Huynh đệ Lạt Điều để lại cho cô một bụng đầy nghi ngờ, còn mình thì lại thản nhiên rời khỏi. Có thể khiến cho cô khó chịu không phải chuyện dễ. Cô phải thừa nhận, mình tuyệt đối không thích loại cảm giác mất đi khống chế này. Điều này khiến cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Sau khi Dung Trác rời khỏi, cô cũng không còn tinh thần tập trung đọc kịch bản của mình nữa. Ý thức được điều này, cô bỏ rơi kịch bản của mình, tìm một bộ phim mạng để xem. Phim mạng giá thầu thấp, tác chế đơn giản nhưng nội dung bộ phim máu chó hài hước vừa đủ, có thể dùng để giết thời gian.
Vậy mà Thích Nam lại không cảm thấy thú vị, thậm chí cô còn ngồi ngẩn người ra.
Một lúc sau, cô hoàn hồn lại, tắt phim mạng, lấy điện thoại ra gọi cho Dường Hàng. Lần nào cũng như lần đó, Dương Hàng bận rộn công việc mà lúc nào cũng bắt điện thoại của cô sau tiếng reo thứ nhất, giống như anh có đường dây riêng cho cô vậy.
Nghe được giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Thích Nam có hơi hoảng hốt một chút, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới dùng giọng điệu nhạo báng ngàn thuở của mình trả lời đối phương.
“Dương, đi làm vui không?”
Không phải là ngày đầu tiên quen biết Thích Nam, vị trợ lý ưu tú nhiều năm vì thủ trưởng nhà mình quét dọn kiếp nạn cũng coi như hiểu rõ cô. Bởi vì hiểu cô rõ ràng cho nên anh càng không tin cô gọi điện thoại tới đây chỉ vì một tiếng thăm hỏi. Anh suy đoán dụng ý thật sự của cô, trong miệng thử thò xét, trả lời: “Tạm được?”
Giọng điệu của anh thiếu đi sự khẳng định, giống như vì muốn nghênh hợp với đáp án cô muốn mà cố ý trả lời.
Thích Nam nghe ra được, nhưng không thèm để ý. Tay cô vô ý đập đập bắp đùi của mình, đổi lại tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó mới hỏi tiếp: “Cho nên cậu đang lợi dụng tài nguyên của công ty?”
“… Đại khái không có.”
“Thật ngoan.”
Dương Hàng: “……”
Sau khi đảo một vòng trò chuyện vô nghĩa, anh cảm giác mình có chút tò mò ý đồ thật sự cô gọi điện thoại tới đây, vì vậy dừng lại một chút rồi đột ngột trả lời: “Dung tiên sinh không có ở đây.”
Thật sự chứng minh mấy năm quen biết đủ để cho anh nhìn thấu cô. Quả thật cô đã nghĩ cách muốn tìm ra hành trình của Dung Trình từ anh. Dĩ nhiên, cách làm trực tiếp hơn là cô có thể gọi điện thoại cho Dung Trình để xác nhận, bởi vì phần lớn thời gian cô cũng không muốn kiếm trợ lý của người ta mà nói bóng nói gió. Nhưng lần này không giống nhau.
Có lẽ là bị lời nói của Dung Trác ảnh hưởng, mà Thích Nam lại không muốn thừa nhận điểm này.
“Không có ở đây là…” Cô không khỏi ưỡn lưng thẳng ra một chút, kết thúc tư thế nhàn hạ của mình trước đây, “Đi ra ngoài? Hay là đang đi họp?”
Dương Hàng trả lời: “Ý là ngài ấy không tới làm.” Trên thực tế, từ ngày đi theo Dung Trình, anh phát hiện, hàng năm vào ngày này, vị thủ trưởng này của mình đều nghỉ phép. Vốn là anh muốn nói cho Thích Nam nghe chuyện này, nhưng không biết nói ra với mục đích gì. Cho nên vừa mở miệng ra, anh lại quyết định không nhắc tới.
Tay cầm điện thoại khẽ khựng lại, ngay sau đó Thích Nam lấy giọng thản nhiên, nói: “Cho nên đây mới chính là nguyên nhân thật sự cậu đi làm cảm thấy vui vẻ phải không?”
