Ồ... Không sao, ta biết." Giống như đọng lại trong không khí, nhẹ nhàng bay tới một câu.
Tạ Khâm nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp của nàng: "Nàng biết cái gì?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đô
"Ta chỉ là, ta có nghĩ tới ngươi sẽ không nói lời tin tình cảm linh tinh gì đó, có thể tích cách của người, kinh nghiệm trôi qua không vui trong quá khứ là nguyên nhân, nhưng ta có thể khẳng định chuyện kia chẳng quan hệ tới ta, cho nên ta hi vọng lời ta vừa mới nói sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì với ngươi."
"Nàng cảm thấy lời nói của nàng sẽ tạo thành quấy nhiễu gì với ta?" Y nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đột nhiên có chút căm tức.
Vị Vãn cắn môi, mơ hồ cảm thấy bi thương, lại vẫn kiên trì phán đoán của bản thân: "Lần trước ta nhìn thấy Thiệu Lan, trên người nàng có ít vết bầm, có lẽ nàng sống cũng không tốt, có lẽ nàng có nỗi khổ gì đó, có lẽ nàng vẫn yêu ngươi... Ngươi không thể bởi vì đã từng suy sụp mà hoàn toàn phủ nhận tình cảm."
"Nàng đang dạy ta sao?" Tạ Khâm không kiên nhẫn mở miệng, chăm chú nhìn nàng trong đôi mắt xanh hiện lên ngọn lửa hung ác nham hiểm, "Nếu yêu thực sự vĩ đại như nàng nói, vậy vì sao nàng đột nhiên buông tha tình cảm kiên trì nhiều năm trên người Tuyên Dương mà chuyển dời đến trên người ta?"
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh, đôi mắt như làn nước ngạc nhiên mà xấu hổ trừng mắt y, hốc mắt hơi phiếm hồng, lại không biết giờ phút này trong lòng y cũng kích động vạn phần, ngôn ngữ khó có thể diễn đạt.
Vừa nói ra khỏi miệng, y đã hối hận rồi.
Tạ Khâm bực mình đanh mặt, lại tự ái không mở miệng bù đắp lại sự tổn thương của nàng.
"Ta buông tha cho y, không phải chuyện đột nhiên trong lúc đó, ta thích ngươi, cũng không phải một sớm một chiều đã bắt đầu." Cổ họng nàng khẽ nghẹn ngào, "Ta thừa nhận, Tuyên Dương đối với ta mà nói là người thường thậm chí không thể thay thế được, ở thời điểm ta cô đơn bất lực nhất, là y thu dưỡng ta, để ta cơm áo không lo, dạy ta công phu, y thuật, học thức, làm nam nhân, không hề nghi ngờ là y nổi bật, từ mười hai tuổi, trong sinh mệnh của ta ngưỡng mộ và hết lòng yêu mến cũng chỉ có y, ta đã từng cho rằng, cả đời đều sẽ như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả bản thân ta không phát hiện, trong lòng ta đã có một người khác tiến vào chiếm giữ..."
Nàng bình tĩnh thong dong nói ra những lời này, vì sao giọng nói của nàng giờ phút này lại không có tiền đồ mà run rẩy, trong mắt toan nóng không chịu nổi?
"Tuyên Dương không chấp nhận ta, nhất định có lý do của y, chính như ngươi không tin tình cảm, cũng có nguyên nhân của ngươi, ta không phải vì buông tha cho y mà lựa chọn ngươi, mà là ta không thể nào lựa chọn, ngươi có thể lựa chọn coi thường, nhưng ta không muốn lừa gạt bản thân - "
"Không cần nói nữa." Ngón tay dài phủ lên môi của nàng, trong đôi mắt màu xanh của y trở nên thâm sâu, "Ta hiểu rõ."
Y không nên trêu chọc nàng, đều đẩy hai bên vào khốn cảnh, đối với tình cảm, nàng luôn đơn thuần giống như thủy tinh trong sáng, xinh đẹp lại dễ vỡ, mà nàng như vậy, tình cảm như vậy, làm y sợ hãi.
"Nhưng mà ta không rõ." Nàng lắc đầu, dũng cảm đưa tay nâng khuôn mặt y lên nhìn thẳng vào y, "Chàng từng nói qua, chàng thích ta, hi vọng ta có thể dựa vào chàng, ỷ lại chàng, nói hết tất cả vui buồn với chàng, không phải chàng không có tình cảm với ta, chỉ là chàng không dám đi đối mặt, bằng không, chàng đi mưa suốt đêm tới đây làm gì?"
"Nếu chàng luôn không đồng ý tin tưởng tình cảm, tin tưởng lẫn nhau, như vậy hiện tại xin mời chàng rời đi, ta sẽ xem như đêm qua chàng không tới, lời ngon tiếng ngọt mà chàng nói cũng chưa từng nói ra." Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt y, gằn từng tiếng ra, nụ cười lại đặc biệt vui vẻ ngọt ngào.
