Trước khi chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Thích Nam nhớ lại chậu Đại Lục La trong phòng khách, vì vậy trở mình chọc chọc vị chủ nhân của chậu Đại Lục La đang nằm ngủ bên cạnh mình.
“Dung Dung, cho em hỏi chuyện này tí.” Lần này, cô đảo một vòng, không đi thẳng trực tiếp vào vấn đề để bại lộ mục đích của mình, “Chậu Đại Lục Na trong phòng khách kia có ý nghĩa đặc biệt gì với anh không?”
Dung Trình bắt lấy bàn tay của cô đang nghịch ngợm trên eo mình, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Em muốn tặng nó cho Tống Cảnh.”
Dung Trình không trả lời, trực tiếp kéo chăn phủ hết lên người cô.
Thích Nam giẫy giụa mấy cái thì đầu của cô được giải thoát, giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối, hỏi: “Không thể được sao?”
Vài phần tiếc nuối này rơi vào tai của Dung Trình, cộng thêm chuyện lần trước cô cố tình thỉnh giáo Tống Cảnh, gộp luôn cả những chuyện trước kia về Tống Cảnh, giống như nước lạnh giội vào dầu nóng, bắn tung tóe không ngừng.
Anh đè nén tâm tình phức tạp như muốn phá vỡ lồng ngực tuông trào từ đáy lòng, chỉ là… Dù sao, người cầm quyền của nhà họ Dung cũng là nhân vật đã từng trải qua sóng gió thương trường, mà không phải là một thanh niên hai mươi tuổi xung động tràn đầy nhiệt huyết. Sự chững chạc của anh khiến anh có thể đè nén tâm tình của mình một cách dễ dàng. Vẻ mặt và ánh mắt của anh cũng không lộ ra chút sơ hở nào.
“Đó là món quà mẹ anh đã tự mình lựa chọn lúc anh mua căn hộ này.” Anh đang nói xạo, mượn cớ từ chối cô.
Cha mẹ Dung Trình đã sớm chuyển hết gánh nặng của nhà họ Dung lên vai của anh, đi du lịch vòng quanh thế giới, đã hơn một năm rưỡi rồi mà chả thấy bóng dáng ai. Thích Nam biết chuyện này, cũng như hiểu rõ vị ‘mẫu thân đại nhân’ kia của Dung Trình tuyệt đối không làm ra loại chuyện quan tâm tỉ mỉ như thế này. So với cha Dung, vị ‘đại nhân’ này còn có nhiều ‘khí chất đàn ông’ hơn!
Cô giận Dung Trình dùng lý do thấp kém như vậy để qua loa với mình, vì vậy, cô không khách sáo, trừng mắt lại với anh:
“Vậy thì anh giữ lại làm cây phong thủy cho tới chết đi!”
Nói xong, cô giận dỗi xoay người không để ý đến anh.
Dung Trình: “……”
Ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng, Dung Trình thăm dò vòng vo, hỏi cô có muốn tới công ty với anh hay không, nhưng tất cả đều bị cô giả đò như không nghe, cuối cùng rồi anh cũng phải đi tới công ty một mình.
Thật ra Thích Nam cũng không phải rất tức giận. Cô sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này là nổi khùng. Con người ai cũng có lúc có chút nhẫn tâm. Lý do thật sự cô không muốn đi công ty chính là vì cô muốn đi chợ hoa một chuyến, mua cho Tống Cảnh một chậu cây cảnh. Đương nhiên, mục đích của cô thật ra rất đơn thuần, coi như là cám ơn đối phương đã chỉ bảo cô về phương diện diễn xuất.
Với mục đích đơn giản như vậy, cô tìm kiếm trên mạng một chút, chọn ra được một chỗ bán hoa gần đây. Cuối cùng cô chọn được chậu cảnh văn phòng cỡ trung, trả tiền cho người mang qua.
Từ chỗ bán hoa đi ra, trên tay của cô còn có thêm một chậu Đồng Tiền[1] nhỏ rất dễ thương.
Cô đánh giá cây Đồng Tiền trên tay vài lần, sau đó bấm số điện thoại của Dung Trình, nói cho anh biết mình muốn tới công ty của anh.