Dương Hàng: “……”
“Tiếp tục vui vẻ đi.” Thích Nam trêu ghẹo xong, không đợi anh trả lời liền cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại xong, cô suy nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho Dung Trình. Lần này lại không thể hưởng thụ đường dây riêng nhanh và tiện lợi, thậm chí cô còn phải đợi đến hết hồi chuông thứ hai rồi mới nghe được giọng nói có chút áy náy của đối phương.
“Xin lỗi, vừa rồi đang họp.”
Thích Nam có chút trầm mặc một hồi, sau đó cười nói: “Buổi sáng còn nói muốn nghỉ phép, tại sao bây giờ lại biến thành cuồng công việc rồi?”
Dung Trình ngừng lại một chút: “Chỉ là hội nghị lệ thường thôi.”
Thích Nam cười khẽ một tiếng: “Được rồi, đừng làm việc quá nhiều.”
“…Ừ.”
“Vậy em không quấy rầy anh nữa.” Thích Nam nói xong chuẩn bị cúp điện thoại.
Dung Trình lên tiếng trước khi cô cắt máy: “Em có chuyện gì không?”
“Không có gì hết.” Thích Nam nhún vai, sau đó ý thức được đối phương không nhìn thấy mình, làm được nửa chừng thì ngưng lại, “Chỉ là muốn giám sát Dung tiên sinh từng có ý niệm nghỉ phép có thể tiêu cực lười biếng hay không? Sự thật chứng minh, em chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi. Anh vẫn là điển hình của giới tinh anh.”
Dung Trình im lặng.
Trong im lặng, đột nhiên Thích Nam cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của cô thông qua điện thoại di động, truyền đến tai anh, giống như lá rụng bay xuống mặt hồ, gợn sóng từng trận.
“Được rồi, em thừa nhận.” Cô thu lại tiếng cười, giọng nói trở nên nhẹ như gió.
“Em nhớ anh đó.” Cô nói.
Nghe vậy, sắc mặt Dung Trình nhu hòa đi thật nhiều, tâm tình theo đó cũng biến hóa không thể giải thích được, mặc dù sự biến hóa này không lộ ra trong giọng nói. Anh nói: “Anh sẽ về sớm một chút.”
“Vâng.”
Nge tiếng bước chân sau lưng, Thích Nam thầm nghĩ, dường như lời hứa hẹn của anh so với tưởng tượng của mình có chút sai lệch.
Lúc này, bóng tối đã tràn vào trong phòng. Không có ánh sáng, bọn họ không nhìn thấy đối phương, chỉ có âm thanh vang vọng trong đêm tối. Tiếng bước chân và tiếng anh nói chuyện…
“Tại sao không mở đèn?” Cô nghe anh hỏi.
Cô miễn cưỡng trả lời: “Đang suy nghĩ một số chuyện, không chú ý tới trời đã tối.”
Không gian dừng lại trong khoảnh khắc ngẳn ngủi, đèn trong phòng khách bật sáng, đuổi đi bóng tối trong phòng.
Bọn họ có thể nhìn thấy nhau rồi.
Dung Trình nhìn thấy Thích Nam ngồi một mình trên ghế sa lon, đầu gối lên một cánh tay của mình, tay kia vuốt ve Bàn Thu đang vùi mình trên đùi của cô. Bộ dạng rãnh rang lười biếng.
Không biết bởi vì sự dò xét của anh, hay là ánh đèn đột nhiên bật sáng, chú mèo đang lim dim nhướng mắt lên, nhìn anh một cái. Sau khi nhìn thấy anh, nó lại híp mắt lại, đuôi mèo mềm như nhung quét lên tay Thích Nam.
So với phản ứng không mấy quan tâm của Bàn Thu, chủ nhân của nó càng mệt mỏi lười biếng hơn. Thậm chí, cô còn không quay đầu nhìn anh, cho dù chỉ là một cái.
Dung Trình bỏ chìa khóa trên tủ giày, tiếng kim loại va vào nhau có chút nặng nề.
“Đang suy nghĩ điều gì?”
“Đang nghĩ tới Bàn Thu của em phải bớt hấp thụ bao nhiêu ca-lo-ri mỗi ngày thì mới có thể trở thành một mỹ nhân duyên dáng trong vòng một tháng.”
Bởi vì trong lời nói của cô nhắc tới hai chữ ‘Bàn Thu’, cho nên chủ nhân của cái tên này theo phản xạ mở mắt ra, liếc nhìn chung quanh. Nhìn thấy không ai quan tâm đến nó, nó lại tự cào cào hai móng vuốt mập mạp của mình lên đầu của nó, lật người lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng nó lật người không suy tính đến tình huống thực tế, thân thể treo lơ lửng giữa trời, rơi xuống đất, đập mặt ú bánh bao của mình lên sàn thảm.
