(cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Gần cửa sổ trà lâu, một nam tử bạch y lẳng lặng ngồi một mình, ngắm nhìn phương xa.
Gió thổi mưa phùn, cây Liễu khẽ đung đưa, màu xanh nhạt trên bầu trời, chim nhạn bay về phương Bắc, dần dần biến thành vài chấm đen nhỏ.
"Tuyên gia?" Có người đi tới chào hỏi, "Ngài đã trở lại? Lần này đi xa cũng lâu quá rồi, cũng phải một năm rồi mới gặp lại ngài."
"Vừa trở về." Tuyên Dương buông trà trong tay, mỉm cười với người đi tới.
"Luôn bay tới bay đi như vậy cũng không tốt, vẫn nên sớm ổn định thôi, luôn một mình không tốt." Người nọ lớn tuổi một chút, trước khi rời đi thân thiết vỗ vỗ vai y.
Tuyên Dương không nói gì, chỉ cười nhạt. Tầm mắt lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
"Nghe thấy không, luôn một mình cũng không tốt." Nam tử có đôi mắt màu xanh mang mặt nạ bạc, chế nhạo nhìn y, "Huynh chưa thành gia lập thất một ngày, các nữ nhân ở thành Hàng Châu sẽ chưa từ bỏ ý định."
"Khi nào thì huynh bắt đầu thích nói giỡn rồi?" Tuyên Dương có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
"Đây không phải là ta nói, là lời Vãn Nhi nói tối hôm qua." Hàn Khâm đáp, ngồi xuống đối diện y. "Huynh có biết nàng luôn quan tâm huynh không."
"Càng sau khi nó làm mẫu thân, càng thích quản chung thân đại sự của ta." Tuyên Dương nhịn không được than nhẹ.
"Đáng thương nhất là ta, thay nàng quản tất cả buôn bán, cả ngày mệt chết khiếp không nói, còn phải nghe của nàng lẩm bẩm thay huynh xem xét cô nương thích hợp." Hàn Khâm uống trà cười khổ nói, "Lần này huynh trở về hãy chờ xem, nàng lại bắt đầu ép buộc rồi."
"Tùy nó đi." Tuyên Dương cười, con ngươi đen lẳng lặng nhìn hắn, "Đối với Vãn Nhi... Ta đã buông xuống, hiện tại ta chỉ lấy thân phận nhị thúc hi vọng người một nhà các ngươi có thể vĩnh viễn hạnh phúc."
"Ta hiểu." Hàn Khâm gật đầu, nở nụ cười không biết làm sao, "Vãn Nhi còn nói một câu nữa - nếu huynh thật sự lựa chọn sống cô độc quãng đời còn lại, nhất định nàng sẽ làm cho huynh không yên lúc tuổi già."
Tuyên Dương ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười: "Nha đầu kia."
"Ta còn có việc đi trước, buổi tối đến nhà ta cùng nhau ăn cơm, con trai bảo bối của ta lại ầm ĩ muốn gặp huynh lâu rồi." Hàn Khâm xin lỗi nói, đứng lên định rời đi.
"Huynh bận rộn nhỉ." Tuyên Dương mỉm cười, "Gặp lại sau "
Nhìn theo bóng lưng Hàn Khâm đi xa, y lẳng lặng bưng cốc sứ đến bên môi, khẽ uống một hớp.
Trà lạnh rồi.
Cũng như trái tim của y, đã không bỏ xuống được quá nhiều buồn vui.
Đối với tình cảm, y thật sự không có hứng thú gì. Chẳng phải bởi vì Vãn Nhi - từng yêu, từng đau, cũng oán ý trời trêu người, nhưng nhìn thấy nàng tìm được hạnh phúc, y đã không oán không hối. Một mình dạo chơi khắp nơi, y không hâm mộ người khác có đôi có cặp, cũng không thấy có việc gì.
Theo người khác, y cô đơn lạnh nhạt, nhưng thực ra y cũng là phàm nhân, cũng từng có người phấn đấu quên mình yêu y, cho y một tình yêu chí tình chí nghĩa, y cũng không phải ý chí sắt đá, ngay cả cuộc đời này không thấy, ở trong cuộc sống mưa xuân triền miên, khi y nhớ tới phần tình cảm này vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.
Như vậy là đủ rồi.
"Vô Hối, ca ca không thể chạy loạn như vậy, Trương gia gia tìm không thấy chúng ta sẽ sốt ruột." Một giọng nữ non nớt vang lên.
"Không có việc gì, chẳng phải ông ta đang nói chuyện ở dưới sao."
Tuyên Dương quay đầu, thấy một bé gái lôi kéo ống tay áo của một bé trai, không chịu để bé trai đi.
Thật sự là một đôi trẻ con xinh xắn, chắc là long phượng thai (sinh đôi nam nữ), diện mạo xinh đẹp này hoàn toàn xứng là kim đồng ngọc nữ, đến y cũng âm thầm tán thưởng ở trong lòng.
"Thiếu gia, tiểu thư, sao các ngài lại vụng trộm chạy lên lầu rồi?" Một giọng nói có chút quái dị vang lên, một nam nhân đã già gấp gáp chạy lên lầu, theo sau là một nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú.
"Trương gia gia, là Vô Hối." Bé gái ủy khuất cáo trạng.
Tuyên Dương chỉ lẳng lặng bàng quan nhìn, cũng không ngờ vị "Trương gia gia" kia quay đầu nhìn về phía y, lập tức biến sắc, bước đi đến bên cạnh y.
"Tuyên gia, rốt cuộc lão nô tìm được ngài rồi..." Ông ta rất kích động.
Tuyên Dương ngẩn ra, nhíu mày nhìn ông ta.
