Trận tuyết rơi đầu tiên là đã tháng mười hai, gió lạnh lạnh lùng, nàng yên lặng rất đậm.
"Tỷ còn bệnh nặng, sao còn mở cửa sổ?" Thư Nhi đi tới nghiêm túc đóng cửa sổ lại, xoay người trách mắng Vị Vãn đang dựa ở trước cửa sổ.
"Chỉ bị chút phong hàn, không sao cả." Vị Vãn cười cười, lại nhíu mày ho khan mấy tiếng.
"Đã ho thành như vậy rồi còn không có chuyện?" Thư Nhi bất mãn vểnh cái môi nhỏ nhắn, "Cũng không biết tỷ làm đại phu thế nào, đến chăm sóc cho bản thân cũng không xong."
"Thực ra ta sợ nhất là uống thuốc." Nàng làm mặt quỷ với Thư Nhi.
Thời niên thiếu sinh bệnh, nàng sống chết cũng không chịu uống chén thuốc đắng kia, sau này cũng không biết Tuyên Dương dùng biện pháp gì, mỗi lần cho nàng uống thuốc đều ngọt, nàng hỏi y, y lại một mặt thừa nước đục thả câu, chính là bí phương độc nhất vô nhị, ngay cả người đệ tử này cũng truyền dạy.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng âm u... Đã lâu không gặp, cũng không biết y có tốt hay không, hiện tại thực ra nàng đã có thể thản nhiên ngồi xuống uống trà tâm sự với y được rồi.
Thư Nhi nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút buồn bã, lo lắng mấp máy môi: "Sáng nay muội xuống lầu giặt xiêm y, nghe ngoài đường một trận tiếng động lớn, chạy đến ban công vừa thấy, hình như là đám người Tạ đại nhân đi thành Bắc."
"À." Vị Vãn nhàn nhạt lên tiếng, biết Thư Nhi đang lo lắng cái gì, chẳng qua là rất nhiều chuyện, ngay cả chính nàng bất lực, giải thích rõ ràng lại có tác dụng gì?
Thành Bắc, là đại doanh cấm quân. Văn võ bá quan đều cực kỳ hâm mộ Tạ Khâm, không chỉ là một danh hào Phò mã, mà là ba mươi vạn cấm quân phía sau Dương Quốc cữu cậu của tứ công chúa.
Muốn đánh bại phe đối thủ phải bồi dưỡng người tài, sở dĩ Dung Trạm đồng ý làm huynh đệ với Tạ Khâm, cũng biết y có bao nhiêu trợ lực với bản thân.
Lần gặp mặt vội vã từ trong cung Dung Uyển, đã nhiều ngày hai bên không liên hệ. Việc đã đến nước này, nàng còn cần nói thêm gì nữa?
"Tỷ tỷ..." Trước khi Thư Nhi lại mở miệng lần nữa, nàng lưu loát đánh gãy lời nàng đang nói, "Phương thuốc này còn cần mấy vị thuốc nữa muội đưa đến sườn núi Hạnh Hoa nhé, đến cửa thôn thì xuống xe, để người đánh xe đợi, chính muội đi qua."
"Biết, lần trước đã đi với tỷ rồi." Thư Nhi tiếp nhận phương thuốc từ trong tay nàng cất kỹ.
"Đợi một chút." Vị Vãn gọi nàng lại, từ trong tủ lấy ra một cái bọc, mở ra là một áo choàng lông cáo màu lửa đỏ, nàng choàng áo choàng lên trên cổ Thư Nhi, "Thời tiết lạnh, đừng để bị đông cứng."
"Dơ áo choàng xinh đẹp thì làm sao?" Thư nhi vội vàng chối từ, "Không cần - "
"Câm miệng." Vị Vãn ra vẻ không vui khẽ quát, "Cho muội khoác thì khoác, đi sớm về sớm."
Thư Nhi cảm kích gật đầu, chạy ra cửa sau đó lại dò xét tiến đầu nhỏ vào, áo choàng Hỏa Hồ dày rộng gần như che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt linh động chớp chớp: "Hy vọng lúc ta trở về có thể nhìn thấy Tạ đại nhân - "
Vị Vãn cầm lấy sách trên bàn làm bộ sẽ đập nàng, nàng cười khanh khách không ngừng, chạy tóe khói.
- - -
Khi mặt trời lặn, Thư Nhi vẫn chưa trở về, tới là Lạc chưởng quầy, trên tay y nâng một kiện áo choàng, trên áo lông cáo lửa đỏ chói mắt, dính mảng lớn dấu vết màu đậm.
Vị Vãn chậm rãi đứng lên, toàn bộ trái tim như khoảng không, đứng thật lâu không thể động đậy.