Nhận được điện thoại của cô, từ nãy giờ Dung Trình đang thất thần rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần: “Muốn người tới đón không?”
“Không cần phiền phức như vậy, em tự đón xe là được rồi.” Thích Nam nói xong lại bổ sung một câu, cố tình dùng giọng nói thần bí: “Em mang quà tới cho anh.”
Dung Trình: “……”
Anh có chút lo lắng về ‘món quà’ của cô, chỉ sợ cô mang tới vài cây Vạn Niên Thanh[2], hợp với chậu Đại Lục La của anh, tạo thành đội hình phong thủy…
Ừ, không thể trách anh lo lắng, dù sao từ trước tới giờ anh đều biết, vợ trước của anh chính là độc ác như vậy.
Nhưng lần này anh đã đoán lầm Thích Nam rồi. Khó có khi người ta nghiêm túc được một lần, thật lòng chuẩn bị tặng quà cho anh.
“Cứ như vậy đi, em cúp máy.”
“Ừ.”
Lúc Thích Nam cúp điện thoại mới phát hiện ra mình không cẩn thận bấm nút ghi âm, thu lại cuộc trò chuyện giữa mình với Dung Trình. Cô mở bản ghi âm ra nghe, cảm thấy rất có ý nghĩa, cho nên để mặc nó lưu lại.
Cô cất điện thoại, đón xe đi tới khoa học kỹ thuật Triều Vinh. Tiếp tân biết cô, cho nên không lên tiếng ngăn cản, cô thuận lợi lên tới tầng chót. Bên ngoài phòng làm việc của Dung Trình, cô nhìn thấy trợ lý mới tới làm của anh. Khi nhìn rõ gương mặt của trợ lý thì khóe miệng của cô hơi co rút lại.
“……”
Mắt cô nhìn trợ lý mới, rồi lại cúi đầu nhìn cây Đồng Tiền trên tay của mình, suy nghĩ có bao nhiêu khả năng mình viện cớ trượt tay, ụp nó lên đầu đối phương đây…
Đang suy nghĩ, vị trợ lý mới kia đã lên tiếng, giọng nói xấc xược không giống như mình đang làm công việc phục vụ, mà là đang ‘được’ phục vụ.
“Những người không có nhiệm vụ không cho tới đây. Hừ, có hẹn trước không?” Trợ lý mới nhận chức, Thích Cẩn, khoanh tay lại, xếch đuôi mắt lên, bộ dạng giống như đang đòi nợ.
Thích Nam cảm giác tay mình thật ngứa, có dấu hiệu muốn trượt tay, nhưng rốt cuộc cô cũng kìm chế được. Đối mặt với sự bới móc của đối phương, cô lựa chọn phương thức văn minh___
Cô từ từ lấy điện thoại di động của mình ra, bật lên cuộc ghi âm của mình và Dung Trình…
Sau khi nghe xong, cô dùng giọng nói khinh miệt trát lên mặt đối phương: “Cái này tính là cái gì?”
Thích Cẩn: “……”
Cô ta thật không nghĩ tới cô sẽ chuẩn bị cái này!
“Vậy tôi vào đây.” Thích Nam cười cười với cô ta, lên giọng kêu một tiếng đầy hàm ý: “Trợ lý Thích.”
Thích Cẩn: “……”
Thích Nam cầm cây Đồng Tiền trong tay, đi về hướng phòng làm việc của Dung Trình, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nói: “Nhà họ Thích thật sự sắp sụp đổ? Cô là đại tiểu thư mà phải sống tạm bợ trên địa bàn của người khác?”
Thích Cẩn tức giận: “Tôi cam tâm tình nguyện không được à?”
“Được chứ! Ngài vui vẻ là được rồi!” Thích Nam nhún vai, không có ý tốt, nói: “Này trợ lý Thích, cô mang vào cho tôi một ly cà phê đi… Đừng trợn mắt, tôi là khách quý có hẹn trước. Nhanh lên một chút nhé, khách quý đợi không được sẽ bàn đến chuyện sa thải.”