"Lão nô là Trương Thuận Niên, tổng quản trong cung tứ công chúa, ngài không nhớ lão nô ư?"
"Trương tổng quản?" Tuyên Dương kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc dần dần hiện ra trong đầu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Lão nô chịu ủy thác của công chúa, mang bọn nhỏ đến bên cạnh ngài..."
"Trương gia gia, y là phụ thân ta ư?" Bé trai đột nhiên mở miệng, con ngươi trong trẻo nhìn Tuyên Dương.
"Là sao, Trương gia gia, y thật sự là phụ thân của ta và Vô Hối ư?" Bé gái cũng lo lắng không yên mở miệng.
Câu hỏi của bọn trẻ làm sắc mặt Tuyên Dương thay đổi, y khiếp sợ nhìn về phía Trương Thuận Niên: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn họ là kết quả của ai?"
"Nếu Tuyên gia không rõ, mời ngài cẩn thận nhớ lại một đêm trước khi ngài đưa công chúa đi." Trương Thuận Niên đáp.
Ngực bỗng chấn động, Tuyên Dương nhìn hai đứa trẻ trước mắt - đêm hôm đó, y đáp ứng cùng ăn một bữa cơm cuối cùng với Dung Uyển, có lẽ là trong lòng có chút thổn thức, y và nàng uống một ít rượu, khi tỉnh lại đã sáng sớm, Dung Uyển ngồi ở bên giường nhìn y, nói y say, lúc đó y cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng không nghĩ gì.
"Đây là thư công chúa đưa cho ngài." Trương Thuận Niên đưa thư.
Tuyên Dương mở phong thư ra, thậm chí tay nhận thư có chút run rẩy.
Kiểu chữ nhỏ xinh đẹp, chỉ viết vài dòng, y chưa bao giờ nhìn chữ viết của nàng, nhưng giọng điệu trong hàng chữ viết này lại rất quen thuộc.
- - Tha thứ cho thiếp khi vẫn không cam lòng, thiết kế chàng một đêm, chỉ vì trong cuộc sống chỉ tồn tại duy nhất trí nhớ về chàng, lại không ngờ trời xanh ban cho thiếp “bất ngờ” như thế, nếu có kiếp sau, sẽ không bao giờ quên chàng.
Đến tận đây, tất cả chân tướng đã rõ ràng.
"Nàng ở đâu?" Bàn tay to nắm chặt mép bàn, y cảm thấy cả người lạnh như băng, có cảm giác xấu ép làm y không thở nổi.
"Thai vị của công chúa bất ổn, lúc sinh bị rong huyết, thái y trong cung không có biện pháp, miễn cưỡng mới giành lại được một mạng, vốn hoàng thượng muốn lập tức tuyên ngài tiến cung, nhưng công chúa lấy chết uy hiếp không cho ngài ấy hạ lệnh, nói không muốn lại làm ngài khó xử, chỉ là hoàng thượng vẫn ngầm phái người đi tìm ngài, không ngờ ngài ngao du tứ hải, không cách nào tìm được ngài." Trương Thuận Niên bi thống nói, "Sau đó thân thể công chúa dường như chuyển biến tốt, mọi người cũng buông tha suy nghĩ tìm ngài, cũng không ngờ là công chúa mạnh mẽ chịu đựng bệnh tình, sau này càng ngày càng suy nhược, chung quy là dầu hết đèn tắt, hương tan ngọc nát..."
"Không có khả năng..." Một lát sau, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên, Trương Thuận Niên thấy gương mặt tuấn tú kia trắng bệch không còn màu máu.
Tuyên Dương hung hăng nhìn chằm chằm chữ viết trên tờ giấy kia - muốn y tin tưởng đó là tuyệt bút của nàng thế nào đây? Nàng là một nữ nhi kiên cường cao ngạo... Mặc kệ gặp phải chuyện gì, nàng cũng có thể dũng cảm đối mặt, nụ cười cũng sáng lạn như ánh mặt trời... Muốn y tin tưởng nàng đã không còn trên thế giới này...
Y vẫn cho rằng, cho dù cả đời không gặp lại, ngay cả trời nam đất bắc, cách muôn sông nghìn núi, nàng và y cũng sống trong một bầu trời này, nàng thuộc về cuộc sống trong hoàng thành kia, nhất định có thể sống yên ổn
- - Chờ sau khi vết thương thiếp hồi phục, hãy đưa thiếp về cung.
Y chưa bao giờ dự đoán được ngày nào đó chiếc xe ngựa dần dần đi ra khỏi thành, là một lần cuối cùng nàng ngoái đầu nhìn lại.
"Ông thật sự là phụ thân ta?" Giọng nói mềm mại truyền đến từ bên cạnh, tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác* ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, cực kỳ giống nàng.
(*miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mại)
"Ta tên là Dung Tương Tư." Bé gái nhu thuận trả lời, ngẩng đầu nhìn bé trai bên cạnh, "Ca ca gọi là Vô Hối."
Tương Tư, Vô Hối.
Y xoay người, nhìn cơn mưa liên miên không dứt ngoài cửa sổ.
"Phụ thân, phụ thân làm sao vậy?" Trong giọng nói non nớt của Tương Tư tràn ngập lo lắng, cô bé thấy bả vai rộng lớn khẽ run, lại quay đầu tiến đến bên tai ca ca nhẹ giọng nói, "Vô Hối, ca nói xem, có phải phụ thân đang khóc không?"
"Muội cho rằng ai cũng như muội hả, phụ thân sẽ không khóc đâu, mẫu thân nói phụ thân là người lợi hại nhất trên thế giới." Vô Hối tức giận trả lời.
