Năm giờ chiều, Dương Hàng, trợ lý của Dung Trình, mang theo thợ trang điểm tới khách sạn Thạch Hạ để tạo hình cho Thích Nam tham gia buổi tiệc thương vụ.
Năm giờ rưỡi chiều, Thích Nam mượn cớ đói bụng, kêu quản gia đưa tới vài món đồ ngọt, gạt đám thợ trang điểm qua một bên, thảnh thơi đi uống trà chiều. Lúc này vì thợ trang điểm đang lựa chọn đồ trang sức đeo cổ cho cô, trong chớp mắt đã không thấy bóng người, hận sao ban đầu không tịch thu mấy món đồ ngọt của cô cho rồi.
Sáu giờ rưỡi chiều, Levi xong công việc ra về. Trước khi đi anh còn bị Thích Nam ân cần hỏi thăm đưa hết đồ ngọt của cô cho anh. Dưới sự phẫn nộ, anh tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ hầu hạ cô nữa, trừ khi Dung Trình tự mình đến cửa mời.
“Em thật sự nghi ngờ bản năng giới tính của anh ta.” Thích Nam suy đoán một cách ác độc. Sau khi thao thao bất tuyệt một hồi, cô quay lại nhìn Dung Trình đang lật tạp chí, nói “Dung Dung, sau này anh đừng bao giờ để ý đến anh ta nhé, nếu thật muốn nhờ anh ta chuyện gì thì bảo Dương Hàng đi là được rồi!”
Dương Hàng đang đưa cà phê cho Dung Trình, nghe cô nói như vậy thì tay run lên, thiếu chút nữa phỏng tay mất rồi.
Bảy giờ tối, Dương Hàng lái xe đưa Dung Trình và Thích Nam tới chỗ dạ tiệc, xuyên qua hơn nửa Minh Đảo, cuối cùng mới tới nơi. Lúc này, Thích Nam chả còn hào hứng mong đợi dạ tiệc, đè lên người Dung Trình ngủ gần một tiếng đồng hồ. May mắn tướng ngủ của cô tương đối dễ thương, không có chuyện chảy nước miếng.
Hơn tám giờ tối, với nụ cười đón khách trên môi, Thích Nam kéo Dung Trình bước vào phòng dạ tiệc của khách sạn Bạch Lộ.
“Cái gọi là dạ tiệc thương vụ chính là một cuộc tranh tài, là cuộc đấu của đám mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy trang điểm xinh đẹp, tươi cười dối trá với các ông chủ lớn của giới thương mại. Bọn họ phải làm ra vẻ yêu thích tất cả những gì thuộc về các ông chủ lớn này, bao gồm trí tuệ, à, chính là trí tuệ đằng sau đường chẻ tóc trọc lóc của bọn họ.”
Dung Trình: “……”
Anh dùng khuỷu tay huých nhẹ dưới eo cô một cái, Thích Nam lập tức im lặng, mỉm cười kín đáo về phía một người đàn ông trung niên đang đi tới gần bọn họ.
“Tổng giám đốc Lý.” Dung Trình bắt tay người đó, chào hỏi nhau.
Hai người nói mấy lời xã giao rồi tách ra, tiếp đó lại chào hỏi với người khác đến gần…
Thích Nam làm tròn bổn phận ‘bình hoa’ của mình. Cô không cảm thấy như vậy có gì không tốt, chẳng qua cô vì hột xoàn 18 carat trên cổ mình mà cảm thấy có chút cô đơn.
Dung Trình nói chuyện với người trong phòng hội nghị một lúc, sau đó đi vào phòng tiếp tân ViP với Tổng giám đốc Mạc. Thích Nam rất buồn chán, không muốn đi theo, vì vậy thừa dịp Dung Trình vừa ngừng nói chuyện, cô ngẩng đầu ghé vào lỗ tai anh nói:
“Em đi phòng vệ sinh.”
Dung Trình làm sao không biết cô thừa cơ hội muốn chuồn êm, lời nói có chút bất đắc dĩ: “Đừng chạy lung tung.” Coi như là đồng ý kỳ vọng của cô.
Thích Nam được tự do, không đợi ở hội trường nữa, mở cửa hông đi ra ngoài. Hội trường này bài trí ở tầng 22 của khách sạn Bạch Lộ, bên ngoài có đài ngắm cảnh. Trên sàn của đài ngắm cảnh có đặt mấy hàng ghế mây, thuận tiện cho quan khách nghỉ ngơi, cùng lúc thưởng thức quang cảnh của Minh Đảo.
