"Là ta." Giọng nói khàn khàn truyền đến, dường như mang theo một chút run rẩy.
"Tại sao ngươi trở lại?" Nàng khiếp sợ hỏi, từ trong ngực của y tránh ra, châm nến lên.
Trong phòng chậm rãi sáng rõ, nam tử trước mắt một thân áo đen, y tháo áo choàng xuống, trên gương mặt khôi ngô chảy xuống nước mưa, một đôi mắt màu xanh sáng rực như ngôi sao, thật sâu chiếm lấy tầm mắt của nàng.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Ta đi nấu chút nước ấm, để ngươi tắm rửa, miễn bị cảm lạnh - "
Nói còn chưa hết lời, y đột nhiên ôm lấy gáy nàng, hung hăng che môi lại, nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt gần như làm đau nàng, nàng kinh ngạc trừng mắt to, lại kháng cự không được xâm lược của y, chỉ có thể mặc y đoạt lấy hô hấp và ý thức của nàng.
Đá cánh cửa đóng lại, y đè nàng trên cái chăn mềm mại, nàng muốn giãy dụa, lại bị y gắt gao vây ở dưới thân, âm thanh xiêm y bị xé rách vang lên, tay y lạnh như băng làm càn ở trên da thịt nàng, nàng run rẩy như lá rơi trong mưa gió, không biết bản thân sẽ bị thổi tới nơi nào.
Không hề báo trước, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể mảnh khảnh của nàng, sâu tới linh hồn của nàng, nàng rơi lệ kêu đau, gần như sợ hãi sự cuồng nhiệt và thô bạo khác bình thường của y, y cúi người hôn nước mắt trên khóe mắt nàng, lại không chịu vì vậy mà buông tha cho nàng, ngược lại lấy phương thức càng càn rỡ cố ý yêu cầu nàng đáp lại.
Của nàng ấm áp chặt chẽ bao vây y, làm y nhịn không được trầm ngâm thỏa mãn... Quan ải vạn dặm, ngày đêm kiêm trình, hóa ra y hoài niệm chính là phần ấm áp này, ngay giờ phút này y khát vọng cánh tay nhỏ bé vòng quanh y.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Lúc tờ mờ sáng, suốt cả một đêm mưa rốt cuộc ngừng rơi. Sắc trời màu xanh nhạt chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có chim chóc khẽ hót, tất cả đều yên tĩnh tốt đẹp.
Xoay người lại, lại bởi vì cảm giác toàn thân chua xót đau đớn mà nhíu mày bừng tỉnh, Vị Vãn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt màu xanh quen thuộc không khỏi sững sờ.
Hóa ra, y thật sự trở lại.
Trí nhớ đêm qua cũng vào ngay giờ khắc này tuôn ra, mặt nàng như bị phỏng, không được tự nhiên tránh né tầm mắt.
Nàng biết y có thể bá đạo cuồng dã, có thể ôn nhu đa tình, lại chưa từng đoán trước y sẽ điên cuồng như một đêm kia, giống như thế nào đều ăn không đủ.
Nghĩ đến đây, bên má nàng càng thêm nóng lên, trong lòng lại mơ hồ có chút sững sờ.
Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ ửng, y nhẹ giọng nở nụ cười, mấy ngày liên tiếp lên đường, trên môi y mọc râu ria, có vẻ nụ cười không kềm chế được của y thật mê hoặc.
"Ngươi còn chưa nói với ta, sao trở lại?" Nàng nhịn không được đưa tay vuốt đường cong lạnh cứng trên khuôn mặt y, cảm giác dưới lòng bàn tay thô ráp và đau đớn rất nhỏ.
Y bắt lấy tay nàng, dứt khoát vùi vào trên cổ nàng, giở trò xấu mút lên làn da mềm mại của nàng.
"Hả?" Cảm giác được hô hấp ấm áp của một chút lại một chút phất nhẹ trên cổ, nàng có chút kinh ngạc dưới sự im lặng của y.
"Ta nhớ nàng." Thật lâu sau, giọng nói rầu rĩ của y truyền đến.