Nàng nhìn Lạc chưởng quầy đặt áo choàng ở trên bàn, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nó, hốc mắt phiếm hồng, lại luôn không rơi lệ.
Nắm chặt tay, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Thanh kiếm tẩm độc, là muốn đưa người vào chỗ chết, một kiếm ngang cổ họng, đi rất nhanh, không chịu bao nhiêu khổ, hẳn là cao thủ gây nên, người đánh xe cũng không phát hiện." Lạc chưởng quầy có chút không đành lòng nhìn nàng đè xuống vẻ mặt bi thương, "Thời tiết lạnh, trên xe ngựa trải tấm đệm dày, máu chảy cả trên đệm giường, nhưng không lưu lại dấu vết gì trên đường, nên xử lý ta cũng đã xử lý sạch sẽ."
"Tìm địa phương tốt hạ táng, không cần lộ ra." Vị Vãn hít sâu một cái, ngửa mặt lên trời bức lệ chảy ngược vào trong, "Chờ chuyện đi qua ta sẽ đến nhìn nàng."
Lạc chưởng quầy gật đầu, im lặng lui ra.
- - Hy vọng lúc muội trở về có thể thấy Tạ đại nhân.
Nụ cười thản nhiên vẫn vang ở bên tai... Nàng đau đớn nhắm mắt lại – ngay cả nhìn Thư Nhi một lần cuối cùng nàng cũng không có dũng khí... Nàng biết là bản thân hại chết Thư Nhi, nếu không phải Thư Nhi, hôm nay người gặp bất trắc chính là nàng.
- - -
"Cô nương muốn ra khỏi cửa?" Lạc chưởng quầy nhìn nữ tử từ trên thang lầu chậm rãi bước xuống hỏi.
Ngày mùa đông lạnh lẽo ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên gương mặt tái nhợt của nàng, khuôn mặt này có vẻ trầm tĩnh dị thường, chỉ có đôi con ngươi u ám kia, giống như hồ nước lạnh như băng, hàn khí bức người.
"Ta muốn đi vào trong cung một chuyến, phong thư này phiền toái ngươi đưa đến phủ Hiền vương." Vị Vãn cầm thư trong tay đưa cho ông ta, "Buổi tối ta có việc muốn nói với ông."
Lạc chưởng quầy hơi chấn động: “Vâng.”
Khói bay ra trên một bếp nóng, hoa mai khẽ nở ra như ban đầu.
Chỗ sâu trong rèm châu, có tiếng đàn uyển chuyển truyền đến - Yến Nhạn vô tâm, những đám mây bay qua trên Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng sáo thổi đến bình minh.
Nghe ra như điệu hát, đã thiếu vài phần trong trẻo lạnh lùng thuở trước, thêm một ít u oán. Thời gian trôi nhanh rồi biến mất, từ bờ Dương Liễu đến thâm cung trùng trùng, phong cảnh thay đổi, đời người đã thay đổi.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, nàng vỗ tay hưởng ứng.
Vỗ tay chưa dứt, màn che bị cung nữ kéo ra, Lãnh Hương Nùng từ bên trong ra đón: "Hành vi ngay thẳng phóng khoáng như thế, khẳng định là muội."
Vị Vãn mỉm cười: "Tiếng đàn của Hương Nùng tỷ luôn dễ nghe như thế."
"Điệu hát dân ca vui vẻ mà thôi, cho dù là cao sơn lưu thủy*, không có tri âm cũng không thú vị." Lãnh Hương Nùng tự giễu cười, con mắt sáng nhìn nàng, "Nhiều ngày gặp lại, đến nơi này của ta có việc?"
(*cao sơn lưu thuỷ: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
"Hương Nùng tỷ cảm thấy muội tới tìm tỷ có chuyện gì?" Vị Vãn nhận trà nóng cung nữ bưng lên, ánh mắt rơi vào bên ngoài cửa sổ, "Không thể tưởng tượng được tỷ thật sự chuyển những bông hoa Ngu Mỹ Nhân kia tới đây, đáng tiếc cũng cảm ơn, muội không thấy bộ dạng hoa nở."
"Các ngươi đều đi xuống đi." Lãnh Hương Nùng ra lệnh cho cung nữ hai bên lui ra.
"Nếu như ngày thường đẹp, cả đời nở một lần cũng đủ rồi." Môi nàng nở nụ cười lạnh, "Vãn Nhi, tỷ biết hôm nay vì sao muội tới, tỷ cho rằng, ngày ấy gặp mặt ở chỗ Dung Uyển muội nên hiểu rõ tâm ý của tỷ. Ở thời điểm Dương Châu ta đi nhà muội ngắm hoa, trong lúc Tuyên gia vô ý từng đề cập với tỷ vài thứ, hiện tại tỷ chỉ cần muội đưa phương thuốc hoàn chỉnh cho tỷ."