Dạ tiệc thương vụ thường mang ý nghĩa nhiệm vụ nhiều hơn hưởng thụ. Đó là nơi các nhân sĩ giới thương mại giao lưu. Người chân chính tới hưởng thụ không nhiều, cho nên lúc này đây, trên đài ngắm cảnh chỉ có một mình Thích Nam.
Cô chống hai tay lên tay vịn, mặc cho gió đêm thổi đi không khí ngột ngạt.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau cô, cắt đứt thời gian riêng tư tốt đẹp của cô.
“Cám ơn gió đêm.” Sau lưng truyền tới giọng nói thầm thấp lại nồng nàn, “Vì nó mang tới hương thơm của nàng, phu nhân xinh đẹp.”
Giọng nói rất quen thuộc.
Thích Nam phùng miệng thở mạnh ra, trước khi quay đầu lại, tên và thân phận của đương án này đã vọt ra từ trong ký ức của cô.
Là Tống Dịch.
Ánh đèn vàng trên đài ngắm cảnh mập mờ, làm nổi bật bầu không khí.
Tống Dịch tiếp tục nói một cách say sưa: “Tôi say đắm nơi này.”
Toàn thân Thích Nam nổi da gà lên hết. Cô tiếp thu không nổi mà quay đầu lại, sau đó tầm mắt hai người chạm nhau ——
“Anh muốn tôi giới thiệu nước hoa cho bạn gái của anh?” Chân thành tràn đầy ánh mắt của cô, hoàn toàn không đếm xỉa tới ám hiệu gì đó trong lời nói của đối phương.
Tống Dịch nghẹn lời. Anh ta đã gặp qua người không hiểu phong tình, nhưng chưa từng thấy qua cái dạng đầu gỗ không hiểu phong tình! Làm anh ta tốn công ca ngợi!
Mặc dù Tống Thái tử gia có nhiều người tình, nhưng tuyệt đối không có thói quen cưỡng ép người khác, thấy đối phương rõ ràng không có hứng thú với mình, hăng hái giảm đi, quyết định thu lưới bỏ đi: “Cám ơn! Tôi sẽ chọn cho cô ấy.”
Nói xong, anh ta hướng về hàng ghế trên, ngồi xuống, lấy cái ly tự mình rót trà. Đang rót nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên quan sát cô: “Nói đi, có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi phải không?”
Thích Nam đã sớm đoán anh ta không nhớ ra mình, bây giờ nghe vậy không còn sợ nữa.
Cô chớp mắt nói: “Mỹ nữ đều giống nhau.”
Khóe miệng Tống Dịch co giật: “Cô quả thật rất chịu khen mình.”
Thích Nam ra vẻ như “Tôi không biết anh đang nói gì”, thoáng nhìn mù mờ lại thuần lương.
Khóe miệng Tống Dịch lại co giật.
Lúc này lại có thêm một người đi ra đài ngắm cảnh. Thích Nam còn chưa nhìn rõ mặt mũi của người kia thì nàng kia đã giống như một chút chim nhỏ, nhào vào lòng Tống Dịch, ngay sau đó thì dán lên một nụ hôn ướt át, cũng như không thèm để ý trước mặt bọn họ còn có người khác.
Sau khi hôn xong, cô nàng kia ôm cổ Tống Dịch, oán trách nói: “Dịch, anh thật đáng ghét! Tự nhiên bỏ lại em một mình ở bên trong ~”
Thích Nam: “…….”
Cô không nói một lời, lặng lẽ dời bước đi vào hội trường.
Tống Dịch ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Muốn đi?”
Thích Nam nghiêm túc trả lời: “Tôi vẫn còn là một bé cưng, cần một hoàn cảnh trưởng thành trang nghiêm.” Nói xong, bước chân không dừng lại nữa.
Tống Dịch nhìn theo bóng lưng của cô, cười cười không rõ ý tứ.
“Dịch, anh cười cái gì thế?” Bàn tay cô nàng mềm mại khoác lên vai của anh ta, ánh mắt âm thầm lướt về hướng Thích Nam vừa mới bỏ đi.
“Đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Tống Dịch kéo tay của cô ta từ trên vai mình xuống, đẩy cô nàng đứng lên. Dưới tiếng lầm bầm bất mãn của đối phương, anh ta nhét ly trà vào tay cô, “Uống trà đi.”