Thích Cẩn trừng mắt nhìn cô, mà cô thì đã sớm xoay người đi vào phòng làm việc rồi.
“Ha ha.” Vừa vào đến phòng làm việc, Thích Nam nhịn không được nữa, bật cười ra tiếng.
Dung Trình đang nhìn văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi lại đưa mắt nhìn tới chậu hoa nhỏ trên tay cô. Thấy nó thật sự là một chậu Đồng Tiền thứ thiệt, mà không phải là đồ gì đó giả làm chậu hoa, anh thở phào nhẹ nhỏm: “Cười cái gì?”
“Cười nhà họ Thích không biết đang nghĩ cái gì, lại đưa Thích Cẩn tới làm trợ lý cho anh.” Thích Nam nghiêng đầu, “Cận Thủy Lâu Đài*? Ha ha!” (*Lâu đài gần nước: ý nói là lợi dụng sự gần gũi với người có quyền thế để nhờ vả)
Dung Trình dò hỏi: “Em không thích?”
Thích Nam trêu ghẹo anh: “Không lẽ em nói ‘Không’ thì anh sẽ sa thải cô ta à?”
“Cô ấy sẽ tìm một chức vị khác thích hợp hơn.” Dung Trình nói, “Ở những công ty khác.”
Ngụ ý là đáp ứng câu nói của cô.
Thích Nam nghe được, trong lòng cảm động: “Bỏ đi, không cần phiền toái, cô ta thích ở đâu thì cứ cho ở đó.” Đối với những người trong nhà họ Thích, cô đã sớm có thói quen bỏ mặc.
“Tặng cho anh.” Thích Nam đặt cây Đồng Tiền lên bàn làm việc của anh.
Đang nói thì Thích Cẩn bưng một ly cà phê nóng hổi tiến vào. Lúc đi vào, cô ta chẳng thèm nhìn Thích Nam, dù chỉ là nửa con mắt. Toàn bộ ánh mắt của cô ta đặt trên người Dung Trình, chỉ thiếu diều dán keo lên thôi.
“Tôi nói nè…” Thích Nam cố ý kéo dài âm cuối, lúc này Thích Nam mới tùy ý nhìn sang.
Thích Nam không những không giận, không buồn bực, mà ngược lại còn nhoẻn miệng cười. Cô nàng kia thấy thế thì có vẻ sửng sốt.
“Cô pha cà phê hơi đặc, đổi lại một ly cho tôi nhé.” Thích Nam chỉ về phía ly cà phê trên tay cô ta, cười nói.
Thích Cẩn: “…..”
Cô đây là nhìn được giống như uống được hay sao, làm sao biết đặc hay nhạt?!
Mặc dù biết mình bị người ta cố ý bới móc, nhưng đang ở trước mặt Dung Trình, cô nàng vẫn là giữ gìn mặt mũi, vì vậy ráng nặn ra một nụ cười khó coi: “Cô còn chưa…”
Thích Nam cắt ngang lời nói của cô ta: “Dung Dung, trợ lý mới của anh thật dài dòng, từ chức đi!”
Dung Trình nhìn Thích Cẩn một cái.
Nhận được ánh mắt của anh, Thích Cẩn miễn cưỡng cười một tiếng, nhẫn nhịn, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Thích Nam cười một tiếng với cô ta: “Làm phiền Trợ.Lý.Thích rồi.”
Mặt mày Thích Cẩn méo mó, xoay người đi ra cửa, bóng lưng có chút cứng ngắc. Cô vẫn luôn chướng mắt Thích Nam, cảm thấy nếu như cô ta không phải được nhà họ Thích nuôi lớn thì có được sự cưng chiều có cũng được mà không có cũng không sao hay không. Bây giờ mình lại bị cái con bò sát đê tiện kia đùa giỡn, làm sao cô không nổi giận cho được.
Chỉ là sự tức giận của cô ta không có chỗ phát tiết, chỉ có thể để bản thân tự buồn bực.
