Băng tuyết tích tụ nhiều ngày rốt cuộc cũng tan rã, ánh mặt trời theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, bầu trời xanh trong suốt như được tẩy.
Đẩy cửa gỗ khép hờ ra, trong phòng không có một bóng người, ngay cả trên bàn sách cũng sạch sẽ, giấy và bút mực, bàn cờ đều bày biện vô cùng chỉnh tề, như chưa từng được dùng qua.
"Tiểu thư."
Vị Vãn xoay người, đứng ở cửa mở miệng chính là Bộ Thiên Thanh.
"Tuyên Dương đâu?" Nàng cười hỏi, "Từ hôm trước đã không thấy hắn, nói là ra khỏi thành bàn bạc công chuyện, hôm nay cũng nên trở lại rồi."
Vẻ mặt Bộ Thiên Thanh có chút không được tự nhiên, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: "Tiểu thư tìm ngài ấy có việc?"
"Không có việc gì." Vị Vãn lắc đầu. "Chỉ là quá rảnh rỗi, ta rất khó khăn mới khôi phục, muốn tìm hắn đánh ván cờ."
"Hôm nay ngài ấy sẽ không về." Bộ Thiên Thanh kiên trì đáp.
"Vậy khi nào thì trở về?" Cảm thấy có chút không thích hợp, Vị Vãn hoài nghi nhìn gã.
Bộ Thiên Thanh không nói chuyện, trên mặt hiện vẻ lúng túng.
"Rốt cuộc là hắn đi đâu?" Vị Vãn không chịu bỏ qua.
"Gia đi chỗ Tứ công chúa tạ lỗi." Bộ Thiên Thanh chau mày lại, "Ngài ấy nói, thiếu tình luôn phải trả."
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời biến đổi: "Hắn đi khi nào?"
"Buổi sáng ngày hôm qua." Bộ Thiên Thanh báo theo sự thật, "Ta cùng đi với gia, Tứ công chúa ngay cả một câu cũng không nói đã ra lệnh cho người bắt nhốt gia vào đại lao, vốn ta muốn phản kháng, nhưng gia không cho."
Vị Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, miệng vết thương vốn đã khép lại cũng đau đớn.
"Ta đi tìm hắn."
Nàng ném xuống một câu đòi xông ra bên ngoài, Bộ Thiên Thanh ngăn nàng lại: "Gia làm như vậy nhất định có đạo lý của gia, chúng ta không thể vội vàng tiến đến, hơn nữa Tứ công chúa vì chuyện của ngài và gia mà luôn canh cánh trong lòng, ngài đi chuyến này không phải là thêm dầu vào lửa sao?"
Vị Vãn ngớ ra, nhìn gã nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đưa phong thư của ta đến Duệ Quận vương phủ."
Mặt trời chiều ngã về tây, sương chiều dần dần bao phủ toàn bộ kinh thành. Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía chân trời xa xôi, ngón tay tinh tế trắng nõn vô ý thức vuốt ve cốc sứ tinh xảo.
Tiếng bước chân trầm ổn có lực từ bên ngoài nơi cầu thanh truyền đến, nàng không hề động đậy, vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chạng vạng càng mênh mông.
"Nghe nói ngươi tìm ta." Giọng nói quen thuộc mà thấp thuần rót vào trong tai, nàng quay đầu, chống lại đôi mắt màu xanh thâm thúy kia.
Y vẫn quen mặc một thân gấm bào tơ tằm màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cảm ơn chàng đã đến." Vị Vãn nhẹ giọng mở miệng, bên môi nở cười cay đắng – đã bao lâu không gặp, cảm thấy những hình ảnh hai bên chế giễu cười đùa lẫn nhau, ý loạn tình mê trong nháy mắt... Đều còn ở ngay trước mắt.
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Tạ Khâm giương mắt, ánh mắt thâm trầm khóa lại trên dung nhan tái nhợt của nàng.
"Ngày hôm qua Tuyên Dương đi đến chỗ Dung Uyển thỉnh tội, bị nàng nhốt lại, ta biết trong lòng nàng tức giận, hi vọng chàng có thể thay ta khuyên nàng một chút..."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Ngươi vì gã mà cầu ta?" Tạ Khâm châm chọc ngắt lời nàng, ánh mắt lạnh như băng, "Thực làm người cảm động."