Vị Vãn nhìn nàng, trong lòng chấn động: "Nhưng mà, chẳng lẽ thái tử không hề sinh lòng nghi ngờ tỷ sao?"
Lãnh Hương Nùng giương mắt, vẻ mặt im lặng: "Vốn tỷ đã không trông cậy vào có thể toàn thân lui trở ra."
Vị Vãn chăm chú nhìn nàng thật sâu, không nói tiếng nào.
Phật nói rằng người có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội (1), ái biệt ly (2), cầu bất đắc (3), ngũ uẩn uy (4).
Sinh lão bệnh tử đối với mỗi người mà nói đều là quy luật không thay đổi, chẳng qua là đời người ngắn hay dài, lại chỉ định phải chịu hết đau khổ yêu biệt ly oán lâu dài, đau khổ cầu bất đắc mà không bỏ xuống được, mà tư vị trong đó, chỉ có người trong cuộc mới tự mình biết.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ dừng lại, vạn vật một màu trăng xóa, bông tuyết trắng noãn im lặng che lại yêu hận và tội ác của thế gian.
"Hương Nùng tỷ, tỷ biết không – thực ra đêm muội gặp Tuyên Dương tuyết cũng rất lớn, nhưng mà muội không biết lạnh, tỷ có biết vì sao không? Bởi vì xung quanh muội đều là lửa, lửa lớn hừng hực, chiếu sáng nửa bầu trời..."
"Vãn Nhi..." Lãnh Hương Nùng rầu rĩ khẽ gọi.
"Không nói này, lại uống một chén, lần sau cũng không biết là khi nào mới gặp lại." Vị Vãn cười nhạt thu lại lệ nóng trong mắt, châm trà thay bản thân, Lãnh Hương Nùng lại đè tay nàng lại, tiếng nói run rẩy: "Để tỷ."
Thật lâu trước kia Tuyên Dương nói với nàng, Vãn Nhi, ngươi đã trở về không được nữa.
Thực ra, nàng cũng không muốn quay đầu, sợ quay đầu lại.
Chẳng qua là, không ai có thể nói cho nàng biết sau này đường đi như thế nào, nơi nào mới là bến đỗ ấm áp an toàn cho nàng, mà bị người giết, vĩnh viễn sẽ không sống lại, tay dính máu, cũng vĩnh viễn sẽ không rửa sạch.
………………………….
Chú thích bát khổ:
(1) Oán tắng hội: Là sự khổ về oan gia hội ngộ. Tức bản thân luôn phải sống và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch thù oán ở gần bên gièm pha, nói xấu, phá phách, mưu hại, làm cho ta phải bực tức, khổ sầu, lo sợ, bất an... Hoặc trong một gia đình, cha mẹ, anh em, vợ chồng con cái… không đồng ý kiến, thường có sự tranh cãi, giận ghét, buồn phiền, mưu hại lẫn nhau. Đây là nỗi khổ oan gia, tức đầu thai vào trong một gia đình để gây khổ đau cho nhau, đâu có gì là hạnh phúc.
(2) Ái biệt ly: Là sự khổ khi xa lìa người thân yêu
(3) Cầu bất đắc: Là sự khổ về mong cầu không toại ý. Trong đời sống, con người có rất nhiều cao vọng, ước mơ, mong cầu... Chẳng hạn, nghèo hèn muốn được giàu sang, xấu xí muốn cho xinh đẹp, thất nghiệp muốn có việc làm, không con muốn cho có con, có con muốn cho nó nên người, thông minh, hiếu thuận. Ngàn muôn ước vọng như thế, nếu cầu mong mà không toại nguyện, thì tạo thành nỗi khổ.
(4) Ngũ uẩn uy: Là sự khổ về năm ấm hưng thạnh Theo phatgiaoaluoi.com
Ngươi nói là, y vội vàng gấp gáp trở về như vậy, người muốn gặp đầu tiên là Ngụy Vãn?"
Dung Trạm nhặt vào trong tay, giương mắt nhìn Tần Qua đứng ở một bên.
“Vâng.”
"Ngươi xác định?"
"Thám tử phái qua tận mắt nhìn thấy, chỉ là bị Ngụy cô nương phát hiện rồi."
"Không thể tưởng tượng được Tạ đại nhân nổi tiếng trị quân máu lạnh vô tình lại là người si tình." Nam tử ngồi đối diện Dung Trạm nở nụ cười quỷ quyệt, trong lời nói không khỏi châm chọc.