"Phụ thân không khóc." Y xoay người vuốt ve gò má mềm mại của Tương Tư, cắn răng nén nước mắt trong mắt, hai tròng mắt ửng đỏ nhìn hai đứa bé, "Phụ thân mang hai con về nhà được không?"
"Trương tổng quản, phiền toái ông dẫn hai đứa bé xuống lầu."
Trương Thuận Niên nhìn y gật đầu, nắm tay hai đứa bé cùng với tùy tùng trẻ tuổi đi xuống dưới.
Tuyên Dương cúi đầu, cầm chặt lá thư trong tay.
- - nếu có kiếp sau, sẽ không bao giờ quên chàng.
- - vì sao chàng không thể yêu ta?
Đã cách nhiều năm, giọng nói quen thuộc lại lượn lờ bên tai.
Trong lồng ngực quặn đau, ngai ngái tràn ra trong cổ, rốt cuộc y kiềm chế không nổi, một ngụm máu tươi trào ra.
Nhìn thấy trên trang giấy một màu đỏ ghê người, y chua xót nở nụ cười... Hóa ra, khoản nợ thiếu tình cảm vẫn luôn còn đó, lúc y hung hăng thương hại nàng, làm nàng quyết định buông tay, nàng đã gieo xuống cổ (cổ này là cổ trùng, độc trùng) ở trong tim y, từ đây mặc kệ chân trời hay góc biển, năm tháng thấm thoát, sẽ có một ngày y hiểu được, y sẽ bị hung hăng phản phệ.
Mùa xuân ấm áp rồi cũng đến.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên làn sóng trên mặt hồ, cây Liễu lả lướt, khẽ bay lượn như bông tuyết.
Hóa ra, nàng được chôn ở trong này.
Cũng tốt, phong cảnh như vậy rất giống nàng, tươi đẹp động lòng người, ấm áp nhiệt tình.
Y nghĩ, y nên đi đến trước mộ phần nàng rót rượu, sau đó nói chuyện với nàng, nói cho nàng biết những lời y chưa kịp nói với nàng trong những năm gần đây.
Nhánh hoa cỏ lắc nhẹ, hoa khoe màu đua sắc.
"Hồng Đậu hả?" Giọng nữ mềm mại truyền đến từ trong bụi hoa, "Tương Tư và Vô Hối có tới không? Trương Thuận Niên thật sự quá cưng chìu bọn nó rồi, nói là đi Lư Sơn, nhưng đi lâu như vậy, tính toán thời gian cũng nên hồi cung rồi."
Bóng dáng cao lớn nhất thời đứng thẳng bất động tại chỗ, Tuyên Dương nhìn bóng dáng quen thuộc trong bụi hoa, toàn thân không kiềm chế nổi mày run rẩy... giọng nói này, bóng dáng này – là y đang nằm mơ sao?
"Hồng Đậu em- "
Đóa hoa trong tay ào ào rơi xuống, Dung Uyển nhìn nam nhân ở trước mắt, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt một rớt xuống.
"Sao chàng lại ở trong này?" Thật lâu sau, nàng vội lau nước mắt, nhìn y lộ ra một nụ cười rực rỡ, ra vẻ thoải mái tự nhiên.
"Tương Tư và Vô Hối mang ta tới." Y từng bước một đi tới gần nàng, giọng nói khàn khàn.
Nàng ngớ ra, lập tức sắc mặt trắng xanh: "Là hoàng huynh nói cho chàng biết? Hay là ai khác?"
"Ta thật sự không biết bọn họ sẽ tìm chàng, không phải ta bảo bọn họ làm như vậy, ta không muốn để chàng biết đến sự tồn tại của bọn nhỏ, chàng phải tin tưởng ta..." Giọng nói nàng run rẩy, nước mắt lại bừng lên, "Sinh bọn họ nuôi bọn họ đều là chuyện của một mình ta, ta thật sự không nghĩ tới sẽ để chàng biết, để chàng khó xử..."
Trả lời nàng, là một vòng tay ấm áp.
Nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy y gắt gao ôm nàng, làm nàng gần như thở không nổi.
"Ta sẽ không tha thứ cho nàng, Phượng Nhi." Y chậm rãi lên tiếng ở bên tai nàng, "Nếu nàng còn tiếp tục gạt ta, đời này ta sẽ không tha thứ nàng."
Nàng khiếp sợ ngẩng đầu, không dám tin nhìn y, trong mắt lệ quang lóe ra.
"Thực xin lỗi, để nàng đợi lâu như vậy."
Y dịu dàng nói, khẽ hôn nàng.
Phía sau ngôi đình cách đó không xa, lộ ra ba cái đầu.
"Thấy không?" Tuyên Vô Hối kiêu căng cười.
Trương Thuận Niên khom người lau mồ hôi một phen: "Thế tử, tóm lại quay đầu lại vẫn là lão nô đắc tội công chúa, ngài nhất định phải bảo vệ lão nô, đây là chủ ý của ngài đấy."
"Yên tâm đi, ta tìm cậu hoàng đế làm chỗ dựa, ông đừng sợ." Vô Hối an ủi vỗ vỗ vai ông ta.
"Không có việc gì, mẫu thân cao hứng còn không kịp đâu." Dung Tương Tư nháy mắt nhìn hai bóng dáng dựa sát vào nhau từ phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Mẫu thân nói không sai, quả nhiên phụ thân rất tuấn tú, sau này ta nhất định phải tìm một vị hôn phu giống như phụ thân."
Trên trán Trương Thuận Niên lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh - ông trời, một đôi tiểu tổ tông này thật sự đáng sợ, hiện tại đã biết tính kế cha mẹ, ngày sau còn không biết sẽ đưa đến bao nhiêu phong ba nữa...
Lo lắng.
