Sáng sớm, không khí âm u nhàn nhạt di động ở trong phòng.
Nàng yên tĩnh ngủ ở trong lòng y, tay để ở y ngực, tư thế không muốn xa rời cũng không dây dưa.
Gương mặt tinh tế tỉ mỉ, mềm mại phong tình này, y nhìn hoài không chán.
Kìm lòng không đậu đưa tay, xoa bụng hơi gồ lên của nàng... Một loại cảm giác kỳ lạ, theo đầu ngón tay chậm rãi truyền vào trong lòng.
Chỗ sâu trong ngực, có ấm áp, cũng có đau đớn khó có thể quên được.
Y nhớ tới ngày nào đó, mảnh vải trắng giắt giữa không trung, nét mặt nàng không có chút máu nằm ở trong lòng Tuyên Dương, đến nay vẫn có cảm giác khó có thể hô hấp.
Y chưa bao giờ chịu đau đớn như vậy, chỉ cảm thấy bản thân trong nháy mắt già đi trăm ngàn tuổi, cả người cứng ngắc đứng ở nơi đó nhìn nàng, dường như chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể làm y tan thành bột phấn.
Cuối cùng, bọn họ vẫn mất đi đứa nhỏ đầu tiên.
Nhìn dưới thân nàng chảy ra máu tươi, lần đầu tiên y cảm thấy ghét bản thân.
Y vẫn cho rằng mọi chuyện đã nắm trong lòng bàn tay, khó khăn thế nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, y cũng rất tin cho dù phạm phải tội khi quân, y vẫn có thể bảo vệ nàng an toàn.
Đối với tình cảm hai người, y cũng kiêu ngạo tự phụ, khi Dung Trạm nhìn nàng đến thất thần, y vẫn cười, chỉ là nếu trong tình yêu được rót vào nọc độc ghen ghét căm hận, sẽ trở thành vũ khí đáng sợ cỡ nào, mà y hi sinh người vô tội nhất trong tranh đấu quyền thế và tranh đoạt tình yêu.
Nhưng mà nàng luôn nguyện vì y hi sinh tất cả, cho dù là kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Sau đó, lần đầu buông y tha cho lý trí, không để ý tiền đồ và an nguy của bản thân thỉnh tội với mẫu phi và hoàng thượng... Trong thời gian canh giữ Hoàng Lăng, y từ vương vị hiển hách trên vạn người rơi xuống thành đối tượng bị quan lại trong triều tranh nhau né tránh nhưng y cũng không hối hận.
Khi mùa xuân chậm rãi đến, nàng đến đây, xuất hiện ở trong tầm mắt của y, ở phía cuối con đường bằng đá không có bóng người, chậm rãi đi tới.
Một khắc kia, y biết tất cả bản thân làm đều đáng giá.
Đại ca chết trong bẫy tam đệ Dung Trạm thiết kế, khi nhận được tin tức của Hàn Vị Vãn y đuổi tới Câu Hoan Nhan, đêm đó ánh lửa tận trời, thiêu hủy tất cả máu tanh thành tro tàn.
Vận mệnh trêu người như thế, có một số người hao tổn tâm cơ nhưng vẫn công dã tràng (công toi, tan như bọt xà phòng), khi y quyết tâm bỏ xuống tất cả những gì y đã từng khát vọng lại lấy tư thế bi thương bất đắc dĩ rơi vào tay y.
Y muốn đào tẩu, nhưng nhìn bóng lưng già nua của hoàng thượng, còn có ánh mắt buồn bã của mẫu phi, y không bước đi được.
Mà nàng nhìn y mỉm cười nói, nhị ca, không sao cả, thiếp luôn ở chỗ này.
Mỗi lần y quay đầu, nàng luôn sau lưng y, ở trong hồi ức, nói cười ríu rít, vẫn như lúc trước.
Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Hoàng thượng, nên đi lâm triều rồi."
Y cẩn thận mặc y phục đứng dậy, e sợ đánh thức nàng.
Khi đi ra khỏi cửa, không nhịn được lại quay đầu liếc mắt nhìn, trên môi y nở nụ cười khổ.
Y có thiên hạ, có trăm vạn hùng binh, rừng vàng biển bạc, nhưng ở trước mặt nàng, y lại nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không cho nàng được.
