để bình ổn hơi thở dồn dập của nàng, đầu ngón tay hãm sâu vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nhưng mà nàng không kêu ra tiếng, chỉ gắt gao cắn đôi môi đã trắng bệch, không để một tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng, nàng đang cố chịu đựng.
Y vươn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nàng bởi vì động tác của y miễn cưỡng mở mắt ra, đồng tử mông lung mù mịt hơi nước.
"Ngươi bị hạ dược." Y cúi người khẽ nói, đôi mắt xanh thâm thúy khóa lại gương mặt đỏ bừng của nàng, "Tại sao tới tìm ta?"
Xúc động lại muốn rơi lệ làm nàng mở to mắt, không nhìn tầm mắt bức người của y.
- - Vãn Nhi, con đã không cần ta nữa, chỉ là chính con còn chưa có phát hiện ra mà thôi.
- - Con phải nhớ kỹ, mặc kệ ta làm cái gì, đều là vì bảo vệ con.
Khi ý thức sắp gần như sắp vỡ nát, mơ hồ quanh quẩn giọng nói ôn nhu mà đau đớn của Tuyên Dương nói ở bên tai lúc nãy.
Mà đôi mắt của người trước mắt, giống như lốc xoáy vạn kiếp bất phục, hung hăng hấp thụ làm nàng không có chỗ nào trốn.
Vì sao tìm y... Nàng đã không còn sức lực suy nghĩ nữa, nàng chỉ biết là, nàng chống đỡ không nổi nữa, thật sự không được... Cực nóng dày vò đã chuyển hóa thành đau đớn sắc bén, trong người liên tục đau đớn, nàng run rẩy, rốt cuộc lệ nóng nhịn không được chảy xuống: "Ta thật sự khó chịu..."
Tầm mắt lạnh lùng chăm chú nhìn môi nàng thở dốc, môi đỏ tươi này giống như cũng bốc cháy. Nàng rất đau nhỉ? Y nhìn khóe mắt nàng không ngừng chảy ra nước mắt.
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Y chậm rãi lên tiếng.
Bàn tay to phủ trên trán của nàng, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y phủ lên da thịt của nàng, nhưng mà nàng lại cảm thấy thật thoải mái, kìm lòng không đậu càng muốn tới gần y.
"Cứu ta..." Nàng cảm thấy quá mềm yếu, không phải dáng vẻ mình nên có.
"Cầu ta." Y lãnh khốc mở miệng, ngón tay dao động trên gương mặt nàng, ngực, giống như uống thuốc độc cho đỡ khát, gây cho nàng hi vọng đồng thời lại hạ mê hoặc quá nặng.
Không có biện pháp kiềm chế chấn động, theo đầu ngón tay của y chậm rãi trèo lên trái tim nàng co rút rất nhanh, tất cả đau đớn và bất lực như vỡ đê, cổ họng của nàng khô kỳ lạ: "Ngươi không thể bắt nạt ta như vậy..."
Vật nhỏ đáng thương, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Y chế trụ cổ tay nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt như làn nước nhuộm màu đỏ của nàng lại mệnh lệnh một lần nữa: "Cầu ta."
"Cầu ngươi - -" Nước mắt của nàng mãnh liệt tràn ra, gần như từ trong kẽ răng nặn ra một câu này, nàng không muốn, rất không muốn cho y biết, giờ phút này nhất cử nhất động của y, đều có ảnh hưởng không có cách nào khống chế được, nhưng mà, y lại có tính hấp dẫn tuyệt đối, giống như nàng là bươm bướm, chỉ có thể lựa chọn hủy diệt giống như dập lửa.
Chỗ sâu trong đôi mắt xanh nhiễm lên một chút ý cười vui vẻ, gương mặt hạ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi đỏ tươi như lửa của nàng.
Y vung tay áo tắt ánh nến trên bàn, bên trong nhất thời lâm vào tối đen.
Hai mắt đẫm lệ mông lung làm nàng càng thêm hoảng loạn, mà tầm mắt lợi hại của y ở trong màn đêm vẫn chặt chẽ khóa nàng.
Nhẹ nhàng cởi váy ra, ngay cả sức lực nâng tay ngăn cản nàng cũng không có, giống như một đóa hoa mảnh mai xinh đẹp, bị dễ dàng hái rời khỏi đầu cành.
Cho dù đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhiệt độ nóng bỏng của y vẫn làm nàng sợ hãi, trong lúc tiếp xúc thân mật quá mức ở trong lòng nàng dấy lên bất an thật lớn.
"Tạ Khâm..." Nàng sợ hãi kháng cự, sự trùng kích xa lạ kia còn đau đớn hơn cả thuốc gây ra làm nàng sợ hãi.
Y thở dốc, khi nàng gọi y, giọng nói mềm nhũn cùng với đôi mắt bất lực phủ kín tầng nước kích thích dục vọng hắn mạnh mẽ hơn.
