Ngón tay thon dài cởi bỏ đai lưng, áo khoác tơ gấm mở rộng, bên trong là áo trong màu trắng, Tuyên Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ánh mắt mê ly say như chết thiên hạ trong bóng tối, động tác dịu dàng cởi vạt áo trên người nàng ra, lộ ra bả vai thon thả mà trơn bóng, vải quấn trên ngực làm cho làn da dưới ánh nến càng thêm lóng láng sáng bóng mê người.
“Tuyên Dương.......” Tiếng gọi mềm mại lười nhác bật từ trong miệng ra, hai tay tinh tế trắng noãn vòng lên cổ y, thế nào cũng không chịu buông ra.
Trong nháy mắt cúi đầu, cằm của y đụng phải làn da trơn bóng mềm mại, xúc cảm tốt đẹp này là mắt y trong nháy mắt tối sầm lại, rũ mắt xuống, y có chút bất đắc dĩ than nhẹ: “Vãn Nhi, buông ta ra trước có được không?”
Bộ dạng này của nàng, cho dù là thánh nhân cũng sẽ phát cuồng, cho dù y luôn có định lực kinh người, giờ khắc này cũng cảm giác được hơi thở bản thân hỗn loạn.
Nàng cười khanh khách, tiếng cười như tiếng chuông vang, thanh thúy êm tai.
Màn che bị gió thổi bay, có lẽ là gió thổi đến, đôi mi thanh tú không vui nhăn lại, nàng chui vào trong lòng y càng sâu thêm một chút.
Mái tóc đen như thác nước rơi ở giữa lưng, cùng với làn da trắng noãn hình thành cảnh tượng đối lập, có một cảnh đẹp đến rung động lòng người. Tầm mắt chậm rãi rơi xuống, y sợ run lên, sau đó đưa tay gạt những sợi tóc đen che sau lưng nàng.
Trong nháy mắt, như bị điện giật như bị sấm sét giết chết.
Cửa phòng bị người đẩy ra, Bộ Thiên Thanh quay đầu nhìn về phía nam nhân bước nhanh đi ra.
“Kêu nha hoàn đi vào tắm rửa thay y phục cho nàng.” Y trầm giọng phân phó, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, dưới ánh trăng diện mạo anh tuấn dường như đặc biệt tái nhợt.
“Vâng, gia.” Bộ Thiên Thanh cúi đầu đáp ứng, thu lại chút vẻ ngạc nhiên trong mắt.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Như câu “ánh trăng như ẩn như hiện ở trên tầng mây trôi, màu xanh trên màn trời, quần sao lóng lánh, ánh trắng bạc, diều giấy lượn lờ lúc ẩn lúc hiện trong màn mây mù, xa xa nhìn lại, nó càng bay càng cao, giống như thật sự biến thành con chim ưng, lúc nào cũng sẽ vỗ cánh mà bay mất.
Vãn Nhi, thích không?
Nam nhân lạnh nhạt mà lười nhác cười.
Thích - Tuyên Dương, ngài có thể bắt nó cho ta được không?”
Tiểu hài tử không thể kêu tên của ta như vậy, không lễ phép.
Tiếng cười mang ý khiển trách vang lên, sợi dây được để ở trong lòng bàn tay non nớt, bàn tay to cầm lấy sợi chỉ nhỏ - nắm cho chặt, Vãn Nhi, thích cái gì, thì phải nắm nó cho chặt, nếu không nó sẽ bay mất.
Vâng. Nàng nghe lời gật đầu.
Diều giấy nhẹ nhàng xuyên qua ở trong tầng mây, tung bay, nàng đuổi theo nó, vừa chạy vừa cười. Đột nhiên, dưới chân lảo đảo một cái, sợi dây thừng trong tay bị đứt ------
Không!
Nàng kêu lên, bỗng dưng mở mắt ra, trong lòng bàn tay ẩm ướt một mảng.
Ngay sau đó cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, mỗi một mạch máu đều bởi vì căng lên mà kêu gào.
Đứng dậy xuống giường, nàng vùi đầu vào trong chậu nước lạnh một chặp, ngẩng đầu, trong gương trang điểm là một gương mặt tái nhợt mà uể oải.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Hoa và cây cối trong đình viện phát triển tươi tốt, làm người ta muốn nhào vào ngửi, mang theo mùi hương ngọt ngấy, làm cho người ta cảm thấy buồn bực.
“Bộ Thiên Thanh.” Vị Vãn gọi nam tử cao lớn mặc áo đen trên hành lang, trong giọng nói có chút phiền chán.