"Hả?"
"Ngụy Nhiễm đã xảy ra chuyện, ta nhớ nàng." Y không ngẩng đầu, quyến luyến ngửi hương thơm trên người nàng.
Nàng ngạc nhiên, trong phút chốc trong lòng chấn động vạn phần, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng lên tiếng: "Sao mà ngươi biết được?"
"Ta không biết." Y lắc đầu, "Nhưng ta có thể đoán được cả chuyện kia nhất định liên quan đến nàng, thứ nhất nàng biết tin tức Ngụy Nhiễm mang thai, thứ hai nàng và nàng ta có dung mạo tương tự, hơn nữa Hiền vương sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho ta năm vạn nhân mã. Cho nên, ta vẫn cảm thấy Ngụy Nhiễm không chết, nhưng sợ là nàng làm kẻ chết thay."
"Ta là giúp Hiền vương diễn trò, để Ngụy Nhiễm uống thuốc giả chết, nếu không phải Dung Trạm xuất cung tuần tra, chuyện sẽ không thuận lợi như vậy." Vị Vãn giải thích nói.
"Ta có thể nghĩ đến, nhất định hắn cũng có thể nghĩ đến, huống chi từ trước đến nay hắn có tình cảm rất sâu với Ngụy Nhiễm, nhưng khi hắn không nắm chắc tình huống, là quả quyết sẽ không tỏ vẻ hoài nghi ở trước mặt hoàng thượng, trước mắt chỉ ngấm ngầm chịu đựng bất động mà thôi." Không biết vì sao, trong lòng y có loại bất an mãnh liệt.
"Ngươi lo lắng cho ta?" Nàng đưa tay vuốt nếp gấp trên mi mắt, khẽ cười: "Không phải ta đang tốt ở đây sao, nhưng mà ngươi, đi liên tục suốt đêm, cũng không sợ mệt hả."
Thực ra, y là quan tâm nàng nhỉ, bằng không, cũng sẽ không thể gấp gáp trở về vội như thế, vội vàng đến ngay cả gõ cửa một cái cũng không gõ đã xông thẳng vào, một lòng muốn xác định nàng có ở đây hay không, an toàn hay không.
"Vốn cũng nên trở lại rồi, chỉ sớm hai ngày mà thôi." Y nhẹ nhàng bâng quơ, "Lại nói tiếp, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề Mạc Bắc nàng cũng có công lao."
"Như vậy là ta cũng có phần thưởng?"
"Nàng muốn gì?" Y nhẹ giọng hỏi, ngón tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng.
Nàng im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô của y, không tiếng động nở nụ cười.
"Muốn ngươi, được không?"
Thật lâu sau, âm thanh trong trẻo dịu dàng vang lên, ngoài cửa sổ gió sát quá lá cây, vang lên tiếng sào sạt.
Tay đang vuốt đột nhiên chấn động, y bỗng dưng nhìn phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy ngực kích động, nói không nên lời.
Nhận thức lâu như vậy, từ Mạc Bắc đến Kinh Thành, một đường đi tới xa xôi mà dài lâu, y chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ không hề báo trước mở miệng ở trong giờ khắc này trong ngày hôm nay,giọng nói nhẹ nhàng giống như đang đàm luận nàng thích nhất bộ y phục nào.
Nói ra một câu này, ngay cả chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Chợt, nàng thoải mái cười... Ở hôm đó, giây phút sống còn đối mặt với Dung Thanh, nàng phát hiện trong lòng còn lo lắng cho y, hơn nữa không chút do dự đáp ứng cái gọi là hợp tác của Dung Thanh, nàng cũng đã phát giác, nàng xong rồi... Nàng đã kìm lòng không đậu bị lạc ở bên trong phong cảnh của y mất rồi.
Nếu có người, vào trong đêm khuya ở biên quan cùng nhìn lên bầu trời đại mạc ngắm ánh trắng và những ngôi sao với nàng.
Nếu có người, khi bị trọng thương vẫn không rên một tiếng hộ tống nàng đến địa phương an toàn.
