Lúc Thích Nam ở bên ngoài biệt thự số 78 dòm ngó dáo dác, bị Tống Dịch bên trong biệt thự bắt gặp, rõ ràng trên trán người họ Thích nào đó dán mấy chữ ‘Mưu đồ bất chính’ to đùng, vậy mà khi bị bắt gặp thì còn giả đò làm bộ tự nhiên thong dong sửa sang lại quần áo, sau đó từ từ điềm đạm vẫy vẫy tay, chào một câu, “Thật đúng dịp.” Mặt mày Tống Dịch đen sì: “Em vào nhà người ta ăn trộm, gặp phải chủ nhà liền nói một câu ‘Thật đúng dịp’ à?”
Thích Nam nghe vậy, lập tức đàng hoàng cãi lại: “Nói bậy! Từ trước tới nay tôi không hề giở trò trộm cướp, anh đừng chửi bới nhân cách của tôi!”
Tống Dịch khoanh tay lại, quan sát cô: “Vậy xin hỏi ngài tới đây vào lúc này là muốn cái gì? Thị sát dân tình?”
Thích Nam ra vẻ kinh ngạc: “Bị anh phát hiện rồi à?!” Kinh ngạc xong rồi lại làm bộ làm tịch kéo kéo vạt áo của mình, “Nếu đã bị anh phát hiện, vậy để tôi sang nhà anh thị sát luôn đi.”
Tống Dịch: “……”
Có cần phải nhập vai lẹ giống vậy không?!
Thích Nam thấy anh ta không phối hợp với mình, cũng bỏ đi ý niệm chọc phá, liếc nhìn phía sau anh ta, hỏi: “Cô ta không có ở đây hả?”
Dĩ nhiên ‘cô ta’ ở đây chính là muốn ám chỉ Tô Yên.
Tống Dịch trả lời cô: “Ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài tốt, cảnh vật Lục Đảo đẹp như vậy, không lẽ vùi đầu trong khách sạn làm cô phụ sao?” Thích Nam nói tới đây liền chuyển đề tài, “Tổng giám đốc Tống, có thể giúp tôi một việc được không?”
Tống Dịch cảm thấy kỳ lạ tại sao cô nàng tìm đến mình, nhưng ngoài miệng vẫn không tha, trêu chọc cô: “Không giúp.”
Thích Nam trợn mắt: “Lần trước tôi đã giúp anh!”
Tống Dịch lười biếng trả lời: “Trong đời của em chỉ biết tính toán chi li vậy sao?”
Thích Nam xoay người đi.
Cô tức giận bỏ đi, rất có ý chí một đi không trở lại.
Tống Dịch thấy vậy, vừa khâm phục thái độ cầu người thật chảnh của cô, vừa lên tiếng gọi cô lại, “Nè, cô nhóc kia, em xác định không muốn thử cầu xin tôi một lần phải không… Được rồi, tôi giúp em. Nói thử coi, em muốn tôi giúp cái gì?”
Lúc này Thích Nam mới cảm thấy hài lòng, cô vui vẻ quay đầu trở lại: “Nói sớm chút.”
Tống Dịch: “……” Từ khi nào thì hình thức giúp đỡ và chào hàng sản phẩm lại giống nhau vậy kìa?
Khóe miệng anh co rút một chút: “Muốn tôi giúp em cái gì?”
Thích Nam cũng không khách sáo: “Tôi muốn biết tên họ của ba Tô Yên, anh hỏi giúp tôi được không?”
Tống Dịch cảm thấy kỳ lạ, theo như anh thấy, cô và Tô Yên chỉ quan hệ sơ sài, làm gì lại dính tới cha của Tô Yên đây? Ách, chuyện này chả liên quan gì tới nhau cả.
“Tại sao em cảm thấy hứng thú với bọn họ vậy?” Anh ta gặn hỏi sự nghi ngờ của mình.
Vẻ mặt Thích Nam thật nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ ông ta là tên cặn bã đã bỏ trốn sau khi thiếu tôi một món nợ khổng lồ!”