Vì vậy, không thể tránh khỏi, Thích Nam đưa tay ra chỉ là toi công.
Cô nhìn xuống, đối mặt với chú mèo nào đó vừa lật người ngồi dậy vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Không bao lâu sau, cô nhìn thấy bên cạnh mèo của mình có thêm một cặp chân được bao bọc bởi quần tây trang được cắt may một cách hoàn mỹ. Không cần nghĩ cũng biết cặp chân đó thuộc về Dung Trình.
Bàn Thu di chuyển vòng quanh chân anh vài vòng. Dung Trình gập người xuống ôm nó đứng lên, sau đó bỏ nó xuống bên người Thích Nam. Đợi cho đến khi nó cuộn người lại nằm trên đùi Thích Nam một lần nữa thì anh mới lên tiếng:
“Thích Nam, chúng ta nói chuyện một chút.”
Một cuộn ấm áp bên chân, Thích Nam đưa ngón tay ra gãi gãi cục nọng dưới cằm của mèo, chuyển ánh mắt về phía Dung Trình: “Ngồi xuống đi.”
Dung Trình nghe lời, ngồi xuống đối diện cô.
Ánh mắt Thích Nam rơi vào trên người anh, dừng lại một giây, hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Dung Trình nới lỏng cà vạt của mình ra, sau đó nói: “Hôm nay anh không đi làm.”
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, cho nên khi anh bộc trực thẳng thẳn toàn bộ hành trình ngày hôm nay của mình, mà sự thẳng thắn này là hoàn toàn trái trái ngược với những lời trần thuật của anh trước đó, anh phát hiện nét mặt của cô không hề biến đổi. Điều này chứng minh, một là cô không quan tâm tới chuyện anh cố ý giấu giếm, hai là cô đã sớm biết anh nói dối.
Nhận biết điều này, ánh mắt của Dung Trình trở nên sâu thẫm hơn một chút. Anh tiếp tục nói:
“Anh đi gặp một người bạn.”
Ngón tay Thích Nam đang khều khều Bàn Thu hơi ngừng lại, cô ngước mắt nhìn anh: “Vì vậy?”
Dung Trình im lặng.
Đột nhiên Thích Nam cười một tiếng: “Dung Dung, được rồi, em thừa nhận, em thật tò mò về người bạn nào đó của anh mà anh phải cần tìm lý do để che giấu. Nhưng mà, anh phải tin em, em thật sự chỉ là tò mò, còn mức độ thì chưa tới nổi phải ép anh nói ra chân tướng. Cho nên, thật ra anh không cần phải giải thích gì cả. Nói đi, bây giờ anh vẫn còn muốn nói tiếp tục, hay là…”
Cô nói xong, vươn tay ra về phía anh, “Ôm em đi lên?”
Dung Trình lựa giải pháp sau, không phải là vì muốn tiếp tục che giấu, mà chỉ là cảm thấy không cần thiết kể về người bạn đó với cô. (*Lời editor: Sai sai lầm anh Dung ạ! Lúc nào đàn bà cũng tỏ ra là mình rộng lượng, nhưng thật ra họ là loài động vật nhỏ nhen nhất trên thế giới này… kekeke)
Anh ôm cô lên lầu, tránh đi cái chân bị thương của cô, đặt cô lên giường.
“Thật nghiện cái cảm giác làm nữ sinh trung học này.” Đối với hành động ‘đón xe miễn phí’ này, Thích Nam có mấy phần khen ngợi, “Cho nên không muốn lành bệnh mau như vậy.”
Dung Trình đang thay quần áo, nghe vậy quay đầu lại liếc cô một cái: “Đừng nói bậy.”
Ánh mắt Thích Nam rơi vào áo vest tây trang anh đặt trên mép giường: “Chậc, anh đi gặp bạn mà sao mặc đồ đen giống như đi đám ma hay thăm mộ vậy? Có thù oán à?”
Dung Trình lơ đễnh: “Có sao chứ?”
“Có.” Thích Nam nghiêm túc gật đầu, sau đó ngoắc anh lai, “Anh lại gần đây một chút.”
