“Nhưng mà nàng, sao không ngủ thêm một lát? Nàng nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.” Tạ Khâm chăm chú nhìn gò má nàng ửng đỏ.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Người của y tới gần, Vị Vãn cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng nóng, mà trong lời nói của y chất chứa thâm ý, làm nàng không dám giương mắt nhìn y.
"Vì sao không nhìn ta?" Y cười khẽ, giọng nói trầm thấp mê hoặc, "Xấu hổ?"
"Không có - -" Nàng ảo não cắn môi, ngẩng đầu trừng y, lại bởi vì vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của y mà tim bỗng đập mạnh và loạn nhịp.
Thừa dịp lúc nàng thất thần, y một phen ôm nàng, hôn trộm ở trên môi nàng, ý còn chưa hết nói: "Vẫn ngọt như vậy."
"Ngươi!" Ngay cả tai cũng đỏ, Vị Vãn phủi tay đi vào trong phòng, ai biết y lại túm chặt tay nàng kéo nàng vào trong ngực, vùi đầu vào hương thơm bay ra của nàng, rất lâu mới thấp giọng mở miệng: "Quay đầu lại, bản thân uống một chén thuốc nhé?"
Thân thể Vị Vãn hơi cứng đờ, phủ tay lên bụng theo bản năng, chậm rãi gật đầu: "Ta biết."
"Ta không có ý gì khác." Y đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đôi mắt xanh nhìn nàng thật sâu, "Chỉ là tình hình trước mắt, chúng ta không thể có phiền toái không cần thiết."
Trong lòng có chút đau đớn, Vị Vãn rũ mắt xuống: "Ta hiểu, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm."
"Đây không phải vấn đề chịu trách nhiệm." Y nghe ra ảm đạm trong giọng nói của nàng, nhìn ánh mắt của nàng càng thâm trầm, "Nếu không phải nàng, là nữ nhân khác, ta sẽ không cứu."
Y có ý gì? Vị Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt thu lại vui vẻ của y.
"Ta nói rồi ta thích nàng, mà đi tới bước đường này, tất nhiên tất cả không giống với trước kia." Ngón tay y vuốt tóc nàng, động tác mềm nhẹ, "Ta cũng từng nói với nàng, khóc vì một người, khóc vì trốn tránh, cười vì toàn bộ thế giới đều cùng cười với nàng, mà ta hi vọng lúc nàng khóc, có thể để ta thấy được, khi nàng cười, cũng cho ta thấy. Ta muốn biết mỗi một lý do nàng khổ sở, hiểu rõ mỗi một niềm vui của nàng, lúc nàng cần người nói chuyện hoặc dựa vào, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên phải là ta."
Giọng nói của y trầm thấp có lực, từng chữ đều nặng nề nện ở trong lòng nàng, chấn động đến nàng nói không ra lời.
"Ta chẳng bắt buộc nàng, cũng không cần nói lời hứa hẹn gì, càng không cần thiết hiện tại nàng trả lời ta cái gì, ta chỉ hy vọng nàng nhớ ta theo những lời này, sau đó chặt chẽ ghi nhớ nó ở trong lòng."
Từ lúc hai bên quen biết cho tới nay, là lần bày tỏ dịu dàng nhất của y, tuy rằng ý tứ trong lời nói của y vẫn lập lờ nước đôi, mơ hồ lộ ra tin tức nào đó lại vẫn lồng trong một tầng đám sương. Nàng cảm thấy bất an, giống như bị y dẫn dắt, đi vào một khu vực nàng hoàn toàn xa lạ, mà nàng không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Khó có thể phủ nhận chính xác, trái tim của nàng vì lời y nói mà chấn động, y cho rằng cảm giác giữa nàng và Tuyên Dương hoàn toàn khác biệt, mặc kệ tình huống giữa nàng và Tuyên Dương trong lúc đó có hỏng bét bao nhiêu, nàng luôn cảm thấy an toàn, nhưng mà người nam nhân trước mắt, luôn làm nàng cảm thấy nguy hiểm và hoảng loạn, cho dù nụ cười của y dịu dàng cỡ nào, ôm ấp cỡ nào, cảm giác như vậy không đuổi đi được.