“… Em có muốn tôi giúp gì không?” Dĩ nhiên Tống Dịch không tin lời nói dối banh trời này của cô, “Làm ơn thật thà một chút, được không?”
“Được rồi, đã bị anh nhìn ra. Thật ra thì cháu trai của Dung Trình rất ngưỡng mộ con gái người ta. Ừ, chính là Tô Yên, cho nên muốn đột phá từ người kia.” Thích Nam ra vẻ ta đây rất khó xử, “Cháu của Dung Trình cũng chính là bạn của tôi. Cậu ấy tìm đến tôi bảo giúp một tay, tôi cũng rất khó xử. Tôi đây chính là sợ phải giải thích rành mạch, làm thế chẳng khác gì khiến người ta không thoải mái. Với quan hệ của anh và Tô Yên, đây không phải là tôi giúp cậu ấy đoạt bạn gái người ta à? Tội chết!”
Tống Dịch: “……” Càng ngày anh càng bị cái cớ của cô làm cho phát điên, khoát tay một cái, nói: “Bỏ đi, em không cần giải thích, tôi sẽ giúp em lần này.”
Thích Nam sáng mắt nhìn anh ta: “Tốt lắm! Người tốt sẽ được trời phù hộ.”
Tống Dịch: “……”
Thích Nam thấy mục đích đã đoạt được, trao đổi vài câu với anh xong, chuẩn bị rời khỏi thì bị Tống Dịch gọi lại.
“Có việc gì?” Cô hỏi.
Ưu tư lướt nhanh qua mắt Tống Dịch, anh đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: “Em và Dung Trình là thế nào vậy?”
“Thế nào là thế nào?”
“Hai người… đang lui tới?”
“Phốc, tổng giám đốc Tống đổi nghề làm phóng viên giải trí từ hồi nào vậy hả? Chỉ là tin tức của diễn viên con cấp 18 như tôi không có giá trị gì đâu, anh đừng phí tâm đào móc.” Thích Nam cười hài hước, “Nếu muốn có giá trị, còn phải làm phiền tổng giám đốc Tống ngài ném cho tôi hai bộ tác phẩm, thổi phồng tôi một chút.”
Tống Dịch nói: “Em muốn dạng nhân vật gì?”
Thích Nam đang tự chế giễu mình, cho nên cũng biến đối phương thành trò đùa, vì vậy không chút cố kỵ, nói: “Không cần quá tốt, nữ chính trong phim của Tống Cảnh là đủ rồi.”
Tống Dịch suy nghĩ một hồi, trầm ngâm: “Lúc rãnh rổi tôi sẽ hỏi giúp em.”
Thích Nam bị dọa đến xanh mặt: “Anh đang nói đùa phải không? Hả?”
Đột nhiên Tống Dịch trở nên vui vẻ: “Không phải đây là kỳ vọng của em à? Em kinh ngạc như vậy khiến tôi càng cảm thấy phải nói ra, người ‘không cần quá tốt, nữ chính trong phim của Tống Cảnh’ không phải là em rồi.”
Vẻ mặt Thích Nam nghiêm túc: “Tổng giám đốc Tống, tôi chỉ nói cho hay mà thôi, không phải ước hẹn.”
“Phốc, chẳng lẽ em muốn ‘tay không bắt sói trắng’ à?” Tống Dịch cười nói, “Trong làng giải trí không có quy tắc như vậy.”
Thích Nam nghiêm mặt nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy công việc thực tế, làm người đàng hoàng cũng không có gì không tốt, cố gắng và phấn đấu cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Làm một thanh niên có ý chí, tôi càng không sợ khó khăn khốn khổ, càng ép càng mạnh mẽ! Một bước lên trời chỉ là mộng đẹp qua đêm, tôi đã lẫn lộn chuyện làm nữ chính giữa mộng và thực tế rồi.”
“Phốc.” Tống Dịch bật cười, “Không muốn nữa hả?”
“Không cần.”
“Cũng đừng hối hận.”
“… Anh đừng ráng dụ dỗ tôi có được không?”
“Ha ha!”