"Giờ phút này, Lý đại nhân đưa ra kết luận cũng có chút sớm rồi." Dung Trạm thần thái tự nhiên, "Lúc trước mấy lần thử dò xét ngươi cũng không nhìn thấy, Tạ Khâm không đơn giản như vậy."
"Hạ quan không có ý gì khác, người có thể làm Nhã vương ngài để ý, nhất định không phải vật trong ao."
Dung Trạm nhìn gã mỉm cười: "Lý đại nhân ngươi hiện tại cũng không phải đang ngồi đối diện ta cùng chơi cờ với ta sao?"
Lý Du khẽ nhếch khóe miệng: "Tạ Nhã vương nâng đỡ."
"Chỉ là ta tò mò, thái tử đối xử với ngươi thật sự không tệ, vì sao ngươi kẻ quyền thế ở Đông Cung lựa chọn đứng về phía ta?"
"Người tìm chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy, từ sau án của Trần Vĩnh Niên, Đông Cung ngày càng sa sút, bên Bắc Nội lại ao tù nước đọng, chim khôn lựa cành mà đậu, người xưa nói, không làm được vua, trái lại chịu tội, Vương gia còn cần hỏi nhiều sao?"
"Không làm được vua, trái lại chịu tội..." Dung Trạm cười nhạt một tiếng, đánh xuống một quân cờ, "Nói cho cùng."
"Chẳng qua là ván cờ này xu thế biến ảo khó dò, chẳng lẽ còn có chiêu vụng trộm giết gì đó, là hạ quan nhìn không ra?" Lý Du chậm rãi mở miệng, tầm mắt từ bàn cờ chuyển qua trên mặt Dung Trạm.
Trên mặt người nào đó vẫn là nụ cười ấm áp: "Lý đại nhân vẫn nên cẩn thận đi thì hơn."
"Vương gia ngài cũng không phải bình chân như vại, có nước cờ thua, giữ lại cũng không được, không bằng để hạ quan quét sạch giùm ngài."
"Thời cơ chưa tới, có thể làm chỉ là xao sơn chấn hổ."
(Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.)
"Nếu hạ quan có thể làm, còn chưa phải những thứ kia đâu?"
Dung Trạm không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bàn cờ trong nháy mắt trong đôi mắt sắc bén xoay tròn.
"Nói." Hắn mở miệng.
"Sườn núi Hạnh Hoa cách thành Nam năm mươi dặm, tự có người Vương gia muốn tìm." Lý Du nhìn hắn, bên miệng lộ ra nụ cười tự đắc.
"Đa tạ Lý đại nhân." Dung Trạm từ từ lên tiếng, đôi mắt xưa nay trầm tĩnh lại tràn ngập sương mù.
- - -
"Gia, nên trở về cung rồi." Tần Qua đi vào khoang thuyền, nhìn về phía nam tử dựa vào cạnh cửa sổ.
Gió đêm mê ly, màn che khẽ động, chỉ nổi bật lên vẻ mặt khó lường trên khuôn mặt tuấn nhã.
Tầm mắt thu hồi lại từ trên một ngọn đèn hoa đăng trên mặt nước, Dung Trạm liếc mắt nhìn gã: "Lời Lý Du nói lúc nãy, ngươi đều nghe thấy chứ?"
Tần Qua gật đầu: "Nghe thấy."
"Chúng ta còn chưa có manh mối gì, người ta đã điều tra ra được, điều này chứng minh cái gì? Người trong Đông Cung không thể khinh thường! Nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn lúc nãy không? Đồ đần độn, lợi hại thế nào cũng chỉ là nô tài, còn cho rằng hắn tự chọn chủ tử hả?"
"Gia bớt giận, trước mắt chúng ta chỉ muốn người này mà thôi." Tần Qua nhìn sắc mặt hắn âm trầm hiếm thấy, biết làm hắn thật sự không thoải mái là tin tức mà Lý Du cung cấp, trên mặt chỉ là giận cá chém thớt Lý Du mà thôi.
"Hắn là nhân vật gì, trong lòng ta rất rõ ràng." Dung Trạm cười lạnh, "Có một số việc ta không tiện lộ mặt, để hắn xuất đầu lộ diện cũng tốt."
"Thời gian này Dung Uyển thế nào?" Hắn hỏi tiếp.
"Từ sau khi ngũ công chúa “qua đời”, ngài ấy thương tâm quá độ, thân thể luôn không tốt, mà Tuyên Dương kia cũng không xuất hiện."
"Tốt nhất gã vĩnh viễn đừng xuất hiện." Đối với người này, Dung Trạm luôn có chút kiêng kị, "Trở về phải để mẫu phi đi khuyên Dung Uyển, hôn sự giữa muội ấy và Tạ Khâm không thể lại kéo dài được nữa."