“Anh nhìn đi, giữ lại cô ta cũng có chỗ thú vị mà.” Sau khi nhìn theo vị trợ lý họ Thích đi ra ngoài, Thích Nam xoay người nói với Dung Trình như vậy, khóe miệng cười rất vui vẻ.
Dung Trình bị thủ đoạn trẻ con của cô đánh bại, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
Thích Nam vẫn còn nhớ tới công việc của Dung Trình, cho nên sau khi Thích Cẩn đưa cà phê lần thứ hai, cô không nói tiếng nào nhận lấy. Đương nhiên cô sẽ không uống, cà phê do tự tay Thích Cẩn pha, cô nên nghi ngờ thành phần vật liệu trong đó.
Cô vẫn giống như trước, không quấy rầy Dung Trình, một mình đọc kịch bản của mình. Lúc cô đi toilet, sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ kia hình như còn là một cái đuôi nhỏ biết ai oán, theo đuôi Thích Nam chắc lưỡi hít hà không dứt.
“Tại sao cô cứ quấn lấy Dung Trình thế hả?” Đuôi nhỏ oán hận trong lòng đã đủ, cảm thấy quậy bầu không khí lên mới vui hơn, vì vậy oán hận mở miệng, “Các người cũng đã ly hôn rồi!”
Thích Nam có chút buồn cười, nhưng cô lại có cảm giác, nếu như mình cười, chính là không tôn trọng người trước mặt đang ra sức biểu diễn vai trò khuê nữ oán hận. Vì vậy, cô miễn cưỡng kìm chế: “Còn cô thì tại sao không phải anh ấy thì không được?”
Thích Cẩn rất phù hợp với tính cách nhân vật này, buồn bã thở dài nói: “Tôi yêu anh ấy.”
Thích Nam tức điên người, không dè chừng nói tiếp: “À, vậy thì quá tốt. Tôi cảm thấy rất vui vẻ nhìn bộ dạng chật vật thấy người mình yêu mà đụng không được này của cô.”
Thích Cẩn đen mặt, cô nàng dẹp đi bộ dạng khuê nữ ai oán, phát ngôn một cách hung dữ: “Cô sẽ phải hối hận vì đã từng nói năng không kiêng dè như thế này.”
“Tôi sợ quá đi thôi.” Thích Nam nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ.
Thích Cẩn nhìn thấy, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý.
Xem ra, bò sát vẫn là bò sát, thường ngày diễu võ dương oai, đe dọa một chút là như cọp giấy bị đục thủng lỗ, xì hơi!
“Nếu như cô vẫn còn muốn duy trì cuộc sống tốt đẹp của mình sau này, rời khỏi Dung Trình đi.” Cô ta hất cằm lên, nhìn Thích Nam như nhìn một con kiến hôi.
“Không được rồi.” Thích Nam âm thầm thở dài một tiếng.
Thích Cẩn ngẩn người không hiểu.
Thích Nam thở dài xong, sắc mặt biến đổi nhanh như diễn kịch, nghiêm túc nhìn cô nàng kia nói: “Cô có đi toilet không vậy? Cô cứ ngăn cản tôi để mà nói nhảm thế này thì bọng đái của tôi sẽ không được rồi.”
Thích Cẩn: “……”
Cô ta đang đùa cợt với mình à? Hả!
Thích Nam làm như không thấy mặt mày cô ta đang biến đổi, tiếp tục cằn nhằn: “Tôi nói cô, đây là tật xấu đó, đi toilet là để phóng thích, chứ ai lại tới nói chuyện phiếm? Ai da, tôi không hầu cô nữa, lần sau cô muốn trò chuyện thì kiếm bạn cô đi chung đi… Nói cô cay nghiệt như thế này thì có bạn bè không ta?”
Mắt Thích Cẩn như sương lạnh nhìn chằm chằm cô, mà đối phương lại không thèm để ý tới, cười một tiếng.
“Hê hê, đừng làm mặt lạnh, sẽ giống như người trong quan tài, hù chết trẻ con đấy!”
Cô nói xong, bỏ mặc Thích Cẩn, đi vào toilet riêng, để lại người kia với tia mắt oán độc đứng nhìn cửa toilet riêng một hồi lâu.