Y muốn thay nàng dập tắt lửa, nhưng trong phút giây này, y có một loại cảm giác mãnh liệt... Là y theo nàng cùng rơi vào trong lửa, cùng nhau đi về phía vận mệnh khó có thể kháng cự.
"Đừng sợ," Hơi thở ấm áp của y quấn quanh ở bên tai nàng, "Nhìn ta."
"Không... Ta không thấy rõ ngươi..." Nàng hoảng loạn lắc đầu, nàng không nhận ra giọng của bản thân, phản ứng của bản thân, cũng không biết cảm nhận y thế nào, bên ngoài xuyên vào ánh nắng mờ tối, đôi mắt y càng thâm thúy, giống như bao phủ sương mù dày đặc... Nàng luôn nhìn không hiểu y... Trong hoảng hốt, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp y, y ngồi trên ngựa, vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả ánh trên bên ngoài... Nàng nên tin tưởng y sao... Y thật sự có thể cứu nàng sao...
"Vị Vãn, đây là ta - -" Y kiên định nói nhỏ, không chút do dự xuyên qua sinh mệnh của nàng.
Đau đớn tới ào ạt, nàng phí công giãy dụa, lại vẫn tránh không thoát khỏi cái ôm cứng như sắt thép của y, y chặt chẽ vây nàng ở dưới thân, lấy tư thế bá đạo nhất hoàn toàn mạnh mẽ đoạt lấy vẻ đẹp của nàng.
Nàng khép chặt hai tròng mắt, trong đau đớn xen lẫn vui thích lệ không chịu kiềm chế chảy xuống gò má, y gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trở nên nồng liệt, cực nóng.
Nàng giờ phút này, yếu ớt như trẻ con làm cho y vừa muốn thương tiếc, càng muốn tận tình khi dễ. Bàn tay to kìm lòng không đậu âu yếm thân thể nóng bức của nàng, lý trí của y đang hỏng mất... Đây chẳng phải kết quả y mong muốn, trận này, gần như cũng muốn y leo lên đỉnh...
Đám mây dày đặc trôi đi, ánh trăng sáng tỏ không tiếng động chiếu vào trong phòng, giống như đang chứng kiến một cuộc vận mệnh cũng không cách nào quay đầu.
**************************************
"Phụ thân, sớm như vậy đã tới đây, ngài có việc?" Thoáng nhìn bóng dáng vội vàng mà đến, Tạ Khâm dừng luyện tập buổi sáng, ôn hoà cười.
"Ngươi ít giả bộ cho ta!" Sắc mặt Tạ Đúc âm trầm, hiển nhiên là cực kì tức giận, "Tối qua cung yến ngươi đã làm chuyện gì? Ngươi có biết sau đó trong triều có bao nhiêu người hỏi ta không?"
"Ngài là chỉ chuyện Tứ công chúa?" Khóe miệng Tạ Khâm kéo nhẹ.
"Còn có thể là chuyện gì?" Tạ Đúc cả giận nói, "Ngươi đừng nói với ta rằng là vì nữ nhân họ Ngụy kia, người trong phủ nói với ta ngày hôm qua ngươi còn giữ nàng lại qua đêm? Ta thấy ngươi váng đầu rồi, phân không rõ ai nặng ai nhẹ! Ta mặc kệ ngươi có muốn làm phò mã hay không, ngươi đừng quên phía sau tứ công chúa là ba mươi vạn cấm quân của Dương quốc cữu!"
"Ý của phụ thân ta hiểu được." Tạ Khâm nhìn ông ta cười nhạt một tiếng, trong mắt không phải không có trào phúng, "Nữ nhân so sánh với quyền thế công danh thật sự không đáng giá nhắc tới phải không? Quyền cao chức trọng, một nữ nhân thì tính là gì? Cho nên mẫu thân ta ở trong lòng ông cũng chỉ là một đồ chơi nhất thời cao hứng mà thôi."
"Bốp - -" Tạ Đúc đánh một tai trên mặt y, tức giận đến cả người run rẩy, "Ngươi... Ngươi, đây là có thái độ gì?"
"Phụ thân." Tạ Khâm cười lạnh nhìn phụ thân, "Ta thích nữ nhân nào, lựa chọn nữ nhân nào là chuyện của chính ta, sao lúc trước ông không tìm nhiều nữ nhân sinh mấy con trai, như vậy có thể xếp hàng đi làm phò mã rồi!"
"Ngươi vô liêm sỉ!" Tạ Đúc giận dữ, lại thấy ông ta không thể làm gì, chỉ giận dữ vung tay áo mà đi.
Tạ Khâm nhìn bóng lưng ông ta đi xa, mặt trầm xuống đứng tại chỗ thật lâu không động đậy.