“Tôi phải đi rồi.” Khác với Tống Dịch cười đến nổi khoe răng, giờ phút này, Thích Nam nói chuyện rất thận trọng, mặt cô trang nghiêm, “Chúa nói tôi có tội, tôi phải đi tìm giáo đường sám hối, bởi vì một giây kia, tôi đã dao động.”
Khóe miệng Tống Dịch co quắp lại.
Trước khi đi, Thích Nam cũng không quên đề nghị anh ta một cách thân thiện: “Gì chứ, anh có thời gian cũng nên đi giáo đường nhiều một chút. Chúa nói, anh đã phạm vào một tội gọi là ‘ham muốn’.” Nói xong, cô chuồn mất.
Tống Dịch: “……”
Anh ta nhìn cô rời khỏi, lúc này mới xoay người trở về bên trong biệt thự.
Lúc anh ta đi vào, Tô Yên mà anh ta đã nói đi ra cửa đang ngồi đàng hoàng ngay ngắn trong phòng khách ngẩn người ra, nghe được tiếng chân của anh ta, ngón tay giật giật, nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Tống Dịch nhìn cô ta một cái, tự mình đi lên lầu. Đi được một nửa, thì anh ta nghe được giọng nói sau lưng.
“Là Thích Nam?”
Anh ta dừng bước, “Ừ.”
Đột nhiên Tô Yên bật cười: “Quả nhiên.”
Tống Dịch cảm thấy sau khi cô nàng tới Lục đảo thì trở nên có chút kỳ quái, nhưng vẫn không muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân. Giờ phút này, anh ta cũng cảm thấy giống như thế, nhưng lại nhớ tới sự ‘ủy thác’ của Thích Nam, cho nên dừng hẳn lại.
“Cha em…”
Anh ta chỉ vừa mới mở miệng, Tô Yên giống như mèo bị đạp trúng đuôi, lông toàn thân đều dựng đứng lên, mặt phòng bị.
Tống Dịch sửng sốt, ngay sau đó tiếp tục câu hỏi chưa xong của mình: “… tên gì?”
Hình như Tô Yên không được bình tĩnh, cô nàng cười méo mó: “Chuyện gì? Tại sao anh lại hỏi cái này?”
“Tùy tiện hỏi chút thôi.”
Tô Yên cẩn thận quan sát anh ta, giống như muốn tìm được chứng cứ chính xác có thể chứng minh lời nói của anh ta. Quan sát một hồi, cô nàng thở phào nhẹ nhỏm.
___ Hình như anh ấy chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Cô nàng thu lại lại sự phòng bị quanh người, làm bộ trả lời rất tự nhiên: “Tô Chấn, đó là tên của ông ấy.”
“Ừ.” Tống Dịch không hỏi thêm nữa.
~
Dĩ nhiên Thích Nam không đi giáo đường, Lục Đảo cũng không có giáo đường. Cô chỉ là đi dạo bên ngoài một vòng rồi quay trở lại biệt thự. Lúc cô trở về, bước đi rất nhẹ, có lẽ là chột dạ. Dù sao cô chính là người một giây trước tình nồng ý mật ôm ấp người ta, một giây sau lại tìm cớ đi tiểu.
Bên trong biệt thự yên tĩnh, Thích Nam đảo mắt tìm kiếm xung quanh, sau khi xác định Dung Trình không ở dưới lầu, cô mới yên lòng bước vào.
Chân phải vừa hạ xuống an toàn___
“Đi đâu vậy?”
Hết hồn!
Âm thanh vang lên đột ngột dọa Thích Nam giật mình. Chân mới vừa đặt xuống lại nhanh chóng rụt về như phản xạ có điều kiện, giống như ăn trộm. Đến khi ý thức được mình không phải là kẻ trộm chân chính, mặt cô bừng bừng ý chí như trống vỗ.
“Dung Dung, anh làm người ta sợ muốn chết!”
Dung Trình đang đứng trước cửa thang lầu, từ từ đi xuống, vừa đi vừa hỏi: “Mới vừa rồi em đã đi đâu?”
Thích Nam nói: “Đi xác định một chuyện.”
Đoán không khó chuyện cô muốn xác định là chuyện gì.
