Tống Dịch nhìn thấy cô xuất hiện ở đây thì hình như rất ngạc nhiên, nhướng mày nói với cô: “Tôi tưởng em vẫn còn đang nghỉ phép.”
Thích Nam trả lời anh ta: “Nghỉ phép không thể tới thăm cả đám được à?”
“Vân Thi Thi?”
Đương nhiên, Tống Dịch cũng đã nghe qua sóng gió trên mạng lần này.
“Nếu đúng như vậy, tôi có thể nói cho em biết, hôm nay cô ấy không có ở đây.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở.
“Không, chỉ là tôi muốn gặp…” Thích Nam dừng lại một chút, ra vẻ tế nhị, “Tô Yên của anh.”
Hình như Thích Nam dùng mấy chữ ‘Tô Yên của anh’ không làm Tống Dịch vừa lòng. Sau khi nghe câu này xong, nụ cười trên mặt anh ta tan đi một chút: “Chúng tôi đã không còn đi chung với nhau nữa.”
Thích Nam không có cảm giác bất ngờ, nếu quả thật Tống đại thiếu luôn theo đuổi cảm giác mới mẻ mà một người phụ nữ trói buộc lại thì cô mới cảm thấy ngoài ý muốn. Cô trêu ghẹo: “Tìm được con mồi mới?”
Tống Dịch nhìn thẳng vào cô, cười nói: “Đúng vậy.”
Tròng mắt của anh ta đen hun hút, lúc anh ta nhìn thẳng vào một người nào đó, sẽ khiến cho người đó không thoát khỏi cảm giác bị áp bức.
Thích Nam có loại ảo giác mình biến thành con mồi trong mắt của người thợ săn. Cô nhíu mày, không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt của anh ta.
Tống Dịch nhận ra sự kháng cự của cô, chủ động đổi đề tài: “Nghe nói gần đây em gặp phải chút chuyện, có cần giúp một tay không?”
“À, anh chuẩn bị giúp tôi như thế nào? Bây giờ tôi đi tìm Tô Yên, anh có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?” Đương nhiên Thích Nam sẽ không xem anh ta như một kẻ ngốc, “Anh chịu ra tay với cô ta sao?”
“Vì em, cái gì cũng được.” Tống Dịch trêu cười nói. Hình như anh ta còn có chuyện khác, sau khi liếc nhìn đồng hồ xong, vẻ mặt giống như xin lỗi, ý bảo mình có chuyện phải đi. Trước khi đi, anh ta nói với cô một câu, “Em chờ tin tức của tôi.”
Thích Nam cũng không mong đợi sự giúp đỡ của anh ta, cô nghe xong cũng bỏ ngoài tai.
Sau khi tách ra cùng Tống Dịch, cô đi vào cao ốc công ty, đứng trong đại sảnh SEC, quan sát một cách khó hiểu rồi mới đi vào thang máy, sau đó ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng quay.
Lúc này chính là thời gian quay phim buổi chiều của tổ kịch, tất cả mọi người đang bận rộn, thấy cô đẩy cửa vào, trong bỗng chốc, xung quanh như im bặt đi một giây.
Thích Nam làm như không nhìn thấy ánh mắt quan sát của mọi người chung quanh, sắc mặt thản nhiên.
Viên Hoa đang xem cảnh diễn, đang đúng lúc là cảnh của Tô Yên. Sau khi Thích Nam đi vào thì lẳng lặng đi tới bên cạnh đứng nhìn. Cô đứng yên lặng giống như vách tường, nhưng Tô Yên bị cô nhìn chằm chằm, đột nhiên lại mất tự nhiên giống như bị con rận bò lên người vậy.
“Cắt!” Viên Hoa kêu lên một tiếng.
Tô Yên khẩn trương nhìn về phía anh.
“Đứng qua một bên nhìn người khác diễn như thế nào.” Viên Hoa chỉ nói với cô ta một câu rồi xoay người an bài cảnh kế tiếp.