“…Số điện thoại bạn gọi tạm thời không có người tiếp nhận, xin gọi lại…”
Thích Nam cúp máy, trả lại điện thoại di động cho Tống Cảnh. Sau khi nhận điện thoại, người kia quan tâm hỏi thăm.
“Không có ai?”
“Ừ.”
Liên tục ba lần đều không có người bắt máy, tạm thời không thể đánh thông. Thích Nam lại nghĩ tới nên gọi điện thoại cho Dương Hàng thay vì Dung Trình. Nhưng mà nhớ hết toàn bộ dãy số của Dung Trình đã là một chuyện rất miễn cưỡng, cô càng không thể nào nhớ nổi số của Dương Hàng, vì vậy đành chịu thôi.
Cho nên, hiện tại vấn đề kế tiếp chính là.
Vừa không có tiền vừa không có phương tiện liên lạc trong người, cô phải làm sao bây giờ?
Có lẽ nhìn thấu nỗi khổ trong đầu của cô, vị ảnh đế liên tục biểu hiện hình tượng đàn ông ga lăng thân thiết lại một lần nữa toát ra phong độ hào hoa phong nhã của mình, giống như bộ dạng chứng kiến cảnh cô bất lực đứng bên đường một tiếng đồng hồ trước vậy.
“Nếu không thì đến chỗ tôi một lát?” Anh đề nghị, “ Tôi cũng ở Vãn Phong Uyển, chờ một lúc sau thì cô lại gọi điện thoại một lần nữa. Lúc đó cô muốn đi cũng dễ dàng mà.”
Thích Nam quá cảm động. Tính ra cô và Tống Cảnh không quen biết nhiều, đối phương lại đưa ra đề nghị cứu viện, làm sao cô có thể không cảm động?
“Có được không?”
“Tại sao không được?” Tống Cảnh thân thiện tìm một lý do thật tốt cho cô, “Coi như hồi đáp món bánh ngọt của cô.”
Thích Nam không nói gì nữa, tiếp nhận đề nghị của anh.
Mặc dù Tống Cảnh ở Vãn Phong Uyển, nhưng không ở chung tòa nhà với Dung Trình, chỉ là cách đó không xa lắm. Cô đi theo anh đến chỗ ở, vừa vào nhà đã nhìn xung quanh đánh giá.
Chỗ ở của Tống Cảnh ngăn nắp nhưng trống trải, dường như thiếu vắng chút hơi người.
“Mời ngồi.” Tống Cảnh sờ sờ chóp mũi của mình, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không thường tới đây, cho nên có rất nhiều thứ chưa được trang trí đầy đủ… Muốn uống gì không?”
“Không cần, cám ơn.” Thích Nam từ chối sự tiếp đãi của anh, vừa khách sáo vừa nói chuyện, “Chỗ này của anh đã là rất tốt rồi.”
Tống Cảnh cười cười, “Vậy cô ngồi đây trước nhé, tôi đi thay đồ đã.”
“Được.”
Dường như suy tính bỏ lại ‘khách’ của mình một mình không được lễ phép cho lắm, Tống Cảnh trở lại rất nhanh, anh đã thay ra bộ quần áo thoải mái ở nhà. Không có quần áo hàng hiệu, thoạt nhìn anh vẫn đẹp trai như cũ, không hề kiểu cách.
Thiếu chút nữa là Thích Nam nhảy dựng lên vì kích thích.
Cũng may cô vẫn còn biết mình đang ở địa bàn của người khác, hiểu được phải nên tự kiềm chế, từ đầu tới cuối ngấm ngầm chịu đựng, không phát bệnh. Nhưng Bàn Thu thì không giống như cô, cũng như không hiểu phải kiềm chế là như thế nào, trực tiếp bỏ lại chủ nhân của mình, chạy đến chân người ta vừa nịnh nọt vừa chào mời vuốt ve.
Sự chào mời không biết liêm sĩ của nó dường như lại rất thành công, Tống Cảnh khom lưng bế nó lên, đưa tay gãi gãi cằm của nó, nhìn thấy nó thoải mái khép nửa mắt lại, thấp giọng cười nói: “Mèo của cô thật dễ thương.”