“Tiểu thư.” Người kia hơi vuốt cằm.
“Tối hôm qua ta về nhà thế nào?” Nhớ mang máng, bản thân ở tửu lâu uống không ít.
“Tiểu thư say, là thuộc hạ mang về.”
“À.” Nàng làm như không chút để ý lên tiếng, trong lòng đã tích tụ một loại cảm giác nói không nên lời.
Là nàng ảo giác sao ---- đêm qua mê man, mơ hồ có cái ôm ấm áp nhẹ nhàng ôm nàng, một làn hơi thở làm người ta an tâm, như có như không lượn lờ ở trong lồng ngực nàng.
Hóa ra, là Bộ Thiên Thanh.
“Y đâu?” Lông mi khẽ nâng, trong con mắt sáng mang theo ý hỏi.
“Ở hậu viện.” Bộ Thiên Than trả lời ngắn ngọn, thần sắc có chút phức tạp.
Vị Vãn vẫn chưa chú ý, trực tiếp đi tới hậu viện.
“Tuyên gia hư, lâu như vậy cũng không tới tìm thiếp......” Lời hờn dỗi buồn nôn vang lên ở trong đình, trên gò má đánh phấn thỉnh thoảng xuất hiện mảng đỏ ửng, nữ tử xinh đẹp mềm yếu không xương dựa vào trên người nam nhân, si ngô nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ vô song trước mặt.
“Không phải đặc biệt phái người đến đón nàng đó sao.” Cho dù giai nhân trong ngực, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau ung dung như trước, chỉ là khóe miệng nâng thành một đường cong lạnh lùng, lại rất cảm động.
Dương Ngôn Ca nghe xong uất ức dụ dỗ, má phấn đỏ ửng một mảng.
“Hoa nở thật đẹp.” Nàng đưa tay ra chỉ một nhành bông hoa đỏ như lửa, chuẩn bị bẻ đến tỉ mỉ thưởng thức.
“A ---” Nàng kêu thảm, cổ tay đau nhức, nhất thời nước mắt lưng tròng rụt tay về.
“Những bông hoa đó là của ta, ngươi không có tư cách chạm vào.” Vị Vãn đứng ở một cách đó không xa, đang cầm một cục đá trong tay, lạnh lùng lên tiếng.
“Tuyên gia.” Dương Ngôn Ca vừa sợ vừa giận, rưng rưng ủy khuất trốn ở trong lòng Tuyên Dương. “Nàng khi dễ thiếp!”
Vị Vãn chỉ đùa cợt bĩu môi, chẳng hề để ý, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân bên cạnh nàng ta.
Đột nhiên, nàng chấn động cả người.
Nàng chưa bao giờ thấy qua loại ánh mắt này của y, nhiều năm như vậy, mặc kệ nàng làm ra nhiều chuyện thái quá, y cũng chưa bao giờ lộ ra ánh mắt như vậy - nghiêm khắc, oán giận, thất vọng... Chán ghét.
Chán ghét -- lần đầu tiên nàng ở trong biểu cảm của y đọc được tin tức như vậy.
Nàng nhìn y, ý đồ lấy sắc mặt bình tĩnh che giấu đột nhiên hoảng loạn trong lòng nàng, lại cẩn thận phỏng đoán tâm tình chân thật của y trong giờ phút này lần nữa.
“Con nháo đủ chưa.” Y lên tiếng, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng. “Đừng luôn điêu ngoa tùy hứng như vậy.”
“Những bông hoa đó là loại hoa Anh Túc ngài cho ta, ta không thích người khác chạm vào.” Trong lòng vì bị y trách cứ mà bị thương, nàng quật cường nghênh đón y.
“Ta có thể gieo trồng chúng nó, thì cũng có thể hủy chúng nó đi.”
“Ngài dám!” Nàng nổi giận.
“Con đang uy hiếp ta?” Y nhẹ nhàng cười, giống như nghe được chuyện nực cười gì đó. “Hàn Vị Vãn, con thật đúng là càng lớn càng có tiền đồ rồi.”
“Bộ dạng ta thế nào trong lòng bản thân ta rõ ràng nhất, không cần ngài đến nhắc nhở.”
Càng lớn càng có tiền đồ - Y có còn nhớ ngày hôm qua là ngày sinh của nàng không?
“Ca Nhi, nàng thích hoa nào?” Tuyên Dương liếc cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ cúi đầu cười nhìn nữ tử trong lòng.