Ai cũng có thể nhìn ra anh đang xem thường cô ta, Tô Yên khó chịu, mấy máy môi.
“Phốc.”
Trừ Thích Nam ra, trong lúc này mà có thể cười được thì không có người khác.
Tiếng cười của cô gây ra sự chú ý cao độ.
Vô số ánh mắt nhìn cô chằm chằm, cô lại giống như không nhìn thấy người xung quanh, tiếp tục cười. Không chỉ có cười, cô còn không chút kiêng nể, bộc lộ oán hận: “Phốc, xin lỗi, nhịn không được. Thật ra thì tôi rất tò mò, tại sao có người trước khi lên sàn lại diễn giỏi như vậy, vừa lên sàn thì lại giống như tay chân bị trói chặt? Cảm giác này chả kém người gỗ bị giật dây là bao nhiêu!”
Bị xoi mói trước mặt nhiều người như vậy, Tô Yên tức giận muốn ói máu, cô ta hít vào mấy hơi, thở dồn dập, gắng gượng nở ra nụ cười hiền lành yếu ớt: “Thích Nam, tại sao cô lại tới đây? Chuyện của cô… đã giải quyết chưa?”
Câu này của cô ta thật rất ân cần, nhưng trong nháy mắt, lại khiến cho nhóm người thích xem náo nhiệt nhớ lại chuyện Thích Nam vẫn còn chìm nổi trong dòng xoáy dư luận, thập toàn thập mỹ dời đi sự chú ý của mọi người.
Thích Nam cười như không cười nhìn cô ta một cái.
“Cô lo lắng cho tôi như vậy, có muốn tìm một chỗ cùng nhau trò chuyện với tôi một lát không?” Cô cười cười nói.
Đương nhiên Tô Yên không muốn trò chuyện đơn độc với cô, vì vậy cô ta dùng Viên Hoa làm cớ từ chối: “Đạo diễn bảo tôi đứng bên cạnh học hỏi, tôi…”
“Tôi thấy không nên phí thời gian, số lần cô học hỏi cũng không ít, tôi nhìn ra cô chẳng tiến bộ chút nào.” Thích Nam mặc kệ sắc mặt tái xanh của Tô Yên, quay sang nói với Viên Hoa, “Đạo diễn, tôi muốn mượn người của anh dùng một chút, anh không ngại chứ?”
Viên Hoa lạnh nhạt gật đầu một cái: “Đi sớm về sớm.”
Tô Yên nghe vậy không nhịn được cơn giận, không thể tin nổi kêu lớn: “Đạo diễn!”
Thích Nam cười cười: “Đi thôi, trước kia cô rất quan tâm tới tôi mà, bây giờ cho cô cơ hội quan tâm đó.”
Tô Yên vừa tức vừa vội.
Thích Nam nói một cách cứng cỏi: “Tôi chỉ muốn mời một người quan tâm tới tôi giống như cô vậy đi uống một ly cà phê mà thôi, cũng không phải đẩy cô vào biển lửa núi đao gì, làm gì mà sợ vậy? Không lẽ cô đã làm gì trái với lương tâm sao?”
Tô Yên: “…..”
Thích Nam nhướng mày: “Thật đúng là làm chuyện trái lương tâm à?”
Tô Yên không muốn cô chụp mũ trên đầu mình, không còn cách nào khác, chỉ đành đi với cô một cách không cam lòng.
Cho đến khi hai người rời khỏi, những người đứng vây xem cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là hai người đang làm cái gì.
Thích Nam mang Tô Yên tới quán cà phê, còn săn sóc gọi thực đơn cho cô ta.
Tô Yên không chờ được người phục vụ rời khỏi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
So với cô ta, Thích Nam có vẻ bình tĩnh nhàn rỗi hơn nhiều. Thậm chí, cô còn chu đáo dặn dò người phục vụ một vài chi tiết yêu cầu, đến khi cảm thấy không còn sơ sót điều gì, mới để người phục vụ rời đi.