“Kết quả?”
“Còn chưa có kết quả.” Thích Nam không muốn dây dưa về đề tài này, hỏi ngược chuyện khác, “Dung Dung, hôm nay chúng ta có tiết mục gì?”
Dĩ nhiên Dung Trình không có tiết mục, nhưng xét thấy Thích Nam là người không thể ngồi yên, thế là hai người không có tiết mục lại ra cửa không có mục đích. Lúc bọn họ đi ngang qua biệt thự số 76, đúng lúc có người từ trong biệt thự đi ra.
Thích Nam tùy ý nhìn thoáng qua, có thể phân biệt qua loa đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Sau khi nhìn thoáng qua xong, cô không nhịn được nhiều chuyện, nhạo báng nói: “Hình như khu biệt thự này được các cặp tình nhân xem trọng một cách đặc biết, 77 là của chúng ta, 78 là của Tống Dịch và Tô Yên, còn 76…”
Đang nói thì quay lại nhìn một nam một nữ kia.
Lần này cô không nhìn thoáng qua, cho nên sau khi nhìn kỹ lại…
Dung Trình phát hiện đầu cô giống như bị nhựa cao su thượng hạng dính chặt, hồi lâu cũng không quay lại.
“Đang nhìn cái gì?”
Anh hỏi xong cũng nhìn sang. Lúc này, Thích Nam bị câu hỏi của anh đánh thức, bỗng dưng xoay bắn đầu lại, đồng thời một tay ôm cổ anh.
“Con bà nó, giữa ban ngày gặp quỷ! Hù chết người!” Mặt mày cô nàng tái mét, mượn Dung Trình che mặt mình đi.
Hành động khoa trương của cô khiến Dung Trình tò mò. Anh đang muốn nhìn sang tìm hiểu xem chuyện gì thì đột nhiên mặt anh bị hai cánh tay ôm cứng.
Dung Trình: “……”
Hai tay Thích Nam vẫn ôm chặt mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng nhìn, bị phát hiện là hỏng bét. Thường thường những thứ đồ này bị người nhìn thấy sẽ như âm hồn bất tán mà theo sát sau lưng anh.”
“……” Khóe miệng Dung Trình hơi nhếch lên, kéo tay cô xuống, “Bọn họ đã đến gần sau lưng em rồi.”
Cơ thể Thích Nam cứng đờ.
Dung Trình gật đầu chào đôi nam nữ đến gần một cái, coi như chào hỏi.
Cô gái vừa đến đưa tay vỗ vỗ bả vai Thích Nam, nói: “Lại làm bộ không thấy tôi?”
Thích Nam ý thức được mình không thể ẩn thân được nữa, vì vậy điều chỉnh sắc mặt thật nhanh, mỉm cười rạng rỡ, quay đầu lại thân mật nhiệt tình gọi một tiếng: “Chị Vaan~”
Vân Thi Thi nhướng mày: “Không phải không nhìn thấy tôi sao?”
Thích Nam điều chỉnh mỗi một góc cạnh trên mặt mình thành trạng thái vô tội: “Em chỉ là thật sự rất bất ngờ, thật mà!” Nói xong, cô len lén liếc nhìn ông thần mặt lạnh sau lưng Vân Thi Thi, vừa đúng lúc cũng bị người kia bắt gặp.
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, giả đò nhìn thẳng phía trước.
Cô không nói láo, cô thật sự rất bất ngờ.
Gặp Vân Thi Thi một mình ở Lục Đảo không có gì kỳ lạ.
Gặp Viên Hoa một mình không có gì kỳ quái.
Nhìn thấy hai người cùng nhau bước ra khỏi biệt thự, miễn cưỡng cũng có thể tạm tiếp nhận được. Nhưng…
Cánh tay của ông thần mặt lạnh lại đang đi lạc trên eo của Vân Thi Thi đấy?!
Chuyện này vô cùng kỳ quái nha!