Trong ánh trăng mờ, ta cảm giác được có ánh lửa nhảy lên, giống như cái lò lửa lớn trong tẩm cung ta, tản ra nhiệt độ, dày đặc vây quanh ta.dღđ。l。qღđ
Trong không khí có mùi thuốc nồng đậm, còn có làn hơi thở nói không nên lời, như mùi máu tươi.
Giống như có nước mưa phất vào cửa sổ, phát ra tiếng tí tách.
"Nhị thúc, con đã lau sạch thân thể nàng rồi... Tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao kia..." Ta nghe thấy có giọng nói dịu dàng của nữ tử trẻ tuổi vang lên bên tai, bóng người ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện
"Con đã bôi thuốc, còn có vết thương trên lưng nàng cần cẩn thận trị liệu, nếu không sẽ lưu lại sẹo." Nàng kia tiếp tục nói.
Nàng đang nói ai? Ta nhớ ra được giọng nói của nàng, trong bóng đêm thoáng qua một dung nhan kiều nhiễm, ta nghĩ tới - -
"Để thúc đến xử lý, con đi thay xiêm y ướt trên người đi." Giọng nam quen thuộc vang lên sau đó, ta chấn động cả người.
Đó là... Đột nhiên, ta cảm giác đau đớn xâm nhập vào khắp cả người, vào giây phút ta mở mắt ra, đau đớn trên mỗi một tấc da thịt đều bởi vì thức tỉnh mà nổi lên.
"Phượng Nhi?" Bởi vì bất ngờ không phòng ngự, khi đôi mắt kia chạm phải ánh mắt ta thế nhưng xuất hiện vẻ kinh hoàng trong đôi mắt trước nay vẫn luôn bình tĩnh.
Đoạn trí nhớ đáng sợ kia trong nháy mắt tràn ra trong lòng ta, toàn thân ta run rẩy kịch liệt, nước mắt điên cuồng trào ra.
Sức nặng ngang ngược ở trên người ta, nụ cười dâm đãng làm cho người ta buồn nôn, còn có đau đớn kịch liệt truyền đến từ sâu trong thân thể... Ta đưa hai tay ôm chặt lấy mình, lui vào trong góc khuất, gắt gao cắn môi.
"Phượng Nhi." Giọng nói dịu dàng giống như tiếng gọi đáng sợ nhất đâm vào lồng ngực ta.
"Chàng đừng tới đây." Ta không thể lui nữa, chỉ có thể hoảng sợ nhìn y ngồi trên giường, đang có xu hướng dịch tới gần ta.
"Chàng không nên đụng vào ta..." Ta nhìn chằm chằm dung nhan quen thuộc kia, trong giọng nói mang theo nức nở, cảm giác ngón tay y tiếp xúc vào trên cơ thể ta, ta sẽ hồn bay phách tán.
"Không có việc gì, Phượng Nhi." Tuyên Dương nhìn ta, giọng nói của y nhẹ nhàng như vậy, giống như đang sợ hãi điều gì đó, "Đều đã qua rồi..."
Ta vùi mặt vào trong hai tay, từ chối sự tiếp cận của y.
Ngay cả dũng khí đối mặt với y cũng không có, ta không muốn y thấy ta chật vật như vậy.
Khi bàn tay to ấm áp phủ trên tay ta, ta giống như bị phỏng đột ngột rút lui về sau, trên lưng nhất thời truyền đến một trận đau đớn thấu tâm can.
"Phượng Nhi!" Y thở nhẹ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Thật xin lỗi." Y nhanh chóng ra tay điểm hai lần ở trên người ta, cơ thể của ta không chịu khống chế xụi lơ ở trong lòng y.
"Ta cần chữa khỏi vết thương trên lưng nàng." Y để ta nằm sấp ở trên giường, động tác dịu dàng cởi bỏ xiêm y lộn xộn của ta.
Trong nháy mắt đó, y vẫn im lặng, nhưng dòng khí quanh mình giống như đột nhiên ngưng đọng lại.
Đau đớn theo động tác của y tăng dần, y đã rất cẩn thận, nhưng mỗi một lần đụng vào đều làm ta đau đớn đến tan lòng nát dạ.
Ta gắt gao cắn môi, cảm giác nước mắt từng hạt chạy trốn khỏi hốc mắt.
Ta không vì đau đớn mà khóc, mà vì bản thân lấy bộ dạng rách nát không chịu nổi xuất hiện ở trước mặt y.
Ta cảm giác trái tim mình giống như đang đặt trong đống lửa, từng chút thiêu thành tro tàn.
Có lẽ đây là báo ứng, trừng phạt ta tùy hứng và không biết tự lượng sức mình...
"Nhị thúc, dược đã nấu xong rồi." Cửa bị đẩy ra, có người đã đi tới, cầm chén thuốc để ở trên bàn nhỏ trong phòng.
"Tỷ tỉnh rồi?" Là Dương Vị Vãn, khi chạm phải ánh mắt ta, nàng lập tức cười dịu dàng, "Không có việc gì, nhị thúc sẽ chữa khỏi cho tỷ."
Ta nói không ra lời, chỉ cảm thấy nước mắt nóng bỏng lại tràn lan lên gò má.
Ta biết nàng từng mất trí nhớ, hẳn là không nhớ được ta từng quen biết với nàng, cũng không biết trong lúc đó ta và Tuyên Dương dây dưa thế nào, cho nên nàng sẽ không hiểu, ngay cả y thuật của y giỏi thế nào cũng không thể trị được vết thương này, lại vĩnh viễn không trị hết vết thương trong trái tim ta.
Đợi nàng rời đi, Tuyên Dương giải huyệt vị cho ta nâng ta dậy, bưng chén thuốc đưa tới bên môi ta.
