Cuối cùng Tống Dịch cũng đến.
Lúc Thích Nam nhìn thấy anh ta, còn chưa kịp nghiêm túc chỉnh lưng anh ta về vấn đề thời gian thì ngược lại, anh ta đã lên tiếng, đưa ra yêu cầu trước.
Anh ta muốn nói chuyện với chỉ một mình cô.
Thích Nam nhịn không được: “Cũng chẳng phải là bí mật quốc gia…”
“Em có muốn biết hay không hả?” Tống Dịch miễn cưỡng giương mắt lên, chỉ một câu nói thôi đã khiến cô á khẩu không thể đáp trả.
Phải rồi, cô thật muốn biết.
Bởi vì phải cầu cạnh anh ta, cô không thể không cúi đầu: “Được rồi, có phải ngài nói, ngài muốn tới chỗ nào đó chỉ có hai chúng ta để nói chuyện không hả?”
Vọng Giác rất hoang vu, tùy tiện một chỗ cũng có thể trở thành một nơi rất tốt để giết người diệt khẩu. Vì vậy lựa chọn nơi để nói chuyện riêng cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Tống Dịch nhìn bốn phía xung quanh, chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được một nơi yên tĩnh ngay cả sâu bọ cũng không thèm viếng thăm.
Thích Nam vừa nhìn thấy, khóe miệng méo sẹo, muốn mở miệng vài lần nhưng rốt cuộc cũng nhịn. Sau đó níu kéo Dung Trình, nghiêm trang dặn dò: “Dung Dung, nếu như em không trở lại đúng giờ, anh nhớ báo cảnh sát, đừng một mình đi tìm em. Em sợ có người thuận tay xử lý luôn cả hai chúng ta.”
Tống Dịch: “……”
Dung Trình không lên tiếng, im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là lúc ánh mắt của anh xẹt qua Tống Dịch, vẻ mặt lâu nay thiếu hụt biểu cảm lại có chút dao động.
Thích Nam dặn dò xong, ưỡn thẳng lưng vừa bi thương vừa hùng dũng, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Tống Dịch nhìn cô một cái, dẫn đầu đi trước một bước. Thích Nam đi theo sau lưng anh ta, nhưng đi chưa được hai bước thì bị người nào đó kéo tay lại.
Kéo tay cô đương nhiên là Dung Trình, Thích Nam thuận thế dừng lại, nghi ngờ quay lại nhìn.
Dung Trình nhìn cô, trong mắt của anh tựa như lắng động rất nhiều tâm trạng nặng nề, phức tạp khó hiểu.
“Dung Dung…”
“Em thật sự muốn biết rõ?” Anh hỏi.
Ánh mắt Thích Nam khẽ dao động, cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, chỉ trở ngược tay, cầm tay của anh, nói: “Anh đợi em một chút, em sẽ trở lại ngay lập tức.”
Mặc dù không trả lời, nhưng coi như cũng đã thừa nhận.
Dung Trình nhìn cô một cái, từ từ buông tay cô ra.
Thích Nam im lặng theo sát Tống Dịch.
“Hình như anh ta không hề yên lòng đối với tôi.” Giọng nói của Tống Dịch truyền tới từ phía trước.
Thích Nam đang suy nghĩ chuyện gì đó rất chuyên chú, bởi vì giọng nói đột ngột của anh ta vang lên mà phân tâm, chân đạp phải một tảng đá trơn tuột, mất thăng bằng, thiếu chút nữa là té xuống. Tống Dịch giống như có mắt đằng sau lưng, chụp cô gọn gàng.
Cô chưa hoàn hồn đã vội thở dốc một hơi.
“Phốc.” Tống Dịch ôm cô, cười cười lưu manh, “Nhào đầu ôm ấp?”
Thích Nam vừa định mở miệng cảm ơn, lời chưa nói ra thì lại trở thành mỉa mai: “Bộ anh thấy tôi giống bị mù lắm sao?”
Tống Dịch ngậm miệng.
Anh cảm giác được cô đang vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của mình, vì vậy siết chặt tay không nhường. Không chỉ không nhường, anh ta còn cúi đầu kề miệng sát bên tai cô, thì thầm rất mập mờ: “Tôi hỏi nè cô nhóc, bộ tôi kém cõi vậy sao?”
Thích Nam gật đầu: “Ừ, rất tệ.”