Hay là nhớ tới một người, anh ta nghĩ.
Sau khi Thích Nam rời khỏi đài ngắm cảnh, lần này cô thật sự đi phòng vệ sinh. Rửa tay sạch sẽ xong, cô quay trở lại, nhìn thấy Dung Trình đang ngồi ở ghế ngồi trong góc, đối diện anh còn có một cô gái trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp. Hai người anh một câu tôi một câu nói chuyện với nhau. Có lúc, cô nàng kia nói nói cười cười, lấy tư thế tự nhiên nhất, đổi lại góc độ gương mặt nghiêng nghiêng của cô ta.
Thích Nam thấy thế, tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài. Cô đang do dự không biết có nên tiến lên làm phiền bọn họ hay không thì Dung Tình đã nhìn thấy cô.
Cô do dự một chút, cuối cũng vẫn là tiến về phía trước.
Ánh mắt của cô gái kia dời từ trên mặt của cô xuống vòng kim cương 18 carat trên cần cổ của cô, dừng lại một chút, rồi mới vòng trở lại trên mặt cô.
“Chào chị.” Cô gái kia chủ động đứng dậy chào hỏi cô, “Em nhớ ra chị, chị là bạn gái của Tổng giám đốc Dung.”
Nhìn rất thân thiện, thật ra rất khiêu khích.
Xem ra thân phận bạn gái của Dung Trình của cô vẫn còn chút ít hiệu ứng. Thích Nam suy nghĩ như vậy, mang trên mặt nụ cười lạnh nhạt giả tạo: “Chào em. Nói thật, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy em, nhưng tâm tình của chị trong giờ phút này lại vô cùng phức tạp. Một mặt chị có chút áy náy với em, mặt khác chị lại muốn cám ơn em.”
Cô gái kia sững sờ: “Tại sao?”
“Bởi vì em biết chị, nhưng chị lại không biết em. Vì sự bất đồng này mà chị cảm thấy áy náy.” Thích Nam cười cười, “Mặt khác, chị là bạn gái của Dung Dung, trong khoảng thời gian chị không có mặt ở đây lại có em làm bạn với anh ấy. Về điểm này chị đã mang ơn em, cám ơn em.”
Ý của cô chính là, tôi mới rời đi một lát, cô liền nhịn không được, muốn đá tôi văng vào góc tường! Hừ hừ!
Nét mặt cô gái kia cương cứng một chút, ngay sau đó nụ cười khôi phục lại vẻ hoàn mỹ không khiếm khuyết: “Chị thật biết nói đùa! Có gì đâu mà phải cần chị cám ơn em, chẳng qua chị chỉ là bạn gái của Dung tiên sinh thôi. Huống chi em và Dung tiên sinh nói chuyện cũng rất vui mà.” Nói xong, cô nàng ép lọn tóc quăn ra đằng sau, lộ ra nguyên cả khuôn mặt mỹ lệ, “Đúng không, Dung tiên sinh?”
Nói xong lời cuối cùng, cô nhìn về phía Dung Trình, trong ánh mắt mang ít nhiều vẻ mong đợi.
Dung Trình nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi gật đầu: “Đúng, tôi rất vinh hạnh có thể trò chuyện với cô, Mạc tiểu thư.”
Mạc Dĩnh là tên của cô gái này. Ngoài ra, cô ta còn có một thân phận đặc biệt khác. Cô ta là thiên kim của Tổng giám đốc Mạc, người tổ chức buổi dạ tiệc thương vụ lần này.
Lần này Dung Trình đến Minh Đảo cũng là vì một hạng mục hợp tác có tầm cỡ với Tổng giám đốc Mạc. Đây cũng là lý do anh đáp ứng lời mời tham gia buổi tiệc thương vụ lần này.
Cho dù là thiên kim của đối tác, hay đơn thuần chỉ là sự tôn trọng đối với một nữ sĩ, Dung Trình cũng không thể phủ nhận lời nói của Mac Dĩnh ngay trước mặt, cho nên anh đã đồng ý với lời nói của cô. Chỉ là sau khi đồng ý xong, anh cũng không nhìn xem đối phương nghĩ như thế nào, nhanh chóng chuyển lực chú ý của mình lên người bạn gái của mình, Thích Nam.
“Vừa rồi em đi đâu vậy? Không phải đã bảo em đừng đi loạn hay sao?