Dung Trình phối hợp tới gần, khom lưng để tầm mắt ngang hàng với cô: “Làm cái gì?”
Ngón tay của Thích Nam rơi trên nút áo trên cùng, giúp anh cởi ra: “Đang bị cấm dục muốn người…” Cô lần tay vào trong cổ áo, trượt đến gáy của anh, chế trụ anh như một con mồi nắm trong tay, ghé sát lỗ tai anh nói nhỏ, “Phá đi.”
Cô có thể nghe được hơi thở của anh trở nên chậm chạp nặng nề.
Cô hài lòng, uốn éo môi, in một dấu lên khóe môi của anh.
Dư quang của cô nhìn thấy một cánh tay của anh giơ lên từ từ về phía mặt cô, đến gần…
Cô giống như con mèo, híp một nửa mắt lại.
Nhưng mà, tay của anh không rơi xuống trên mặt cô, mà lệch quỹ đạo, rơi xuống đỉnh đầu, xoa nắn mạnh bạo.
“Chơi vui lắm à?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Thích Nam: “…..”
Dung Trình tách người ra, thản nhiên tiếp tục cởi nút áo, vừa cởi vừa đi vào phòng tắm. Thích Nam nhanh tay túm được góc quần của anh, cản trở anh rời khỏi.
Anh nghiêng người quay đầu nhìn cô: “Còn muốn chơi?”
Thích Nam chu miệng, đưa thẳng tay về phía trước, lẻn vào nơi bí ẩn nào đó của anh, thăm dò.
“……”
Khóe miệng Dung Trình co quắp, tóm lại tay của cô.
“Để em kiểm tra một chút!” Thích Nam cố gắng thoát khỏi tay của anh, muốn kiểm nghiệm một chút thành quả của hành động vừa rồi của mình, “Em không tin, anh lại có thể không chút động lòng! Anh để em kiểm ta một chút!”
Dung Trình lặng thinh.
“Anh để cho em kiểm tra một chút có sao đâu? JJ sẽ rụng mất à?”
“…Mau đừng phá nữa.”
Có lẽ không ai bị tai nạn mà phải chịu đựng khổ ải như cô vậy, Thích Nam bị đánh thức nghĩ thầm.
Là một người mới bị thương, đáng lý ra cô nên được quan tâm chăm sóc, ngược lại, ngay cả quyền tự do cơ bản nhất trong cuộc sống là được ngủ cũng bị tước đoạt. Không chỉ có thế, cô còn phải chịu đựng người phụ nữ mà cô chán ghét tước mất quyền tự do nghỉ ngơi của cô.
“Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đã thức dậy?” Người phụ nữ có vẻ mặt đáng ghét kia lườm cô một cái, không nhanh không chậm, rút bàn tay độc ác mới vừa rồi dựng đứng cơ thể tổn thương của cô ra khỏi cơn mộng về.
So với mẹ kế ép buộc Cô bé Lọ Lem nhặt đậu từ bụi than còn ác độc hơn!
Thích Nam dùng ánh mắt cường địch trừng lại người phụ nữ dựng mình thức dậy.
“Còn rất tỉnh táo hả?” Người phụ nữ không thèm để ý đến ánh mắt của cô, đưa tay ra lại, nhéo mặt cô.
Mấy ngón tay lạnh như băng chạm lên mặt Thích Nam khiến cô có cảm giác giống như mình đang tồn tại trong một giấc mộng hư ảo.
Giống như người phụ nữ trước mặt mới vừa bước ra khỏi một tảng băng đông đá trăm năm, lạnh lùng cứng rắn thiếu đi mức độ linh hoạt. Vậy mà trái ngược với vẻ mặt cứng ngắc đông đá ngàn năm, ánh mắt của cô ta lại có chút đùa cợt.
Thích Nam nhìn gương mặt sáng ngời như vậy trước mắt mình, thiếu chút nữa còn cho rằng mình đã mất đi một đoạn ký ức quan trọng nào đó trong giấc mộng ngắn ngủi, ví dụ như…
Tại sao đại minh tinh Dịch Tịnh lại xuất hiện trong phòng bệnh của mình?
Chuyện này thật sự có thể liệt vào danh sách ‘mười bí ẩn chưa có đáp án’ của thế giới rồi!