"Chàng không cần nói như thế để tổn thương ta, lời khó nghe hơn nữa ta cũng đã nghe qua rồi." Vị Vãn nhìn y, trong ngực mờ hồ đau đớn, "Ta muốn cái gì, trong lòng ta có ai, chàng còn không biết sao?"
Không có biện pháp kiềm chế chấn động, tập kích trái tim y, nhưng y chỉ nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
Trong mấy ngày nàng rời đi sau khi bị thương, y gần như cả đêm không thể say giấc, ngẫu nhiên nhập vào mắt là biển xanh, đột nhiên sẽ bừng tỉnh, cảnh trong mơ và hiện thực đan vào nhau, quấn lấy y không tha, ở trong những thướt ảnh lui lui tới tới kia, y thấy tất cả đều là nàng.
Mà hiện tại, nàng lại xuất hiện ở trước mắt y, ngay tại đối diện y, cách y gần như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được, nhưng lại xa cách như chân trời góc biển.
Nếu chưa từng gặp nhau, có lẽ là một chuyện may mắn.
Hoặc là, nếu như có thể lặp lại một lần nữa, nếu thời gian có thể đảo ngược, y sẽ lựa chọn mang nàng rời khỏi nơi hỗn loạn rối loạn này, cái gì núi non ánh trăng biển lớn đều không để ý, quyền thế dục vọng cũng đều không có quan hệ gì với y, y chỉ muốn nàng sống thật tốt.
Như hi vọng hiện tại của y.
"Tạ đại nhân, đã quên hỏi ngài, muốn uống trà hay uống rượu?" Tiểu nhị ở bên ngoài cung kính hỏi.
"Rượu." Y đáp ngắn gọn.
"Được rồi, một bình ‘quay đầu quá khó khăn’ - -" Giọng nói to rõ mà kéo dài của tiểu nhị chậm rãi vang vọng.
- - không sợ quay đầu quá khó khăn, chỉ sợ quay đầu quá muộn... Ta không muốn quay đầu, cũng không thể quay đầu.
Vị Vãn đột nhiên nhớ lại, đêm đó y đến tìm nàng xin lỗi, từng nói qua một câu này.
Vẻ mặt y vắng vẻ trống trải lại chẳng hề để ý, làm nàng cảm thấy đau lòng.
Lại sau đó, y hôn nàng, kiên định mà ôn nhu.
"Hồi nhỏ ta đã đánh mất một con diều, Tuyên Dương nói với ta, thích thứ gì, là phải gắt gao nắm lấy nó, nếu không nó sẽ bay đi." Nàng chậm rãi lên tiếng, đôi mắt như làn nước yên tĩnh nhìn y, "Sau này ta phát hiện, có vài thứ, mặc kệ ta bắt nhanh thế nào, dùng sức nắm lấy thế nào, luôn sẽ mất đi. Chàng có thể nói với ta, là vì sao không?"
Thâm tình trong mắt nàng, giống ngọn lửa thiêu đốt y, y tránh tầm mắt đi, lạnh lùng nói: "Ngươi hẳn là biết cái gì gọi là buông tha cho."
"Ta biết." Nàng mỉm cười, "Nhưng mà, ta không muốn buông tha chàng. Cho dù ta mất đi toàn bộ thế giới, cũng không thể mất đi những hồi ức đã từng tạo ra với chàng."
Thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ, bàn tay to đặt ở trên đùi nắm chặt thành quyền, y mím môi cười lạnh: "Ta tới không phải nghe ngươi nói lời vô nghĩa."
Nàng nhìn y tươi cười không thay đổi, sắc mặt lại càng trắng mấy phần, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cho dù chàng không thừa nhận, ta vẫn muốn nói, chàng không thật tâm tuyệt tình với ta, ta biết trong lòng chàng có ta..."
"Đủ rồi!" Y hét lên, sắc mặt lạnh như hàn băng, "Sao ngươi cứ rẻ mạc, khiến người chán ghét phiền phức như vậy, thế nào cũng muốn quấn quýt chặt lấy?"
"Ta..."
"Tuyên Dương không cần ngươi, ngươi đuổi sát không tha, hiện tại ta không cần ngươi nữa, ngươi cũng không chịu bỏ qua, chừng nào thì ngươi có thể không tự cho là đúng nữa, trở thành gánh nặng cho người khác?" Đôi mắt xanh tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng, y nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhục nhã, "Nếu ngươi thật sự lo lắng chính mình không có chỗ để đi mà nói, ta có thể thu ngươi làm tiểu thiếp, cho phép ngươi vui vẻ cùng làm tỷ muội với Dung Uyển và còn thả Tuyên Dương nữa!"