“Hoa sen, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Dương Ngôn Ca nỉ non vươn tay chỉ, nhu thuận trả lời.
“Nực cười, đã từ nước bùn, làm thế nào mà có đạo lý không dính dơ bẩn chứ.” Vị Vãn lạnh lùng trào phúng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, “Thật sự là nhìn các người cũng chướng mắt.”
“Cảm thấy chướng mắt, vậy ngươi đi đi.” Tuyên Dương ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng không mang theo một chút ấm áp nào.
“Đi thì đi, ai hiếm lạ!”
“Ngươi muốn đi, có đi xa cũng không cần trở về nữa.”
Lời nói lạnh nhạt nửa thật nửa giả, phân biệt không rõ là đùa giỡn hay tức giận.
Nhưng đương nhiên, chuyện này đối với trong cơn giận của Hàn Vị Vãn không khác thêm dầu vào lửa.
“Như, ý, nguyện, của, ngài.” Nàng cắn răng, nói ra từng chữ một, sau đó xoay người rời đi.
Đi qua nhanh, cho nên nàng không chú ý tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng phía sau, cất giấu cảm xúc thế nào.
Màn che buông xuống, ở trên nửa cửa sổ là ánh trăng nghiêng.
Một phòng được ánh nến chiếu sáng như ban ngày, nam tử ẩn giấu bên trong áo khoác màu xanh thẫm đang đứng trước bàn viết chữ, màu mực trút xuống một chỗ, câu chữ nổi trên giấy, bóng dáng cao to hiện trên mặt đất, đều lộ ra khí thế cao ngạo phóng khoáng.
“Thiên Thanh.” Y dừng bút, âm thanh trầm thấp tinh túy như rượu ngon.
“Gia.” Nam tử áo đen cao lớn đứng ở trước bàn.
“Ngươi cảm thấy những chữ đó thế nào?”
Tầm mắt của Bộ Thiên Thanh chậm rãi nhìn qua tờ giấy Tuyên Thành.
- Vì quân trì tửu khuyến tà dương, thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.
(Đây là hai câu cuối trong bài thơ Ngọc Xuân lâu của Tống Kỳ. Sẽ chú thích ở cuối chương.)
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt bên anh tuấn của nam nhân: “Gia có chuyện trong lòng.”
“Sao nói lời ấy?” Tuyên Dương không nhanh không chậm hỏi ra tiếng, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào chữ viết của mình.
“Khi viết chữ tối kỵ nhất là để tình cảm vào, tối nay gia viết chữ này, thoáng nhìn thì lối viết vẫn thuận buồm xuôi gió như nước, duy chỉ có một nét “gạch” bị hỏng, ở giữa viết ra cố ý cầu chậm mà gặp ngưng trệ.”
Thấy Tuyên Dương im lặng không nói, hắn lại mở miệng: “Thiên Thanh tự ý thưởng thức chữ, chỉ tùy tiện phỏng đoán.”
“Không phải.” Tuyên Dương mỉm cười: “Ngươi nói rất khá.”
Lấy khăn ướt bên cạnh lau tay, y nhìn về phía Thiên Thanh: “Giờ nào rồi?”
“Vừa qua khỏi giờ Hợi.”
Tuyên Dương không nói gì, vén rèm cửa sổ lên nhìn bóng đêm phía bên ngoài, qua một lúc lâu mới nói ra tiếng: “Ra ngoài đi dạo.”
Trong mắt Bộ Thiên Thanh thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng cái gì cũng không hỏi, chỉ đi theo sau lưng y ra khỏi cửa.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
“Vẫn là Chu huynh đã thưởng thức qua các loại hoa khắp cả nước, đạo hạnh đủ cao thâm không thể tưởng tượng được vị trước mắt giả làm Phan An, người thật đẹp....” Ánh đèn lay động trong ngõ nhỏ, có người phát ra âm thanh tán thưởng, trong tiếng cười lộ ra một cỗ dâm tục.
“Đừng đứng đó, giúp ta nâng nàng lên.” Người đi cùng với người nọ đắc ý nói: “Đi nhanh một chút, về nhà có nhiều cơ hội cho huynh xem!”
Tiếng chuông mơ hồ mà khẽ dần dần truyền đến, dưới ánh trăng màu bạc có một chiếc xe ngựa từ xa lại gần, sau đó chậm rãi dừng lại, bên trong màn màu xanh ngọc lộ ra một bóng người mờ ảo.
“Buông nàng ra.” Âm thanh lạnh lùng từ từ vang lên trong bóng đêm.