Nếu có người, một khắc trước còn châm chọc khiêu khích bỗng nhiên cho nàng một nụ hôn sâu rung động cả người.
Nếu có người, khi đang hôm mê khẽ gọi tên nữ nhân đã từng yêu mến.
Nếu có người, có thể nhìn thấu dưới nụ cười bình tĩnh của nàng, là cất giấu tất cả bất an và tối tăm trong lòng.
Nếu có người, trong thời điểm nàng bất lực quẫn bách nhất, kiên định nắm tay nàng nói với người khác, đây là nữ nhân của ta.
Nếu có người, y nói hy vọng khi nàng khóc, có thể để y nhìn thấy, khi nàng cười, cũng để y thấy. Muốn biết lý do mỗi một khổ sở đau đớn của nàng, hiểu rõ mỗi một niềm vui của nàng, lúc nàng cần người tâm sự hoặc dựa vào, người nghĩ đến đầu tiên phải là y.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nếu có một người như vậy, nàng có thể cho rằng, y đáng được nàng đến gần hay không?
Y không nói gì, cúi đầu lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng bỏ vào trong lòng bàn tay y, mười ngón tay đan xen, ấp áp trên bàn tay chậm rãi truyền đi, thiêu đốt lòng hai bên. Nàng ngừng thở, thấy đôi mắt thâm thúy của y, ánh mắt của y dường như muốn nhìn thấy sâu trong linh hồn của nàng, nhưng nàng đoán không ra.
Môi mỏng khẽ nhếch, y lạnh nhạt mở miệng: "Ta... Đã không tin cảm tình nữa rồi."
Lá cây ngô đồng trong sân rơi sạch, chỉ để lại vàng óng ánh trên đất.
Cung nhân quét lá vàng thành một đống, châm lửa đốt, khói nhẹ lượn lờ, chim nhạn bay về phía Nam, trời xanh không mây.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Xin hỏi công chúa suy nghĩ kỹ chưa?" Vị Vãn mở nắp ấm thuốc ra, liếc nhìn chất lỏng màu nâu cuồn cuộn bên trong, nhìn về phía nữ tử dựa vào cửa sổ.
Bóng dáng mảnh mai nhất thời khẽ run lên, Ngụy Nhiễm quay đầu, sắc mặt tái nhợt: "Thuốc đã nấu xong rồi?"
"Thuốc đã nấu xong rồi." Vị Vãn chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén đón nhận vẻ mặt không yên của nàng ấy. "Nhưng không biết ngài có uống không."
"Đổ ra đi." Ngụy Nhiễm đau đớn nhắm mắt lại, khăn lụa trên tay bị giày xéo đến không còn dáng vẻ ban đầu.
Vị Vãn không tiếp tục nói, chỉ đổ thuốc, lọc cặn, đưa tới trước người nàng ấy, mặt không biểu cảm nhìn nàng ấy run rẩy nhận lấy.
Chén thuốc vừa đến bên môi, một chưởng đã đánh tới, tiếng cái bát vỡ vang lên, đồng thời cũng vang lên một giọng nói giận dữ: "Nàng đang làm gì?"
"Chàng cảm thấy thế nào?" Ngụy Nhiễm sững sờ nhìn gương mặt phẫn nộ trước mắt, nước mắt chảy ra: "Đây là chuyện của ta..."
"Nàng dám! Ngươi cũng dám ~" Dung Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng ấy, vẻ mặt vừa giận vừa vội, lúc ánh mắt của hắn rơi vào trên người Vị Vãn luôn cúi đầu im lặng đứng ở một bên, càng thêm tức giận không kềm được.
"Ngươi thật to gan, lại dám sắc thuốc cho nàng!"
Vị Vãn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Hạ quan chỉ nghe lệnh làm việc, công chúa muốn hạ quan sắc thuốc, hạ quan phải nghe theo."
Nhìn nàng ngẩng đầu, Dung Thanh không khỏi ngẩn ra: "Ngươi chính là Ngụy Vãn, nữ nhân của Tạ Khâm?"