Thích Nam ganh tỵ mắt đỏ lên. Cô lạnh mắt liếc mắt mèo của mình một cái, khóe miệng cong cong không rõ ý tứ: “Hả, thật à?”
Bàn Thu nhướng mắt lên, nhìn lại cô, sau đó xoay người đi, dìa đít về phía cô.
Thích Nam: “…..”
___Vào giờ phút này, vì sắc đẹp của ảnh đế mà một người một mèo đã từng chân thành hứa hẹn nắm tay nhau đi hết đoạn đường này trở mặt thành thù không chút do dự.
“Ha ha.”
Tống Cảnh bị sự trao đổi giữa một người một mèo chọc cười.
Hai người nói chuyện về Bàn Thu một lát, sau đó Tống Cảnh cầm kịch bản của mình ra xem. Thích Nam nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, không dám nói chuyện quấy rầy. Ngược lại, Tống Cảnh chính là người thỉnh thoảng ngước đầu lên nói chuyện vài câu với cô, sợ ‘người khách’ này cho rằng mình quá lạnh nhạt.
Lúc bọn họ nói về vai diễn trước đây.
“Cô cũng là diễn viên mà.” Đột nhiên Tống Cảnh nhắc tới đề tài này, khiến Thích Nam không kịp chuẩn bị, hơi sửng người, “Đừng lo lắng, tôi không điều tra sở thích của người khác đâu. Chỉ là tôi đột nhiên nhớ lại… Mấy năm trước chúng ta đã hợp tác diễn qua một bộ phim phải không?”
Giọng điệu của anh cũng chẳng giống như là khẳng định, rõ ràng là thời gian đã làm hao mòn ấn tượng của anh về cô.
Thích Nam kinh ngạc: “Anh còn nhớ?”
“Có chút ấn tượng” Tống Cảnh áy náy nói, “Xin lỗi, trí nhớ của tôi có chút mơ hồ.”
Thích Nam kích động không thôi. Chỉ là một diễn viên phụ nho nhỏ mà có thể được ảnh đế nhớ tới, cho dù chỉ là ấn tượng mơ hồ, cô cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
“Đúng vậy! Mấy năm trước tôi đã từng may mắn được tham dự bộ phim của anh diễn.”
“Vậy thật đúng là có duyên.” Sau khi Tống Cảnh xác định được đáp án, tiếp tục hỏi thăm trình trạng gần đây của cô, “Gần đây cô có nhận được vai diễn nào mới không?”
Thích Nam cũng không giấu giếm: “Tôi nhận được lời mời thử ống kính của đạo diễn Triệu, nhưng có được hay không còn chưa thể khẳng định.”
“Đạo diễn Triệu Tích?” Tống Cảnh im lặng một chút, “Là bộ《 Đồng Hành 》?”
“Đúng vậy.”
Tống Cảnh lại im lặng.
Lúc này Thích Nam mới chợt nhớ tới, nữ chính của《 Đồng Hành 》 là Dịch Tịnh, bạn gái của Tống Cảnh. Mà theo như biểu hiện của anh bây giờ, tình trạng của anh và Dịch Tịnh dường như… không được tốt?
Cô cả gan suy đoán, cảm giác sâu sắc, trong lúc vô tình, mình lại giẫm chân vào vòng bát quái.
Vậy mà cho dù tò mò thế nào đi nữa, cô lại không thể đường đột tra hỏi. Dù sao đối phương cũng là Tống Cảnh, mà không phải là Dung Trình, Dung Trác mà cô quen thuộc.
Vẻ mặt quái lạ trên mặt Tống Cảnh cũng qua mau. Anh trở lại dáng vẻ bình thường, không khác gì lúc trước cho lắm: “Đó là một bộ phim rất tuyệt vời, cố gắng lên.”
“Dạ!”
Tống Cảnh do dự một lát, lại nói: “Nếu có gì cần giúp một tay, cô có thể tới đây tìm tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức.”
Thích Nam trợn mắt.
Cam kết của ảnh đế… đấy là chuyện tốt bánh nhân từ trên trời rơi xuống nha!