“Đừng nóng vội, đơn giản là tôi chỉ muốn trò chuyện một chút với cô thôi.” Thích Nam tùy ý đặt hai tay lên bàn, “Ví dụ như… tại sao hết lần này tới lần khác cô muốn hãm hại tôi?”
Lúc cô nói những lời này thì trên mặt vẫn nở một nụ cười, nhưng nụ cười lại như có gai muốn đâm người.
Đột nhiên Tô Yên nhìn về phía cô, lúc chạm đến khuốn mặt tươi cười của cô thì lại né tránh. Mấy ngón tay của cô ta co quắp lại mất tự nhiên, trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tình: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Dường như Thích Nam chỉ muốn thưởng thức bộ dạng khẩn trương rối rắm của cô ta, đợi đến khi thưởng thức đã rồi, cô lại chuyển đổi đề tài một cách không lưu luyến: “Nghe nói cô và Tống Dịch đã chia tay?”
Tô Yên cau mày, đương nhiên không muốn nói tới đề tài này.
Thích Nam lại vui vẻ nhìn cô ta không hài lòng, bám lấy đề tài này không buông: “Chia tay cũng tốt, anh ta là loại người không có trái tim như vậy, đối với cô tốt được bao nhiêu chứ? Lúc anh ta cao hứng thì bố thí nho nhỏ, không có cũng chả sao.”
Tô Yên: “…..”
Cô nghĩ cô ta vẫn còn muốn, cho dù chỉ là một chút bố thí.
Thích Nam thành thật khuyên nhủ một hồi, đột nhiên lại chuyển đề tài một cái đùng: “Cho nên, tại sao cô lại hãm hại tôi?”
Tô Yên choáng váng bởi vì lô-gích của cô, đầu đau thình thịch.
“Tôi không có…”
“À, bỏ đi, tôi cũng không cần lý do.” Thích Nam gắt gỏng cắt ngang lời cô ta.
Tô Yên: “…..”
Thích Nam nhìn cô ta mấy lần, vừa cười một cách nhẹ nhàng: “Được rồi, lần này mục đích tôi tìm cô là chỉ muốn nói cho cô biết, tôi có phần lễ vật cho cô.”
Lễ vật?
Tô Yên kinh ngạc không hiểu nhìn cô.
Thích Nam chỉ cười không nói.
Nụ cười của cô khiến Tô Yên sinh ra một loại ảo giác mình sẽ lãnh đủ. Điều này làm cho cô ta ra khỏi quán cà phê rồi mà vẫn lo lắng đề phòng không thôi. Nhưng một ngày đã trôi qua, bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng như cũ, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Cô ta thoáng yên tâm, cảm thấy Thích Nam chỉ là đang hù dọa mình.
Nhưng mà cô ta đã yên tâm quá sớm. Sáng sớm hôm sau, cô ta nhận được ‘lễ vật’ mà Thích Nam đã nhắc tới.
Mà Thích Nam vừa mới ‘tặng quà’ xong, cuối cùng trong lòng cũng trời quang mây tạnh sau mấy ngày mưa dầm, nhưng không phải chỉ vì chuyện bực mình đã được xử lý xong, mà còn bởi vì…
Dung Trình trở lại.
Nguyên nhân ngọn nguồn của cơn sóng này hình ảnh hôn nhau của Vân Thi Thi và Viên Hoa, mà bối cảnh là Vọng Giác Lục Đảo. Nói về góc độ hôn thì không phải là hình khiêu dâm gì, nhưng lại gây ra phong ba lớn như vậy thì chỉ vì một nguyên nhân, chính là thân phận của nhân vật scandal.