Con gái út của nhà họ Thích, Thích Hướng Vi, sinh ra đã bị bệnh ở buồng tim, không chết, nhưng phải tịnh dưỡng. Ông cụ bên nhà họ Thích rất thương tiếc bà, từ nhỏ đã mang bà theo trên người, vì vậy được yêu thương cưng chiều.
Thích tiểu thư được yêu thương cưng chiều không thích tranh đấu thương trường, tính tình trầm tĩnh, yêu thích những việc tao nhã như cầm kỳ thi họa, so với những người thừa kế khác như lang như hổ của nhà họ Thích thì bà thuần lương giống như động vật ăn cỏ. Bởi vì không tranh quyền, cho nên bà càng được ông cụ bên nhà yêu thích.
Sau đó, đứa con yêu quý của nhà họ Thích xuất ngoại du học, quen biết một thanh niên ‘tài giỏi đẹp trai’ du học bên ngoài, qua lại không được mấy lần đã câu được người.
‘Tài giỏi đẹp trai’ là một người có tham vọng tâm chí mạnh mẽ, tự nhận là dựa vào nhà họ Thích để có thể mở rộng tương lai, thi triển tài nghệ. Vì vậy không thích vị tiểu thư họ Thích này cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng lui tới với bà.
Mà ông cụ nhà họ Thích vì yêu thương con gái út trời sinh mang bệnh yếu đuối, không hài lòng lắm với ‘tài giỏi đẹp trai’ có vẻ cao ngạo này, nhưng cuối cùng cũng phải mắt nhắm mắt mở để bọn họ ở chung với nhau.
‘Tài giỏi đẹp trai’ ở rể nhà họ Thích, sau khi ông ta ‘gả’ vào nhà họ Thích, ông ta mới phát hiện, nhà họ Thích muốn chỉ là người có thể khiến cho Thích Hướng Vi vui vẻ, một người có thể quan tâm chăm sóc làm bạn với bà. Sự tài giỏi thông minh của ông ta chẳng là cái gì cả.
Người có khả năng muốn dựa vào cây to nhà họ Thích này có ngàn ngàn vạn vạn, một chút tài cán cỏn con như ông ta quả thật không phải là chuyện hiếm.
Vì vậy bi kịch bắt đầu, vừa không đạt được những gì ông ta muốn, còn trộm gà không được, mất cả nắm gạo, bị vây trong lao tù nhà họ Thích.
Dĩ nhiên ‘tài giỏi đẹp trai’ sẽ bất mãn, một khi ông ta đã bất mãn thì sẽ không chịu săn sóc tỉ mỉ vị tiểu thư nhà họ Thích này rồi.
Tâm tư của Thích Hướng Vi có thể so với sợi tóc, nhạy cảm phát hiện chồng của mình đã thay đổi. Từ nhỏ được nuông chiều, đương nhiên bà tiếp nhận không nổi, vì vậy, rất hợp lẽ, bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, cải vã… sau đó…
Bà mang thai.
Sự ra đời của Thích Nam cũng không thể nào làm hòa hoãn được mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng của cặp vợ chồng này. Hơn nữa, bọn họ cải vã ngày càng nhiều, ‘tài giỏi đẹp trai’ không chịu nổi, bắt đầu từ từ ngủ đêm bên ngoài.
Vì vậy, không bao lâu đã xảy ra chuyện.
‘Tài giỏi đẹp trai’ trật đường rầy.
Cũng không lâu lắm, không chỉ trật đường rầy, ngay cả em bé cũng được ôm.
Cảm thấy tìm được tình yêu đích thật, ‘tài giỏi đẹp trai’ không nhịn được sự áp bức của nhà họ Thích, không muốn mỗi ngày phải cải vã với Thích Hướng Vi, dứt khoát quyết định ly hôn.
Quá trình không thuận lợi, nhưng kết quả cũng được như ông ta mong muốn. Ông ta mang theo con bé, cùng nhau chung sống hạnh phúc vui vẻ với tình yêu đích thực của mình.
Về phần con gái yêu quý của nhà họ Thích, bởi vì bị người chồng lạc lối đả kích, không những cơ thể suy sụp, tinh thần cũng có chút thất thường.