“Vậy sau này phải làm phiền anh rồi!”
“Không có gì.” Tống Cảnh cười nói, “Gần đây tôi cũng rảnh rỗi mà.”
Thích Nam nghĩ thầm, nhất định sự ‘rảnh rỗi’ của ảnh đế so với sự hiểu biết của cô không giống nhau. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô đều ghi nhớ mối ân tình này trong lòng.
Có lẽ cô nên làm thêm cho anh một phần bánh ngọt nữa bày tỏ tâm ý?
Thích Nam suy xét nghiêm túc khả năng chuyện này có thể xảy ra.
Có lẽ cô suy nghĩ quá chăm chú, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại buồn ngủ. Cô liếc mắt nhìn Tống Cảnh một cái, thấy anh đang đắm chìm trong kịch bản, vì vậy không quấy rầy anh, nghĩ tới chợp mắt một chút.
Cô tính chợp mắt khoảng mười phút thôi, nhưng từ xưa cho tới bây giờ, chuyện buồn ngủ đều không bao giờ nằm trong phạm vi dự tính của cô. Cô nhắm mắt một tí thôi mà thiếu chút nữa ngủ đến tối khuya luôn.
Lúc Tống Cảnh dời mắt khỏi kịch bản nhìn lại cô thì cô đã ngủ say, anh lấy tấm mềm mỏng đắp lên cho cô.
Lúc trời vừa tối, Tống Cảnh nhận được một cú điện thoại từ một dãy số xa lạ gọi tới, là Dung Trình.
“…Cô ấy đang ở chỗ của tôi ngủ thiếp đi rồi. Nếu như có thể, anh tới đón cô ấy thì tốt hơn.” Anh giải thích với Dung Trình trong điện thoại.
Dung Trình im lặng trong phút chốc rồi đáp ứng.
Thích Nam đang mơ thấy mình trần truồng lạc giữa trời đông tuyết phủ. Cô còn chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng vì thân thể trần truồng của mình thì một luồng khí lạnh đập vào mặt, lạnh phát run.
Run rẩy, cô tỉnh giấc.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy một cặp mắt đang treo lơ lửng trên đầu của mình. Cặp mắt kia nhìn cô chằm chằm, dọa cô sợ đến nổi cơn buồn ngủ biến đâu mất tiêu.
Phản xạ của cô là rụt về phía sau một cái, sau đó mới nhìn rõ ra chủ nhân của ánh mắt đó.
“Tỉnh rồi?” Chủ nhân của ánh mắt hỏi.
“……Dung Dung, anh hù chết người ta!” Thích Nam vuốt vuốt lồng ngực đập loạn cào cào lên, đẩy người Dung Trình đang khom khom nhìn mình ra một chút, “Sao anh lại tới đây?”
Dung Trình nói: “Không muốn anh tới à?”
Thích Nam nhìn anh một cách quái dị, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô có cảm giác Dung Trình thật quái lại giống như uống lộn thuốc vậy, mặc dù nhìn từ bên ngoài, anh cũng giống như bình thường không có gì khác biệt.
Cô phản bác anh: “Nói cái gì vậy chứ? Anh cho rằng người không nhận điện thoại của người ta là ai?”
Dung Trình ngừng lại một chút, gương mặt căng thẳng từ từ thả lỏng ra.
Lúc Thích Nam gọi điện thoại tới, anh đang có một cuộc hội nghị quan trọng với công ty cấp cao, vì vậy không để ý đến cuộc gọi của cô. Đến khi hội nghị kết thúc, anh mới phát hiện, một loạt dãy số gọi lỡ chính là từ Tống Cảnh.
Tống Cảnh báo cho anh qua đón Thích Nam trở về.
Lúc nghe được tin này, anh…
==
Không có người nào giống như Tống Cảnh vậy, trở thành cái xương, mắc ngang cổ họng, rút thì không ra, nuốt vào thì đau. Mà cái người lưu manh tạo ra tất cả những chuyện này chính là người phụ nữ vô lại họ Thích nào đó.