Vân Thi Thi là nữ chính của《Người Tình Chuyên Nghiệp》, mà Viên Hoa lại là đạo diễn của bộ phim này. Vì mối quan hệ này, những tấm hình bình thường kiểu kia đáng lẽ có thể qua mặt bất cứ tờ báo nào, cộng thêm chút gì đó bí ẩn, thành ra lại trở thành đầu đề của các tạp chí lớn.
Cũng khó trách người xem suy nghĩ quá nhiều! Đối với Làng Giải Trí đã từng bộc lộ quá nhiều chuyện bẩn thỉu xấu xa, dần dần người xem không còn tín nhiệm nó nữa. Hơi có mùi tanh một chút là liền muốn khơi mào nội tình tin đồn thất thiệt.
Nếu thân phận của Viên Hoa bị đổi đi thì có lẽ sẽ không gây ra trận động đất lớn như vậy, thậm chí chỉ cần không phải là đạo diễn của bộ phim mà Vân Thi Thi đang đảm nhiệm.
Nhưng sự thật không xảy ra người ta mong muốn. Một khi đã xảy ra rồi thì nói những thứ này cũng đều vô dụng, giải quyết vấn đề mới chuyện quan trọng nhất.
Công ty quản lý của Vân Thi Thi đã mời tập đoàn PR (quan hệ quần chúng) trước tiên, bọn họ rất coi trọng Vân Thi Thi trong lúc vẫn còn thuận buồm xuôi gió, cho nên như vậy đã coi như hết sức rồi.
Trong lúc công ty đại diện vội vàng liên lạc giới truyền thông xóa hình ảnh, thuê người đánh lạc hướng bằng cách dẫn dắt những sự kiện giải trí khác, đội ngũ PR ưu tú số một được công ty huấn luyện ra nhanh chóng phát hiện được một điều, còn có người đang làm chuyện dẫn dắt giống như bọn họ, chỉ là chiều hướng thì lại hoàn toàn ngược lại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, có người đang thao túng chuyện này. Sự bộc phát cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Vân Thi Thi nghe theo chỉ thị của công ty, nhốt mình không lộ diện, nghe được tin tức này cũng không kinh ngạc lắm. Theo tốc độ truyền bá như đốm lửa lan cháy cả thảo nguyên này, nếu nói không có người cố tình chơi xấu thì mới là chuyện không thể tin. Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, ở trong cái vòng lẩn quẩn này quá lâu, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
Vân Thi Thi cũng không mở miệng hỏi thử ai đã bày ra chuyện này, cho dù cô biết công ty đã lập ra một danh sách của vài kẻ tình nghi, và đang thảo thuận về chuyện này. Ở trong Làng Giải Trí, nhìn trúng cơ hội cơ hội đạp cho người khác một cú chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, hỏi cũng chỉ gây thêm phiền mà thôi.
Từ khi chuyện bộc phát, ngoài việc ngồi ngẩn người ra, cô chỉ còn biết nói chuyện với Viên Hoa mà thôi.
Không hổ là trùm giải trí, năng suất của ông chủ Vân Thi Thi còn rất cao. Mặc dù không đến nổi nhìn thấy hiệu quả ngay lập tức, nhưng bọn họ đã ngăn chặn được lòng hiếu kỳ của những người muốn đào bới sâu vào quá khứ của Vân Thi Thi. Ngay đến lúc hiệu quả dần dần bộc phát, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, có một loại dư luận kỳ quái xuất hiện.
Sau khi Thích Nam nhận được thông báo tổ kịch tạm hoãn lại quá trình quay phim, cô dùng tất cả tinh lực chú ý đến sự kiện này ở trên web. Cô đang theo dõi chú ý thì đột nhiên bị một loạt dư luận bộc phát khiến cô kinh động rớt cả quai hàm.