Nên biết, đây chính là Dịch Tịnh! Là đại minh tinh không đội trời chung với cô! Là người nổi bật nhất trong số minh tinh mà cô phỉ nhổ bao năm nay về chuyện dựa vào quy tắc ngầm…
Chết rồi, hình như cô đã không cẩn thận, lộ ra sự nhỏ mọn độc ác của mình.
Trở lại đề tài chính, thật sự Thích Nam nghĩ không ra lý do Dịch Tịnh xuất hiện trong phòng bệnh của mình!
Đây quả thật là mộng hư ảo rồi!
“Tôi nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt của cô.” Đại minh tinh Dịch lạnh nhạt trước sau như một. So với hành động trẻ con dùng tay chọt tỉnh Thích Nam, cô nàng thật giống như mắc phải chứng tinh thần phân liệt lâu năm.
Thích Nam thật sự nghi ngờ, đối phương mới chính là người bị thương đầu.
Không nghe đối phương trả lời, Dịch Tịnh cũng chẳng buồn để ý, tự mình nói tiếp: “Cô đang suy nghĩ tại sao tôi lại ở đây?”
Tôi đang suy nghĩ tại sao đột nhiên cô lại trở nên giống người mắc chứng tinh thần phân liệt vậy, phong cách và cấu tạo nhân vật có chút biến dạng rồi! Thích Nam âm thầm nói xấu.
Dịch Tịnh tự hỏi tự đáp: “Ừ, trên thực tế, tôi vừa mới tới bệnh viện phá thai xong.”
Thích Nam không thèm để ý tới lô-gích giữa chuyện ‘đại minh Dịch phá thai’ và chuyện ‘đích thân tới phòng bệnh thăm bệnh’ có liên quan gì tới nhau, cô bị chuyện ‘phá thai’ làm hết hồn.
Cô ngạc nhiên quá độ, cằm cũng bị trật khớp.
Bởi vì quá kinh ngạc, cô lâu nay miệng lưỡi cũng phải cà lăm: “Cô, phá thai?”
So với cô, Dịch Tịnh bình tĩnh hơn nhiều. Cô nàng nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không đau, muốn tôi giới thiệu cho cô không?”
Thích Nam: “……”
Ừ, quả nhiên cô đang nằm mơ.
Cô không thèm suy nghĩ nữa, chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục ngủ. Vậy mà cô vừa nhắm mắt lại, tay của Dịch Tịnh lại đưa tới trước mặt cô.
Cô lại bị chọt.
Thích Nam bỗng dưng mở mắt ra trừng cô ta.
Nhưng mà, so với cô bị người ta gây sự trên mặt, đại minh tinh Dịch liên tiếp mấy lần tấn công mặt của cô lại càng hùng hổ hơn: “Từ trước tới nay cô đều vô lễ vậy sao? Không thèm nhìn người ta nói chuyện?”
Thích Nam: “……”
Hừ, thật là hỏng bét, cô nghĩ không ra một câu châm biếm người ta!
Hình như đại minh tinh Dịch cho rằng chọt mặt người ta tới mức cứng đờ ra cũng không phải là chuyện vô lễ gì, sau khi khiển trách người ta xong, cô nàng lại lẩm bẩm nói: “Tôi mới vừa phá thai xong thì nhìn thấy cái vị nhà họ Dung kia. Ừ, chính là người đàn ông kiêm luôn chức cha hiền của cô. Sau đó tôi mới nhớ tới tin tức mấy giờ trước đây, chính là cái này.”
Đại minh tinh Dịch có lòng tốt, đưa tin tức tới trước mặt cho Thích Nam nhìn.
Thích Nam đang bị lời tự thoại miên man của cô nàng thôi miên, thấy cô nàng chìa điện thoại tới trước mặt mình, cũng ngây ngốc nghiêng đầu sang nhìn.
Ngay sau đó, cô bị tin tức trang đầu chấn động tinh thần ___
Thật đáng tiếc! Nhân vật chính của 《 Người Tình Chuyên Nghiệp 》 đẫm máu trong buổi chiếu ra mắt, nghi ngờ dung nhan bị hủy nghiêm trọng!
Thích Nam: “……”
Đài truyền hình còn có thể xem là đài truyền hình nữa sao nếu không có ‘chó săn’ ngồi canh trước cửa? Huống chi còn là buổi chiếu ra mắt của 《 Người Tình Chuyên Nghiệp 》 như ngày hôm nay, có biết bao nhiêu phòng thủ ngồi bên ngoài chờ mái nhà bị dột?!