Mà đa số thời gian, anh không thể nào làm gì khác hơn là nắm bắt cô bé lưu manh này của anh.
“Đi thôi, đi về.” Anh nói một cách bất đắc dĩ.
“Ừm…” Thích Nam vừa đáp ứng vừa nhìn xung quanh, “Tống Cảnh đâu? Để em chào tạm biệt anh ấy trước đã.”
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, thôi kệ, bây giờ cô đã đã tỉnh dậy, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của Tống Cảnh đâu… À, ngay cả Bàn Thu cũng không thấy.
Chắc là con mèo ngu xuẩn kia đã bị đại soái ca Tống làm mê muội quên cả đường về rồi, vứt bỏ chủ nhân là cô ở lại, chạy theo người ta.
Cô không bao giờ muốn ở chung với nó nữa, cô thầm nghĩ, mặt không đổi sắc.
Đang suy nghĩ, thân thể tròn vo của Bàn Thu xuất hiện ở đầu cầu thang của tầng mái trên. Lúc này nó đang ngọa nguậy một cách khó khăn hướng về lầu dưới, mà theo sau nó chính là Tống Cảnh.
“Đã tỉnh rồi?” Tống Cảnh nhìn thấy cô, khách sáo cười hỏi: “Ngủ ngon không?”
Đối mặt với nam thần của mình, hiển nhiên nguyên lý đạo đức của Thích Nam co xu hướng tuột dốc: “Nếu như tôi nói ngủ ngon, lần sau anh còn cho phép tôi tới ngủ thêm một lần nữa không?”
“Ha ha.” Tống Cảnh bật cười, “Nếu như cô muốn.”
Thích Nam còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Dung Trình lại giống như không có thời gian, giục cô một tiếng: “Có đi hay không đây?”
Nghe vậy, cô không thể làm gì khác hơn là chấm dứt cuộc trò chuyện với nam thần của mình, không đành lòng chào tạm biệt với đối phương, ôm mèo của mình ra khỏi nhà của Tống Cảnh.
Trên đường trở về, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay, Thích Nam vẫn còn cảm thấy phấn khởi kỳ lạ. Nghĩ đến chỗ cảm động, cô không khỏi cảm thán:
“Tống Cảnh quả thật là một người dịu dàng.”
Sắc mặt Dung Trình nặng nề: “Cho nên?”
“Cho nên cái gì?” Thích Nam nghi hoặc.
Dung Trình nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, không biết làm sao, đành thở dài: “Tại sao anh lại có cảm giác chỉ số IQ của em thật chẳng ra gì, và chỉ số EQ cũng phát triển không đẩy đủ thế hả?”
Mặt Thích Nam đen xì: “Ừ ừ, nói chuyện hay lắm, nếu như không mang theo tính tấn công cá nhân!”
Dung Trình thở dài nói: “Thích Nam, em nên biết, không có người đàn ông nào có thể vui vẻ khi nhìn thấy bạn gái của mình dùng ánh mắt khác người để nhìn người đàn ông khác như vậy.”
“…..” Thích Nam chắc lưỡi, thưởng thức những lời nói của anh một hồi, cuối cùng không thể nào tin được, hỏi, “Dung Dung à, anh đang ghen hả?”
Vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc, nhìn Dung Trình giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh từ UFO bước xuống.
Dung Trình nhếch miệng, không chút suy nghĩ liền phủ nhận: “Không có.”
Thích Nam nhăn mặt, “Đừng nha, Dung Dung, dám thừa nhận mới đáng mặt đàn ông!”
Dung Trình: “……” Anh thật có chút hối hận nói đến chuyện này.
Thích Nam ôm mèo của mình, vuốt lông nó, lại đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dung Dung, sở dĩ em nhìn Tống Cảnh một cách khác người như vậy là bởi vì so với người khác, anh ấy thật sự có điểm đặc biệt hơn một chút. Anh ấy ưu tú như vậy, nên được người khác dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn anh ấy.”
“Mà anh, so với tất cả mọi người, đều không giống nhau. Bất kể anh có ưu tú hay không, trong mắt của em, anh đều không giống họ.” Cô nói.