Trong lúc chuyện này càng ầm ĩ càng nóng, mức độ chú ý nảy sinh thời điểm cao độ một cách kỳ dị. Trên trang web Tianya, có một bài post có tính chất muốn gợi thêm gió xuất hiện. Bài post này nhanh chóng thúc đẩy đủ loại thảo luận ‘Chị em trở mặt thành thù, đâm thọt sau lưng’, nói đúng ra thì chính là tin đồn của Vân Thi Thi và một ‘diễn viên con’.
Khi bài post xuất hiện, rất nhanh có người ẩn danh tự xưng là ‘Tầng Chủ’ đề ra yêu sách, Vân Thi Thi và ‘diễn viên con’ kia quan hệ ‘thân thiết’ như thế nào mà còn đề cử ‘diễn viên con’ kia làm cái gì.
Ngoài việc làm mờ đi hình ảnh của ‘diễn viên con’, Tên ‘Tầng Chủ’ này còn gạch đi, cất giấu không nói thẳng tên ‘diễn viên con’. Mặt khác, tên này còn khoa trương giúp Vân Thi Thi lập ra một trang blog tuyên truyền, phương thức rất kiểu cách.
Đáng nhắc tới chính là, vị nhân sĩ ẩn danh có lòng này không chỉ cung cấp tin tức quan hệ thân thiết của Vân Thi Thi và ‘diễn viên con’, mà còn ‘không cẩn thận’ tiết lộ lời đồn quan hệ không minh bạch giữa ‘diễn viên con’ và Viên Hoa trước đó, còn nhấn mạnh rất có trách nhiệm, đây chỉ là lời đồn.
Mà điều này lập tức được người vây xem liên tục ‘cảm kích’ ra mặt chứng thật.
Vì vậy, đám người nhiệt huyết rảnh rổi không có việc gì để làm này thích nhất là những tiết mục quậy nháo, và thế là sự biến hóa của bài post này đã đè xuống độ nóng bỏng của scandal Vân Thi Thi và Viên Hoa.
Rất rõ ràng, ‘diễn viên con’ bị che mờ không có hiệu quả kia chính là Thích Nam.
Bài post vừa mới đăng, fans ái mộ còn chưa tới mấy ngày của Thích Nam đã rối rít phản bội cô, tụ tập ở trang blog của cô dựng cờ chinh phạt, nói gì cô bề ngoài lòng lang dạ sói, thật rất khó nghe.
Lúc này, fans của Vân Thi Thi, thậm chí có cả đám người chỉ là qua đường không rõ mục đích, không hề có ý định tha thứ một cách dễ dàng cho Thích Nam, một ‘tiện nhân không biết xấu hổ’ này. Hơn thế nữa, còn có cả tiết mục trò chơi, ném bom cô cút xéo khỏi Làng Giải Trí.
Thích Nam phiền não vô cùng, nếu như không phải bài post phách lối kia xuất hiện, chính cô cũng không nghĩ tới, tình hình lại có thể biến thành như vậy. Cho dù chính cô tận mắt chứng kiến cảnh hôn kia, cô cũng không bao giờ nghĩ tới, một người ngoài cuộc như cô xoay mình một cái đã biến thành người trong cuộc, hơn nữa, còn là người trong cuộc bị mang tiếng xấu.
Cô có chút lo lắng, không biết Vân Thi Thi có nghĩ cô như vậy không.
Vất vả lắm cô mới có được một người bạn trong ngành, cũng không muốn chỉ vì vậy mà ngoảnh mặt làm ngơ.
Sự thật chứng minh, cho dù Vân Thi Thi suy nghĩ như thế nào, công ty quản lý của Vân Thi Thi lập tức bắt lấy cơ hội này.
Vốn là bọn họ đã tốn rất nhiều công sức muốn dập tắt trận lửa scandal này, không ngờ trong nháy mắt đã có chuyển cơ. Cho nên bọn họ không chút do dự, bắt lấy thời cơ, trong lúc tình thế dần dần chuyển sang phương hướng kỳ lạ, bọn họ đã cho thêm dầu vào lửa ở phía sau.