Thích Hướng Vi không thích đứa con này của bà. Bà chán ghét gương mặt của đứa bé bởi vì gương mặt của nó có chút tương tự như ‘tài giỏi đẹp trai’ lòng lang dạ sói kia. Lúc tinh thần thất thường, bà sẽ đoạt nó từ tay của người bảo mẫu, nhốt nó vào trong tủ treo quần áo, không cho người nào đụng tới.
Đến khi tâm tình bà tốt lại, ý thức được người bị bà nhốt lại chính là cục thịt từ trên người mình sinh ra thì bà sẽ ôm nó ra, siết vào lồng ngực, lẳng lặng lau nước mắt.
Trong trí nhớ của Thích Nam, đã có một người phụ nữ như vậy. Bà thích ngồi bên cửa sổ đàn dương cầm, bà lịch sự nhã nhặn lại xinh đẹp, khúc nhạc mềm mại từ trong người bà tràn ra. Nét mặt của bà điềm tĩnh, lúc nhận ra cô đang nhìn bà, bà sẽ quay đầu lại mĩm cười với cô.
Em bé Thích Nam sẽ vì nụ cười này mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng phần lớn thời gian, người phụ nữ kia sẽ không mĩm cười.
Người phụ nữ kia quá cô đơn lạnh lẽo, bà muốn bày tỏ, cho nên bà rất yêu thích trò chơi này. Bà thích nhốt Thích Nam đằng sau cánh cửa tối đen của tủ quần áo, kể lể dong dài sự đau khổ và oán hận của bà qua cánh cửa.
Ban đầu Thích Nam không hiểu, nghe dần dần cũng bắt đầu hiểu ra.
Lúc người phụ nữ kia nhìn thấy trong mắt em bé Thích Nam bắt đầu hiện ra ý hận, bà cảm thấy rất vui vẻ. Bà thật sự hi vọng người cô hận cũng giống như bà. Vì vậy, hết lần này tới lần khác, bà không ngại phiền toái, tố khổ với cô. Mà bây giờ, nguyện vọng của bà đã đạt được.
Thích Nam nghe đã nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra một loại tình cảm quái dị. Có lúc, cô nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cửa sổ, sẽ nghĩ tới chuyện từ phía sau đẩy bà một cái, chỉ cảm thấy không cần nhìn thấy bà nữa thì cuộc sống sẽ tốt hơn.
Chẳng qua là những lúc như vậy, cô sẽ nghĩ đến những nụ cười ít ỏi kia.
Cô giống như một chú chó ghẻ, đói tới phát khùng, chỉ cần một chút bố thí như thế cũng sẽ khiến cô che chở thật chặt, không buông tay.
Cô hận, lại khát khao.
Về sau nữa, người phụ nữ cô muốn đẩy xuống lầu đã tự mình nhảy xuống, ngay trước mặt cô.
Từ lúc đó trở đi, Thích Nam bắt đầu tự bảo vệ mình rất tốt, bởi vì trước khi đó, trong lúc cô không hề phòng bị, có quá nhiều người tổn thương cô không chút kiêng kỵ.
Đến khi Thích Nam lớn hơn một chút nữa, thỉnh thoảng cô có nghe được tin tức của người đàn ông kia từ miệng của người nhà nhà họ Thích. Nghe nói ông ta mở công ty nhỏ, kinh doanh không tệ, vợ con mỹ mãn. Chỉ là, hình như bởi vì trong cuộc đời của ông ta, ông ta đã phụ lòng một số người, trời đất khiển trách, không bao lâu sau, vợ ông ta cũng qua đời trong một tai nạn xe cộ.
Người đàn ông yêu vợ mình sâu đậm không chịu nổi đả kích, từ đó say rượu đánh bài, không bao lâu sau thì tán gia bại sản, mất công ty, mất nhà cửa, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện chết đi, giày vò đứa con gái mà người vợ yêu quý kia để lại.
Bất quá những chuyện này đều không liên quan tới Thích Nam. Cô đã không gặp lại người đàn ông kia, dần dần mất cả tin tức của ông ta.
Cho đến hai mươi năm sau, cô nhìn thấy ông ta một lần nữa.