Tống Dịch tăng chút sức: “Em muốn thử…”
“Tôi nói giỡn thôi, anh bảnh nhất!”
Lúc này Tống Dịch mới cười một cách hài lòng.
Thích Nam có chút không biết nói gì: “… Anh cứ định ôm tôi như thế này mà đi xuống hả?”
Tống Dịch nghe vậy, làm ra vẻ như không có chuyện gì, buông cô ra.
Thích Nam lườm anh ta một cái, có chút nghi ngờ đầu anh ta bị sức mẻ. Cô lướt qua người anh ta, bỏ đi trước, không hề nhìn thấy Tống Dịch rơi lại phía sau, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Dung Trình.
Cách đó không xa, ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau.
Tống Dịch khẽ nhếch môi.
Phát hiện anh ta rơi lại phía sau, Thích Nam bất mãn bĩu môi: “Nè, anh có đi hay không vậy?”
Tống Dịch làm như không có việc gì, quay đầu lại, cười cười: “Tới nè.”
Sau đó, hai người thuận lợi đi tới chỗ đã định.
“Bây giờ đã như anh mong muốn, có thể nói rồi chứ?” Thích Nam gạt đi nhánh cây nhỏ đang đâm trên eo mình, “Nói đi, anh đã hỏi được cái gì?”
Tống Dịch cười nói: “Chúng ta trò chuyện trước một chút, hâm nóng không khí rồi hãy nói sau.”
“……” Thích Nam ráng nhịn, nghiến răng nói: “Ngài muốn nói chuyện gì ạ?”
“Em thích tuýp đàn ông như thế nào?” Tống Dịch giống như không chút để ý, lên tiếng hỏi.
Đương nhiên không phải là anh!
Dĩ nhiên Thích Nam sẽ không trả lời như vậy, cô phải cẩn thận không thôi anh ta lại phát điên. Cô suy nghĩ, chắc là Tống đại thiếu này hơi có ý với mình. Đương nhiên, đây không phải là vì sức hấp dẫn của cô quá lớn có thể chinh phục được JJ biết đi này, mà đây chính là vì nhiều lần từ chối của cô đã gợi lên sự háo thắng trong lòng chàng công tử nhàn rỗi này.
Thế nhưng, cô lại không thể thỏa mãn lòng háo thắng của anh ta.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là lấy lý lẽ động chân tình, vì vậy cô mềm mỏng nói: “Tổng giám đốc Tống, tôi thật không biết phải trả lời vấn đề của anh như thế nào. Nếu nói thích, thì tôi thích ảnh đế Tống Cảnh đã lâu lắm rồi, nhưng thích thì có thể làm được cái gì, anh ấy cũng không thể nào thuộc về tôi. Chúng ta đừng nên bàn bạc về những thứ hư vô mờ mịt này nữa, có được không?”
Tống Dịch im lặng trong chốc lát, rồi lại hỏi: “Còn Dung Trình?”
“Hả?”
“Thích cái loại đó sao?”
“Thích chứ! Chúng tôi qua lại đã lâu, không thích thì làm sao lui tới?”
Tống Dịch nheo mắt lại: “Qua lại?”
Thích Nam thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Tống Dịch im lặng một lần nữa, lần này anh ta trầm ngâm lâu hơn thường lệ.
“Tổng giám đốc Tống?”
Vẫn không trả lời.
“Tống Dịch.”
Vẫn không lên tiếng.
“Tô Chấn.” Đột nhiên Tống Dịch lên tiếng, “Đó là tên của ba Tô Yên, biết không? Biết rồi thì đi nhanh đi, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt tôi.”
Thái độ của anh ta đột nhiên biến đổi kỳ quái, nhưng Thích Nam không hề chú ý tới, bởi vì cái tên kia đã hoàn toàn thu hút hết sự chú ý của cô.
Cô hoảng hốt đứng dậy, cho tới khi giọng nói của Tống Dịch lại vang lên.
“Em còn không đi?”
“… Ừ.”
Cô lên tiếng trả lời cứng ngắc giống như người gỗ nói chuyện, rồi bỏ đi. Tống Dịch nhìn theo bóng lưng của cô, nhíu mày một cái.
___ Mặc dù sớm đoán ra mối quan hệ của cô và Dung Trình, nhưng lúc cô tự mình khẳng định, anh ta vẫn cảm thấy… không thoải mái.