Chịu một lần tổn thương, nàng học được cách bảo vệ bản thân, không dám dễ dàng lại chìm vào tình cảm, nếu, y thật sự cố ý muốn trái tim của nàng, nàng thật sự không biết như thế nào cho phải - nàng có thể tin tưởng y sao?
"Ngươi cảm thấy là ai bỏ thuốc ta?" Nàng che giấu mở to mắt, không đối điện với ánh mắt cực nóng của y.
"Ta sẽ tra ra." Y cũng không nói ra suy nghĩ của y, chỉ ngắn gọn bảo đảm, "Không có việc gì, tất cả đã có ta ở đây."
Chua xót nháy mắt xông lên chóp mũi, bởi vì lời y nói, hốc mắt nàng không có tiền đồ phiếm nóng.
Đôi mắt xanh chăm chú nhìn nàng rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, y mỉm cười.
********************************
Uyển công chúa bị bệnh, mấy ngày cũng không chuyển biến tốt.
Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, trong tay có một quyển sách chưa lật một trang nào, trong lòng lại âm thầm nghiền ngẫm tin tức truyền đi trong cung mấy ngày nay.
"Chỉ là vết thương bình thường mà thôi, sao đều trị mãi không hết?" Lão thái y đau đầu vuốt râu bạc trắng, nghĩ mãi không xong, ánh mắt dừng ở trên người Vị Vãn, có chút do dự mở miệng, "Nha đầu, không bằng con đi xem thử?"
Vị Vãn ngẩn ra, lập tức gật đầu.
"Ngụy đại phu mời đi bên này." Cung nữ cung kính dẫn nàng đi qua cổng vòm trăng tròn, đi vào hành lang dài Điêu Lan Ngọc Thế. (Câu dùng để miêu tả sự lộng lẫy tráng lệ)
Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Vị Vãn ngạc nhiên nhìn phía vườn hoa.
Đúng là Ngu Mỹ Nhân, không biết là dùng kỹ thuật gì, rõ ràng hoa đã qua kỳ nở, một đám hoa Ngu Mỹ Nhân* này lại vẫn nở đỏ tươi.
(*Papaver rhoeas là một loài thực vật có hoa trong họ Anh túc, còn gọi là anh túc đỏ, anh túc cỏ, anh túc ngô, ngu mỹ nhân. )
"Là ngươi..." Cảm giác tay bị người chế trụ, người mảnh mai trên giường mở mắt ra nhìn phía Vị Vãn đang chuyên tâm bắt mạch, nỗ lực lộ ra một nụ cười tươi tắn nhất, "Đã lâu không thấy."
Vị Vãn mỉm cười với nàng: "Ngụy Vãn ra mắt công chúa."
"Ngươi gọi là Vị Vãn?" Dung Uyển khẽ thở dài, đôi mắt mông lông, "Tên rất hay... Lúc nãy ngươi tới, đã nhìn thấy mảnh hoa Ngu Mỹ Nhân kia sao?"
Vị Vãn gật đầu, nhìn nữ tử ý thức không rõ trước mắt, nằm dưới tấm chăn thêu công tinh xảo, nàng có vẻ phá lệ mảnh mai bất lực - vì sao mới nửa tháng, khi gặp lại nàng hoàn toàn không còn dáng vẻ bừng bừng sức sống khi ở bãi săn?
"Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân, ta nói ta muốn ở trong cung cũng gieo xuống một mảnh, nhưng y nói vậy thì chậm, đợi không được mùa hoa nở, ta không tin... Ta cho người nhổ đi trồng lại ở đây rất nhiều, ... Ngươi xem, chúng nó còn nở không phải sao?"
"Công chúa..." Trong lòng Vị Vãn chấn động, biết rõ “y” trong miệng nàng là ai.
Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân - một câu này như sấm sét đánh vào trong lòng, nàng cứng ngắc ngồi tại chỗ không có biện pháp nhúc nhích.
- - “Những bông hoa đó là loại hoa Ngu Mỹ Nhân ngài trồng cho ta, ta không thích người khác chạm vào.”.
- - "Ta có thể gieo trồng chúng nó, thì cũng có thể hủy chúng nó đi."