Đối đãi với Mạc Dĩnh, biểu hiện của Dung Trình khách sáo lễ độ nhưng lại xa cách. Đối với Thích Nam lại hoàn toàn khác biệt, sự khác biệt này không nhỏ cho nên rất dễ nhận ra.
Nụ cười trên mặt Mạc Dĩnh không thể duy trì được nữa: “Quan hệ hai người rất tốt?”
Thích Nam trả lời cô ta: “Anh ấy mời người mẫu làm bạn gái còn phải trả tiền phí ra sân khấu, mời chị thì chỉ cần động miệng động lưỡi là xong.”
Mạc Dĩnh có chút mất tự nhiên: “Thật sao? Quan hệ này quả thật không tệ rồi. Xin lỗi, em còn có một số việc phải làm, đi trước một bước.” Cô ta nói xong, không đợi trả lời, vội vã rời đi.
Thích Nam khoác một tay lên vai Dung Trình, nhạo báng anh: “Hình như sức quyến rũ của anh không lớn giống như trong trí tưởng tượng của em. Chưa gì hết người ta đã buông tha anh rồi.”
Dung Trình vuốt vuốt vầng trán đau buốt của mình: “Đừng nói nhảm.”
“Vâng vâng, cô nàng không có ý tưởng đối với anh.” Miệng Thích Nam nói cho qua loa, nhưng một giây kế tiếp lại thay đổi giọng nói, “Nếu như anh muốn thì em nói cho anh nghe, em sẽ làm bộ như không thấy cái màn cô nàng nghiêng nghiêng gương mặt về phía anh!”
Dung Trình: “……”
Thích Nam đá lông nheo về phía anh. Trong lúc bất chợt, cô nghiêm mặt lại, kề sát vào anh hít vào: “Anh uống rượu hả?”
“Một chút.”
“Vì sao anh lại giành việc của Dương Hàng?”
Dung Trình im lặng: “… Trợ lý ưu tú của anh không phải chỉ dùng để cản rượu.”
“Cũng đúng.” Thích Nam gật gù, “Anh ta còn phải lái xe cho anh nữa.”
Dung Trình: “……” Không biết Dương Hàng với hai bằng thạc sĩ xuất thân từ học viện thương nghiệp Thường Thanh Đằng (ivy League) nghe được đánh giá của cô thì sẽ có biểu hiện gì?
“Em nói cái này nhưng anh đừng nóng giận nhé.” Thích Nam giải thích, “Cái loại bụng dạ đen tối như thế này! Lần đầu tiên gặp mặt đã khen em đủ thứ, nói cái gì xinh đẹp, bộ dạng giống như là fans trung thành của em vậy! Còn nói muốn xin ảnh ký tên của em cho em họ của anh ta, làm em vui muốn chết. Kết quả, vừa đúng lúc em họ anh ta gọi điện thoại tới, anh ta quẹt điện thoại di động một cái, em tinh mắt nhìn thấy màn hình có trang Baidu về ‘Tề Nam’! Em… người này không thành thật chút nào!” (*Chỗ này mình nghĩ là Thích Nam đang chơi chữ anh Dung bởi vì ‘Tề Nam’ (齐楠) là một loại gỗ hương trầm quý. Nhưng chữ ‘Tề’ (齐)và ‘Thích’ (戚) đồng âm ‘qī’. Cho nên có lẽ Dương Hàng đang tìm hiểu về ‘Tề Nam’ nhưng qua đầu óc đen tối của chị Thích lại ám chỉ anh đang ‘baidu’ tên của chị.)
Dung Trình: “……”
“Anh thế này còn khiêu vũ được không?” Thích Nam quan sát anh, “Anh còn nhớ điệu vũ chứ?”
Dung Trình hết cách: “Anh không say.”
“Vậy thì tốt rồi. Nếu ra trận bêu xấu em sẽ không thèm đi với anh nữa.”
Dung Trình nhìn cô.
Thích Nam nhoẻn miệng cười, từ phía sau anh, ôm cổ anh: ‘Dung Dung, em chỉ nói giỡn. Có bêu xấu em, em cũng ở chung với anh! Chỉ là tối nay em uống hơi nhiều trà, nếu như có xuất hiện tình huống gì không thể kháng cự, ví dụ như phải chạy đi phòng vệ sinh gì đó, em thật hết cách, ha ha.”