Không thể nghi ngờ đây là một phương pháp giải quyết rất tốt, bởi vì trong bỗng chốc,Vân Thi Thi đã thuận lợi biến đổi hình tượng từ ‘bị nghi vấn mờ mờ ảo ảo’ hỏng bét thành người bị chị em đâm thọt sau lưng. Hơn nữa, công ty PR truyền bá giống như tẩy não, hai người Vân, Viên là quan hệ yêu đương bình thường. Trải qua chuyện này, Vân Thi Thi đã hoàn toàn được tẩy đen.
Trong khi đó, Thích Nam cha không thương mẹ không thương lại bị ép tới thảm thương, giống như một chậu nước bẩn trút hết lên người. Nếu không phải tố chất tâm lý của cô vững chắc, có lẽ cô đã sớm bị hành hạ đến điên khùng.
Tuy nhiên, Thích Nam vẫn cảm thấy rất vui vẻ khi nguy cơ của Vân Thi Thi đã được giải trừ, mặc dù phương pháp giải quyết lại dựa vào mức độ lợi dụng bản thân mình quá lớn.
Hôm nguy cơ được giải trừ, tối hôm đó Vân Thi Thi có gọi điện thoại cho Thích Nam. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau kể từ khi sự việc bắt đầu, cho nên cả hai đều có chút lúng túng. Suy cho cùng, điều kiện tiên quyết giải trừ mối nguy cơ này chính là đẩy Thích Nam vào biển lửa, cho dù đây không phải là chủ ý của Vân Thi Thi.
“Cái đó, chuyện lần này…” Nói đến chuyện này, Vân Thi Thi ngượng ngùng ấp úng. Đúng vậy, nói gì thì nói, cô vẫn là áy náy.
“Chị không sao chứ?” Thích Nam cắt lời cô.
“Không sao.”
“Không sao là tốt rồi.” Dường như Thích Nam không hề bị ảnh hưởng bởi dư luận online, ít ra là ngoài mặt không để lộ ra. Cô nói một cách nghiêm túc, “Chị Vân, có chuyện em phải nói cho chị biết, chuyện chụp hình kia không phải là do em làm.”
Vân Thi Thi siết chặc điện thoại di động, sự am hiểu của Thích Nam lại khiến cô cảm thấy càng khó chịu.
“Tôi biết.” Cô thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không thể qua được lương tâm khiển trách, nói tiếp, “Em… có cần tôi giúp chuyện gì không?”
“Phốc, tạm thời không có. Chị cũng đừng lo lắng cho em. Bất quá em chỉ là một diễn viên con đứng hàng , giới truyền thông báo đạo còn chê em không đủ nổi tiếng, hai ngày thôi là chẳng còn ai nhớ tới nữa. Nếu chị thật sự vẫn còn cảm thấy không an lòng, thì giúp em giữ lại mấy hộp chocolate, có được không?”
Vân Thi Thi không nói lời nào, cô thật sự rất thích Thích Nam. Chuyện biến thành như vậy cô cũng đã đứng ngồi không yên. Cô chỉ mới biết được cách công ty giải quyết sau này, đến khi đó thì cô có lòng cũng không thể ra sức.
“Chờ đến khi chuyện này qua đi, chúng ta…”
Chúng ta như thế nào?
Cô lại không nói tiếp, chỉ thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Quan hệ của các cô đã có vết rạng nứt, mà cô thì lại không nói nên lời phương thức bù đắp. Cô chỉ cảm thấy, nói ra thì quan hệ giữa hai người ngày càng xa hơn.
Sau khi nói chuyện xong, Thích Nam ngồi sửng người rất lâu.
Thích Nam vẫn luôn cho rằng, với mức độ nổi tiếng hàng thứ của mình, sóng gió gì cũng sẽ mau qua đi. Nhưng suy nghĩ của cô quá lạc quan, cơn bão này không hề tạm nghỉ, mà còn có khuynh hướng càng ngày càng khuếch trương. Mỗi khi độ sốt giảm đi một chút, thì sẽ có một đám người nhảy ra nhắc lại chuyện xưa.