Đoạn đối thoại sâu trong trí nhớ hiện lên, chua ngọt xen lẫn trong lòng nàng... Rốt cuộc trở về không được, những cảnh vật trước đây. Thực ra Tuyên Dương vẫn luôn rất tốt, thật ra là tình thân, chính nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, mới để đến mức hôm nay.
Nhưng mà nữ tử trước mắt này, lại vì y mà bi thương - nàng chăm chú nhìn Dung Uyển lệ nước mắt, có chút kinh ngạc với cảm giác đồng tình của bản thân.
"Y đi rồi, y không tới xem hoa nở... Mà ta thầm muốn cùng xem với y." Phượng Hoàng kiêu ngạo lúc trước, giờ phút này ủy khuất nước mắt ròng ròng, "Y không thích ta, y không để lại câu nào đã rời đi... Ta biết ta không nên tức giận y..."
Nhớ tới bóng dáng tao nhã trong lòng, nàng không có biện kiềm chế khổ sở trong lòng - ngày đó chuồn ra khỏi cung du ngoạn, đợi đến khi chạng vạng mới cùng cung nhân luôn theo đầu vội vàng trở về, đi vội vàng, đầu lao vào trong ngực của một người trong đám đông chật chội trên đường, khi ngẩng đầu, nàng đã rơi vào trong ánh mắt ôn nhu như nước của y, nụ cười của y, làm cho người ta nhớ tới tháng tư hoa nở, gió thổi mây di chuyển, trong không khí có nhàn nhạt hương thơm. Mặt nàng có chút nóng lên, nhưng lại không dám nhìn y lâu.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đó là lần đầu tiên trong đời nàng không dám đối diện với người khác. Địa vị công chúa cao quý, lại là nữ nhi phụ hoàng thương yêu nhất, cho tới bây giờ đều là người khác nhìn lên ngưỡng mộ nàng, nhưng nam nhân này, lại làm nàng có loại cảm giác ngưỡng mộ... Nàng không biết nên xử lý y thế nào mới tốt, cho dù nàng cực kỳ buồn bực giơ kiếm đặt ở trên cổ y, ra lệnh y thích nàng, y vẫn phong khinh vân đạm cười, giống như nàng là đứa nhỏ cố tình gây sự...
Ánh nến mờ tối trong phòng, y nhìn chăm chú vào nữ tử phá lệ nhỏ bé và yếu ớt bất lực trước mắt thật sâu.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vị Vãn khép chặt hai mắt nằm ở trên giường, cố sức để bình ổn hơi thở dồn dập của nàng, đầu ngón tay hãm sâu vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nhưng mà nàng không kêu ra tiếng, chỉ gắt gao cắn đôi môi đã trắng bệch, không để một tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng, nàng đang cố chịu đựng.
Y vươn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nàng bởi vì động tác của y miễn cưỡng mở mắt ra, đồng tử mông lung mù mịt hơi nước.
"Ngươi bị hạ dược." Y cúi người khẽ nói, đôi mắt xanh thâm thúy khóa lại gương mặt đỏ bừng của nàng, "Tại sao tới tìm ta?"
Xúc động lại muốn rơi lệ làm nàng mở to mắt, không nhìn tầm mắt bức người của y.
- - Vãn Nhi, con đã không cần ta nữa, chỉ là chính con còn chưa có phát hiện ra mà thôi.
- - Con phải nhớ kỹ, mặc kệ ta làm cái gì, đều là vì bảo vệ con.
Khi ý thức sắp gần như sắp vỡ nát, mơ hồ quanh quẩn giọng nói ôn nhu mà đau đớn của Tuyên Dương nói ở bên tai lúc nãy.
Mà đôi mắt của người trước mắt, giống như lốc xoáy vạn kiếp bất phục, hung hăng hấp thụ làm nàng không có chỗ nào trốn.
Vì sao tìm y... Nàng đã không còn sức lực suy nghĩ nữa, nàng chỉ biết là, nàng chống đỡ không nổi nữa, thật sự không được... Cực nóng dày vò đã chuyển hóa thành đau đớn sắc bén, trong người liên tục đau đớn, nàng run rẩy, rốt cuộc lệ nóng nhịn không được chảy xuống: "Ta thật sự khó chịu..."