Năm giờ chiều, Dương Hàng, trợ lý của Dung Trình, mang theo thợ trang điểm tới khách sạn Thạch Hạ để tạo hình cho Thích Nam tham gia buổi tiệc thương vụ.
Năm giờ rưỡi chiều, Thích Nam mượn cớ đói bụng, kêu quản gia đưa tới vài món đồ ngọt, gạt đám thợ trang điểm qua một bên, thảnh thơi đi uống trà chiều. Lúc này vì thợ trang điểm đang lựa chọn đồ trang sức đeo cổ cho cô, trong chớp mắt đã không thấy bóng người, hận sao ban đầu không tịch thu mấy món đồ ngọt của cô cho rồi.
Sáu giờ rưỡi chiều, Levi xong công việc ra về. Trước khi đi anh còn bị Thích Nam ân cần hỏi thăm đưa hết đồ ngọt của cô cho anh. Dưới sự phẫn nộ, anh tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ hầu hạ cô nữa, trừ khi Dung Trình tự mình đến cửa mời.
“Em thật sự nghi ngờ bản năng giới tính của anh ta.” Thích Nam suy đoán một cách ác độc. Sau khi thao thao bất tuyệt một hồi, cô quay lại nhìn Dung Trình đang lật tạp chí, nói “Dung Dung, sau này anh đừng bao giờ để ý đến anh ta nhé, nếu thật muốn nhờ anh ta chuyện gì thì bảo Dương Hàng đi là được rồi!”
Dương Hàng đang đưa cà phê cho Dung Trình, nghe cô nói như vậy thì tay run lên, thiếu chút nữa phỏng tay mất rồi.
Bảy giờ tối, Dương Hàng lái xe đưa Dung Trình và Thích Nam tới chỗ dạ tiệc, xuyên qua hơn nửa Minh Đảo, cuối cùng mới tới nơi. Lúc này, Thích Nam chả còn hào hứng mong đợi dạ tiệc, đè lên người Dung Trình ngủ gần một tiếng đồng hồ. May mắn tướng ngủ của cô tương đối dễ thương, không có chuyện chảy nước miếng.
Hơn tám giờ tối, với nụ cười đón khách trên môi, Thích Nam kéo Dung Trình bước vào phòng dạ tiệc của khách sạn Bạch Lộ.
“Cái gọi là dạ tiệc thương vụ chính là một cuộc tranh tài, là cuộc đấu của đám mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy trang điểm xinh đẹp, tươi cười dối trá với các ông chủ lớn của giới thương mại. Bọn họ phải làm ra vẻ yêu thích tất cả những gì thuộc về các ông chủ lớn này, bao gồm trí tuệ, à, chính là trí tuệ đằng sau đường chẻ tóc trọc lóc của bọn họ.”
Dung Trình: “……”
Anh dùng khuỷu tay huých nhẹ dưới eo cô một cái, Thích Nam lập tức im lặng, mỉm cười kín đáo về phía một người đàn ông trung niên đang đi tới gần bọn họ.
“Tổng giám đốc Lý.” Dung Trình bắt tay người đó, chào hỏi nhau.
Hai người nói mấy lời xã giao rồi tách ra, tiếp đó lại chào hỏi với người khác đến gần…
Thích Nam làm tròn bổn phận ‘bình hoa’ của mình. Cô không cảm thấy như vậy có gì không tốt, chẳng qua cô vì hột xoàn carat trên cổ mình mà cảm thấy có chút cô đơn.
Dung Trình nói chuyện với người trong phòng hội nghị một lúc, sau đó đi vào phòng tiếp tân ViP với Tổng giám đốc Mạc. Thích Nam rất buồn chán, không muốn đi theo, vì vậy thừa dịp Dung Trình vừa ngừng nói chuyện, cô ngẩng đầu ghé vào lỗ tai anh nói:
“Em đi phòng vệ sinh.”
Dung Trình làm sao không biết cô thừa cơ hội muốn chuồn êm, lời nói có chút bất đắc dĩ: “Đừng chạy lung tung.” Coi như là đồng ý kỳ vọng của cô.
Thích Nam được tự do, không đợi ở hội trường nữa, mở cửa hông đi ra ngoài. Hội trường này bài trí ở tầng của khách sạn Bạch Lộ, bên ngoài có đài ngắm cảnh. Trên sàn của đài ngắm cảnh có đặt mấy hàng ghế mây, thuận tiện cho quan khách nghỉ ngơi, cùng lúc thưởng thức quang cảnh của Minh Đảo.