Hai người trong ngõ nhỏ sửng sốt, nhìn về phía nữ tử mặc nam trang bị hai người họ kèm hai bên, liếc nhìn lẫn nhau, tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng để ta nói lần thứ hai.” Âm thanh trong xe ngựa lại vang lên, một thanh kiếm màu xanh dài ba thước lóe lên ánh sáng sắc bén đã để ngang ở trước mặt hai người.
“Gia, xử lý thế nào?” Bộ Thiên Thanh lạnh lùng nhìn hai nam nhân đáng khinh trước mắt.
“Các người là ai, dựa vào cái gì chặn đường chúng ta?” Nam nhân họ Chu tăng thêm can đảm mở miệng.
Bộ Thiên Thanh cười nhạo một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Hàn Vị Vãn bị bọn họ kèm hai bên: “Trong lòng ngươi rõ ràng nhất.”
“Thiên Thanh.” Người bên trong xe ngựa không kiên nhẫn mở miệng, giọng nói lười nhác: “Ta không thích nghe lời vô nghĩa.”
Ánh sáng trắng chợt lóe, kiếm trong tay Bộ Thiên Thanh đã để ở trên cổ nam nhân họ Chu.
“Ngươi làm gì? Ta không tin ngươi dám làm liều.... .... Giết người như vậy!” Người phía sau sợ tới mức mặt không có chút máu.
“Cảnh sắc đêm trăng đẹp thế này, cảnh thái bình ca múa trên Sấu Tây Hồ.” Tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên. “Nếu có hai người uống say ngã vào trong hồ bỏ mình, thiết nghĩ cũng là chuyện bình thường.”
“Gia nói đúng.” Bộ Thiên Thanh mỉm cười, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Chúng ta thả nàng.” Một người khác cả kinh ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Chúng ta thả nàng!”
Bộ Thiên Thanh tiến lên một bước đỡ được thân thể Hàn Vị Vãn ngã xuống, khi quay đầu lại, chỉ thấy hai người kia đã sợ tới mức chạy như điên.
“Bọn chuột nhắt nhát gan...” Hắn trào phúng cười, đã thấy màn xe chợt vén lên, bóng dáng cao to bước ra.
“Gia, không cần đến ngài, thuộc hạ có thể làm được......” Âm thanh chợt ngừng lại, hắn chần chừ nhìn nam tử trước mắt, người đến nữ tử say đến bất tỉnh từ trong ngực hắn.
“Trở về.” Màn che buông xuống một lần nữa, âm thanh lạnh lùng truyền ra, nghe không ra cảm xúc gì.
Xe ngựa chạy vào trong sân, Bộ Thiên Thanh đứng ở một bên vừa vươn tay ra, Tuyên Dương ôm Hàn Vị Vãn đưa ra một tay ra vén lên, né qua hắn, trực tiếp xuống xe.
Trên mặt Bộ Thiên Thanh thoáng qua một chút kinh ngạc, lại lập tức thức thời mở miệng: “Thuộc hạ đi kêu nha hoàn chuẩn bị chút nước ấm, tắm rửa cho tiểu thư.”
“Mang nước ấm đến phòng ta là được, từ nhỏ nàng đã không thích quá thân thiết với người khác.” Tuyên Dương liếc nhìn người đứng trong bóng tối, thấp giọng phân phó.
Bộ Thiên Thanh hơi giật mình, lập tức gật đầu.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Có lẽ lần đầu tiên trong đời uống rượu, nàng say đến lợi hại.
Gương mặt đỏ gay, bộ dạng hồn nhiên không hề phòng bị, lại chọc cho trong lòng người ta yêu thương.
Y ngắm nhìn nàng thật lâu, đưa tay vén tóc mai rơi lộn xộn trên trán.
Dưới ánh nến, làm gương mặt anh tuấn càng thêm vài phần nhu hòa.
“Vãn Nhi....” Y gọi tên nàng, không tự giác bật ra một tiếng than nhẹ.
Có lẽ bởi vì giữa ngón tay của y vuốt nhẹ có quá nhiều xúc cảm, nàng nhíu mày, xoay người lại, lại vừa vặn ôm eo của y, cái ôm này, lại giống như tìm được gối ôm thoải mái, nàng không chịu buông tay.
Y ngồi bất động tại chỗ, nhìn động tác trẻ con của nàng, bất đắc dĩ cười.
Ánh mắt dừng trên thân nam trang của nàng, mới phát hiện y phục bị rượu làm ướt một nửa, y nhíu mày, rốt cuộc vẫn đưa tay đẩy đẩy nàng: “Vãn Nhi.”