Tầm mắt lạnh lùng chăm chú nhìn môi nàng thở dốc, môi đỏ tươi này giống như cũng bốc cháy. Nàng rất đau nhỉ? Y nhìn khóe mắt nàng không ngừng chảy ra nước mắt.
"Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Y chậm rãi lên tiếng.
Bàn tay to phủ trên trán của nàng, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y phủ lên da thịt của nàng, nhưng mà nàng lại cảm thấy thật thoải mái, kìm lòng không đậu càng muốn tới gần y.
"Cứu ta..." Nàng cảm thấy quá mềm yếu, không phải dáng vẻ mình nên có.
"Cầu ta." Y lãnh khốc mở miệng, ngón tay dao động trên gương mặt nàng, ngực, giống như uống thuốc độc cho đỡ khát, gây cho nàng hi vọng đồng thời lại hạ mê hoặc quá nặng.
Không có biện pháp kiềm chế chấn động, theo đầu ngón tay của y chậm rãi trèo lên trái tim nàng co rút rất nhanh, tất cả đau đớn và bất lực như vỡ đê, cổ họng của nàng khô kỳ lạ: "Ngươi không thể bắt nạt ta như vậy..."
Vật nhỏ đáng thương, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Y chế trụ cổ tay nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt như làn nước nhuộm màu đỏ của nàng lại mệnh lệnh một lần nữa: "Cầu ta."
"Cầu ngươi - -" Nước mắt của nàng mãnh liệt tràn ra, gần như từ trong kẽ răng nặn ra một câu này, nàng không muốn, rất không muốn cho y biết, giờ phút này nhất cử nhất động của y, đều có ảnh hưởng không có cách nào khống chế được, nhưng mà, y lại có tính hấp dẫn tuyệt đối, giống như nàng là bươm bướm, chỉ có thể lựa chọn hủy diệt giống như dập lửa.
Chỗ sâu trong đôi mắt xanh nhiễm lên một chút ý cười vui vẻ, gương mặt hạ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi đỏ tươi như lửa của nàng.
Y vung tay áo tắt ánh nến trên bàn, bên trong nhất thời lâm vào tối đen.
Hai mắt đẫm lệ mông lung làm nàng càng thêm hoảng loạn, mà tầm mắt lợi hại của y ở trong màn đêm vẫn chặt chẽ khóa nàng.
Nhẹ nhàng cởi váy ra, ngay cả sức lực nâng tay ngăn cản nàng cũng không có, giống như một đóa hoa mảnh mai xinh đẹp, bị dễ dàng hái rời khỏi đầu cành.
Cho dù đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhiệt độ nóng bỏng của y vẫn làm nàng sợ hãi, trong lúc tiếp xúc thân mật quá mức ở trong lòng nàng dấy lên bất an thật lớn.
"Tạ Khâm..." Nàng sợ hãi kháng cự, sự trùng kích xa lạ kia còn đau đớn hơn cả thuốc gây ra làm nàng sợ hãi.
Y thở dốc, khi nàng gọi y, giọng nói mềm nhũn cùng với đôi mắt bất lực phủ kín tầng nước kích thích dục vọng hắn mạnh mẽ hơn.
Y muốn thay nàng dập tắt lửa, nhưng trong phút giây này, y có một loại cảm giác mãnh liệt... Là y theo nàng cùng rơi vào trong lửa, cùng nhau đi về phía vận mệnh khó có thể kháng cự.
"Đừng sợ," Hơi thở ấm áp của y quấn quanh ở bên tai nàng, "Nhìn ta."
"Không... Ta không thấy rõ ngươi..." Nàng hoảng loạn lắc đầu, nàng không nhận ra giọng của bản thân, phản ứng của bản thân, cũng không biết cảm nhận y thế nào, bên ngoài xuyên vào ánh nắng mờ tối, đôi mắt y càng thâm thúy, giống như bao phủ sương mù dày đặc... Nàng luôn nhìn không hiểu y... Trong hoảng hốt, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp y, y ngồi trên ngựa, vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả ánh trên bên ngoài... Nàng nên tin tưởng y sao... Y thật sự có thể cứu nàng sao...
"Vị Vãn, đây là ta - -" Y kiên định nói nhỏ, không chút do dự xuyên qua sinh mệnh của nàng.