Dạ tiệc thương vụ thường mang ý nghĩa nhiệm vụ nhiều hơn hưởng thụ. Đó là nơi các nhân sĩ giới thương mại giao lưu. Người chân chính tới hưởng thụ không nhiều, cho nên lúc này đây, trên đài ngắm cảnh chỉ có một mình Thích Nam.
Cô chống hai tay lên tay vịn, mặc cho gió đêm thổi đi không khí ngột ngạt.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau cô, cắt đứt thời gian riêng tư tốt đẹp của cô.
“Cám ơn gió đêm.” Sau lưng truyền tới giọng nói thầm thấp lại nồng nàn, “Vì nó mang tới hương thơm của nàng, phu nhân xinh đẹp.”
Giọng nói rất quen thuộc.
Thích Nam phùng miệng thở mạnh ra, trước khi quay đầu lại, tên và thân phận của đương án này đã vọt ra từ trong ký ức của cô.
Là Tống Dịch.
Ánh đèn vàng trên đài ngắm cảnh mập mờ, làm nổi bật bầu không khí.
Tống Dịch tiếp tục nói một cách say sưa: “Tôi say đắm nơi này.”
Toàn thân Thích Nam nổi da gà lên hết. Cô tiếp thu không nổi mà quay đầu lại, sau đó tầm mắt hai người chạm nhau ——
“Anh muốn tôi giới thiệu nước hoa cho bạn gái của anh?” Chân thành tràn đầy ánh mắt của cô, hoàn toàn không đếm xỉa tới ám hiệu gì đó trong lời nói của đối phương.
Tống Dịch nghẹn lời. Anh ta đã gặp qua người không hiểu phong tình, nhưng chưa từng thấy qua cái dạng đầu gỗ không hiểu phong tình! Làm anh ta tốn công ca ngợi!
Mặc dù Tống Thái tử gia có nhiều người tình, nhưng tuyệt đối không có thói quen cưỡng ép người khác, thấy đối phương rõ ràng không có hứng thú với mình, hăng hái giảm đi, quyết định thu lưới bỏ đi: “Cám ơn! Tôi sẽ chọn cho cô ấy.”
Nói xong, anh ta hướng về hàng ghế trên, ngồi xuống, lấy cái ly tự mình rót trà. Đang rót nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên quan sát cô: “Nói đi, có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu rồi phải không?”
Thích Nam đã sớm đoán anh ta không nhớ ra mình, bây giờ nghe vậy không còn sợ nữa.
Cô chớp mắt nói: “Mỹ nữ đều giống nhau.”
Khóe miệng Tống Dịch co giật: “Cô quả thật rất chịu khen mình.”
Thích Nam ra vẻ như “Tôi không biết anh đang nói gì”, thoáng nhìn mù mờ lại thuần lương.
Khóe miệng Tống Dịch lại co giật.
Lúc này lại có thêm một người đi ra đài ngắm cảnh. Thích Nam còn chưa nhìn rõ mặt mũi của người kia thì nàng kia đã giống như một chút chim nhỏ, nhào vào lòng Tống Dịch, ngay sau đó thì dán lên một nụ hôn ướt át, cũng như không thèm để ý trước mặt bọn họ còn có người khác.
Sau khi hôn xong, cô nàng kia ôm cổ Tống Dịch, oán trách nói: “Dịch, anh thật đáng ghét! Tự nhiên bỏ lại em một mình ở bên trong ~”
Thích Nam: “…….”
Cô không nói một lời, lặng lẽ dời bước đi vào hội trường.
Tống Dịch ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Muốn đi?”
Thích Nam nghiêm túc trả lời: “Tôi vẫn còn là một bé cưng, cần một hoàn cảnh trưởng thành trang nghiêm.” Nói xong, bước chân không dừng lại nữa.
Tống Dịch nhìn theo bóng lưng của cô, cười cười không rõ ý tứ.
“Dịch, anh cười cái gì thế?” Bàn tay cô nàng mềm mại khoác lên vai của anh ta, ánh mắt âm thầm lướt về hướng Thích Nam vừa mới bỏ đi.
“Đột nhiên nhớ tới một chuyện.” Tống Dịch kéo tay của cô ta từ trên vai mình xuống, đẩy cô nàng đứng lên. Dưới tiếng lầm bầm bất mãn của đối phương, anh ta nhét ly trà vào tay cô, “Uống trà đi.”