Vì vậy giống như cơn ác mộng bị sinh sôi nảy nở, những chuyện cũ cô tưởng mình đã lãng quên lại như thủy triều tràn về, bao phủ lấy cô. Cô nhìn thấy chính mình trong trí nhớ bi thương không thể nào lành lại, cô cảm thấy hít thở không xong, cô bắt đầu cảm thấy bất an, cô muốn thoát đi.
Vì vậy, cô đã đề ra ly hôn với người đã cưới cô vì quan hệ giữa hai gia đình, người đàn ông duy nhất khiến cô một lòng yên tâm lệ thuộc vào.
Bởi vì cô vô cùng sợ hãi.
“Một giây trước khi người phụ nữ kia liều mạng nhảy xuống, em vô cùng oán hận. Đã nhiều lần em muốn đẩy bà xuống, nhưng chính vì một chút khát vọng hèn mọn kia mà giãy giụa kìm chế. Mà bà ta thì cứ như vậy, tùy ý nhảy xuống, giống như sự đè nén giãy giụa của em chẳng qua không đáng một đồng. Để trải qua cuộc sống dài đằng đẳng như vậy, em phải sống như một đứa ngốc.”
Thích Nam cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, ánh mắt đã sớm không còn tiêu điểm.
“Mà người đàn ông kia, em nghĩ rằng có lẽ ông ta cũng không quan tâm em có hận ông ta hay không.” Khóe môi Thích Nam giật giật, cong lên một đường tự giễu, “Bởi vì trong mắt ông ta chưa hề nhìn thấy em.”
“Người em gái mà em chưa từng gặp mặt, em cũng không hi vọng sẽ nhìn thấy. Có lẽ là bởi vì ghen tỵ, ghen tỵ cô ấy đã từng trải qua hạnh phúc như vậy. Đó là hạnh phúc em khát vọng nhất nhưng chưa từng được nếm qua.” Nói tới đây, ánh mắt của cô dần dần lấy lại tiêu điểm, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, nói chuyện giống như đùa giỡn, “Dung Dung, nếu như anh dám ăn hiếp em, thì anh ngồi đó chờ em trả thù đi. Em đè nén sự u ám trong đầu, nhưng lại giống như một loại thú dữ lúc đói bụng, sẽ ăn thịt người!”
Dung Trình im lặng.
Thích cười cong đôi mắt thành hình lưỡi liềm: “Ha, bị hù sợ hả? Bị dọa sợ cũng không cho trả lại hàng, em đã ỷ lại anh rồi! Nói nghe nè Dung Dung, anh nghe được em đã từng bi thảm như vậy, anh không chuẩn bị an ủi em chút nào sao? Ít nhất cũng phải ôm em yêu thương một ít chứ!”
Lần này Dung Trình không tiếp tục im lặng nữa, anh hỏi: “Em cần?”
Thích Nam trợn mắt: “Dĩ nhiên!” Nói xong, cô mặt dày giống như trước đây, vui vẻ chạy tới, ôm gấu Dung Trình, cạ cạ mặt mình vào mặt anh, “Dung Dung, em rất cần!”
Dung Trình để mặc cho cô càn quấy.
Thích Nam ôm anh một hồi thấy đủ, lúc này mới hài lòng chuẩn bị đứng dậy. Nhưng vào lúc này, một cánh tay vòng ra sau lưng cô, đè ót của cô xuống. Bất ngờ không kịp đề phòng, đầu của cô bị ép lên bộ ngực kiên cố, tiếp theo là một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt hông của cô.
Cả người của cô rơi vào lồng ngực ấm áp, giống như được bảo vệ chặt chẽ.
Cô sửng sốt, ngay sau đó hốc mắt nóng ran.
“Dung Trình, tốt nhất anh không được rời khỏi em.” Giọng nói của cô ong óng, “Cho dù anh không thương em.”
~
“Cho dù em không thương anh, anh cũng phải kiên trì sống chung với em, bởi vì anh nỡ bỏ rơi một người cô đơn như em…” Trong TV, nam chính nhìn chằm chằm nữ chính, đôi mắt tràn đầy thâm tình.