Đau đớn tới ào ạt, nàng phí công giãy dụa, lại vẫn tránh không thoát khỏi cái ôm cứng như sắt thép của y, y chặt chẽ vây nàng ở dưới thân, lấy tư thế bá đạo nhất hoàn toàn mạnh mẽ đoạt lấy vẻ đẹp của nàng.
Nàng khép chặt hai tròng mắt, trong đau đớn xen lẫn vui thích lệ không chịu kiềm chế chảy xuống gò má, y gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trở nên nồng liệt, cực nóng.
Nàng giờ phút này, yếu ớt như trẻ con làm cho y vừa muốn thương tiếc, càng muốn tận tình khi dễ. Bàn tay to kìm lòng không đậu âu yếm thân thể nóng bức của nàng, lý trí của y đang hỏng mất... Đây chẳng phải kết quả y mong muốn, trận này, gần như cũng muốn y leo lên đỉnh...
Đám mây dày đặc trôi đi, ánh trăng sáng tỏ không tiếng động chiếu vào trong phòng, giống như đang chứng kiến một cuộc vận mệnh cũng không cách nào quay đầu.
"Phụ thân, sớm như vậy đã tới đây, ngài có việc?" Thoáng nhìn bóng dáng vội vàng mà đến, Tạ Khâm dừng luyện tập buổi sáng, ôn hoà cười.
"Ngươi ít giả bộ cho ta!" Sắc mặt Tạ Đúc âm trầm, hiển nhiên là cực kì tức giận, "Tối qua cung yến ngươi đã làm chuyện gì? Ngươi có biết sau đó trong triều có bao nhiêu người hỏi ta không?"
"Ngài là chỉ chuyện Tứ công chúa?" Khóe miệng Tạ Khâm kéo nhẹ.
"Còn có thể là chuyện gì?" Tạ Đúc cả giận nói, "Ngươi đừng nói với ta rằng là vì nữ nhân họ Ngụy kia, người trong phủ nói với ta ngày hôm qua ngươi còn giữ nàng lại qua đêm? Ta thấy ngươi váng đầu rồi, phân không rõ ai nặng ai nhẹ! Ta mặc kệ ngươi có muốn làm phò mã hay không, ngươi đừng quên phía sau tứ công chúa là ba mươi vạn cấm quân của Dương quốc cữu!"
"Ý của phụ thân ta hiểu được." Tạ Khâm nhìn ông ta cười nhạt một tiếng, trong mắt không phải không có trào phúng, "Nữ nhân so sánh với quyền thế công danh thật sự không đáng giá nhắc tới phải không? Quyền cao chức trọng, một nữ nhân thì tính là gì? Cho nên mẫu thân ta ở trong lòng ông cũng chỉ là một đồ chơi nhất thời cao hứng mà thôi."
"Bốp - -" Tạ Đúc đánh một tai trên mặt y, tức giận đến cả người run rẩy, "Ngươi... Ngươi, đây là có thái độ gì?"
"Phụ thân." Tạ Khâm cười lạnh nhìn phụ thân, "Ta thích nữ nhân nào, lựa chọn nữ nhân nào là chuyện của chính ta, sao lúc trước ông không tìm nhiều nữ nhân sinh mấy con trai, như vậy có thể xếp hàng đi làm phò mã rồi!"
"Ngươi vô liêm sỉ!" Tạ Đúc giận dữ, lại thấy ông ta không thể làm gì, chỉ giận dữ vung tay áo mà đi.
Tạ Khâm nhìn bóng lưng ông ta đi xa, mặt trầm xuống đứng tại chỗ thật lâu không động đậy.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, y không cần bất kỳ kẻ nào hiểu y, ủng hộ y.
Cho tới mỗi một bước hôm nay - bôn ba ngày đi ngàn dặm, mài luyện trong đao quang kiếm ảnh, mặt trời gay gắt ở đại mạc không giới hạn, mấy ngày gió tuyết y đều y cắn răng chịu đựng, không có người biết thống khổ và cô độc của y, cũng không có người chia sẻ thay y.