Dung Trình ở phía xa nhìn Thích Nam đi về hướng anh, sau lưng cô không có người đi theo, Tống Dịch đi chung với cô không biết biến đâu mất tiêu. Anh cũng không suy nghĩ nhiều vì cô đang ngoắc anh lại.
“Dung Dung, anh tới đây, chúng ta đi tìm chị Vân được rồi!”
Chắc có lẽ khoảng cách hơi xa, anh không nhìn ra được biểu cảm trên mặt cô, nhưng từ giọng nói của cô nghe ra được, cô không đến nổi nào.
Đại khái là không tệ, anh không xác định được, suy nghĩ.
Anh không dám khẳng định anh hiểu rõ cô, nhưng anh biết rõ, người phụ nữ của anh là một cô gái có thói quen ngụy trang.
Anh nghĩ như vậy, đi nhanh về phía cô. Tới gần hơn một chút, anh có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt của cô, phát hiện quả nhiên không có gì khác thường.
“Hỏi rồi?” Anh hỏi.
“Dạ.” Thích Nam cười cười, “Đã hỏi rõ.”
Dung Trình không biết có nên tiếp tục hỏi tiếp hay không. Đang do dự thì anh nghe cô nói tiếp.
“Chính là giống như em dự đoán.”
Dung Trình ngước mắt nhìn cô.
Thích Nam bật cười: “Đừng nhìn em như vậy, Dung Dung. Em đã nói rồi, em chỉ muốn biết, thế thôi… Đi thôi, chúng ta đi kêu chị Vân, đã lâu vậy rồi, đừng nói một nụ hôn, không chừng chiến đấu một trận cũng đã dọn dẹp xong xuôi rồi. Dĩ nhiên, nếu là đạo diễn Viên trời sinh năng khiếu khác người của chúng ta thì khỏi cần phải nói.”
Dung Trình: “…..”
Sự thật chứng minh, so với đầu óc suy nghĩ của Thích Nam, Vân Thi Thi và Viên Hoa biết giữ lễ nghĩa hơn nhiều. Hai người cũng không đến nổi làm ô uế tính chất trong sạch của một nơi non xanh nước biếc như thế này. Lúc Thích Nam đi tới gọi bọn họ, bọn họ chỉ là đang nói chuyện rất thuần khiết.Chẳng qua, lúc nãy nhìn thấy bọn họ, hai người hôn nhau như dứt ra không được, cho nên ánh mắt Thích Nam nhìn bọn họ có chút kỳ quái.
Bị cô nhìn đăm đăm, Vân Thi Thi muốn làm lơ cũng không được.
“Em nhìn tôi đăm đăm làm gì vậy?”
“Không thể nhìn à?” Thích Nam chớp mắt, ra vẻ vô tội, “Em đây chính là quan sát mắt nhìn của thần tượng mình thôi!”
Vân Thi Thi: “……” Từ lúc nào mà cô chớp mắt một cái đã trở thành thần tượng của cô nàng này rồi?
Cô không dám hỏi cặn kẽ nữa, cảm giác nếu như vậy, đề tài này sẽ chuyển sang một phương hướng rất kỳ quái.
Đang chờ cô ấy nói tiếp, Thích Nam lại nhận được sự im lặng hoàn toàn, có chút cô quạnh, chắc lưỡi một cái. Sau khi xác định Vân Thi Thi sẽ không cho mình bất kỳ giải đáp nào, cô đành phải quay về quấy rối Dung Trình.
Thích Nam chỉ có hai ngày nghỉ, sau khi tiêu phí mấy ngày ở Vọng Giác, ngày nghỉ của cô đã tới lúc kết thúc. Lục Đảo cách Minh Đảo rất gần, cho nên cô có thể lựa chọn ngồi du thuyền trở về sáng ngày mai, và cô đã quyết định như vậy.
Buổi tối cuối cùng ở Lục Đảo, Thích Nam nằm trên đùi Dung Trình vừa chơi điện thoại vừa hỏi anh: “Dung Dung, anh mới vừa nói chuyện với ai vậy?”
Trước đó không lâu, cô nhìn thấy Dung Trình nhận một cú điện thoại. Trên thực tế, cô cũng không có sở thích chiếm đoạt tất cả không gian cá nhân nào của người khác. Chỉ là cô không có thói quen yên tĩnh, không có chuyện gì làm thì thích tìm đề tài để trò chuyện.