Xe cấp cứu của cô chưa rời khỏi thì tin tức đã được tung ra!
Chỉ là, cho dù quy tắc đã là như vậy, nhưng có cần phải bẻ cong sự thật một cách nghiêm trọng vậy không?!
Thích Nam vuốt mặt mình một cách buồn bã, nghĩ thầm.
Ngoài trừ buồn bã ra, trong lòng cô còn xen lẫn một ít cảm xúc phức tạp hơn: “Cho nên cô đọc được tin tức, nhìn thấy Dung Trình, biết tôi ở bệnh viện này, cho nên tới thăm tôi?”
Dịch Tịnh thừa nhận, “Quả thật là như vậy.”
Cô nàng hào phòng thừa nhận khiến Thích Nam càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu như một người có quan hệ không tệ chạy tới thăm, chắc chắn cô sẽ không cảm thấy lạ lẫm, nhưng nếu người này là Dịch Tịnh…
Đúng vậy, cô luôn nghĩ rằng quan hệ của các cô đã trở nên cứng ngắc.
Có lẽ cô không nên dùng ánh mắt khi xưa mà đối đãi với đại minh tinh này?
Cô đang rối rắm thì nghe Dịch Tịnh nói tiếp: “Tôi mới phá thai xong, trong lòng khó chịu, cho nên muốn tới nhìn kẻ xui xẻo để mình dễ chịu một chút.”
Kẻ xui xẻo Thích Nam: “……”
Cô vừa nghe như vậy, vẻ mặt ôn hòa trong chốc lát bỗng dưng co quắp lại.
“Dung Trình đâu? Gọi anh ấy tới tiễn khách!”
Dịch Tịnh nói: “Người đàn ông của cô đang gọi điện thoại ở bên ngoài.”
Mặt Thích Nam vẫn lạnh lùng, nói: “…Vậy cô có thể tự mình rời khỏi đây không? Quay sau, đi thẳng, không tiễn.”
“À, có thể.”
Dịch Tịnh thật sự nghe lời đứng lên, bộ dạng thật giống như chuẩn bị bỏ đi.
Cô nàng nghe lời như vậy lại khiến cho Thích Nam cảm thấy mình có chút nặng lời, cảm giác đó giống như mình đang ăn hiếp đối phương, mặc dù sự thật mình mới chính là người ta mang ra làm thú tiêu khiển.
“Nè…” Trước khi Dịch Tịnh bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, Thích Nam lên tiếng gọi cô nàng lại.
Dịch Tịnh quay đầu lại: “Cái gì?”
Thích Nam có chút xấu hổ: “Khụ, người cô… có sao không?”
“Có sao gì chứ?” Dịch Tịnh vẫn duy trì khuôn mặt cứng đơ ngàn năm không đổi, “Tôi sẽ để ý một chút có bị tác dụng phụ hay không, nếu không thì sẽ giới thiệu cho cô.”
Khóe miệng Thích Nam co rút lại: “Cô ra nhanh một chút đi!”
“Ừ.” Dịch Tịnh đi được hai bước, ngừng lại, quay đầu lại nhìn Thích Nam, “Đúng rồi, tôi đã nói chuyện cô bị thương với đạo diễn Triệu, anh ấy nói…”
Trái tim Thích Nam nhảy mạnh một cái: “Ông ấy nói gì?”
Dịch Tịnh nhìn cô: “Anh ấy nói cô hãy dưỡng thương cho tốt, lần sau sẽ có cơ hội hợp tác.”
Thích Nam im lặng.
Tin tức này không ngoài ý muốn, chân cô gãy như thế này thì nhanh nhất cũng phải một tháng, nhưng nhân vật quan trọng của《 Đồng Hành 》 không thể nào chỉ bởi vì cô không biết bao giờ mới lành mà để trống như vậy. Làm sao biết được họ sẽ không tốn bấy nhiêu lâu đợi cô để rồi nhận được một câu ‘không thích hợp’?
Mặc dù từ đây cho tới lúc quay phim vẫn còn một khoản thời gian, nhưng một nhân vật quan trọng như vậy lại không thể đặt hết lên người của một diễn viên không có tên tuổi.
Thích Nam hiểu được đạo lý này. Từ lúc cô mới tỉnh lại đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là, lúc sự thật đã bày ra trước mặt thì cô cũng không tránh được cảm giác tiếc nuối.
Cơ hội như vậy không phải có nhiều.