"Hạ quan là Ngụy Vãn của Thái Y Viện, đa tạ ngày ấy Hiền vương ra tay cứu giúp." Nàng không trả lời câu phía sau của y.
"Ngươi cũng biết hôm nay ngươi đứng ở chỗ này là một sai lầm." Dung Thanh nhìn chằm chằm nàng chậm rãi nói, con ngươi đen lạnh như băng.
Vị Vãn mỉm cười: "Hạ quan biết, hơn nữa đã sớm biết."
"Ngươi không sợ chết?"
"Sợ chứ." Vị Vãn thong dong đón nhận ánh mắt của y, "Trên đời này có bao nhiêu người không sợ chết? Cho dù là Hiền vương ngài cũng không ngoại lệ, nếu ngài không sợ, cần gì phải muốn mạng của ta? Nhưng ta muốn nói, nếu hôm nay ta không đi ra khỏi cung, an toàn về nhà, như vậy biết bí mật này sẽ bị người khắp thiên hạ biết. Thỉnh Hiền vương cân nhắc, cũng vì thai nhi trong bụng công chúa tích chút đức."
"Ngươi!" Dung Thanh trừng mắt nhìn nàng, bên miệng nở nụ cười lạnh, "Tốt, rất tốt! Ngươi chắc chắn bổn vương không dám động tới ngươi?"
"Đại trượng phu dám làm dám chịu, hạ quan tin tưởng Hiền vương cũng không phải hư danh, nếu không phải nam nhi trọng tình trọng nghĩa chính trực, lúc nãy ngài đã không đánh rơi bát thuốc phá thai của công chúa, giải quyết phiền toái cho ngài."
Dung Thanh nhìn đôi mắt trong trẻo rõ ràng của nàng, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời, tầm mắt rơi vào trên người đang khóc sướt mướt bất an ở bên cạnh, trong lòng y tràn ra chua xót... Ngay cả người không quen biết đều có thể nhìn ra y tình sâu, vì sao chính nàng lại không nhìn ra cũng không tin chứ? Thôi cũng được, từ lần làm tổn thương nàng sâu sắc kia, hiện giờ nàng không tin tưởng xem như báo ứng.
"Cho dù hôm nay ta để ngươi xuất cung an toàn, ngươi lại dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?" Y nhìn về phía gương mặt gần giống với người yêu thương, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng kỳ lạ, "Không bằng chúng ta làm giao dịch, hơn nữa, ta còn có thể cam đoan thêm một ít thù lao vào."
"Cái gì?" Vị Vãn lạnh nhạt nhướng mày.
"Không phải Tạ Khâm đi Mạc Bắc sao, hiện tại trong ngoài đều loạn, hắn gặp phải tình huống khó giải quyết cực kỳ, nhưng ta sẽ điều động nhân mã từ kinh thành cho hắn."
Vị Vãn chăm chú nhìn làn khói trắng từ từ bốc lên từ ấm thuốc thật lâu, nhẹ giọng mở miệng: "Thành giao."
Cuồng phong tứ cuốn, cát đá bay gần như che khuất cả vùng trời, cho dù cách màn trướng, ánh nến vẫn lúc sáng lúc tối đung đưa không ngừng.
"Trong kinh tới cấp báo!" Nhan Tiêu xốc màn che rất nặng lên bước vào, đưa thư cho Tạ Khâm, chẳng quan tâm rửa mặt đã nóng lòng hỏi: "Tin tức gì vậy gia?"
"Trong kinh điều năm vạn nhân mã đến giúp ta."
"Thật sự?" Nhan Tiêu vui mừng vô cùng, chợt nghi hoặc nhìn về phía vẻ mặt ngưng trọng của chủ tử, "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Năm vạn viện binh này là nhân mã dưới trướng Hiền vương."
"Cái gì?" Nhan Tiêu nhất thời sửng sốt, "Khi nào thì Hiền vương hào phóng với chúng ta như vậy?"
Vị Vương gia lòng dạ thâm sâu kia không ngầm phá bọn họ là không tệ rồi!