Hay là nhớ tới một người, anh ta nghĩ.
Sau khi Thích Nam rời khỏi đài ngắm cảnh, lần này cô thật sự đi phòng vệ sinh. Rửa tay sạch sẽ xong, cô quay trở lại, nhìn thấy Dung Trình đang ngồi ở ghế ngồi trong góc, đối diện anh còn có một cô gái trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp. Hai người anh một câu tôi một câu nói chuyện với nhau. Có lúc, cô nàng kia nói nói cười cười, lấy tư thế tự nhiên nhất, đổi lại góc độ gương mặt nghiêng nghiêng của cô ta.
Thích Nam thấy thế, tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài. Cô đang do dự không biết có nên tiến lên làm phiền bọn họ hay không thì Dung Tình đã nhìn thấy cô.
Cô do dự một chút, cuối cũng vẫn là tiến về phía trước.
Ánh mắt của cô gái kia dời từ trên mặt của cô xuống vòng kim cương carat trên cần cổ của cô, dừng lại một chút, rồi mới vòng trở lại trên mặt cô.
“Chào chị.” Cô gái kia chủ động đứng dậy chào hỏi cô, “Em nhớ ra chị, chị là bạn gái của Tổng giám đốc Dung.”
Nhìn rất thân thiện, thật ra rất khiêu khích.
Xem ra thân phận bạn gái của Dung Trình của cô vẫn còn chút ít hiệu ứng. Thích Nam suy nghĩ như vậy, mang trên mặt nụ cười lạnh nhạt giả tạo: “Chào em. Nói thật, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy em, nhưng tâm tình của chị trong giờ phút này lại vô cùng phức tạp. Một mặt chị có chút áy náy với em, mặt khác chị lại muốn cám ơn em.”
Cô gái kia sững sờ: “Tại sao?”
“Bởi vì em biết chị, nhưng chị lại không biết em. Vì sự bất đồng này mà chị cảm thấy áy náy.” Thích Nam cười cười, “Mặt khác, chị là bạn gái của Dung Dung, trong khoảng thời gian chị không có mặt ở đây lại có em làm bạn với anh ấy. Về điểm này chị đã mang ơn em, cám ơn em.”
Ý của cô chính là, tôi mới rời đi một lát, cô liền nhịn không được, muốn đá tôi văng vào góc tường! Hừ hừ!
Nét mặt cô gái kia cương cứng một chút, ngay sau đó nụ cười khôi phục lại vẻ hoàn mỹ không khiếm khuyết: “Chị thật biết nói đùa! Có gì đâu mà phải cần chị cám ơn em, chẳng qua chị chỉ là bạn gái của Dung tiên sinh thôi. Huống chi em và Dung tiên sinh nói chuyện cũng rất vui mà.” Nói xong, cô nàng ép lọn tóc quăn ra đằng sau, lộ ra nguyên cả khuôn mặt mỹ lệ, “Đúng không, Dung tiên sinh?”
Nói xong lời cuối cùng, cô nhìn về phía Dung Trình, trong ánh mắt mang ít nhiều vẻ mong đợi.
Dung Trình nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi gật đầu: “Đúng, tôi rất vinh hạnh có thể trò chuyện với cô, Mạc tiểu thư.”
Mạc Dĩnh là tên của cô gái này. Ngoài ra, cô ta còn có một thân phận đặc biệt khác. Cô ta là thiên kim của Tổng giám đốc Mạc, người tổ chức buổi dạ tiệc thương vụ lần này.
Lần này Dung Trình đến Minh Đảo cũng là vì một hạng mục hợp tác có tầm cỡ với Tổng giám đốc Mạc. Đây cũng là lý do anh đáp ứng lời mời tham gia buổi tiệc thương vụ lần này.
Cho dù là thiên kim của đối tác, hay đơn thuần chỉ là sự tôn trọng đối với một nữ sĩ, Dung Trình cũng không thể phủ nhận lời nói của Mac Dĩnh ngay trước mặt, cho nên anh đã đồng ý với lời nói của cô. Chỉ là sau khi đồng ý xong, anh cũng không nhìn xem đối phương nghĩ như thế nào, nhanh chóng chuyển lực chú ý của mình lên người bạn gái của mình, Thích Nam.