Dịch Tịnh âm thầm bước ra ngoài trong sự trầm mặc của cô. Sau khi ra khỏi phòng, cô dựa người vào lan can đứng im lặng một hồi, cho đến khi có tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng.
Cô lấy mắt kính treo trước ngực đeo lên mắt, không nhìn người đi tới, trực tiếp xoay người đi về hướng hành lang ngược lại. Không gian sau lưng của cô khiến người ta có cảm giác cô đơn tịch mịch.
Dung Trình nhìn theo bóng lưng của cô, dừng lại một chút, rồi đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Thích Nam đang ngồi dựa trên giường, giả đò cầm cuốn sách trong tay đọc đọc. Đó là sách tài chính chuyên môn, toàn tiếng Anh, của Dung Trình.
Dung Trình tới gần, lấy lại cuốn sách trong tay cô, sau đó đưa cho cô cuốn manga nhi đồng, nói: “Cô ta tới đây làm gì?” ‘Cô ta’ ở đây đương nhiên là ám chỉ Dịch Tịnh vừa mới ra ngoài.
Thích Nam bĩu môi: “Ai mà biết? Chắc lạc đường.”
Dung Trình biết cô không nói thật, nhưng thấy cô không muốn nói chuyện, vì vậy ngầm hiểu không nên hỏi nữa.
Anh không nói tiếp, Thích Nam lại nhịn không được: “Nói chuyện chị Vân đi! Ngay cả Dịch Tịnh còn có thể ‘lạc đường’ tới đây, tại sao không thấy chị ấy tới?” Nói xong rồi cô tỏ ra bộ dạng tội nghiệp bị người bỏ rơi.
“Lúc nãy cô ấy có tới, nhìn thấy em không bị sao đã ra về.” Dung Trình kể lại chuyện Vân Thi Thi đã tới cho cô nghe, “Nói là phải tranh thủ thông cáo, chính là thông cáo giải thích chuyện em bị thương.”
Thích Nam: “…..”
Quả thật cô cần phải giải thích chuyện này, giải thích thật cặn kẽ.
Cô còn xinh như hoa ở đây! Tại sao lại bị truyền bá thành bị hủy dung!
Dung Trình nhìn chân phải bị bó thạch cao của cô, nói: “Đợi hai ngày nữa chúng ta trở về thành phố M, có chút việc cần sự có mặt của em.”
Thích Nam ngạc nhiên, hỏi anh: “Chuyện gì?”
Dung Trình nói: “Chính là chữ ký.”
“Khế ước bán thân?”
“Ai thèm mua em?”
Thích Nam nổi giận, nâng khuôn mặt mình lên, chìa tới trước mặt Dung Trình: “Anh nhìn nè, với khuôn mặt này của em, ai cho phép anh dùng giọng nói khinh thường chán ghét đó hả?”
Dung Trình kéo tay của cô xuống, nhét cuốn manga thiếu nhi vào tay cô: “Đọc sách đi.”
“……” Thích Nam nghẹn họng, “Hôm nay là ngày đặc biệt gì thế? Vì khỉ gió gì mà mọi người đều tới ăn hiếp em?”
Cô tức giận mở sách manga ra, sau đó, à, không lâu sau đó, cô cảm thấy hình như manga này… không tệ!
“Em cảm thấy cuốn sách này có giá trị, nên được cất kỹ!” Thích Nam vui vẻ gấp sách lại sau khi đọc xong, “Sau này truyền lại cho con em đọc!”
“Con đâu ra?” Dung Trình liếc mắt nhìn xuống bụng cô, “Em đang ám chỉ anh nên cố gắng hơn một chút phải không?”
Khóe miệng Thích Nam giật giật, vội vàng kéo chăn lại che kín bụng mình: “Dung tiên sinh, không được cười chê bụng của em!”
Dường như Dung Trình không nghe lời cô vừa nói, lẩm bẩm nói tiếp: “Nghe nói con trai sinh vào mùa Đông thì thông minh hơn.”
“…..” Thích Nam cảm giác mình không thể không nhắc nhở anh, “Dung tiên sinh, em chỉ mới tuổi!”
Cô cũng không muốn ở nhà sinh em bé sớm như vậy!
Dung Trình nói: “Anh đã .”
Thích Nam nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Ảo giác sao? Tại sao cô lại cảm thấy…
Cô nghe ra được mùi vị ai oán trong lời nói của anh?