Ta uống xong một ngụm, thuốc đắng chát chảy vào trong bụng, thân thể suy yếu lại đang cực lực bài xích, trong dạ dày cuồn cuộn lên, thuốc này bị ta nôn ra hết.
"Ta không uống..." Ta thống khổ ho khan, kháng cự đẩy chén thuốc ra.
"Nàng phải uống." Giọng nói của Tuyên Dương lại có chút run rẩy, "Đó là phòng ngừa nàng mang thai."
Ta chấn động toàn thân, kinh hãi đau đớn nhìn y.
"Nàng phải uống, Phượng Nhi." Y cắn răng, lạnh lùng lặp lại.
Ta dùng hết tất cả sức lực nâng chén, hung hăng uống hết một ngụm lớn, nhưng ngực cuộn trào, lần này ta nôn còn nhiều hơn đợt vừa rồi.
Ta tuyệt vọng nhìn chất lỏng màu nâu trên đất, lại nâng chén lên lần nữa, dùng tất cả sức lực uống một hơi hết thuốc, nước thuốc chảy vào trong cơ thể, nhưng trong bụng vẫn cuộn trào - đột nhiên, nụ hôn cực nóng mà cứng rắn che phủ môi ta, ngang nhiên bức lui nước thuốc đã lên tới miệng, cũng trấn an tất cả sợ hãi của ta, ta cảm thấy trong miệng rất đắng, đến trong lòng cũng tràn đầy đắng chát.
"Phượng Nhi..." Y ôm ta, dựa vào trên trán ta, run rẩy mà đau đớn nói: "Vì sao nàng không quay về? Vì sao nàng không đợi ở trong cung? Nàng nên ở lại đó, sống cuộc sống yên ổn ấm áp, mà không phải gặp chuyện đáng sợ như thế... Nàng muốn ta gánh vác bao nhiêu tội nghiệt mới bằng lòng bỏ qua? Nàng muốn ta làm thế nào bây giờ..."
Đây là lần đầu tiên y dỡ xuống mặt nạ bình tĩnh, không còn tao nhã thong dong như ngày xưa, không còn trấn định lạnh nhạt như ngày xưa, y hoàn toàn bày tỏ giãy giụa và đau đớn của y với ta.
Ta nhớ tới lần đầu tiên gặp y, trong đám người bóng người lạnh nhạt, ôn nhuận như ngọc, y là hoa sen không nhiễm một hạt bụi trong Thanh Trì ở Dao Đài, hoặc là một vị thần tuyệt thế thoát tục trong bức họa cổ ngàn năm, ta vẫn cho rằng trong cuộc tình yêu tràn đầy vô vọng này ta như phượng hoàng gãy cánh, lại chưa từng nghĩ sẽ bị liên lụy, rốt cuộc người không đứng dậy được lại là y.
Ta biết, nếu lúc này ta mở miệng yêu cầu, chắc chắn y sẽ dùng hết quãng đời còn lại chăm sóc ta, làm bạn với ta.
Nhưng mà, từ đây y sẽ không vui vẻ, y sẽ luôn sinh sống ở trong lồng giam y tạo ra vì ta.
Mà mặc kệ y tốt với ta thế nào, ta cũng chỉ sẽ tin tưởng y là áy náy, mà không phải yêu ta.
Cho tới bây giờ, quan hệ giữa hai người đã trở nên bế tắc không cách nào thoát được.
Ta đưa tay nhẹ xoa mặt y, chuyên chú nhìn gương mặt tuấn tú mà ta ái mộ... Khi ta đối mặt với chuyện đáng sợ kia, ta đã cho rằng ta sẽ chết đi, khi đó tất cả trong đầu ta đều là nụ cười dịu dàng của y, nếu nụ cười của y có thể xua tan sự sợ hãi do cái chết mang đến, như vậy năm tháng còn lại, ta chỉ muốn nhớ lại nụ cười của y, cũng có dũng khí sống sót không phải sao?
"Phượng Nhi." Y có chút chần chờ gọi ta, trong con ngươi chiếu bóng dáng ta đang rưng rưng nở nụ cười, mà nhất định y không rõ vì sao ta lại đột nhiên nở nụ cười.
"Vết thương trên lưng, sẽ lưu lại sẹo sao?" Ta khẽ mở miệng hỏi.
Ta không sợ vết sẹo xấu xí, ta chỉ muốn quên những chuyện xấu, chỉ để lại những điều tốt đẹp.
"Ta sẽ chữa khỏi cho nàng." Giọng điệu của y dịu dàng mà kiên định.
"Ta tin tưởng chàng." Ta mỉm cười nhìn y, "Chàng đồng ý ta một chuyện nhé."
Y nhìn chăm chú ta thật lâu sau, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Nàng nói gì ta cũng sẽ đồng ý."
Ta cười rơi lệ.
Ta nghĩ là y hiểu lầm ý của ta rồi, nhưng cẩn thận và thành khẩn trong giọng nói của y làm ta không hối hận khi yêu nam nhân này đến chết.
"Cảm ơn..." Ta dùng hết tất cả tình cảm, khẽ hôn lên môi y, "Chờ sau khi vết thương thiếp hồi phục rồi, đưa thiếp về cung nhé."
"Phượng Nhi?" Trong con ngươi đen phủ đầy khiếp sợ, giọng nói của y có chút khàn khàn.dღđ。l。qღđ
"Chàng đã nói cái gì cũng sẽ đồng ý với thiếp, không được đổi ý." Ta cười nhợt nhạt, "Thiếp mệt rồi, muốn ngủ một giấc."
"Được." Giọng nói của y khàn khàn.