“Vừa rồi em đi đâu vậy? Không phải đã bảo em đừng đi loạn hay sao?
Đối đãi với Mạc Dĩnh, biểu hiện của Dung Trình khách sáo lễ độ nhưng lại xa cách. Đối với Thích Nam lại hoàn toàn khác biệt, sự khác biệt này không nhỏ cho nên rất dễ nhận ra.
Nụ cười trên mặt Mạc Dĩnh không thể duy trì được nữa: “Quan hệ hai người rất tốt?”
Thích Nam trả lời cô ta: “Anh ấy mời người mẫu làm bạn gái còn phải trả tiền phí ra sân khấu, mời chị thì chỉ cần động miệng động lưỡi là xong.”
Mạc Dĩnh có chút mất tự nhiên: “Thật sao? Quan hệ này quả thật không tệ rồi. Xin lỗi, em còn có một số việc phải làm, đi trước một bước.” Cô ta nói xong, không đợi trả lời, vội vã rời đi.
Thích Nam khoác một tay lên vai Dung Trình, nhạo báng anh: “Hình như sức quyến rũ của anh không lớn giống như trong trí tưởng tượng của em. Chưa gì hết người ta đã buông tha anh rồi.”
Dung Trình vuốt vuốt vầng trán đau buốt của mình: “Đừng nói nhảm.”
“Vâng vâng, cô nàng không có ý tưởng đối với anh.” Miệng Thích Nam nói cho qua loa, nhưng một giây kế tiếp lại thay đổi giọng nói, “Nếu như anh muốn thì em nói cho anh nghe, em sẽ làm bộ như không thấy cái màn cô nàng nghiêng nghiêng gương mặt về phía anh!”
Dung Trình: “……”
Thích Nam đá lông nheo về phía anh. Trong lúc bất chợt, cô nghiêm mặt lại, kề sát vào anh hít vào: “Anh uống rượu hả?”
“Một chút.”
“Vì sao anh lại giành việc của Dương Hàng?”
Dung Trình im lặng: “… Trợ lý ưu tú của anh không phải chỉ dùng để cản rượu.”
“Cũng đúng.” Thích Nam gật gù, “Anh ta còn phải lái xe cho anh nữa.”
Dung Trình: “……” Không biết Dương Hàng với hai bằng thạc sĩ xuất thân từ học viện thương nghiệp Thường Thanh Đằng (ivy League) nghe được đánh giá của cô thì sẽ có biểu hiện gì?
“Em nói cái này nhưng anh đừng nóng giận nhé.” Thích Nam giải thích, “Cái loại bụng dạ đen tối như thế này! Lần đầu tiên gặp mặt đã khen em đủ thứ, nói cái gì xinh đẹp, bộ dạng giống như là fans trung thành của em vậy! Còn nói muốn xin ảnh ký tên của em cho em họ của anh ta, làm em vui muốn chết. Kết quả, vừa đúng lúc em họ anh ta gọi điện thoại tới, anh ta quẹt điện thoại di động một cái, em tinh mắt nhìn thấy màn hình có trang Baidu về ‘Tề Nam’! Em… người này không thành thật chút nào!” (Chỗ này mình nghĩ là Thích Nam đang chơi chữ anh Dung bởi vì ‘Tề Nam’ (齐楠) là một loại gỗ hương trầm quý. Nhưng chữ ‘Tề’ (齐)và ‘Thích’ (戚) đồng âm ‘qī’. Cho nên có lẽ Dương Hàng đang tìm hiểu về ‘Tề Nam’ nhưng qua đầu óc đen tối của chị Thích lại ám chỉ anh đang ‘baidu’ tên của chị.)
Dung Trình: “……”
“Anh thế này còn khiêu vũ được không?” Thích Nam quan sát anh, “Anh còn nhớ điệu vũ chứ?”
Dung Trình hết cách: “Anh không say.”
“Vậy thì tốt rồi. Nếu ra trận bêu xấu em sẽ không thèm đi với anh nữa.”
Dung Trình nhìn cô.
Thích Nam nhoẻn miệng cười, từ phía sau anh, ôm cổ anh: ‘Dung Dung, em chỉ nói giỡn. Có bêu xấu em, em cũng ở chung với anh! Chỉ là tối nay em uống hơi nhiều trà, nếu như có xuất hiện tình huống gì không thể kháng cự, ví dụ như phải chạy đi phòng vệ sinh gì đó, em thật hết cách, ha ha.”