Dung Trình cũng không có ý gạt cô: “Dương Hàng gọi điện thoại tới xác nhận hành trình của anh.”
“Cậu ấy muốn đi chung với chúng ta hả?”
“Ừ, anh không về Thạch Hạ. Ngày mai đi thẳng ra phi trường.”
Tay đang chơi điện thoại di động của Thích Nam dừng lại. Một lát sau, cô ném điện thoại sang một bên, lật người lại ôm hông của anh: “Ôi, em không nên lựa chọn làm nghề diễn viên.”
Dung Trình không đáp lại, anh biết cô chỉ là nói đùa. Cô rất yêu thích diễn kịch, đây là chuyện anh đã biết từ lâu.
“Mấy ngày nữa anh sẽ trở lại. Đề án khai phá khu phía Tây của Minh Đảo vẫn cần phải theo dõi.”
Thích Nam cười cười: “Đừng nói làm như em xa anh sẽ sống không nổi vậy!” Nói xong, cô lại trợn mắt hỏi: “Mấy ngày?”
Dung Trình: “…..”
__ Biểu hiện quá ỷ lại vào anh của cô không biết là chuyện tốt hay xấu.
Trên du thuyền rời khỏi Lục Đảo, Thích Nam ngồi yên không được, kể cho Dương Hàng nghe câu chuyện buồn cười về người đàn ông ngu xuẩn làm mất nhẫn cầu hôn nghe được từ Vân Thi Thi. Thích Nam vẫn là nhịn không được bật cười.
“… Ha ha, người đàn ông quả thật là chuyên gia ngu xuẩn, vậy mà cũng làm mất chiếc nhẫn!”
Là người lắng nghe, toàn bộ hành trình, Dương Hàng tỏ ra hết sức trầm lặng.
Nhìn kỹ lại, có thể thấy được sự lúng túng trên mặt cậu ấy.
“Cho nên, hai người đây là…”
Vân Thi Thi hào phòng thừa nhận: “Chính là như em nghĩ.”
Coi như đã sớm có suy đoán, nhưng sau khi nhận được xác định thì Thích Nam vẫn kinh ngạc, phản ứng chậm mất nửa nhịp. Cô nhai đi nhai lại mấy lần câu trả lời mà theo cô hơi có chút kỳ dị, rốt cuộc cô cũng mất đi bộ dạng ngơ ngác, trên mặt đã có phản ứng.
Chỉ là phản ứng của cô có vẻ phong phú quá mức.
Mà trên vẻ mặt phức tạp khó phân biệt kia lại có một chút thuộc về thương hại. Đối tượng chính là Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi đen mặt, cô tuyệt đối không muốn tra hỏi, rốt cuộc là cô nàng này thương hại mình cái gì, nhất định câu trả lời này sẽ không như mình mong đợi. Bởi vì muốn phân tán sự chú ý của cô nàng có một đầu óc tràn đầy những ý tưởng kỳ quái, cô lên tiếng kể về một tin đồn thú vị ở Lục Đảo.
“Nghe nói chiều hôm qua, có một người đàn ông cầu hôn ở di tích Thạch Lâm. Các người cũng biết, du khách ở di tích rất nhiều, anh ta đã tốn không ít tâm tư mới có thể xin được một nơi cầu hôn có nhiều du khách như vậy. Lúc anh ta quỳ xuống, trong nháy mắt, có rất nhiều người tập trung lại, náo nhiệt, ồn ào, chúc mừng…Không khí rất vui vẻ.” Vân Thi Thi dừng một chút, “Người đàn ông lắp ba lắp bấp, mặt trắng bệch, chờ đợi một bước cuối cùng. Lúc này, anh ta mở hộp nhẫn ra…”
Thích Nam nói thay: “Chiếc nhẫn biến mất?”
“Phốc, đúng vậy, không cánh mà bay!” Vân Thi Thi hồi tưởng lại một màn kia, vẫn còn cảm thấy buồn cười, “Em không tưởng tượng được vẻ mặt của người đàn ông kia đâu… Phốc!”
Thích Nam không cười, nhìn Vân Thi Thi đang cười không thể kìm nén được, trừng mắt, “Cho nên, hôm qua hai người đi chúc phúc cho đôi tình nhân? Mạo hiểm bị người khác nhận ra?”