"Im miệng!" Nàng đau đến quát khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầy trên dung nhan tái nhợt, "Đừng làm ta phải hận chàng..."
"Tùy tiện." Y không kiên nhẫn trầm mặt xuống, "Chuyện ngươi nói ta sẽ giúp ngươi làm được, mời ngươi mau chóng rời khỏi kinh thành, đừng đến phiền ta nữa."
"Vì sao?" Nàng thấp giọng hỏi, yết hầu khẽ nghẹn.
"Đối ta mà nói, nữ nhân phân làm hai loại, có tác dụng và không có tác dụng." Giọng nói của y lạnh lùng gần như lãnh khốc, "Ngươi với ta mà nói đã không còn giá trị gì nữa rồi."
"Tạ đại nhân, rượu ngài muốn." Tiểu nhị đưa rượu vào, chuyên nghiệp không nhìn không khí không tầm thường giữa hai người.
"Cô nương cũng muốn?"
Vị Vãn gật đầu, nước mắt trên mặt đã khô.
Miệng vết thương mới khỏi, thực ra nàng không nên uống rượu, nhưng nàng lại giơ cái chén trong tay lên, lẳng lặng nhìn Tạ Khâm: "Một chén này, là ta muốn cảm ơn chàng."
Nói xong, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nước mắt trong mắt lóe ra, lại chưa từng rơi.
Thời gian nhanh chóng chảy ngược, suy nghĩ trở lại lúc trước, như gió xẹt qua cả vùng đất.
Một năm kia, tiểu cô nương oai hùng khinh người ngồi trên ngựa, roi trong tay đánh về phía thiếu niên mang ánh mắt kiêu ngạo kia, y gắt gao túm chặt, bất động như núi.
Sau này nàng nói, lần sau lại để ta gặp ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận – hóa ra, phải cẩn thận là nàng.
Quan ải vạn dặm, là y mang theo nàng đi từ biên giới đại mạc tới kinh thành nơi gặp nhau lúc ban đầu, là ở thời điểm nàng hoảng loạn bất lực y kiên định nắm giữ tay nàng, là y để nàng cảm nhận được ngọt ngào và đau đớn khắc sâu nhất.
Nhưng mà ở trong tình cảm, người yêu trước luôn thảm hại.
- - ngươi với ta mà nói đã không có giá trị gì nữa rồi.
Nàng yên tĩnh ngồi ở đối diện y, nhìn dung nhan hoàn mỹ luôn lạnh lùng của y, ngoài cửa sổ, ánh trăng đi lên ngọn cây, bóng đêm dày đặc động lòng người.
"Từ trước đến nay đã phiền toái chàng rồi." Tâm tình của nàng và giọng điệu đều đã bình thản ôn nhu, gió êm sóng lặng như sau cuồng phong mưa rào.
Duy nhất còn sót lại, là trong suốt lóe ra trên lông mi.
"Cáo từ." Nàng đứng lên, không liếc y một cái, đẩy cửa bước ra.
Y ngồi tại chỗ thật lâu không động đậy, sau đó nhìn phía chân trời phương xa, nâng chén uống một ngụm rượu.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên mặt của y, trên người, ánh sáng trong trẻo lưu động, lướt qua vẻ mặt thống khổ của y... Thực xin lỗi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều xin nàng tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Ta chỉ muốn nàng sống sót thật tốt.
Đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt, từ ngực lan tràn đến đáy lòng, trên giường bệnh Vị Vãn hít thở dồn dập, nước mắt lại luôn không ngừng rơi.
Đầu ngón tay bởi vì dùng sức bấm sâu vào trong lòng bàn tay mà trắng bệch, Tuyên Dương tách ngón tay mảnh khảnh của nàng ra, chặt chẽ giữ chặt.
"Tuyên Dương... Ta đau quá." Giọng nói bất lực mà ủy khuất vang lên, nàng từ từ nhắm hai mắt, ý thức đang giãy dụa giữa tỉnh táo và hôn mê.
Chỉ một câu nói ngắn gọn như thế, nháy mắt làm đau trái tim hắn, trong con ngươi đen nhiễm lên thương tiếc và phẫn nộ.