Nửa đêm nghe thấy âm thanh tuyết rơi.
Âm thanh tuyết rơi vào trên cửa sổ, gió gào thét mà qua. Trong lòng có cảm giác ấm áp không hiểu, nỗ lực suy nghĩ, muốn bắt được, sau này mới phát hiện tận cùng manh mối là ngón tay thon dài của y, cực nóng, có lực, xuyên qua tóc nàng, mơn trớn mặt nàng.
Còn có ôm ấp chặt chẽ, tiếng tim đập của y.
Cho rất nhiều đêm ôm ấp nhau, dây dưa, thế giới ở bên cạnh bọn họ lẳng lặng trôi qua. Mà khi trời sáng, y mặc y phục đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên mi nàng, y sẽ yên lặng chăm chú nhìn dung nhan ngủ say, hô hấp bình tĩnh, chỉ khi y rời đi nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn y biến mất sau cánh cửa kia.
Thỉnh thoảng có thời gian y không đến, trong đêm dài đốt đèn, một người đọc sách đến đêm dài, mệt mỏi, rồi đi ngủ.
Không phải nàng không thấy ánh mắt yêu thương đau lòng của y.
Chỉ là cuộc sống như vậy đối với nàng mà nói đã tốt lắm rồi, ngày qua ngày, năm qua năm, ở trong sân hẻo lánh này, đàn một khúc thanh bình, nhìn đứa nhỏ của bọn họ chậm rãi trưởng thành, mà bọn họ dần dần già đi. Thỉnh thoảng y sẽ oán giận với nàng, những phi tần trong hậu cung tranh giành tình cảm như thế nào, còn náo loạn đến trước mặt Thái hậu và y, còn dò hỏi tình huống của nàng, làm y thấy phiền không thôi.
Y xuất cung số lần hơn, dần dần cũng truyền ra chuyện Hoàng đế sắp xếp ở biệt viện một nữ nhân.
Nghe nói nàng kia có chút giống với công chúa đã qua đời, có thể là Ngụy đại phu người đã mất tích trong viện thái y... Không thể phủ nhận là, nàng rất được sủng ái.
Nàng nghe đủ loại phiên bản, luôn buồn cười, cười đến chọc giận y, y sẽ oán hận trừng mắt nàng nói, nàng làm như chuyện không liên quan đến mình vậy, những nữ nhân kia vì ghen với nàng mà làm phiền trẫm.
Đứa nhỏ sinh ra lúc vào hè.
Y bỏ lại văn võ bá quan trong lúc lâm triều cưỡi ngựa chạy vội đến, dưới tia nắng ban mai tự tay ôm đứa bé quấn trong tã lót đến ngồi ở đầu giường, ôn nhu lau nước mắt trong mắt nàng, trên dung nhan vẫn luôn thâm trầm kia, xuất hiện nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, giống như gặp khi con bé, y nâng nàng dậy, mỉm cười hỏi nàng có đau hay không.
Hỏi y, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Y đáp, đợi đến khi đứa nhỏ trưởng thành, y có thể chắp tay nhường thiên hạ này, mang theo nàng từ đây hành tẩu thiên nhai, xem sông núi khắp nơi.
- - Nhiễm Nhi, cả đời này tâm nguyện lớn nhất của ta, không phải là làm huynh muội với nàng, cũng không phải là hoàng đế có nàng và các phi tần khác, mà là làm một đôi phu thê bình thường, làm cho nàng không âu lo không đau đớn, hạnh phúc vui vẻ.
Rất nhiều năm sau, khi bọn họ giục ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, y khẽ nói ở bên tai nàng.
Mà nàng quay đầu nhìn y, cười tươi như hoa.
Năm tháng như nước trôi, lẳng lặng chảy xuôi, cho dù thời gian yên lặng ‘chạm khắc’ lên dung nhan hai người, nàng trong lòng ta, vẫn như lúc ban đầu, làm ta quyến luyến cả đời, không hối hận.
Lại một mùa đông tới.
Tuyết rơi mấy ngày liền, như bông liễu bay theo gió ngày xuân, xoay quanh ở bờ hồ kết thành những giọt băng ở trên cây Liễu.