Tô Yên bị nam nữ trong vở kịch làm cảm động, thiếu chút nữa cầm không được nước mắt.
Lúc này, Tống Dịch từ bên ngoài đi vào.
Nước mắt của Tô Yên sắp tràn ra lại rụt trở về, cô đứng bật dậy, trên mặt vui mừng: “Dịch, anh đã về rồi?!”
Tống Dịch không nhìn cô ta, chỉ là cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Tô Yên thấy lạ nhìn sang, khóe mắt nhìn thấy hai hàng dấu răng in trên tay anh ta, kinh ngạc kêu lên: “Anh bị cắn?!”
Âm thanh bén nhọn của cô đâm vào tai Tống Dịch đau nhói, anh ta nhìn cô một cái: “Có gì kinh ngạc chứ?”
Tô Yên thấy mình lo lắng cho anh ta mà trái lại anh ta còn trách cứ mình, có chút uất ức, cắn cắn môi: “Em chỉ lo lắng cho anh.”
Tống Dịch thấy cô lại có khuynh hướng chảy nước mắt, khóe miệng co quắp lại: “… Được rồi, anh đã sai, anh không nên nói em như vậy.”
Lúc này Tô Yên mới bật cười: “Tay của anh… bị sao thế?”
Không biết Tống Dịch nghĩ tới cái gì, khóe miệng mang theo chút vui vẻ: “Bị sói con cắn mà thôi.”
Nhìn một cái đã biết dấu răng trên tay anh ta là do người tạo nên, làm gì có sói với chẳng sói. Ánh mắt Tô Yên lóe lên, cô nhìn anh ta một lúc, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hỏi: “Dịch, vừa rồi anh đi đâu vậy?”
“Hàng xóm.” Tống Dịch không hề giấu giếm.
Hàng xóm?
—— Cô cũng ở đây sao?
—— Đúng vậy, chúng tôi ở kế bên.
Tô Yên nhớ tới Thích Nam đã từng nói với mình như vậy. Cho nên… tay của anh ta là bị…
Hình như anh ta không hề tức giận khi bị cắn, lúc nhắc tới chuyện này còn có vẻ vui vẻ…
Anh ta…
Không biết Tô Yên nghĩ tới điều gì, bỗng dưng trừng mắt lên, cô nàng kinh ngạc có chút ngây người, giống như bị mất hồn.
Cô nhớ tới, Tống Dịch đã từng dây dưa với Thích Nam trong khách sạn Thạch Hạ.
Cô nhớ tới, Tống Dịch từng chạy tới tổ kịch cãi lộn với Thích Nam như không có người bên cạnh.
Cô nhớ tới, vốn là Tống Dịch đã không định tiếp nhận mình một lần nữa, nhưng tới giờ phút cuối lại thay đổi ý định. Sau khi hai người ở chung với nhau, anh đối xử với cô tốt hơn so với trước kia, nhưng lại không thích thân mật với cô. Rõ ràng anh đối xử với cô không giống như lúc trước, cũng như đối xử với những người con gái khác bên cạnh anh không giống nhau. Cô đã từng vì điều này mà vui mừng không dứt.
Cô nhớ tới, trước đây không lâu, có người nói cô và Thích Nam hơi giống nhau.
Cho nên…
Đây là Tống Dịch… xem cô là người nào?
Tô Yên không thể tin nổi, nhìn về phía Tống Dịch. Người kia cảm giác được ánh mắt của cô nhìn sang, sắc mặt có chút kỳ quái.
“Chuyện gì?” Anh ta hơi cau mày hỏi.
Tô Yên mấp máy môi, hai tay nắm chặc: “Tay của anh là bị Thích Nam cắn?”
Tống Dịch ngạc nhiên: “Tại sao em biết?”
Tô Yên không trả lời, cơ thể giống như trong lúc bất chợt bị rút đi toàn bộ sức lực, lảo đảo hai bước, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế sa lon. Hình như cô chợt hiểu ra điều gì, trái tim co rút từng trận, lạnh thấu xương.