Từ trước đến nay nàng là đứa bé kiên cường kiêu ngạo, năm mười ba tuổi ấy nàng phát sốt, thần trí không rõ cũng không nói một câu khó chịu, khi mười bốn tuổi nàng đánh đứa nhỏ hàng xóm, phụ mẫu người ta tìm tới cửa, y đánh lòng bàn tay nàng đến đỏ bừng nàng cũng luôn cắn môi không chịu nói bởi vì người khác mắng nàng là dã chủng không cha mẹ.
Nhưng mà lúc này đây, nàng bị thương tổn nặng nề, nàng thừa nhận ủy khuất và đau xót, yếu ớt không chịu nổi một kích.
Vãn Nhi... Là bảo bối của hắn.
Mặc kệ hai năm qua hắn để nàng khổ sở thế nào, đều chỉ vì tốt cho nàng, nàng hiểu lầm, hắn cũng không quan tâm. Đối y mà nói, Vãn Nhi giống như là Ngu Mỹ Nhân hắn tự tay trồng vì nàng, nhìn như mềm mại xinh đẹp, thực ra có một loại tính cách quật cường như ngọn lửa, mà hiện giờ hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đau đớn.
"Gia, hiện tại tiểu thư đã ngủ, chỉ có thể chờ, ngài vẫn nên đi thay một bộ xiêm y nghỉ ngơi một lát." Bộ Thiên Thanh đẩy cửa tiến vào, lo lắng nhìn chủ tử của mình.
Tuyên Dương cúi đầu, vết máu của nàng dính trên vạt áo trước ngực đã sớm khô, nhìn chói mắt, từ khi mang nàng trở về trị liệu nàng đã hôn mê vẻn vẹn một ngày một đêm, mà hắn luôn canh giữ bên người nàng, cũng đã quên thay y phục.
"Ừ." Hắn lên tiếng, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt kia thật lâu, mới đứng dậy rời đi.
Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già...
Là ai ở trong mộng nàng thổi khúc hát như vậy? Đau buồn tăng dần tựa như khẽ thở dài, trêu chọc nàng đau đớn tâm can.
Giống như nàng lại về tới đại mạc.
Ánh trăng bao phủ biển cát mênh mông bát ngát, nàng theo tiếng sáo đi về phía trước, có một chút tò mò, cũng có chút hoảng loạn, thẳng đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt màu xanh lạnh lùng lạnh nhạt kia.
Chính là một đôi mắt này, ở trong vô số cái bóng xẹt qua trước mắt nàng, gây cho nàng vô tận vui buồn.
Là bắt đầu từ khi nào, từ đây về sau tham lam xóa sạch cô đơn trên cái bóng kiêu căng kia, thế nào cũng dời không tầm mắt ra được.
Cho tới bây giờ ta cũng không có yêu ngươi, y nói.
Y gạt người.
Nàng không tin... Đau đớn sắc bén lại tập kích vào ngực, nàng đau đến giật mình tỉnh lại.
"Vãn Nhi." Giọng nói êm ái vang lên trên đỉnh đầu, bàn tay to phủ lên cái trán thấm ướt mồ hôi của nàng, Tuyên Dương chỉ nhìn chằm chằm nàng, "Ta ở trong này."
Đôi mắt phủ đầy sương nhìn hắn, lại hơi thất thần: "Có tiếng sáo, ngươi nghe thấy không?"
"Không có." Ngón tay hơi cứng đờ, hắn lạnh nhạt lắc đầu: "Ngủ tiếp một lát, con cần nghỉ ngơi thật tốt."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua buồn bã và thất vọng, nàng khẽ gật đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
………………………………………………………………………………..
"Gia, tuyết rơi, cẩn thận đông lạnh thân mình."
Nhan Tiêu nhìn nam tử đứng im bất động trước trước cửa sổ đã lâu, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Cây sáo ngọc bích ở trong tay dính khí lạnh ban đêm, nằm ở lòng bàn tay vẫn lạnh thấu xương, nhưng giờ phút này không lạnh lẽo bằng trái tim y.
Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
"Nhan Tiêu." Y nhẹ giọng mở miệng, trên môi nở một nụ cười khổ, "Ngươi nói sinh ly tử biệt, có khi chúng ta không có biện pháp điều khiển. Nhưng người càng muốn nói, sinh tử không chia lìa, thực ra có chút buồn cười phải không?"
"Gia..." Nhan Tiêu có chút lo lắng nhìn y, "Thuộc hạ nghĩ nàng hiểu ngài."