Y ngẩn ra, bàn tay to nắm vai nàng, nhất thời khó có thể tin nàng có thể nói lời quyết đoán quyết tuyệt kia.
"Nàng đang đuổi ta?"
Nàng dịu dàng cười, không trả lời, nhẹ nhàng mà từ trong ngực y tránh ra xuống giường: "Chàng rửa mặt trước, ta đi làm đồ ăn sáng."
Bóng dáng thướt tha ở chỗ quẹo bên cửa biến mất không thấy, trong không khí lại còn giữ hương thơm nhàn nhạt.
Tạ Khâm cứng ngắc ngồi ở trên giường thật lâu, biểu cảm âm trầm.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Một tiếng thét kinh hãi kèm với tiếng đồ sứ vỡ, cắt qua không khí yên tĩnh vào sáng sớm.
Thư Nhi tỉnh lại từ trong mơ gần như từ trên giường bật dậy, phủ thêm áo khoác lập tức chạy ra bên ngoài.
Chờ nàng đến phòng bếp, Tạ Khâm đã sớm ở nơi đó, cẩn thận kiểm tra Vị Vãn có bị gì hay không.
"Sao vậy, tỷ tỷ?"
Đồng thời khi Thư Nhi đặt câu hỏi, Tạ Khâm cũng lấy ánh mắt hỏi cùng đợi câu trả lời của nàng.
"Ta cảm giác ngoài cửa sổ có bóng đen chợt lóe lên." Vị Vãn thử hít thở lấy bình tĩnh, "Ta có thể khẳng định, đó là bóng người."
"Tỷ nói có người ở đây với chúng ta?" Thư Nhi sợ tới mức mặt không có chút máu.
“Hi vọng chỉ là trùng hợp.” Vị Vãn từ từ mở miệng, ở trong mắt Tạ Khâm thấy ý tưởng giống vậy, sắc mặt người nào đó, lạnh lùng giống như phủ một tầng sương lạnh.
"Hôm nay các nàng lập tức chuyển đi." Y lưu loát kết luận.
"Nhưng mà dọn đi đâu?" Thư Nhi nhịn không được xen mồm vào.
"Muội có muốn chuyển đến một nơi có ăn ngon có phong cảnh đẹp, còn có người hầu hạ không?" Vị Vãn khẽ mỉm cười.
"A? Nơi như vậy tốn biết bao nhiêu tiền chứ." Thư Nhi lập tức ước mơ lại hoài nghi.
"Yên tâm." Vị Vãn gõ bôm bốp lên trên trán nàng, "Tỷ tỷ của muội là ta nghèo đến chỉ còn tiền mà thôi."
Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn làm cho người ta biết đến Câu Hoan Nhan là địa bàn của nàng, mà nàng muốn dọn đi đúng là nơi đó, một nơi tốt xấu lẫn lộn, nhìn như náo nhiệt thực ra là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mắt, nàng lại bỗng dưng ngây ngẩn cả người - y đang lẳng lặng nhìn nàng, biểu cảm kia lại âm trầm làm cho người ta cả người rét run, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.
"Ngươi..."
"Thu thập đồ đạc, nhanh đi." Y lạnh nhạt mở miệng, không một chút kéo dài thời gian.
"Nhưng mà, chàng còn chưa nói cho ta đáp án của chàng." Trước một khắc nàng dịch bước chân, quật cường chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh sâu không lường được kia.
"Nàng không cần thiết phải biết." Y lãnh khốc mà ngắn gọn trả lời, không khỏi có chút nổi giận – cũng thời điểm một sống một còn, có bảo vệ được cái đầu nhỏ xinh đẹp của nàng hay không còn chưa biết, nàng còn rảnh rỗi hỏi y lời vô nghĩa kia?
"Chàng sợ trả lời - "
"Cút!" Y bỗng dưng quay đầu tức giận, "Lập tức cút vào trong phòng nàng đi thu dọn đồ đạc ngay!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đô
Vị Vãn bị lời nói dữ dằn hiếm thấy của y làm sợ hãi, sau đó mới phẫn nộ chạy về phía phòng của mình.
Y sợ trả lời? Trong đầu của nàng chứa thứ gì, từ nơi nào đưa ra kết luận buồn cười như vậy? Y sợ hãi...
Đúng vậy, giờ phút này y có một loại cảm giác rất xấu, giống như có một đôi tay vô hình đang kéo bọn y về phía vực sâu, hoặc là nói, là nàng, Vị Vãn.
Y muốn như thế nào, mới có thể mang nàng tránh khỏi trận gió này?
"Là ta." Giọng nói khàn khàn truyền đến, dường như mang theo một chút run rẩy.