Tần Quan không nói, trong mắt thoáng qua một chút kinh hãi.
- - -
Trên bàn trà sương trắng bốc lên, Tạ Khâm đưa tay ước chừng, nhưng vẫn buông xuống, một ngụm cũng không uống.
Thời tiết dần dần lạnh, trong điện đã đốt lò lửa, một cảm giác ấm áp dễ chịu, hơn nữa mùi huân hương, làm người dễ sinh mệt mỏi.
"Đã trở lại?" Giọng nói trong trẻo vang lên, Dung Trạm từ trong đi ra, đi tới vỗ vỗ vai y, "Giống như gầy một chút, nhớ bảo trọng thân thể."
"Tối hôm trước đã trở lại." Tạ Khâm lạnh nhạt mở miệng, nhìn vẻ mặt của hắn, "Ngày hôm qua bẩm báo với hoàng thượng tình hình Mạc Bắc, sau đó nghỉ ngơi một ngày."
"Đúng vậy nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong triều cũng không có đại sự gì." Dung Trạm ngồi xuống đối diện y, vẻ mặt tự nhiên, "Một lát nữa theo giúp ta xem nha đầu Dung Uyển kia chứ? Thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tạ Khâm mỉm cười gật đầu, không nói gì.
- - -
"Thời gian này ta cảm thấy thân thể thoải mái hơn, đa tạ Ngụy đại phu." Dung Uyển nhìn nữ tử một thân áo bào đơn giản trước mắt cười mở miệng.
"Đây là chuyện Ngụy Vãn phải làm." Vị Vãn đáp, sửa sang lại hòm thuốc, "Như vậy trước hết xin cáo từ."
"Đợi một chút." Dung Uyển gọi lại bước chân của nàng, con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, "Ngụy đại phu từng nói ta bị bệnh tim, đều là nữ tử, ta mạo muội hỏi một câu, cô nương có người trong lòng không?"
"Có." Vị Vãn xoay người nhìn về phía nàng: "Ta có người trong lòng."
"Ồ?" Dung Uyển mỉm cười, trong mắt ánh sáng chợt lóe, "Y là dạng người thế nào?"
"Vì sao công chúa muốn biết?"
"Bởi vì ta muốn biết, có phải tất cả tình cảm trên thế gian cũng đều làm người ta không thể trốn tránh được, thích một người có tránh cũng không được đều phải chịu thương tâm hay không."
Vị Vãn có chút kinh ngạc nhìn nàng ấy – Thẳng thắn của nàng ấy làm nàng ngoài ý muốn.
"Nếu ngài thích một người, ở cùng với y chính là muốn cho y hạnh phúc, phải không?" Nàng hỏi Dung Uyển.
"Đúng." Người nào đó gật đầu: "Nhưng mà ta không làm được."
Vị Vãn mỉm cười: "Y đi nhất định có lý do của y, tuy rằng ngài không biết vì sao, nhưng hẳn là y không vui vẻ, nếu y không vui vẻ, chính là thất bại của ngài."
Dung Uyển ngớ ra, trong vẻ mặt nhiễm lên một chút khiếp sợ, mà Vị Vãn không chú ý tới biểu cảm của nàng ấy thay đổi trong nháy mắt này.
"Thực ra, ta cũng không biết nên thích người trong lòng ta thế nào, hàng năm y lẻ loi một mình, khát vọng tình cảm lại sợ tình cảm làm tổn thương, ở trong mắt người khác, y lạnh lùng cường đại, thực ra đó chỉ là hình tượng bên ngoài, ở trong lòng y, luôn có cảm giác bất an giãy dụa, nói đến cùng y là người cô độc, mà ta cũng không biết nên thích y thế nào, để y có thể thoát khỏi cô độc, thoát khỏi cô đơn..." Nói xong, nàng khẽ nở nụ cười, đôi mắt như làn nước ửng đỏ nhìn về phía Dung Uyển, "Thực xin lỗi, ta nhiều lời, ngày khác nói chuyện tiếp."
Dung Uyển vẫn không giữ nàng lại, chỉ đứng tại chỗ, đúng là hơi thất thần.
Vị Vãn nâng hòm thuốc đi ra ngoài, vừa vén rèm châu lên, đã lập tức đối mặt với một đôi mắt màu xanh thâm thúy, nàng nhất thời sửng sốt, trong lòng kinh hãi.
Y ở nơi đó đã bao lâu? Lại nghe được bao nhiêu?