*****************************************
Từ sau khi mẫu thân qua đời, y không cần bất kỳ kẻ nào hiểu y, ủng hộ y.
Cho tới mỗi một bước hôm nay - bôn ba ngày đi ngàn dặm, mài luyện trong đao quang kiếm ảnh, mặt trời gay gắt ở đại mạc không giới hạn, mấy ngày gió tuyết y đều y cắn răng chịu đựng, không có người biết thống khổ và cô độc của y, cũng không có người chia sẻ thay y.
Có lẽ y đã từng tin tưởng còn có ôn nhu tồn tại, khi máu ấm áp bắn tung tóe trên gương mặt y, khi trong tiếng thét sắc bén chói tai y quay đầu lại, giống như y có thể nghe thấy người nào thổi tiếng sáo, tiếng cười xinh đẹp của bà.
Sau này mới biết được, cái gì thề non hẹn biển, cái gì nồng tình mật ý... Đều là giả.
Y có thể tin tưởng, luôn chỉ có chính y.
Cửa gỗ truyền đến tiếng két rất nhỏ, y quay đầu, thấy bóng dáng mảnh khảnh dựa vào bên cạnh cửa, ánh mặt trời sáng sớm nhàn nhạt lồng xuống dưới, nàng một thân bạch y đơn thuần, đôi mắt trong suốt.
Từ hơi thở, giống như còn vương hương thơm trên người nàng.
Y và nàng nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Bắt đầu từ đại điển đi săn vào mùa thu, hoặc là sớm hơn, y cảm giác được có người đang âm thầm thử y, mà Hàn Vị Vãn chính là một lợi thế. Người nọ muốn biết, kết quả Tạ Khâm y muốn chọn nàng, hay tứ công chúa Dung Uyển, hoặc là nói, binh quyền ba mươi vạn cấm quân.
Y không buông tha đối tượng hoài nghi nào, lại luôn không dám xác định. Nhưng gần như có thể khẳng định chính xác, Dung Uyển với Tuyên Dương là hoa rơi hữu ý, người nào đó cũng nước chảy vô tình, y nhớ tới nam nhân này từng nói qua một câu nói - ta chỉ phải bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Mà người trong miệng Tuyên Dương, chắc là Hàn Vị Vãn không thể nghi ngờ. Chỉ là y không tiếc khuấy đảo tiến vào giao du với kẻ xấu, nguyên nhân tự tay đẩy nữ nhân mình yêu thương vào trong lòng Tạ Khâm y, lại làm y rất hoang mang.
Mà tối hôm qua Hàn Vị Vãn bị người tính kế, thực ra y có linh tính, chỉ là không rõ rốt cuộc là lấy loại phương thức nào.
Nhưng mặc kệ thế nào, đây đối với y mà nói là một cơ hội, tiết mục "không yêu giang sơn yêu mỹ nhân" vừa đến đúng lúc.
Thực ra y có chút động tâm với nàng.
Đáng tiếc chỉ có "một chút", mà nàng cũng làm y thất vọng - dù sao sau khi nàng phát hiện bị hạ dược, người nam nhân nàng tìm đầu tiên là Tuyên Dương, không phải là Tạ Khâm y, nói đến cùng, chẳng qua là y nhặt của người khác không cần.
Y thưởng thức xinh đẹp và trí tuệ của nàng, cũng thích quật cường và kiêu ngạo tương tự y, càng từng khiếp sợ khi nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của y.
Thiếu chút nữa, y đã tin tưởng nàng.
Thiếu chút nữa, y sẽ do dự.
Nhưng ở trong lòng nàng đặt ở vị trí thứ nhất, vĩnh viễn là "lúc đó" của nàng, là Tuyên Dương.
Nếu y đoán không sai, Tuyên Dương cũng vì vậy cho rằng y có tình cảm với Hàn Vị Vãn, từ đây xa lạ Dung Uyển rồi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Chỉ là ai cũng sẽ không biết, Tạ Khâm y muốn chỉ là binh quyền, ở tại đây từng bước từng bước đi vào trung tâm triều đình, y chỉ có thể tin tưởng bản thân, y dựa vào chính mình. Hàn Vị Vãn nói không sai, y vô tâm vô tình, tim của y, từ rất lâu trước kia đã hóa thành một mảnh tro tàn. Cho nên Hàn Vị Vãn cũng tốt, Dung Uyển cũng tốt, đối y mà nói cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
"Xin lỗi." Giọng nói êm ái vang lên, Vị Vãn cắn môi nhìn gương mặt lạnh lùng, "Ta nghe thấy phụ thân ngươi và ngươi nói chuyện ... Là ta làm ngươi khó xử rồi."
Y chậm rãi đến gần nàng, nâng tay khẽ vuốt mặt nàng, mỉm cười: "Không có gì."