Vân Thi Thi: “……” Cô nghẹn họng, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Cho nên… rốt cuộc cô ra sức nói lãng sang chuyện khác là vì cái gì? Tại sao cô nàng này lại có thể quay trở ngược lại bắn trúng mình?!
Cô hết cách.
Thích Nam nghẹn họng Vân Thi Thi xong, lúc này dây thần kinh chậm nửa nhịp mới thức tỉnh, cười lớn: “Ha ha ha, người đàn ông kia quá ngớ ngẩn rồi!”
Những người khác ở chỗ này: “……”
Phản ứng có phải là quá chậm không vậy hả?
Cứ thế, Thích Nam cười không ngừng, vừa cười vừa nói một câu rất kinh ngạc: “Chắc là người đàn ông kia rất ngu ngốc, không một chút phòng bị! Chẳng lẽ anh ta không chút đề phòng người mà anh ta muốn cầu hôn hay sao? Ngộ nhỡ người ta không muốn gả cho anh ta, trộm mất chiếc nhẫn rồi sao? Phốc, thật đúng là chưa từng thấy!”
Ba người ở đó: “……”
Bọn họ có cảm giác, lời nói của cô mở ra cánh cửa lớn của một thế giới mới… Lý do như thế mà cũng nghĩ ra được…
Cùng một lúc, một nơi khác trên Lục Đảo, người đàn ông cầu hôn gặp phải quạ đen vẫn còn ngượng ngùng lúng túng cho tới tận bây giờ mỗi khi nhớ tới việc này đang ôm mặt tự thôi miên mình đừng nhớ tới nữa. Đang chuẩn bị thôi miên thành công thì bỗng dưng anh ta hắc xì một cái thật to.
Trong nháy mắt, thôi miên hoàn toàn sụp đổ.
Ở bên này, Thích Nam không biết cuộc trò chuyện của cô dẫn đến phản ứng như thế nào. Sau khi cô nàng cười một mình cho đã xong thì quên hết mọi chuyện, chuyển sang bám riết Vân Thi Thi, muốn moi ra hành trình của cô ấy. Sự thật chứng minh, thủ đoạn của cô không tệ, không ngờ moi được hành trình của người ta.
Vì vậy sau khi xuất phát, chuyến đi hai người của Vân Thi Thi và Viên Hoa lại có thêm hai người nữa bám theo đuôi.
Mà trong đó, cái đuôi nhỏ Thích Nam không có giây phút nào ngừng miệng.
“Đi Vọng Giác ngắm biển hả?” Vừa không biết xấu hổ vừa bám theo sát đuôi, cô chu miệng bày tỏ sự ghét bỏ, “Đó là nơi khách du lịch bầu chọn thành nơi vắng vẻ và buồn chán nhất. Nếu như Lục Đảo không bị biển người bao phủ thì sẽ không ai chọn đi Vọng Giác hết.”
Là người đề nghị đi Vọng Giác, Vân Thi Thi không thể phản bác được.
Cô lựa chọn nơi đó vì biết nó ít người. Đối với một nhân vật công chúng mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là điểm cuốn hút cô.
Mặc dù Vọng Giác không được khách du lịch coi trọng, nhưng Vân Thi Thi cảm thấy, nếu như mình lựa chọn nó thì cũng nên binh vực nó một chút. Nhưng mà cô vắt hết óc cũng nghĩ không ra một điểm để ca ngợi nó. Rốt cuộc, cô cũng chỉ có thể yếu ớt nói một câu: “… Em có thể không đi mà.”
“Tại sao không đi?” Mặc dù nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nhưng Thích Nam vẫn không chịu buông tha dự định này, “Em và Dung Dung muốn đi xem, xem ngồi bên cạnh hồ bơi và ngồi cạnh nó có gì khác nhau…À, có thể là thiếu chút gió, nhưng cũng có thể để quạt kế bên thổi ào ào mà…”
Vân Thi Thi càng nghe càng chóng mặt, rốt cuộc cũng chịu không nổi mà mời khắc tinh của người nào đó ra___
Cô khẽ đẩy Viên Hoa một cái: “Anh thu thập yêu nghiệt này đi.”