Theo Tạ Khâm lâu như vậy, chưa từng gặp y quan tâm một nữ nhân như vậy. Y đều luôn lạnh lùng, hỉ nộ không hiện ra, nhưng chỉ có ở trước mặt Vị Vãn, y mới càng giống một người bình thường, có rất nhiều cảm xúc.
"Trái lại ta thà rằng nàng không hiểu."
Cho dù, khi y tuyệt tình nói ra một câu kia, nàng vẫn kiên định mà nhu tình nhìn y, ngươi nói dối, ngươi không thật tâm.
Y vẫn cảm thấy nàng giống như linh hồn y, cho nên nàng luôn có thể dễ dàng nhìn thấu yếu ớt và ngụy trang của y.
Nhưng mà nàng đơn thuần hơn y, dũng cảm hơn y, cho dù là bị thương vẫn sẽ nghe theo con tim, kiên trì khát vọng của bản thân, chỉ là nàng không biết tàn khốc và máu tanh trong cuộc tranh giành này, nơi đó không có thiên trường địa cửu, không có ôn nhu và tin cậy, là chính nàng lựa chọn cuốn vào lốc đen không đáy này, vốn y có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà y không thể, bởi vì, nàng đoán ra được, y nói dối nàng.
Đêm khuya đầu đường, tuyết rơi không tiếng động.
- - dẫn ta đi.
Bỗng nhiên nhớ tới đêm ở trấn nhỏ Mạc Bắc xa xôi, nàng nhẹ giọng lại kiên định nói một câu.
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, tần suất nhanh hơn y một chút, luôn không nhanh không chậm đi theo.
Y đột nhiên quay đầu lại... Phía sau không có một bóng người.
"Gia?" Cùng y sóng vai, Nhan Tiêu cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía y.
Y im lặng không nói, ngửa đầu nhìn thiên hạ đệ nhất lâu cao ngất trong bóng đêm, trong nơi không đếm được bao nhiêu ngọn đèn kia, chỗ nào là chỗ ở của nàng?
Khi đó không biết, hôm nay sẽ vô cùng hối hận không chịu nổi như vậy.
Nén xuống khát vọng mãnh liệt muốn thấy gương mặt nàng trong lòng, y xoay người đi nhanh về phía trước, bông tuyết trên đất văng lên thấm ướt vạt áo, bước chân y càng lúc càng nhanh, giống như hốt hoảng mà chạy.
Nhưng y biết, cả đời này, y đều trốn không thoát nhu tình của nàng, lại nhất định phụ bạc nàng...
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Nhíu mày uống xong một ngụm thuốc cuối cùng, Vị Vãn nhìn nam nhân ở trước mắt vì nàng lau khóe miệng, chậm rãi nói: "Hiện tại, ngươi có thể nói với ta rồi."
Tuyên Dương nghe vậy chén thuốc buông trong tay, con ngươi đen lẳng lặng chăm chú nhìn nàng: "Tốt."
"Con có biết vốn ta họ Dương, nhà ở Hàng Châu."
Vị Vãn ngẩn ra: "Mẹ ta cũng là người Hàng Châu."
Tuyên Dương gật đầu: "Ta có đại ca, gọi là Dương Dịch, khi còn bé thân thể ta không tốt, phụ thân cầu người thay ta xem bói, nói ta cần rời khỏi nhà lúc còn nhỏ tuổi mới thoát khỏi kiếp nạn, bằng không khó có thể sống đến trưởng thành, cho nên tự mình đi xa theo thầy, sinh ý trong nhà luôn là đại ca quản lý. Huynh ấy có một người trong lòng là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, ta còn nhớ rõ bản thân từng luôn đi theo phía sau bọn họ đi trên đường chơi, bọn họ đều rất thương ta... Người mà huynh ấy thích chính là mẹ con."
"Ngươi nói cái gì?" Vị Vãn khiếp sợ nhìn hắn, nhất thời tâm loạn như ma, không có biện pháp tiếp nhận ý trong lời nói của hắn, "Ngươi nói là, ta không phải là con đẻ của cha ta?"