Trong nháy mắt, trong đầu nàng suy nghĩ rối loạn, không có biện pháp suy xét... Ngay sau đó, cảm giác khó chịu nhảy vào trái tim, nàng cảm thấy ngực chua xót không chịu nổi, ở trong này lâu thêm một lát đều là dày vò – mỉa mai gượng gạo cỡ nào, khi y tới thăm thê tử tương lai, nàng còn ở nơi này móc tim móc phổi kể ra một mảnh thâm tình, trong mắt y, chỉ là chê cười mà thôi.
"Ngụy - -" Giọng nói của Dung Trạm còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã chẳng quan tâm lễ tiết, chật vật chạy lên phía trước.truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Ngay thời khắc sát qua vai đó, Tạ Khâm đưa tay theo bản năng, lại chỉ chạm được vạt áo của nàng, y không quay đầu, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm ngón tay rỗng tuếch, sau đó mặt không biểu cảm bước vào trong phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trận tuyết rơi đầu tiên là đã tháng mười hai, gió lạnh lạnh lùng, nàng yên lặng rất đậm.
"Tỷ còn bệnh nặng, sao còn mở cửa sổ?" Thư Nhi đi tới nghiêm túc đóng cửa sổ lại, xoay người trách mắng Vị Vãn đang dựa ở trước cửa sổ.
"Chỉ bị chút phong hàn, không sao cả." Vị Vãn cười cười, lại nhíu mày ho khan mấy tiếng.
"Đã ho thành như vậy rồi còn không có chuyện?" Thư Nhi bất mãn vểnh cái môi nhỏ nhắn, "Cũng không biết tỷ làm đại phu thế nào, đến chăm sóc cho bản thân cũng không xong."
"Thực ra ta sợ nhất là uống thuốc." Nàng làm mặt quỷ với Thư Nhi.
Thời niên thiếu sinh bệnh, nàng sống chết cũng không chịu uống chén thuốc đắng kia, sau này cũng không biết Tuyên Dương dùng biện pháp gì, mỗi lần cho nàng uống thuốc đều ngọt, nàng hỏi y, y lại một mặt thừa nước đục thả câu, chính là bí phương độc nhất vô nhị, ngay cả người đệ tử này cũng truyền dạy.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng âm u... Đã lâu không gặp, cũng không biết y có tốt hay không, hiện tại thực ra nàng đã có thể thản nhiên ngồi xuống uống trà tâm sự với y được rồi.
Thư Nhi nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút buồn bã, lo lắng mấp máy môi: "Sáng nay muội xuống lầu giặt xiêm y, nghe ngoài đường một trận tiếng động lớn, chạy đến ban công vừa thấy, hình như là đám người Tạ đại nhân đi thành Bắc."
"À." Vị Vãn nhàn nhạt lên tiếng, biết Thư Nhi đang lo lắng cái gì, chẳng qua là rất nhiều chuyện, ngay cả chính nàng bất lực, giải thích rõ ràng lại có tác dụng gì?
Thành Bắc, là đại doanh cấm quân. Văn võ bá quan đều cực kỳ hâm mộ Tạ Khâm, không chỉ là một danh hào Phò mã, mà là ba mươi vạn cấm quân phía sau Dương Quốc cữu cậu của tứ công chúa.
Muốn đánh bại phe đối thủ phải bồi dưỡng người tài, sở dĩ Dung Trạm đồng ý làm huynh đệ với Tạ Khâm, cũng biết y có bao nhiêu trợ lực với bản thân.
Lần gặp mặt vội vã từ trong cung Dung Uyển, đã nhiều ngày hai bên không liên hệ. Việc đã đến nước này, nàng còn cần nói thêm gì nữa?
"Tỷ tỷ..." Trước khi Thư Nhi lại mở miệng lần nữa, nàng lưu loát đánh gãy lời nàng đang nói, "Phương thuốc này còn cần mấy vị thuốc nữa muội đưa đến sườn núi Hạnh Hoa nhé, đến cửa thôn thì xuống xe, để người đánh xe đợi, chính muội đi qua."
"Biết, lần trước đã đi với tỷ rồi." Thư Nhi tiếp nhận phương thuốc từ trong tay nàng cất kỹ.
"Đợi một chút." Vị Vãn gọi nàng lại, từ trong tủ lấy ra một cái bọc, mở ra là một áo choàng lông cáo màu lửa đỏ, nàng choàng áo choàng lên trên cổ Thư Nhi, "Thời tiết lạnh, đừng để bị đông cứng."
"Dơ áo choàng xinh đẹp thì làm sao?" Thư nhi vội vàng chối từ, "Không cần - "
"Câm miệng." Vị Vãn ra vẻ không vui khẽ quát, "Cho muội khoác thì khoác, đi sớm về sớm."