Ở trong mắt y, ta mỏi mệt nhắm hai mắt lại, nghênh đón ta, là cuộc đời bình thản trong giấc mơ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lại trôi qua một năm cốc vũ
(cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Gần cửa sổ trà lâu, một nam tử bạch y lẳng lặng ngồi một mình, ngắm nhìn phương xa.
Gió thổi mưa phùn, cây Liễu khẽ đung đưa, màu xanh nhạt trên bầu trời, chim nhạn bay về phương Bắc, dần dần biến thành vài chấm đen nhỏ.
"Tuyên gia?" Có người đi tới chào hỏi, "Ngài đã trở lại? Lần này đi xa cũng lâu quá rồi, cũng phải một năm rồi mới gặp lại ngài."
"Vừa trở về." Tuyên Dương buông trà trong tay, mỉm cười với người đi tới.
"Luôn bay tới bay đi như vậy cũng không tốt, vẫn nên sớm ổn định thôi, luôn một mình không tốt." Người nọ lớn tuổi một chút, trước khi rời đi thân thiết vỗ vỗ vai y.
Tuyên Dương không nói gì, chỉ cười nhạt. Tầm mắt lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
"Nghe thấy không, luôn một mình cũng không tốt." Nam tử có đôi mắt màu xanh mang mặt nạ bạc, chế nhạo nhìn y, "Huynh chưa thành gia lập thất một ngày, các nữ nhân ở thành Hàng Châu sẽ chưa từ bỏ ý định."
"Khi nào thì huynh bắt đầu thích nói giỡn rồi?" Tuyên Dương có chút bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
"Đây không phải là ta nói, là lời Vãn Nhi nói tối hôm qua." Hàn Khâm đáp, ngồi xuống đối diện y. "Huynh có biết nàng luôn quan tâm huynh không."
"Càng sau khi nó làm mẫu thân, càng thích quản chung thân đại sự của ta." Tuyên Dương nhịn không được than nhẹ.
"Đáng thương nhất là ta, thay nàng quản tất cả buôn bán, cả ngày mệt chết khiếp không nói, còn phải nghe của nàng lẩm bẩm thay huynh xem xét cô nương thích hợp." Hàn Khâm uống trà cười khổ nói, "Lần này huynh trở về hãy chờ xem, nàng lại bắt đầu ép buộc rồi."
"Tùy nó đi." Tuyên Dương cười, con ngươi đen lẳng lặng nhìn hắn, "Đối với Vãn Nhi... Ta đã buông xuống, hiện tại ta chỉ lấy thân phận nhị thúc hi vọng người một nhà các ngươi có thể vĩnh viễn hạnh phúc."
"Ta hiểu." Hàn Khâm gật đầu, nở nụ cười không biết làm sao, "Vãn Nhi còn nói một câu nữa - nếu huynh thật sự lựa chọn sống cô độc quãng đời còn lại, nhất định nàng sẽ làm cho huynh không yên lúc tuổi già."
Tuyên Dương ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười: "Nha đầu kia."
"Ta còn có việc đi trước, buổi tối đến nhà ta cùng nhau ăn cơm, con trai bảo bối của ta lại ầm ĩ muốn gặp huynh lâu rồi." Hàn Khâm xin lỗi nói, đứng lên định rời đi.
"Huynh bận rộn nhỉ." Tuyên Dương mỉm cười, "Gặp lại sau "
Nhìn theo bóng lưng Hàn Khâm đi xa, y lẳng lặng bưng cốc sứ đến bên môi, khẽ uống một hớp.
Trà lạnh rồi.
Cũng như trái tim của y, đã không bỏ xuống được quá nhiều buồn vui.
Đối với tình cảm, y thật sự không có hứng thú gì. Chẳng phải bởi vì Vãn Nhi - từng yêu, từng đau, cũng oán ý trời trêu người, nhưng nhìn thấy nàng tìm được hạnh phúc, y đã không oán không hối. Một mình dạo chơi khắp nơi, y không hâm mộ người khác có đôi có cặp, cũng không thấy có việc gì.
Theo người khác, y cô đơn lạnh nhạt, nhưng thực ra y cũng là phàm nhân, cũng từng có người phấn đấu quên mình yêu y, cho y một tình yêu chí tình chí nghĩa, y cũng không phải ý chí sắt đá, ngay cả cuộc đời này không thấy, ở trong cuộc sống mưa xuân triền miên, khi y nhớ tới phần tình cảm này vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.
Như vậy là đủ rồi.
"Vô Hối, ca ca không thể chạy loạn như vậy, Trương gia gia tìm không thấy chúng ta sẽ sốt ruột." Một giọng nữ non nớt vang lên.
"Không có việc gì, chẳng phải ông ta đang nói chuyện ở dưới sao."
Tuyên Dương quay đầu, thấy một bé gái lôi kéo ống tay áo của một bé trai, không chịu để bé trai đi.
Thật sự là một đôi trẻ con xinh xắn, chắc là long phượng thai (sinh đôi nam nữ), diện mạo xinh đẹp này hoàn toàn xứng là kim đồng ngọc nữ, đến y cũng âm thầm tán thưởng ở trong lòng.
"Thiếu gia, tiểu thư, sao các ngài lại vụng trộm chạy lên lầu rồi?" Một giọng nói có chút quái dị vang lên, một nam nhân đã già gấp gáp chạy lên lầu, theo sau là một nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú.
"Trương gia gia, là Vô Hối." Bé gái ủy khuất cáo trạng.
Tuyên Dương chỉ lẳng lặng bàng quan nhìn, cũng không ngờ vị "Trương gia gia" kia quay đầu nhìn về phía y, lập tức biến sắc, bước đi đến bên cạnh y.
"Tuyên gia, rốt cuộc lão nô tìm được ngài rồi..." Ông ta rất kích động.