"Tại sao ngươi trở lại?" Nàng khiếp sợ hỏi, từ trong ngực của y tránh ra, châm nến lên.
Trong phòng chậm rãi sáng rõ, nam tử trước mắt một thân áo đen, y tháo áo choàng xuống, trên gương mặt khôi ngô chảy xuống nước mưa, một đôi mắt màu xanh sáng rực như ngôi sao, thật sâu chiếm lấy tầm mắt của nàng.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
"Ta đi nấu chút nước ấm, để ngươi tắm rửa, miễn bị cảm lạnh - "
Nói còn chưa hết lời, y đột nhiên ôm lấy gáy nàng, hung hăng che môi lại, nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt gần như làm đau nàng, nàng kinh ngạc trừng mắt to, lại kháng cự không được xâm lược của y, chỉ có thể mặc y đoạt lấy hô hấp và ý thức của nàng.
Đá cánh cửa đóng lại, y đè nàng trên cái chăn mềm mại, nàng muốn giãy dụa, lại bị y gắt gao vây ở dưới thân, âm thanh xiêm y bị xé rách vang lên, tay y lạnh như băng làm càn ở trên da thịt nàng, nàng run rẩy như lá rơi trong mưa gió, không biết bản thân sẽ bị thổi tới nơi nào.
Không hề báo trước, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể mảnh khảnh của nàng, sâu tới linh hồn của nàng, nàng rơi lệ kêu đau, gần như sợ hãi sự cuồng nhiệt và thô bạo khác bình thường của y, y cúi người hôn nước mắt trên khóe mắt nàng, lại không chịu vì vậy mà buông tha cho nàng, ngược lại lấy phương thức càng càn rỡ cố ý yêu cầu nàng đáp lại.
Của nàng ấm áp chặt chẽ bao vây y, làm y nhịn không được trầm ngâm thỏa mãn... Quan ải vạn dặm, ngày đêm kiêm trình, hóa ra y hoài niệm chính là phần ấm áp này, ngay giờ phút này y khát vọng cánh tay nhỏ bé vòng quanh y.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Lúc tờ mờ sáng, suốt cả một đêm mưa rốt cuộc ngừng rơi. Sắc trời màu xanh nhạt chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có chim chóc khẽ hót, tất cả đều yên tĩnh tốt đẹp.
Xoay người lại, lại bởi vì cảm giác toàn thân chua xót đau đớn mà nhíu mày bừng tỉnh, Vị Vãn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt màu xanh quen thuộc không khỏi sững sờ.
Hóa ra, y thật sự trở lại.
Trí nhớ đêm qua cũng vào ngay giờ khắc này tuôn ra, mặt nàng như bị phỏng, không được tự nhiên tránh né tầm mắt.
Nàng biết y có thể bá đạo cuồng dã, có thể ôn nhu đa tình, lại chưa từng đoán trước y sẽ điên cuồng như một đêm kia, giống như thế nào đều ăn không đủ.
Nghĩ đến đây, bên má nàng càng thêm nóng lên, trong lòng lại mơ hồ có chút sững sờ.
Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ ửng, y nhẹ giọng nở nụ cười, mấy ngày liên tiếp lên đường, trên môi y mọc râu ria, có vẻ nụ cười không kềm chế được của y thật mê hoặc.
"Ngươi còn chưa nói với ta, sao trở lại?" Nàng nhịn không được đưa tay vuốt đường cong lạnh cứng trên khuôn mặt y, cảm giác dưới lòng bàn tay thô ráp và đau đớn rất nhỏ.
Y bắt lấy tay nàng, dứt khoát vùi vào trên cổ nàng, giở trò xấu mút lên làn da mềm mại của nàng.
"Hả?" Cảm giác được hô hấp ấm áp của một chút lại một chút phất nhẹ trên cổ, nàng có chút kinh ngạc dưới sự im lặng của y.
"Ta nhớ nàng." Thật lâu sau, giọng nói rầu rĩ của y truyền đến.
"Hả?"
"Ngụy Nhiễm đã xảy ra chuyện, ta nhớ nàng." Y không ngẩng đầu, quyến luyến ngửi hương thơm trên người nàng.
Nàng ngạc nhiên, trong phút chốc trong lòng chấn động vạn phần, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng lên tiếng: "Sao mà ngươi biết được?"
"Ta không biết." Y lắc đầu, "Nhưng ta có thể đoán được cả chuyện kia nhất định liên quan đến nàng, thứ nhất nàng biết tin tức Ngụy Nhiễm mang thai, thứ hai nàng và nàng ta có dung mạo tương tự, hơn nữa Hiền vương sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho ta năm vạn nhân mã. Cho nên, ta vẫn cảm thấy Ngụy Nhiễm không chết, nhưng sợ là nàng làm kẻ chết thay."