Thư Nhi cảm kích gật đầu, chạy ra cửa sau đó lại dò xét tiến đầu nhỏ vào, áo choàng Hỏa Hồ dày rộng gần như che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt linh động chớp chớp: "Hy vọng lúc ta trở về có thể nhìn thấy Tạ đại nhân - "
Vị Vãn cầm lấy sách trên bàn làm bộ sẽ đập nàng, nàng cười khanh khách không ngừng, chạy tóe khói.
- - -
Khi mặt trời lặn, Thư Nhi vẫn chưa trở về, tới là Lạc chưởng quầy, trên tay y nâng một kiện áo choàng, trên áo lông cáo lửa đỏ chói mắt, dính mảng lớn dấu vết màu đậm.
Vị Vãn chậm rãi đứng lên, toàn bộ trái tim như khoảng không, đứng thật lâu không thể động đậy.
Nàng nhìn Lạc chưởng quầy đặt áo choàng ở trên bàn, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nó, hốc mắt phiếm hồng, lại luôn không rơi lệ.
Nắm chặt tay, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Thanh kiếm tẩm độc, là muốn đưa người vào chỗ chết, một kiếm ngang cổ họng, đi rất nhanh, không chịu bao nhiêu khổ, hẳn là cao thủ gây nên, người đánh xe cũng không phát hiện." Lạc chưởng quầy có chút không đành lòng nhìn nàng đè xuống vẻ mặt bi thương, "Thời tiết lạnh, trên xe ngựa trải tấm đệm dày, máu chảy cả trên đệm giường, nhưng không lưu lại dấu vết gì trên đường, nên xử lý ta cũng đã xử lý sạch sẽ."
"Tìm địa phương tốt hạ táng, không cần lộ ra." Vị Vãn hít sâu một cái, ngửa mặt lên trời bức lệ chảy ngược vào trong, "Chờ chuyện đi qua ta sẽ đến nhìn nàng."
Lạc chưởng quầy gật đầu, im lặng lui ra.
- - Hy vọng lúc muội trở về có thể thấy Tạ đại nhân.
Nụ cười thản nhiên vẫn vang ở bên tai... Nàng đau đớn nhắm mắt lại – ngay cả nhìn Thư Nhi một lần cuối cùng nàng cũng không có dũng khí... Nàng biết là bản thân hại chết Thư Nhi, nếu không phải Thư Nhi, hôm nay người gặp bất trắc chính là nàng.
- - -
"Cô nương muốn ra khỏi cửa?" Lạc chưởng quầy nhìn nữ tử từ trên thang lầu chậm rãi bước xuống hỏi.
Ngày mùa đông lạnh lẽo ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên gương mặt tái nhợt của nàng, khuôn mặt này có vẻ trầm tĩnh dị thường, chỉ có đôi con ngươi u ám kia, giống như hồ nước lạnh như băng, hàn khí bức người.
"Ta muốn đi vào trong cung một chuyến, phong thư này phiền toái ngươi đưa đến phủ Hiền vương." Vị Vãn cầm thư trong tay đưa cho ông ta, "Buổi tối ta có việc muốn nói với ông."
Lạc chưởng quầy hơi chấn động: “Vâng.”
Khói bay ra trên một bếp nóng, hoa mai khẽ nở ra như ban đầu.
Chỗ sâu trong rèm châu, có tiếng đàn uyển chuyển truyền đến - Yến Nhạn vô tâm, những đám mây bay qua trên Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng sáo thổi đến bình minh.
Nghe ra như điệu hát, đã thiếu vài phần trong trẻo lạnh lùng thuở trước, thêm một ít u oán. Thời gian trôi nhanh rồi biến mất, từ bờ Dương Liễu đến thâm cung trùng trùng, phong cảnh thay đổi, đời người đã thay đổi.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, nàng vỗ tay hưởng ứng.
Vỗ tay chưa dứt, màn che bị cung nữ kéo ra, Lãnh Hương Nùng từ bên trong ra đón: "Hành vi ngay thẳng phóng khoáng như thế, khẳng định là muội."
Vị Vãn mỉm cười: "Tiếng đàn của Hương Nùng tỷ luôn dễ nghe như thế."
"Điệu hát dân ca vui vẻ mà thôi, cho dù là cao sơn lưu thủy*, không có tri âm cũng không thú vị." Lãnh Hương Nùng tự giễu cười, con mắt sáng nhìn nàng, "Nhiều ngày gặp lại, đến nơi này của ta có việc?"
(*cao sơn lưu thuỷ: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
"Hương Nùng tỷ cảm thấy muội tới tìm tỷ có chuyện gì?" Vị Vãn nhận trà nóng cung nữ bưng lên, ánh mắt rơi vào bên ngoài cửa sổ, "Không thể tưởng tượng được tỷ thật sự chuyển những bông hoa Ngu Mỹ Nhân kia tới đây, đáng tiếc cũng cảm ơn, muội không thấy bộ dạng hoa nở."