"Trong cung đã xảy ra chuyện." Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng, mi tâm nhíu chặt.
"Chuyện này và trong cung có liên quan gì?" Nhan Tiêu suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra liên quan gì trong đó.
"Ngươi đi ra ngoài, để ta yên tĩnh một lát."
"Gia?" Nhan Tiêu sững sờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Khâm – ngài ấy sao vậy? Cho dù đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng không thấy ngài ấy phiền chán không kiên nhẫn như thế, giống như vì chuyện gì đó quấy nhiễu.
Mang theo đầy bụng nghi vấn, gã phẫn nộ rời khỏi.
Tiếng gió thổi lộn xộn, tan tác như huyền cầm, gọi người nghe tâm phiền ý loạn.
Ánh mắt rơi vào trên cây bút Thiên Sơn đang thưởng thức trong tay, trong tai bỗng nhiên vang lên giọng nói chế nhạo – Mười bốn châu, không phải bốn mươi châu sao?
Ngày đó, y viết là "Cả sảnh đường hoa say mê ba nghìn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu" nhỉ, nàng kinh ngạc vui mừng nhìn bút trong tay y, nói nàng đã từng dùng "Vạn Thủy", sau đó nàng viết cái gì? "“Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng, Đổ thư tiêu đắc bát trà hương, Đương thì chích đạo thị tầm thường.” ... Là câu này sao? Dường như, y còn nhịn không được cười nhạo nàng... Để nàng quên "lúc đó" của nàng.
(Câu thơ trên nằm trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tích Đức)
Rất kỳ quái, từ trước đến nay y cũng không hao tâm tốn sức đi nhớ những chuyện vặt vãnh, lại rõ ràng nhớ hết tất cả chuyện xảy ra ngày đó.
Hơi nhếch môi, trong đôi mắt màu xanh hiện lên một tầng lo lắng.
Nhan Tiêu nói không sai, hành động này của Hiền vương, thực sự không tầm thường, mà nguyên nhân trong đó, chỉ có một khả năng - một người có thể làm y tâm thần bất an ngay trong lúc này.
Mùa thu, Gia Hựu năm thứ hai bốn, khi ngũ công chúa du ngoạn Ngự Hoa Viên vô ý rơi vào hồ tổn thương đến đầu, không trị được bỏ mình, trong cung đại tang.
Mưa to tầm tả, sấm sét đan xen.
Đám nhân mã rời rạc nhanh chóng chạy tới trước cửa thành, tiếng vó ngựa cấp tốc làm cho đêm mưa tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
"Người nào?" Thủ vệ đưa vũ khí ra quát.
Một người áo đen trong đó đưa ra một lệnh bài, một cơn sấm sét như xé rách bầu trời, chiếu lên trên lệnh bài đầu hổ lộ ra uy nghiêm đáng sợ.
"Cho qua!"
Cửa thành vừa mở ra, cầm đầu đám nhân mã này như mũi tên lao đi, sâm sts từng trận, dần dần che lại tiếng vó ngựa đã đi xa.
Cửa gỗ yếu ớt bị người từ bên ngoài đánh một chưởng văng ra, sau khi phát hiện trên giường không có một bóng người, thân hình cao lớn nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi ở trên nóc nhà, phát ra tiếng tí tách, gió đêm từ ngoài cửa thổi vào, xiêm y trên người ướt đẫm dính chặt vào da thịt, y cảm thấy lạnh, cảm giác lạnh như băng này từ trong lòng đi lên.
"Ai?" Nghe tiếng mà đến, Vị Vãn nhìn cửa phòng của mình rộng mở, tăng thêm can đảm hỏi.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Bước chân nhanh chóng mà có lực càng ngày càng gần, ngay sau đó nàng bị một người to lớn ôm vào trong ngực ẩm ướt, người nọ ôm rất chặt, làm nàng không thở nổi.
"Tạ Khâm?" Cảm giác được hơi thở quen thuộc, cả người nàng đều ngốc đi, đèn lồng trong tay nhất thời rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt nhẹp, chỉ còn lại vài làn khói nhè nhẹ.