"Ta là giúp Hiền vương diễn trò, để Ngụy Nhiễm uống thuốc giả chết, nếu không phải Dung Trạm xuất cung tuần tra, chuyện sẽ không thuận lợi như vậy." Vị Vãn giải thích nói.
"Ta có thể nghĩ đến, nhất định hắn cũng có thể nghĩ đến, huống chi từ trước đến nay hắn có tình cảm rất sâu với Ngụy Nhiễm, nhưng khi hắn không nắm chắc tình huống, là quả quyết sẽ không tỏ vẻ hoài nghi ở trước mặt hoàng thượng, trước mắt chỉ ngấm ngầm chịu đựng bất động mà thôi." Không biết vì sao, trong lòng y có loại bất an mãnh liệt.
"Ngươi lo lắng cho ta?" Nàng đưa tay vuốt nếp gấp trên mi mắt, khẽ cười: "Không phải ta đang tốt ở đây sao, nhưng mà ngươi, đi liên tục suốt đêm, cũng không sợ mệt hả."
Thực ra, y là quan tâm nàng nhỉ, bằng không, cũng sẽ không thể gấp gáp trở về vội như thế, vội vàng đến ngay cả gõ cửa một cái cũng không gõ đã xông thẳng vào, một lòng muốn xác định nàng có ở đây hay không, an toàn hay không.
"Vốn cũng nên trở lại rồi, chỉ sớm hai ngày mà thôi." Y nhẹ nhàng bâng quơ, "Lại nói tiếp, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề Mạc Bắc nàng cũng có công lao."
"Như vậy là ta cũng có phần thưởng?"
"Nàng muốn gì?" Y nhẹ giọng hỏi, ngón tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng.
Nàng im lặng một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô của y, không tiếng động nở nụ cười.
"Muốn ngươi, được không?"
Thật lâu sau, âm thanh trong trẻo dịu dàng vang lên, ngoài cửa sổ gió sát quá lá cây, vang lên tiếng sào sạt.
Tay đang vuốt đột nhiên chấn động, y bỗng dưng nhìn phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy ngực kích động, nói không nên lời.
Nhận thức lâu như vậy, từ Mạc Bắc đến Kinh Thành, một đường đi tới xa xôi mà dài lâu, y chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ không hề báo trước mở miệng ở trong giờ khắc này trong ngày hôm nay,giọng nói nhẹ nhàng giống như đang đàm luận nàng thích nhất bộ y phục nào.
Nói ra một câu này, ngay cả chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Chợt, nàng thoải mái cười... Ở hôm đó, giây phút sống còn đối mặt với Dung Thanh, nàng phát hiện trong lòng còn lo lắng cho y, hơn nữa không chút do dự đáp ứng cái gọi là hợp tác của Dung Thanh, nàng cũng đã phát giác, nàng xong rồi... Nàng đã kìm lòng không đậu bị lạc ở bên trong phong cảnh của y mất rồi.
Nếu có người, vào trong đêm khuya ở biên quan cùng nhìn lên bầu trời đại mạc ngắm ánh trắng và những ngôi sao với nàng.
Nếu có người, khi bị trọng thương vẫn không rên một tiếng hộ tống nàng đến địa phương an toàn.
Nếu có người, một khắc trước còn châm chọc khiêu khích bỗng nhiên cho nàng một nụ hôn sâu rung động cả người.
Nếu có người, khi đang hôm mê khẽ gọi tên nữ nhân đã từng yêu mến.
Nếu có người, có thể nhìn thấu dưới nụ cười bình tĩnh của nàng, là cất giấu tất cả bất an và tối tăm trong lòng.
Nếu có người, trong thời điểm nàng bất lực quẫn bách nhất, kiên định nắm tay nàng nói với người khác, đây là nữ nhân của ta.
Nếu có người, y nói hy vọng khi nàng khóc, có thể để y nhìn thấy, khi nàng cười, cũng để y thấy. Muốn biết lý do mỗi một khổ sở đau đớn của nàng, hiểu rõ mỗi một niềm vui của nàng, lúc nàng cần người tâm sự hoặc dựa vào, người nghĩ đến đầu tiên phải là y.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nếu có một người như vậy, nàng có thể cho rằng, y đáng được nàng đến gần hay không?
Y không nói gì, cúi đầu lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng bỏ vào trong lòng bàn tay y, mười ngón tay đan xen, ấp áp trên bàn tay chậm rãi truyền đi, thiêu đốt lòng hai bên. Nàng ngừng thở, thấy đôi mắt thâm thúy của y, ánh mắt của y dường như muốn nhìn thấy sâu trong linh hồn của nàng, nhưng nàng đoán không ra.
Môi mỏng khẽ nhếch, y lạnh nhạt mở miệng: "Ta... Đã không tin cảm tình nữa rồi."