Thích Nam thính tai nghe được lời nói của cô, trợn mắt: “Em không sợ, em có lá bài chủ chốt rồi! Dung Dung, lên đi! Giương cái mặt đẹp trai của anh ra!”
Dung Trình: “……”
Viên Hoa: “……”
Khóe miệng Vân Thi Thi co quắp lại, cô không khỏi liếc mắt nhìn Dung Trình một cái… Ừ, không thể phủ nhận, thật đẹp trai, nhưng___
“… Nó có lợi ích gì?”
Thích Nam kinh hãi: “Chẳng lẽ chị nỡ lòng tổn thương một gương mặt như vậy sao?”
Vân Thi Thi: “……”
Cô vuốt mặt, mặt như tượng đá, nhìn thẳng về phía trước: “Đi nhanh đi, không còn sớm nữa.” Nhìn bộ dạng này, chắc là tạm thời cô ấy không muốn nói chuyện với cô nữa rồi.
Thích Nam đang muốn đáp lại thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn____
Là một dãy số xa lạ.
Cô nghi ngờ tiếp nhận. Điện thoại vừa mới thông, cô có cảm giác kích tố theo tín hiệu vô tuyến mà truyền tới.
Không sai, người gọi điện thoại là Tống Dịch. Anh ta dùng cách nào mà biết được số điện thoại của cô.
Tống Dịch gọi tới là muốn nói cho cô biết, chuyện cô nhờ anh ta đã có kết quả. Chỉ là kết quả như thế nào thì Tống Dịch lại để cô treo lơ lửng, không chịu nói rõ ràng, cũng như giải thích hành động cũng mình___
“…Kết quả quan trọng như vậy, nếu như không gặp mặt để nói thì có phải có vẻ không tôn trọng hay không? Em cảm thấy thế nào?”
Thích Nam giận: “Tôn trọng? Vậy anh tắm rửa xông hương xong đi rồi hãy tới đây!”
Tống Dịch bị sặc cũng không giận, trả lời một cách lười biếng: “Được, em đang ở đâu?”
Cuối cùng, Thích Nam cũng phải chịu bại dưới sự khát vọng của mình. Cô hi vọng lấy được đáp án này, cho nên trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô nói cho đối phương biết chỗ mình muốn đi tới.
Sau khi cúp điện thoại, Thích Nam bị bỏ rơi lại vài bước đuổi theo đoàn người, chụp lấy tay Dung Trình đang đi ở phía sau, càu nhàu: “Em cảm thấy gần đây anh chàng công tử này thiếu thốn tình yêu, thay đổi cách tìm cảm giác thực sự rồi!”
Nghe vậy, Dung Trình như có điều suy nghĩ.
Vân Thi Thi nghe được những lời này của cô, quay đầu lại chế giễu: “Có lẽ công tử người ta coi trọng em đấy!”
Vẻ mặt Thích Nam thản nhiên: “Lần trước người bị chị nói như vậy, không bao lâu sau thì em được biết, các người đã trở thành quấn quít không rời rồi còn gì nữa.”
Vân Thi Thi lặng lẽ quay đầu đi.
Thích Nam quan tâm đến kết quả ở Tống Dịch như vậy, nhưng Tống Dịch lại giống như cố ý trêu đùa cô, để cô đợi thật lâu cũng không tới. Bọn họ tới Vọng Giác rồi mà anh ta cũng không xuất hiện.
Trước sau Vọng Giác vắng lạnh, Vân Thi Thi và Viên Hoa tìm một chỗ có phong cảnh thật tốt làm thế giới của hai người. Vì vậy sau khi hẹn giờ trở về xong, hai người bọn họ đã tách ra.
Thích Nam tùy tiện tìm một tảng đá ngầm bên bờ biển ngồi xuống, không bao lâu sau đã ngồi ngây người ra, không ầm ĩ như trước nữa.
Dung Trình đứng sau lưng cô, lẳng lặng nhìn cô một hồi. Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Để ý lắm à?” Anh hỏi.
Thích Nam ngừng lại một chút: “Dạ phải, ngứa ngáy giống như con rận bò trên người, quấy nhiểu tâm tư vậy.”
“Biết rồi thì như thế nào?”
“Không thế nào hết, chỉ là muốn biết, vậy thôi.” Thích Nam đặt đầu lên gối của mình, “Ưm, sau này có thể tránh… Có vài người, giống như lời nói vậy.”