"Chủ tử, ngài vừa mới tiến cung, lạ nước lại cái, cẩn thận lạc đường." Trên mặt hồ kết băng dày, có người lo lắng khẽ gọi.
"Không có việc gì đâu, tuyết rơi đẹp như vậy, không đi ra ngoài xem sẽ rất đáng tiếc." Nói chuyện, là nữ tử trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, mắt ngọc mày ngài, trên má tuyết trắng bởi vì rét lạnh mà hơi đỏ lên, lại có vẻ phá lệ xinh đẹp động lòng người.
"Chủ từ đừng đi xa, nô tỳ trở về lấy túi sưởi tay cho ngài." Cung nữ nói, "Trời lạnh như vậy, bị lạnh sẽ không tốt lắm."
"Ừ." Nữ tử gật đầu, bản thân tiếp tục đi về phía trước.
"A, trên bờ này đều trồng Dương Liễu, vì sao chỉ riêng nơi này có gốc cây mai?" Nàng ấy nhìn gốc mai duy nhất trong trời băng đất tuyết, không khỏi kinh ngạc.
"Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương...." Nàng ấy ngửi mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, kiễng chân lên, muốn hái nhánh hoa mai mà bản thân nhìn trúng.
(Đây là câu cuối trong bài thơ Tuyết mai kỳ - Lư Mai Pha. Dịch: Mai thua tuyết ấy vài phân trắng, Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương. Theo thivien.net)
Cố gắng thế nào vẫn không hái được.
Nàng ấy có chút ảo não, lại nâng đầu lên, lại thấy bông tuyết rơi xuống, cành mai run rẩy, đóa hoa nở rộ ở trong tay một người.
Ánh mắt của nàng theo bàn tay to có lực kia nhìn lên, ống tay áo thêu hoa văn, bả vai cao ngất... Một đường hướng lên trên, dừng lại trên dung nhan tao nhã tuấn tú kia.
"Nàng thích?" Người nọ mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, trầm thấp êm tai.
Nàng ấy gật đầu.
"Cho nàng." Người nọ đưa cành mai cho nàng ấy.
"Cảm ơn." Nàng ấy nói, vốn định tự báo tên họ, hỏi lại thân phận của y, lại cảm thấy không ổn, vì thế chỉ cảm ơn.
Người nọ cũng không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện với nàng ấy, chỉ nhìn cây mai này, lâm vào trong trầm tư.
Nàng ấy âm thầm đánh giá y – mặc áo bào màu đen, áo khoác lông chồn màu đen, ở trong trời đất phủ tuyết trắng này bóng dáng y có vẻ thâm trầm, cô đơn.
Nàng ấy không hình dung ra được loại cảm giác này... Trên thân nam nhân này có khí thế cường đại, như không giận tự uy, bề ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ không biểu lộ ra như nàng ấy.
"Chủ tử." Cung nữ từ xa chạy tới, nhét một túi sưởi tay vào trong lòng nàng ấy, "Ngài để nô tỳ tìm rất khổ sở."
Thoáng nhìn nam tử đứng ở một bên, sắc mặt cung nữ đột nhiên đại biến, lập tức quỳ xuống: "Nữ tỳ không biết hoàng thượng ở đây, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"
Nàng ấy giật mình trong lòng, hai chân không khỏi mềm nhũn: "Tú nữ Dương Nhiễm khấu kiến hoàng thượng, dân nữ là nữ nhi của Dương Bỉnh Văn Công bộ thị lang, không biết mặt rồng, mạo phạm hoàng thượng."
"Đứng lên đi." Hoàng đế lạnh nhạt nói, xoay người nhìn nàng ấy, "Nàng nói... Nàng tên gì?"
"Bẩm hoàng thượng, dân nữ tên là Dương Nhiễm, Dương trong cây gỗ, Nhiễm trong thong thả."
"Ồ, tên rất hay." Y nói khẽ, dường như vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Dương Nhiễm cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên dung nhan xuất sắc kia, trong lòng có chút rung động, giống như có gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Trong con ngươi đen thâm thúy kia, cất giấu những điều khó đoán, làm cho người ta nhịn không được muốn đi gần xem, lại không biết tới gần y thế nào.