Kêu vài tiếng, hơn thân thân thể bị rung quá dữ dội, nàng mơ màng ngẩng đầu, đôi mắt mông lung nhìn về phía y: “Tuyên Dương.”
Giọng nói của nàng mà đáng thương, hấp dẫn không nói nên lời, làm y không khỏi ngớ người ra.
Bàn tay nhỏ bé trắng tinh khiết đưa từ eo y lên thắt lưng, sau đó cả người nàng rúc vào trong ngực y, hai tay ôm y.
“Vãn Nhi.” Y khéo léo nâng hàm dưới của nàng lên. “Tắm rửa trước rồi đi ngủ được không?”
Khép hờ con ngươi như con mèo lười nhác, nàng khẽ cười với y: “Tuyên Dương...”
“Hả?”
“Ta thích chàng.” Nàng ngẩng đầu, chạm vào trên môi y, lướt như chuồn chuồn.
Nhất thời y sửng sốt.
Chú thích:
Ngọc lâu xuân - Tống Kỳ
Đông thành tiệm giác phong quang hảo,
Hộc trứu ba văn nghinh khách trạo,
Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh,
Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo.
Phù sinh trường hận hoan du thiểu,
Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu,
Vị quân trì tửu khuyến tà dương,
Thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.
Dịch nghĩa
Dần cảm thấy phong cảnh phía đông thành thật là đẹp,
Sóng nước lăn tăn đón mái chèo của khách,
Sáng sớm còn hơi lành lạnh ngoài làn dương liễu rủ mành như khói phủ,
Ý xuân náo động đầu cành hoa hồng hạnh.
Kiếp phù sinh cứ giận mãi ít lúc được đùa vui hoan hỷ,
Lẽ nào lại tiếc nghìn vàng xem nhẹ một tiếng cười (mà không dám mua),
Xin anh dâng rượu khuyên ánh tà dương,
Hãy lưu lại những tia nắng cuối cùng cho vùng hoa thắm.
Lang trung Trương Tiên (-) rất thích bài từ theo điệu “Ngọc lâu xuân” phía trên của thượng thư Tống Tử Kinh (-). Trương Tiên khen:
- Câu thơ “Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo” của thượng thư thật là thiên cổ tuyệt xướng! Chỉ có một chữ “náo” đã lột tả được hết thần thái của cảnh tượng hoa hồng hạnh giành lạ giật đẹp, trăm hoa đua tươi, chim chóc ríu rít. Không rõ lúc bấy giờ ngài đã nghĩ ra được câu thơ đó như thế nào?
Hớp một ngụm rượu, thượng thư trả lời thích thú:
- Người sống ở đời, gian khổ lập nghiệp, thời gian vui sướng chẳng được mấy lúc. Ngày hôm ấy, gặp dịp cùng bạn bè du ngoạn, chúng tôi vừa chèo thuyền vừa giỡn sóng đi đến phía đông thành Khai Phong, có hoa hồng hạnh đầy cành, có liễu dương rủ mành như khói phủ. Chúng tôi thả cửa nói cười huyên náo, uống rượu ngâm thơ giữa cảnh hoa thơm chim hót, ong bay bướm lượn. Và thế tôi đã viết nên bài từ này.
Nhiều bạn đọc Việt Nam đã rất thích hai câu thơ tả cảnh xuân đầy sức sống của nhà thơ Diệp Thích (-) đời Tống: “Xuân sắc mãn viên quan bất trú, Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai” (Xuân sắc đầy vườn giam chẳng nổi, Một nhành hồng hạnh vượt qua tường). Song ở Trung Quốc, khi nói đến việc dùng hoa hồng hạnh để tả cảnh xuân thì câu “Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo” của Tống Tử Kinh đã được xếp đầu bảng. Người ta đề cao đến mức đã gán câu thơ ấy với chức vụ Nhà nước của nhà thơ (Thượng thư Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo chỉ Tống Tử Kinh, về sau gọi tắt là Thượng thư Hồng hạnh).
Nửa phần sau bài từ ít nhiều có phảng phất tình điệu bi quan, hưởng lạc, song hầu hết các nhà nghiên cứu đều nhất trí cho rằng âm hưởng chủ đạo của tác phẩm vẫn là lạc quan, lành mạnh, thấm đượm một tinh thần yêu đời, yêu thiên nhiên và cuộc sống tha thiết.
(Nguyễn Khắc Phi) Theo thivien.net