Tuyên Dương ngẩn ra, nhíu mày nhìn ông ta.
"Lão nô là Trương Thuận Niên, tổng quản trong cung tứ công chúa, ngài không nhớ lão nô ư?"
"Trương tổng quản?" Tuyên Dương kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc dần dần hiện ra trong đầu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Lão nô chịu ủy thác của công chúa, mang bọn nhỏ đến bên cạnh ngài..."
"Trương gia gia, y là phụ thân ta ư?" Bé trai đột nhiên mở miệng, con ngươi trong trẻo nhìn Tuyên Dương.
"Là sao, Trương gia gia, y thật sự là phụ thân của ta và Vô Hối ư?" Bé gái cũng lo lắng không yên mở miệng.
Câu hỏi của bọn trẻ làm sắc mặt Tuyên Dương thay đổi, y khiếp sợ nhìn về phía Trương Thuận Niên: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn họ là kết quả của ai?"
"Nếu Tuyên gia không rõ, mời ngài cẩn thận nhớ lại một đêm trước khi ngài đưa công chúa đi." Trương Thuận Niên đáp.
Ngực bỗng chấn động, Tuyên Dương nhìn hai đứa trẻ trước mắt - đêm hôm đó, y đáp ứng cùng ăn một bữa cơm cuối cùng với Dung Uyển, có lẽ là trong lòng có chút thổn thức, y và nàng uống một ít rượu, khi tỉnh lại đã sáng sớm, Dung Uyển ngồi ở bên giường nhìn y, nói y say, lúc đó y cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng không nghĩ gì.
"Đây là thư công chúa đưa cho ngài." Trương Thuận Niên đưa thư.
Tuyên Dương mở phong thư ra, thậm chí tay nhận thư có chút run rẩy.
Kiểu chữ nhỏ xinh đẹp, chỉ viết vài dòng, y chưa bao giờ nhìn chữ viết của nàng, nhưng giọng điệu trong hàng chữ viết này lại rất quen thuộc.
- - Tha thứ cho thiếp khi vẫn không cam lòng, thiết kế chàng một đêm, chỉ vì trong cuộc sống chỉ tồn tại duy nhất trí nhớ về chàng, lại không ngờ trời xanh ban cho thiếp “bất ngờ” như thế, nếu có kiếp sau, sẽ không bao giờ quên chàng.
Đến tận đây, tất cả chân tướng đã rõ ràng.
"Nàng ở đâu?" Bàn tay to nắm chặt mép bàn, y cảm thấy cả người lạnh như băng, có cảm giác xấu ép làm y không thở nổi.
"Thai vị của công chúa bất ổn, lúc sinh bị rong huyết, thái y trong cung không có biện pháp, miễn cưỡng mới giành lại được một mạng, vốn hoàng thượng muốn lập tức tuyên ngài tiến cung, nhưng công chúa lấy chết uy hiếp không cho ngài ấy hạ lệnh, nói không muốn lại làm ngài khó xử, chỉ là hoàng thượng vẫn ngầm phái người đi tìm ngài, không ngờ ngài ngao du tứ hải, không cách nào tìm được ngài." Trương Thuận Niên bi thống nói, "Sau đó thân thể công chúa dường như chuyển biến tốt, mọi người cũng buông tha suy nghĩ tìm ngài, cũng không ngờ là công chúa mạnh mẽ chịu đựng bệnh tình, sau này càng ngày càng suy nhược, chung quy là dầu hết đèn tắt, hương tan ngọc nát..."
"Không có khả năng..." Một lát sau, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên, Trương Thuận Niên thấy gương mặt tuấn tú kia trắng bệch không còn màu máu.
Tuyên Dương hung hăng nhìn chằm chằm chữ viết trên tờ giấy kia - muốn y tin tưởng đó là tuyệt bút của nàng thế nào đây? Nàng là một nữ nhi kiên cường cao ngạo... Mặc kệ gặp phải chuyện gì, nàng cũng có thể dũng cảm đối mặt, nụ cười cũng sáng lạn như ánh mặt trời... Muốn y tin tưởng nàng đã không còn trên thế giới này...
Y vẫn cho rằng, cho dù cả đời không gặp lại, ngay cả trời nam đất bắc, cách muôn sông nghìn núi, nàng và y cũng sống trong một bầu trời này, nàng thuộc về cuộc sống trong hoàng thành kia, nhất định có thể sống yên ổn
- - Chờ sau khi vết thương thiếp hồi phục, hãy đưa thiếp về cung.
Y chưa bao giờ dự đoán được ngày nào đó chiếc xe ngựa dần dần đi ra khỏi thành, là một lần cuối cùng nàng ngoái đầu nhìn lại.
"Ông thật sự là phụ thân ta?" Giọng nói mềm mại truyền đến từ bên cạnh, tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác* ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, cực kỳ giống nàng.
(*miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mại)
"Ta tên là Dung Tương Tư." Bé gái nhu thuận trả lời, ngẩng đầu nhìn bé trai bên cạnh, "Ca ca gọi là Vô Hối."
Tương Tư, Vô Hối.
Y xoay người, nhìn cơn mưa liên miên không dứt ngoài cửa sổ.
"Phụ thân, phụ thân làm sao vậy?" Trong giọng nói non nớt của Tương Tư tràn ngập lo lắng, cô bé thấy bả vai rộng lớn khẽ run, lại quay đầu tiến đến bên tai ca ca nhẹ giọng nói, "Vô Hối, ca nói xem, có phải phụ thân đang khóc không?"
"Muội cho rằng ai cũng như muội hả, phụ thân sẽ không khóc đâu, mẫu thân nói phụ thân là người lợi hại nhất trên thế giới." Vô Hối tức giận trả lời.