Người nam nhân trước mắt này, là cửu ngũ chí tôn được người trong thiên hạ ngưỡng mộ, lại như một câu đố sâu xa huyền bí.
Nàng ấy nhịn không được suy nghĩ, có thể có người đoán được đáp án? Nhưng ai có thể chân chính tới gần được y?
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, trên mặt nóng lên, nhưng mà nàng ấy hiểu được cảm giác của mình... Đó là một loại kích động, phá kén mà ra, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Hoàng thượng!" Có người chạy vội tới.
"Có chuyện gì mà la to như thế." Y nhíu mày lại, trách cứ tiểu thái giám chạy đến bên cạnh.
Tiểu thái giám liếc nhìn Dương Nhiễm, tiến đến bên lỗ tai y nói vài câu.
"Sao lại bị bệnh?" Y nhất thời lạnh mặt, tức giận nói, "Một đám phế vật, chăm sóc người như thế đấy hả!"
Nói xong, y đã phất tay áo bước nhanh rời đi.
Dương Nhiễm nhìn bóng lưng cao lớn dần dần rời đi, có chút buồn bã thất vọng.
Nàng ấy cảm giác được, y là vì một người tức giận rời đi, người kia... Có lẽ là tần phi rất được sủng ái nào đó trong cung.
Nắm chặt túi sưởi trong tay, trong đôi mắt như làn nước, chậm rãi lộ ra ánh sáng sáng ngời mà hiếu thắng.
Ngủ mê man, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị lửa thiêu.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, khẽ rên rỉ: "Nước..."
Xúc cảm dịu dàng phủ lên môi nàng, sau đó, làn nước lạnh từ giữa răng tràn vào trong cổ họng, ngực nhất thời dễ chịu, nàng muốn càng nhiều hơn, nhưng trong miệng lại xuất hiện cảm giác cực nóng, làm nàng khó thở - trong đầu nhất thời thoáng hiện cái gì đó, nàng hoảng sợ cắn một cái, mở mắt ra.
Mùi máu tươi truyền vào trong miệng, nàng nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Nàng cũng thật hung dữ, Nhiễm Nhi." Người nọ lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên môi, dở khóc dở cười nhìn nàng, "Thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám cắn trẫm."
"Ta cho rằng không phải chàng..." Ngụy Nhiễm vừa xấu hổ vừa áy náy nhìn y.
"Không phải trẫm, vậy thì ai?" Y lạnh lùng nói, con ngươi đen nhiễm lên không vui - còn có ai dám động đến nữ nhân của y?
Nàng nháy mắt: "Thực xin lỗi, hoàng thượng..."
"Phạm phải lỗi rồi." Ngón tay thon dài giữ chặt môi nàng, "Nàng nói không thích gọi trẫm là hoàng thượng."
Nàng buồn bực mím môi, đã thế y còn lải nhải tự xưng là “trẫm”.
"Lại đang nghĩ gì?" Dường như y nhìn thấu nàng bất mãn.
"Gọi hoàng huynh cũng rất kỳ quái." Nàng than nhẹ, cho nên, trên cơ bản nàng tránh gọi y.
"Trẫm thích nhất nghe nàng gọi nhị ca." Môi mỏng nâng lên một độ cong tùy ý, y mỉm cười chăm chú nhìn nàng, "Nhất là sau chuyện đó."
Vốn bởi vì phát sốt hai gò má đã đỏ nay càng đỏ hơn, nàng cúi đầu, kháng nghị y ái muội giễu cợt.
"Còn chưa hết nóng." Vươn tay dò xét độ ấm trên trán nàng, y có chút trách cứ, "Có thai rồi, mà cũng không biết chăm sóc bản thân."
"Không có việc gì." Nàng kéo tay y xuống, mặc cho bàn tay ấm áp của y dịu dàng ôm nàng.
"Lần này, trẫm sẽ không để con của chúng ta gặp chuyện không may." Tay y nắm chặt như vậy, gần như làm đau nàng, "Đau đớn ruột gan đứt từng khúc kia, trẫm không muốn chịu lần thứ hai, cũng sẽ không thể cho nàng bị bất cứ tổn thương gì."