Dung Trình đưa tay ra, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô sau tai, động tác rất tự nhiên.
Sau khi làm xong động tác này, anh mới hỏi: “Cần anh giúp một tay không?”
Thích Nam ngước mắt lên, liếc anh một cái: “Anh giúp như thế nào?”
“Kỹ năng diễn xuất của người mới không thể đảm nhiệm được nhân vật, bị những người khác chen vào đẩy về phía sau cũng không phải là không có khả năng.”
Thích Nam ngập ngừng một chút: “… Đây chính là người mới Thái tử gia Tống thị coi trọng, không phải là người mới bình thường.”
Dung Trình thản nhiên: “Anh sẽ nghĩ cách.”
Thích Nam: “……”
Một lúc sau, cô cười ‘phốc’ một tiếng, cạ trán lên người anh, vừa cạ vừa cười mắng: “Kẻ có tiền đại gian đại ác!”
Dung Trình không lên tiếng, anh chỉ là nghiêng đầu nhìn cô.
Cũng chỉ là khuôn mặt tươi tắn linh hoạt của cô khiến anh yêu thích, anh nghĩ.
Thích Nam cười đùa xong, dựa đầu vào vai anh: “Nếu như con bé thật sự là… nếu như thôi, anh cũng đừng làm cái gì cả, chúng ta cứ coi như con bé không tồn tại. Em cũng tuyệt đối không hi vọng Dung Dung của em để ý đến em ấy, cho dù là bất kỳ lý do nào cũng không được.”
Dung Trình quan sát cô, thấy cô không có ý dối trá, gật đầu theo cô.
“Ừ.”
Khu Vọng Giác bị nghiêng, phong cảnh không nổi bật, khách du lịch lại không thích, cho nên khu này rộng lớn nhưng người thật ít. Bất quá, đối với những người khác mà nói, yên tĩnh cũng có vẻ đẹp của yên tĩnh. Ngồi trên những tảng đá khổng lồ, trò chuyện trong gió biển nhè nhẹ, cũng rất thú vị.
“Chắc là Tống Dịch kia trên đường tới đây bị mỹ nữ trong áo tắm dụ dỗ mất đi linh hồn rồi, hiện giờ không biết đã chạy theo người đẹp nào rồi!” Khóe mắt Thích Nam nhìn thấy một con cua nhỏ bò lên tảng đá ngầm, cô vươn ngón tay ra chọc chọc, thọc nó tới đầu óc choáng váng không tìm được đường đi, “Em không nên hi vọng quá nhiều ở anh ta.”
Bọn họ ở Vọng Giác rất lâu đợi người, vậy mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tống Dịch.
Thích Nam thôi không trêu chọc bạn nhỏ nhiều chân này nữa, vỗ tay một cái: “Không đợi nữa! Dung Dung, chúng ta đi tìm đạo diễn Viên bọn họ đi!”
Dung Trình không ý kiến.
Địa thế Vọng Giác phức tạp, Thích Nam phải trổ ra hết tài nghệ mới có thể nhảy qua mấy đám nham thạch khổng lồ, đến bên kia còn vắng vẻ hơn.
“Trốn bên kia kỹ thế, không biết đang làm gì nữa?” Thích Nam lấy tay vịn Dung Trình, mượn sức nhảy đến khu bằng phẳng, lấy lại giọng nói bình thường, lúc này mới đưa mắt tìm kiếm bốn phía.
Từng cụm đá ngầm bên kia trống trãi, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian cô đã tìm thấy. Chỉ là lúc tầm mắt cô nhìn thấy hai người kia, khóe mắt của cô giãn ra.
“…À, thì ra tới chỗ yên lặng này để phóng thích bản tính trời sinh!”
Cô nhìn hai người đang hôn nhau không dứt ra được ở xa xa, huých cùi chỏ lên cánh tay Dung Trình: “Chúng ta tránh trước nhé, cho họ chút thời gian phóng thích hoàn toàn cái đã.”
Vì vậy hai người lại lui xuống.
Hai người quay trở về đã không nhìn thấy, có một người cũng tới Vọng Giác bằng con đường khác. Cô ta cũng nhìn thấy hai người Vân, Viên đang hôn nhau say đắm. Không biết xuất phát từ mục đích gì, cô ta chụp lại vài cái một màn này.