"Phụ thân không khóc." Y xoay người vuốt ve gò má mềm mại của Tương Tư, cắn răng nén nước mắt trong mắt, hai tròng mắt ửng đỏ nhìn hai đứa bé, "Phụ thân mang hai con về nhà được không?"
"Trương tổng quản, phiền toái ông dẫn hai đứa bé xuống lầu."
Trương Thuận Niên nhìn y gật đầu, nắm tay hai đứa bé cùng với tùy tùng trẻ tuổi đi xuống dưới.
Tuyên Dương cúi đầu, cầm chặt lá thư trong tay.
- - nếu có kiếp sau, sẽ không bao giờ quên chàng.
- - vì sao chàng không thể yêu ta?
Đã cách nhiều năm, giọng nói quen thuộc lại lượn lờ bên tai.
Trong lồng ngực quặn đau, ngai ngái tràn ra trong cổ, rốt cuộc y kiềm chế không nổi, một ngụm máu tươi trào ra.
Nhìn thấy trên trang giấy một màu đỏ ghê người, y chua xót nở nụ cười... Hóa ra, khoản nợ thiếu tình cảm vẫn luôn còn đó, lúc y hung hăng thương hại nàng, làm nàng quyết định buông tay, nàng đã gieo xuống cổ (cổ này là cổ trùng, độc trùng) ở trong tim y, từ đây mặc kệ chân trời hay góc biển, năm tháng thấm thoát, sẽ có một ngày y hiểu được, y sẽ bị hung hăng phản phệ.
Mùa xuân ấm áp rồi cũng đến.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên làn sóng trên mặt hồ, cây Liễu lả lướt, khẽ bay lượn như bông tuyết.
Hóa ra, nàng được chôn ở trong này.
Cũng tốt, phong cảnh như vậy rất giống nàng, tươi đẹp động lòng người, ấm áp nhiệt tình.
Y nghĩ, y nên đi đến trước mộ phần nàng rót rượu, sau đó nói chuyện với nàng, nói cho nàng biết những lời y chưa kịp nói với nàng trong những năm gần đây.
Nhánh hoa cỏ lắc nhẹ, hoa khoe màu đua sắc.
"Hồng Đậu hả?" Giọng nữ mềm mại truyền đến từ trong bụi hoa, "Tương Tư và Vô Hối có tới không? Trương Thuận Niên thật sự quá cưng chìu bọn nó rồi, nói là đi Lư Sơn, nhưng đi lâu như vậy, tính toán thời gian cũng nên hồi cung rồi."
Bóng dáng cao lớn nhất thời đứng thẳng bất động tại chỗ, Tuyên Dương nhìn bóng dáng quen thuộc trong bụi hoa, toàn thân không kiềm chế nổi mày run rẩy... giọng nói này, bóng dáng này – là y đang nằm mơ sao?
"Hồng Đậu em- "
Đóa hoa trong tay ào ào rơi xuống, Dung Uyển nhìn nam nhân ở trước mắt, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt một rớt xuống.
"Sao chàng lại ở trong này?" Thật lâu sau, nàng vội lau nước mắt, nhìn y lộ ra một nụ cười rực rỡ, ra vẻ thoải mái tự nhiên.
"Tương Tư và Vô Hối mang ta tới." Y từng bước một đi tới gần nàng, giọng nói khàn khàn.
Nàng ngớ ra, lập tức sắc mặt trắng xanh: "Là hoàng huynh nói cho chàng biết? Hay là ai khác?"
"Ta thật sự không biết bọn họ sẽ tìm chàng, không phải ta bảo bọn họ làm như vậy, ta không muốn để chàng biết đến sự tồn tại của bọn nhỏ, chàng phải tin tưởng ta..." Giọng nói nàng run rẩy, nước mắt lại bừng lên, "Sinh bọn họ nuôi bọn họ đều là chuyện của một mình ta, ta thật sự không nghĩ tới sẽ để chàng biết, để chàng khó xử..."
Trả lời nàng, là một vòng tay ấm áp.
Nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy y gắt gao ôm nàng, làm nàng gần như thở không nổi.
"Ta sẽ không tha thứ cho nàng, Phượng Nhi." Y chậm rãi lên tiếng ở bên tai nàng, "Nếu nàng còn tiếp tục gạt ta, đời này ta sẽ không tha thứ nàng."
Nàng khiếp sợ ngẩng đầu, không dám tin nhìn y, trong mắt lệ quang lóe ra.
"Thực xin lỗi, để nàng đợi lâu như vậy."
Y dịu dàng nói, khẽ hôn nàng.
Phía sau ngôi đình cách đó không xa, lộ ra ba cái đầu.
"Thấy không?" Tuyên Vô Hối kiêu căng cười.
Trương Thuận Niên khom người lau mồ hôi một phen: "Thế tử, tóm lại quay đầu lại vẫn là lão nô đắc tội công chúa, ngài nhất định phải bảo vệ lão nô, đây là chủ ý của ngài đấy."
"Yên tâm đi, ta tìm cậu hoàng đế làm chỗ dựa, ông đừng sợ." Vô Hối an ủi vỗ vỗ vai ông ta.
"Không có việc gì, mẫu thân cao hứng còn không kịp đâu." Dung Tương Tư nháy mắt nhìn hai bóng dáng dựa sát vào nhau từ phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Mẫu thân nói không sai, quả nhiên phụ thân rất tuấn tú, sau này ta nhất định phải tìm một vị hôn phu giống như phụ thân."
Trên trán Trương Thuận Niên lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh - ông trời, một đôi tiểu tổ tông này thật sự đáng sợ, hiện tại đã biết tính kế cha mẹ, ngày sau còn không biết sẽ đưa đến bao nhiêu phong ba nữa...