"Các ngươi đều đi xuống đi." Lãnh Hương Nùng ra lệnh cho cung nữ hai bên lui ra.
"Nếu như ngày thường đẹp, cả đời nở một lần cũng đủ rồi." Môi nàng nở nụ cười lạnh, "Vãn Nhi, tỷ biết hôm nay vì sao muội tới, tỷ cho rằng, ngày ấy gặp mặt ở chỗ Dung Uyển muội nên hiểu rõ tâm ý của tỷ. Ở thời điểm Dương Châu ta đi nhà muội ngắm hoa, trong lúc Tuyên gia vô ý từng đề cập với tỷ vài thứ, hiện tại tỷ chỉ cần muội đưa phương thuốc hoàn chỉnh cho tỷ."
Vị Vãn nhìn nàng, trong lòng chấn động: "Nhưng mà, chẳng lẽ thái tử không hề sinh lòng nghi ngờ tỷ sao?"
Lãnh Hương Nùng giương mắt, vẻ mặt im lặng: "Vốn tỷ đã không trông cậy vào có thể toàn thân lui trở ra."
Vị Vãn chăm chú nhìn nàng thật sâu, không nói tiếng nào.
Phật nói rằng người có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội (1), ái biệt ly (2), cầu bất đắc (3), ngũ uẩn uy (4).
Sinh lão bệnh tử đối với mỗi người mà nói đều là quy luật không thay đổi, chẳng qua là đời người ngắn hay dài, lại chỉ định phải chịu hết đau khổ yêu biệt ly oán lâu dài, đau khổ cầu bất đắc mà không bỏ xuống được, mà tư vị trong đó, chỉ có người trong cuộc mới tự mình biết.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ dừng lại, vạn vật một màu trăng xóa, bông tuyết trắng noãn im lặng che lại yêu hận và tội ác của thế gian.
"Hương Nùng tỷ, tỷ biết không – thực ra đêm muội gặp Tuyên Dương tuyết cũng rất lớn, nhưng mà muội không biết lạnh, tỷ có biết vì sao không? Bởi vì xung quanh muội đều là lửa, lửa lớn hừng hực, chiếu sáng nửa bầu trời..."
"Vãn Nhi..." Lãnh Hương Nùng rầu rĩ khẽ gọi.
"Không nói này, lại uống một chén, lần sau cũng không biết là khi nào mới gặp lại." Vị Vãn cười nhạt thu lại lệ nóng trong mắt, châm trà thay bản thân, Lãnh Hương Nùng lại đè tay nàng lại, tiếng nói run rẩy: "Để tỷ."
Thật lâu trước kia Tuyên Dương nói với nàng, Vãn Nhi, ngươi đã trở về không được nữa.
Thực ra, nàng cũng không muốn quay đầu, sợ quay đầu lại.
Chẳng qua là, không ai có thể nói cho nàng biết sau này đường đi như thế nào, nơi nào mới là bến đỗ ấm áp an toàn cho nàng, mà bị người giết, vĩnh viễn sẽ không sống lại, tay dính máu, cũng vĩnh viễn sẽ không rửa sạch.
………………………….
Chú thích bát khổ:
(1) Oán tắng hội: Là sự khổ về oan gia hội ngộ. Tức bản thân luôn phải sống và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch thù oán ở gần bên gièm pha, nói xấu, phá phách, mưu hại, làm cho ta phải bực tức, khổ sầu, lo sợ, bất an... Hoặc trong một gia đình, cha mẹ, anh em, vợ chồng con cái… không đồng ý kiến, thường có sự tranh cãi, giận ghét, buồn phiền, mưu hại lẫn nhau. Đây là nỗi khổ oan gia, tức đầu thai vào trong một gia đình để gây khổ đau cho nhau, đâu có gì là hạnh phúc.
(2) Ái biệt ly: Là sự khổ khi xa lìa người thân yêu
(3) Cầu bất đắc: Là sự khổ về mong cầu không toại ý. Trong đời sống, con người có rất nhiều cao vọng, ước mơ, mong cầu... Chẳng hạn, nghèo hèn muốn được giàu sang, xấu xí muốn cho xinh đẹp, thất nghiệp muốn có việc làm, không con muốn cho có con, có con muốn cho nó nên người, thông minh, hiếu thuận. Ngàn muôn ước vọng như thế, nếu cầu mong mà không toại nguyện, thì tạo thành nỗi khổ.
(4) Ngũ uẩn uy: Là sự khổ về năm ấm hưng thạnh Theo phatgiaoaluoi.com