Có lẽ y đã từng tin tưởng còn có ôn nhu tồn tại, khi máu ấm áp bắn tung tóe trên gương mặt y, khi trong tiếng thét sắc bén chói tai y quay đầu lại, giống như y có thể nghe thấy người nào thổi tiếng sáo, tiếng cười xinh đẹp của bà.
Sau này mới biết được, cái gì thề non hẹn biển, cái gì nồng tình mật ý... Đều là giả.
Y có thể tin tưởng, luôn chỉ có chính y.
Cửa gỗ truyền đến tiếng két rất nhỏ, y quay đầu, thấy bóng dáng mảnh khảnh dựa vào bên cạnh cửa, ánh mặt trời sáng sớm nhàn nhạt lồng xuống dưới, nàng một thân bạch y đơn thuần, đôi mắt trong suốt.
Từ hơi thở, giống như còn vương hương thơm trên người nàng.
Y và nàng nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Bắt đầu từ đại điển đi săn vào mùa thu, hoặc là sớm hơn, y cảm giác được có người đang âm thầm thử y, mà Hàn Vị Vãn chính là một lợi thế. Người nọ muốn biết, kết quả Tạ Khâm y muốn chọn nàng, hay tứ công chúa Dung Uyển, hoặc là nói, binh quyền ba mươi vạn cấm quân.
Y không buông tha đối tượng hoài nghi nào, lại luôn không dám xác định. Nhưng gần như có thể khẳng định chính xác, Dung Uyển với Tuyên Dương là hoa rơi hữu ý, người nào đó cũng nước chảy vô tình, y nhớ tới nam nhân này từng nói qua một câu nói - ta chỉ phải bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Mà người trong miệng Tuyên Dương, chắc là Hàn Vị Vãn không thể nghi ngờ. Chỉ là y không tiếc khuấy đảo tiến vào giao du với kẻ xấu, nguyên nhân tự tay đẩy nữ nhân mình yêu thương vào trong lòng Tạ Khâm y, lại làm y rất hoang mang.
Mà tối hôm qua Hàn Vị Vãn bị người tính kế, thực ra y có linh tính, chỉ là không rõ rốt cuộc là lấy loại phương thức nào.
Nhưng mặc kệ thế nào, đây đối với y mà nói là một cơ hội, tiết mục "không yêu giang sơn yêu mỹ nhân" vừa đến đúng lúc.
Thực ra y có chút động tâm với nàng.
Đáng tiếc chỉ có "một chút", mà nàng cũng làm y thất vọng - dù sao sau khi nàng phát hiện bị hạ dược, người nam nhân nàng tìm đầu tiên là Tuyên Dương, không phải là Tạ Khâm y, nói đến cùng, chẳng qua là y nhặt của người khác không cần.
Y thưởng thức xinh đẹp và trí tuệ của nàng, cũng thích quật cường và kiêu ngạo tương tự y, càng từng khiếp sợ khi nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của y.
Thiếu chút nữa, y đã tin tưởng nàng.
Thiếu chút nữa, y sẽ do dự.
Nhưng ở trong lòng nàng đặt ở vị trí thứ nhất, vĩnh viễn là "lúc đó" của nàng, là Tuyên Dương.
Nếu y đoán không sai, Tuyên Dương cũng vì vậy cho rằng y có tình cảm với Hàn Vị Vãn, từ đây xa lạ Dung Uyển rồi.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
Chỉ là ai cũng sẽ không biết, Tạ Khâm y muốn chỉ là binh quyền, ở tại đây từng bước từng bước đi vào trung tâm triều đình, y chỉ có thể tin tưởng bản thân, y dựa vào chính mình. Hàn Vị Vãn nói không sai, y vô tâm vô tình, tim của y, từ rất lâu trước kia đã hóa thành một mảnh tro tàn. Cho nên Hàn Vị Vãn cũng tốt, Dung Uyển cũng tốt, đối y mà nói cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
"Xin lỗi." Giọng nói êm ái vang lên, Vị Vãn cắn môi nhìn gương mặt lạnh lùng, "Ta nghe thấy phụ thân ngươi và ngươi nói chuyện ... Là ta làm ngươi khó xử rồi."
Y chậm rãi đến gần nàng, nâng tay khẽ vuốt mặt nàng, mỉm cười: "Không có gì."