Thích Nam có khờ cũng nhìn ra được, có người đang nhắm vào cô.
Vốn là cô không để trong mắt những chuyện này trên mạng ảo, nhưng sự thật chứng minh, có vài người hết lần này đến lần khác khiêu khích tính nhẫn nại của cô. Cho đến khi cô ra cửa bị một người kéo sang một bên, chưa kịp chào hỏi thì đã bị mắng tới tấp, thì sự nhẫn nại của cô đã đạt tới cực điểm.
Thích Nam không thể nhịn được nữa, cô bấm số điện thoại của Dung Trác, cô muốn nhờ Dung Trác trợ giúp. Về phần Dung Trình? Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không suy tính cần sự trợ giúp của anh, bởi vì so với anh mà nói, sở thích và sự kết giao tạp nham của Dung Trác lại càng thích hợp hơn, phương pháp cũng càng phóng khoáng hơn.
Đương nhiên Dung Trác không hề từ chối, rất nhanh đã nhờ được đám ‘bạn giang hồ’ tra ra được người phát hành những tấm hình lúc ban đầu.
“Chính là mấy tên lưu manh cho vay nặng lãi, có lẽ không phải là người chuyên nghiệp làm ra chuyện này, để lại rất nhiều dấu vết, tìm ra bọn họ cũng không phải là chuyện khó khăn.” Dung Trác nói với cô như vậy, “Nói nghe cái coi Nam Nhi, cô làm ra chuyện gì mà để người ta oán hận như vậy, cách xa ngàn dặm cũng muốn chơi chết cô?”
Bị đè nén mấy ngày, Thích Nam chả còn hơi sức lắm lời với cậu ta, hỏi: “Lưu manh cho vay nặng lãi? Có người chỉ điểm à?”
“Ậy, cô hỏi đúng trọng điểm rồi. Cái đám ‘giang hồ’ kia nói, bọn họ bắt được một tay nợ cờ bạc đã lâu. Không biết làm sao mà con bạc này đang lúc nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại cái mạng rệt không đáng đồng xu, lại gặp được một thiên sứ nhỏ, nói muốn bọn họ nghĩ cách giúp cô nàng một tay. Không những cô nàng trả giúp khoản nợ này cho con bạc đó, còn giao cho bọn họ một số lệ phí không nhỏ. Hình chụp chính là do cô nàng cung cấp, phương pháp cũng là do cô nàng chỉ giáo.”
“Con bạc?”
“Nghe nói tên là Tô Chấn.”
Thích Nam giật mình, im lặng thật lâu, không nói tiếng nào.
“A lô, Tiểu Nam, cô còn ở đó không?” Dung Trác không nghe cô trả lời, hỏi lại lần nữa, “Tôi còn chưa nói cho cô biết người đứng sau chỉ điểm mà! Nè, người có ý định ác độc muốn hại Tiểu Nam thuần lương thục đức của tôi tên là Tô Yên…”
Giọng nói có chút hả hê của Dung Trác vẫn tiếp tục truyền tới, nhưng ý tưởng của Thích Nam đã bỏ đi từ lúc nào.
Tô Yên…
Sự thật này… cô tuyệt đối chưa từng nghĩ tới đáp án này!
Mặc dù từ lúc mới bắt đầu, cô nàng Tô Yên này chưa từng xóa bỏ sự căm thù đối với mình, vừa mới gặp mặt thì đã bày mưu lập kế. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, cô ta sẽ hại mình giống như vậy, dùng một phương thức không thể nể mặt chút nào.
Đây là bởi vì Tô Yên đã sớm biết mối quan hệ bí mật kia giữa các cô? Cho nên bất mãn?
Được, vừa đúng lúc, cô cũng thật bất mãn!!!