Cảm giác được nàng run rẩy, Tuyên Dương nắm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của nàng: "Một năm kia đại ca ra ngoài nói chuyện làm ăn, gặp phải núi đá đất lỡ, chiếc xe ngựa lật rơi xuống vách núi đen, đợi đến khi người được ta tìm đã hấp hối, cuối cùng huynh ấy dặn mọi người giấu mẹ con chuyện này, chỉ nói là y thay lòng, muốn ở bên ngoài lâu dài với một người nữ nhân khác, tính cách mẹ con cương liệt, lập tức ôm nỗi hận đồng ý lấy người khác, gả vào Hàn phủ tám tháng sau sinh con.
"Không có khả năng!" Vị Vãn phản bác lời hắn nói theo bản năng, "Bọn họ đều nói thân thể mẹ ta không tốt, ta sinh non!" Muốn nàng chấp nhận thế nào đây, mọi người táng thân nơi biển lửa, thực ra không có quan hệ huyết thống với nàng? Bọn họ rất cưng chiều nàng, vĩnh viễn nàng cũng không thể trả lại ân tình kia!
"Vài năm sau, mẹ con mới biết được chân tướng, tỷ ấy cực kỳ bi ai, lại vẫn yên lặng chấp nhận, may mắn cha con đối xử với tỷ ấy luôn tốt, tỷ ấy mới không đến mức đắm chìm trong đau đớn. Thẳng đến trận đại hỏa xảy ra ở Hàn phủ vào tám năm trước, tỷ ấy kịp thời tìm được ta, mới cứu con." Tuyên Dương thương tiếc nhìn nàng chảy nước mắt, tàn nhẫn tiếp tục vạch trần sự thật.
Nước mắt hoảng loạn không ngừng chảy ra, nàng giương đôi mắt đau đớn kích động nhìn y: "Từ đầu tới đuôi, ngươi đều biết quan hệ của ta và ngươi? Cho nên, ngươi luôn không hy vọng ta báo thù rửa hận cho Hàn phủ, cũng coi thường tình cảm của ta đối với ngươi?"
Hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, khẽ lắc đầu: "Vãn Nhi, thực ra vốn ta không biết con là con của đại ca, thẳng đến lần con say rượu vào hai năm trước ta mới phát hiện..." Nói tới đây, trong con ngươi đen thoáng hiện ý nghĩ mãnh liệt, "Nhiều thế hệ người Dương gia đều có bớt bẩm sinh, đại ca có, ta có, con cũng có."
“Không hy vọng con một lòng báo thù, là vì chuyện cũ không thể truy cứu, mà ta chỉ muốn cho con vui vẻ tiếp tục sống.” Hắn ôm nàng vào trong ngực, ở trên trán nàng hạ xuống nụ hôn kiềm chế mà run rẩy: "Vãn Nhi, ta thừa nhận... Trước khi chưa biết quan hệ huyết thống của ta và con, ta có yêu con, tuy rằng hiện tại vẫn như thế, nhưng đã không phải là tình cảm nam tử, con hiểu chứ?"
Trả lời hắn, là nàng ở trong lòng hắn lớn tiếng khóc, giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất, đè nén và đau thương trong mấy năm nay ra ngoài, hắn bởi vì nàng khóc chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hắn làm giống như ở trong vô số đêm nàng gặp ác mộng tỉnh lại.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi phiếm nóng.
Khóc đến mệt, nàng chỉ còn nức nở nhợt nhạt, sau đó nàng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn: "Đời này ta sẽ không gọi ngươi là nhị thúc, ta chỉ gọi ngươi là Tuyên Dương."
"Vì sao?" Y chăm chú nhìn nàng, giọng nói chua xót.
"Ngươi tuổi trẻ anh tuấn như vậy, ta gọi như thế sợ ngươi sẽ già đi." Nàng mỉm cười, "Bởi vì, ngươi là nam nhân đầu tiên mà ta yêu trong cuộc đời ta, mặc kệ quan hệ chúng ta biến thành gì, đã từng yêu, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi."
Hắn ngẩn người, sau đó đưa tay nhẹ vỗ về mặt nàng, chậm rãi nở nụ cười, nụ cười này ôn nhu mà giải thoát, lại làm nàng thấy đến vô cùng xót xa.
"Con muốn gọi ta là gì đều được, chính là phải đáp ứng ta, con phải luôn hạnh phúc." Trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, giọng nói dịu dàng êm tai, "Ta không muốn luôn quan tâm đến con."
"Được." Nàng ôn nhu nói, nhìn hắn khéo léo gật đầu - cả đời này, nàng may mắn biết bao, có thể gặp gỡ được một nam nhân yêu nàng cưng chiều nàng như vậy.